Đại Hiệp Hồn
Chương 57: Tiến vào giang hồ Nhằm báo thù (4)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Mỹ Linh ngẩng mặt lên, một gương mặt ướt nhòa nước mắt, tha thiết hỏi: "Bao giờ thì ngươi lên đường?"
Hoa Vân Long đáp: "Ta nghĩ ba ngày sau sẽ khởi hành, mấy ngày này ngoại trừ bồi tiếp các ngươi ra, chính là cố gắng hết sức để tìm hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả sự tình huyết án của Tư Mã gia, một lát sau ta sẽ đi tìm Quỳnh cô cô, hỏi cho rõ ràng hơn từng chi tiết trong chuyện này, lúc quay lại sẽ hỏi mẫu thân di nương các nàng đôi chút về sự tích của Ngọc Đỉnh phu nhân. Ngươi yên tâm, sau khi ta tiến vào giang hồ, mỗi một đoạn thời gian đều sẽ nhờ Cái Bang chuyển thư báo bình an về cho các ngươi, nãi nãi nói không sai, chuyện này ẩn chứa nhiều âm mưu xảo quyệt, chỉ sợ tất cả thủ đoạn đều là nhằm vào Hoa gia chúng ta."
Tần Uyển Phượng thở dài một hơi rồi nói: "Không nghĩ tới lại xảy ra đại sự ngay lúc này, chúng ta chỉ mới vừa trải qua thời gian nửa năm hạnh phúc, rốt cuộc ngươi liền phải ly khai chúng ta."
Hoa Vân Long nói: "Di nương, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cố gắng giải quyết trong vòng một năm, khi đó chúng ta lại có thể ở chung một chỗ."
Trong phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc.
Hoa Vân Long đi đến gian phòng nghỉ ngơi của Tư Mã Quỳnh, hai người thị nữ nàng mang theo đang đứng ở bên ngoài phòng, là hai tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt của Hoa Vân Long bất tri bất giác dừng lại ở trên mặt hai tiểu cô nương, trong lòng của hắn lại đang bộn bề suy nghĩ: "Tư Mã cô cô là người như thế nào đây? Hiện tại nàng nhất định vô cùng thương tâm a?
"Long thiếu gia, ngươi làm sao vậy?"
Thanh âm hờn dỗi của thiếu nữ khiến cho hắn tỉnh táo lại, gương mặt của hai tiểu cô nương hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, ửng đỏ kiều diễm, lộ ra vẻ thẹn thùng không thôi.
"Các ngươi tên gọi là gì?"
Nhìn thấy hai tiểu cô nương đáng yêu như thế, Hoa Vân Long không kiềm được rung động trong lòng, hắn lại không biết được rằng, hắn cũng mang đến một cảm giác sâu đậm khó quên đối với hai tiểu cô nương này, hoá ra đúng như lời vị thầy bói xem tướng cho Hoa Vân Long khi còn bé đã nói, Hoa Vân Long trời sinh đã có mị lực cực kỳ hấp dẫn nữ nhân, chính là khiến cho người ta khó có thể kháng cự được mà yêu thích hắn.
"Nô tỳ là Tiểu Mai, nàng gọi là Tiểu Ngọc."
Một tiểu cô nương thân mặc áo xanh cất giọng dịu dàng đáp.
Hoa Vân Long gật gật đầu rồi hỏi: "Quỳnh cô cô đang ở bên trong đấy sao?"
Tiểu Ngọc đáp: "Vâng, tiểu thư đang ở bên trong, vừa rồi vẫn còn đang thương tâm khóc nức nở."
Hoa Vân Long nhịn không được ngắt một cái trên gương mặt non mềm của hai người, nói một tiếng đa tạ rồi tiến vào trong phòng, lưu lại hai tiểu cô nương cả gương mặt đều ửng đỏ kiều diễm, xấu hổ không thôi. Trong nội tâm Hoa Vân Long không khỏi khó hiểu, hôm nay ta bị làm sao à nha? Đi tới cửa, Hoa Vân Long nhẹ giọng nói: "Quỳnh cô cô, Long nhi tới thăm ngươi."
"Vào đi."
Thanh âm trong trẻo yêu kiều đến như vậy? Hoa Vân Long một bụng đầy nghi hoặc, vén rèm đi vào trong, hắn chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc đồ tang màu xám trắng đang ngồi ở trên giường, nàng nghe thấy hắn tiến đến thì cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai người mắt chạm mắt, đồng thời chấn động, đều ngây ngẩn cả người.
Hoa Vân Long thật sự không nghĩ tới Tư Mã Quỳnh còn trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, đặc biệt là hiện tại nàng đang bi thương cực độ, một gương mặt lê hoa đái vũ - nước mắt như mưa, thiết tha động lòng người, làm cho người ta vô cùng thương yêu. Hoa Vân Long trời sinh đa tình, không tự chủ được mà sinh ra một cảm giác xúc động muốn an ủi Tư Mã Quỳnh, muốn làm cho nàng hạnh phúc, Tư Mã Quỳnh lại có một phiên cảm thụ khác, nàng chỉ cảm thấy toàn thân Hoa Vân Long tràn đầy mị lực động lòng người, bản thân không tự giác được mà bị hắn hấp dẫn. Cái gọi là hai người "vừa gặp đã yêu - nhất kiến chung tình", đại khái cũng không khác tình huống này bao nhiêu.
Ngưng mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ một hồi lâu, thanh âm từ phía ngoài vang lên mới đột nhiên đánh thức hai người trong phòng, gương mặt Tư Mã Quỳnh không khỏi nóng lên, đỏ hồng dụ hoặc lòng người, từ trước đến nay nàng đều mắt cao hơn trán, cho nên mãi đến bây giờ vãn còn chưa có gả cho ai, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt Hoa Vân Long lại bất ngờ thất hồn lạc phách, khiến cho nàng xấu hổ không thôi. Trong lòng Hoa Vân Long cũng là bốc lên một cảm giác xúc động khác thường, nhưng hắn lập tức che giấu đi rồi lên tiếng trước: "Quỳnh cô cô, ta đến đây là muốn hỏi thăm rõ ràng một ít chi tiết cụ thể."
Tư Mã Quỳnh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, bi thương tha thiết mà kể lại rõ ràng chi tiết một lần, vừa kể xong lại kiềm nén không nổi thương tâm trong lòng, nức nở khóc òa lên. Hoa Vân Long nhìn nàng khóc mà cũng dâng lên một cảm giác xót thương, tiến lên phía trước, giang tay vịn hai vai của nàng rồi nói: "Quỳnh cô cô, ngươi đừng thương tâm nữa, Long nhi nhất định sẽ điều tra ra hung thủ, báo thù cho Tư Mã gia của ngươi."
Tư Mã Quỳnh đột nhiên xoay người một cái, nhào tới trong lồng ngực Hoa Vân Long, òa khóc nức nở, sở dĩ nàng có cử chỉ kích động như thế, đều là vì thương tâm quá độ dẫn tới xúc động không tỉnh táo.
Hoa Vân Long bất ngờ không kịp chuẩn bị, theo phản xạ giang rộng vòng tay ôm Tư Mã Quỳnh vào lòng, hai quả cầu ngọc ngà mềm mại áp sát vào trước ngực, Hoa Vân Long chỉ cảm thấy từ đan điền bùng lên dục hỏa nồng cháy, cũng không kiềm chế được dục vọng nữa, nâng cằm Tư Mã Quỳnh lên trước mặt mình, cúi đầu liền hôn xuống. Tư Mã Quỳnh chỉ có thể kinh hãi gọi lên một tiếng: "Long nhi..."
Miệng anh đào nhỏ nhắn đã bị Hoa Vân Long dùng miệng ngăn chặn, đầu lưỡi của hắn một đường tiến nhanh, hưng phấn mà không ngừng dây dưa quấn quít cùng đầu lưỡi của nàng. Toàn thân Tư Mã Quỳnh bị cảm giác sung sướng kỳ lạ làm cho nhũn ra, nếu không phải Hoa Vân Long ôm chặt lấy nàng, nàng sớm đã ngã quỵ ra sau rồi.
Hoa Vân Long ôm lấy ngọc thể mềm mại của nàng, bế lên trên giường. Trong phòng lúc này ấm áp như xuân, ngoại trừ thanh âm "phừng phực" do nến đỏ phát ra, cũng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập của Tư Mã Quỳnh. Hoa Vân Long ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức ngọc thể của thiếu nữ đang giăng ngang vô lực nằm ở trên giường. Trải qua một hồi vận động kịch liệt trước đó, mái tóc đen tuyền của Tư Mã Quỳnh đã rối tung lên, phủ ở trên giường như thác nước, mặt ngọc hiện ra một mảnh ửng hồng, trên mũi ngọc thẳng tắp đọng từng giọt mồ hôi, y phục mặc trên ngọc thể thuần khiết đã bị đổ mồ hôi làm ướt đẫm, những địa phương thần bí gì đó đều mơ hồ hiển lộ ra ngoài.
Hoa Vân Long thuần thục cởi bỏ tất cả chướng ngại trên người Tư Mã Quỳnh, tinh tế mà kỹ càng quan sát thân thể tuyệt mỹ không mảnh vải che thân của Tư Mã Quỳnh. Thân thể tựa như bạch ngọc của Tư Mã Quỳnh ưỡn thẳng lên hai ngọn núi non mềm đã trở nên cương cứng, lớn nhỏ vừa phải, khiến cho người ta thương yêu vô cùng, trên đỉnh núi đôi là hai viên đầu vú màu hồng phấn, long lanh óng ánh, khiến cho người ta hận không thể lập tức hái về chiếm hữu cho riêng mình, bụng dưới bằng phẳng, trắng noãn, tinh tế tỉ mỉ, khiến người mê muội, chỗ rốn xinh đẹp nhạy cảm khiến cho người ta yêu thích không buông tay, cặp đùi ngọc sáng bóng, thon dài thẳng tắp, phát tán ra chung quanh vẻ mỹ lệ dụ hoặc. Phần cuối của bụng dưới, chỗ hai chân kẹp chặt, là bãi cỏ thơm đen óng tỏa sáng, nhưng khi thấy đùi ngọc tách ra, sẽ để lộ âm hộ như đào như mật, mơ hồ nhìn ra một đường tơ hồng, lại như đỏ thắm, kiều diễm mê người, trên đỉnh của đường tơ hồng ưỡn thẳng lên một hạt âm hạch tựa như mã não đỏ rực.
Hoa Vân Long vuốt ve xoa bóp cặp vú nhỏ xinh xắn mà cứng rắn vểnh cao của Tư Mã Quỳnh, lại liếm nhẹ đầu vú đã trở nên cương cứng mà nhô lên. Bàn tay hắn phủ lên trên cặp vú của Tư Mã Quỳnh, vừa vặn ôm hết toàn bộ núm vú xinh xắn của nàng, Hoa Vân Long dùng bàn tay ma sát nụ hoa đã trở nên cứng rắn của nàng khiến Tư Mã Quỳnh không nhịn được mà nhẹ giọng rên rỉ. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi nàng, ma thủ một đường di chuyển lên phía trên cặp đùi của nàng, đến tận nơi cuối cùng, ngay lúc hắn định thi triển động tác xâm lược, Tư Mã Quỳnh vô thức kẹp chặt hai chân thật gắt gao, khiến bàn tay quái ác của Hoa Vân Long bị kẹp chặt ở khu vực thần bí nhất của thiếu nữ.
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Mỹ Linh ngẩng mặt lên, một gương mặt ướt nhòa nước mắt, tha thiết hỏi: "Bao giờ thì ngươi lên đường?"
Hoa Vân Long đáp: "Ta nghĩ ba ngày sau sẽ khởi hành, mấy ngày này ngoại trừ bồi tiếp các ngươi ra, chính là cố gắng hết sức để tìm hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả sự tình huyết án của Tư Mã gia, một lát sau ta sẽ đi tìm Quỳnh cô cô, hỏi cho rõ ràng hơn từng chi tiết trong chuyện này, lúc quay lại sẽ hỏi mẫu thân di nương các nàng đôi chút về sự tích của Ngọc Đỉnh phu nhân. Ngươi yên tâm, sau khi ta tiến vào giang hồ, mỗi một đoạn thời gian đều sẽ nhờ Cái Bang chuyển thư báo bình an về cho các ngươi, nãi nãi nói không sai, chuyện này ẩn chứa nhiều âm mưu xảo quyệt, chỉ sợ tất cả thủ đoạn đều là nhằm vào Hoa gia chúng ta."
Tần Uyển Phượng thở dài một hơi rồi nói: "Không nghĩ tới lại xảy ra đại sự ngay lúc này, chúng ta chỉ mới vừa trải qua thời gian nửa năm hạnh phúc, rốt cuộc ngươi liền phải ly khai chúng ta."
Hoa Vân Long nói: "Di nương, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cố gắng giải quyết trong vòng một năm, khi đó chúng ta lại có thể ở chung một chỗ."
Trong phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc.
Hoa Vân Long đi đến gian phòng nghỉ ngơi của Tư Mã Quỳnh, hai người thị nữ nàng mang theo đang đứng ở bên ngoài phòng, là hai tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt của Hoa Vân Long bất tri bất giác dừng lại ở trên mặt hai tiểu cô nương, trong lòng của hắn lại đang bộn bề suy nghĩ: "Tư Mã cô cô là người như thế nào đây? Hiện tại nàng nhất định vô cùng thương tâm a?
"Long thiếu gia, ngươi làm sao vậy?"
Thanh âm hờn dỗi của thiếu nữ khiến cho hắn tỉnh táo lại, gương mặt của hai tiểu cô nương hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, ửng đỏ kiều diễm, lộ ra vẻ thẹn thùng không thôi.
"Các ngươi tên gọi là gì?"
Nhìn thấy hai tiểu cô nương đáng yêu như thế, Hoa Vân Long không kiềm được rung động trong lòng, hắn lại không biết được rằng, hắn cũng mang đến một cảm giác sâu đậm khó quên đối với hai tiểu cô nương này, hoá ra đúng như lời vị thầy bói xem tướng cho Hoa Vân Long khi còn bé đã nói, Hoa Vân Long trời sinh đã có mị lực cực kỳ hấp dẫn nữ nhân, chính là khiến cho người ta khó có thể kháng cự được mà yêu thích hắn.
"Nô tỳ là Tiểu Mai, nàng gọi là Tiểu Ngọc."
Một tiểu cô nương thân mặc áo xanh cất giọng dịu dàng đáp.
Hoa Vân Long gật gật đầu rồi hỏi: "Quỳnh cô cô đang ở bên trong đấy sao?"
Tiểu Ngọc đáp: "Vâng, tiểu thư đang ở bên trong, vừa rồi vẫn còn đang thương tâm khóc nức nở."
Hoa Vân Long nhịn không được ngắt một cái trên gương mặt non mềm của hai người, nói một tiếng đa tạ rồi tiến vào trong phòng, lưu lại hai tiểu cô nương cả gương mặt đều ửng đỏ kiều diễm, xấu hổ không thôi. Trong nội tâm Hoa Vân Long không khỏi khó hiểu, hôm nay ta bị làm sao à nha? Đi tới cửa, Hoa Vân Long nhẹ giọng nói: "Quỳnh cô cô, Long nhi tới thăm ngươi."
"Vào đi."
Thanh âm trong trẻo yêu kiều đến như vậy? Hoa Vân Long một bụng đầy nghi hoặc, vén rèm đi vào trong, hắn chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc đồ tang màu xám trắng đang ngồi ở trên giường, nàng nghe thấy hắn tiến đến thì cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai người mắt chạm mắt, đồng thời chấn động, đều ngây ngẩn cả người.
Hoa Vân Long thật sự không nghĩ tới Tư Mã Quỳnh còn trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, đặc biệt là hiện tại nàng đang bi thương cực độ, một gương mặt lê hoa đái vũ - nước mắt như mưa, thiết tha động lòng người, làm cho người ta vô cùng thương yêu. Hoa Vân Long trời sinh đa tình, không tự chủ được mà sinh ra một cảm giác xúc động muốn an ủi Tư Mã Quỳnh, muốn làm cho nàng hạnh phúc, Tư Mã Quỳnh lại có một phiên cảm thụ khác, nàng chỉ cảm thấy toàn thân Hoa Vân Long tràn đầy mị lực động lòng người, bản thân không tự giác được mà bị hắn hấp dẫn. Cái gọi là hai người "vừa gặp đã yêu - nhất kiến chung tình", đại khái cũng không khác tình huống này bao nhiêu.
Ngưng mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ một hồi lâu, thanh âm từ phía ngoài vang lên mới đột nhiên đánh thức hai người trong phòng, gương mặt Tư Mã Quỳnh không khỏi nóng lên, đỏ hồng dụ hoặc lòng người, từ trước đến nay nàng đều mắt cao hơn trán, cho nên mãi đến bây giờ vãn còn chưa có gả cho ai, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt Hoa Vân Long lại bất ngờ thất hồn lạc phách, khiến cho nàng xấu hổ không thôi. Trong lòng Hoa Vân Long cũng là bốc lên một cảm giác xúc động khác thường, nhưng hắn lập tức che giấu đi rồi lên tiếng trước: "Quỳnh cô cô, ta đến đây là muốn hỏi thăm rõ ràng một ít chi tiết cụ thể."
Tư Mã Quỳnh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, bi thương tha thiết mà kể lại rõ ràng chi tiết một lần, vừa kể xong lại kiềm nén không nổi thương tâm trong lòng, nức nở khóc òa lên. Hoa Vân Long nhìn nàng khóc mà cũng dâng lên một cảm giác xót thương, tiến lên phía trước, giang tay vịn hai vai của nàng rồi nói: "Quỳnh cô cô, ngươi đừng thương tâm nữa, Long nhi nhất định sẽ điều tra ra hung thủ, báo thù cho Tư Mã gia của ngươi."
Tư Mã Quỳnh đột nhiên xoay người một cái, nhào tới trong lồng ngực Hoa Vân Long, òa khóc nức nở, sở dĩ nàng có cử chỉ kích động như thế, đều là vì thương tâm quá độ dẫn tới xúc động không tỉnh táo.
Hoa Vân Long bất ngờ không kịp chuẩn bị, theo phản xạ giang rộng vòng tay ôm Tư Mã Quỳnh vào lòng, hai quả cầu ngọc ngà mềm mại áp sát vào trước ngực, Hoa Vân Long chỉ cảm thấy từ đan điền bùng lên dục hỏa nồng cháy, cũng không kiềm chế được dục vọng nữa, nâng cằm Tư Mã Quỳnh lên trước mặt mình, cúi đầu liền hôn xuống. Tư Mã Quỳnh chỉ có thể kinh hãi gọi lên một tiếng: "Long nhi..."
Miệng anh đào nhỏ nhắn đã bị Hoa Vân Long dùng miệng ngăn chặn, đầu lưỡi của hắn một đường tiến nhanh, hưng phấn mà không ngừng dây dưa quấn quít cùng đầu lưỡi của nàng. Toàn thân Tư Mã Quỳnh bị cảm giác sung sướng kỳ lạ làm cho nhũn ra, nếu không phải Hoa Vân Long ôm chặt lấy nàng, nàng sớm đã ngã quỵ ra sau rồi.
Hoa Vân Long ôm lấy ngọc thể mềm mại của nàng, bế lên trên giường. Trong phòng lúc này ấm áp như xuân, ngoại trừ thanh âm "phừng phực" do nến đỏ phát ra, cũng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập của Tư Mã Quỳnh. Hoa Vân Long ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức ngọc thể của thiếu nữ đang giăng ngang vô lực nằm ở trên giường. Trải qua một hồi vận động kịch liệt trước đó, mái tóc đen tuyền của Tư Mã Quỳnh đã rối tung lên, phủ ở trên giường như thác nước, mặt ngọc hiện ra một mảnh ửng hồng, trên mũi ngọc thẳng tắp đọng từng giọt mồ hôi, y phục mặc trên ngọc thể thuần khiết đã bị đổ mồ hôi làm ướt đẫm, những địa phương thần bí gì đó đều mơ hồ hiển lộ ra ngoài.
Hoa Vân Long thuần thục cởi bỏ tất cả chướng ngại trên người Tư Mã Quỳnh, tinh tế mà kỹ càng quan sát thân thể tuyệt mỹ không mảnh vải che thân của Tư Mã Quỳnh. Thân thể tựa như bạch ngọc của Tư Mã Quỳnh ưỡn thẳng lên hai ngọn núi non mềm đã trở nên cương cứng, lớn nhỏ vừa phải, khiến cho người ta thương yêu vô cùng, trên đỉnh núi đôi là hai viên đầu vú màu hồng phấn, long lanh óng ánh, khiến cho người ta hận không thể lập tức hái về chiếm hữu cho riêng mình, bụng dưới bằng phẳng, trắng noãn, tinh tế tỉ mỉ, khiến người mê muội, chỗ rốn xinh đẹp nhạy cảm khiến cho người ta yêu thích không buông tay, cặp đùi ngọc sáng bóng, thon dài thẳng tắp, phát tán ra chung quanh vẻ mỹ lệ dụ hoặc. Phần cuối của bụng dưới, chỗ hai chân kẹp chặt, là bãi cỏ thơm đen óng tỏa sáng, nhưng khi thấy đùi ngọc tách ra, sẽ để lộ âm hộ như đào như mật, mơ hồ nhìn ra một đường tơ hồng, lại như đỏ thắm, kiều diễm mê người, trên đỉnh của đường tơ hồng ưỡn thẳng lên một hạt âm hạch tựa như mã não đỏ rực.
Hoa Vân Long vuốt ve xoa bóp cặp vú nhỏ xinh xắn mà cứng rắn vểnh cao của Tư Mã Quỳnh, lại liếm nhẹ đầu vú đã trở nên cương cứng mà nhô lên. Bàn tay hắn phủ lên trên cặp vú của Tư Mã Quỳnh, vừa vặn ôm hết toàn bộ núm vú xinh xắn của nàng, Hoa Vân Long dùng bàn tay ma sát nụ hoa đã trở nên cứng rắn của nàng khiến Tư Mã Quỳnh không nhịn được mà nhẹ giọng rên rỉ. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi nàng, ma thủ một đường di chuyển lên phía trên cặp đùi của nàng, đến tận nơi cuối cùng, ngay lúc hắn định thi triển động tác xâm lược, Tư Mã Quỳnh vô thức kẹp chặt hai chân thật gắt gao, khiến bàn tay quái ác của Hoa Vân Long bị kẹp chặt ở khu vực thần bí nhất của thiếu nữ.
Tác giả :
Hoa Gian Lãng Tử