Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 107

Trước khi hồi Tuấn Ninh phủ, Yến Kiêu còn cố ý hẹn gặp Trạng Nguyên lang năm nay, hiện giờ là biên tu Hàn Lâm Viện Vệ Lam Vệ đại nhân cùng ăn bữa cơm.

Nàng vừa đi, Vệ Lam ở kinh thành hoàn toàn không có người quen, cảm thấy có chút không yên tâm.

Đúng là ngày xuân, thời cơ tốt, cỏ tốt chim vui ấm áp hòa hợp, các bá tánh cũng đều thay sang xuân sam màu sắc nhẹ nhàng tươi đẹp, cùng bằng hữu ước hẹn ra ngoài đạp thanh, ven đường nói giỡn vui đùa ầm ĩ, phảng phất mỗi bước đi đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Yến Kiêu chọn vị trí ngồi gần cửa sổ lầu hai của tửu lâu, nhìn cảnh tượng bên ngoài cũng thấy tâm sinh vui mừng, bất giác cười theo.

Không bao lâu sau, trong đám người có hai người một lùn một cao, một gầy một tráng chậm rãi đi tới, tuy rằng cách xa nên không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ phong phạm đi đường, hẳn là vị mỹ nam tử hiếm có.

Người tới đúng là Vệ Lam và Đại Giang.

Khi họ đến gần, Yến Kiêu từ cửa sổ hướng bọn họ vẫy tay, Vệ Lam ngửa đầu cười cười, đúng như cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, có cô nương đi ngang qua liền đánh bạo ném khăn tay qua.

Vệ Lam nhẹ giọng gọi nàng, khom lưng nhặt lên, ngữ khí ôn nhu nói: “Cô nương, ngươi làm rơi khăn."

Đời này hắn không định thành thân, tội gì lại làm nàng bỏ lỡ?

Cô nương kia mặt đỏ bừng, ánh mắt như làn thu thủy nhìn hắn một cái, đột nhiên bắt lấy khăn rồi bỏ chạy, xung quanh vang lên một mảnh tiếng cười thiện ý.

Lúc Vệ Lam đi lên, thấy Yến Kiêu cười bỡn cợt, “Vệ đại nhân hảo phong thái, mỗi khi lên phố, khiến bao nhiêu nữ tử xuân tâm nhộn nhạo."

Hắn là thiếu niên Trạng Nguyên hiếm có, lại tuấn tú lịch sự, làm người ôn nhu ấm áp, kinh thành không biết có bao nhiêu nhà đều nhìn chằm chằm như trông thấy thịt mỡ. Ngày yết bảng đó, mặc dù có Bàng Mục phái người che chở, nhưng vẫn không khiến đám người đó e sợ, như lang tựa hổ xâu xé bắt lấy con rể.

Nhưng những ngày kế tiếp, Vệ Lam như cũ bị nháo đến không có biện pháp, thậm chí ngay cả quan to trong triều cũng cảm thấy người thanh niên này tiền đồ vô lượng, lại có một mạch thâm hậu sâu xa với Định Quốc Công như vậy, đều nói bóng nói gió hỏi, lại nói nữ nhi, cháu gái nhà mình tài mạo song toàn, ôn nhu hiền huệ như thế nào …… Rơi vào đường cùng, Vệ Lam đành phải biên soạn ra lời nói dối, mỉm cười nói với mỗi một người muốn làm mai: “Ta lục thân tử tuyệt, mệnh ngạnh khắc thê.

Đại Giang cười hắc hắc nói: “Lam Lam đẹp!"

Vệ Lam lắc đầu bật cười, cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lại chắp tay với Yến Kiêu, hài hước nói: “Yến đại nhân cần gì làm tiệc ly biệt? Bất quá một năm đã trở lại."

Yến Kiêu còn có điểm ngượng ngùng, “Ngươi cũng biết?"

Vệ Lam gật gật đầu, thuận tay châm trà uống, “Hiện giờ trên dưới kinh thành còn có ai không biết, ai không hiểu? Ngươi được thánh nhân khâm điểm làm nhất hào nữ bộ khoái, thật sự là như mặt trời ban trưa. Chỉ sợ không đến mấy tháng, sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Lộc Triều."

Tuy rằng biết hắn nói lời thật tình, nhưng Yến Kiêu vẫn là không có biện pháp nào chấp nhận được cách tính thời gian này:

Nghe một chút, “không đến" “mấy tháng"…… Nếu đặt ở xã hội hiện đại, đủ để một kiếp luân hồi từ khi xuất đạo đến lúc biến mất.

Lý lịch kiểu như nàng, chỉ cần một giây đủ lên tiêu đề hot search!

“Ta thật tình vui mừng thay ngươi," Vệ Lam trêu ghẹo nói: “Chỉ không biết Yến đại nhân có cảm thụ như thế nào?"

Yến Kiêu cười hắc hắc, “Thật sự mỹ, thật sự mỹ."

Cảm giác trực quan nhất chính là sảng! Hơn nữa sau khi có thân phận mới, chỉ cần là án kiện ở Đại Lộc Triều, nàng đều có quyền điều tra, không cần giống như trước kia bó tay bó chân như vậy.

Hai người nói giỡn một hồi, Vệ Lam rốt cuộc hỏi về dự định của Nhậm Trạch.

Yến Kiêu nói: “Ta đoán được ngươi sẽ hỏi đến hắn, cho nên hôm kia viết thư còn cố ý hỏi. Hắn đáp ứng làm thủ hạ của Bàng đại nhân, chỉ là ngươi cũng biết, cho dù không được làm quan, nhưng muốn lưu danh tài tử muôn đời vẫn là dư dả."

Vệ Lam thổn thức nói: “Đáng tiếc. Vị trí Trạng nguyên này của ta, vốn nên là của hắn."

Bên ngoài liễu xanh thành ấm, hắn thường xuyên nghĩ, nếu là Nhậm Trạch cũng có thể ở tại đây, đi dạo thưởng cảnh xuân trong kinh thành, thật sung sướng biết bao?

“Nói như vậy cũng không đúng," Yến Kiêu nói, “Ngoài ý muốn, vận khí, vốn cũng một loại là thực lực, huống chi hắn còn bảo ta trấn an ngươi, hắn còn không thèm để ý, ngươi không phải người tầm thường, làm sao lại tự phiền mình?"

Vệ Lam cười cười, từ trong lòng móc ra một xấp thư từ thật dày, “Ta tạm thờinkhông được ly kinh, hắn lại không thể tới, làm phiền ngươi giúp ta chuyển thư cho hắn."

Yến Kiêu gật đầu đồng ý, đang nói chuyện, chưởng quầy bên ngoài gõ cửa tiến vào, cười làm lành nói: “Hai vị đại nhân, Bạch tứ thiếu gia cùng Hứa cô nương tới, nói muốn đi lên tìm Yến bộ đầu."

Hứa cô nương trong miệng hắn chính là người lần trước cùng Yến Kiêu bồi Bạch Ninh thành thân Hứa Thiến, lần trước Yến Kiêu mới biết được vị cô nương vóc dáng cao gầy này năm nay mới mười sáu tuổi, chỉ là người trong gia tộc có gien di truyền cao lớn.

Bạch thiếu gia còn lại chính là thân đệ đệ cùng một mẹ đẻ ra với Bạch Ninh, Bạch Hi, năm nay mới mười hai tuổi, nghe nói gân cốt tuyệt hảo, chính là kỳ tài luyện võ. Nhưng bởi vì quá sùng bái Liêu Vô Hà, ý nguyện mãnh liệt đi theo con đường văn cử, tuy rằng mạnh mẽ nhưng tính tình lại nghiêm túc, cả người lộ ra vẻ rất chật vật.

Liêu Trăn so với hắn lớn hơn không đến hai tuổi, nhưng tháng hai tham gia huyện thí, nếu không có gì, trúng tú tài là điều chắc chắn, không thể nghi ngờ làm hắn tăng thêm một phần áp lực……

Hứa Thiến cùng Bạch Hi tuổi thực tế không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa tâm lý vô cùng giống nhau, suốt ngày cùng một chỗ nhảy nhót lung tung, quan hệ phi thường thân thiết.

Mấy tháng này, Yến Kiêu đến kinh thành đều là đáp ứng lời mời ở tại Bạch gia, thời gian lâu, hai bên liền có tình cảm, nghe nói nàng phải đi, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều không nỡ, phỏng chừng hôm nay cũng đến để gặp nàng.

Yến Kiêu cười, nói đơn giản tình huống của hai người cho Vệ Lam, Vệ Lam gật đầu, “Không sao."

Không bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, không hẹn mà cùng xuyên qua cơn mưa trời, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đẩy cửa đi vào, “Yến tỷ tỷ, ngươi ra ngoài sao không gọi chúng ta đi cùng?"

Bạch Hi vừa muốn nói, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy Vệ Lam, hô hấp cũng dồn dập, “Ngươi, ngươi là Trạng nguyên năm nay Vệ đại nhân?"

Nghe xưng hô lung tung rối loạn này, Yến Kiêu gọi bọn hắn ngồi xuống, lại châm trà, cười chế nhạo nói: “Như thế nào, lại thích Vệ đại nhân?"

Tiểu thiếu niên cảm tạ, nghiêm mặt nói: “Vệ đại nhân là đệ tử của Liêu tiên sinh, còn là Trạng Nguyên nữa!"

Thấy hắn tính trẻ con, trên mặt mang theo khát khao, ánh mắt trong suốt, Vệ Lam tâm sinh vui mừng, “Ta cùng với Yến bộ đầu chính là chí giao hảo hữu, ngươi cũng không cần khách khí, ta hơn ngươi vài tuổi, cứ gọi một tiếng huynh trưởng đi."

Bạch Hi vui mừng, lại nhảy dựng lên khom mình hành lễ, trịnh trọng nói: “Vệ đại ca."

Vệ Lam tùy tay cởi mặt ngọc ở quạt, “Vội vàng vừa thấy, chưa chuẩn bị lễ, cầm chơi đi."

Bạch Hi cung kính nhận lấy, lập tức buộc ở bên hông, khoe khoang với Hứa Thiến.

Hứa Thiến nhìm xong bĩu môi, lập tức mở miệng đả kích, “Có ích lợi gì? Ngươi cũng không biết đọc sách!"

Một câu làm Bạch Hi tức giận hét lên, giống như con gà bị nhổ lông.

Vệ Lam bật cười, nhìn quanh thân, đành phải lại tháo mặt ngọc hình giọt nước bên hông đưa cho Hứa Thiến, “Cũng may chỉ có hai người các ngươi, bằng không sợ là hôm nay ta đi không được."

Hứa Thiến cười nhận lấy, “Ngày khác cho ta cũng giống nhau."

“Ngày khác chẳng phải càng lợi cho ngươi?" Bạch Hi xen mồm nói, “Không được không được."

Hứa Thiến tức giận quay lại đánh hắn.

Yến Kiêu cùng Vệ Lam mỉm cười nhìn hai người chơi bảo vật, sau đó mới nói đến chính sự, “Sáng sớm ngày mai ta sẽ ra khỏi thành, các ngươi phải ngoan ngoãn, chớ có hồ nháo, khiến trưởng bối trong nhà nhọc lòng."

Ai ngờ hai hùng hài tử này liếc nhau, không ngừng cười,  hắc hắc “Yến tỷ tỷ, chúng ta cũng đi cùng ngươi."

Yến Kiêu theo bản năng cảm thấy không ổn, quả nhiên thấy bọn họ móc thư từ trong ngực đưa cho nàng, người nhà đều đồng ý.

Yến Kiêu: “……" Ngày gì đây.

Nàng vô cùng hoài nghi Hứa tướng quân là bị muội muội này lăn lộn đến thảm, lúc này mới thuận thế quăng nàng đi, nhìn thấy hắn mới hai mươi mấy tuổi mà búi tóc đã phi thường đáng thương sao?

Cùng với cả ngày lo lắng đề phòng muội muội lạc đường, còn không bằng đáp ứng lần này, ít nhất biết chính xác địa điểm đến, lại còn đi theo Yến bộ đầu được thánh nhân khen ngợi, hơn nữa có thể ở dưới mí mắt Định Quốc Công càng an toàn, là địa phương đáng tin cậy.

Còn Bạch Hi, lý do vô cùng đầy đủ: Muốn gặp tỷ tỷ tỷ phu, thuận tiện tìm thêm kiến thức.

Bạch lão phu nhân, vợ chồng Bạch đại nhân đều viết thư cho Yến Kiêu, phỏng chừng là ngượng ngùng không dám giáp mặt nói ……

Dùng từ tự nhiên là vô cùng dễ hiểu, lấy một lời khái quát lại chính là: Hài tử không nghe lời, đánh mấy bữa là tốt rồi, ngàn vạn đừng tiết kiệm sức.

Yến Kiêu có chút lo âu, nàng là bộ đầu, không phải hài tử đầu.

Nhưng nhiều ngày như vậy, mọi người che chở cho mình, hiện giờ chỉ phó thác tiện thể mang theo một đường, cũng không có gì làm khó người.

Huống chi này hai hùng hài tử này, tuy rằng ngẫu nhiên hơi ngại chúng thừa tinh lực, nhưng đều là người của gia tộc lớn, bản chất vẫn là thực hiểu quy củ, biết đúng mực.

Yến Kiêu trước bắt bọn họ ước pháp tam chương, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều gật đầu như gà mổ thóc đáp ứng, sau đó hoan hô nhảy nhót về nhà thu thập hành lý.

Nhìn bóng dáng bọn họ vội vàng rời đi, Yến Kiêu cùng Vệ Lam đều không nhịn được cười.

Vẫn là hài tử, hoạt bát có gì không tốt.

Đêm đó, Yến Kiêu tìm lúc Thiệu Ly Uyên ở nhà nghỉ ngơi, đi gõ cửa, kết quả quản gia cười nghênh đón, nói: “Lão gia nói, ngài cứ việc đi, không cần tới từ biệt, đằng nào một năm lúc sau cũng gặp lại."

Yến Kiêu bật cười, biết lão nhân này làm ra vẻ, không muốn đối mặt với ly biệt, cũng không miễn cưỡng, mang một hộp đồ ăn vặt mấy ngày nay bớt thời giờ để làm dâng lên, “Làm phiền ngài dặn dò, bảo đại nhân đừng ăn nhiều, bằng không đến lúc ăn cơm không ngon."

Thiệu Ly Uyên cũng là một người tham công tiếc việc, mấy ngày nay Yến Kiêu đi theo hắn, không ăn được mấy bữa cơm đúng giờ, vì thế những thứ thịt khô, ô mai gì đó sẽ có tác dụng.

Lão đầu nhi tuy rằng không nói rõ, nhưng Yến Kiêu ngầm trộm làm thống kê, phát hiện hắn rất thèm ăn, so với chính mình ăn không ít hơn……

Quản gia sửng sốt nhận lấy hộp, phỏng chừng là nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy tặng lễ bằng đồ ăn vặt, cười càng chân thành, “Tiểu nhân minh bạch."

Yến Kiêu lại nói: “Đúng rồi, trong hộp ô kép có công thức bí mật, ăn xong rồi bảo đầu bếp làm theo là được."

Quản gia càng thêm ngượng ngùng, Yến Kiêu xua xua tay, “Không sao, ta cũng không định dựa vào việc bán cái này để kiếm tiền, mọi người cứ vui vẻ đi."

Tiễn Yến Kiêu đi, quản gia tự mình mang hộp đồ ăn vặt lớn, nặng trĩu đặt lên trên bàn của Thiệu Ly Uyên, thuật lại nguyên lời nàng nói một lần.

Thiệu Ly Uyên đang đọc sách, mí mắt cũng chưa thèm nhấc lên một chút, rất không kiên nhẫn đuổi đi người, “Ngươi muốn dỗ hài tử sao, coi lão phu là người nào! Cút đi cút đi."

Quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười lui ra ngoài.

Trong phòng im ắng, chỉ có ánh nến lay động, ở trong không khí phát ra tiếng tanh tách rất nhỏ.

Cũng không biết qua bao lâu, Thiệu Ly Uyên rốt cuộc mới liếc mắt đến hướng cái hộp thượng một cái, hừ hừ vài tiếng, không chút để ý mở hộp ra. Thấy bên trong có mười mấy loại đồ ăn, có thứ mình đã ăn, cũng có thứ chưa ăn, hương vị chua ngọt thơm nồng ập vào trước mặt, lão đầu nhi vô cùng rụt rè cầm một quả mơ màu đỏ tím để vào trong miệng.

“Ngô"

Cũng không biết cô nương kia làm như thế nào, quả mơ đầy đặn, thịt mềm nhiều nước, cắn xuống một miếng liền trào ra rất nhiều huyết thanh chua ngọt, làm người ta nước miếng tràn lan, lão đầu nhi hận không thể để râu toc quấn vào nhau .

Sau khi vị chua nồng nặc ban đầu qua đi, vị ngọt thoải mái thanh tân theo đó mà đến, lão gia tử thỏa mãn thở hắt ra, nhắm mắt lại nuốt vào.

Tư vị quả mơ tinh tế lại bá đạo, lão đầu nhi không nhịn được lại ăn một viên, sau đó lại một viên.

Chờ ăn hết ba viên một lúc, mới cầm một viên thịt heo cắn xuống, không cắn được…… Quai hàm đều suy sụp.

Ê răng……

Hắn thở phì phì đứng lên, căm giận xoay vài vòng ở trong thư phòng, nghĩ nghĩ, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhìn cái hộp không đáng tin một lần nữa, hung hăng nhét vào trên kệ sách.

Nhưng không chờ hắn ngồi xuống một lần nữa, lại đứng lên, quay trở lại, cầm mấy bộ sách ngày thường không đọc che kín mít hộp đồ ăn vặt.

**********

Yến bộ đầu sau khi tự mình trải nghiệm và đúc kết phát hiện, hậu nhân nhà tướng phần lớn có ưu điểm là thực dụng, bền bỉ, không đạo đức gỉ, nghe lời chỉ huy, vì thế trên đường trở về Tuấn Ninh phủ, Yến Kiêu thường xuyên dẫn hai tiểu tuỳ tùng chân chó đi bẫy chim đánh cá bắt thỏ, thức ăn vô cùng phong phú.

Lần đầu tiên được đi xa như vậy, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều vô cùng vui vẻ, vừa lúc đến tuổi tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, thật là chỉ nào đánh đó, dùng thực tốt.

Một đám người trẻ tuổi ra roi thúc ngựa, 30 tháng ba đến Tuấn Ninh phủ.

Yến Kiêu đưa lệnh bài để kiểm tra, binh lính thủ vệ cung kính nói: “Hôm kia có tin tức truyền tới, ti chức còn không dám tin, hiện giờ cũng coi như được tận mắt nhìn thấy."

Tuấn Ninh phủ, Tập Khánh phủ cách kinh thành không xa, hơn nữa Yến Kiêu cũng thành danh ở đây, tin tức phủ sóng ở đây đầu tiên.

Mấy ngày nay, Yến Kiêu đã bắt đầu miễn dịch với lời khen của người ngoài, thuần thục mà ứng đối vài câu, liền mang theo Hứa Thiến cùng Bạch Hi chạy đến hướng nha môn.

“Từ từ!"

Khi đi ngang qua một cánh đồng hoa dại, Yến Kiêu trong lòng vừa động, xoay người xuống ngựa, cẩn thận hái một bó hoa dại lớn tươi đẹp vũ mị ôm vào trong ngực, lại dùng khăn tay quấn ở ngoài.

“Yến tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?" Hứa Thiến khó hiểu nói.

Yến Kiêu nhấp miệng cười, đột nhiên có chút khẩn trương.

Còn chưa đến nha môn, mấy nha dịch ở cửa trước đã nhìn thấy nàng, lòng tràn đầy vui mừng hô vào bên trong: “Yến bộ đầu đã trở lại!"

Được, nhìn dáng vẻ của mọi người đều đã biết hết, nàng cũng đỡ tốn công phu kể lại.

Không đợi Yến Kiêu vào nhị môn, đám người Bàng Mục đã chạy ra đón, thấy nàng cầm bó hoa trong tay, đều ngẩn ra, “Đây là?"

Yến Kiêu bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trái tim đập nhanh một cách dữ dội làm màng nhĩ đau đớn.

Nàng hung hăng hít sâu mấy cái, tay cùng chân tiến đến phía trước, đột nhiên đưa bó hoa đến trước mặt Bàng Mục, mở miệng nói, thế nhưng nói lắp, “Thành, thành thân không?"

Hứa Thiến ở phía sau ngọa tào một tiếng.

Trong phút chốc, đội tuần tra trong viện cũng ngừng tuần tra, đám người đang tán gẫu cũng ngừng trò chuyện, trên mặt đám người Liêu Vô Hà đều dần dần lan tràn một loại cảm xúc hoàn toàn mới, biểu tình xen lẫn kinh ngạc, khiếp sợ cùng vui mừng.

Gió mùa xuân mơ hồ mang theo hơi nóng ngày hè, thổi đến cái trán ướt đẫm của Yến Kiêu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một cánh tay cứ giơ thẳng như vậy, đã không đưa về phía trước, cũng không thu trở về, cả người đều giống như một hình ảnh tĩnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bàng Mục hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, thanh âm mừng như điên hỗn loạn run rẩy, “Nàng nói lại"

Tim Yến Kiêu nhảy nhót, nhắm một mắt, lại lớn tiếng nói: “Thành thân đi!"

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Bàng Mục bế ném lên không trung, bên tai quanh quẩn giọng nói mừng rỡ như điên của người nam nhân này: “Thành thành thành, chúng ta đêm nay liền thành!"

Mọi người phục hồi tinh thần lại thì cười vang một mảnh, ngay sau đó, hò hét lên, tiếng trầm trồ khen ngợi như thủy triều đánh úp lại, điên cuồng mãnh liệt.

Sau đó, Bàng Mục ở trong tiếng ồn ào của mọi người ôm Yến Kiêu chạy như điên, vọt tới trước mặt mẹ ruột Nhạc phu nhân chém đinh chặt sắt nói: “Nương, chúng ta đêm nay thành thân!"

Sau đó…… Bị lão thái thái bắt lấy đánh một trận.

Một phen hỗn loạn qua đi, tân nhân này lại bị một nhóm người dày dặn kinh nghiệm bao gồm Liêu Vô Hà, Đổng phu nhân, thậm chí là Đồ Khánh, Bạch Ninh sau khi nghe xong cười nhạo báng.

“Thành thân sao có thể đơn giản như các ngươi nghĩ!" Bạch Ninh dở khóc dở cười nói, “Cái khác không nói, sính lễ, của hồi môn, các ngươi đều giống nhau, cái gì cũng không có!"

“Cũng không phải sao?" Đổng phu nhân cười nói, bẻ đầu ngón tay tinh tế đếm cho bọn hắn nghe, “Hiện giờ các ngươi đều là nhân vật bài mặt (người nổi tiếng), tam môi lục sính đều không thể thiếu, còn phải chọn ngày lành, xong rồi mới có thể thành thân. Một năm mới có mấy ngày lành? Những việc này mất một năm để hoàn thành cũng không tính là chậm."

Đại sự cả đời, cũng đâu phải không có khả năng để làm, sao có thể chọn bừa một ngày để thành thân? Thiên hạ không ai làm như vậy, truyền ra ngoài không phải để cho người chê cười đến chết?

Nhạc phu nhân đích thân giở hoàng lịch, trong lòng mừng rỡ, “Vừa vặn, ông trời tác hợp, năm nay ngày tốt không ít, năm sau mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, vừa lúc bái đường thành thân!"

Mọi người đều vui mừng.

Duy độc Yến Kiêu trong lòng đột nhiên muốn đá một cái: Bàng Mục là Định Quốc Công, muốn thành thân thì phải làm ở Quốc công phủ kinh thành, theo lý thuyết, không nên yêu ma hóa, nhưng…… Thiệu Ly Uyên có phải tính kế tốt quá hay không?

Nếu đề cập đến chuyện này, tâm nguyện nhiều năm của Nhạc phu nhân trở thành sự thật, cao hứng như trẻ ra mười tuổi, lôi kéo Đổng phu nhân cùng nhau lo liệu.

Lại muốn thỉnh tú nương tới đo kích cỡ, chuẩn bị làm hỉ phục.

Bàng Mục không dám xác định nói: “Bệ hạ hẳn là sẽ ban cho quan phục?"

Lão thái thái trừng hắn một cái, “Chỉ có phát quan, trang sức phối cùng thôi, chẳng lẽ ngươi định thân mình trần trụi chỉ đeo những cái đó bái đường?"

Yến Kiêu cùng Đổng phu nhân đều cười.

Quan viên triều đình thành thân có quy định, ngày đại hôn, hai bên nam nữ mang phát quan, phối sức của mình được triều đình thống nhất phân phát ấn theo phẩm cấp, còn lại phải tự mình chuẩn bị.

Bàng Mục cười ngây ngô theo, “Được, tất cả để ngài và Kiêu Kiêu làm chủ."

Yến Kiêu mặt đầy hoang mang lắc đầu, “Ta cái gì cũng không hiểu."

Lão thái thái thương tiếc vỗ tay nàng, “Hảo hài tử, yên tâm, ta sẽ thay ngươi an bài tốt hết tất cả."

Nha đầu này thật đáng thương, đến một thân nhân cũng không có, lại là người từ bên ngoài đến, lúc này phỏng chừng hai mắt sắp bị thâm đen.

“Lại nói tiếp," Đổng phu nhân thận trọng phát hiện, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Ngày Kiêu Kiêu xuất giá, nên đi từ nơi nào?"

Mọi người đều bị hỏi kẹt.

Từ xưa đều là tân nương ở nhà mẹ đẻ chờ tân lang đón dâu, nhưng Yến Kiêu…… Ở chỗ này không có người nhà.

Yến Kiêu nắm lấy góc áo, trong lòng có chút ê ẩm, muốn nói cái gì đó để điều tiết không khí, bỗng nhiên nghe thấy Liêu Vô Hà vân đạm phong khinh nói: “Chuyện này cũng không khó, ngươi nhận ta làm nghĩa huynh thì cái gì cũng có."

Mọi người đều hai mắt sáng ngời, muốn nói tốt, lại nghe thấy Bạch Ninh nói: “Như vậy không ổn, vẫn là hai chúng ta bái tỷ muội tốt hơn."

Liêu Vô Hà bật cười, “Ngày thành thân, huynh trưởng cõng tân nương tử ra kiệu hoa, chẳng lẽ lại bảo nàng đi nhận huynh trưởng ngươi làm nghĩa huynh?"

Bạch Ninh nháy mắt gục đầu xuống, Đồ Khánh nhịn cười, vỗ vỗ tay nàng.

Bạch Hi tiến lên, “Không bằng để ta"

“Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen mồm." Mọi người trăm miệng một lời nói.

Vì thế Bạch tứ thiếu gia cũng gục đầu xuống.

Sau khi mọi người thương lượng một hồi, quyết định áp dụng kiến nghị Liêu Vô Hà , để Yến Kiêu trước tiên nhận ca ca vào ngày mùng tám tháng tư, sau đó hắn và Đổng phu nhân làm người nhà mẹ đẻ nhà gái, chính thức ra mặt cùng Nhạc phu nhân thương thảo chi tiết hôn sự.

Đại sự được định ra, hai bên nam nữ ngược lại bị đuổi ra ngoài, thành người rảnh rỗi, Yến Kiêu cùng Bàng Mục hai mặt nhìn nhau, đồng thời ngây ngô cười ra tiếng.

“Yến bộ đầu đã trở lại," hai người tươi cười, đã lâu không thấy Nhậm Trạch, “Hai vị thoải mái như thế, không biết gần đây có chuyện gì tốt."

“Rất đúng rất đúng," Bàng Mục cười ha ha nói, “Chúng ta ngày 2 tháng 2 sang năm sẽ thành thân, đến lúc đó ngươi cũng tới uống một chén rượu mừng!"

Nhậm Trạch nói chúc mừng, “Chỉ cần hai vị không chê."

“Đừng nói nhảm nữa," Yến Kiêu cười nói, lại thoáng nhìn đế giày hắn có dính bùn đất, thuận miệng hỏi, “Mới từ bên ngoài trở về?"

Nhậm Trạch cười khẽ ra tiếng, hơi hơi rũ lông mi, “Chức bộ đầu này, thật là rất đúng."

Bàng Mục nói: “Sau khi xem qua, an tâm?"

Nhậm Trạch làm cái ấp đối với hắn, gật gật đầu, “Ta lấy một chút đất từ mộ của nàng, cắt một ngọn tóc của mình để vào bên trong……"

Hắn khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Hiện giờ ta là lương tịch, rốt cuộc có thể đường đường chính chính nói nàng là thê tử của ta."

Yến Kiêu há miệng thở dốc, trong lòng có chút hụt hẫng, mở miệng an ủi nói: “Người chết đã rồi, người sống, vẫn là phải sống cho tốt."

Nhậm Trạch nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay không ngừng vuốt ve túi tiền đã vô cùng cũ ở bên hông, ngơ ngẩn xuất thần, “Vốn dĩ ta muốn đi theo nàng, nhưng chư vị đại nhân vì phu thê hai chúng ta mà bôn ba lao lực, ta không thể vô tình vô nghĩa như vậy," hắn cười có chút ngượng ngùng, “Đành phải ủy khuất nàng chờ ta thêm vài thập niên."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại