Đại Hiệp Rất Nghèo
Chương 59: Sở Văn Di quyết tuyệt
Lễ mừng năm mới ngắn ngủi qua đi rất nhanh, nhưng Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú vẫn ở lại Dạ Ngưng Bảo, không có đi Nam Dương.
Không vì cái gì khác chỉ là vì Dược vương phối dược cho Lệ Vân. Mà ánh mắt Triển Anh Hào nhìn về phía Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu thì càng ngày càng lạ.
Một ngày cuối tháng giêng, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú mang theo Lệ Vân đang phơi nắng.
Nói là phơi nắng, không bằng nói là cùng Lệ Vân chạy như điên khắp nơi— trẻ nhỏ là như vậy, còn chưa có học đi, đã muốn chạy.
“Tiểu Thú, " đột nhiên, Triển Anh Hào xuất hiện trước mặt Lệ Thú: “Ta có chút chuyện muốn nói cùng con."
Lệ Thú nhìn Triển Anh Hào một chút, lập tức nhướn mi: “Ở trong này không thể sao?" Bất cứ chuyện gì hắn cũng không muốn tránh né Tiểu Tiểu.
Triển Anh Hào nhướn mi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu tràn ngập ý xin lỗi, nhưng tiếp theo trong nháy mắt lại lập tức khôi phục kiên định: “Ở bên ngoài." Giọng Triển Anh Hào không cho từ chối.
Lệ Thú do dự một chút, nhưng thói quen lâu dài nghe theo lời trưởng bối khiến hắn khẽ gật đầu: “Ta đi ra ngoài một chút, rồi quay lại ngay." Những lời này là nói với Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu gật đầu, nhưng khi Lệ Thú đi rồi, Tiểu Tiểu không khỏi khẽ thở dài, Tiểu Tiểu từ trong ánh mắt Triển Anh Hào đọc được mùi vị không cho từ chối, Triển Anh Hào áy náy càng khiến Tiểu Tiểu hiểu rõ ông ấy muốn nói cái gì.
Nhưng là…
Tiểu Tiểu không thèm để ý nở nụ cười, nếu như nói trên cái này thế giới người nàng tin tường nhất ngoài Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch thì chẳng còn ai. Yến Thanh Dịch là người đệ đệ trong thời gian nàng khó khăn nhất cho nàng ấm áp cùng tình thân, mà Lệ Thú…
Là người đàn ông nàng yêu nhất.
Đại đầu gỗ kia cho dù như thế nào cũng sẽ không phản bội nàng!
Lệ Thú đi theo Triển Anh Hào ra khỏi phạm vi của Dạ Ngưng Bảo, thẳng đến thôn xóm bên ngoài Dạ Ngưng Bảo, nhưng vừa đi vào cái thôn này Lệ Thú liền cảm thấy chuyện quỷ dị không ngờ. Đại đa số người của cả thôn dường như đều tập trung ở trước mặt hắn, mà Sở Văn Di thì đứng giữa đám người kia!
Cho dù chậm hiểu Lệ Thú cũng sẽ không thể nhìn không ra tình trạng trước mắt, Lệ Thú nheo mắt lại nguy hiểm, muốn che giấu lửa giận trong mắt, phát giận với trưởng bối là hành vi thiên lý không tha.
“Tiểu Thú, con bây giờ chỉ có một con trai nhỉ!" Triển Anh Hào đột nhiên mở miệng.
“Phải."
“Lệ gia từ trước đến giờ nhân khẩu ít ỏi, bất hiếu có ba điều không có con nối dõi là lớn nhất, con chẳng lẽ không muốn khai chi tán diệp cho Lệ gia sao?" Triển Anh Hào có ý hướng dẫn từng bước khiến tự Lệ Thú đưa ra yêu cầu cưới Sở Văn Di.
“Không cần." Không phải không muốn, mà là không cần, quyết đoán cùng cự tuyệt trong đó mặc cho dù ai cũng đều nghe ra.
Triển Anh Hào cứng lại: “Nhưng một đứa con thật là quá ít đấy!"
“Cha ta cũng chỉ có ta một đứa con, Lệ gia từ trước đến giờ đều đời đời đơn truyền." Lệ Thú cố gắng hết sức để âm thanh của mình thả ra ổn định, áp chế nội lực trong thân thể mình, để thức thứ hai đếm ngược của Yêu Tuyệt kiếm sẽ không dễ dàng phóng thích.
Lão nhân bên cạnh Triển Anh Hào khẽ chau mày: “Tiểu Thú, Văn Di dù sao cũng là con gái của Đại bá ngươi, ngươi chẳng lẽ không thể tiếp nhận nàng sao?"
Lão nhân vào thẳng chủ đề khiến Lệ Thú khẽ ngước mắt: “Đại bá, biết chuyện này không?"
“Sở Lăng…" Lão nhân dừng một chút, quyết định ăn ngay nói thật: “Không biết."
Ánh mắt Lệ Thú khẽ ấm áp lại một ít: “Đại bá đã không đồng ý, lại nói gì đến tiếp nhận? Hơn nữa ta đã có Tiểu Tiểu rồi."
“Không sao cả, Văn Di hẳn là bằng lòng vị trí bình thê:" Không biết là ai nói một câu.
“Cho dù là thiếp cũng không quan trọng." Sở Văn Di sâu kín nói thêm một câu.
“Ta không đồng ý." Lệ Thú không chút do dự cự tuyệt: “người Lệ gia không bỏ vợ, không nạp thiếp." Lệ Thú nói lại gia quy của Lệ gia:"Ngũ muội, lấy điều kiện của muội rõ ràng có thể gả cho người càng ưu tú hơn, Lệ Thú không có tài cán gì, cái gì cũng không thể cho muội. Làm thiếp cho người không phải là chính đạo." Dù sao cũng là con gái của Đại bá Lệ Thú vẫn cho Sở Văn Di mặt mũi .
“Ta không cần." Sở Văn Di kiên định nói.
“Ta để ý!" âm điệu Lệ Thú khẽ đề cao, bộ mặt ngàn năm không thay đổi xuất hiện một chút tức giận:"Đời này ta chỉ biết có một thê tử là Tiểu Tiểu!"
“Tiểu Thú…" Triển Anh Hào nghiêm mặt: “Đến lời trưởng bối nói ngươi cũng không nghe sao?"
Vẻ mặt Lệ Thú lập tức căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn kiên định: “Chuyện gì ta cũng có thể nhượng bộ, chỉ có chuyện của Tiểu Tiểu là không thể!"
“Nhưng là Văn Di thật sự rất đáng thương!"
“Chỉ có Tiểu Tiểu ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!" Lệ Thú kiên định lặp lại.
“Văn Di là thật lòng yêu ngươi mà!"
“Văn Di là chúng ta nhìn nàng lớn lên, chúng ta thật sự không đành lòng nhìn nàng khổ sở như vậy!"
Trong đám người truyền ra bảy miệng tám lời nghị luận, mà Sở Văn Di liền nhu thuận đứng ở bên cạnh, nước mắt rơm rớm như sắp khóc nhìn Lệ Thú.
Sau một lúc lâu Lệ Thú không hề có động tĩnh, chẳng qua là vẫn luôn cúi đầu, im lặng không nói gì, nhưng là một cỗ hơi thở băng hàn lại lấy Lệ Thú làm trung tâm chậm rãi lan rộng ra ngoài, cho dù những người này đã từng là nhân sĩ võ lâm danh chấn một phương cũng cảm thấy sợ hãi, dần dần âm thanh của mọi người hạ xuống, Lệ Thú chậm rãi nâng mắt lên, chậm rãi nhìn quét một vòng, trong mắt lạnh như băng không che giấu chút nào: “Cũng là vì nàng yêu ta cho nên ta phải tiếp nhận nàng sao?"
Mọi người nhất thời cứng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lệ Thú cũng không để ý sắc mặt mọi người khó coi, thế nhưng dùng giọng điệu trào phúng khó gặp nói chuyện với trưởng bối: “Hay là nói cũng bởi vì Sở Văn Di là các ngươi nhìn lớn lên, bởi vậy nàng muốn cái gì đều có thể, hạnh phúc của ta cùng Tiểu Tiểu cũng không quan trọng?" Lúc này, Lệ Thú không gọi Sở Văn Di là Ngũ muội, mà gọi thẳng tên.
“…" Triển Anh Hào không có cách nào phản bác, hắn làm như vậy chính xác rất ích kỷ.
“Hoặc là nói, chỉ cần có các ngươi làm chỗ dựa là có thể vô pháp vô thiên, cái gì cũng không cần quan tâm?"
Lệ Thú lại tức giận.
Lại vì Tiểu Tiểu.
Trừ khi “Giáo dục" người, vẫn luôn trầm mặc ít lời Lệ Thú thế nhưng nói ra nhiều lời như vậy, hơn nữa bứt bẻ một đám người á khẩu không trả lời được:"Tiểu Tiểu là thê tử của ta, chỉ có Tiểu Tiểu ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!" vẻ mặt Lệ Thú chậm lại một chút, chỉ là vì nhắc tới Tiểu Tiểu.
“Vì sao?" Không biết là ai đột nhiên đặt câu hỏi.
“Bởi vì…" trên mặt Lệ Thú xuất hiện nụ cười mọi người chưa từng thấy, làm người ta hoa mắt chóng mặt.
“Nàng chính là ta."
Nhìn vẻ mặt của Lệ Thú, Triển Anh Hào nhượng bộ, người đàn ông có loại vẻ mặt này tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ người mình yêu. Đàn ông của Lệ gia, cho dù là loại hoạt bát bướng bỉnh như Lệ Hi Kiệt, hoặc là loại nghiêm túc nghiêm cẩn như Lệ Thú, đều là người tuyệt đối si tình. Người như thế cho dù là thê tử của bọn họ ruồng bỏ bọn họ, tấm lòng của bọn họ vẫn như cũ không thay đổi.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi.
Một người đàn ông sẵn sàng vì một người phụ nữ mà sống, vì một người phụ nữ mà chết, lại làm sao có thể yêu được người phụ nữ khác?
Cho dù Sở Văn Di có gả cho hắn cũng sẽ không hạnh phúc như cũ. Nếu là thật sự vì tốt cho Văn Di, không bằng để nàng tìm được một người đàn ông yêu nàng che chở nàng, bảo hộ nàng.
Triển Anh Hào áy náy nhìn Sở Văn Di, vừa thấy áy náy của Triển Anh Hào Sở Văn Di lập tức hiểu rõ hậu thuẫn cuối cùng của nàng đã không còn.
“Tứ ca." Sở Văn Di bình tĩnh mở miệng: “Nếu, huynh gặp muội trước, muội sẽ có thể thay thế được vị trí của Tiểu Tiểu sao?" Sở Văn Di làm nỗ lực cuối cùng.
“Tiểu Tiểu chính là Tiểu Tiểu." Lệ Thú trả lời như chặt đinh chém sắt:"Không có người có thể thay thế nàng!"
Sở Văn Di cứng lại, người đàn ông như vậy chính là đơn thuần yêu một người, yêu tính cách người kia, yêu từng tính khí nhỏ nhặt của người kia, yêu toàn bộ con của người kia, người khác làm sao mà thay thế được?
Lệ Thú tiếp tục nói xong, hắn cần triệt để cắt đứt tâm tư của Sở Văn Di, bằng không chính là hại nàng, không nói như vậy thực xin lỗi Sở Lăng, đến ngay cả lương tâm của hắn cũng không qua được:"Tiểu Tiểu là duy nhất ! Nàng hiểu ta tất cả, có thể vì ta học tập bất kỳ cái gì, học nấu cơm, học nữ hồng, khi cuối mùa thu có thể ở trong nước sông mà giặt quần áo cho ta, tuyệt đối không để ý rét lạnh." Những ngày đồng cam cộng khổ kia, tuy rằng vất vả, nhưng tràn ngập ấm áp, nghe Lệ Thú tự thuật, mọi người cũng khẽ động dung: “Nàng có thể cùng ta làm bất cứ chuyện gì, " dừng một chút, Lệ Thú lại nở nụ cười: “Ngươi có nghĩ đến ta cũng muốn nếm thử hương vị của kẹo hồ lô không?"
“…"
Điểm này ai cũng sẽ không thể nghĩ đến chứ? Ai có thể nghĩ đến nghiêm túc nghiêm cẩn như Lệ Thú vậy mà sẽ thích cái loại đồ chỉ có trẻ nhỏ và phụ nữ thích kia?
Lệ khí trên người Lệ Thú dần dần thối lui, thay vào đó là một loại hơi thở ấm áp:"Tiểu Tiểu nghĩ tới. Hơn nữa, khi ta bị thương, Tiểu Tiểu thà chết cũng không đồng ý vứt bỏ ta, thậm chí nhảy xuống vực cùng ta." Lệ Thú thỏa mãn thở dài: “Lại mạnh mẽ cõng ta ra khỏi phiến rừng rậm rộng lớn, ngươi có thể tưởng tượng sao? Nàng nhỏ như vậy lại kiên cường mang theo ta, tìm thầy thuốc, tránh né người đuổi giết."
Sống chết cùng nhau.
Chỉ sợ chỉ có bốn chữ này mới có thể hình dung đoạn tình cảm này.
“Tứ ca…" Sở Văn Di thở dài: “Tứ tẩu, thật sự rất hạnh phúc."
Sở Văn Di cũng nhượng bộ rồi, bởi vì vẻ mặt ấm áp cùng hồi ức hạnh phúc của Lệ Thú, Triển Anh Hào nghĩ đến Sở Văn Di tất nhiên cũng nghĩ đến, lại nghe được người ít nói như Lệ Thú lại thuộc như lòng bàn tay kể chuyện xưa của hắn cùng với Tiểu Tiểu, bởi vậy nàng gọi Tiểu Tiểu là Tứ tẩu.
“Ngươi sẽ tìm được hạnh phúc của mình." Mục đích của hắn đạt tới — để Sở Văn Di biết khó mà lui.
Sở Văn Di mỉm cười, đoạn tình cảm không thuộc về nàng nên phải buông ra rồi.
…
…
Cách một ngày, Sở Văn Di xuất hiện trong phòng của Sở Lăng.
“Văn Di, con thật sự phải làm như vậy sao?" Sở Lăng nhìn vẻ mặt kiên định của con gái.
“Vâng, cha, không trách Tứ ca, đây là quyết định của chính con." Sở Văn Di nói không chút do dự: “Hai ngày nay con vẫn luôn suy ngẫm, vì sao phải chấp nhất với Tứ ca như vậy, thậm chí lợi dụng cả trưởng bối ở Dạ Ngưng Bảo bức bách huynh ấy." Sở Văn Di tự giễu cười: “Bởi vì con gái vẫn chưa từng thực sự ý thức được mình là con gái của cha…" Sở Lăng há mồm muốn nói cái gì, lại bị Sở Văn Di ngăn cản: “Cha, người trước tiên hãy nghe con nói hết, cha là người giang hồ, mà con gái tất nhiên cũng nhiễm phải thói quen của người giang hồ, khát vọng tự do, không câu nệ tiểu tiết, cho nên con gái phải theo đuổi Tứ ca; nhưng ở bên ngoài, con gái lại kiên trì ôm ấp tình cảm như một thiếu nữ khuê các bình thường, kiên trì thói quen không ra khỏi cửa lớn không bước cửa nhỏ, cái này cũng là quá dối trá rồi, cũng bởi vậy, người con gái từng gặp quả thật là quá ít, Tứ ca anh tuấn khí chất ôn hòa theo mà nói là người được chon tốt nhất, nhưng con gái mê luyến cũng chỉ là như vậy, mà không phải là tính cách chân thật của Tứ ca."
Nhắc tới tính cách chân thật của Lệ Thú, Sở Lăng không khỏi cười khẽ một tiếng, cùng bề ngoài tuấn mỹ mê hoặc người của hắn không hợp, Lệ Thú chính là một Đại đầu gỗ!
“Lúc này, từ trên người Tứ ca cùng Tứ, con gái mới hiểu rõ thực sự yêu một người thực ra là phải yêu tất cả của người kia." Sở Văn Di kiên định nói: “Bởi vậy, con gái muốn ra ngoài cho biết một chút, đến tột cùng trong thiên hạ có những nhân tài nào thích hợp với con gái!"
“Ở Dạ Ngưng Bảo cha cũng có thể giúp con tìm mà!" Sở Lăng có chút luyến tiếc con gái duy nhất đi ra ngoài xông xáo giang hồ.
“Nhưng là, con gái còn muốn giống như con gái giang hồ ngắm danh lam thắng cảnh khắp nơi…" Sở Văn Di không hổ là con gái của Sở Lăng, khi nói đến đây trên người tự nhiên phóng ra một cỗ anh khí hào hùng, nhưng đảo mắt, Sở Văn Di lại gục đầu xuống, làm vẻ e thẹn của con gái: “Hơn nữa, con gái muốn là loại tình yêu như Tứ ca cùng Tứ tẩu." Từ khi được nhìn thấy trong trời đất còn có thể tồn tại loại tình yêu sống chết cùng nhau, loại tình yêu bình thường này làm sao mà lọt vào mắt Sở Văn Di chứ?
Bình thản mới là hạnh phúc…
Sở Lăng muốn nói ra những lời này, lại từ trong miệng mà nuốt trở vào, có lẽ khi Văn Di gặp phải chân mệnh thiên tử của mình sẽ phát sinh thay đổi, hắn cần gì phải phá hủy một giấc mộng của một thiếu nữ chứ?
“Như vậy à!" Sở Lăng trầm ngâm.
“Cha, người yên tâm, vài năm nay võ công của con gái một chút cũng không tụt lùi đâu!" Sở Văn Di kiêu ngạo nói.
Sở Lăng nở nụ cười: “Phóng tay mà làm đi! Con đúng là con gái của Sở Lăng ta đấy!"
Không vì cái gì khác chỉ là vì Dược vương phối dược cho Lệ Vân. Mà ánh mắt Triển Anh Hào nhìn về phía Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu thì càng ngày càng lạ.
Một ngày cuối tháng giêng, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú mang theo Lệ Vân đang phơi nắng.
Nói là phơi nắng, không bằng nói là cùng Lệ Vân chạy như điên khắp nơi— trẻ nhỏ là như vậy, còn chưa có học đi, đã muốn chạy.
“Tiểu Thú, " đột nhiên, Triển Anh Hào xuất hiện trước mặt Lệ Thú: “Ta có chút chuyện muốn nói cùng con."
Lệ Thú nhìn Triển Anh Hào một chút, lập tức nhướn mi: “Ở trong này không thể sao?" Bất cứ chuyện gì hắn cũng không muốn tránh né Tiểu Tiểu.
Triển Anh Hào nhướn mi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu tràn ngập ý xin lỗi, nhưng tiếp theo trong nháy mắt lại lập tức khôi phục kiên định: “Ở bên ngoài." Giọng Triển Anh Hào không cho từ chối.
Lệ Thú do dự một chút, nhưng thói quen lâu dài nghe theo lời trưởng bối khiến hắn khẽ gật đầu: “Ta đi ra ngoài một chút, rồi quay lại ngay." Những lời này là nói với Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu gật đầu, nhưng khi Lệ Thú đi rồi, Tiểu Tiểu không khỏi khẽ thở dài, Tiểu Tiểu từ trong ánh mắt Triển Anh Hào đọc được mùi vị không cho từ chối, Triển Anh Hào áy náy càng khiến Tiểu Tiểu hiểu rõ ông ấy muốn nói cái gì.
Nhưng là…
Tiểu Tiểu không thèm để ý nở nụ cười, nếu như nói trên cái này thế giới người nàng tin tường nhất ngoài Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch thì chẳng còn ai. Yến Thanh Dịch là người đệ đệ trong thời gian nàng khó khăn nhất cho nàng ấm áp cùng tình thân, mà Lệ Thú…
Là người đàn ông nàng yêu nhất.
Đại đầu gỗ kia cho dù như thế nào cũng sẽ không phản bội nàng!
Lệ Thú đi theo Triển Anh Hào ra khỏi phạm vi của Dạ Ngưng Bảo, thẳng đến thôn xóm bên ngoài Dạ Ngưng Bảo, nhưng vừa đi vào cái thôn này Lệ Thú liền cảm thấy chuyện quỷ dị không ngờ. Đại đa số người của cả thôn dường như đều tập trung ở trước mặt hắn, mà Sở Văn Di thì đứng giữa đám người kia!
Cho dù chậm hiểu Lệ Thú cũng sẽ không thể nhìn không ra tình trạng trước mắt, Lệ Thú nheo mắt lại nguy hiểm, muốn che giấu lửa giận trong mắt, phát giận với trưởng bối là hành vi thiên lý không tha.
“Tiểu Thú, con bây giờ chỉ có một con trai nhỉ!" Triển Anh Hào đột nhiên mở miệng.
“Phải."
“Lệ gia từ trước đến giờ nhân khẩu ít ỏi, bất hiếu có ba điều không có con nối dõi là lớn nhất, con chẳng lẽ không muốn khai chi tán diệp cho Lệ gia sao?" Triển Anh Hào có ý hướng dẫn từng bước khiến tự Lệ Thú đưa ra yêu cầu cưới Sở Văn Di.
“Không cần." Không phải không muốn, mà là không cần, quyết đoán cùng cự tuyệt trong đó mặc cho dù ai cũng đều nghe ra.
Triển Anh Hào cứng lại: “Nhưng một đứa con thật là quá ít đấy!"
“Cha ta cũng chỉ có ta một đứa con, Lệ gia từ trước đến giờ đều đời đời đơn truyền." Lệ Thú cố gắng hết sức để âm thanh của mình thả ra ổn định, áp chế nội lực trong thân thể mình, để thức thứ hai đếm ngược của Yêu Tuyệt kiếm sẽ không dễ dàng phóng thích.
Lão nhân bên cạnh Triển Anh Hào khẽ chau mày: “Tiểu Thú, Văn Di dù sao cũng là con gái của Đại bá ngươi, ngươi chẳng lẽ không thể tiếp nhận nàng sao?"
Lão nhân vào thẳng chủ đề khiến Lệ Thú khẽ ngước mắt: “Đại bá, biết chuyện này không?"
“Sở Lăng…" Lão nhân dừng một chút, quyết định ăn ngay nói thật: “Không biết."
Ánh mắt Lệ Thú khẽ ấm áp lại một ít: “Đại bá đã không đồng ý, lại nói gì đến tiếp nhận? Hơn nữa ta đã có Tiểu Tiểu rồi."
“Không sao cả, Văn Di hẳn là bằng lòng vị trí bình thê:" Không biết là ai nói một câu.
“Cho dù là thiếp cũng không quan trọng." Sở Văn Di sâu kín nói thêm một câu.
“Ta không đồng ý." Lệ Thú không chút do dự cự tuyệt: “người Lệ gia không bỏ vợ, không nạp thiếp." Lệ Thú nói lại gia quy của Lệ gia:"Ngũ muội, lấy điều kiện của muội rõ ràng có thể gả cho người càng ưu tú hơn, Lệ Thú không có tài cán gì, cái gì cũng không thể cho muội. Làm thiếp cho người không phải là chính đạo." Dù sao cũng là con gái của Đại bá Lệ Thú vẫn cho Sở Văn Di mặt mũi .
“Ta không cần." Sở Văn Di kiên định nói.
“Ta để ý!" âm điệu Lệ Thú khẽ đề cao, bộ mặt ngàn năm không thay đổi xuất hiện một chút tức giận:"Đời này ta chỉ biết có một thê tử là Tiểu Tiểu!"
“Tiểu Thú…" Triển Anh Hào nghiêm mặt: “Đến lời trưởng bối nói ngươi cũng không nghe sao?"
Vẻ mặt Lệ Thú lập tức căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn kiên định: “Chuyện gì ta cũng có thể nhượng bộ, chỉ có chuyện của Tiểu Tiểu là không thể!"
“Nhưng là Văn Di thật sự rất đáng thương!"
“Chỉ có Tiểu Tiểu ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!" Lệ Thú kiên định lặp lại.
“Văn Di là thật lòng yêu ngươi mà!"
“Văn Di là chúng ta nhìn nàng lớn lên, chúng ta thật sự không đành lòng nhìn nàng khổ sở như vậy!"
Trong đám người truyền ra bảy miệng tám lời nghị luận, mà Sở Văn Di liền nhu thuận đứng ở bên cạnh, nước mắt rơm rớm như sắp khóc nhìn Lệ Thú.
Sau một lúc lâu Lệ Thú không hề có động tĩnh, chẳng qua là vẫn luôn cúi đầu, im lặng không nói gì, nhưng là một cỗ hơi thở băng hàn lại lấy Lệ Thú làm trung tâm chậm rãi lan rộng ra ngoài, cho dù những người này đã từng là nhân sĩ võ lâm danh chấn một phương cũng cảm thấy sợ hãi, dần dần âm thanh của mọi người hạ xuống, Lệ Thú chậm rãi nâng mắt lên, chậm rãi nhìn quét một vòng, trong mắt lạnh như băng không che giấu chút nào: “Cũng là vì nàng yêu ta cho nên ta phải tiếp nhận nàng sao?"
Mọi người nhất thời cứng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lệ Thú cũng không để ý sắc mặt mọi người khó coi, thế nhưng dùng giọng điệu trào phúng khó gặp nói chuyện với trưởng bối: “Hay là nói cũng bởi vì Sở Văn Di là các ngươi nhìn lớn lên, bởi vậy nàng muốn cái gì đều có thể, hạnh phúc của ta cùng Tiểu Tiểu cũng không quan trọng?" Lúc này, Lệ Thú không gọi Sở Văn Di là Ngũ muội, mà gọi thẳng tên.
“…" Triển Anh Hào không có cách nào phản bác, hắn làm như vậy chính xác rất ích kỷ.
“Hoặc là nói, chỉ cần có các ngươi làm chỗ dựa là có thể vô pháp vô thiên, cái gì cũng không cần quan tâm?"
Lệ Thú lại tức giận.
Lại vì Tiểu Tiểu.
Trừ khi “Giáo dục" người, vẫn luôn trầm mặc ít lời Lệ Thú thế nhưng nói ra nhiều lời như vậy, hơn nữa bứt bẻ một đám người á khẩu không trả lời được:"Tiểu Tiểu là thê tử của ta, chỉ có Tiểu Tiểu ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!" vẻ mặt Lệ Thú chậm lại một chút, chỉ là vì nhắc tới Tiểu Tiểu.
“Vì sao?" Không biết là ai đột nhiên đặt câu hỏi.
“Bởi vì…" trên mặt Lệ Thú xuất hiện nụ cười mọi người chưa từng thấy, làm người ta hoa mắt chóng mặt.
“Nàng chính là ta."
Nhìn vẻ mặt của Lệ Thú, Triển Anh Hào nhượng bộ, người đàn ông có loại vẻ mặt này tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ người mình yêu. Đàn ông của Lệ gia, cho dù là loại hoạt bát bướng bỉnh như Lệ Hi Kiệt, hoặc là loại nghiêm túc nghiêm cẩn như Lệ Thú, đều là người tuyệt đối si tình. Người như thế cho dù là thê tử của bọn họ ruồng bỏ bọn họ, tấm lòng của bọn họ vẫn như cũ không thay đổi.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi.
Một người đàn ông sẵn sàng vì một người phụ nữ mà sống, vì một người phụ nữ mà chết, lại làm sao có thể yêu được người phụ nữ khác?
Cho dù Sở Văn Di có gả cho hắn cũng sẽ không hạnh phúc như cũ. Nếu là thật sự vì tốt cho Văn Di, không bằng để nàng tìm được một người đàn ông yêu nàng che chở nàng, bảo hộ nàng.
Triển Anh Hào áy náy nhìn Sở Văn Di, vừa thấy áy náy của Triển Anh Hào Sở Văn Di lập tức hiểu rõ hậu thuẫn cuối cùng của nàng đã không còn.
“Tứ ca." Sở Văn Di bình tĩnh mở miệng: “Nếu, huynh gặp muội trước, muội sẽ có thể thay thế được vị trí của Tiểu Tiểu sao?" Sở Văn Di làm nỗ lực cuối cùng.
“Tiểu Tiểu chính là Tiểu Tiểu." Lệ Thú trả lời như chặt đinh chém sắt:"Không có người có thể thay thế nàng!"
Sở Văn Di cứng lại, người đàn ông như vậy chính là đơn thuần yêu một người, yêu tính cách người kia, yêu từng tính khí nhỏ nhặt của người kia, yêu toàn bộ con của người kia, người khác làm sao mà thay thế được?
Lệ Thú tiếp tục nói xong, hắn cần triệt để cắt đứt tâm tư của Sở Văn Di, bằng không chính là hại nàng, không nói như vậy thực xin lỗi Sở Lăng, đến ngay cả lương tâm của hắn cũng không qua được:"Tiểu Tiểu là duy nhất ! Nàng hiểu ta tất cả, có thể vì ta học tập bất kỳ cái gì, học nấu cơm, học nữ hồng, khi cuối mùa thu có thể ở trong nước sông mà giặt quần áo cho ta, tuyệt đối không để ý rét lạnh." Những ngày đồng cam cộng khổ kia, tuy rằng vất vả, nhưng tràn ngập ấm áp, nghe Lệ Thú tự thuật, mọi người cũng khẽ động dung: “Nàng có thể cùng ta làm bất cứ chuyện gì, " dừng một chút, Lệ Thú lại nở nụ cười: “Ngươi có nghĩ đến ta cũng muốn nếm thử hương vị của kẹo hồ lô không?"
“…"
Điểm này ai cũng sẽ không thể nghĩ đến chứ? Ai có thể nghĩ đến nghiêm túc nghiêm cẩn như Lệ Thú vậy mà sẽ thích cái loại đồ chỉ có trẻ nhỏ và phụ nữ thích kia?
Lệ khí trên người Lệ Thú dần dần thối lui, thay vào đó là một loại hơi thở ấm áp:"Tiểu Tiểu nghĩ tới. Hơn nữa, khi ta bị thương, Tiểu Tiểu thà chết cũng không đồng ý vứt bỏ ta, thậm chí nhảy xuống vực cùng ta." Lệ Thú thỏa mãn thở dài: “Lại mạnh mẽ cõng ta ra khỏi phiến rừng rậm rộng lớn, ngươi có thể tưởng tượng sao? Nàng nhỏ như vậy lại kiên cường mang theo ta, tìm thầy thuốc, tránh né người đuổi giết."
Sống chết cùng nhau.
Chỉ sợ chỉ có bốn chữ này mới có thể hình dung đoạn tình cảm này.
“Tứ ca…" Sở Văn Di thở dài: “Tứ tẩu, thật sự rất hạnh phúc."
Sở Văn Di cũng nhượng bộ rồi, bởi vì vẻ mặt ấm áp cùng hồi ức hạnh phúc của Lệ Thú, Triển Anh Hào nghĩ đến Sở Văn Di tất nhiên cũng nghĩ đến, lại nghe được người ít nói như Lệ Thú lại thuộc như lòng bàn tay kể chuyện xưa của hắn cùng với Tiểu Tiểu, bởi vậy nàng gọi Tiểu Tiểu là Tứ tẩu.
“Ngươi sẽ tìm được hạnh phúc của mình." Mục đích của hắn đạt tới — để Sở Văn Di biết khó mà lui.
Sở Văn Di mỉm cười, đoạn tình cảm không thuộc về nàng nên phải buông ra rồi.
…
…
Cách một ngày, Sở Văn Di xuất hiện trong phòng của Sở Lăng.
“Văn Di, con thật sự phải làm như vậy sao?" Sở Lăng nhìn vẻ mặt kiên định của con gái.
“Vâng, cha, không trách Tứ ca, đây là quyết định của chính con." Sở Văn Di nói không chút do dự: “Hai ngày nay con vẫn luôn suy ngẫm, vì sao phải chấp nhất với Tứ ca như vậy, thậm chí lợi dụng cả trưởng bối ở Dạ Ngưng Bảo bức bách huynh ấy." Sở Văn Di tự giễu cười: “Bởi vì con gái vẫn chưa từng thực sự ý thức được mình là con gái của cha…" Sở Lăng há mồm muốn nói cái gì, lại bị Sở Văn Di ngăn cản: “Cha, người trước tiên hãy nghe con nói hết, cha là người giang hồ, mà con gái tất nhiên cũng nhiễm phải thói quen của người giang hồ, khát vọng tự do, không câu nệ tiểu tiết, cho nên con gái phải theo đuổi Tứ ca; nhưng ở bên ngoài, con gái lại kiên trì ôm ấp tình cảm như một thiếu nữ khuê các bình thường, kiên trì thói quen không ra khỏi cửa lớn không bước cửa nhỏ, cái này cũng là quá dối trá rồi, cũng bởi vậy, người con gái từng gặp quả thật là quá ít, Tứ ca anh tuấn khí chất ôn hòa theo mà nói là người được chon tốt nhất, nhưng con gái mê luyến cũng chỉ là như vậy, mà không phải là tính cách chân thật của Tứ ca."
Nhắc tới tính cách chân thật của Lệ Thú, Sở Lăng không khỏi cười khẽ một tiếng, cùng bề ngoài tuấn mỹ mê hoặc người của hắn không hợp, Lệ Thú chính là một Đại đầu gỗ!
“Lúc này, từ trên người Tứ ca cùng Tứ, con gái mới hiểu rõ thực sự yêu một người thực ra là phải yêu tất cả của người kia." Sở Văn Di kiên định nói: “Bởi vậy, con gái muốn ra ngoài cho biết một chút, đến tột cùng trong thiên hạ có những nhân tài nào thích hợp với con gái!"
“Ở Dạ Ngưng Bảo cha cũng có thể giúp con tìm mà!" Sở Lăng có chút luyến tiếc con gái duy nhất đi ra ngoài xông xáo giang hồ.
“Nhưng là, con gái còn muốn giống như con gái giang hồ ngắm danh lam thắng cảnh khắp nơi…" Sở Văn Di không hổ là con gái của Sở Lăng, khi nói đến đây trên người tự nhiên phóng ra một cỗ anh khí hào hùng, nhưng đảo mắt, Sở Văn Di lại gục đầu xuống, làm vẻ e thẹn của con gái: “Hơn nữa, con gái muốn là loại tình yêu như Tứ ca cùng Tứ tẩu." Từ khi được nhìn thấy trong trời đất còn có thể tồn tại loại tình yêu sống chết cùng nhau, loại tình yêu bình thường này làm sao mà lọt vào mắt Sở Văn Di chứ?
Bình thản mới là hạnh phúc…
Sở Lăng muốn nói ra những lời này, lại từ trong miệng mà nuốt trở vào, có lẽ khi Văn Di gặp phải chân mệnh thiên tử của mình sẽ phát sinh thay đổi, hắn cần gì phải phá hủy một giấc mộng của một thiếu nữ chứ?
“Như vậy à!" Sở Lăng trầm ngâm.
“Cha, người yên tâm, vài năm nay võ công của con gái một chút cũng không tụt lùi đâu!" Sở Văn Di kiêu ngạo nói.
Sở Lăng nở nụ cười: “Phóng tay mà làm đi! Con đúng là con gái của Sở Lăng ta đấy!"
Tác giả :
Bách Lý Tiếu Tiếu