Đại La Thiên Tôn
Chương 65: Tâm trạng của Sở Tiểu Điệp
- Hai vị sư huynh đây là Long Vũ và Phạm Tiêu.
Hồng Vu Đan tiếp tục đưa tay giới thiệu hai người đứng gần Liễu Bách Sinh. Tinh Hồn gật đầu, Hồng Vu Đan tiếp tục nói:
- Hai vị tiểu mỹ nhân đây là Mộc Lâm Nhi và Tô Hân Nhi, thuộc chi mạch Tiểu Trúc phong.
- Nghe nói nữ đệ tử ở Tiểu Trúc phong đẹp tựa thiên tiên, hôm nay gặp quả là được mở rộng tầm mắt.
Mộc Lâm Nhi hừ một cái, không nói gì. Nhưng Tô Hân Nhi đứng kế bên thì dường như kiên kỵ hắn. Nam nhân này trước đây từng thấy hết thân thể mình, lại còn lấy đi mấy chục mạng người của mình. Nàng trước đây tự nhủ sau này gặp lại nhất định phải cho hắn một bài học, nhưng hôm nay gặp hắn ở đây, nàng dường như quên hết mọi thù hằn trước đây. Trong mắt nàng giờ đây giờ chỉ còn sự cố kỵ không gì giải thích được.
Tinh Hồn nhìn Tô Hân Nhi, đương nhiên nhận ra nàng nhưng hắn vẫn tỏ ra không quen biết. Có vẻ như nàng không tính toán chuyện trước đây, quả là một điều may mắn. Tô gia ở Thiên Phong đế đình là một trong những thế gia có quyền thế, ảnh hưởng đến cả Thiên Lam thần điện. Tránh xa nàng một chút thì tốt hơn.
Hồng Vu Đan tiếp tục giới thiệu ba người của Sở gia:
- Ba vị này là người của Sở gia: Sở Bảo, Sở Minh và Sở Tiểu Điệp.
Nghe Hồng Vu Đan giới thiệu họ, thế nhưng Tinh Hồn không thèm nhìn qua. Ba người bị hắn lơ đẹp, thế nhưng cũng không có để trong lòng.
Sở Tiểu Điệp thì thầm bên tai Sở Minh gì đó, Sở Minh bỗng nói với Tinh Hồn:
- Vị huynh đệ này trước đây đã từng cứu Tiểu Điệp một mạng. Ta là đại ca của nàng, thay mặt hướng huynh đệ cảm tạ.
Tinh Hồn vẫn không nhìn hắn, chỉ lãnh đạm nói:
- Không có gì!
Sở Minh và Sở Bảo đồng thời chau mày. Thái độ của hắn khá vô lễ, dường như không có ý định nói chuyện với họ.
Tinh Hồn liền quay qua nói với Hồng Vu Đan:
- Giới thiệu cũng xong rồi. Như đã nói, ta không rảnh ở đây giao lưu với đám vương công quý tộc các ngài. Nếu như không có định chiến thì ta xin phép đi khỏi đây.
Chín người đứng bên kia nhất thời chau mày. Tên này hình như khá cuồng vọng. Bình thường, mấy vị huynh đệ trong thần điện mỗi khi nói chuyện với họ đều rất cung kính, ra sức nịnh nọt họ.
Hồng Vu Đan cười một cái, nói:
- Cuộc chiến của ta và ngươi tất nhiên là phải đấu. Trước khi đấu, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng một điều kiện.
- Mời nói.
Tinh Hồn lãnh đạm nói.
- Nếu ta thắng ngươi, hy vọng ngươi có thể trả lại số ngọc bài kia.
Hồng Vu Đan từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ý định lấy số ngọc bài kia trả lại cho những người kia. Tinh Hồn nhẹ gật đầu:
- Nếu ngươi đã muốn thế thì ta cũng phải chấp nhận. Thế nhưng ngươi ra điều kiện với ta thì ta cũng phải ra điều kiện với người.
Hồng Vu Đan thấy hắn đồng ý, trong lòng cũng thầm mừng.
- Cứ sảng khoái nói ra. Nếu có thể Hồng Vu Đan ta nhất định sẽ đáp ứng.
- Điều kiện của ta cũng không có gì rắc rối. Nghe nói các vị công tử ở đây có thể tự do ra vào Đồ Thư quán của thần điện. Ta là người thích đọc sách, chỉ mong ngươi có thể đảm bảo cho ta có thể thoải mái vào Đồ thư quán.
Đồ thư quán của thần điện là nơi lưu giữ lịch sử, tinh hoa của ngũ hoang đại lục. Bình thường chỉ có tinh anh đệ tử mới được vào, mà mỗi tháng chỉ được vào một lần, còn có giới hạn thời gian. Nhưng đối với các thế gia có thế lực trong thần điện thì việc này chỉ là con tôm con tép, thế gia đệ tử có thể tự do ra vào.
Hồng gia ở Thiên Lam thần điện cũng là một thế lực mạnh, cũng ngang ngửa với Yến gia. Chuyện này đáp ứng hắn cũng không có hại gì, Hồng Vu Đan liền nói:
- Chuyện này không thành vấn đề.
- Một lời đã định.
Tinh Hồn chắc nịch nói, Hồng Vu Đan phía bên kia cũng gật đầu. Cuộc chiến của họ cuối cùng cũng bắt đầu.
Mười người cưỡi pháp bảo đồng thời tiến xuống vùng đất trống đã bị Tinh Hồn dùng Bát hoang hợp công pháp thiêu thành tro bụi kia. Bên kia chín người, đứng chính giữa là Hồng Vu Đan. Còn bên này chỉ có Tinh Hồn đơn thân độc mã.
Hồng Vu Đan và Tinh Hồn tiến lên phía trước, cả hai đồng thời ôm quyền chào đối phương, thể hiện sự kính trọng của bản thân đối với đối thủ của mình.
Hồng Vu Đan tế ra bảo kiếm của bản thần, nói:
- Huynh đệ, xin chỉ giáo!
Tinh Hồn bên kia vẫn đứng ung dung, người ngoài nhìn vào thì tưởng hắn hoàn toàn không có ý định chiến đấu. Thế nhưng đối với những người thông minh như Hồng Vu Đan hay Liễu Bách Sinh thì liền nhận ra điều bất thường. Tuy hắn giống như không phòng bị, nhưng toàn thân lại không có chỗ sơ hở, tùy thời có thể tung ra sát chiêu. Hồng Vu Đan là người trực tiếp chiến đấu, liền nhận ra đối thủ là người không hề tầm thường, tinh thần cảnh giác của hắn được tăng lên mức cao nhất.
Sở Tiểu Điệp đứng bên cạnh hai vị tỷ muội kia, sắc mặt lo lắng nói:
- Tên ngốc tử kia đang làm gì vậy. Không lẽ hắn định chấp nhận thua Vu Đan sư huynh sao?
Mộc Lâm Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, nói:
- Tiểu Điệp lo lắng cho hắn sao?
Sở Tiểu Điệp đỏ mặt một cái, ấp úng nói:
- Ta…ta không có!
Mộc Lâm Nhi nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của nàng, che miệng cười. Sau đó tiếp tục chọc nàng:
- Cũng đúng, Sở Minh huynh lúc nãy nói hắn từng cứu ngươi một mạng. Lo lắng cho hắn cũng là điều tất nhiên.
Sở Tiểu Điệp đỏ mặt cuối đầu, không nói gì. Nàng dường như đã bị Mộc Lâm Nhi nói trúng. Hai nắm trước lúc được Tinh Hồn cứu thoát khỏi đám đạo tặc Hắc Phong hội. Tuy sau đó hắn có lời vô lễ với nàng, nhưng nàng lại không để tâm. Nàng thầm nhủ với bản thân, sau này nếu gặp lại hắn nhất định phải trả ơn. Thật không ngờ mấy tháng sau nàng và Tinh Hồn đồng thời báo danh làm đệ tử của Thiên Lam thần điện. Nàng có vài lần qua Bách thảo phong tìm Tinh Hồn, nhưng lại được biết hắn bận chăm sóc thảo dược ở Dược viên. Bình thường, các đệ tử không được bước vào dược viên, trừ khi được trưởng lão sai đi lấy thảo dược mới được vào. Thế nên Sở Tiểu Điệp không được gặp hắn.
Hôm nay gặp Tinh Hồn ở đây, Sở Tiểu Điệp ngượng ngùng nên mới thì thầm vào tai của Sở Minh, nhưng khi Sở Minh ra mặt thì lại bị hắn làm lơ. Thế nhưng nàng không giận hắn mà lại u sầu trong lòng. (Tâm trạng con gái khó tả vãi nồi, đoạn này viết dở tệ, anh em thông cảm)
Hồng Vu Đan tiếp tục đưa tay giới thiệu hai người đứng gần Liễu Bách Sinh. Tinh Hồn gật đầu, Hồng Vu Đan tiếp tục nói:
- Hai vị tiểu mỹ nhân đây là Mộc Lâm Nhi và Tô Hân Nhi, thuộc chi mạch Tiểu Trúc phong.
- Nghe nói nữ đệ tử ở Tiểu Trúc phong đẹp tựa thiên tiên, hôm nay gặp quả là được mở rộng tầm mắt.
Mộc Lâm Nhi hừ một cái, không nói gì. Nhưng Tô Hân Nhi đứng kế bên thì dường như kiên kỵ hắn. Nam nhân này trước đây từng thấy hết thân thể mình, lại còn lấy đi mấy chục mạng người của mình. Nàng trước đây tự nhủ sau này gặp lại nhất định phải cho hắn một bài học, nhưng hôm nay gặp hắn ở đây, nàng dường như quên hết mọi thù hằn trước đây. Trong mắt nàng giờ đây giờ chỉ còn sự cố kỵ không gì giải thích được.
Tinh Hồn nhìn Tô Hân Nhi, đương nhiên nhận ra nàng nhưng hắn vẫn tỏ ra không quen biết. Có vẻ như nàng không tính toán chuyện trước đây, quả là một điều may mắn. Tô gia ở Thiên Phong đế đình là một trong những thế gia có quyền thế, ảnh hưởng đến cả Thiên Lam thần điện. Tránh xa nàng một chút thì tốt hơn.
Hồng Vu Đan tiếp tục giới thiệu ba người của Sở gia:
- Ba vị này là người của Sở gia: Sở Bảo, Sở Minh và Sở Tiểu Điệp.
Nghe Hồng Vu Đan giới thiệu họ, thế nhưng Tinh Hồn không thèm nhìn qua. Ba người bị hắn lơ đẹp, thế nhưng cũng không có để trong lòng.
Sở Tiểu Điệp thì thầm bên tai Sở Minh gì đó, Sở Minh bỗng nói với Tinh Hồn:
- Vị huynh đệ này trước đây đã từng cứu Tiểu Điệp một mạng. Ta là đại ca của nàng, thay mặt hướng huynh đệ cảm tạ.
Tinh Hồn vẫn không nhìn hắn, chỉ lãnh đạm nói:
- Không có gì!
Sở Minh và Sở Bảo đồng thời chau mày. Thái độ của hắn khá vô lễ, dường như không có ý định nói chuyện với họ.
Tinh Hồn liền quay qua nói với Hồng Vu Đan:
- Giới thiệu cũng xong rồi. Như đã nói, ta không rảnh ở đây giao lưu với đám vương công quý tộc các ngài. Nếu như không có định chiến thì ta xin phép đi khỏi đây.
Chín người đứng bên kia nhất thời chau mày. Tên này hình như khá cuồng vọng. Bình thường, mấy vị huynh đệ trong thần điện mỗi khi nói chuyện với họ đều rất cung kính, ra sức nịnh nọt họ.
Hồng Vu Đan cười một cái, nói:
- Cuộc chiến của ta và ngươi tất nhiên là phải đấu. Trước khi đấu, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng một điều kiện.
- Mời nói.
Tinh Hồn lãnh đạm nói.
- Nếu ta thắng ngươi, hy vọng ngươi có thể trả lại số ngọc bài kia.
Hồng Vu Đan từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ý định lấy số ngọc bài kia trả lại cho những người kia. Tinh Hồn nhẹ gật đầu:
- Nếu ngươi đã muốn thế thì ta cũng phải chấp nhận. Thế nhưng ngươi ra điều kiện với ta thì ta cũng phải ra điều kiện với người.
Hồng Vu Đan thấy hắn đồng ý, trong lòng cũng thầm mừng.
- Cứ sảng khoái nói ra. Nếu có thể Hồng Vu Đan ta nhất định sẽ đáp ứng.
- Điều kiện của ta cũng không có gì rắc rối. Nghe nói các vị công tử ở đây có thể tự do ra vào Đồ Thư quán của thần điện. Ta là người thích đọc sách, chỉ mong ngươi có thể đảm bảo cho ta có thể thoải mái vào Đồ thư quán.
Đồ thư quán của thần điện là nơi lưu giữ lịch sử, tinh hoa của ngũ hoang đại lục. Bình thường chỉ có tinh anh đệ tử mới được vào, mà mỗi tháng chỉ được vào một lần, còn có giới hạn thời gian. Nhưng đối với các thế gia có thế lực trong thần điện thì việc này chỉ là con tôm con tép, thế gia đệ tử có thể tự do ra vào.
Hồng gia ở Thiên Lam thần điện cũng là một thế lực mạnh, cũng ngang ngửa với Yến gia. Chuyện này đáp ứng hắn cũng không có hại gì, Hồng Vu Đan liền nói:
- Chuyện này không thành vấn đề.
- Một lời đã định.
Tinh Hồn chắc nịch nói, Hồng Vu Đan phía bên kia cũng gật đầu. Cuộc chiến của họ cuối cùng cũng bắt đầu.
Mười người cưỡi pháp bảo đồng thời tiến xuống vùng đất trống đã bị Tinh Hồn dùng Bát hoang hợp công pháp thiêu thành tro bụi kia. Bên kia chín người, đứng chính giữa là Hồng Vu Đan. Còn bên này chỉ có Tinh Hồn đơn thân độc mã.
Hồng Vu Đan và Tinh Hồn tiến lên phía trước, cả hai đồng thời ôm quyền chào đối phương, thể hiện sự kính trọng của bản thân đối với đối thủ của mình.
Hồng Vu Đan tế ra bảo kiếm của bản thần, nói:
- Huynh đệ, xin chỉ giáo!
Tinh Hồn bên kia vẫn đứng ung dung, người ngoài nhìn vào thì tưởng hắn hoàn toàn không có ý định chiến đấu. Thế nhưng đối với những người thông minh như Hồng Vu Đan hay Liễu Bách Sinh thì liền nhận ra điều bất thường. Tuy hắn giống như không phòng bị, nhưng toàn thân lại không có chỗ sơ hở, tùy thời có thể tung ra sát chiêu. Hồng Vu Đan là người trực tiếp chiến đấu, liền nhận ra đối thủ là người không hề tầm thường, tinh thần cảnh giác của hắn được tăng lên mức cao nhất.
Sở Tiểu Điệp đứng bên cạnh hai vị tỷ muội kia, sắc mặt lo lắng nói:
- Tên ngốc tử kia đang làm gì vậy. Không lẽ hắn định chấp nhận thua Vu Đan sư huynh sao?
Mộc Lâm Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, nói:
- Tiểu Điệp lo lắng cho hắn sao?
Sở Tiểu Điệp đỏ mặt một cái, ấp úng nói:
- Ta…ta không có!
Mộc Lâm Nhi nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của nàng, che miệng cười. Sau đó tiếp tục chọc nàng:
- Cũng đúng, Sở Minh huynh lúc nãy nói hắn từng cứu ngươi một mạng. Lo lắng cho hắn cũng là điều tất nhiên.
Sở Tiểu Điệp đỏ mặt cuối đầu, không nói gì. Nàng dường như đã bị Mộc Lâm Nhi nói trúng. Hai nắm trước lúc được Tinh Hồn cứu thoát khỏi đám đạo tặc Hắc Phong hội. Tuy sau đó hắn có lời vô lễ với nàng, nhưng nàng lại không để tâm. Nàng thầm nhủ với bản thân, sau này nếu gặp lại hắn nhất định phải trả ơn. Thật không ngờ mấy tháng sau nàng và Tinh Hồn đồng thời báo danh làm đệ tử của Thiên Lam thần điện. Nàng có vài lần qua Bách thảo phong tìm Tinh Hồn, nhưng lại được biết hắn bận chăm sóc thảo dược ở Dược viên. Bình thường, các đệ tử không được bước vào dược viên, trừ khi được trưởng lão sai đi lấy thảo dược mới được vào. Thế nên Sở Tiểu Điệp không được gặp hắn.
Hôm nay gặp Tinh Hồn ở đây, Sở Tiểu Điệp ngượng ngùng nên mới thì thầm vào tai của Sở Minh, nhưng khi Sở Minh ra mặt thì lại bị hắn làm lơ. Thế nhưng nàng không giận hắn mà lại u sầu trong lòng. (Tâm trạng con gái khó tả vãi nồi, đoạn này viết dở tệ, anh em thông cảm)
Tác giả :
Chiến Thần Đà