Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 4 - Chương 24: Phần 2: Trăm hoa đua nở tại Cấm lâu?
“Đứng lại!" Hách Liên Ngự Thuấn vừa nghe thấy mấy lời của Ổ Giai liền đặt mạnh chén trà xuống bàn nghe “cạch" một tiếng, trên gương mặt anh tuấn cũng lộ rõ sự giận dữ.
“Thật quá đáng! Cấm lâu kia lấy đâu ra bách hoa chứ? Y Trĩ Tà, ngài biết rõ Cấm lâu là cấm địa trong phủ này, không có sự cho phép của ta thì không ai được phép vào đó!"
Ổ Giai rón rén nép vào bên người Y Trĩ Tà.
Y Trĩ Tà cũng không buồn để ý đến thái độ của Hách Liên Ngự Thuấn mà cất tiếng cười lớn, “Hách Liên Ngự Thuấn, ngài nên tôn trọng tâm nguyện của trưởng bối mới phải. Ổ Giai, lập tức đưa ta đi xem." Nói xong, ông ta chủ động kéo lấy tay Ổ Giai, không nói thêm lời nào lập tức rời khỏi thư phòng.
Ổ Giai có chút khiếp hãi quay đầu nhìn thoáng qua phía Hách Liên Ngự Thuấn nhưng đến khi quay đi thì khóe môi cô ta lại nổi lên ý cười thỏa mãn vì đã thực hiện được âm mưu.
Việc Y Trĩ Tà tự tiện xông vào Cấm lâu đã khiến sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hoàn toàn biến đổi. Bởi công phu của Y Trĩ Tà cũng không tồi, ông ta kéo Ổ Giai đi nhanh như tên bắn khiến hắn chỉ có thể nhíu mày rồi lập tức theo ra ngoài.
Tân Trát nhìn một màn vừa phát sinh trước mắt thì không khỏi đưa tay gãi đầu, không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Trong vương phủ trước giờ đâu có hoa nở khi mùa xuân đến, mà Tả Cốc Lễ vương cũng biết rõ điều đó. Hơn nữa, Tả Cốc Lễ vương thích ngắm hoa từ bao giờ không biết.
Ở Cấm lâu có hoa hay sao?
Chỉ có Sở công tử thôi chứ!
***
Băng qua hoa viên, bóng dáng của Y Trĩ Tà cùng Ổ Giai đổ dài trên nền dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Y Trĩ Tà cũng là một võ tướng nhưng khinh công của Hách Liên Ngự Thuấn tuyệt đối cao thâm hơn ông ta. Thấy Y Trĩ Tà hướng về phía trọng địa của Cấm lâu bước tới, Hách Liên Ngự Thuấn liền lập tức tăng tốc vượt lên chặn trước hai người họ.
“Y Trĩ Tà, ngài không thể vào đó!" Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay ngăn cản trước mặt Y Trĩ Tà.
“Vì sao?" Y Trĩ Tà mỉm cười nhìn hắn. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ông ta cũng sáng rực lên và lộ rõ vẻ thâm thúy cùng kiên trì hệt Hách Liên Ngự Thuấn.
“Đây là cấm địa trong phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!" Hách Liên Ngự Thuấn nhíu mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Y Trĩ Tà nghĩ một hồi rồi gật đầu, “Nói như vậy, Cấm lâu hiện giờ không có lấy một bóng người?"
“Đúng vậy, tòa lầu cũ đã hoang phế nhiều năm thì có gì để xem chứ! Đừng nghe Ổ Giai nói lung tung!" Hách Liên Ngự Thuấn nhìn thoáng qua Ổ Giai, ánh mắt cực kỳ khó chịu khiến cô ta sợ hãi co người lại.
Y Trĩ Tà đã sớm biết trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn có chuyện giấu diếm. Nếu đây thực sự là tòa lầu bỏ hoang thì có vào xem một chút cũng đâu hại gì. Hơn nữa, Hách Liên Ngự Thuấn đã trở nên khẩn trương như vậy từ lúc nào chứ? Chỉ vì tòa lầu kia sao? Hay là vì tên tù binh đang ở bên trong đó, tên tù binh mà ngay cả Thiền Vu muốn gặp mặt cũng không được thỏa nguyện. Tóm lại, chuyện này nhất định là có nguyên do.
Xông bừa vào xem ra không có khả năng bởi Hách Liên Ngự Thuấn đã chắn trước mặt Y Trĩ Tà. Mà ông ta chỉ lấy cớ là đi ngắm phong cảnh nên hoàn toàn không có đủ lý do để vào hẳn bên trong Cấm lâu. Đang nghĩ xem phải giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào thì bỗng nhiên có một tiếng đàn mơ hồ truyền tới, lắng nghe kỹ thì có thể nhận ra đó là tiếng dao cầm. Tiếng đàn này cực kỳ du dương, nhẹ nhàng lan tỏa đến tai mọi người hệt như thanh âm của tự nhiên, lắng tai nghe phương hướng thì đúng là từ sâu bên trong Cấm lâu truyền tới.
Vẻ mặt Y Trĩ Tà lúc này cực kỳ vui mừng, so với sắc mặt xanh mét của Hách Liên Ngự Thuấn quả thực khác nhau một trời một vực. Ông ta cười ha ha rồi đưa tay vỗ vai Hách Liên Ngự Thuấn.
“Ngự Thuấn, ngài làm vậy là không đúng rồi! Còn nói Cấm lâu không có người, vậy tại sao lại có tiếng đàn chứ?" Nói xong, ông ta liền kéo Ổ Giai, “Đi, đưa ta đi gặp người bên trong!"
Ổ Giai gật đầu, vội vàng kéo ông ta rời đi.
Hách Liên Ngự Thuấn đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn phản xạ trên những đường nét cương nghị trên gương mặt tạo thành những khoảng sáng tối. Một tia giận dữ hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách, bàn tay to cũng siết chặt lại thành nắm đấm, “Sở Lăng Thường, ngươi cố tình đối nghịch với bản vương có phải không?"
Đáng chết!
***
Trong địa phận của Cấm lâu, từng cơn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi thơm mát của lá cây đầu xuân lan toả khắp nơi. Bọn thị vệ đều tụ lại một chỗ, yên lặng lắng nghe tiếng đàn tuyệt diệu. Tiếng đàn này là từ bên trong Cấm lâu vọng ra. Sở Lăng Thường ngồi dựa bên cửa sổ với trường bào trắng tinh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tấu lên một chuỗi thanh âm vô cùng êm ái.
Nàng đang ngồi đối diện với Đông Hà. Đông Hà cũng giống như Xuân Mai, đều là nha hoàn bên cạnh Nam Hoa công chúa. Bởi Nam Hoa công chúa sợ Sở Lăng Thường không có người hầu hạ nên đã kêu Đông Hà tới chăm lo mọi việc ở Cấm lâu này cho nàng.
Lúc ở Hán cung, Đông Hà cũng từng gặp qua Sở Lăng Thường. Mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp nhưng cũng đã nghe nói về bản lãnh của nàng nên nha đầu kia vẫn luôn tỏ rõ sự sùng bái đối với nàng. Nay có thể hầu hạ nàng như vậy thì cảm thấy cực kỳ cao hứng. Nhìn Sở Lăng Thường gảy đàn, gương mặt Đông Hà lộ rõ vẻ mê muội. Nha hoàn này chưa từng thấy một nữ tử khuynh quốc khuynh thành đến khi cải trang nam tử lại vẫn có thể tuấn dật phi phàm đến vậy. Dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, trông Sở Lăng Thường hệt như tiên nhân trên trời, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng thanh nhã.
Thời gian này, Đông Hà cũng nghe được không ít lời đồn nhảm trong phủ. Họ nói cái gì mà vương gia có quan hệ đoạn tụ. Nghĩ đến đây Đông Hà lại thầm bật cười. Nếu thực sự có nam tử tuấn tú như vậy, nam nhân không có ý nghĩ đoạn tụ cũng thật khó khăn?
Đàn, vốn là của Nam Hoa công chúa vừa mới được đưa tới chưa bao lâu. Nghe nói là bởi Sở Lăng Thường đã tự mình nhờ thị vệ đến mượn đàn của Nam Hoa công chúa. Đông Hà lý giải việc này là do Cấm lâu nằm ở nơi xa khuất nhất trong phủ nên hàng ngày cũng chỉ có thể dựa vào tiếng đàn bầu bạn để qua ngày.
Tiếng đàn thánh thót mà tiếng ca cũng vô cùng dễ nghe.
Sở Lăng Thường lại cố tình đè nén âm lượng nên càng tạo thành một âm vực thú vị.
Y Trĩ Tà được Ổ Giai dẫn đường vừa xông vào trong sân đã thấy tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng, lại nghe thấy cả tiếng ca chưa từng được thưởng thức bao giờ.
Bọn thị vệ trong sân cũng đắm chìm trong tiếng đàn ca, không hề phát hiện có người tiến vào nên cũng không có chút động tĩnh.
“Các ngươi…"
Ổ Giai vừa muốn lớn tiếng quát bọn thị vệ thì đã bị Y Trĩ Tà kéo lại, ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng. Theo tiếng đàn ngẩng đầu lên, Y Trĩ Tà nhìn thấy bên cửa sổ lầu hai có một vị công tử đang nhẹ nhàng gảy đàn và cất tiếng ca khe khẽ.
Y Trĩ Tà tuyệt đối không ngờ tới, chỉ cần liếc mắt một cái, đem bóng dáng vận trường bào trắng tinh khôi kia thu vào trong tầm mắt thì ông ta đã không có cách nào nhìn đi nơi khác. Ánh mắt ông ta lộ rõ sự ngạc nhiên, mà đáy lòng cũng có một tình cảm kỳ lạ nảy sinh. Y Trĩ Tà chưa từng nghĩ rằng bản thân mình có thể chỉ trong khoảnh khắc đã có thể yêu thương một người, lại chỉ là vừa mới qua một cái liếc nhìn.
Giống như, đời này kiếp này, không có người nào có thể lọt vào mắt, tiến vào trái tim ông ta, nhưng đến hôm nay, một cái liếc mắt đã khiến ông ta khuynh tâm, động tình.
Thân hình cao lớn đứng ngây giữa sân, Y Trĩ Tà si ngốc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, trên môi nở nụ cười yếu ớt về phía “nam tử" áo trắng, trái tim cũng bắt đầu đập loạn lên không theo tiết tấu.
Ánh mặt trời rọi vào bàn tay trắng như ngọc của nam tử đó, từng cử chỉ đều toát lên sự cao quý thanh nhã đến kinh tâm động phách. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như tiên nữ ngân hoa, khiến người ta không thể nào quên.
Đứng ở bên cạnh Y Trĩ Tà, tâm tình Ổ Giai cũng không khỏi bấn loạn. Lần đầu tiên trong đời cô ta cảm thấy ghen tỵ với một nam nhân. Sao người này còn có thể đẹp hơn cả nữ nhân như vậy? Nhìn lại dáng vẻ Y Trĩ Tà bên cạnh, không phải ông ta cũng bị hắn mê hoặc đấy chứ? Nhưng bị mê hoặc cũng tốt, nói không chừng Tả Cốc Lễ vương còn có thể thỉnh cầu Hách Liên Ngự Thuấn để mang hắn đi. Ông ta là trưởng bối của hoàng thúc, cho dù không muốn hoàng thúc cũng không thể cự tuyệt.
Cô ta mặc kệ hắn có phải tù binh hay không, chỉ cần hoàng thúc đừng chạy tới Cấm lâu này nữa là được.
“Thật quá đáng! Cấm lâu kia lấy đâu ra bách hoa chứ? Y Trĩ Tà, ngài biết rõ Cấm lâu là cấm địa trong phủ này, không có sự cho phép của ta thì không ai được phép vào đó!"
Ổ Giai rón rén nép vào bên người Y Trĩ Tà.
Y Trĩ Tà cũng không buồn để ý đến thái độ của Hách Liên Ngự Thuấn mà cất tiếng cười lớn, “Hách Liên Ngự Thuấn, ngài nên tôn trọng tâm nguyện của trưởng bối mới phải. Ổ Giai, lập tức đưa ta đi xem." Nói xong, ông ta chủ động kéo lấy tay Ổ Giai, không nói thêm lời nào lập tức rời khỏi thư phòng.
Ổ Giai có chút khiếp hãi quay đầu nhìn thoáng qua phía Hách Liên Ngự Thuấn nhưng đến khi quay đi thì khóe môi cô ta lại nổi lên ý cười thỏa mãn vì đã thực hiện được âm mưu.
Việc Y Trĩ Tà tự tiện xông vào Cấm lâu đã khiến sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hoàn toàn biến đổi. Bởi công phu của Y Trĩ Tà cũng không tồi, ông ta kéo Ổ Giai đi nhanh như tên bắn khiến hắn chỉ có thể nhíu mày rồi lập tức theo ra ngoài.
Tân Trát nhìn một màn vừa phát sinh trước mắt thì không khỏi đưa tay gãi đầu, không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Trong vương phủ trước giờ đâu có hoa nở khi mùa xuân đến, mà Tả Cốc Lễ vương cũng biết rõ điều đó. Hơn nữa, Tả Cốc Lễ vương thích ngắm hoa từ bao giờ không biết.
Ở Cấm lâu có hoa hay sao?
Chỉ có Sở công tử thôi chứ!
***
Băng qua hoa viên, bóng dáng của Y Trĩ Tà cùng Ổ Giai đổ dài trên nền dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Y Trĩ Tà cũng là một võ tướng nhưng khinh công của Hách Liên Ngự Thuấn tuyệt đối cao thâm hơn ông ta. Thấy Y Trĩ Tà hướng về phía trọng địa của Cấm lâu bước tới, Hách Liên Ngự Thuấn liền lập tức tăng tốc vượt lên chặn trước hai người họ.
“Y Trĩ Tà, ngài không thể vào đó!" Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay ngăn cản trước mặt Y Trĩ Tà.
“Vì sao?" Y Trĩ Tà mỉm cười nhìn hắn. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ông ta cũng sáng rực lên và lộ rõ vẻ thâm thúy cùng kiên trì hệt Hách Liên Ngự Thuấn.
“Đây là cấm địa trong phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!" Hách Liên Ngự Thuấn nhíu mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Y Trĩ Tà nghĩ một hồi rồi gật đầu, “Nói như vậy, Cấm lâu hiện giờ không có lấy một bóng người?"
“Đúng vậy, tòa lầu cũ đã hoang phế nhiều năm thì có gì để xem chứ! Đừng nghe Ổ Giai nói lung tung!" Hách Liên Ngự Thuấn nhìn thoáng qua Ổ Giai, ánh mắt cực kỳ khó chịu khiến cô ta sợ hãi co người lại.
Y Trĩ Tà đã sớm biết trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn có chuyện giấu diếm. Nếu đây thực sự là tòa lầu bỏ hoang thì có vào xem một chút cũng đâu hại gì. Hơn nữa, Hách Liên Ngự Thuấn đã trở nên khẩn trương như vậy từ lúc nào chứ? Chỉ vì tòa lầu kia sao? Hay là vì tên tù binh đang ở bên trong đó, tên tù binh mà ngay cả Thiền Vu muốn gặp mặt cũng không được thỏa nguyện. Tóm lại, chuyện này nhất định là có nguyên do.
Xông bừa vào xem ra không có khả năng bởi Hách Liên Ngự Thuấn đã chắn trước mặt Y Trĩ Tà. Mà ông ta chỉ lấy cớ là đi ngắm phong cảnh nên hoàn toàn không có đủ lý do để vào hẳn bên trong Cấm lâu. Đang nghĩ xem phải giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào thì bỗng nhiên có một tiếng đàn mơ hồ truyền tới, lắng nghe kỹ thì có thể nhận ra đó là tiếng dao cầm. Tiếng đàn này cực kỳ du dương, nhẹ nhàng lan tỏa đến tai mọi người hệt như thanh âm của tự nhiên, lắng tai nghe phương hướng thì đúng là từ sâu bên trong Cấm lâu truyền tới.
Vẻ mặt Y Trĩ Tà lúc này cực kỳ vui mừng, so với sắc mặt xanh mét của Hách Liên Ngự Thuấn quả thực khác nhau một trời một vực. Ông ta cười ha ha rồi đưa tay vỗ vai Hách Liên Ngự Thuấn.
“Ngự Thuấn, ngài làm vậy là không đúng rồi! Còn nói Cấm lâu không có người, vậy tại sao lại có tiếng đàn chứ?" Nói xong, ông ta liền kéo Ổ Giai, “Đi, đưa ta đi gặp người bên trong!"
Ổ Giai gật đầu, vội vàng kéo ông ta rời đi.
Hách Liên Ngự Thuấn đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn phản xạ trên những đường nét cương nghị trên gương mặt tạo thành những khoảng sáng tối. Một tia giận dữ hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách, bàn tay to cũng siết chặt lại thành nắm đấm, “Sở Lăng Thường, ngươi cố tình đối nghịch với bản vương có phải không?"
Đáng chết!
***
Trong địa phận của Cấm lâu, từng cơn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi thơm mát của lá cây đầu xuân lan toả khắp nơi. Bọn thị vệ đều tụ lại một chỗ, yên lặng lắng nghe tiếng đàn tuyệt diệu. Tiếng đàn này là từ bên trong Cấm lâu vọng ra. Sở Lăng Thường ngồi dựa bên cửa sổ với trường bào trắng tinh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tấu lên một chuỗi thanh âm vô cùng êm ái.
Nàng đang ngồi đối diện với Đông Hà. Đông Hà cũng giống như Xuân Mai, đều là nha hoàn bên cạnh Nam Hoa công chúa. Bởi Nam Hoa công chúa sợ Sở Lăng Thường không có người hầu hạ nên đã kêu Đông Hà tới chăm lo mọi việc ở Cấm lâu này cho nàng.
Lúc ở Hán cung, Đông Hà cũng từng gặp qua Sở Lăng Thường. Mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp nhưng cũng đã nghe nói về bản lãnh của nàng nên nha đầu kia vẫn luôn tỏ rõ sự sùng bái đối với nàng. Nay có thể hầu hạ nàng như vậy thì cảm thấy cực kỳ cao hứng. Nhìn Sở Lăng Thường gảy đàn, gương mặt Đông Hà lộ rõ vẻ mê muội. Nha hoàn này chưa từng thấy một nữ tử khuynh quốc khuynh thành đến khi cải trang nam tử lại vẫn có thể tuấn dật phi phàm đến vậy. Dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, trông Sở Lăng Thường hệt như tiên nhân trên trời, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng thanh nhã.
Thời gian này, Đông Hà cũng nghe được không ít lời đồn nhảm trong phủ. Họ nói cái gì mà vương gia có quan hệ đoạn tụ. Nghĩ đến đây Đông Hà lại thầm bật cười. Nếu thực sự có nam tử tuấn tú như vậy, nam nhân không có ý nghĩ đoạn tụ cũng thật khó khăn?
Đàn, vốn là của Nam Hoa công chúa vừa mới được đưa tới chưa bao lâu. Nghe nói là bởi Sở Lăng Thường đã tự mình nhờ thị vệ đến mượn đàn của Nam Hoa công chúa. Đông Hà lý giải việc này là do Cấm lâu nằm ở nơi xa khuất nhất trong phủ nên hàng ngày cũng chỉ có thể dựa vào tiếng đàn bầu bạn để qua ngày.
Tiếng đàn thánh thót mà tiếng ca cũng vô cùng dễ nghe.
Sở Lăng Thường lại cố tình đè nén âm lượng nên càng tạo thành một âm vực thú vị.
Y Trĩ Tà được Ổ Giai dẫn đường vừa xông vào trong sân đã thấy tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng, lại nghe thấy cả tiếng ca chưa từng được thưởng thức bao giờ.
Bọn thị vệ trong sân cũng đắm chìm trong tiếng đàn ca, không hề phát hiện có người tiến vào nên cũng không có chút động tĩnh.
“Các ngươi…"
Ổ Giai vừa muốn lớn tiếng quát bọn thị vệ thì đã bị Y Trĩ Tà kéo lại, ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng. Theo tiếng đàn ngẩng đầu lên, Y Trĩ Tà nhìn thấy bên cửa sổ lầu hai có một vị công tử đang nhẹ nhàng gảy đàn và cất tiếng ca khe khẽ.
Y Trĩ Tà tuyệt đối không ngờ tới, chỉ cần liếc mắt một cái, đem bóng dáng vận trường bào trắng tinh khôi kia thu vào trong tầm mắt thì ông ta đã không có cách nào nhìn đi nơi khác. Ánh mắt ông ta lộ rõ sự ngạc nhiên, mà đáy lòng cũng có một tình cảm kỳ lạ nảy sinh. Y Trĩ Tà chưa từng nghĩ rằng bản thân mình có thể chỉ trong khoảnh khắc đã có thể yêu thương một người, lại chỉ là vừa mới qua một cái liếc nhìn.
Giống như, đời này kiếp này, không có người nào có thể lọt vào mắt, tiến vào trái tim ông ta, nhưng đến hôm nay, một cái liếc mắt đã khiến ông ta khuynh tâm, động tình.
Thân hình cao lớn đứng ngây giữa sân, Y Trĩ Tà si ngốc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, trên môi nở nụ cười yếu ớt về phía “nam tử" áo trắng, trái tim cũng bắt đầu đập loạn lên không theo tiết tấu.
Ánh mặt trời rọi vào bàn tay trắng như ngọc của nam tử đó, từng cử chỉ đều toát lên sự cao quý thanh nhã đến kinh tâm động phách. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như tiên nữ ngân hoa, khiến người ta không thể nào quên.
Đứng ở bên cạnh Y Trĩ Tà, tâm tình Ổ Giai cũng không khỏi bấn loạn. Lần đầu tiên trong đời cô ta cảm thấy ghen tỵ với một nam nhân. Sao người này còn có thể đẹp hơn cả nữ nhân như vậy? Nhìn lại dáng vẻ Y Trĩ Tà bên cạnh, không phải ông ta cũng bị hắn mê hoặc đấy chứ? Nhưng bị mê hoặc cũng tốt, nói không chừng Tả Cốc Lễ vương còn có thể thỉnh cầu Hách Liên Ngự Thuấn để mang hắn đi. Ông ta là trưởng bối của hoàng thúc, cho dù không muốn hoàng thúc cũng không thể cự tuyệt.
Cô ta mặc kệ hắn có phải tù binh hay không, chỉ cần hoàng thúc đừng chạy tới Cấm lâu này nữa là được.
Tác giả :
Ân Tầm