Đại Hùng Và Nghi Tĩnh

Chương 10

Tổng bộ của Phi Ưng đặc công, cánh cửa phòng chuyên án bị đẩy ra, thân ảnh thon dài tinh tế, không tiếng động tiêu sái tiến vào.

Bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cầm một cái túi giấy, một tay kia ôm một đống tư liệu. cô buông chồng tư liệu, đổ từ bên trong ra một xấp ảnh chụp, lại bật điện, mở bóng đèn điện chiếu sáng.

Cô đem những bức ảnh chụp đặt trên máy chiếu, bức ảnh lập tức được phóng đại, chiếu hình lên trên tường, mọi chi tiết đều rõ ràng trước mắt, không có gì quên.

Trên khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn, vẻ mặt chuyên chú bình tĩnh, con người sau thấu kính, nhìn chăm chú vào hình chiếu trên tường.

Cô xem từng bức ảnh, mỗi bức đều cẩn thận xem xét thận trọng. Xem xong những bức ảnh, cô lẳng lặng tự hỏi trong chốc lát, mới lại cúi đầu, lật xem những tư liệu ghi chép, báo cáo khám nghiệm tử thi cùng bản đồ, từng động tác đều rất bình tĩnh.

Cánh cửa phòng chuyên án, lại một lần nữa bị đẩy ra, có người đứng ở cửa.

Cô ngẩng đầu lên, bởi vì ánh sáng chênh lệch với bên ngoài, nên con ngươi nheo lại.

“Nghi Tĩnh?"

“Tôi ở trong này." cô trả lời.

Người ngoài cửa mạn khai bộ pháp, đi vào phòng chuyên án, ánh sáng chiếu vào người kia, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan khắc sâu kia.

“Tổ bảo vệ cô nói cho tôi biết cô vừa mới về tổng bộ." Lệ Đại Công cau mày, cúi đầu nhìn cô.

“Chúng ta đã nói, trước khi hung thủ sa lưới, cô không nên ở một mình." Hắn tìm trong chốc lát, mới phát hiện cô ở trong này.

“Tôi biết." cô ngẩng đầu, biểu tình kiên nghị.

“Nhưng mà, tôi còn phải nghiên cứu vụ án mạng này."

“Cô nên nhận được sự bảo hộ."

Cô người trước màn hình chiếu, nhìn đống ảnh chụp phân tán, tư liệu, cùng với bộ ảnh chụp bản đồ giải phẫu thi thể người.

“Đây là công việc của tôi, tôi phải hoàn thành." Cô càng kiên định trả lời, hình ảnh phản chiếu trong kính mắt, hai tròng mắt sau thấu kính, hiện lên một tia cuồng nhiệt cực kỳ bé nhỏ.

Đây là công việc của cô, bất luận vụ án mạng như thế nào, cô cũng có thể bình tĩnh, thong dong xử lý. Tâm tư cô bình thản, bất luận là lực tổ chức hoặc sức quan sát, đều tốt kinh người. Cô nhớ rõ phần đông bộ dạng tội phạm, bối cảnh, tư liệu, thậm chí là hình thức phạm tội.

Cô, xinh đẹp, bình tĩnh, trí tuệ.

Cô hoàn mỹ không sứt mẻ.

Cô là Đinh Nghi Tĩnh.

Hai tay trắng noãn, buông tài liệu trong tay, cô nhẹ nhàng đứng dậy, dáng người trong bộ đồng phục mùa đông, càng có vẻ tinh tế thon dài.

“Cô có thể đem tài liệu đến phòng họp để xem." Lệ Đại Công nói, con ngươi đen nhìn cô, sâu sắc phát hiện, vẻ mặt của cô có chút bất đồng.

Một trân tiếng bước chân dồn dập, lại ở phía sau, từ xa đến gần, bang bang hương phòng chuyên án chạy tới, thanh âm thật lớn cũng tùy theo mà vang lên.

“Nghi Tĩnh! Em ở trong này sao?" Hùng Trấn Đông gầm rú thanh âm từ đầu hành lang nhanh chóng tới gần.

“Mau trả lời anh đi, người của đội em trả lời, sau khi em trở về đã không thấy tăm hơi." Đội viên của Phi Ưng, nghĩ đến tổng bộ là nơi an toàn nhất, lại không nghĩ rằng, tên hung thủ kia đã mặc đồng phục mùa đông nghênh ngang tiêu sái mà vào được!

Lệ Đại Công quay đầu, đang muốn mở miệng, một bàn tay mềm mại nhỏ bé, lại áp sát trên khuôn mặt hắn, đem mặt hắn tiến lại gần.

Mặt Nghi Tĩnh gần ngay trước mắt, biểu tình ôn nhu thâm tình.

“Đại Công, cám ơn amh đã quan tâm em." Cô nhẹ giọng nói, kiễng mũi chân lên, đôi môi êm dịu non mềm tiếp cận hôn hắn, đến mức kinh ngạc.

Hai cánh môi chính là vừa mới khẽ khàng chạm vào, Lệ Đại Công phản ứng ngay lập tức, cầm thắt lưng mảnh khảnh của cô, đẩy sang một bên.

Cùng nháy mắt, ngoài cửa vang lên tiếng rít gào phẫn nộ.

“Các người đang làm cái quái gì vậy?"

Lệ Đại Công quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hùng Trấn Đông hai mắt đỏ bừng, bởi vì phẫn nộ mà toàn thân run run, bàn tay thật to đã nắm thành quyền, thân thể cao lớn xông lên trước.

Cũng tại nơi này, đồng thời người đứng ở sau lưng Hùng Trấn Đông đang đằng đằng sát khí, cũng là chậm nửa nhịp tới, vẻ mặt tái nhợt Nghi Tĩnh.

Cô vừa cùng John đi điều tra ở hiện trường án mạng, trở lại Phi Ưng tổng bộ, định tới phòng hồ sơ trước, đi lấy hồ sơ các vụ án mạng từ hai năm trước. không nghĩ tới vừa mới tìm ra hồ sơ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm vang lên của Hùng Trấn Đông, dường như giống đại kim cương một bên chạy, một bên gào thét tên cô.

Cô chạy ra khỏi phòng hồ sơ, theo không kịp hắn chạy nhanh như vũ bão, chạy theo chậm so với hắn mấy giây, vừa mới mở miệng gọi hắn lại, tầm mắt lại nhìn thấy trong phòng chuyên án, một cảnh tưởng bất khả tư nghị.

Toàn thân Nghi Tĩnh máu như đông cứng tại chỗ, tại một giây, tất cả đều lạnh thấu.

Cô tận mắt nhìn thấy, giữa phòng chuyên án, “chính mình" đang ỷ ôi bên cạnh Lệ Đại Công, ngửa đầu, vẻ mặt ái mộ mà sùng bái.

Tất cả mọi người đều cứng lại rồi, chỉ có “Nghi Tĩnh" trong phòng chuyên án, còn cong đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười yếu ớt. cô nhìn Hùng Trấn Đông liếc mắt một cái, ý cười càng sâu, sau đó lại muốn hôn Lệ Đại Công….

Tiếng gầm gừ thật lớn, chấn động lỗ tai của mọi người bị ong ong ảnh hưởng.

“Mẹ nó!"

“Hùng Trấn Đông cũng nhìn không được nữa, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn vọt vào trong phòng chuyên án.

Nghi Tĩnh ngoài cửa đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Khôn xong, hắn hiểu lầm!

Chính là ngày trước thấy hình ảnh cô cùng Lệ Đại Công , Hùng Trấn Đông đã nổi giận lôi đình. Hiện tại, hắn còn tận mắt nhìn thấy “cô" hôn Lệ Đại Công, khẳng định đã tức giận đến mất lý trí, không biết sẽ làm ra cái sự tình gì đây.

Sự tình phát sinh thật sự mau, cô thậm chí còn chưa kịp ra tiếng.

Hùng Trấn Đông đã vọt vào phòng chuyên án, thân thủ giận dữ, bàn tay to lại không nắm đấm về phía Lệ Đại Công, ngược lại mãnh lực một chưởng, nắm lấy tóc “Nghi Tĩnh’, đem cô cả người dùng sức nhấc lên, cách mặt đất lên tới 10cm, còn cuồng nộ dùng sức lắc qua lắc lại.

“Ngươi là tên chết tiệt biến thái, dám dùng mặt lão bà ta để làm cái gì đây?!" Hùng Trấn Đông tức giận gào thét, từng câu từng chữ thoát ra nằm ngoài dự liệu của mọi người đang đứng bên ngoài, chỉ thấy bàn tay to của hắn tạo thành nắm đấm, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn kia nện xuống.

Lực đạo của quả đấm vô cùng lớn, trước khi đấm lên khuôn mặt nhở nhắn một giây, đột nhiên ngừng lại một chút.

Dựa vào, tên biến thái đáng chết, dám chỉnh hình giống y như Nghi Tĩnh. Cho dù hắn bị bức đến điên rồi, biết rõ người này là giả dạng, không phải Nghi Tĩnh mà hắn âu yếm, nhưng vẫn là không có biện pháp, đối với khuôn mặt kia xuống tay.

Bất quá, đấm không được mặt, hắn cũng không nhất thiết là không được ra tay, muốn đánh người không phải chỉ có một cách!

Nắm đấm thép lập tức như tia chớp thay đổi phương hướng, Hùng Trấn Đông nheo lại mắt, nhắm ngay bụng tên gia hỏa kia, như đánh vào bao cát, dùng hết toàn lực đấm thật mạnh.

“A!"

Tiếng kêu đau vang lên, thân hình gầy bay lên, đập thật mạnh lên vách tường, sau đó mới chậm rãi rơi xuống dưới, xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng rên rỉ, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra tơ máu tươi.

Hùng Trấn Đông còn không chịu dừng tay.

Hắn bước đi qua, xoay người lấy tay, lại đem tên gia hỏa kia nắm cổ áo dựng lên.

“Ngươi,mắt ngươi có bị mù sao? Cư nhiên dám có chủ ý với lão bà ta? Ta nói cho ngươi biết, hàng giả chính là hàng giả, vĩnh viễn không có khả năng là thật!" hắn bàn tay to phấn chấn, đem tên vương bát đản xách đến trước mắt, đối với gương mặt giả mạo rít gào, một chữ so với một chữ rống lớn tiếng.

Tên kia rủ xuống trên tay hắn, bị đánh cho đến mức không còn sức để thở nhưng vẫn gian nan giật giật miệng.

Hùng Trấn Đông ngừng tay, nheo lại ánh mắt.

“Ngươi nói cái gì?"

Tên kia lại há mồm giật giật.

“Nói lớn tiếng lên!" hắn càng dùng sức phe phẩy.

Máu tươi tràn đầy miệng, từ chối trong chốc lát, mới lại mở ra.

Tiếng thét nữ nhân chói tai vang lên.

“Ta kêu ngươi cút ra!"

Nháy mắt tiếp theo, trong tay tên gia hảo, đột nhiên xuất hiện một cương đao, hung hăng hướng hắn chém tới. Đem cương đao kia, đao phong dài mà lợi hại, hơn nữa tên này tránh qua mười mấy người, đối với cách dùng đao vô cùng quen thuộc, Hùng Trấn Đông nhất thời né tránh không kịp, trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương thật dài.

Máu tươi lập tức phun ra, nhiễm đỏ cả quần áo hắn.

Nghi Tĩnh đứng ở ngoài cửa, ngực giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy. sắc mặt cô tái nhợt, tim đập thật nhanh, thấy Hùng Trấn Đông bị thương, so với tận mắt nhìn thấy hung thủ kia, càng làm cho cô sợ hãi vạn phần.

Hai bàn tay hắn trống không, trong khi trong tay hung thủ lại có hung khí sắc bén. Cô rõ ràng nhớ rõ, thủ pháp dùng dao của hung thủ, thuần thục bao nhiêu, nếu một khi không cẩn thận, Hùng Trấn Đông sẽ….

Một loạt hình ảnh tưởng tượng, hiện lên trong đầu cô, cô bối rối mà vội vàng, thậm chí bước vào phòng chuyên án, vội vã muốn cảnh báo hắn.

Một bên Lệ Đại Công, cũng có động tác, muốn trợ giúp.

“Tất cả không cần lại đây!" Hùng Trấn Đông cũng không quay đầu lại, tầm mắt không rời khỏi đao phong lợi hại.

Khóe miệng nhiễm huyêt, gợi lên nụ cười âm lãnh. Ngũ quan tú lệ gợi lên biểu tình đáng sợ, cảm giác chẳng những đột ngột mà cực kỳ quỷ dị.

“Ngươi thô lỗ, không biết xấu hổ, dã thú không hiểu đạo nghĩa." Tên đó nâng cánh tay lên, xoa xoa khóe miệng, quệt qua vệt máu, thân thể bởi vì ham thích máu mà trở nên hưng phấn, run run nhè nhẹ.

“Ta muốn làm thịt ngươi, sẽ đem ngươi chặt thành từng khối từng khối."

Đao phong đột thử, mãnh liệt đâm vào ngực Hùng Trấn Đông, lại bị hắn linh hoạt né được.

“Chúng ta thử xem ai làm thịt ai trước a." Hùng Trấn Đông đứng vững cước bộ, cơ bắp trên thân hình to lớn bởi vì kiềm chế nên bây giờ bộc phát nổi lên.

Cương đao chậm rãi hạ xuống, đao nhọn quệt trên mặt bàn, chậm rãi di động, phát ra âm thanh chói tai.

Khuôn mặt tương tự Nghi Tĩnh kia, không hiểu sao lại cườì quỷ dị, vẫn lộ ra vẻ mặt mỉm cười làm cho da đầu người ta run lên, thậm chí còn phát ra tiếng cười khanh khách của nữ nhân.

Hùng Trấn Đông lộ ra biểu tình chán ghét, nhin như muốn nôn.

“Biến thái, ngươi cười đủ chưa?" hắn mắng.

Tên gia hỏa biến sắc, tay cầm đao cùng ngừng lại.

“Ngươi mắng ta?"

Hùng Trấn Đông nhìn chằm chằm đối phương.

“Đúng, chính là chửi."

Đao phong lại một lần nữa vòng lại đây, người nọ tức giận đến phát ra tiếng thét chói tai, nắm chặt thanh đao trong tay, hướng tới Hùng Trấn Đông, ra sức đâm tới.

Một đao bén nhọn, trước hướng cổ tay phải của Hùng Trấn Đông, ý đồ cắt đứt gân tay cùng chặt đứt cơ bắp, lại phản một đao, hướng động mạch ở cổ hắn cắt đi.

Hai đao này Hùng Trấn Đông không tránh thoát.

Chính là, hắn cũng không có ý định để đối phương thực hiện được.

Nhiều năm tôi luyện ra thân thủ mạnh mẽ, cùng với mong muốn được sống như bản năng mãnh liệt của động vật, làm cho hắn trước khi tiếp cận đao phong kia một giâ, nhanh chóng tránh qua được chỗ yếu hại. hai đao này đều chỉ là chém sượt của da, duy rằng có máu tươi chảy ra, nhưng hắn cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Bất quá, hung thủ lại mất đi bình tĩnh, lại bởi vì dựa vào khoẳng cách hai người quá gần mà lộ ra sơ hở.

Hùng Trấn Đông thấp gào một tiếng, xem xét cơ hội này, đấm ra vài thiết quyền (nắm đấm thép), thẳng cho đến khi đối phương bắn đến trên tường. hắn vẫn còn chưa chịu dừng tay, tức giận một quyền lại tiếp một quyền, tính đem hết tất cả “oan ức" đòi lại.

Quyền này là vì những người bị hại.!

Quyền này là vì Nghi Tĩnh!

Quyền này là vì chính hắn!

Quyền này là vì chiếc quần lót tơ tằm màu hồng mà hắn yêu thích! (biến thái)

“Khụ, khụ, khụ khụ khụ…." Tên gia hỏa kia, bị hắn đấm đau liên tục, đấm đến mức ho ra máu. Bàn tay mềm mại buông thõng, vẫn nắm chặt đao không dời, thậm chí còn cố lấy lực lượng còn lại, lại nâng lên một lần nữa—

Đao phong kia phản chiếu ánh sáng, ánh đao chói mắt, hiện lên hai tròng mắt kinh hoàng của Nghi Tĩnh, ngay tại lúc cô nhìn chăm chú xuống, nhìn thấy sau thắt lưng của Hùng Trấn Đông, ở vị trí thận, một đao hung hăng chuẩn bị đâm xuống!

“Không được!" cô thét chói tai ra tiếng.

Toàn bộ thế giới dường như biến mất, trong mắt của cô, chỉ nhìn thấy một đao kia sắp sửa đam vào thận của Hùng Trấn Đông.

Trong nháy mắt khi gần như sắp mất đi một thứ, cô rốt cục mới hiểu được, nam nhân này đối với cô mà nói, quan trọng đến mức nào!

Hắn thô lỗ, hắn vô lễ, hắn xúc động, nhưng hắn cũng là người coi cô như trân bảo, che chở quý trọng, cũng không hề che dấu tình yêu mãnh liệt đối với cô.

Hắn làm cho cô tức giận, hắn làm cho cô khóc, nhưng hắn cũng làm cho cô mỉm cười, khi cô sợ hãi run run, hắn dùng sự ấm áp trong lồng ngực, hai bàn tay kiên cố gắt gao vây quanh cô, cùng cô đối mặt với ác mộng.

Cô không muốn mất hắn! cô không thể mất hắn!

Không cần, không cần, không cần….

Trong lòng cô có thanh âm cuồng hô, miệng lại không phát ra thanh âm.

Động tác ở trong mắt cô, đều biến thành động tác chậm. cô nhìn thấy thanh đao đâm xuống, lại một lần nữa giơ lên cao, một giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao, nhỏ giọt trên mặt đất

ùng Trấn Đông bàn tay to, mạo hiểm ở trong một khắc, để tay ra sau lưng bắt lấy cương đao đánh lén kia, theo trên tay hung thủ, mạnh mẽ vứt xuống dưới.

Bàn tay dày rộng, đồng thời đem chuôi dao cùng lời dao, đao phong lợi hại, bởi vì hắn dùng sức, mà chỉ đâm vào vào ngón tay,

Nghi Tĩnh mất hết khí lực cơ hồ đứng không nổi, thẳng đến khi ngực phát đau, mới biết được chính mình vẫn là ngừng thở. Cô cơ hồ muốn hoài nghi, vừa nãy trong nháy mắt, lòng của cô vừa nhảy lên, có phài bởi vì kinh hãi cực độ cùng lo lắng hay không mà đột nhiên đau thắt lại.

Hùng Trấn Đông không có bị giết! Cô không ngừng nói cho chính mình.

Hắn không có việc gì!

Cho dù chính mắt nhìn thấy, hắn chặn được đao kia, lại xuất ra còng tay, đem hung thủ đang vặn vẹo hét chói tai không thôi áp sát vào tường, thân thể cô vẫn run run, bởi vì mất đi lực khống chế mà không thể bình tĩnh được, ngay cả nước mắt cũng không kiềm chế , như là lệ trân châu, một viên lăn xuống má phấn.

Đáng chết!

Nghi Tĩnh vươn tay, run rẩy lau đi nước mắt.

Hùng Trấn Đông Chết tiệt! hắn như thế nào lại làm cho cô để ý đến hắn? như thế nào mới làm cho phát giác, chính mình kỳ thật thương yêu hắn sâu đậm như vậy, yêu đến nỗi không thể thừa nhận sự sợ hãi khi mất đi hắn.

Hùng Trấn Đông chế ngự được hung thủ, không có quay đầu, càng không phát hiện cô vì hắn mà bộ dáng run run bật khóc. Hắn vội vàng xác định tên kia không có biên pháp nhúc nhích, sau đó thân hình mới đứng thẳng, đem đao kia giao cho Lệ Đại Công, đem bàn tay còn đang dính đầy máu, lau lau lên quần áo.

“Mẹ nó, làm ta tốn không ít công phu!" hắn mắng.

Tên gia hỏa bị ép chặt xuống bên cạnh bàn, còn đang giãy dụa, không ngừng la to.

“Buông! Buông! Tôi là cảnh sát, là đặc công Phi Ưng, các người không thể đối xử với tôi như vậy!" cặp kính giống của Nghi Tĩnh không biết đã sớm bị đánh văng đến nơi nào. Hắn trợn to cặp mắt đỏ bừng, hướng tới Nghi Tĩnh đứng cạnh cửa thét chói tai.

“Ngươi không phải Đinh Nghi Tĩnh, ta mới là!"

“Ngươi không xứng làm Đinh Nghi Tĩnh."

“Ngươi như thế nào có thể yêu thương dã thú?"

“Ngươi như thế nào có thể cùng hắn kết hôn?"

“Nam nhân này thô lỗ, không phép tắc, căn bản không xứng với Đinh Nghĩ Tĩnh!"

“Đinh Nghi Tĩnh phải là hoàn mỹ! Ngươi đã hủy hoại cô ấy! ta mới là Đinh Nghi Tĩnh! Ta mới là…"

Hùng Trấn Đông trừng mắt nhìn đối phương, xác định người này đầu óc tuyệt đối có vấn đề.

Người nọ quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người Lệ Đại Công, biểu tình trờ nên ủy khuất lại ôn nhu.

“Đại Công, cứu em! Anh phải tin tưởng em, em mới là Đinh Nghĩ Tĩnh."

“Đại Công, mau giúp em tháo còng tay ra.

“Vì sao anh không cứu em? Em yêu anh mà!"

“Anh đang tức giận sao? Có phải vì em đã từng kết hôn với đầu dã thú này không? Hãy nghe em nói, em kết hôn với hắn, tất cả đều là bị ép buộc! là hắn ép em! Chỉ có anh mới xứng với vẻ đẹp hoàn mỹ không sứt mẻ của em!"

Một câu lại một câu ngôn từ vớ vẩn, quanh quẩn bên trong phòng chuyên án.

Nghi Tĩnh nhìn người kia.

Sợ hãi mấy ngày tới đây, bóng ma trong ác mộng, thẳng cho đến khi cô cố lấy dũng khí đối mặt, mới phát hiện cũng không như tưởng tượng đáng sợ của cô. Mà giờ khắc này, ngay cả một chút sợ hãi đều biến mất không tung tích, cô nhìn người kia, chỉ cảm thấy không hiểu sao thấy buồn cười.

“Các ngươi đều đứng đó làm cái gì? Buông a, ta là đặc công a!" người nọ không ngừng dãy dụa, đồng phục mùa đông trên người đã trở lên vừa bẩn vừa hỗn loạn.

“Đại Công, cứu em a! Mau cứu em!"

“Em là Đinh Nghi Tĩnh! Em mới là thật, em mới là—“

Một đấm thật nhanh thụi xuống, rốt cục cũng đem tên nọ đánh cho ngất đi, tạp âm phiền lòng cũng đã biến mất.

Hai nam nhân đứng tại chỗ, vừa động cũng không nhúc nhích.

Là Nghi Tĩnh. Cô từng bước một, kiên định tiêu sái đi qua, tự tay đấm kẻ làm cô sợ hãi hồi lâu, ác mộng giết người liên tục.

Cơn ác mộng cuối cùng của cô cũng đã kết thúc.

Trong phòng y tế của Phi Ưng tổng bộ, bác sĩ vội vàng kiểm tra vết thương của Hùng Trấn Đông, Nghi Tĩnh ngồi im lặng ở một bên.

Sau khi rời khỏi phòng chuyên án, hắn không rời khỏi cô, bàn tay to thủy chung nắm chặt cô. Cô cũng không có kháng nghị, khó mà thuận theo ý hắn, tùy ý đê hắn nắm tay, lẳng lặng ngồi bên người hắn.

Thẳng cho đến khi rời khỏi phòng y tế, Lệ Đại Công sau khi xử lý tốt vấn đề mới đi vào phong bệnh.

“Phạm nhân đã bị bắt giữ." Thanh âm hắn ôn hòa mà kiên định, nói chuyện trật tự rõ ràng.

“Hắn chính là tội phạm giết người mà bên FBI với Nghi Tĩnh đã có căn cứ chính xác đã có chứng cớ chứng minh vụ án phanh thây trước đây là do hắn làm. Hai vụ án chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ rất nhanh hắn bị xử theo pháp luật."

“Tốt lắm." Hùng Trấn Đông thực vừa lòng, quay đầu đến, đối với Nghi Tĩnh nhếch miệng cười, bàn tay to nắm chặt tay cô có chút căng thẳng.

“Đúng rồi." Lệ Đại Công đứng ở một bên, từ tốn hỏi:

“Hùng đội trưởng, tại sao anh có thể chạy về Phi Ưng tổng bộ đúng lúc như vậy?"

“Tôi tìm thấy được nơi hắn trú ẩn, ở trong căn phòng đó, không phát hiện thấy đồng phục mùa đông." Hắn đơn giản nói ra, nhún nhún vai một chút.

“Tôi đoán, hắn mặc đồng phục mùa đông, khẳng định là tới Phi Ưng tổng bộ mai phục, tìm cơ hội đánh lén Nghi Tĩnh."

Lệ Đại Công gật gật đầu.

“Như vậy, anh có tìm được chứng cớ nào khác không?"

Hùng Trấn Đông nheo lại ánh mắt, nhớ tới những thứ trong nhà của tên biến thái kia, cũng ảnh chụp Nghi Tĩnh. Đúng rồi! còn có đĩa ghi hình, bên trong khẳng định là có thể bị nhìn thấy, cũng không thể bị nhìn thấy, bao gồm cả tối hôm đó, tất cả hình ảnh khi bọn họ làm tình, tất cả đều có thể bị ghi lại bên trong.

Đây là một vụ án lớn, chứng cớ nhất định sẽ bị rất nhất người xem qua.

Nói thực ra thì, hắn cũng không sợ người khác nhìn thấy! Nhưng mà, nghĩ đến, để cho những người khác cũng nhìn thấy cảnh đẹp chỉ thuộc về mình hắn, hắn thực không chịu được nổi!

Hùng Trấn Đông lo lắng trong chốc lát.

“Nha, chứng cớ à? Đều bị tên kia tiểu hủy." hắn nói như chém đinh chặt sắt.

“Bị hắn tiêu hủy?" Lệ Đại Công nhướng mày.

“Đúng!"

Bên trong lâm vào yên lặng, hai người nhìn đối phương, ai cũng đều không hé răng. Sau một lúc lâu, Lệ Đại Công mới gật gật đầu.

“Được, tôi hiểu rồi, vật chứng bị hung thủ tiêu hủy." hắn lặp lại cách nói của Hùng Trấn Đông, xem như ngầm đồng ý với quyết định của đối phương, đồng ý bảo hộ riêng tư của Nghi Tĩnh, không hề bị xâm phạm.

Hùng Trấn Đông mày rậm cao cao, thẳng đến giờ khắc này, thẳng đến giờ khắc này, mới nhìn thấy Lệ Đại Công với một cặp mắt khác xưa. Hắn vẫn nghĩ, Lệ Đại Công quy củ nguyên tắc, chỉ biết lươn lẹo, lấy lòng cấp trên, không nghĩ tới người này còn rất thấu hiểu nhân tình thế thái.

“Như vậy, ngày mai tôi sẽ phái người đi đến chỗ phạm nhân để điều tra."

“Đã biết." Hùng Trấn Đông gật gật đầu, nghe ra chỗ hắn ám chỉ.

Ngày mai là đi? Được, đợi lát nữa, hắn sẽ ly khai khỏi chỗ này, tới gian phòng kia trước, tất cả những gì liên quan đến Nghi Tĩnh, tất cả đều “xử lý" triệt để.

Lệ Đại Công gật gật đầu.

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa." hắn xoay người, rời khỏi phòng y tế.

“Được!"

Hắn dừng bước quay đầu.

Hùng Trấn Đông nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cám ơn!"

Lệ Đại Công mỉm cười.

“Không cần khách khí." Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng y tế, tùy tiện đóng cửa lại.

Hùng trấn Đông thở ra một hơi, biết lúc này, chính mình đang thiếu Lệ Đại Công một cái nhân tình. Hắn quay đầu, đang muốn cùng Nghi Tĩnh nói một tiếng, sẽ nhanh chóng rời khỏi đây để đi tìm vật chứng, lại phát hiện mặt cô trở nên nghiêm túc như thế nào, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn hắn.

“Làm sao vậy?" Hùng Trấn Đông khó hiểu hỏi, đem đại mặt tiến đến trước mặt cô. “Có cái gì không đúng sao?"

Nghi Tĩnh nhìn hắn, lại trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng khinh hỏi:

“Anh như thế nào có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người kia không phải là em?" hung thủ giống như phim âm bản của cô, tương tự cô, đến cô còn cảm thấy kinh ngạc không thôi, hắn lại có thể trong thời gian ngắn nhất, liền phán đoán ra thật giả.

“Không phải em muốn anh tin tưởng em sao?" hắn nhún vai.

“Anh đang học."

Cô nói cô cùng Lệ Đại Công cho tới bây giờ không có cái gì, hắn tin tưởng cô, càng tin tưởng không có yêu đương vụng trộm thì cô tuyệt sẽ không đi hôn Lệ Đại Công. Hôn Lệ Đại Công, liền tuyệt đối không phải là chính cô.

Đó là một phép thử đơn giản nhất, nhưng mà, tại sao trong thời điểm khẩn cấp như vậy, hắn có thể nhớ những lời cô đã từng nói, hơn nữa không hề hoài nghi. C ái này như là, nhân loại rốt cục theo thời đại đồ đá, nhưng lại là đại sự mang tính lịch sử.

Cô nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Có lẽ, chân tình chính là đời này có thể dạy được Đại Hùng có cái gì gọi là tín nhiệm, sẽ là nhiệm vụ khó khăn gian khổ nhất. nhưng cô nguyện ý, tiêu tốn thời gian của cả đời, đi theo bên cạnh hắn, tùy thời đối với hắn ân cần dạy bảo.

“Nghi Tĩnh." Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của cô, một bộ dáng cảm động, Hùng Trấn Đông nắm chắc cơ hội, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn thật lòng nói:

“Chúng ta kết hôn lại đi!"

“Kết hôn lại?"

“Đúng vậy, bời vì, em vẫn còn giữ chiếc nhẫn kia, nó có thể lại tái sử dụng." hắn suyy nghĩ một chút.

“Ngô, nếu em muốn chiếc nhẫn mới, anh cũng có thể–“

“Đợi chút." Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, hơi hơi đỏ. Cô cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.

" Anh làm sao biết được tôi còn giữ chiếc nhẫn đó?"

Hắn nhún vai.

“Lần trước anh giúp em nhặt chiếc quần lót, không cẩn thận nhìn thấy."

Nghi Tĩnh cắn môi, đôi mắt tiệp cúi hạ thật sâu.

“Tôi muốn suy nghĩ."

“Nha" hắn có chút hy vọng, nhưng lại không chịu hết hy vọng, không ngừng cố gắng hỏi:

“Vậy em đến ở với anh được không? Mùa đông đang đến, khí lạnh lại rất nhiều, anh một mình ngủ rất lạnh a." hắn bĩu môi, bày ra một bộ dạng đáng thương hề hề.

Cô không trả lời.

“Vẫn là, anh nên chuyển đến chỗ em thì hơn!" hắn đưa ra một phương án khác, nhưng lại nhíu mày.

“Nhưng mà, chiếc giường của em thật sự là quá nhỏ." Tuy rằng nói, hắn thực là hưởng thụ cảm giác cô dựa sát vào người hắn.

Cô vẫn không trả lời.

“Nghi Tĩnh?" hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên cao.

“Em không nghe thấy anh nói sao?"

“Có."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, trong lòng hắn nóng lên, yêu cô đến không thể tự kiềm chế, xúc động liền mở miệng nói:

“Nghi Tĩnh, anh thực sự rất yêu yêu em."

“Ân"

Lại là câu trả lời này.

Hắn đối với câu trả lời này của cô, phi thường không hài lòng. “em cũng muốn nói yêu anh a!"

“Em lo lắng."

“Không cần lo lắng nữa, chuyện gì khiến em phải lo lắng chứ!"

Hắn oa oa kêu to, nhíu mày lo nghĩ, lại chưa từ bỏ ý định tiến lại gần.

“Như vậy, em hôn anh một chút."

“Phần thưởng a!" hắn chỉ vào trên cánh tay, trên gáy, vài cái huân chương “anh hùng cứu mĩ nhân." Không thẹn thùng đòi hỏi phần thưởng.

Đôi môi mọng đỏ cầm ý cười, cô cố ý chuyển mở đầu, không cho hắn thực hiện được.

Hùng Trấn Đông lại được đà bà đạo đem cô kéo vào trong lòng. “đừng trốn, đến hôn anh một chút, thay anh tiêu độc, miễn cho anh luôn nhớ tới, tên biến thái kia dùng mặt em đi gây chuyện." hắn cầm lấy cằm cô, nhè nhẹ môi chạm môi, in đậm lên trên môi cô.

Bàn tay nhỏ bé che khuất cái miệng hắn, lại làm hắn môi hôn nồng nhiệt thất bại.

“Bị hôn cũng không phải anh." Ý cười rốt cuộc nhìn không được, cô cười đến hoa nở kiêu sa, xem ra càng mê người.

“Lệ đội trưởng mới là người cần phụ đạo tâm lý."

“Mặc kệ! Hình ảnh kia ở trong đầu anh đuổi mãi không đi, em phải phụ trách giúp anh tiêu độc." hắn kéo bàn tay nhỏ bé kia xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, rốt cục cũng như ý nguyện hôn lên môi cô.

Nụ hôn cực nóng, bởi vì nụ hôn mà đơn giản mà dần dần trở nên sâu sắc, kích tình ở bên trong, còn có ấm áp ngọt ngào. Bọn họ đều may mắn, nguy cơ đã qua đi, tất cả đều bình an vô sự, môi hôn mãnh liệt triền miên qua đi, còn cất giấu một nối hứa hẹn.

Giữa nụ hôn nồng nhiệt, nùng nồng ý mặn, Nghi Tĩnh vòng tay qua gáy hắn, tựa vào bên tai hắn, dùng thanh âm bé nhất, nhẹ nhàng nói với hắn.

“Em cũng vậy!"

“Cũng là cái gì?" Hùng Trấn Đông ngẩng đầu lên, lăng lăng nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Cô chính là cười, đỏ mặt, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào hắn, một câu cũng không nói. Vẻ mặt như vậy, cực kỳ giống như cô đáp ứng một ngày kia hắn cầu hôn.

Hắn đã hiểu!

Hùng Trấn Đông mừng rỡ như điên, ôm tiểu nữ nhân trong lòng, cũng không nhìn người đang ở trong lòng mình, hưng phấn ở tại chỗ xoay xoay.

“Em yêu anh! Anh biết, em yêu anh!" hắn lớn tiếng kêu, cười, ôm cô xoay tròn, phát tiết nhiều lắm chính là khoái hoạt vẹn tròn.

Nghi Tĩnh bị hắn ôm trong ngực, thân mình nhẹ nhàng, theo cước bộ hắn, xoay qua một vòng lại một vòng, như là một đôi vũ công nào đó. Cô không có cự tuyệt, không có kháng nghị, chỉ lặng im để hắn ôm ấp, biết đây là bến đỗ của cô, cô không muốn rời xa cái ôm ấp này.

Cả đời này là như thế, bọn họ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Đại Hùng cùng Nghi Tĩnh, nhất định vĩnh viễn vĩnh viễn cùng một chỗ.

Hoàn.
Tác giả : Điển Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại