Đại Học Yêu Quái
Chương 13
“Thực ra yêm, à không, tôi cũng thấy sửa cách xưng hô là tốt, đại vương của chúng ta đâu có xưng ‘Yêm’ đâu, chúng ta phải noi gương đại vương, học tập đại vương, nguyện lòng trung thành với đại vương!" Đây là lời của một hắc hùng tinh (Yêu quái gấu đen), hình như là fan não tàn của Vưu Nhị đại vương yêu giới, miệng cứ đại vương đại vương không ngừng.
Một lúc sau, lũ yêu rốt cuộc cũng chịu nghe lời tận tình khuyên nhủ của Diệp Tiếu mà sửa cách xưng hô, về sau bọn họ không được “Yêm yêm yêm" nữa, phải nói là ‘Tôi’. (Và 1 loạt các cách xưng hô tương tự ‘Tôi’ tùy theo trường hợp mà edit tui phịa ra ^0^)
Nhưng thói quen này không thể loại bỏ trong thời gian ngắn, Diệp Tiếu cũng không vội, ngày nào cũng nhìn chăm chăm bọn họ, dần dần khắc quen.
“Đây là chuyện thứ nhất, còn một chuyện nữa, ngoại hình của mọi người như bây giờ là không được, về sau phải hoàn toàn biến thành dáng vẻ nhân loại mới được." Diệp Tiếu tiếp tục nói.
Cái này thì lũ yêu không có ý kiến gì, nếu bọn họ muốn hòa nhập vào nhân giới, vậy ngoại hình chính là điều kiện cơ bản nhất, phải giống hệt một nhân loại chân chính mới được, huống hồ thầy giáo còn nói, những người đưa cơm thu rác trong trường đều là con người, có thể sẽ bắt gặp trong trường, phải cẩn thận!
Nói biến là biến, vài giây sau, tất cả các yêu quái đều biến thành dáng vẻ của con người, mặt mũi hung tợn lông nhung nhung tai dài các loại đều biến mất hết.
Nhìn bên ngoài, Diệp Tiếu không nhận ra những yêu quái này có gì khác con người, chỉ là quần áo trông hơi kì quặc, kiểu tóc của đa số yêu quái cũng rất kì lạ, có rất nhiều yêu quái để tóc dài.
Diệp Tiếu xem như được mở rộng tầm mắt, cảnh yêu quái biến thành người hồi xưa chỉ được xem trong phim Tây du kí giờ lại được nhìn tận mắt, thực sự là kì diệu không nói nên lời, giống hai cái tai của Hồ Đa Đa kìa, tạch tạch tạch liền thu nhỏ đến không thấy đâu, đúng là làm người ta kinh ngạc tấm tắc.
Lúc trước còn nghĩ ngoại hình của những yêu quái này có chút khủng bố, nào ngờ khi hóa thành người trông lại ổn thế này, phần lớn đều rất khôi ngô tuấn tú, đã thế còn là kiểu mỹ nam tóc dài bay bay phiêu dật, rất có khí chất!
—- nếu như xem nhẹ cách ăn mặc của mấy yêu này.
Diệp Tiếu cảm thấy, dù là người cổ đại thì cũng có phẩm vị của người cổ đại, niên đại lâu đời không có nghĩa là quê mùa lạc hậu.
Cơ mà Diệp Tiếu dám khẳng định, cách ăn mặc, đầu tóc của mấy yêu này, dù có dùng góc nhìn ngàn năm trước để đánh giá thì cũng quê mùa lạc hậu!
Diệp Tiếu tự thấy công việc của mình thực sự quá gian nan, cậu học hành để chuẩn bị làm thầy giáo tiểu học, cái này không phải sở trường của cậu.
Không có cách nào mà, Diệp Tiếu thở dài, nói với các học sinh thân yêu, “Buổi học hôm nay kết thúc tại đây, còn một việc cuối cùng là lấy số đo của các bạn để sau này may đồng phục (Giáo phục)." Lúc thay quần áo cho Eaton trước khi ngủ trưa Diệp Tiếu đã nảy ra ý tưởng may đồng phục, chọn một thiết kế thật hiện đại để các yêu quái dựa vào cuộc sống trường lớp để từ từ thích ứng với cách ăn mặc của con người.
“Đồng phục là gì?"
“Ngu ngốc! Đồng phục mà cậu cũng không biết! Vừa nghe đã hiểu rồi, là quần áo mặc trong trường!"
“Ai u, còn có cả quần áo mới để mặc sao, có đẹp như của thầy giáo không?"
“Trông thế nào trông thế nào?"
…
Nghe thấy sắp có quần áo mới, đám yêu quái đều có điểm kích động, thực ra bọn họ có thể sử dụng pháp thuật để biến ra quần áo, nhưng mà giờ không được dùng pháp thuật, quần áo thì chỉ mang tới vài bộ, trong phòng học với ký túc xá đều mát mát lạnh lạnh, bên ngoài lại nóng muốn chết, quần áo bọn họ mặc có hơi dày quá.
Biết tin này làm lũ yêu càng tin rằng Diệp Tiếu là một thầy giáo tốt, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ, là một người cực cực cực kì tốt, cực kì đáng để bọn họ sùng bái ngưỡng mộ!
Eaton quay đầu liếc đám yêu một cái, nhìn thấy đám yêu ai cũng mắt lóe sáng nhìn chằm chằm người trong lòng của mình, không khỏi cảm thấy nguy cơ. Mịa, người trong lòng của hắn vĩ đại như vậy khiến người ta yêu thích như vậy, không ổn không ổn!
Hắn giờ đang trong thân xác con trẻ, thế nhưng mấy tên ngồi sau như đồ trộm chó kia đều là người lớn, vừa nhìn đã thấy có ưu thế hơn hắn rồi!
Eaton sầu muốn chết.
Đứa nhỏ này không có ưu điểm gì, được cái nghĩ nhiều, bộ não một khi đã động đậy là không cách nào ngừng được.
Diệp Tiếu đi đến phòng giáo viên bên cạnh tìm được một cái thước dây, cậu không biết văn phòng tại sao lại có thứ này, mấy thần tiên xây ra cái trường này đúng là kì lạ.
Có thước đo liền tiện hơn hẳn, Diệp Tiếu tìm mấy đoạn dây thừng vạch độ dựa theo thước đo, sau đó phân cho các yêu quái để bọn họ tự đo cho nhau, cậu cũng không biết quần áo may dựa vào số đo gì, tóm lại cứ đo dài lưng dài chân rộng vai rộng ngực đủ các thể loại đi.
Lũ yêu bận rộn khí thế ngất trời, đo cho người này, đo cho người kia, ríu ra rít rít, tiếng ồn ào của hơn ba trăm người đàn ông trưởng thành vang lên cùng một lúc thì khỏi nói ầm ĩ điếc tai thế nào, Diệp Tiếu ngồi nghe mà đau hết cả đầu, những yêu quái này cứ như sắp lấy chồng không bằng.
Diệp Tiếu đi học bao nhiêu năm rồi mà hoàn toàn không biết trò này có gì vui, đám yêu quái thì khác, bọn họ cảm thấy mọi thứ của cuộc sống trường học đều vô cùng kích thích, chỉ cần chuyện gì hồi trước chưa làm bao giờ đều khiến bọn họ vui vẻ hớn hở cả buổi. Nguyên đám đều là lão yêu quái sống tám trăm một ngàn năm rồi, lúc ầm ĩ lên lại chẳng khác gì học sinh tiểu học, cực kì lệch tông với vẻ ngoài!
Khi đám yêu còn đang đo, Diệp Tiếu ra cửa nhận cơm chiều cửa hàng đưa tới, cậu đã đặt nhiều hơn buổi trưa 500 suất cơm, đủ để đám yêu ăn no, không ăn hết thì bỏ vô tủ lạnh cũng được.
Sắp xếp cơm chiều xong, đám yêu cũng đo xêm xêm rồi, Diệp Tiếu để từng người một lên báo số đo, báo xong là có thể đi ăn cơm, cơm nước xong về ký túc xá nghỉ ngơi, chín giờ sáng mai bắt đầu chính thức học.
Diệp Tiếu không lo đám yêu buổi tối chạy lung tung, trường học có kết giới, bọn họ căn bản là không ra ngoài được, hơn nữa họ cũng không phải là học sinh tiểu học, không cần quá gò bó trói buộc bọn họ, thích chơi gì thì chơi, chỉ cần đừng để người ngoài phát hiện ra bí mật của trường là được.
“Thầy ơi, em có thể về nhà với thầy thật sao?" Eaton ăn được nửa suất đã no, hắn dùng khăn tay lau lau miệng, sau đó chớp mắt to hỏi Diệp Tiếu, “Buổi sáng thầy đã nói với em, thầy muốn dẫn em về nhà sống cùng đó."
Diệp Tiếu nhai nhai đồ ăn rồi nuốt xuống, cười tủm tỉm nói, “Đương nhiên rồi, thầy giáo đã đồng ý với tiểu Eaton thì sao có thể quên được." Trong nhà có thêm thành viên mới cũng tốt, để một đứa nhỏ như vậy ở trường quả thật rất đáng lo.
Eaton thỏa mãn, cảm giác nguy cơ trong hắn giảm xuống, hừ! Ta lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở chung với thầy giáo, mấy người chó chó mèo mèo các ngươi sao có thể tùy tiện so sánh với ta! Buổi tối ta còn được ngủ chung với thầy giáo kìa!
….
Bảy giờ tối, hơn mười người trong nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều trợn to mắt nhìn tiểu thiếu gia của bọn họ, thậm chí đến quản gia Chu cũng giật nảy người.
Tiểu thiểu gia của bọn họ không phải nói muốn đến trường học theo lời mời sao, thế nào lại bế một đứa nhỏ về? Lại còn là đứa nhỏ nước ngoài tóc vàng mắt xanh!
Chẳng phải là trường tiểu học sao, thế nào lại đổi thành đến trường mẫu giáo vậy?
Dù có là trường mẫu giáo cũng đâu thể bế con nhà người ta về được! Dù có đáng yêu dễ thương cũng không được đâu!
Một lúc sau, lũ yêu rốt cuộc cũng chịu nghe lời tận tình khuyên nhủ của Diệp Tiếu mà sửa cách xưng hô, về sau bọn họ không được “Yêm yêm yêm" nữa, phải nói là ‘Tôi’. (Và 1 loạt các cách xưng hô tương tự ‘Tôi’ tùy theo trường hợp mà edit tui phịa ra ^0^)
Nhưng thói quen này không thể loại bỏ trong thời gian ngắn, Diệp Tiếu cũng không vội, ngày nào cũng nhìn chăm chăm bọn họ, dần dần khắc quen.
“Đây là chuyện thứ nhất, còn một chuyện nữa, ngoại hình của mọi người như bây giờ là không được, về sau phải hoàn toàn biến thành dáng vẻ nhân loại mới được." Diệp Tiếu tiếp tục nói.
Cái này thì lũ yêu không có ý kiến gì, nếu bọn họ muốn hòa nhập vào nhân giới, vậy ngoại hình chính là điều kiện cơ bản nhất, phải giống hệt một nhân loại chân chính mới được, huống hồ thầy giáo còn nói, những người đưa cơm thu rác trong trường đều là con người, có thể sẽ bắt gặp trong trường, phải cẩn thận!
Nói biến là biến, vài giây sau, tất cả các yêu quái đều biến thành dáng vẻ của con người, mặt mũi hung tợn lông nhung nhung tai dài các loại đều biến mất hết.
Nhìn bên ngoài, Diệp Tiếu không nhận ra những yêu quái này có gì khác con người, chỉ là quần áo trông hơi kì quặc, kiểu tóc của đa số yêu quái cũng rất kì lạ, có rất nhiều yêu quái để tóc dài.
Diệp Tiếu xem như được mở rộng tầm mắt, cảnh yêu quái biến thành người hồi xưa chỉ được xem trong phim Tây du kí giờ lại được nhìn tận mắt, thực sự là kì diệu không nói nên lời, giống hai cái tai của Hồ Đa Đa kìa, tạch tạch tạch liền thu nhỏ đến không thấy đâu, đúng là làm người ta kinh ngạc tấm tắc.
Lúc trước còn nghĩ ngoại hình của những yêu quái này có chút khủng bố, nào ngờ khi hóa thành người trông lại ổn thế này, phần lớn đều rất khôi ngô tuấn tú, đã thế còn là kiểu mỹ nam tóc dài bay bay phiêu dật, rất có khí chất!
—- nếu như xem nhẹ cách ăn mặc của mấy yêu này.
Diệp Tiếu cảm thấy, dù là người cổ đại thì cũng có phẩm vị của người cổ đại, niên đại lâu đời không có nghĩa là quê mùa lạc hậu.
Cơ mà Diệp Tiếu dám khẳng định, cách ăn mặc, đầu tóc của mấy yêu này, dù có dùng góc nhìn ngàn năm trước để đánh giá thì cũng quê mùa lạc hậu!
Diệp Tiếu tự thấy công việc của mình thực sự quá gian nan, cậu học hành để chuẩn bị làm thầy giáo tiểu học, cái này không phải sở trường của cậu.
Không có cách nào mà, Diệp Tiếu thở dài, nói với các học sinh thân yêu, “Buổi học hôm nay kết thúc tại đây, còn một việc cuối cùng là lấy số đo của các bạn để sau này may đồng phục (Giáo phục)." Lúc thay quần áo cho Eaton trước khi ngủ trưa Diệp Tiếu đã nảy ra ý tưởng may đồng phục, chọn một thiết kế thật hiện đại để các yêu quái dựa vào cuộc sống trường lớp để từ từ thích ứng với cách ăn mặc của con người.
“Đồng phục là gì?"
“Ngu ngốc! Đồng phục mà cậu cũng không biết! Vừa nghe đã hiểu rồi, là quần áo mặc trong trường!"
“Ai u, còn có cả quần áo mới để mặc sao, có đẹp như của thầy giáo không?"
“Trông thế nào trông thế nào?"
…
Nghe thấy sắp có quần áo mới, đám yêu quái đều có điểm kích động, thực ra bọn họ có thể sử dụng pháp thuật để biến ra quần áo, nhưng mà giờ không được dùng pháp thuật, quần áo thì chỉ mang tới vài bộ, trong phòng học với ký túc xá đều mát mát lạnh lạnh, bên ngoài lại nóng muốn chết, quần áo bọn họ mặc có hơi dày quá.
Biết tin này làm lũ yêu càng tin rằng Diệp Tiếu là một thầy giáo tốt, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ, là một người cực cực cực kì tốt, cực kì đáng để bọn họ sùng bái ngưỡng mộ!
Eaton quay đầu liếc đám yêu một cái, nhìn thấy đám yêu ai cũng mắt lóe sáng nhìn chằm chằm người trong lòng của mình, không khỏi cảm thấy nguy cơ. Mịa, người trong lòng của hắn vĩ đại như vậy khiến người ta yêu thích như vậy, không ổn không ổn!
Hắn giờ đang trong thân xác con trẻ, thế nhưng mấy tên ngồi sau như đồ trộm chó kia đều là người lớn, vừa nhìn đã thấy có ưu thế hơn hắn rồi!
Eaton sầu muốn chết.
Đứa nhỏ này không có ưu điểm gì, được cái nghĩ nhiều, bộ não một khi đã động đậy là không cách nào ngừng được.
Diệp Tiếu đi đến phòng giáo viên bên cạnh tìm được một cái thước dây, cậu không biết văn phòng tại sao lại có thứ này, mấy thần tiên xây ra cái trường này đúng là kì lạ.
Có thước đo liền tiện hơn hẳn, Diệp Tiếu tìm mấy đoạn dây thừng vạch độ dựa theo thước đo, sau đó phân cho các yêu quái để bọn họ tự đo cho nhau, cậu cũng không biết quần áo may dựa vào số đo gì, tóm lại cứ đo dài lưng dài chân rộng vai rộng ngực đủ các thể loại đi.
Lũ yêu bận rộn khí thế ngất trời, đo cho người này, đo cho người kia, ríu ra rít rít, tiếng ồn ào của hơn ba trăm người đàn ông trưởng thành vang lên cùng một lúc thì khỏi nói ầm ĩ điếc tai thế nào, Diệp Tiếu ngồi nghe mà đau hết cả đầu, những yêu quái này cứ như sắp lấy chồng không bằng.
Diệp Tiếu đi học bao nhiêu năm rồi mà hoàn toàn không biết trò này có gì vui, đám yêu quái thì khác, bọn họ cảm thấy mọi thứ của cuộc sống trường học đều vô cùng kích thích, chỉ cần chuyện gì hồi trước chưa làm bao giờ đều khiến bọn họ vui vẻ hớn hở cả buổi. Nguyên đám đều là lão yêu quái sống tám trăm một ngàn năm rồi, lúc ầm ĩ lên lại chẳng khác gì học sinh tiểu học, cực kì lệch tông với vẻ ngoài!
Khi đám yêu còn đang đo, Diệp Tiếu ra cửa nhận cơm chiều cửa hàng đưa tới, cậu đã đặt nhiều hơn buổi trưa 500 suất cơm, đủ để đám yêu ăn no, không ăn hết thì bỏ vô tủ lạnh cũng được.
Sắp xếp cơm chiều xong, đám yêu cũng đo xêm xêm rồi, Diệp Tiếu để từng người một lên báo số đo, báo xong là có thể đi ăn cơm, cơm nước xong về ký túc xá nghỉ ngơi, chín giờ sáng mai bắt đầu chính thức học.
Diệp Tiếu không lo đám yêu buổi tối chạy lung tung, trường học có kết giới, bọn họ căn bản là không ra ngoài được, hơn nữa họ cũng không phải là học sinh tiểu học, không cần quá gò bó trói buộc bọn họ, thích chơi gì thì chơi, chỉ cần đừng để người ngoài phát hiện ra bí mật của trường là được.
“Thầy ơi, em có thể về nhà với thầy thật sao?" Eaton ăn được nửa suất đã no, hắn dùng khăn tay lau lau miệng, sau đó chớp mắt to hỏi Diệp Tiếu, “Buổi sáng thầy đã nói với em, thầy muốn dẫn em về nhà sống cùng đó."
Diệp Tiếu nhai nhai đồ ăn rồi nuốt xuống, cười tủm tỉm nói, “Đương nhiên rồi, thầy giáo đã đồng ý với tiểu Eaton thì sao có thể quên được." Trong nhà có thêm thành viên mới cũng tốt, để một đứa nhỏ như vậy ở trường quả thật rất đáng lo.
Eaton thỏa mãn, cảm giác nguy cơ trong hắn giảm xuống, hừ! Ta lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở chung với thầy giáo, mấy người chó chó mèo mèo các ngươi sao có thể tùy tiện so sánh với ta! Buổi tối ta còn được ngủ chung với thầy giáo kìa!
….
Bảy giờ tối, hơn mười người trong nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều trợn to mắt nhìn tiểu thiếu gia của bọn họ, thậm chí đến quản gia Chu cũng giật nảy người.
Tiểu thiểu gia của bọn họ không phải nói muốn đến trường học theo lời mời sao, thế nào lại bế một đứa nhỏ về? Lại còn là đứa nhỏ nước ngoài tóc vàng mắt xanh!
Chẳng phải là trường tiểu học sao, thế nào lại đổi thành đến trường mẫu giáo vậy?
Dù có là trường mẫu giáo cũng đâu thể bế con nhà người ta về được! Dù có đáng yêu dễ thương cũng không được đâu!
Tác giả :
Oa Qua Oa