Đại La Thiên Tôn
Quyển 5 - Chương 162: Vô Đạo (Hạ)
Kình phong đột nhiên lại xuất hiện, chính là từ bên dưới thổi lên. Khói bụi cuốn theo con gió, ầm ầm chấn động, sau đó biến hóa thành một cái vòng rồng khổng lồ, từ dưới đống đổ nát xông thẳng lên trên trời, nhìn từ xa tựa hồ một con phong long phi thăng thương thiên. Sức gió cực mạnh, phong nhận xé rách mọi thứ trên đường đi của nó, thậm chí trong hư không cũng xuất hiện tầng tầng vết nứt, nhìn thấy mà kinh dị.
Kim Băng Hoàng hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy huyết khí trên người hắn bỗng lặng mất, thay vào đó là một luồng hàn khí lạnh lẽo toát lên, trắng toát bao phủ cả thân thể hắn.
“Khí tức này…"
Kim Băng Hoàng vận chuyển hàn khí, ánh mắt Vô Đạo chợt lóe, gân đỏ nổi lên. Luồng hàn khí đó không hề xa lạ gì với hắn, đó chính là khí tức Huyền Âm Tuyệt Mạch.
Vô Đạo phẫn nộ, hắn gầm lên một tiếng, cuồng phong càng trở nên bạo liệt hơn, cơ thể Vô Đạo ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ, một màu đỏ rực tựa ánh lửa vậy. Sức mạnh của Vô Đạo mỗi lúc một mạnh hơn, hắn… đang thiêu đốt sinh mệnh của mình.
Vốn Kim Băng Hoàng bị Trịnh Thần Không khống chế, thế nên hắn không có bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng bây giờ, khi Vô Đạo thiêu đốt sinh mệnh của mình, đạt đến sức mạnh cùng cực tối thượng khiến cho Kim Băng Hoàng sinh ra một tia run sợ. Chỉ là sự run sợ trong giây lát liền biến mất.
Hàn khí bị hắn điều khiển, lại ẩn chứa Huyền Âm chi lực khiến cho hàn khí của Kim Băng Hoàng càng trở nên bá đạo. Nắm lấy hàn khí lưu động xung quanh, hội tụ về giữa lòng bàn tay, đem chưởng thẳng xuống trận cuồng phong mạnh mẽ thổi lên.
- Huyền Băng Thủ.
Khí lạnh tràn xuống, vừa chạm vào trận cuồng phong liền biến nó thành một tòa núi băng tuyệt đẹp. Huyền Âm chi lực quả nhiên bá đạo, cuồng phong khủng bố vậy mà cũng bị nó hóa thành một tòa băng sơn.
Nhưng băng sơn ấy không tồn tại được lâu, chỉ vài giây sau xuất hiện một vết nứt. Từ vết nứt ấy lại lan tràn ra xung quanh, cảm giác từ những vết nứt ấy lan tràn một cỗ lực lượng khủng bố. Ầm một tiếng, tòa núi băng vỡ tan, từng khối băng đổ ầm xuống cùng với đống đổ nát bên dưới.
Đứng giữa hư không, Vô Đạo cơ thể bốc cháy lửa đỏ, sát khí dâng trào mãnh liệt, trừng mắt nhìn Kim Băng Hoàng. Cuồng phong bất chợt thổi đến làm tung bay mái tóc của hắn, sự bi thương ẩn giấu bên trong lửa hận rất rõ nét.
Không hiểu sao Kim Băng Hoàng chạm phải ánh mắt của Vô Đạo thì một lần nửa sinh ra sự run sợ, đôi chân không tự chủ lùi về phía sau vài bước.
Chỉ thấy phía bên kia Vô Đạo siết chặt đôi bàn tay, gồng mình lên, gân máu nổi lên trên cơ thể hắn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dưới làn da của hắn, tốc độ lưu thông của máu chạy rất nhanh, độ ma sát không ngừng bào mòn kinh mạch, chỉ một lúc nữa thôi, khí huyết chắc chắn sẽ xé rách kinh mạch mà xông ra bên ngoài. Đến khi đó, Vô Đạo chắc chắn sẽ chết.
Nhưng hắn không quan tâm đến chuyện đó, giờ đây hắn chẳng màn đến tính mạng mình, chẳng thiết tha gì với cuộc sống này nữa, thứ hắn muốn làm đó chính là báo thù… giết chết kẻ đã hại người còn gái trong lòng hắn.
Tiếng gầm thê lương phát ra, hòa cùng với tiếng gió vang vọng về nơi xa xôi.
Thời gian còn sống của hắn, có lẽ chỉ đếm bằng từng giờ, từng phút mà thôi. Vô Đạo không muốn lãng phí nó, hắn lập tức lao thẳng về phía trước, xuyên qua tầng tầng không gian để tiếp cận tới.
Kim Băng Hoàng hoảng sợ, lập tức niệm pháp quyết, hàn khí lạnh lẽo lại lan tràn ra không gian. Hàn khí đông kết một mảnh thiên địa, giữa không trung xuất hiện một tầng băng rất dày hòng ngăn cản Vô Đạo lại. Bên trong tầng băng này ẩn chứa Huyền Âm chi lực, vừa cứng cáp vừa có tác dụng phản phệ kẻ va chạm vào nó.
Nhưng không thể… ngay cả tầng băng chứa đựng Huyền Âm chi lực cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi quyết tâm báo thù của Vô Đạo. Một quyền hướng ra, quyền này chất chứa sự phẫn nộ, chứa đựng sự bi thương, và cả sự cứng đầu liều lĩnh của hắn nữa.
Quyền chạm vào mặt băng, tầng băng nhanh chóng xuất hiện những khe nứt, ầm một tiếng, tầng băng đã bị đánh nát. Đánh nát tường băng ẩn chứa Huyền Âm chi lực, Vô Đạo lập tức bị phản phệ, một luồng hàn khí lạnh lẽo từ nắm đấm xâm nhập vào cơ thể hắn, chạy khắp các ngõ ngách trong cơ thể, dường như nó đang muốn đông kết cơ thể hắn lại.
Phản phệ này khiến Vô Đạo thổ huyết ra một ngụm thật lớn, máu tươi vừa nôn ra lại kết thành một tầng băng màu đỏ.
Vô Đạo cảm thấy cơ thể mình trở nên rất lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo khắc nghiệt mà vận mệnh đeo bám hắn, Huyền Âm chi lực này còn ấm áp hơn nhiều, bởi vì ít nhất, Huyền Âm chi lực này đến từ người con gái đó.
Huyền Âm chi lực bá đạo là vậy, nhưng nó không thể nào khống chế được Vô Đạo. Nói tuy chậm, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong giây lát mà thôi. Vô Đạo chỉ khựng lại một tức, sau đó lại tiếp tục xông thẳng tới Kim Băng Hoàng mà tấn công.
Kim Băng Hoàng triệt để hoảng sợ, nhưng đôi tay thì không có dừng lại. Hắn biến đổi vô số pháp quyết, nào là triệu hồi ra kiếm băng, triệu hồi ra mưa máu, trường thương, búa băng… tấn công tới tấp Vô Đạo. Máu tươi trên người Vô Đạo chảy xuống mỗi lúc một nhiều hơn, trông hắn rất thê lương thảm hại, duy chỉ có đôi mắt là vẫn rực sáng ánh hào quang, vĩnh viễn không bao giờ bị dập tắt.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt này, Kim Băng Hoàng càng dâng trào thêm nỗi sợ hãi.
Nhưng cuối cùng… vẫn không thể. Nấm đấm của Vô Đạo đấm thẳng vào khuôn mặt hắn, máu tươi cùng với mấy chiếc răng rơi ra bên ngoài, nước mắt nước mũi bay tung tóe. Không dừng lại, Vô Đạo lại tiếp tục tung quyền, chỗ nào có thể đánh được là hắn đều đánh cả.
Trông Vô Đạo cứ như một tên điên loạn, bao nhiêu cơn giận đều trút xuống cơ thể Kim Băng Hoàng. Không còn phong thái kiêu ngạo lạnh lùng nữa, Kim Băng Hoàng giờ đây so với Vô Đạo còn muốn thê thảm hơn.
Ban đầu hắn còn gào thét thảm thiết, rồi dần dần sau đó, thanh âm của hắn giảm dần, cuối cùng tắt mất. Đôi mắt của hắn trở nên vô hồn, hơi thở biến mất, hắn đã chết rồi. Nhưng dù hắn đã chết, Vô Đạo cũng không chịu ngừng tay lại.
Hắn cứ liên tục giáng những cú đấm ra, liên tục liên tục, cho đến khi nào hết đi sức lực thì hắn mới dừng lại.
Nhìn cơ thể tàn tạ của Kim Băng Hoàng, không còn ai nhận ra bộ dạng của hắn nữa. Hắn bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vô Đạo đứng đó, hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời kia, bên trên vòm trời đó, mây đen giăng kín lối, từng trận gió lạnh vẫn đang gào thét thê lương. Đôi mắt dần dần trở nên vô thần, nhìn bầu trời mờ ảo kia, gió thổi làm tung bay mái tóc của hắn, gió lạnh truyền vào từng tấc da thịt. Chỉ là, cảm giác đau đớn thể xác đã không còn tồn tại với hắn nữa. Thứ còn sót lại là nổi bi thương vô hạn mà thôi.
Gió thổi qua, khói bụi mịt mờ ôm lấy cơ thể hắn. Trận gió đó chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi, khi khói bụi vốn hòa quyện với làn gió cuốn mất đi, tại phế tích hoang tàn đó, nơi có một xác người đã trở thành một đống nhầy nhụa, còn Vô Đạo, hắn đã không còn đứng ở đấy nữa.
Nơi phương xa có mấy vầng cầu vòng đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Đám ác thi còn sống sót đều hướng mắt nhìn về mấy vầng cầu vòng đó, uy áp đè ép cơ thể tồi tàn của bọn họ, khiến cho ác thi không cách nào cử động nổi, chỉ biết ngửa đầu lên trời mà gào rú.
Đứng trên chiến thuyền dẫn đầu, ngay tại mũi thuyền, một gã thanh niên trẻ tuổi đứng một mình tại đó. Gã chính là Tàng Thiên Ca. Hắn đứng ngây ra đó, cứ như một bức tượng vô hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm về đống phế tích ấy. Chính xác là hắn nhìn nơi mà Vô Đạo vừa đứng, lúc này đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Không hiểu sao trong lòng Tàng Thiên Ca dấy lên một nỗi buồn. Nỗi buồn này, chính hắn cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện. Tiếng thở dài bất chợt truyền đến, là của người nào đó, là của hắn, hay của thiên địa này, chẳng ai biết cả.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Tuyết trắng phủ kín vạn vật, phủ kín thương khung, phủ kín luôn cả cánh rừng trúc này. Gió vẫn thổi rít lên, gió bắc mang theo hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt, dù là người tu võ cũng cảm thấy khó chịu. Một mảnh tuyết trắng, bông tuyết vẫn không ngừng rơi, khiến cho tầng băng tuyết càng trở nên dày đặc.
Có tiếng bước chân khe khẽ dẫm lên tầng băng tuyết trắng xóa kia, nhẹ nhàng và chậm rãi bước về phía trước. Đi xuyên qua khu rừng trúc, vào giữa khu rừng thì có thể nhìn thấy vùng đất nhỏ. Khắc biệt với bên ngoài, vùng đất nhỏ này rất ấm áp, có cỏ xanh mọc khắp nơi, chính giữa là một ngôi nhà nhỏ, tiếc là ngôi nhà này đã bị phá hủy, trở thành một đống hoang phế nằm ngay tại đó. Giữa khu rừng trắng khiến nó trở nên rất nổi bật, chỉ là không hiểu sao mang đến cho người ta một cảm giác tiêu điều hoang vắng, một loại cảm giác u buồn mà không thể miêu tả bằng lời nói được.
Kim Băng Hoàng hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy huyết khí trên người hắn bỗng lặng mất, thay vào đó là một luồng hàn khí lạnh lẽo toát lên, trắng toát bao phủ cả thân thể hắn.
“Khí tức này…"
Kim Băng Hoàng vận chuyển hàn khí, ánh mắt Vô Đạo chợt lóe, gân đỏ nổi lên. Luồng hàn khí đó không hề xa lạ gì với hắn, đó chính là khí tức Huyền Âm Tuyệt Mạch.
Vô Đạo phẫn nộ, hắn gầm lên một tiếng, cuồng phong càng trở nên bạo liệt hơn, cơ thể Vô Đạo ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ, một màu đỏ rực tựa ánh lửa vậy. Sức mạnh của Vô Đạo mỗi lúc một mạnh hơn, hắn… đang thiêu đốt sinh mệnh của mình.
Vốn Kim Băng Hoàng bị Trịnh Thần Không khống chế, thế nên hắn không có bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng bây giờ, khi Vô Đạo thiêu đốt sinh mệnh của mình, đạt đến sức mạnh cùng cực tối thượng khiến cho Kim Băng Hoàng sinh ra một tia run sợ. Chỉ là sự run sợ trong giây lát liền biến mất.
Hàn khí bị hắn điều khiển, lại ẩn chứa Huyền Âm chi lực khiến cho hàn khí của Kim Băng Hoàng càng trở nên bá đạo. Nắm lấy hàn khí lưu động xung quanh, hội tụ về giữa lòng bàn tay, đem chưởng thẳng xuống trận cuồng phong mạnh mẽ thổi lên.
- Huyền Băng Thủ.
Khí lạnh tràn xuống, vừa chạm vào trận cuồng phong liền biến nó thành một tòa núi băng tuyệt đẹp. Huyền Âm chi lực quả nhiên bá đạo, cuồng phong khủng bố vậy mà cũng bị nó hóa thành một tòa băng sơn.
Nhưng băng sơn ấy không tồn tại được lâu, chỉ vài giây sau xuất hiện một vết nứt. Từ vết nứt ấy lại lan tràn ra xung quanh, cảm giác từ những vết nứt ấy lan tràn một cỗ lực lượng khủng bố. Ầm một tiếng, tòa núi băng vỡ tan, từng khối băng đổ ầm xuống cùng với đống đổ nát bên dưới.
Đứng giữa hư không, Vô Đạo cơ thể bốc cháy lửa đỏ, sát khí dâng trào mãnh liệt, trừng mắt nhìn Kim Băng Hoàng. Cuồng phong bất chợt thổi đến làm tung bay mái tóc của hắn, sự bi thương ẩn giấu bên trong lửa hận rất rõ nét.
Không hiểu sao Kim Băng Hoàng chạm phải ánh mắt của Vô Đạo thì một lần nửa sinh ra sự run sợ, đôi chân không tự chủ lùi về phía sau vài bước.
Chỉ thấy phía bên kia Vô Đạo siết chặt đôi bàn tay, gồng mình lên, gân máu nổi lên trên cơ thể hắn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dưới làn da của hắn, tốc độ lưu thông của máu chạy rất nhanh, độ ma sát không ngừng bào mòn kinh mạch, chỉ một lúc nữa thôi, khí huyết chắc chắn sẽ xé rách kinh mạch mà xông ra bên ngoài. Đến khi đó, Vô Đạo chắc chắn sẽ chết.
Nhưng hắn không quan tâm đến chuyện đó, giờ đây hắn chẳng màn đến tính mạng mình, chẳng thiết tha gì với cuộc sống này nữa, thứ hắn muốn làm đó chính là báo thù… giết chết kẻ đã hại người còn gái trong lòng hắn.
Tiếng gầm thê lương phát ra, hòa cùng với tiếng gió vang vọng về nơi xa xôi.
Thời gian còn sống của hắn, có lẽ chỉ đếm bằng từng giờ, từng phút mà thôi. Vô Đạo không muốn lãng phí nó, hắn lập tức lao thẳng về phía trước, xuyên qua tầng tầng không gian để tiếp cận tới.
Kim Băng Hoàng hoảng sợ, lập tức niệm pháp quyết, hàn khí lạnh lẽo lại lan tràn ra không gian. Hàn khí đông kết một mảnh thiên địa, giữa không trung xuất hiện một tầng băng rất dày hòng ngăn cản Vô Đạo lại. Bên trong tầng băng này ẩn chứa Huyền Âm chi lực, vừa cứng cáp vừa có tác dụng phản phệ kẻ va chạm vào nó.
Nhưng không thể… ngay cả tầng băng chứa đựng Huyền Âm chi lực cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi quyết tâm báo thù của Vô Đạo. Một quyền hướng ra, quyền này chất chứa sự phẫn nộ, chứa đựng sự bi thương, và cả sự cứng đầu liều lĩnh của hắn nữa.
Quyền chạm vào mặt băng, tầng băng nhanh chóng xuất hiện những khe nứt, ầm một tiếng, tầng băng đã bị đánh nát. Đánh nát tường băng ẩn chứa Huyền Âm chi lực, Vô Đạo lập tức bị phản phệ, một luồng hàn khí lạnh lẽo từ nắm đấm xâm nhập vào cơ thể hắn, chạy khắp các ngõ ngách trong cơ thể, dường như nó đang muốn đông kết cơ thể hắn lại.
Phản phệ này khiến Vô Đạo thổ huyết ra một ngụm thật lớn, máu tươi vừa nôn ra lại kết thành một tầng băng màu đỏ.
Vô Đạo cảm thấy cơ thể mình trở nên rất lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo khắc nghiệt mà vận mệnh đeo bám hắn, Huyền Âm chi lực này còn ấm áp hơn nhiều, bởi vì ít nhất, Huyền Âm chi lực này đến từ người con gái đó.
Huyền Âm chi lực bá đạo là vậy, nhưng nó không thể nào khống chế được Vô Đạo. Nói tuy chậm, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong giây lát mà thôi. Vô Đạo chỉ khựng lại một tức, sau đó lại tiếp tục xông thẳng tới Kim Băng Hoàng mà tấn công.
Kim Băng Hoàng triệt để hoảng sợ, nhưng đôi tay thì không có dừng lại. Hắn biến đổi vô số pháp quyết, nào là triệu hồi ra kiếm băng, triệu hồi ra mưa máu, trường thương, búa băng… tấn công tới tấp Vô Đạo. Máu tươi trên người Vô Đạo chảy xuống mỗi lúc một nhiều hơn, trông hắn rất thê lương thảm hại, duy chỉ có đôi mắt là vẫn rực sáng ánh hào quang, vĩnh viễn không bao giờ bị dập tắt.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt này, Kim Băng Hoàng càng dâng trào thêm nỗi sợ hãi.
Nhưng cuối cùng… vẫn không thể. Nấm đấm của Vô Đạo đấm thẳng vào khuôn mặt hắn, máu tươi cùng với mấy chiếc răng rơi ra bên ngoài, nước mắt nước mũi bay tung tóe. Không dừng lại, Vô Đạo lại tiếp tục tung quyền, chỗ nào có thể đánh được là hắn đều đánh cả.
Trông Vô Đạo cứ như một tên điên loạn, bao nhiêu cơn giận đều trút xuống cơ thể Kim Băng Hoàng. Không còn phong thái kiêu ngạo lạnh lùng nữa, Kim Băng Hoàng giờ đây so với Vô Đạo còn muốn thê thảm hơn.
Ban đầu hắn còn gào thét thảm thiết, rồi dần dần sau đó, thanh âm của hắn giảm dần, cuối cùng tắt mất. Đôi mắt của hắn trở nên vô hồn, hơi thở biến mất, hắn đã chết rồi. Nhưng dù hắn đã chết, Vô Đạo cũng không chịu ngừng tay lại.
Hắn cứ liên tục giáng những cú đấm ra, liên tục liên tục, cho đến khi nào hết đi sức lực thì hắn mới dừng lại.
Nhìn cơ thể tàn tạ của Kim Băng Hoàng, không còn ai nhận ra bộ dạng của hắn nữa. Hắn bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vô Đạo đứng đó, hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời kia, bên trên vòm trời đó, mây đen giăng kín lối, từng trận gió lạnh vẫn đang gào thét thê lương. Đôi mắt dần dần trở nên vô thần, nhìn bầu trời mờ ảo kia, gió thổi làm tung bay mái tóc của hắn, gió lạnh truyền vào từng tấc da thịt. Chỉ là, cảm giác đau đớn thể xác đã không còn tồn tại với hắn nữa. Thứ còn sót lại là nổi bi thương vô hạn mà thôi.
Gió thổi qua, khói bụi mịt mờ ôm lấy cơ thể hắn. Trận gió đó chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi, khi khói bụi vốn hòa quyện với làn gió cuốn mất đi, tại phế tích hoang tàn đó, nơi có một xác người đã trở thành một đống nhầy nhụa, còn Vô Đạo, hắn đã không còn đứng ở đấy nữa.
Nơi phương xa có mấy vầng cầu vòng đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Đám ác thi còn sống sót đều hướng mắt nhìn về mấy vầng cầu vòng đó, uy áp đè ép cơ thể tồi tàn của bọn họ, khiến cho ác thi không cách nào cử động nổi, chỉ biết ngửa đầu lên trời mà gào rú.
Đứng trên chiến thuyền dẫn đầu, ngay tại mũi thuyền, một gã thanh niên trẻ tuổi đứng một mình tại đó. Gã chính là Tàng Thiên Ca. Hắn đứng ngây ra đó, cứ như một bức tượng vô hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm về đống phế tích ấy. Chính xác là hắn nhìn nơi mà Vô Đạo vừa đứng, lúc này đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Không hiểu sao trong lòng Tàng Thiên Ca dấy lên một nỗi buồn. Nỗi buồn này, chính hắn cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện. Tiếng thở dài bất chợt truyền đến, là của người nào đó, là của hắn, hay của thiên địa này, chẳng ai biết cả.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Tuyết trắng phủ kín vạn vật, phủ kín thương khung, phủ kín luôn cả cánh rừng trúc này. Gió vẫn thổi rít lên, gió bắc mang theo hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt, dù là người tu võ cũng cảm thấy khó chịu. Một mảnh tuyết trắng, bông tuyết vẫn không ngừng rơi, khiến cho tầng băng tuyết càng trở nên dày đặc.
Có tiếng bước chân khe khẽ dẫm lên tầng băng tuyết trắng xóa kia, nhẹ nhàng và chậm rãi bước về phía trước. Đi xuyên qua khu rừng trúc, vào giữa khu rừng thì có thể nhìn thấy vùng đất nhỏ. Khắc biệt với bên ngoài, vùng đất nhỏ này rất ấm áp, có cỏ xanh mọc khắp nơi, chính giữa là một ngôi nhà nhỏ, tiếc là ngôi nhà này đã bị phá hủy, trở thành một đống hoang phế nằm ngay tại đó. Giữa khu rừng trắng khiến nó trở nên rất nổi bật, chỉ là không hiểu sao mang đến cho người ta một cảm giác tiêu điều hoang vắng, một loại cảm giác u buồn mà không thể miêu tả bằng lời nói được.
Tác giả :
Chiến Thần Đà