Đại Lục Thất Lạc
Chương 5
Dương Phàm định làm quần áo. Nick chỉ đem toàn bộ da khoác lên người cô, mỗi lần cởi xuống hoặc mặc lên luôn rất phiền phức. Bởi vì hắn làm những cái kết kia khiến cho cô không cách nào mở được, hơn nữa một khi mở ra rồi cô cũng không có cách nào cột lại lần nữa.
Hơn nữa cô cũng không muốn mặc y một loại quần áo, ngay cả khi ngủ cũng không cởi ra.
Trừ cái đó ra cô còn cần giày. Nick rất ít để cô đi bộ dựa vào chính đôi chân của mình, trừ khi ở trên sườn núi. Có lẽ hắn chỉ xem cô như một loại động vật nhỏ chạy tới chạy lui vui chơi. Nếu như đi trong rừng, bình thường hắn luôn cõng cô trên lưng.
Hắn dùng một góc da chuột đất bao lấy chân của cô, này có lẽ tương đương với giày. Nhưng cô cảm thấy đây là vì hắn thấy da ở lòng bàn chân cô quá mỏng quá non, dễ bị thương nên mới làm vậy.
Bất kể nói như thế nào, Dương Phàm vẫn phải làm cho mình vài đôi giày để có thể đi đường dài.
Cô góp nhặt rất nhiều da chuột đất, Nick chưa bao giờ quan tâm cô thu gom những thứ này để làm gì, hắn cũng không quản cô sử dụng chúng như thế nào hay có lãng phí hay không.
Khi bọn họ cơm nước xong nằm trên cỏ phơi nắng, không khí sẽ đặc biệt nhàn nhã. Cô cảm thấy hắn cũng giống như người có thời gian nghỉ ngơi cố định, lười biếng không nhúc nhích.
Dương Phàm rất có hứng thú với Nick. Loại hứng thú này phần lớn nảy sinh từ sự tự vệ an toàn của bản thân. Cô không thể không liều mạng nghiên cứu tất cả những hành động của hắn, bởi vì không có cách nào để hiểu nhau, cô chỉ có thể đem việc chú ý từng phản ứng của Nick thành chuyện quan trọng nhất cần phải tiến hành.
Dần dà, cô theo bản năng chú ý tất cả hành động của hắn, bao gồm tần suất hắn lay động đuôi. Cô nhớ về cái đuôi của động vật, ví như mèo hoặc chó, bình thường cái đuôi của bọn nó có thể biểu hiện tâm tình của bọn nó như thế nào. Là vui hay giận, định tấn công hay quyết định đầu hàng.
Biểu cảm trên mặt của Nick không nhiều lắm, lúc cô ngẩng đầu nhìn hắn, cái thứ nhất cô chú ý tới chính là mắt hắn. Mắt hắn giống như mắt thằng lằn, có màu vàng trộn lẫn với màu xanh biếc, ở giữa có một đường hẹp đen dựng thẳng. Hắn ít khi chớp mắt, có thể nhìn chằm chằm một chỗ trong thời gian rất lâu. Tròng mắt của hắn rất ít khi chuyển động, nhưng cô cảm thấy nó có thể chuyển tới trong đầu, có một lần cô nhìn thấy, bị dọa đến mức tim nhảy ra ngoài.
Lúc đó cô sâu sắc cảm nhận được hắn và cô hoàn toàn khác nhau, cô vẫn còn đang trong nguy hiểm.
Dương Phàm biết bây giờ tâm tình của mình rất có vấn đề, cô cố gắng tỉnh táo, khách quan phân tích bản thân mình. Cô cho rằng nguy hiểm, hoàn cảnh xa lạ, không cách nào về nhà, sự tuyệt vọng, cùng với Nick hùng mạnh đã tạo ra trạng thái ý nghĩ của cô bây giờ.
Đầu tiên, cô có một loại thần phục với loại động vật mạnh hơn - Nick. Đối mặt với lực lượng hùng mạnh của hắn cô không có chút ý thức phản kháng nào. Dường như trước khi muốn phản kháng, tất cả các tế bào của cô đã nói cho cô biết: phục tùng hắn!
Cô cảm thấy đây là năng lực tự vệ của bản thân. Nó chỉ cho cô biết nên làm gì trong tình huống này, so với lý trí hoặc sợ hãi, nó đã sớm khống chế cô một bước.
Ở một phương diện nào đó, Dương Phàm cho rằng loại phản ứng theo bản năng này vô cùng tốt. Dù sao cô không thể nào thông qua những kiến thức mà cô biết để tìm hiểu nơi này trong hoàn cảnh như vậy, tạm thời nghe theo trực giác là một lựa chọn tốt. Cô hi vọng tương lai có thể sử dụng bản năng này hữu hiệu hơn.
Tiếp theo, bởi vì lực lượng cùng sự uy hiếp của Nick quá lớn, cô không thể giải thích được cảm giác muốn thân cận với hắn. Cô không tự chủ được muốn lấy lòng hắn, muốn thể hiện mặt tốt của mình cho hắn thích. Ở một phương diện khác, đây dĩ nhiên còn vì lợi ích của cuộc sống nữa. Nhưng càng hỏng bét chính là, Dương Phàm lo loại tâm tình không chừng mực này rất có thể lan tràn biến thành một kết quả mà cô không thể tiếp nhận được.
Cho nên, Dương Phàm cố khắc chế loại cảm giác thân cận này của mình. Cô tận lực cố gắng lợi dụng năng lực của mình để thích ứng với hoàn cảnh mới vì sinh tồn, ví như đặt tên cho những loài sinh vật mà cô không biết, khám phá xem chúng nó có lợi gì cho cô không, cố gắng để mình sống tốt hơn.
Loại lòng tin này thành lập sẽ mở ra lối thoát cho sự lệ thuộc của cô vào Nick.
Sau đó, cô hy vọng có thể thành lập một mối quan hệ chính phụ giữa cô và Nick. Cô phát giác ở phương diện trí khôn, Nick kém cô cả một hành tinh. Cô là một người bình thường khỏe mạnh, cô trải qua giáo dục, đối với bản thân, ưu thế của nhân loại rõ ràng không phải nói. Mà cũng rất dễ nhận thấy Nick vẫn còn trong giai đoạn sơ khai.
Giống như tiến hóa, đặc biệt là đại não và trí khôn muốn tiến hóa phải trải qua hơn vạn năm hoặc mười mấy vạn năm. Cho nên nếu như cô có thể nắm giữ tốt chừng mực thì sẽ không chọc giận Nick, cái mạng nhỏ của cô là điều kiện tiên quyết, có lẽ cô có thể khống chế Nick. Không phải dùng vũ lực hoặc thuần hóa, mấy thứ đó tuyệt đối không thích hợp sử dụng trong tình huống này. Cô chỉ hy vọng có thể hiểu rõ Nick, để hắn không đến nỗi có uy hiếp với cô nữa, thậm chí sẽ trở thành chỗ dựa để cô sống sót ở nơi này.
Dương Phàm vừa làm bộ quần áo đầu tiên của mình ở nơi này, vừa nhìn Nick đang lười biếng phơi nắng bên cạnh, cái đuôi của hắn đang chậm rì rì lay qua lay lại trên cỏ. Cô cảm thấy hắn rất thích phơi nắng, cái đuôi của hắn cũng lay động với tần suất rất nhẹ.
Điều này làm cho tâm tình của cô cũng buông lỏng.
Cô để lại một ít xương của thú dùng làm thức ăn, những khớp xương này hình dạng khéo léo mượt mà, rất có hình, ở giữa còn lõm xuống rất rõ ràng. Cô cảm thấy cái này có thể thay thế nút áo.
Quần áo cô làm vô cùng thô sơ, chỉ đơn giản có hai cái tay áo, chỗ đường nối thì dùng cỏ trên nệm cỏ kia... cỏ mềm dẻo xuyên qua, cột lại phần đuôi.
Cô gọi loại cỏ này là cỏ dây. Nó có thể chà xát cho nhỏ, mặc dù so với sợi dây mà nói, nó vẫn thô đến dọa người, nhưng Dương Phàm cho rằng vừa mới bắt đầu thì không nên yêu cầu quá cao, về sau cô có thể tìm được vật liệu thích hợp hơn để thay thế.
Về phần hai mặt trước sau, cô chỉ đơn giản lấy hai mảnh da ghép thành một cái ống lớn, đem tay áo nối lên hai đầu, chính giữa dùng cái khớp xương móc lại, đem bả vai vá tốt, rốt cuộc cũng làm xong bộ quần áo đầu tiên. Cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
Nick vẫn ở bên cạnh nhìn cô làm những chuyện này, nhìn hắn có vẻ cũng rất tò mò.
Sau đó cô đem nó mặc vào. Vô cùng khó chịu, bộ quần áo này mặc vào người không phải là khó chịu kiểu bình thường. Đầu tiên là tay áo quá chật, bởi vì cô chỉ dùng một tấm da chuột đất cắt thành hai nửa sau đó làm thành hai cái tay áo, chỗ đường nối lại quá nhiều, kết quả tay áo thì không xem là nhỏ, nhưng mặc vào lại vô cùng chật. Thật may là da rất co dãn, cô vẫn có thể xỏ tay vào.
Tiếp theo là nơi nối bả vai và tay áo rất không được tự nhiên, làm cô cảm thấy chỗ cánh tay giống như có một cái khung. Còn cổ áo thì quá nhỏ, thít chặt khó chịu. Phần quần áo phía dưới thì quá lớn, bởi vì cô muốn làm rộng một chút, về sau có thể mặc thêm đồ bên trong, kết quả hai tấm da vá lại lớn như cái thùng phi, đủ để một người nặng hơn Dương Phàm hai trăm ký mặc.
Dương Phàm như đưa đám mất sức chín trâu hai hổ cởi ‘quần áo’ này từ trên người ra. Nick tò mò đi tới nhìn, có lẽ hắn không hiểu tại sao cô lại làm như vậy. Bởi vì hắn không cần khoác những thứ này lên người.
Dương Phàm đoán lúc đầu hắn chuẩn bị cho cô những tấm da này bọc lấy thân thể chỉ vì cô không có lông. Bộ lông kia có thể bảo vệ thân thể của hắn, mà cô không có, có lẽ mới đầu hắn cũng phát hiện ra da cô không thể sánh với lông của hắn, da cô vô cùng yếu ớt. Không chỉ mình hắn, chỉ sợ một nhánh cây trong rừng cũng có thể làm rách da cô.
Tất cả da làm bộ quần áo xấu xí Dương Phàm đều làm thành quần lót, cái này đơn giản hơn nhiều, trước sau một khối da hình tam giác, dùng cỏ dây cùng khớp xương nối lại là được. Trải qua sự kiện làm quần áo kia, cô phát hiện tay nghề làm quần lót của mình tốt hơn nhiều. Điều này làm cho cô rất nhanh lấy lại lòng tin. Còn có, da chuột đất này thích hợp làm quần lót vô cùng. Nó thông gió, có độ đàn hồi, cũng rất nhẹ.
Lãng phí mấy tấm da, rốt cuộc Dương Phàm cũng làm ra được một cái áo có thể mặc được lên người. Mặc dù cổ áo, nách vẫn rất không thoải mái, nhưng ít ra nó có thể dễ cởi, dễ mặc, che được những nơi cần che. Dương Phàm nghĩ mình đã làm tương đối khá. Mục tiêu kế tiếp chính là quần, cuối cùng là giày.
Quần cũng rất nhanh được làm xong, nhưng giày nhưng vẫn làm không được, Dương Phàm thử dùng cỏ dây bện giày cỏ, nhưng đây chỉ là tạm thời, cô muốn làm một loại giầy có thế đi được vào mùa đông. Nếu như thật sự không có cách nào, cô chỉ có thể dùng da chuột đất bọc hai chân lại khi mùa đông đến. Nhưng đến lúc đó rất có thể ngón chân sẽ bị đông lạnh.
Cô còn làm mũ, cái này rất đơn giản. Nick bắt chuột đất con cho cô ăn, cô nghi ngờ hắn vẫn xem cô như một con thú con mà nuôi. Nhưng da chuột đất con này rất thích hợp, chỉ cần dùng cỏ dây cột một vòng là được. Cô vốn muốn làm thành dây kéo, nhưng cỏ dây quá lớn, nếu như hai bên đều xỏ cỏ dây này vào, mũ này đội lên sẽ rất không thoải mái.
Nhưng Nick rất ưa thích cái này, kể từ khi hắn thấy cô thử mang rồi, ngày hôm sau cô liền phát hiện hắn đội đi vào rừng săn thú, về sau lần nào cũng mang. Cô đoán có thể trong rừng có mấy loại côn trùng nhỏ công kích đầu của hắn....., dù sao trên đầu hắn cũng không có lông dài, chỉ có một tầng tóc thô cứng còn giống như châm.
Hơn nữa cô cũng không muốn mặc y một loại quần áo, ngay cả khi ngủ cũng không cởi ra.
Trừ cái đó ra cô còn cần giày. Nick rất ít để cô đi bộ dựa vào chính đôi chân của mình, trừ khi ở trên sườn núi. Có lẽ hắn chỉ xem cô như một loại động vật nhỏ chạy tới chạy lui vui chơi. Nếu như đi trong rừng, bình thường hắn luôn cõng cô trên lưng.
Hắn dùng một góc da chuột đất bao lấy chân của cô, này có lẽ tương đương với giày. Nhưng cô cảm thấy đây là vì hắn thấy da ở lòng bàn chân cô quá mỏng quá non, dễ bị thương nên mới làm vậy.
Bất kể nói như thế nào, Dương Phàm vẫn phải làm cho mình vài đôi giày để có thể đi đường dài.
Cô góp nhặt rất nhiều da chuột đất, Nick chưa bao giờ quan tâm cô thu gom những thứ này để làm gì, hắn cũng không quản cô sử dụng chúng như thế nào hay có lãng phí hay không.
Khi bọn họ cơm nước xong nằm trên cỏ phơi nắng, không khí sẽ đặc biệt nhàn nhã. Cô cảm thấy hắn cũng giống như người có thời gian nghỉ ngơi cố định, lười biếng không nhúc nhích.
Dương Phàm rất có hứng thú với Nick. Loại hứng thú này phần lớn nảy sinh từ sự tự vệ an toàn của bản thân. Cô không thể không liều mạng nghiên cứu tất cả những hành động của hắn, bởi vì không có cách nào để hiểu nhau, cô chỉ có thể đem việc chú ý từng phản ứng của Nick thành chuyện quan trọng nhất cần phải tiến hành.
Dần dà, cô theo bản năng chú ý tất cả hành động của hắn, bao gồm tần suất hắn lay động đuôi. Cô nhớ về cái đuôi của động vật, ví như mèo hoặc chó, bình thường cái đuôi của bọn nó có thể biểu hiện tâm tình của bọn nó như thế nào. Là vui hay giận, định tấn công hay quyết định đầu hàng.
Biểu cảm trên mặt của Nick không nhiều lắm, lúc cô ngẩng đầu nhìn hắn, cái thứ nhất cô chú ý tới chính là mắt hắn. Mắt hắn giống như mắt thằng lằn, có màu vàng trộn lẫn với màu xanh biếc, ở giữa có một đường hẹp đen dựng thẳng. Hắn ít khi chớp mắt, có thể nhìn chằm chằm một chỗ trong thời gian rất lâu. Tròng mắt của hắn rất ít khi chuyển động, nhưng cô cảm thấy nó có thể chuyển tới trong đầu, có một lần cô nhìn thấy, bị dọa đến mức tim nhảy ra ngoài.
Lúc đó cô sâu sắc cảm nhận được hắn và cô hoàn toàn khác nhau, cô vẫn còn đang trong nguy hiểm.
Dương Phàm biết bây giờ tâm tình của mình rất có vấn đề, cô cố gắng tỉnh táo, khách quan phân tích bản thân mình. Cô cho rằng nguy hiểm, hoàn cảnh xa lạ, không cách nào về nhà, sự tuyệt vọng, cùng với Nick hùng mạnh đã tạo ra trạng thái ý nghĩ của cô bây giờ.
Đầu tiên, cô có một loại thần phục với loại động vật mạnh hơn - Nick. Đối mặt với lực lượng hùng mạnh của hắn cô không có chút ý thức phản kháng nào. Dường như trước khi muốn phản kháng, tất cả các tế bào của cô đã nói cho cô biết: phục tùng hắn!
Cô cảm thấy đây là năng lực tự vệ của bản thân. Nó chỉ cho cô biết nên làm gì trong tình huống này, so với lý trí hoặc sợ hãi, nó đã sớm khống chế cô một bước.
Ở một phương diện nào đó, Dương Phàm cho rằng loại phản ứng theo bản năng này vô cùng tốt. Dù sao cô không thể nào thông qua những kiến thức mà cô biết để tìm hiểu nơi này trong hoàn cảnh như vậy, tạm thời nghe theo trực giác là một lựa chọn tốt. Cô hi vọng tương lai có thể sử dụng bản năng này hữu hiệu hơn.
Tiếp theo, bởi vì lực lượng cùng sự uy hiếp của Nick quá lớn, cô không thể giải thích được cảm giác muốn thân cận với hắn. Cô không tự chủ được muốn lấy lòng hắn, muốn thể hiện mặt tốt của mình cho hắn thích. Ở một phương diện khác, đây dĩ nhiên còn vì lợi ích của cuộc sống nữa. Nhưng càng hỏng bét chính là, Dương Phàm lo loại tâm tình không chừng mực này rất có thể lan tràn biến thành một kết quả mà cô không thể tiếp nhận được.
Cho nên, Dương Phàm cố khắc chế loại cảm giác thân cận này của mình. Cô tận lực cố gắng lợi dụng năng lực của mình để thích ứng với hoàn cảnh mới vì sinh tồn, ví như đặt tên cho những loài sinh vật mà cô không biết, khám phá xem chúng nó có lợi gì cho cô không, cố gắng để mình sống tốt hơn.
Loại lòng tin này thành lập sẽ mở ra lối thoát cho sự lệ thuộc của cô vào Nick.
Sau đó, cô hy vọng có thể thành lập một mối quan hệ chính phụ giữa cô và Nick. Cô phát giác ở phương diện trí khôn, Nick kém cô cả một hành tinh. Cô là một người bình thường khỏe mạnh, cô trải qua giáo dục, đối với bản thân, ưu thế của nhân loại rõ ràng không phải nói. Mà cũng rất dễ nhận thấy Nick vẫn còn trong giai đoạn sơ khai.
Giống như tiến hóa, đặc biệt là đại não và trí khôn muốn tiến hóa phải trải qua hơn vạn năm hoặc mười mấy vạn năm. Cho nên nếu như cô có thể nắm giữ tốt chừng mực thì sẽ không chọc giận Nick, cái mạng nhỏ của cô là điều kiện tiên quyết, có lẽ cô có thể khống chế Nick. Không phải dùng vũ lực hoặc thuần hóa, mấy thứ đó tuyệt đối không thích hợp sử dụng trong tình huống này. Cô chỉ hy vọng có thể hiểu rõ Nick, để hắn không đến nỗi có uy hiếp với cô nữa, thậm chí sẽ trở thành chỗ dựa để cô sống sót ở nơi này.
Dương Phàm vừa làm bộ quần áo đầu tiên của mình ở nơi này, vừa nhìn Nick đang lười biếng phơi nắng bên cạnh, cái đuôi của hắn đang chậm rì rì lay qua lay lại trên cỏ. Cô cảm thấy hắn rất thích phơi nắng, cái đuôi của hắn cũng lay động với tần suất rất nhẹ.
Điều này làm cho tâm tình của cô cũng buông lỏng.
Cô để lại một ít xương của thú dùng làm thức ăn, những khớp xương này hình dạng khéo léo mượt mà, rất có hình, ở giữa còn lõm xuống rất rõ ràng. Cô cảm thấy cái này có thể thay thế nút áo.
Quần áo cô làm vô cùng thô sơ, chỉ đơn giản có hai cái tay áo, chỗ đường nối thì dùng cỏ trên nệm cỏ kia... cỏ mềm dẻo xuyên qua, cột lại phần đuôi.
Cô gọi loại cỏ này là cỏ dây. Nó có thể chà xát cho nhỏ, mặc dù so với sợi dây mà nói, nó vẫn thô đến dọa người, nhưng Dương Phàm cho rằng vừa mới bắt đầu thì không nên yêu cầu quá cao, về sau cô có thể tìm được vật liệu thích hợp hơn để thay thế.
Về phần hai mặt trước sau, cô chỉ đơn giản lấy hai mảnh da ghép thành một cái ống lớn, đem tay áo nối lên hai đầu, chính giữa dùng cái khớp xương móc lại, đem bả vai vá tốt, rốt cuộc cũng làm xong bộ quần áo đầu tiên. Cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
Nick vẫn ở bên cạnh nhìn cô làm những chuyện này, nhìn hắn có vẻ cũng rất tò mò.
Sau đó cô đem nó mặc vào. Vô cùng khó chịu, bộ quần áo này mặc vào người không phải là khó chịu kiểu bình thường. Đầu tiên là tay áo quá chật, bởi vì cô chỉ dùng một tấm da chuột đất cắt thành hai nửa sau đó làm thành hai cái tay áo, chỗ đường nối lại quá nhiều, kết quả tay áo thì không xem là nhỏ, nhưng mặc vào lại vô cùng chật. Thật may là da rất co dãn, cô vẫn có thể xỏ tay vào.
Tiếp theo là nơi nối bả vai và tay áo rất không được tự nhiên, làm cô cảm thấy chỗ cánh tay giống như có một cái khung. Còn cổ áo thì quá nhỏ, thít chặt khó chịu. Phần quần áo phía dưới thì quá lớn, bởi vì cô muốn làm rộng một chút, về sau có thể mặc thêm đồ bên trong, kết quả hai tấm da vá lại lớn như cái thùng phi, đủ để một người nặng hơn Dương Phàm hai trăm ký mặc.
Dương Phàm như đưa đám mất sức chín trâu hai hổ cởi ‘quần áo’ này từ trên người ra. Nick tò mò đi tới nhìn, có lẽ hắn không hiểu tại sao cô lại làm như vậy. Bởi vì hắn không cần khoác những thứ này lên người.
Dương Phàm đoán lúc đầu hắn chuẩn bị cho cô những tấm da này bọc lấy thân thể chỉ vì cô không có lông. Bộ lông kia có thể bảo vệ thân thể của hắn, mà cô không có, có lẽ mới đầu hắn cũng phát hiện ra da cô không thể sánh với lông của hắn, da cô vô cùng yếu ớt. Không chỉ mình hắn, chỉ sợ một nhánh cây trong rừng cũng có thể làm rách da cô.
Tất cả da làm bộ quần áo xấu xí Dương Phàm đều làm thành quần lót, cái này đơn giản hơn nhiều, trước sau một khối da hình tam giác, dùng cỏ dây cùng khớp xương nối lại là được. Trải qua sự kiện làm quần áo kia, cô phát hiện tay nghề làm quần lót của mình tốt hơn nhiều. Điều này làm cho cô rất nhanh lấy lại lòng tin. Còn có, da chuột đất này thích hợp làm quần lót vô cùng. Nó thông gió, có độ đàn hồi, cũng rất nhẹ.
Lãng phí mấy tấm da, rốt cuộc Dương Phàm cũng làm ra được một cái áo có thể mặc được lên người. Mặc dù cổ áo, nách vẫn rất không thoải mái, nhưng ít ra nó có thể dễ cởi, dễ mặc, che được những nơi cần che. Dương Phàm nghĩ mình đã làm tương đối khá. Mục tiêu kế tiếp chính là quần, cuối cùng là giày.
Quần cũng rất nhanh được làm xong, nhưng giày nhưng vẫn làm không được, Dương Phàm thử dùng cỏ dây bện giày cỏ, nhưng đây chỉ là tạm thời, cô muốn làm một loại giầy có thế đi được vào mùa đông. Nếu như thật sự không có cách nào, cô chỉ có thể dùng da chuột đất bọc hai chân lại khi mùa đông đến. Nhưng đến lúc đó rất có thể ngón chân sẽ bị đông lạnh.
Cô còn làm mũ, cái này rất đơn giản. Nick bắt chuột đất con cho cô ăn, cô nghi ngờ hắn vẫn xem cô như một con thú con mà nuôi. Nhưng da chuột đất con này rất thích hợp, chỉ cần dùng cỏ dây cột một vòng là được. Cô vốn muốn làm thành dây kéo, nhưng cỏ dây quá lớn, nếu như hai bên đều xỏ cỏ dây này vào, mũ này đội lên sẽ rất không thoải mái.
Nhưng Nick rất ưa thích cái này, kể từ khi hắn thấy cô thử mang rồi, ngày hôm sau cô liền phát hiện hắn đội đi vào rừng săn thú, về sau lần nào cũng mang. Cô đoán có thể trong rừng có mấy loại côn trùng nhỏ công kích đầu của hắn....., dù sao trên đầu hắn cũng không có lông dài, chỉ có một tầng tóc thô cứng còn giống như châm.
Tác giả :
Đa Mộc Mộc Đa