Đại Hiệp Rất Nghèo
Chương 56: Bồi thường
Từ khi nhận thấy được các lão nhân không thân thiện với Tiểu Tiểu, Lệ Thú yêu cầu Tiểu Tiểu nhất định phải ở bên cạnh hắn.
Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú luôn xuất hiện cùng một chỗ, khiến Sở Văn Di mất đi cơ hội ở cùng một chỗ với Lệ Thú có chút ảo não, nhưng nghĩ đến nhiều thúc bá ở Dạ Ngưng Bảo sẽ nói tốt cho nàng, tâm tình của Sở Văn Di không khỏi lại tốt lên.
“Tứ đệ, cuối cùng đệ đã trở lại!" Vừa mới theo Sở Lăng trở lại Dạ Ngưng Bảo Sở Văn Xuyên đã hưng phấn chạy tới, vỗ vỗ vai Lệ Thú, “liếc mắt đưa tình" một hồi.
“Tỷ, tỷ phu!" Yến Thanh Dịch cũng cùng chạy theo tới.
Mà Tiểu Tiểu vừa thấy Yến Thanh Dịch đến vẻ mặt nhất thời có chút cổ quái, nàng ở Cổ thành đã biết nàng là con gái của Mạc Thượng Hành cùng Bội Nghi, nói cách khác nàng cùng Yến Thanh Dịch không có một chút quan hệ nào, nhìn người vẫn chiếu cố nàng vô điều kiện, hi vọng có thể mạnh mẽ để bảo hộ nàng, thậm chí người đệ đệ vì nàng mà từ bỏ Yến gia, trong lòng Tiểu Tiểu tràn đầy áy náy, nếu hắn biết hắn liều mạng như vậy để bảo hộ tỷ tỷ thế nhưng cùng hắn một chút quan hệ huyết thống cũng đều không có…
Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu nói nàng từng đã cảm thấy Yến Doanh tuyệt tình, Yến gia vô nghĩa mà nói, như vậy bây giờ nàng lại cảm thấy áy náy, Yến gia nuôi lớn nàng người cùng Yến gia một chút quan hệ cũng đều không có nhiều năm như vậy, lại cho nàng thân phận Yến gia thất tiểu thư, nhưng nàng lại bỏ trốn.
Khoản sổ sách này, dù tính như thế nào, cũng tính không rõ .
“Tỷ." Thấy Tiểu Tiểu không hề để ý đến hắn, ra ngoài lịch lãm gần hai năm, Yến Thanh Dịch thành thục hơn rất nhiều lại làm động tác của một đứa trẻ, Yến Thanh Dịch lôi kéo tay áo Tiểu Tiểu — tựa như hồi nhỏ Yến Thanh Dịch muốn Tiểu Tiểu chơi cùng hắn.
“Tiểu Dịch…" Tiểu Tiểu ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Yến Thanh Dịch một vấn đề: “Tiểu Dịch, trong đa số tỷ muội ta cùng Lục tỷ giống nhau nhất, đệ có biết vì sao không?" lục tỷ của Tiểu Tiểu là Yến Thanh Như.
“Tỷ, Tỷ sao tự nhiên nhớ mà hỏi vấn đề này thế?" Yến Thanh Dịch kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu: “Tỷ không biết ngũ di nương và tứ di nương là tỷ muội ruột sao?" Ngũ di nương là mẫu thân của Tiểu Tiểu, còn tứ di nương là mẫu thân của Yến Thanh Như."À! Đúng rồi, Ngũ di nương không ở bên cạnh tỷ! Tứ di nương lại đối xử không tốt với tỷ, tất nhiên sẽ không nói cho tỷ chuyện này rồi." Yến Thanh Dịch cẩn thận quan sát Tiểu Tiểu một chút: “Lại nói tiếp, tỷ, dáng vẻ của tỷ với Lục tỷ trừ giống nhau một số chỗ, uhm, chắc đó là giống ngũ di nương, chỗ khác…" Yến Thanh Dịch dừng một chút: “Không phải giống lắm…"
“Tiểu Dịch!" Lệ Thú chau mày, cắt đứt lời bình của Yến Thanh Dịch.
“Không phải giống cha lắm sao?" Tiểu Tiểu thở dài, nói tiếp lời Yến Thanh Dịch.
Yến Thanh Dịch nhìn Tiểu Tiểu một chút, lại nhìn Lệ Thú một chút, chần chờ khẽ gật đầu.
Một tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến.
Tiểu Tiểu thở dài, mở miệng, lại khép lại, nàng không biết nên mở miệng nói cho Yến Thanh Dịch nàng không phải là tỷ tỷ của hắn thế nào.
“Tiểu Dịch, ra quyền cho ta nhìn một chút." Đột nhiên Lệ Thú giữ tay Tiểu Tiểu, chuyển hướng đề tài đúng lúc: “Ồ?" Yến Thanh Dịch nghi ngờ nhìn Lệ Thú, cách Lệ Thú chuyển hướng đề tài thật sự là rất miễn cưỡng.
“Ra quyền."
“Dạ!" Yến Thanh Dịch rùng mình, ra quyền quyết đoán, một quyền đơn giản hoàn toàn không đẹp đẽ gì, trong khoảng thời gian này Yến Thanh Dịch thỉnh giáo Sở Văn Xuyên không ít về mặt võ công, tự nhiên cũng trưởng thành không ít.
Nhưng Lệ Thú không cần kiểm tra nhiều nhíu mày một chút, duỗi tay ra, liền dễ dàng bắt được cổ tay Yến Thanh Dịch, gạt sang một bên, bổ một dao tới, đến chỗ cách cổ Yến Thanh Dịch không đến nửa tấc thì dừng lại.
“Tiểu Dịch." Lệ Thú đứng lên, nhìn Yến Thanh Dịch: “Muốn mạnh hơn không?"
“Sao?" Yến Thanh Dịch lập tức mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lệ Thú: “Tỷ phu, huynh sẵn lòng dạy cho đệ?"
Lệ Thú không chút do dự gật đầu.
Tiểu Tiểu lại cảm động nhìn Lệ Thú, nàng biết hắn đang bồi thường giúp nàng.
“Á!" Yến Thanh Dịch hưng phấn nhảy dựng lên: “Quá tuyệt vời!" Làm một người giang hồ, Yến Thanh Dịch tất nhiên cũng mong muốn võ công cao cường, nhưng là, võ nghệ của Yến gia thật sự chẳng ra sao cả.
“Đừng vui mừng quá sớm." Lệ Thú nhàn nhạt đánh gãy hung phấn của Yến Thanh Dịch:"Ta sẽ huấn luyện đệ, đệ phải tự lĩnh ngộ cho mình."
“Huấn luyện?" Yến Thanh Dịch ngây người một chút, mê mang nhìn Lệ Thú, lại nhìn Tiểu Tiểu xin giúp đỡ.
“Ta nói rồi kiếm pháp của Lệ gia không thích hợp cho đệ luyện, bởi vậy ta sẽ không dạy đệ Yêu Tuyệt kiếm pháp." Thái độ giải quyết việc chung của Lệ Thú khiến Yến Thanh Dịch cũng nghiêm túc hẳn lên, nhưng nghe thấy câu đó, Yến Thanh Dịch vẫn không khỏi tiếc nuối một chút. Nhìn thấy tiếc nuối của Yến Thanh Dịch, Lệ Thú kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Tiểu Dịch, đệ phải hiểu rằng trên đời này chẳng phải kiếm pháp càng cao siêu thì càng lợi hại, chỉ có kiếm pháp thích hợp với mình nhất mới là kiếm pháp tốt nhất. Cái này giống như có người sức lực mạnh thì thích hợp dùng rìu, có người linh hoạt thì thích hợp dùng thương là một đạo lý."
Yến Thanh Dịch cái hiểu cái không khẽ gật đầu, Sở Văn Xuyên vỗ vỗ vai Yến Thanh Dịch, dựng lên một ngón cái với hắn, lấy công lực của Sở Văn Xuyên tất nhiên cũng có thể hiểu điều này, ý của hắn bảo Yến Thanh Dịch nghe lời Lệ Thú nói.
“Bởi vậy, ta sẽ áp dụng cách thích hợp cho đệ để đệ lĩnh ngộ được kiếm pháp thích hợp nhất với mình." Lệ Thú ngồi xuống giải thích câu cuối cùng cho hắn.
Nghe thấy thế, Sở Văn Xuyên không thể tin nổi mở to mắt, giống như Lệ Thú có tám tay dài, sáu chân.
“Tứ đệ, đệ nói là…đệ nói là…" Sở Văn Xuyên chỉ Yến Thanh Dịch: “đệ có thế để cho hắn lĩnh ngộ kiếm pháp thích hợp nhất với hắn? Để hắn tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp?"
Loại chuyện này làm sao có thể? Sở Văn Xuyên có chút không thể tin được, tất cả kiếm pháp, thương pháp ..v..v.. các loại võ công, đều được chép lại thành bí tịch, sau đó lựa chọn người thích hợp tiến hành truyền thừa mà thôi, hễ là người có thể tạo ra bí tịch võ công không người nào không phải là một đời tông sư.
Vậy người có thể dẫn dắt người khác sáng tạo một bộ kiếm pháp lại là cái gì?
Sở Văn Xuyên nhìn chằm chằm Lệ Thú.
Nhưng, Lệ Thú lại gật đầu kiên định.
Cái gọi là võ công, đều là trăm thông đổ về một, một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm “Trời đất có tình, Yêu Tuyệt không thức" tập trung võ công đỉnh cao của thiên hạ, không có chiêu thức chính là chiêu thức tốt nhất!
Chỉ cần hiểu được điểm này, khiến Yến Thanh Dịch tạo ra tốc độ nhanh nhất với các loại công kích, phản ứng theo bản năng nhất, tự nhiên như vậy sẽ hình thành một bộ kiếm pháp của hắn!
Nhìn thấy Sở Văn Xuyên kinh ngạc, Yến Thanh Dịch lại bắt đầu hưng phấn, cho tới bây giờ Lệ Thú đều không phải là người nói mạnh miệng, tính cách nghiêm túc và ngoan cố của hắn đã đi sâu vào lòng người từ lâu.
“Tỷ phu, huynh nói đi! Muốn đệ làm thế nào?" Yến Thanh Dịch vỗ ngực cam đoan: “Đệ nhất định sẽ làm được !"
“Từ giờ trở đi, đem ta trở thành kẻ địch."
“Ôi chao?"
Không để ý tới người khác kinh ngạc, Lệ Thú tiếp tục nói: “cảnh giác công kích của ta mọi lúc mọi nơi, ta cũng sẽ để Tam ca hỗ trợ." Sở Văn Xuyên chỉ chỉ mũi mình, liên quan gì đến hắn chứ? Lệ Thú tiếp tục: “Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích ta."
“Bất cứ lúc nào cũng có thể công kích huynh?"
“Bất cứ lúc nào."
“Đến ngay cả lúc huynh và tỷ tỷ đang làm chuyện ân ái cũng có thể chứ?"
“…"
Sẽ không trùng hợp như vậy… chứ?
…
“Cám ơn chàng, Thú ca." Đuổi Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên đi, Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói với Lệ Thú, vì bồi thường Yến gia giúp nàng, Lệ Thú đã hết lòng hết sức như thế.
“Nàng là thê tử của ta." Lệ Thú nghiêm túc nói với Tiểu Tiểu: “Chuyện của nàng là chuyện của ta."
“Thú ca, chàng đã từng nói, chàng muốn nghĩ mấy vấn đề, chàng đã nghĩ ra đáp án chưa?" đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy mấy vấn đề kia có lẽ chính là đáp án nàng muốn.
Lệ Thú trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Tiểu Tiểu có chút thất vọng, Lệ Thú trả lời nàng: “… Không có."
Chỉ là mấy vấn đề đơn thuần hắn đã nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra được nguyên do gì.
Vì sao hắn sẽ bất chấp làm bất cứ chuyện gì vì Tiểu Tiểu? Thậm chí còn áp tính mạng của mình lên?
Vì chuyện này, thậm chí Lệ Thú ở trong phủ đệ của Cổ vương đã xem xét rất nhiều sách, lại không tìm được một tia đầu mối.
Đại đầu gỗ dù sao cũng là đại đầu gỗ, loại chuyện này sao có thể tìm được trong sách chứ?
Có điều là, Lệ Thú lại kiên trì vấn đề này muốn tự mình tìm được đáp án, đến Tiểu Tiểu cũng không thể hỏi.
“Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với nàng đầu tiên."
“À!" Tiểu Tiểu không cam lòng sờ mũi, phụ nữ đều có một loại bệnh chung, chính là vô cùng hiếu kỳ.
“Tiểu tử Lệ Thú! Tiểu tử Lệ Thú!" Ngoài cửa vang lên một tiếng nói to, Triển Anh Hào một đường chạy tới, phía sau còn có Sở Lăng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi theo, hai người đều phong trần mệt mỏi: “Ha ha, tiểu tử tốt, cuối cùng cũng lấy Huyết Yêu kiếm trở lại!"
“Triển gia gia, đại bá." Lệ Thú kính cẩn hành lễ, còn kèm theo Tiểu Tiểu.
Bước vào trong phòng Triển Anh Hào lập tức cảnh giác nhìn Tiểu Tiểu, ngược lại, Sở Lăng rất thân thiện với Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu tới đây!" Sở Lăng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Tiểu, cầm một hộp điểm tâm trong tay: “Nhìn đây! Đại bá mang đồ ăn ngon cho con nè! Hoa quế cao của Hàng Châu đấy." Sở Lăng đắc ý ngửa đầu, bộ dáng kia tuyệt đối không giống một bá chủ xưng bá một phương, ngược lại giống như đứa trẻ đòi phàn thưởng, có loại hương vị của cha hiền: “hai tiểu tử thối Văn Xuyên cùng Tiểu Dịch kia muốn ăn để cho ta phải giấu đi, mang đến cho một mình con thôi đấy!" Vừa nói Sở Lăng liền nhét hộp điểm tâm vào tay Tiểu Tiểu: “Con ăn trước đi, thừa lại thì cho đám tiểu tử thối kia là được rồi!"
Thái độ của Sở Lăng khiến Triển Anh Hào có chút kinh ngạc, cho dù Sở Văn Di, Sở Lăng cũng không từng cưng chiều như thế.
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu lần đầu tiên, Sở Lăng liền thích cô bé đáng yêu này, tính cách hoạt bát lại ngoài ý muốn săn sóc cẩn thận, suy nghĩ cho người khác, cứng cỏi quật cường, cô gái như vậy đại khái sẽ không có ai không thích! Đến ngay cả cái vị đại đầu gỗ cũng yêu thương cô bé không phải sao?
Tiểu Tiểu buồn cười nháy mắt với Sở Lăng: “Vậy chúng ta lén chia hết đi! Không nói cho bọn họ!"
Tuy nói như vậy, Tiểu Tiểu vẫn lấy ra hai khối nhỏ đặt vào trong đĩa điểm tâm bên cạnh, những cái khác gói kỹ lại, đặt qua một bên, rõ ràng là muốn đưa cho những người khác.
Nhưng cho dù Lệ Thú nhìn thấy động tác của Tiểu Tiểu, tính cách của đại đầu gỗ khiến hắn rất kỹ lưỡng, lời nói của Tiểu Tiểu hắn tuyệt đối không đồng ý.
“Tiểu Tiểu."
“Thú ca?"
“Huynh hữu đệ cung (*), ta nghĩ nàng hẳn là đã nghe bốn chữ này."
Nhìn đi! Lại bắt đầu rồi!
Tiểu Tiểu lặng lẽ trợn mắt, nghe Lệ Thú thao thao bất tuyệt khóe miệng Sở Lăng không khỏi run rẩy, sắc mặt quỷ dị, mà Triển Anh Hào không biết Lệ Thú có loại tật xấu này không rõ chân tướng nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, nhưng vừa rồi động tác và sự dí dỏm của Tiểu Tiểu lại khiến hắn có một chút hảo cảm.
“Phải, thiếp đã từng nghe." Tiểu Tiểu nhu thuận trả lời.
“Bởi vậy, phải thân thiện đối đãi với từng huynh đệ."
“Dạ, Thú ca, phiền chàng có thể lấy giúp thiếp mấy cái chén trên tủ được không? Nơi đó cao quá thiếp không với tới."
Lệ Thú nghe lời đưa tay nhẹ nhàng cầm chồng ly trà xuống.
“Nếu không, huynh đệ sẽ không hòa thuận, sinh ra thảm kịch anh em trong nhà cãi cọ nhau."
“Thiếp đã biết, Thú ca." Tiểu Tiểu đặt một cái chén vào tay Lệ Thú: “Giúp thiếp cầm xuống, Thú ca."
Lệ Thú tiếp được cái chén tiếp tục nói, từ gia đình không ổn, đến quốc gia diệt vong…
Mà Tiểu Tiểu một bên nghe Lệ Thú nói, thỉnh thoảng trả lời hai câu, một bên để Lệ Thú làm giúp một số việc.
Người bị dạy dỗ sai người dạy dỗ làm một số việc, người dạy dỗ lại ngoan ngoãn làm mấy việc này, đây đại khái là chuyện buồn cười nhất!
Mà Triển Anh Hào giống như đa số người khác lần đầu tiên nghe thấy Lệ Thú thao thao bất tuyệt, không khỏi trợn mắt há mồm: “Này… Tiểu tử này, có thể nói như vậy sao!" Nếu đội cái mũ làm quốc gia diệt vong lên đầu hắn… Triển Anh Hào không khỏi sợ run cả người.
“Trên đời này chỉ sợ chỉ có một người phụ nữ là Tiểu Tiểu là có thể chịu được tính cách của Lệ Thú thôi." Sở Lăng khẳng định.
(*) Huynh hữu đệ cung: huynh hữu ái đệ cung kính, có nghĩa làm anh phải yêu thương em, làm em phải kinh trọng anh
Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú luôn xuất hiện cùng một chỗ, khiến Sở Văn Di mất đi cơ hội ở cùng một chỗ với Lệ Thú có chút ảo não, nhưng nghĩ đến nhiều thúc bá ở Dạ Ngưng Bảo sẽ nói tốt cho nàng, tâm tình của Sở Văn Di không khỏi lại tốt lên.
“Tứ đệ, cuối cùng đệ đã trở lại!" Vừa mới theo Sở Lăng trở lại Dạ Ngưng Bảo Sở Văn Xuyên đã hưng phấn chạy tới, vỗ vỗ vai Lệ Thú, “liếc mắt đưa tình" một hồi.
“Tỷ, tỷ phu!" Yến Thanh Dịch cũng cùng chạy theo tới.
Mà Tiểu Tiểu vừa thấy Yến Thanh Dịch đến vẻ mặt nhất thời có chút cổ quái, nàng ở Cổ thành đã biết nàng là con gái của Mạc Thượng Hành cùng Bội Nghi, nói cách khác nàng cùng Yến Thanh Dịch không có một chút quan hệ nào, nhìn người vẫn chiếu cố nàng vô điều kiện, hi vọng có thể mạnh mẽ để bảo hộ nàng, thậm chí người đệ đệ vì nàng mà từ bỏ Yến gia, trong lòng Tiểu Tiểu tràn đầy áy náy, nếu hắn biết hắn liều mạng như vậy để bảo hộ tỷ tỷ thế nhưng cùng hắn một chút quan hệ huyết thống cũng đều không có…
Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu nói nàng từng đã cảm thấy Yến Doanh tuyệt tình, Yến gia vô nghĩa mà nói, như vậy bây giờ nàng lại cảm thấy áy náy, Yến gia nuôi lớn nàng người cùng Yến gia một chút quan hệ cũng đều không có nhiều năm như vậy, lại cho nàng thân phận Yến gia thất tiểu thư, nhưng nàng lại bỏ trốn.
Khoản sổ sách này, dù tính như thế nào, cũng tính không rõ .
“Tỷ." Thấy Tiểu Tiểu không hề để ý đến hắn, ra ngoài lịch lãm gần hai năm, Yến Thanh Dịch thành thục hơn rất nhiều lại làm động tác của một đứa trẻ, Yến Thanh Dịch lôi kéo tay áo Tiểu Tiểu — tựa như hồi nhỏ Yến Thanh Dịch muốn Tiểu Tiểu chơi cùng hắn.
“Tiểu Dịch…" Tiểu Tiểu ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Yến Thanh Dịch một vấn đề: “Tiểu Dịch, trong đa số tỷ muội ta cùng Lục tỷ giống nhau nhất, đệ có biết vì sao không?" lục tỷ của Tiểu Tiểu là Yến Thanh Như.
“Tỷ, Tỷ sao tự nhiên nhớ mà hỏi vấn đề này thế?" Yến Thanh Dịch kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu: “Tỷ không biết ngũ di nương và tứ di nương là tỷ muội ruột sao?" Ngũ di nương là mẫu thân của Tiểu Tiểu, còn tứ di nương là mẫu thân của Yến Thanh Như."À! Đúng rồi, Ngũ di nương không ở bên cạnh tỷ! Tứ di nương lại đối xử không tốt với tỷ, tất nhiên sẽ không nói cho tỷ chuyện này rồi." Yến Thanh Dịch cẩn thận quan sát Tiểu Tiểu một chút: “Lại nói tiếp, tỷ, dáng vẻ của tỷ với Lục tỷ trừ giống nhau một số chỗ, uhm, chắc đó là giống ngũ di nương, chỗ khác…" Yến Thanh Dịch dừng một chút: “Không phải giống lắm…"
“Tiểu Dịch!" Lệ Thú chau mày, cắt đứt lời bình của Yến Thanh Dịch.
“Không phải giống cha lắm sao?" Tiểu Tiểu thở dài, nói tiếp lời Yến Thanh Dịch.
Yến Thanh Dịch nhìn Tiểu Tiểu một chút, lại nhìn Lệ Thú một chút, chần chờ khẽ gật đầu.
Một tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến.
Tiểu Tiểu thở dài, mở miệng, lại khép lại, nàng không biết nên mở miệng nói cho Yến Thanh Dịch nàng không phải là tỷ tỷ của hắn thế nào.
“Tiểu Dịch, ra quyền cho ta nhìn một chút." Đột nhiên Lệ Thú giữ tay Tiểu Tiểu, chuyển hướng đề tài đúng lúc: “Ồ?" Yến Thanh Dịch nghi ngờ nhìn Lệ Thú, cách Lệ Thú chuyển hướng đề tài thật sự là rất miễn cưỡng.
“Ra quyền."
“Dạ!" Yến Thanh Dịch rùng mình, ra quyền quyết đoán, một quyền đơn giản hoàn toàn không đẹp đẽ gì, trong khoảng thời gian này Yến Thanh Dịch thỉnh giáo Sở Văn Xuyên không ít về mặt võ công, tự nhiên cũng trưởng thành không ít.
Nhưng Lệ Thú không cần kiểm tra nhiều nhíu mày một chút, duỗi tay ra, liền dễ dàng bắt được cổ tay Yến Thanh Dịch, gạt sang một bên, bổ một dao tới, đến chỗ cách cổ Yến Thanh Dịch không đến nửa tấc thì dừng lại.
“Tiểu Dịch." Lệ Thú đứng lên, nhìn Yến Thanh Dịch: “Muốn mạnh hơn không?"
“Sao?" Yến Thanh Dịch lập tức mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lệ Thú: “Tỷ phu, huynh sẵn lòng dạy cho đệ?"
Lệ Thú không chút do dự gật đầu.
Tiểu Tiểu lại cảm động nhìn Lệ Thú, nàng biết hắn đang bồi thường giúp nàng.
“Á!" Yến Thanh Dịch hưng phấn nhảy dựng lên: “Quá tuyệt vời!" Làm một người giang hồ, Yến Thanh Dịch tất nhiên cũng mong muốn võ công cao cường, nhưng là, võ nghệ của Yến gia thật sự chẳng ra sao cả.
“Đừng vui mừng quá sớm." Lệ Thú nhàn nhạt đánh gãy hung phấn của Yến Thanh Dịch:"Ta sẽ huấn luyện đệ, đệ phải tự lĩnh ngộ cho mình."
“Huấn luyện?" Yến Thanh Dịch ngây người một chút, mê mang nhìn Lệ Thú, lại nhìn Tiểu Tiểu xin giúp đỡ.
“Ta nói rồi kiếm pháp của Lệ gia không thích hợp cho đệ luyện, bởi vậy ta sẽ không dạy đệ Yêu Tuyệt kiếm pháp." Thái độ giải quyết việc chung của Lệ Thú khiến Yến Thanh Dịch cũng nghiêm túc hẳn lên, nhưng nghe thấy câu đó, Yến Thanh Dịch vẫn không khỏi tiếc nuối một chút. Nhìn thấy tiếc nuối của Yến Thanh Dịch, Lệ Thú kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Tiểu Dịch, đệ phải hiểu rằng trên đời này chẳng phải kiếm pháp càng cao siêu thì càng lợi hại, chỉ có kiếm pháp thích hợp với mình nhất mới là kiếm pháp tốt nhất. Cái này giống như có người sức lực mạnh thì thích hợp dùng rìu, có người linh hoạt thì thích hợp dùng thương là một đạo lý."
Yến Thanh Dịch cái hiểu cái không khẽ gật đầu, Sở Văn Xuyên vỗ vỗ vai Yến Thanh Dịch, dựng lên một ngón cái với hắn, lấy công lực của Sở Văn Xuyên tất nhiên cũng có thể hiểu điều này, ý của hắn bảo Yến Thanh Dịch nghe lời Lệ Thú nói.
“Bởi vậy, ta sẽ áp dụng cách thích hợp cho đệ để đệ lĩnh ngộ được kiếm pháp thích hợp nhất với mình." Lệ Thú ngồi xuống giải thích câu cuối cùng cho hắn.
Nghe thấy thế, Sở Văn Xuyên không thể tin nổi mở to mắt, giống như Lệ Thú có tám tay dài, sáu chân.
“Tứ đệ, đệ nói là…đệ nói là…" Sở Văn Xuyên chỉ Yến Thanh Dịch: “đệ có thế để cho hắn lĩnh ngộ kiếm pháp thích hợp nhất với hắn? Để hắn tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp?"
Loại chuyện này làm sao có thể? Sở Văn Xuyên có chút không thể tin được, tất cả kiếm pháp, thương pháp ..v..v.. các loại võ công, đều được chép lại thành bí tịch, sau đó lựa chọn người thích hợp tiến hành truyền thừa mà thôi, hễ là người có thể tạo ra bí tịch võ công không người nào không phải là một đời tông sư.
Vậy người có thể dẫn dắt người khác sáng tạo một bộ kiếm pháp lại là cái gì?
Sở Văn Xuyên nhìn chằm chằm Lệ Thú.
Nhưng, Lệ Thú lại gật đầu kiên định.
Cái gọi là võ công, đều là trăm thông đổ về một, một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm “Trời đất có tình, Yêu Tuyệt không thức" tập trung võ công đỉnh cao của thiên hạ, không có chiêu thức chính là chiêu thức tốt nhất!
Chỉ cần hiểu được điểm này, khiến Yến Thanh Dịch tạo ra tốc độ nhanh nhất với các loại công kích, phản ứng theo bản năng nhất, tự nhiên như vậy sẽ hình thành một bộ kiếm pháp của hắn!
Nhìn thấy Sở Văn Xuyên kinh ngạc, Yến Thanh Dịch lại bắt đầu hưng phấn, cho tới bây giờ Lệ Thú đều không phải là người nói mạnh miệng, tính cách nghiêm túc và ngoan cố của hắn đã đi sâu vào lòng người từ lâu.
“Tỷ phu, huynh nói đi! Muốn đệ làm thế nào?" Yến Thanh Dịch vỗ ngực cam đoan: “Đệ nhất định sẽ làm được !"
“Từ giờ trở đi, đem ta trở thành kẻ địch."
“Ôi chao?"
Không để ý tới người khác kinh ngạc, Lệ Thú tiếp tục nói: “cảnh giác công kích của ta mọi lúc mọi nơi, ta cũng sẽ để Tam ca hỗ trợ." Sở Văn Xuyên chỉ chỉ mũi mình, liên quan gì đến hắn chứ? Lệ Thú tiếp tục: “Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích ta."
“Bất cứ lúc nào cũng có thể công kích huynh?"
“Bất cứ lúc nào."
“Đến ngay cả lúc huynh và tỷ tỷ đang làm chuyện ân ái cũng có thể chứ?"
“…"
Sẽ không trùng hợp như vậy… chứ?
…
“Cám ơn chàng, Thú ca." Đuổi Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên đi, Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói với Lệ Thú, vì bồi thường Yến gia giúp nàng, Lệ Thú đã hết lòng hết sức như thế.
“Nàng là thê tử của ta." Lệ Thú nghiêm túc nói với Tiểu Tiểu: “Chuyện của nàng là chuyện của ta."
“Thú ca, chàng đã từng nói, chàng muốn nghĩ mấy vấn đề, chàng đã nghĩ ra đáp án chưa?" đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy mấy vấn đề kia có lẽ chính là đáp án nàng muốn.
Lệ Thú trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Tiểu Tiểu có chút thất vọng, Lệ Thú trả lời nàng: “… Không có."
Chỉ là mấy vấn đề đơn thuần hắn đã nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra được nguyên do gì.
Vì sao hắn sẽ bất chấp làm bất cứ chuyện gì vì Tiểu Tiểu? Thậm chí còn áp tính mạng của mình lên?
Vì chuyện này, thậm chí Lệ Thú ở trong phủ đệ của Cổ vương đã xem xét rất nhiều sách, lại không tìm được một tia đầu mối.
Đại đầu gỗ dù sao cũng là đại đầu gỗ, loại chuyện này sao có thể tìm được trong sách chứ?
Có điều là, Lệ Thú lại kiên trì vấn đề này muốn tự mình tìm được đáp án, đến Tiểu Tiểu cũng không thể hỏi.
“Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với nàng đầu tiên."
“À!" Tiểu Tiểu không cam lòng sờ mũi, phụ nữ đều có một loại bệnh chung, chính là vô cùng hiếu kỳ.
“Tiểu tử Lệ Thú! Tiểu tử Lệ Thú!" Ngoài cửa vang lên một tiếng nói to, Triển Anh Hào một đường chạy tới, phía sau còn có Sở Lăng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi theo, hai người đều phong trần mệt mỏi: “Ha ha, tiểu tử tốt, cuối cùng cũng lấy Huyết Yêu kiếm trở lại!"
“Triển gia gia, đại bá." Lệ Thú kính cẩn hành lễ, còn kèm theo Tiểu Tiểu.
Bước vào trong phòng Triển Anh Hào lập tức cảnh giác nhìn Tiểu Tiểu, ngược lại, Sở Lăng rất thân thiện với Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu tới đây!" Sở Lăng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Tiểu, cầm một hộp điểm tâm trong tay: “Nhìn đây! Đại bá mang đồ ăn ngon cho con nè! Hoa quế cao của Hàng Châu đấy." Sở Lăng đắc ý ngửa đầu, bộ dáng kia tuyệt đối không giống một bá chủ xưng bá một phương, ngược lại giống như đứa trẻ đòi phàn thưởng, có loại hương vị của cha hiền: “hai tiểu tử thối Văn Xuyên cùng Tiểu Dịch kia muốn ăn để cho ta phải giấu đi, mang đến cho một mình con thôi đấy!" Vừa nói Sở Lăng liền nhét hộp điểm tâm vào tay Tiểu Tiểu: “Con ăn trước đi, thừa lại thì cho đám tiểu tử thối kia là được rồi!"
Thái độ của Sở Lăng khiến Triển Anh Hào có chút kinh ngạc, cho dù Sở Văn Di, Sở Lăng cũng không từng cưng chiều như thế.
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu lần đầu tiên, Sở Lăng liền thích cô bé đáng yêu này, tính cách hoạt bát lại ngoài ý muốn săn sóc cẩn thận, suy nghĩ cho người khác, cứng cỏi quật cường, cô gái như vậy đại khái sẽ không có ai không thích! Đến ngay cả cái vị đại đầu gỗ cũng yêu thương cô bé không phải sao?
Tiểu Tiểu buồn cười nháy mắt với Sở Lăng: “Vậy chúng ta lén chia hết đi! Không nói cho bọn họ!"
Tuy nói như vậy, Tiểu Tiểu vẫn lấy ra hai khối nhỏ đặt vào trong đĩa điểm tâm bên cạnh, những cái khác gói kỹ lại, đặt qua một bên, rõ ràng là muốn đưa cho những người khác.
Nhưng cho dù Lệ Thú nhìn thấy động tác của Tiểu Tiểu, tính cách của đại đầu gỗ khiến hắn rất kỹ lưỡng, lời nói của Tiểu Tiểu hắn tuyệt đối không đồng ý.
“Tiểu Tiểu."
“Thú ca?"
“Huynh hữu đệ cung (*), ta nghĩ nàng hẳn là đã nghe bốn chữ này."
Nhìn đi! Lại bắt đầu rồi!
Tiểu Tiểu lặng lẽ trợn mắt, nghe Lệ Thú thao thao bất tuyệt khóe miệng Sở Lăng không khỏi run rẩy, sắc mặt quỷ dị, mà Triển Anh Hào không biết Lệ Thú có loại tật xấu này không rõ chân tướng nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, nhưng vừa rồi động tác và sự dí dỏm của Tiểu Tiểu lại khiến hắn có một chút hảo cảm.
“Phải, thiếp đã từng nghe." Tiểu Tiểu nhu thuận trả lời.
“Bởi vậy, phải thân thiện đối đãi với từng huynh đệ."
“Dạ, Thú ca, phiền chàng có thể lấy giúp thiếp mấy cái chén trên tủ được không? Nơi đó cao quá thiếp không với tới."
Lệ Thú nghe lời đưa tay nhẹ nhàng cầm chồng ly trà xuống.
“Nếu không, huynh đệ sẽ không hòa thuận, sinh ra thảm kịch anh em trong nhà cãi cọ nhau."
“Thiếp đã biết, Thú ca." Tiểu Tiểu đặt một cái chén vào tay Lệ Thú: “Giúp thiếp cầm xuống, Thú ca."
Lệ Thú tiếp được cái chén tiếp tục nói, từ gia đình không ổn, đến quốc gia diệt vong…
Mà Tiểu Tiểu một bên nghe Lệ Thú nói, thỉnh thoảng trả lời hai câu, một bên để Lệ Thú làm giúp một số việc.
Người bị dạy dỗ sai người dạy dỗ làm một số việc, người dạy dỗ lại ngoan ngoãn làm mấy việc này, đây đại khái là chuyện buồn cười nhất!
Mà Triển Anh Hào giống như đa số người khác lần đầu tiên nghe thấy Lệ Thú thao thao bất tuyệt, không khỏi trợn mắt há mồm: “Này… Tiểu tử này, có thể nói như vậy sao!" Nếu đội cái mũ làm quốc gia diệt vong lên đầu hắn… Triển Anh Hào không khỏi sợ run cả người.
“Trên đời này chỉ sợ chỉ có một người phụ nữ là Tiểu Tiểu là có thể chịu được tính cách của Lệ Thú thôi." Sở Lăng khẳng định.
(*) Huynh hữu đệ cung: huynh hữu ái đệ cung kính, có nghĩa làm anh phải yêu thương em, làm em phải kinh trọng anh
Tác giả :
Bách Lý Tiếu Tiếu