Đại Hiệp Rất Nghèo
Chương 84: Đại đầu gỗ bất đắc dĩ
Sáng sớm hôm sau, Lệ Thú phát hiện Tiểu Tiểu đã không thấy đâu rồi, dường như đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, Lệ Thú thở dài một tiếng, không nhanh không chậm khoác thêm áo khoác, đi thẳng tới sân nhỏ.
Đã thấy hai bóng người lén lút lặng lẽ chuẩn bị xong một cái bao lớn rồi.
Lệ Thú im lặng không nói gì nghiêng người tựa vào khung cửa, xem đôi mẫu tử hình như muốn rời nhà trốn đi chuẩn bị làm cái gì.
"Còn cha con? Phải mang cha con đi kiểu gì đây?" Tiểu Tiểu hỏi tiểu tử béo.
Thì ra là đang thương lượng đóng gói hắn như thế nào.
Đôi mẫu tử này hình như còn chưa phát hiện Lệ Thú đã đến, vẫn nghiên cứu thảo luận hăng hái bừng bừng làm sao để mang hắn đi trong khi hắn không hề nhận thấy.
Cuối cùng loại thủ đoạn ti bỉ như dùng mông hãn dược cũng được lấy ra.
"Nếu không, không cần mang theo cha nữa! Nương, chỉ chúng ta tự đi thôi!" Cuối cùng Tiểu Lệ Vân đề nghị.
Nghe tới chỗ này, Lệ Thú khẽ nheo mắt lại, hình như tiểu tử này gần đây rất rảnh rỗi rồi!
"Khụ." Lệ Thú ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Tiểu và Lệ Vân.
"Thú ca!"
"Cha!"
Lập tức Tiểu Tiểu và Lệ Vân nở nụ cười nịnh nọt, thân mình thoáng di chuyển một cái, vựa vặn che lại bao lớn bọn họ vừa thu thập xong.
Lệ Thú khẽ nhíu mày: "Ta vừa rồi đứng ở chỗ này."
Câu nói đầu tiên của Lệ Thú đánh thẳng hai mẫu tử này xuống địa ngục, Tiểu Tiểu và Lệ Vân đồng thời gục đầu xuống, vẻ mặt "ta sai lầm rồi, ta nhận sai".
"Thú ca ~" Ánh mắt Tiểu Tiểu đảo quanh một vòng, trực tiếp đứng ở trước mặt Lệ Thú: "Cho bọn thiếp đi đi! Rất tốt cho thân thể!"
Lệ Thú khẽ thở dài: "Ta cân nhắc rất lâu..."
Ánh mắt Tiểu Tiểu sáng lên.
"Không được!" Thái độ của Lệ Thú kiên quyết.
"Không phải chỉ là đi ngâm ôn tuyền thôi sao! Sao lại không đồng ý!" Tiểu Tiểu không vui chu miệng. Mùa đông mà được ngâm mình trong ôn tuyền là một việc cỡ nào hạnh phúc chứ!
Mà Lệ Thú liều mạng lắc đầu, đùa! Ngâm trong ôn tuyền đó! Nếu chỉ có hắn và Tiểu Tiểu thì hoàn hảo, nhưng nếu thêm một tiểu tử béo nữa...
Lệ Thú liếc xéo Lệ Vân một cái, cho dù là con mình cũng không được!
"Nhưng là, quá đáng tiếc mà! Trên núi cạnh Cổ thành có ôn tuyền đó!" Tiểu Tiểu tiếc nuối thở dài: "Nghe nói có rất nhiều ao nước nhỏ đó!"
Nghe câu đấy, bỗng Lệ Thú mở miệng: "Lưu Ly đâu?" Tiểu tử béo vẫn thích gần gũi với muội muội mới có của mình.
"Tiểu muội bị ông ngoại mang đi dưỡng cổ mẫu rồi." Lệ Vân giơ tay trả lời vấn đề của Lệ Thú. Nếu muốn gắn bó với cổ phải lấy thân thể của mình ôn dưỡng cổ mẫu, nhưng lại phải bắt đầu từ nhỏ, thân thể của tiểu Lệ Vân cũng không thích hợp dưỡng cổ, bởi vậy, Cổ vương cũng không có cái gì có thể giao cho bé.
"Vậy chờ nhạc phụ dưỡng cổ cho Lưu Ly xong, sau đó chúng ta đi cùng nhạc mẫu!" Lệ Thú rũ mắt xuống, đến lúc đó giao tiểu tử béo cho nhạc phụ nhạc mẫu là được rồi.
Lệ Thú mỉm cười một chút.
Đại đầu gỗ quả nhiên học xấu!
Cổ vương nghe thấy kế hoạch của Tiểu Tiểu và Lệ Thú gần như là đồng ý không chút do dự, để cho bọn họ cách xa Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ một chút mới tốt. Mạc Thượng Hành cũng không nói cho bọn họ về chuyện giữa Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ, hắn không hy vọng trong khi gặp phải Lệ Hi Kiệt khi còn khiến bọn họ phải phân tâm quản chuyện của hai kẻ kia.
Phương diện nguy hiểm này để hắn đỡ cho bọn họ đi!
Đây là trách nhiệm của phụ thân mà hắn phải làm!
Ngày đó Mạc Thượng Hành để cho Bội Nghi thu thập đồ đạc xong, hai người mang theo tiểu Lưu Ly và tiểu Lệ Vân, trực tiếp đi cùng Lệ Thú và Tiểu Tiểu tới ôn tuyền trên núi. Về phần vết thương của Quý Nho Hiếu còn chưa thể dính nước, liền ném thẳng hắn ở lại Cổ vương phủ.
Lệ Thú dứt khoát quăng Lệ Vân cho Mạc Thượng Hành, cùng Tiểu Tiểu vui vui vẻ vẻ hưởng thụ thế giới hai người thôi.
Mạc Thượng Hành nhìn hai đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, hít sâu một hơi, hơi nước dày đặc trong ôn tuyền khiến hắn có loại cảm giác bất an.
Hắn không phải là còn xem nhẹ cái gì chứ?
Lần lên đường này của bọn họ hoàn toàn giữ bí mật, trừ hắn và Bội Nghi thì không có biết biết lần lên đường này.
"Vân Nhi." Mạc Thượng Hành đón Lệ Vân đang chạy loạn khắp nơi.
"Ông ngoại." Lệ Vân thoáng cái đã nhảy vào trong nước, làm một trận bọt nước văng lên tung tóe. Tiểu tử béo lập tức cười ha hả.
"Vân Nhi." Mạc Thượng Hành thoải mái lau nước trên mặt: "Con có nói cùng người khác chuyện chúng ta muốn ra ngoài không?"
"Không có." Lệ Vân lập tức lắc đầu, Lệ Vân tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh cho tới bây giờ đều không thể xem như một đứa trẻ: "Lục Y Ninh kia còn có nhị ca kết nghĩa của cha con kia còn như hổ rình mồi ở bên cạnh theo dõi cha con, bây giờ cha con lại không sử dụng được võ công..." Tiểu Lệ Vân trợn trừng mắt: "Con mới không ngốc như vậy, đi rải tin này khắp nơi đâu!"
Mạc Thượng Hành nhướng mi, cuối cùng là hắn xem nhẹ cái gì?
Bên kia, Lệ Thú tẻ ngắt cầm xem một quyển la mạc trận pháp, trong thư của Lệ Hi Kiệt cho hắn giới thiệu cặn kẽ tuyệt học còn lại của Lệ gia ngoài Yêu Tuyệt kiếm này. Còn Tiểu Tiểu ngồi bên bờ ao, hai chân lay động trong nước, tò mò nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lệ Thú, trước đó sao không thấy hắn cố gắng như vậy?
"Thú ca, chàng không đi ngâm ôn tuyền sao?" Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Lệ Thú.
"Chờ một chút." Mặt Lệ Thú khẽ đỏ lên.
Hai người thành thân nhiều năm như vậy, Tiểu Tiểu làm sao không biết suy nghĩ của Lệ Thú? Chỉ cần một biểu cảm của Lệ Thú, hơi biến hóa một chút, Tiểu Tiểu có thể đoán đại khái suy nghĩ của hắn.
"Thú ca." Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Tiểu Vân Nhi cũng bốn tuổi rồi, chàng thẹn thùng cái gì?"
Lúc này dường như hai nhân vật trao đổi cho nhau, Lệ Thú mới là phụ nữ, mà Tiểu Tiểu là đàn ông...
"Không có gì..." Lệ Thú ho nhẹ hai tiếng che giấu xấu hổ của mình.
Ánh mắt Tiểu Tiểu đảo quanh một vòng, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, chợt nhảy đến bên cạnh Lệ Thú, trực tiếp rút la mạc trận quyết từ trong tay của hắn ra, sau đó bỗng lôi kéo, đẩy thẳng Lệ Thú vào trong nước, nàng cũng rơi xuống cùng.
"Tiểu Tiểu..." Vẻ mặt Lệ Thú bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tiểu, tóc dài xõa ra tùy ý tản ra, lay động trong nước, Tiểu Tiểu nhìn có chút ngẩn ngơ, nàng vẫn biết Lệ Thú rất đẹp mắt, nhưng là lúc nào cũng đập vào mắt nên cũng không cảm thấy nhiều, mỹ nhân tắm khó có được, mỹ nam tắm cũng tương tự như thế.
Tiểu tiểu chớp mắt, ôm cổ Lệ Thú, trực tiếp hôn xuống — quả nhiên, quăng tiểu tử béo và Lưu Ly cho cha mẹ là lựa chọn chính xác nhất!
Cứ như vậy, mỗ đại đầu gỗ bị Tiểu Tiểu ăn sạch!
"Thú ca!" Tiểu Tiểu quăng một bộ quần áo cho Lệ Thú, khóe miệng Lệ Thú run rẩy đi lên mặc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tiểu.
"Thú ca, chàng đừng quyến rũ thiếp!" Tiểu Tiểu thở dài: "Thiếp sẽ không nhịn được đâu."
"..." Lệ Thú cố gắng bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, nhưng với loại trạng thái này bây giờ của hắn thật sự là khó nói được cái gì nghiêm túc, bởi vậy chỉ có tiếp tục bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Lệ Thú nhướng mi, lỗ tai khẽ nhúc nhích: "Tiểu Tiểu, nàng có nghe thấy tiếng gì hay không? " Trước kia Lệ Thú có thể không cần hỏi vấn đề này, nhưng bây giờ Lệ Thú cũng không thể xác định.
"Tiếng gì?" Tiểu Tiểu nghi hoặc, cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh: "Không..."
Lỗ tai của Lệ Thú vừa khẽ động, sắc mặt chợt biến đổi: "Cẩn thận!" Nói xong nhào về phía Tiểu Tiểu đẩy nàng xuống đất.
Lập tức, ba mũi tên trực tiếp đâm vào vị trí Tiểu Tiểu vừa mới đứng.
Phản ứng thứ nhất của Tiểu Tiểu lại rất không biết điều — may mắn nàng và Thú ca đã xong việc ...
"Ai?" Lệ Thú bày ra một bộ mặt nghiêm túc, nhìn chỗ phát ra mũi tên, tuy không có cách nào dùng được nội lực, nhưng nhãn lực của hắn vẫn còn, mũi tên kia rõ ràng không mang theo nội lực gì, thậm chí độ mạnh yếu cũng không đủ, Tiểu Tiểu cũng ứng phó được, nhưng là ai biết có người nào khác hay không?
Bỗng từ trên cây nhảy xuống một đứa trẻ, giương một cái cung nhỏ chỉ vào bọn họ.
Tiểu Tiểu và Lệ Thú đồng thời thở phào nhẹ nhõm, một bé trai như vậy thật sự không có khả năng là người của một thế lực khác.
Chẳng qua, đây cũng là vấn đề Mạc Thượng Hành xem nhẹ...
Thế lực gì hắn đều có dự phòng, nhưng duy nhất một loại người không có thế lực hắn khó lòng phòng bị, nhưng người như vậy đồng dạng cũng có thể làm hại tới Lệ Thú và Tiểu Tiểu!
Nếu như vừa rồi Lệ Thú sơ suất, nói không chừng, Lệ Thú và Tiểu Tiểu cũng đã bị thương.
"Đứa nhỏ, ngươi..." Bé trai này đại khái chỉ khoảng tám tuổi, tuổi này hoàn toàn khơi dậy bản năng mẫu tính của Tiểu Tiểu.
"Không nên tới!" Cung tên trong tay bé trai có chút run rẩy: "Ta sẽ bắn tên !" Bé trai mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
"Được được được, ta không tới, không tới!" Tiểu Tiểu thỏa mái thỏa hiệp: "Chẳng qua, ngươi dù sao cũng phải cho chúng ta biết vì sao ngươi muốn giương cung vào chúng ta chứ?"
"Ta muốn cứu người trong thôn của chúng ta..." Bé trai có chút bất lực nhìn Lệ Thú và Tiểu Tiểu: "Chúng ta cần có sự giúp đỡ của Cổ vương."
Tiểu Tiểu và Lệ Thú liếc mắt nhìn nhau đều thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.
"Ngươi muốn Cổ vương giúp đỡ thì liên quan gì tới chúng ta?" Tiểu Tiểu hỏi thẳng.
Bé trai chẳng qua chỉ mới tám tuổi, dưới áp lực tinh thần và thân thể mệt nhọc, đã sớm khiến bé không chịu nổi gánh nặng, nghe thấy có người hỏi hắn, bé trai vậy mà oa một tiếng khóc lên, cây cung trong tay cũng thả xuống dưới: "Ta muốn cứu bọn họ, ta muốn cứu bọn họ! Nhưng cũng không thấy bọn họ... Không thấy rồi..."
Khi nghe thấy ba chữ "không thấy rồi", sắc mặt của Tiểu Tiểu và Lệ Thú thay đổi, một địa điểm đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ.
Cẩm thành!
"Đứa nhỏ, ngươi nói từ đầu. Nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi." Tiểu Tiểu lặng lẽ tới gần bé trai, ngồi xổm trước mặt bé.
"Ngươi có thể giúp ta?" Bé trai kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu, lắc đầu: "Thôn trưởng của thôn chúng ta từng đã nói qua, Cổ vương là người lợi hại nhất Miêu Cương, bởi vậy chỉ có ông ấy mới có thể giúp chúng ta!" Bé trai có chút cố chấp.
Đối phó người ngoan cố, Tiểu Tiểu tự có biện pháp — tổng kết ra từ trên người Lệ Thú, thì phải là dùng sự kiên trì của bọn họ dẫn đường cho họ! "Đứa nhỏ, ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi là người Cổ vương ghét nhất!" Bé trai nói chắc chắc: "Nhưng là, ngươi là người tốt..." Bé trai có chút mê hoặc: "Vì sao Cổ vương phải ghét ngươi?"
Gì? Cổ vương ghét nàng? Cha nàng ghét nàng?
"Ngươi nghe ai nói vậy?" Tiểu Tiểu có chút dở khóc dở cười nhìn bé trai.
Nam hài thoáng suy tư, dùng tay đo ra một chiều cao: "Đại khái cao hơn tỷ tỷ ngươi nhiều như vậy, một tỷ tỷ rất rất xinh đẹp nói, chỉ cần giết được ngươi, là có thể khiến Cổ vương giúp ta rồi!"
Bé trai bắt đầu tự thuật lại kỹ càng tướng mạo của cô gái kia.
Mà trong lòng Tiểu Tiểu và Lệ Thú đều giật mình.
Lục Y Ninh!
Đã thấy hai bóng người lén lút lặng lẽ chuẩn bị xong một cái bao lớn rồi.
Lệ Thú im lặng không nói gì nghiêng người tựa vào khung cửa, xem đôi mẫu tử hình như muốn rời nhà trốn đi chuẩn bị làm cái gì.
"Còn cha con? Phải mang cha con đi kiểu gì đây?" Tiểu Tiểu hỏi tiểu tử béo.
Thì ra là đang thương lượng đóng gói hắn như thế nào.
Đôi mẫu tử này hình như còn chưa phát hiện Lệ Thú đã đến, vẫn nghiên cứu thảo luận hăng hái bừng bừng làm sao để mang hắn đi trong khi hắn không hề nhận thấy.
Cuối cùng loại thủ đoạn ti bỉ như dùng mông hãn dược cũng được lấy ra.
"Nếu không, không cần mang theo cha nữa! Nương, chỉ chúng ta tự đi thôi!" Cuối cùng Tiểu Lệ Vân đề nghị.
Nghe tới chỗ này, Lệ Thú khẽ nheo mắt lại, hình như tiểu tử này gần đây rất rảnh rỗi rồi!
"Khụ." Lệ Thú ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Tiểu và Lệ Vân.
"Thú ca!"
"Cha!"
Lập tức Tiểu Tiểu và Lệ Vân nở nụ cười nịnh nọt, thân mình thoáng di chuyển một cái, vựa vặn che lại bao lớn bọn họ vừa thu thập xong.
Lệ Thú khẽ nhíu mày: "Ta vừa rồi đứng ở chỗ này."
Câu nói đầu tiên của Lệ Thú đánh thẳng hai mẫu tử này xuống địa ngục, Tiểu Tiểu và Lệ Vân đồng thời gục đầu xuống, vẻ mặt "ta sai lầm rồi, ta nhận sai".
"Thú ca ~" Ánh mắt Tiểu Tiểu đảo quanh một vòng, trực tiếp đứng ở trước mặt Lệ Thú: "Cho bọn thiếp đi đi! Rất tốt cho thân thể!"
Lệ Thú khẽ thở dài: "Ta cân nhắc rất lâu..."
Ánh mắt Tiểu Tiểu sáng lên.
"Không được!" Thái độ của Lệ Thú kiên quyết.
"Không phải chỉ là đi ngâm ôn tuyền thôi sao! Sao lại không đồng ý!" Tiểu Tiểu không vui chu miệng. Mùa đông mà được ngâm mình trong ôn tuyền là một việc cỡ nào hạnh phúc chứ!
Mà Lệ Thú liều mạng lắc đầu, đùa! Ngâm trong ôn tuyền đó! Nếu chỉ có hắn và Tiểu Tiểu thì hoàn hảo, nhưng nếu thêm một tiểu tử béo nữa...
Lệ Thú liếc xéo Lệ Vân một cái, cho dù là con mình cũng không được!
"Nhưng là, quá đáng tiếc mà! Trên núi cạnh Cổ thành có ôn tuyền đó!" Tiểu Tiểu tiếc nuối thở dài: "Nghe nói có rất nhiều ao nước nhỏ đó!"
Nghe câu đấy, bỗng Lệ Thú mở miệng: "Lưu Ly đâu?" Tiểu tử béo vẫn thích gần gũi với muội muội mới có của mình.
"Tiểu muội bị ông ngoại mang đi dưỡng cổ mẫu rồi." Lệ Vân giơ tay trả lời vấn đề của Lệ Thú. Nếu muốn gắn bó với cổ phải lấy thân thể của mình ôn dưỡng cổ mẫu, nhưng lại phải bắt đầu từ nhỏ, thân thể của tiểu Lệ Vân cũng không thích hợp dưỡng cổ, bởi vậy, Cổ vương cũng không có cái gì có thể giao cho bé.
"Vậy chờ nhạc phụ dưỡng cổ cho Lưu Ly xong, sau đó chúng ta đi cùng nhạc mẫu!" Lệ Thú rũ mắt xuống, đến lúc đó giao tiểu tử béo cho nhạc phụ nhạc mẫu là được rồi.
Lệ Thú mỉm cười một chút.
Đại đầu gỗ quả nhiên học xấu!
Cổ vương nghe thấy kế hoạch của Tiểu Tiểu và Lệ Thú gần như là đồng ý không chút do dự, để cho bọn họ cách xa Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ một chút mới tốt. Mạc Thượng Hành cũng không nói cho bọn họ về chuyện giữa Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ, hắn không hy vọng trong khi gặp phải Lệ Hi Kiệt khi còn khiến bọn họ phải phân tâm quản chuyện của hai kẻ kia.
Phương diện nguy hiểm này để hắn đỡ cho bọn họ đi!
Đây là trách nhiệm của phụ thân mà hắn phải làm!
Ngày đó Mạc Thượng Hành để cho Bội Nghi thu thập đồ đạc xong, hai người mang theo tiểu Lưu Ly và tiểu Lệ Vân, trực tiếp đi cùng Lệ Thú và Tiểu Tiểu tới ôn tuyền trên núi. Về phần vết thương của Quý Nho Hiếu còn chưa thể dính nước, liền ném thẳng hắn ở lại Cổ vương phủ.
Lệ Thú dứt khoát quăng Lệ Vân cho Mạc Thượng Hành, cùng Tiểu Tiểu vui vui vẻ vẻ hưởng thụ thế giới hai người thôi.
Mạc Thượng Hành nhìn hai đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, hít sâu một hơi, hơi nước dày đặc trong ôn tuyền khiến hắn có loại cảm giác bất an.
Hắn không phải là còn xem nhẹ cái gì chứ?
Lần lên đường này của bọn họ hoàn toàn giữ bí mật, trừ hắn và Bội Nghi thì không có biết biết lần lên đường này.
"Vân Nhi." Mạc Thượng Hành đón Lệ Vân đang chạy loạn khắp nơi.
"Ông ngoại." Lệ Vân thoáng cái đã nhảy vào trong nước, làm một trận bọt nước văng lên tung tóe. Tiểu tử béo lập tức cười ha hả.
"Vân Nhi." Mạc Thượng Hành thoải mái lau nước trên mặt: "Con có nói cùng người khác chuyện chúng ta muốn ra ngoài không?"
"Không có." Lệ Vân lập tức lắc đầu, Lệ Vân tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh cho tới bây giờ đều không thể xem như một đứa trẻ: "Lục Y Ninh kia còn có nhị ca kết nghĩa của cha con kia còn như hổ rình mồi ở bên cạnh theo dõi cha con, bây giờ cha con lại không sử dụng được võ công..." Tiểu Lệ Vân trợn trừng mắt: "Con mới không ngốc như vậy, đi rải tin này khắp nơi đâu!"
Mạc Thượng Hành nhướng mi, cuối cùng là hắn xem nhẹ cái gì?
Bên kia, Lệ Thú tẻ ngắt cầm xem một quyển la mạc trận pháp, trong thư của Lệ Hi Kiệt cho hắn giới thiệu cặn kẽ tuyệt học còn lại của Lệ gia ngoài Yêu Tuyệt kiếm này. Còn Tiểu Tiểu ngồi bên bờ ao, hai chân lay động trong nước, tò mò nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lệ Thú, trước đó sao không thấy hắn cố gắng như vậy?
"Thú ca, chàng không đi ngâm ôn tuyền sao?" Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Lệ Thú.
"Chờ một chút." Mặt Lệ Thú khẽ đỏ lên.
Hai người thành thân nhiều năm như vậy, Tiểu Tiểu làm sao không biết suy nghĩ của Lệ Thú? Chỉ cần một biểu cảm của Lệ Thú, hơi biến hóa một chút, Tiểu Tiểu có thể đoán đại khái suy nghĩ của hắn.
"Thú ca." Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Tiểu Vân Nhi cũng bốn tuổi rồi, chàng thẹn thùng cái gì?"
Lúc này dường như hai nhân vật trao đổi cho nhau, Lệ Thú mới là phụ nữ, mà Tiểu Tiểu là đàn ông...
"Không có gì..." Lệ Thú ho nhẹ hai tiếng che giấu xấu hổ của mình.
Ánh mắt Tiểu Tiểu đảo quanh một vòng, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, chợt nhảy đến bên cạnh Lệ Thú, trực tiếp rút la mạc trận quyết từ trong tay của hắn ra, sau đó bỗng lôi kéo, đẩy thẳng Lệ Thú vào trong nước, nàng cũng rơi xuống cùng.
"Tiểu Tiểu..." Vẻ mặt Lệ Thú bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tiểu, tóc dài xõa ra tùy ý tản ra, lay động trong nước, Tiểu Tiểu nhìn có chút ngẩn ngơ, nàng vẫn biết Lệ Thú rất đẹp mắt, nhưng là lúc nào cũng đập vào mắt nên cũng không cảm thấy nhiều, mỹ nhân tắm khó có được, mỹ nam tắm cũng tương tự như thế.
Tiểu tiểu chớp mắt, ôm cổ Lệ Thú, trực tiếp hôn xuống — quả nhiên, quăng tiểu tử béo và Lưu Ly cho cha mẹ là lựa chọn chính xác nhất!
Cứ như vậy, mỗ đại đầu gỗ bị Tiểu Tiểu ăn sạch!
"Thú ca!" Tiểu Tiểu quăng một bộ quần áo cho Lệ Thú, khóe miệng Lệ Thú run rẩy đi lên mặc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tiểu.
"Thú ca, chàng đừng quyến rũ thiếp!" Tiểu Tiểu thở dài: "Thiếp sẽ không nhịn được đâu."
"..." Lệ Thú cố gắng bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, nhưng với loại trạng thái này bây giờ của hắn thật sự là khó nói được cái gì nghiêm túc, bởi vậy chỉ có tiếp tục bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Lệ Thú nhướng mi, lỗ tai khẽ nhúc nhích: "Tiểu Tiểu, nàng có nghe thấy tiếng gì hay không? " Trước kia Lệ Thú có thể không cần hỏi vấn đề này, nhưng bây giờ Lệ Thú cũng không thể xác định.
"Tiếng gì?" Tiểu Tiểu nghi hoặc, cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh: "Không..."
Lỗ tai của Lệ Thú vừa khẽ động, sắc mặt chợt biến đổi: "Cẩn thận!" Nói xong nhào về phía Tiểu Tiểu đẩy nàng xuống đất.
Lập tức, ba mũi tên trực tiếp đâm vào vị trí Tiểu Tiểu vừa mới đứng.
Phản ứng thứ nhất của Tiểu Tiểu lại rất không biết điều — may mắn nàng và Thú ca đã xong việc ...
"Ai?" Lệ Thú bày ra một bộ mặt nghiêm túc, nhìn chỗ phát ra mũi tên, tuy không có cách nào dùng được nội lực, nhưng nhãn lực của hắn vẫn còn, mũi tên kia rõ ràng không mang theo nội lực gì, thậm chí độ mạnh yếu cũng không đủ, Tiểu Tiểu cũng ứng phó được, nhưng là ai biết có người nào khác hay không?
Bỗng từ trên cây nhảy xuống một đứa trẻ, giương một cái cung nhỏ chỉ vào bọn họ.
Tiểu Tiểu và Lệ Thú đồng thời thở phào nhẹ nhõm, một bé trai như vậy thật sự không có khả năng là người của một thế lực khác.
Chẳng qua, đây cũng là vấn đề Mạc Thượng Hành xem nhẹ...
Thế lực gì hắn đều có dự phòng, nhưng duy nhất một loại người không có thế lực hắn khó lòng phòng bị, nhưng người như vậy đồng dạng cũng có thể làm hại tới Lệ Thú và Tiểu Tiểu!
Nếu như vừa rồi Lệ Thú sơ suất, nói không chừng, Lệ Thú và Tiểu Tiểu cũng đã bị thương.
"Đứa nhỏ, ngươi..." Bé trai này đại khái chỉ khoảng tám tuổi, tuổi này hoàn toàn khơi dậy bản năng mẫu tính của Tiểu Tiểu.
"Không nên tới!" Cung tên trong tay bé trai có chút run rẩy: "Ta sẽ bắn tên !" Bé trai mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
"Được được được, ta không tới, không tới!" Tiểu Tiểu thỏa mái thỏa hiệp: "Chẳng qua, ngươi dù sao cũng phải cho chúng ta biết vì sao ngươi muốn giương cung vào chúng ta chứ?"
"Ta muốn cứu người trong thôn của chúng ta..." Bé trai có chút bất lực nhìn Lệ Thú và Tiểu Tiểu: "Chúng ta cần có sự giúp đỡ của Cổ vương."
Tiểu Tiểu và Lệ Thú liếc mắt nhìn nhau đều thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.
"Ngươi muốn Cổ vương giúp đỡ thì liên quan gì tới chúng ta?" Tiểu Tiểu hỏi thẳng.
Bé trai chẳng qua chỉ mới tám tuổi, dưới áp lực tinh thần và thân thể mệt nhọc, đã sớm khiến bé không chịu nổi gánh nặng, nghe thấy có người hỏi hắn, bé trai vậy mà oa một tiếng khóc lên, cây cung trong tay cũng thả xuống dưới: "Ta muốn cứu bọn họ, ta muốn cứu bọn họ! Nhưng cũng không thấy bọn họ... Không thấy rồi..."
Khi nghe thấy ba chữ "không thấy rồi", sắc mặt của Tiểu Tiểu và Lệ Thú thay đổi, một địa điểm đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ.
Cẩm thành!
"Đứa nhỏ, ngươi nói từ đầu. Nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi." Tiểu Tiểu lặng lẽ tới gần bé trai, ngồi xổm trước mặt bé.
"Ngươi có thể giúp ta?" Bé trai kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu, lắc đầu: "Thôn trưởng của thôn chúng ta từng đã nói qua, Cổ vương là người lợi hại nhất Miêu Cương, bởi vậy chỉ có ông ấy mới có thể giúp chúng ta!" Bé trai có chút cố chấp.
Đối phó người ngoan cố, Tiểu Tiểu tự có biện pháp — tổng kết ra từ trên người Lệ Thú, thì phải là dùng sự kiên trì của bọn họ dẫn đường cho họ! "Đứa nhỏ, ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi là người Cổ vương ghét nhất!" Bé trai nói chắc chắc: "Nhưng là, ngươi là người tốt..." Bé trai có chút mê hoặc: "Vì sao Cổ vương phải ghét ngươi?"
Gì? Cổ vương ghét nàng? Cha nàng ghét nàng?
"Ngươi nghe ai nói vậy?" Tiểu Tiểu có chút dở khóc dở cười nhìn bé trai.
Nam hài thoáng suy tư, dùng tay đo ra một chiều cao: "Đại khái cao hơn tỷ tỷ ngươi nhiều như vậy, một tỷ tỷ rất rất xinh đẹp nói, chỉ cần giết được ngươi, là có thể khiến Cổ vương giúp ta rồi!"
Bé trai bắt đầu tự thuật lại kỹ càng tướng mạo của cô gái kia.
Mà trong lòng Tiểu Tiểu và Lệ Thú đều giật mình.
Lục Y Ninh!
Tác giả :
Bách Lý Tiếu Tiếu