Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 73

Nhân lúc lấy việc của phu thê Bành Bưu coi như giết gà, những con khỉ đó quả nhiên đều thu liễm không ít, chỉ là ngầm khó tránh khỏi nghị luận sôi nổi.

Từ xưa đến nay xuất giá tòng phu, thiên kinh địa nghĩa, quan phủ quản thiên quản địa, nhưng còn chưa nghe nói qua còn có quản đánh nha đầu giường đất!

Người ngoài đều phần lớn không tin Bành bưu đánh không lại lão bà.

Không biết chỗ nào truyền ra, nghe nói tri phủ mới tới căn bản là đầu lĩnh thổ phỉ…… Võ nghệ thập phần lợi hại, có thể lấy một địch trăm, Chu Hạc kia có chuẩn bị đầy đủ cũng không đánh nổi một trận chiến. Hắn tính tình táo bạo như sấm, ngươi nếu không nghe lời, hắn sẽ lấy nắm tay đại bác hướng trên mặt ngươi mà tiếp đón, đánh tới lúc ngươi chịu phục mới thôi!

Người tập võ phần lớn không thích chịu quản thúc, nhưng duy độc một chỗ tốt, đó chính là hâm mộ người cường tâm tư, nghe xong lời này, nhưng thật ra thành thật.

Đồ Khánh mỗi ngày đều tới nha môn xem vị hôn thê, thuận đường cũng đem động tĩnh bên ngoài nói cho Bàng Mục nghe, giảng đến cái gì “thổ phỉ xuất thân", mọi người đều cười đến lăn trên mặt đất.

Diệt phỉ bị nói thành bị tiêu diệt, thật sự trò cười lớn nhất thiên hạ, có thể thấy được lời đồn đãi thế gian không thể tin.

Bàng Mục cũng đi theo cười một hồi, lại đối Yến Kiêu nói: “Ta bị người mắng là sát tinh chuyển thế cũng có, nếu có thể làm cho bọn hắn biết sợ, cũng không tính ủy khuất."

Thời điểm nói lời này, trong tay hắn còn giơ một cái ốc quế, trên đỉnh có một viên kem tròn vo nằm an tĩnh trên đỉnh, mứt trái cây dâu tằm dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, dù sao thì cùng với khí chất thổ phỉ của cả người hắn vô cùng không phối hợp.

Mọi người đang cười, Đỗ Khuê Đỗ bộ đầu mặt mang vui mừng chạy vào hô: "Mấy kẻ lừa đảo kia đã bị bắt lấy! Đang áp giải trở về, thuộc hạ trước tới đưa tin!"

Yến Kiêu vội hỏi tình huống Vệ Lam, thấy Đỗ Khuê thần sắc phức tạp, đột nhiên linh quang chợt lóe nói: “Cái này…… May Tứ gia nhạy bén linh biến, may mắn thoát chết dưới miệng hổ."

Hắn biết thủ hạ của cấp trên mới tới thực sự có một đội nhân mã, cực kỳ có khả năng, tin đồn trên người họ có quân công có quan hàm là thật, cho nên không dám chậm trễ, tuy rằng không biết chi tiết, liền đều lấy “Gia" tương xứng.

Thoát chết dưới miệng hổ?

Hình dung thật là ý vị thâm trường, sau đó đoàn người Vệ Lam trở về, Bàng Mục hỏi những chuyện đã trải qua, mọi người dở khóc dở cười.

Lệ Nương kia thế nhưng là thật lòng xuân phong nhất độ tâm với Vệ Lam!

Thế nhân yêu thích nhan sắc, Lệ Nương tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng thấy Vệ Lam thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu thẹn thùng, không cần đối phương lấy gậy ông đập lưng ông, liền chủ động thông đồng, mỗi ngày đều trang điểm quyến rũ vũ mị, tìm cách để làm quen với hắn, đem luôn nghiệp lớn vứt ra sau đầu.

Mặt khác ba người trong đội không biết tâm tư nàng, thấy tiến triển thần tốc, cũng âm thầm mừng thầm. Duy chỉ có Vệ Lam mỗi ngày khẩn trương ngủ không yên, sợ một khi không cẩn thận liền rơi vào ma chưởng, không được chạy thoát.

Lại nói ngày này, chủ nhà Vệ Lam một nhà ra cửa thăm người thân, cả cái đình viện to như vậy chỉ còn Vệ Lam cùng tiểu Tứ, Lệ Nương thấy thời cơ không thể để mất, nửa đêm thả khói mê cạy cửa đột nhập! Khiến cho Vệ Lam sợ tới mức oa oa kêu to.

"Nô gia lang thang cả đời, khó được một khắc khuynh tâm, nếu có thể sinh cho lang quân một hài nhi……"

Mắt thấy nàng thành thạo cởi bỏ y phục của chính mình, lại mạnh mẽ lôi kéo tay hắn hướng bộ ngực mình mà ấn, Vệ Lam dù nhắm chặt hai mắt vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ không ngừng tới gần, cả người hắn bủn rủn chạy thoát không được, đành phải mặc niệm "thanh tâm phổ thiện chú".

Cũng may thời khắc mấu chốt tiểu Tứ phát huy tác dụng, giả ngu giả ngơ chạy tới sân cách vách, mở to mắt to nói dối, “Lệ Nương nhà các ngươi đang kêu gì vậy, ta lại nghe không được, các ngươi ở nơi này nghe thấy không?"

Ba kẻ lừa đảo vừa nghe giận tím mặt, mắng to thấy Lệ Nương ăn cây táo, rào cây sung, ồn ào cái gì quả nhiên là “kỹ nữ vô tình" “trở mặt so với cẩu còn nhanh hơn", lập tức cầm vũ khí lên tiến đến bắt gian. Trước đem Lệ Nương vứt trên mặt đất, sau đó chiếu quy củ làm việc, lại sau đó đã bị tiểu Tứ tiểu Ngũ nhẹ nhàng bắt tại trận……

Sau kh mọi người biết rõ ràng chi tiết sự việc, trong ánh mắt nhìn về phía Vệ Lam đều chứa đầy đồng tình.

Yến Kiêu thở dài, đưa kem ốc quế cho hắn, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Vất vả, trở về là tốt rồi."

Vệ Lam nhìn thứ kì lạ trong tay không ngừng phát ra hương thơm ngọt cùng khí lạnh kỳ, cảm nhận được sự ấm áp sau mũi đau xót, suýt nữa khóc ra tới.

Mấy ngày nay hắn dễ dàng sao?

Tới lúc này rồi, đám người Lệ nương sao có thể không biết là người nha môn làm bộ? Ba nam nhân còn đang nhương nanh múa vuốt đều héo thành đồ ăn, ngược lại Lệ Nương, trong ánh mắt nhìn về phía Vệ Lam vẫn còn nhiệt tình như cũ xong cũng tràn ngập u oán.

Tề Viễn cười hì hì chế nhạo nói: “Tú tài công tử thật là làm tổn thương tấm lòng của người ta."

Vệ Lam cũng không có sức lực trừng hắn, chỉ là từng chút một từng chút một ăn kem ốc quế, yên lặng cảm thấy ăn ngon thật……

Hắn tốt xấu gì cũng là một công tử đã trưởng thành , không biết có thể ăn thêm một cái nữa hay không……

Kẻ lừa đảo chuyên nghiệp có đặc điểm là tiền tới cũng nhanh, mà tiêu tiền cũng mau, lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày, lần trước lấy được của Tống Lượng 70 lượng bạc giờ chỉ dư lại không đến 20 lượng, càng miễn bàn đến một đống người bị hại phía trước. Có nghĩ đòi lại là không có khả năng, cũng chỉ có thể ác ý mắng vài câu thôi.

Đỗ Khuê trong mấy ngày này hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả, ngày xong việc ra khỏi cửa lại thấy Dương Vượng đang ở bên ngoài chờ, thấy hắn tới liền kề vai sát cánh nói: “Vợ ta làm gà nướng, lại nấu thêm gà hầm, còn có rượu cao lương tân nhưỡng, ngươi bận rộn làm việc đã lâu, hôm nay đi đến nhà ta ăn một ly."

Hai người đều tính là nhân sĩ Tuấn Ninh phủ, mười mấy năm qua không thiếu đồng cam cộng khổ, hiện giờ phủ nha chỉ còn duy nhất hai bộ đầu là họ, tình cảm so với người khác vô cùng tốt, cho nên Dương Vượng mời, Đỗ Khuê liền rất thống khoái đi.

Ai ngờ rượu quá ba tuần, lại nghe Dương Vượng gắp một miếng đậu hủ khô nói: “Ngươi gần đây hay ở cùng đại nhân thấy được nhiều, có nghe hắn nói yến hội kia muốn bày ở nơi nào không?"

Ở Tuấn Ninh thời điểm này là hạng mục chiêu bài lớn nhất, vũ sư đại hội xưa nay được quan phụ mẫu bản địa coi trọng, mỗi năm đều muốn đích thân chủ trì mở màn, đến lúc đó quan viên cấp dưới và gia quyến cũng sẽ trình diện tham gia, có thể nói trừ bỏ trung thu, Tết Âm Lịch thì đây là đại việc trọng đại thứ ba.

Nếu muốn ở bên ngoài mở màn, có nhiều thế này người, không thiếu được ăn uống, tự nhiên là muốn tìm một nơi tốt.

Đỗ Khuê không phải khờ người, tự nhiên nghe biết ý, nghe xong lời này, lại khó được có chút nghiêm túc, “Lão huynh, nghe ta một câu khuyên, việc này ngươi vẫn là không cần tiếp tục làm."

Hắn minh bạch ý tứ Dương Vượng, đối phương tất nhiên đã thu phí môi giới của mấy nhà tửu lầu, tiệm ăn chỗ tốt, nghĩ muốn giật dây bắc cầu từ giữa giành chỗ tốt.

Dương Vượng cười nhạo một tiếng, không thèm để ý nói: “Ngươi lại lo lắng cái gì! Quan kia mới đến, cũng không phải là hai mắt bôi đen sao? Cũng chỉ là hạng vũ phu mãng hán, trước mắt rất nhiều sự việc quan trọng phải làm, nghĩ đến cũng đã sứt đầu mẻ trán, chúng ta cũng là thay hắn phân ưu, cớ sao mà không làm?"

"Đi chỗ nào ăn mà không phải ăn! Bọn họ quan lớn lão gia không biết củi gạo quý, lại là bạc triều đình, nhiều một trăm lượng thiếu một trăm lượng thì có gì khác nhau?"

Dừng một chút lại nói, “Ngươi yên tâm, quay đầu lại tất nhiên không thể thiếu ngươi một phần chỗ tốt."

Ai ngờ Đỗ Khuê như cũ lắc đầu, “Lão huynh, chúng ta không phải người ngoài, có chút lời nói không xuôi tai ta cũng cần phải đặt ở bên ngoài nói. Vị tân Tri phủ đại nhân tuy là võ nhân, từng chấp chưởng một phương, năm đó còn vì một phân một hào quân phí cùng chúng triều thần tranh luận, vô cùng khôn khéo! Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện xưa của hắn? Hiện giờ mấy người Tây Bắc nghe thấy danh hào hắn còn bị dọa khóc, lão nhân gia hắn giết người chỉ sợ so với số lần ngươi và ta gặp qua người chết còn nhiều! Chớ có xem lão hổ buồn ngủ liền nghĩ nó là mèo, ngươi vớt bạc từ hầu bao hắn, không phải ngại mệnh dài chứ!"

Dương Vượng trong lòng không phải không có cố kỵ, nghe xong lời này, chén rượu tay nắm thật chặt, nhưng rốt cuộc ngăn cản không được bạc dụ hoặc, đem tâm trăm lời như một nói: “Lời tuy như thế, nhưng cường long còn khó áp địa đầu xà. Lại nói, việc này ta cũng không phải lần đầu làm, chỉ cần ta và ngươi đem miệng bọc kín mít, tửu lầu chẳng lẽ sẽ tự lòi đuôi? Thời gian ngắn ngủi, hắn dù có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng biết chi tiết mọi tửu lầu tiệm ăn đều chộp trong tay. Bất quá động chút mồm mép vào chuyện này, cho dù nói ít cũng có tám mươi đến một trăm lượng, ta và ngươi mấy năm bổng lộc như từ trên trời rơi xuống! Việc nếu thành hài nhi ăn thịt, vợ mặc lụa, muốn cái gì mà không có?"

Đỗ Khuê trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài,"Hài tử dù tham ăn, bụng cũng hữu hạn; bà nương dù thích đẹp, xiêm y cũng đủ rồi, nếu lại muốn nhiều, ta tự chính mình kiếm ra cho họ, bạc này phỏng tay, ta chạm vào không được."

Dứt lời, cũng không nhìn sắc mặt Dương Vượng dần dần lạnh xuống, đứng dậy ôm ôm quyền, “Lão huynh, rượu lại có chút lạnh, thê nhi ở nhà chờ lâu, ta xin cáo từ."

Huynh đệ này, thật là quá tham, sớm muộn gì có một ngày thua trên tay người khác.

Lời tốt lời xấu, có thể nói hắn đều nói hết, từ xưa người chết vì tiền chim chết vì mồi, đối phương thấy tiền sáng mắt không nghe khuyên bảo, hắn cũng thật sự không có biện pháp.

Chỉ là bởi vậy, tình cảm nhiều năm hai người chỉ sợ cũng dừng ở đây.

Mấy ngày kế tiếp, Dương Vượng quả nhiên chợt nhiệt tình rất nhiều, nhất thời khiến cho quan hệ của hắn cùng Tề Viễn, Bàng Mục tiến bộ vượt bậc, đầy miệng xưng huynh gọi đệ, Đỗ Khuê vừa thấy vậy thì biết hắn vẫn muốn tự đi trên con đường tối tăm đấy, khuyên hắn lại không nghe, đành phải âm thầm thở dài.

Đảo mắt đã tới mười tám tháng sáu, còn ngày hai mươi là vũ sư đại hội, người phía dưới lại đây xin chỉ thị Bàng Mục, nói phải mở yến tiệc trong ba ngày, phải tìm chủ quán an bài sự vụ, chuẩn bị các màu nguyên liệu nấu ăn, nếu muộn sợ không kịp.

Bàng Mục quả nhiên đau đầu, liền thuận miệng hỏi ý tứ mọi người.

Dương Vượng chính là chờ giờ khắc này, lập tức ước gì hỏi đến mình, giả vờ như không có việc gì cười nói: “Thuộc hạ là nhân sĩ bản địa, hiện giờ trong lòng vừa lúc có mấy nơi khá tốt, đông nhị phố Tụ Hương lâu, tây hẻm Bách Vị Lâu, nam tam phố Thuận Hưng quán, đều là mặt tiền cửa hiệu tốt, khó được vị lợi ích thực tế, lại là sát đường, liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến vũ sư mộc lâu, không nên trì hoãn."

Trong phòng nháy mắt tĩnh tĩnh.

Dương Vượng đột nhiên có cảm giác như bị dã thú theo dõi sởn tóc gáy, mà hắn khi cả gan nhìn trộm về phía Bàng Mục, lại phát hiện người này vẫn là giống vừa rồi cười không chút để ý.

Là ảo giác đi? Nhưng hắn cảm thấy dấu vết gì cũng chưa lộ đâu.

"Phải không," Bàng Mục nhướng mày, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra, “Dương bộ đầu có tâm. Bản quan mới đến, khó tránh khỏi vấp phải trắc trở, nếu mỗi người đều như ngươi thay bản quan phân ưu giải nạn, đúng là tốt không gì bằng."

Dương Vượng trong lòng một trận mừng như điên, chuyển biến tốt liền thu, lại làm bộ làm tịch nói vài câu khiêm tốn, lúc này mới cung cung kính kính rời khỏi tới.

Lại không biết sau khi hắn đi xa, Tề Viễn liền cười nhạo ra tiếng, “Bản lĩnh không lớn, tà tâm không nhỏ, rút đao rút đến trên đầu chúng ta rồi."

Không biết đại nhân nhà hắn trừ bỏ tư khố chính mình, đối với tiền công đều là vắt cổ chày ra nước sao?

Bàng Mục đối với không khí kêu hai tiếng, “Đại Nguyên, tiểu Nhị, đi tra Dương Vượng đã nhiều ngày nay cùng người nào lui tới, trong nhà nhưng có biến động gì không."

Hai người trẻ tuổi ở phía sau bình phong ứng thanh, trong giây lát đã không thấy bóng dáng.

Dương Vượng có tiểu thông minh, giấu được người khác, lại không thể gạt được Bàng Mục, bất quá mới ba ngày, Đại Nguyên cùng tiểu Nhị tra xét được mọi chuyện.

"Trước đó vài ngày hắn cùng hai nhà chưởng quầy đều từng có tiếp xúc, vợ Dương Vượng hôm qua đi cửa hàng tơ lụa một lần bốn thất lụa mốt mới nhất, tổng cộng mười sáu lượng tám tiền, lại đi đánh vòng tay. Của hồi môn của nàng cũng không tính phong phú, Dương Vượng bổng lộc hữu hạn, nhưng lại là khách quen của mấy cửa hàng kia, nghe nói ngày lễ ngày tết tất nhiên muốn đánh trang sức, làm xiêm y……"

Ăn hoa hồng loại sự tình này không tính hiếm lạ, Bàng Mục lúc trước ở trong quân cũng gặp qua, chuyện liên quan đến các tánh mạng tướng sĩ, giáp trụ, binh khí còn có người dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nghĩ biện pháp cắt xén, càng miễn bàn loại việc nhỏ ăn uống này.

Không ít người đều nói trên đời không phải hắc tức bạch, nước quá trong ắt không có cá, muốn kêu người làm việc, dù sao cũng phải cho chỗ tốt đi? Chỉ cần không ngại với đại cục, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng liền đi qua, nhưng Bàng Mục cố tình không quen nhìn, vì cùng loại chuyện này cũng không thiếu cùng người thưa kiện.

Ngại thiếu chỗ tốt, vậy đừng làm! Triều đình cũng không thiếu một người như ngươi, không có ngươi, sẽ có người thành thật có bổn phận bổ sung vào, đừng nghĩ không có mình không được!

"Bộ đầu bổng lộc tuy không tính cao, nhưng ngày lễ ngày tết đều có gạo thóc vải vóc phát, lại có than hỏa phân chia theo điều lệ, tính ra bạc cũng coi như không ít, hắn lại vẫn như vậy không biết đủ!" Bàng Mục lạnh lùng nói.

Chính mình mới đến mấy ngày? Tay liền duỗi lại đây. Nếu là dung túng hắn lần này, ngày sau có phải hay không quan ấn cũng dám tùy tiện cầm?

"Đỗ Khuê đâu?"

Đi theo nhiều năm như vậy, Đại Nguyên tự nhiên hiểu được hắn muốn hỏi cái gì, nhanh nhẹn nói: “Đỗ Khuê tay chân cũng không tính sạch sẽ, nhưng so với Dương Vượng bất quá gặp sư phụ thôi, mấy năm nay dần dần đứng vững gót chân, người cũng trầm ổn không ít, xem như có ý tứ hối cải, đã hồi lâu không trộn lẫn. Thương hộ bên ngoài thấy Đỗ Khuê phá hỏng con đường này, liền như tổ ong đi tìm Dương Vượng,cho hắn ăn no uống say để hắn nghĩ mình có uy danh."

Bàng Mục hừ lạnh một tiếng, “Chức bộ đầu này của hắn thu lại! Ta nhớ rõ có người bên ngoài tên Phương Hưng, là người cần cù ổn trọng, đem hắn đề lên đi, cũng để cho Lâm Bình làm. Tiểu tử cơ linh nhưng rốt cuộc còn non nớt, lăn lộn thêm mấy năm nữa thì tốt rồi."

Không nói đến Dương Vượng mất công vụ như bị sét đánh, đảo mắt chính là lập thu, vũ sư đại hội ngày đầu tiên bắt đầu, Tri phủ đại nhân chủ trì yến tiệc đại hội cử hành ở một tửu lầu mộc mạc.

Bàng Mục dậy sớm, dưới cái nhìn của vạn chúng tự mình điểm đôi mắt cho kim sư đầu, lại đốt pháo trúc, xem như mở màn.

Hắn ngày thường thích lười biếng, trường hợp này lại không người có thể thay thế, còn lại mọi người đều ở phía sau ăn nhậu chơi bời, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn trong tầm mắt tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

Nhạc phu nhân lôi kéo Yến Kiêu cùng ngồi một chỗ, bên trái ghế là Đổng phu nhân, bên phải ghế là Bạch Ninh.

Phía dưới một chúng tri châu, tri huyện và gia quyến sôi nổi lại đây bái kiến, các lời hay nói không trùng lặp, ánh mắt nhìn về phía Yến Kiêu có chút phức tạp.

Tin tức linh thông, biết đây có khả năng là triều đại đầu tiên có nữ ngỗ tác, đến thánh nhân cũng biết tên tuổi, chính miệng khen ngợi, chậm trễ không được, cho nên cũng cười ngâm ngâm nịnh hót vài câu.

Mọi người cảm thấy tri phuur mới là nhân trung long phượng lại chưa có thê thất, cảm thấy trai chưa cưới nữ chưa gả, cho nên hiện giờ tranh thủ tạo cơ hội cho người nhà mình…… Liền mang theo rất nhiều cô nương tuổi trẻ mạo mỹ tới.

Có nữ nhi mang nữ nhi, không nữ nhi, thì mang chất nữ, cháu ngoại gái, đường biểu tỷ muội cũng là có thể.

Đều là người tuổi tác giống nhau, dung mạo như hoa, còn trang điểm rất đẹp, liền như xuân hoa mãn viên, đem toàn bộ tửu lầu chiếu sáng.

Yến Kiêu không ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra bàn tính nhỏ của mọi người, nhưng nàng đối với Bàng Mục có tin tưởng, cũng lười so đo, chỉ cùng Bạch Ninh cách vách bàn thưởng thức mỹ nhân, bình tĩnh giống như người ngoài cuộc.

Bạch Ninh so với nàng kích động hơn nhiều, hai mắt đều toát ra ánh lửa nói, “Những kẻ này đều không có mắt, đúng là tìm đường chết! Nếu ta là ngươi chắc chắc các nàng răng rơi đầy đất!"

Đồ Khánh thay nàng châm trà, không biết nên khóc hay cười nói: “Yến cô nương còn đạm nhiên đối mặt, nàng nổi nóng cái gì? An tĩnh xem diễn đi."

"Các ngươi đều là nam nhân, hừ, tự nhiên vui hưởng tề nhân chi phúc," Bạch Ninh nháy mắt giận chó đánh mèo, lập tức đem đầu thương nhắm ngay hắn, “À, Đồ đại nhân cũng còn chưa có thành thân, không biết chừng có mấy cô nương để ý đến ngài hay lấy các nàng về để hưởng phúc đi!"

Đồ Khánh: “……" Ta đây đúng là nhiều miệng!

Yến Kiêu nghe được không ngừng phụt cười, tự mình không hùa theo Bạch Ninh, “Đồ đại nhân cũng chỉ có ý tốt, ngươi lại nói người ta như vậy?"

Thân phận địa vị Bàng Mục như vậy, có thể nói dưới một người trên vạn người, lại không có lão bà, loại tình huống tự tiến chẩm tịch này khẳng định không thể thiếu, làm gì có chuyện chưa thấy qua? Nếu hắn có tà tâm kia, thu nữ nhân chỉ sợ còn nhiều hơn một đội quân, còn chờ tới hôm nay? Nơi nào khiến chính mình nhọc lòng.

Bạch Ninh duỗi tay véo thịt hai bên má nàng, “Cũng không biết ta là vì ai!"

Hai cô nương hi hi ha ha nháo thành một đoàn, dẫn tới mọi người sôi nổi ghé mắt, lại theo bản năng nhìn về phía nữ quyến có thân phận tối cao nhất ở đây: Nhạc phu nhân.

Lão thái thái lại coi như không thấy, chỉ vào các nàng đối với một chúng nữ quyến nói: “Nhìn hai đứa nhỏ này, ta già rồi, liền thích này cuộc sống náo nhiệt một chút."

Nói, lại vỗ Yến Kiêu đang cười ngã trái ngã phải từ ái nói: “Để ý cái bàn, đụng vào thì đau đấy."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Yến Kiêu thế nhưng có thể diện như vậy.

Càng không nghĩ tới, nàng ở cùng với toàn người tâm phúc của Định Quốc Công như vậy, Bạch cô nương, Đồ đại nhân, thái độ đối đãi nàng còn không phải là người một nhà sao?

"Trăm triệu không nghĩ tới lão phu nhân là người hòa khí như thế này"  phu nhân tri châu Xương Bình dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, tươi cười thân thiết nói, “Nhìn thân thể này, khí phái này, chợt vừa thấy, ta còn tưởng rằng nhìn thấy lão thần tiên đâu!"

Cái mông ngựa quá mức trắng ra dễ hiểu, mệt nàng nói, mọi người đều chịu đựng giả cười mà đau cả răng.

Nói xong, nàng liền kéo một cô nương mười sáu bảy tuổi từ phía sau ra, nói giỡn đem nàng hướng Nhạc phu nhân đẩy tới trước mặt, “Mau tới cúi chào lão thần tiên!"

Lại đối lão thái thái nói: “Đây là tiểu nữ nhà ta Ngọc Dung, hay thẹn thùng, ngày thường không ra ngoài giao tế mấy, được cái ôn nhu hoà thuận, lại có một tay thêu hoa, một tay trù nghệ nhưng nếu có thể được lão phu nhân ngài dạy dỗ một thêm mới là phúc khí."

Nàng vừa nói như vậy, trong ánh mắt chúng phu nhân, tiểu thư cơ hồ muốn chui ra dao nhỏ.

Định Quốc Công đến nay chưa cưới, ai không nhìn chằm chằm vị trí Quốc công phu nhân? Biết được lão nhân gia hắn nhận chức tri phủ này, phía dưới có mấy người chưa từng muốn một bước lên trời? Bằng không hôm nay cũng sẽ không trực tiếpmang các cô nương trẻ tuổi lại đây.

"Ta cũng chỉ là một lão bà tay chân thô ráp, dính chút hào quang của nhi tử thôi, nào có bản lĩnh dạy người khác? Muốn dạy người, tự nhiên là các ngươi đại gia tử xuất thân cao quý." Lão thái thái cười ha hả xua tay, một chút không hàm hồ cự tuyệt.

Nàng lôi kéo tay Yến Kiêu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thập phần thỏa mãn cười nói: “Nếu nói ta hiện giờ khí sắc tốt lại là có duyên cớ. Đều là đứa nhỏ này thận trọng, ngày thường đi theo Thiên Khoan chạy trước vội sau, làm công vụ mệt mỏi, còn được Thái hậu cùng Thánh nhân mở lời khen ngợi! Khi nhàn rỗi lại làm đồ ăn ngon miệng, làm ta ăn không ít, nhìn một cái, mấy tháng này không  tháng nào không lên cân! Ta thấy bọn họ người trẻ tuổi hợp ý hòa hợp như vậy, trong lòng khoan khoái nói không hết!"

Ân, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, thánh nhân cũng đã biết đến.

Dừng một chút, lão thái thái làm như không để ý sắc mặt nháy mắt thay đổi của mọi người, thản nhiên cười nói: “Kỳ thật ta cũng nói, thân phận chúng ta như vậy, cũng không cần phải cái gì cầm kỳ thư họa, đều là tốn thời gian thôi, ta chỉ thích người biết đối nhân xử thế, có bản lĩnh an cư lạc nghiệp..."

Nhìn Yến nha đầu nhà ta xe, có khả năng cỡ nào !

Lời còn chưa dứt, một vị thái thái của quan khác liền gật đầu phụ họa nói: “Phu nhân nói đúng, cô nương nhà ai mà chưa từng học? Về sau muốn xen vào việc nhà, dạy dỗ nhi nữ thành tài, hiệp trợ tướng công, những cái đó cái gì thêu, có học hay không cũng không có gì."

Thời điểm lời nói này nói ra, rất nhiều nữ quyến liền đều nhìn về phía phu nhân tri châu Xương Bình cười trộm, người sau trên mặt trắng toát, vô cùng  xấu hổ.

Yến Kiêu xem thế là đủ rồi, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là trạch đấu, quan đấu trong truyền thuyết? Quả nhiên là ngươi tới ta đi kịch liệt, cũng khá là thú vị……

Vị thái thái vừa nói lời kia biết rõ ý của Nhạc phu nhân, cho nên lúc nói rất tự tin, lúc này tuy rằng mang theo nữ nhi, nhưng tiểu cô nương mới tám tuổi, tự nhiên không phải hướng về phía Bàng Mục.

Nàng tựa hồ cùng phu nhân tri châu Xương Bình có xích mích, mỗi lời nói ra đều chọc đến nàng ta, thập phần sắc bén.

Đáng thương Ngọc Dung cô nương, đã bị các cô nương khác có địch ý, lại bị mẫu thân đẩy lên đầu ngọn gió, cả người run rẩy cũng không biết bây giờ phải làm gì.

Yến Kiêu ngửi thấy mùi ngon, bắt lấy một viên xí muội vị hạt dưa cắn răng rắc trông rất vui sướng.

Bạch Ninh thấy nàng vui vẻ, “Nhìn ngươi, cái kẻ không có tiền đồ này, chưa thấy qua cô nương sao? Người ta chính là đến tranh giành phu quân với nguơi mà vẫn còn ngồi đây vui vẻ!"

 "Các cô nương khó coi sao?" Yến Kiêu cười hì hì nhìn nàng, lại cùng chủ vị Bàng Mục mắt đi mày lại, “Tới tới tới, ngươi không thích xem cô nương, chúng ta liền xem sư tử!"

Bên ngoài vũ sư đại hội diễn ra gay cấn, rõ ràng là chỉ là người giả thành, nhưng ăn ý kinh người tiến thối như một, cứ như là từng con sư tử sống lại, vặn vẹo nhảy lên cọc hoa mai, đánh lẫn nhau như đàn sư tử đùa giỡn, thực là cảnh đẹp ý vui.

Các bá tánh trầm trồ khen ngợi, đáng tiếc nơi này toàn những người bận rộn, căn bản không mấy người thiệt tình xem.

Bạch Ninh bị Yến Kiêu lôi kéo một hồi nói, thế nhưng cũng dần dần mê.

"U, kia không phải Phi Hổ Đường sao?" Nàng chỉ vào một con kim mao đại sư tử cười nói, “Làm khó bọn họ khiến hai người vắng họp nửa tháng, thế nhưng cũng rất có tinh thần! Chỉ là quá mức xuất sắc, ngươi nhìn, bên cạnh có mấy con sư tử thay đổi ánh mắt, bước tiếp theo chắc chắn muốn vây công!"

Yến Kiêu hai mắt nhìn theo, lực chú ý lại bị đám người bên ngoài chen vào, cũng hấp dẫn Lâm Bình đi qua.

Tất cả mọi người đều tận tình vui đùa náo nhiệt, nhưng Lâm Bình lại mặt đầy ngưng trọngchạy tới chỗ bọn họ.

Yến Kiêu không rảnh lo xem sư tử, vội đi ra cửa tiếp ứng, dẫn hắn đi lên trên lầu.

"Đã xảy ra chuyện?" Tuy là câu nghi vấn thức, nhưng Yến Kiêu trực tiếp dùng ngữ khí khẳng định.

Lâm Bình đối với trực giác của nàng mù quáng tín nhiệm, cũng không hỏi làm sao mà biết được, chỉ là gật đầu, thấy Bàng Mục vẻ mặt thống khổ cùng vài vị quan viên lá trái lá phải, liền trước thò qua cùng Yến Kiêu thì thầm: “Chết người! Thành tây một nhà có một nam nhân cùng hài tử ba tuổi đều bị chém đầu."

Thấy hắn tựa hồ còn điều muốn nói, Yến Kiêu lại ném ánh mắt thúc giục.

Lâm Bình thở dài, “Dương bộ đầu ở hiện trường."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại