Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 25: Ấm áp
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời thoáng đãng, Minh Chủ đại nhân mập mạp ngồi bên hồ thả câu, khép hờ cặp mắt, đầu còn khẽ gật gật một chút một chút, tựa hồ đang ngủ. Trên bầu trời xanh lam, một con chim bồ câu trắng nhỏ bay tới, dừng trên vai Minh Chủ béo, “Thầm thì" kêu hai tiếng. “Minh Chủ." Phía sau, Khâu Đường nhẹ giọng gọi y, “Quý công tử gửi thư." “Hử? A? Nga, nương tử của Tiểu Ngọc đến đây a." Béo Minh Chủ mở to mắt, xoa xoa đầu con chim bồ câu trắng nhỏ, “Vất vả ày, vất vả ày." Y lấy cuộn giấy nho nhỏ buộc trên đùi nó xuống, sau đó lại lấy ra một nắm đậu từ túi tiền treo bên hông, mở bàn tay ra thưởng cho nó ăn. Nương tử của Tiểu Ngọc… khóe môi Khâu Đường giật giật, danh xưng này là để chỉ con chim bồ câu trắng nhỏ mà Quý Ngọc Anh nuôi, rất là thông minh, Quý công tử xưa nay lạnh băng băng, lúc nào cũng đeo lên bộ mặt than nhưng lại đối xử rất tốt với con chim này, chỉ sợ tương lai, nương tử của hắn cũng chưa chắc đã được sủng ái như thế. Nhìn xong nội dung trong thư, béo Minh Chủ nhắm mắt lại, đem bức thư trong tay bóp thành bột mịn, thở dài một hơi. “Minh Chủ, Quý công tử có tin tức truyền đến?" Thu ý cười trên khóe miệng, Khâu Đường hỏi. “Tiểu Đường a." Không mở to mắt, béo Minh Chủ bỗng nhiên mở miệng. “Dạ?" Khâu Đường không biết vì sao, lên tiếng đáp lời. “Năm nay ta bao nhiêu tuổi?" “Nửa tháng nữa chính là sinh nhật lần thứ năm mươi bảy của người, trong trang đang chuẩn bị a." Khâu Đường cười nói. “Năm mươi bảy à." Béo Minh Chủ hé mắt, “Còn nhớ khi ta sơ nhập giang hồ, một người một kiếm, dám xông vào Quan Ưng sơn trại, một mình giao chiến với Quan Ưng Tam Hùng, hiện tại nghĩ lại, đúng thật là to gan lớn mật." Khâu Đường mỉm cười. “Ai, lúc ấy ta cũng rất anh tuấn nha, so với Tiểu Ngọc cũng chẳng kém cạnh." Béo Minh Chủ sâu kín thở dài. “Vâng, Minh Chủ vẫn luôn luôn anh minh uy phong." Khâu Đường gật đầu cười nói. “… Thực giả dối." Béo Minh Chủ rụt rụt cổ, nói thầm một câu, lại nói, “Tiểu Đường, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" “Hai mươi chín." “Chậc chậc, cũng xấp xỉ tuổi ta khi ta nhặt được hai huynh đệ các ngươi, làm sao mà lại già nhanh như vậy, so với ta còn giống lão già hơn, nhớ năm đó ta đây cũng là kẻ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, trên giang hồ cũng không ít hiệp nữ thầm mến ta nha." Béo Minh Chủ rung đùi đắc ý nói, lại liếc mắt nhìn gã một cái, “Con gái của Thôi đại nương ở Phụng Tiên trấn năm nay vừa tròn hai mươi, tuổi có hơi hơi lớn một chút, nhưng hiền lành lại xinh đẹp, chỉ vì thương mẫu than mắt mù mới lần lữa chưa lập gia đình, ta thấy cũng rất xứng vơi ngươi, còn có con gái của thợ rèn Vương, năm nay mới vừa mười tám, mọi người đều gọi là đóa hoa của Phụng Tiên trấn, ta đang định cầu thân cho đệ đệ Tiểu Ngôn Ngôn của ngươi a." Khâu Đường khép hờ mắt, dáng vẻ thờ ơ. “Này, ngươi có nghe hay không đấy?" Béo Minh Chủ tăng âm lượng. “Đang nghe." Khâu Đường cúi đầu hừ một tiếng. “Vậy ngươi thấy thế nào?" Béo Minh Chủ nhíu mày. “Mọi việc đều nghe Minh Chủ phân phó." Khâu Đường mắt cũng không chớp nói. “Mới là lạ! Lần nào ngươi cũng nói vậy! Nghe ta phân phó! Nếu đúng là nghe ta phân phó, chẳng lẽ ngươi cùng Tiểu Ngôn lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa lập gia thất sao!" Béo Minh Chủ trừng mắt giận dữ, “Ngươi nói một lần, ta liền kêu bà mai làm mai cho các ngươi một lần! Giờ con của mấy cô nương khi đó đã biết chạy rồi, các ngươi vẫn còn là hai kẻ lông bông lưu manh, thật sự là tức chết ta!" Chim bồ câu trắng nhỏ bị kinh sợ bay lên. Khâu Đường vẫn bất động như núi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngay cả hơi thở cũng chẳng hề loạn. “Ai, thực muốn ôm tôn tử a…" Béo Minh Chủ bỗng nhiên hạ giọng. “Cho dù ta có con, đó cũng không phải là tôn tử của ngài." Khâu Đường cãi lại. “Ngươi… Ngươi bất hiếu!" Béo Minh Chủ hít sâu một hơi, “Ta nuôi huynh đệ các ngươi lâu như vậy, muốn các ngươi gọi ta một tiếng ‘phụ thân’ cũng là quá phận sao?!" Khâu Đường thở dài, “Buổi tối cho phép ngài uống rượu với ăn bánh trôi." “Nga nga, thật chứ?" Béo Minh Chủ lập tức tỉnh táo tinh thần, cười híp mắt, xách giỏ cá, xoay người định đi. “Có chỗ nào giống phụ thân …" Khâu Đường lắc đầu thở dài, thay y thu dọn hết mồi câu cùng cần câu đã sắp rơi xuống nước. “Tiểu Đường a." Phía sau, Vương Cảnh Ngôn dừng bước, cúi đầu nói, “Ta biết ngươi cùng Tiểu Ngôn hiếu thuận, không đành lòng bỏ lại một lão già như ta cô đơn một mình, bất quá ta đã là người đất lấp tới cổ rồi, các ngươi cần phải tự lo ình, giang hồ… không phải là nơi nên ở lâu."
(đất lấp tới cổ: tương tự như câu ‘đã bước một chân vào quan tài’, ý nói sắp chết) Khâu Đường lặng đi một chút, quay đầu lại, liền thấy y vung tay tất tả chạy về phía nhà bếp, dường như những lời sâu xa kia đều là ảo giác. “Uy! Chỉ được ăn một chén!" Hắn kêu. “Đã biết. đã biết." Vương Cảnh Ngôn đầu cũng không quay lại đáp. Khâu Đường lắc lắc đầu cười, thu dọn cần câu cùng mồi câu, đuổi theo. Lúc này, Mộ Dung Vân Thiên đang ngồi một mình bên cửa sổ chơi cờ. Tự mình chơi cờ với chính mình, đối với hắn vốn là chuyện bình thường, chỉ là hiện tại, hắn lại có chút buồn phiền. Một phiến lá cây từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, dừng trên bàn cờ, hắn yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, rốt cục hiểu được có vấn đề ở chỗ nào. Yên lặng, thực sự quá yên tĩnh. Thân ảnh nho nhỏ luôn thích chạy tới chạy lui trước mắt hắn hiện tại lại không thấy đâu, thanh âm trong trẻo luôn thích ghé sát tai hắn ồn ào cũng không thấy. Kỳ quái, rõ ràng hắn là người thích sự yên tĩnh, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng không quen. Quân cờ ngọc nặng nề gõ lên bàn, thanh âm vô cùng thanh thúy, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía rèm cửa, tấm rèm được thả xuống, che chắn kỹ càng, bên trong không có chút động tĩnh nào. Sau khi ăn trưa xong, nàng có vẻ buồn ngủ nên đi ngủ, sau đó không thấy đi ra nữa. Trong lòng không yên, thế cờ bày ra vô cùng lộn xộn, Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày nhìn bàn cờ thê thảm, vung tay áo đảo loạn quân cờ. Có lẽ… thân thể nàng không thoải mái? Đi xem đi, vạn nhất nàng té xỉu ở trong thì sao, hắn gật gật đầu, cảm thấy đã tìm được một cái cớ không tệ, vì thế đứng lên rũ ống tay áo, vén rèm lên đi vào. Đi vào phòng trong, chỉ thấy trên giường, Thịnh Bảo Hoa đang rúc vào chăn, trùm kín toàn thân. “Đang ngủ sao?" Hắn chần chờ một chút, cuối cùng mở miệng. “Ừm…" Trong chăn truyền tới thanh âm ậm ừ không rõ. Nghe được câu trả lời của nàng, Mộ Dung Vân Thiên cũng cảm thấy mình cứ như vậy đi vào có chút không ổn, hắn ho nhẹ một tiếng, định đi ra ngoài. Chính lúc ấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái chăn kia run rẩy từng hồi. Nghi hoặc nhíu mày, hắn đi đến bên giường, đưa tay kéo chăn xuống một chút, liền thấy hai gò má vốn hồng nhuận của nàng lúc này lại tái nhợt. “Làm sao vậy?" Hắn vội lấy tay vuốt trán của nàng, trên trán một phiến mồ hôi lạnh. Thịnh Bảo Hoa hơi hơi mở mắt, giơ tay muốn kéo lại chăn trùm lên đầu, Mộ Dung Vân Thiên lại giữ chặt lại, “Sao lại thế này?" “Không… Không có việc gì… Huynh đi ra ngoài…" Thịnh Bảo Hoa run run, nói không lên lời. “Cô như thế này mà là không có chuyện gì sao?" Mộ Dung Vân Thiên ngồi xuống cạnh giường, không tị hiềm mà sờ sờ tay chân của nàng, thật sự đều lạnh một cách không bình thường, giống như một khối băng vậy, nhíu mày bắt mạch giúp nàng, mạch tượng rối loạn, lại không tra ra là vì nguyên nhân gì. Không phải trúng độc, không phải bị thương, chỉ cảm thấy có một cỗ hàn khí khó hiểu tán loạn trong cơ thể nàng, Thịnh Bảo Hoa cố gắng rút tay lại, nhưng lại không có chút sức lực nào. “Buông… Buông tay…" Nàng cắn răng kêu khẽ. “Đừng ngang ngạnh." Mộ Dung Vân Thiên chỉ cho rằng nàng đang cáu kỉnh do thân thể không thoải mái, lại giật mình khi nhìn thấy hoa văn kỳ dị trên cổ nàng, hoa văn đó kỳ quái mà quỷ dị, từ chỗ cổ áo chậm rãi lan tràn tới mặt của nàng, “Cô…" Hắn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhỏ bị mình nắm trong tay, trên cổ tay cũng có hoa văn quỷ dị giống như vậy. Thịnh Bảo Hoa lập tức nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng dùng sức giãy khỏi tay hắn, che mặt, “Đừng nhìn ta… Đi ra ngoài… Đi ra ngoài… Mau…" Mộ Dung Vân Thiên không nói gì, một tay để ở sau lưng nàng, thử truyền chân khí giúp nàng áp chế hàn khí, kết quả Thịnh Bảo Hoa nhíu mày, phun ra một búng máu. Mộ Dung Vân Thiên không dám lộn xộn, chỉ có thể nhìn nàng vô cùng đau đớn khó chịu, nhất thời lại cảm thấy hoang mang lo sợ. Nghĩ một chút, cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, hắn đành đứng dậy, “Ta đi tìm Khâu Đường đến xem." Hắn vừa đứng lên, liền cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo chặt. “Không… Không có chuyện gì, bệnh cũ …" Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nói một câu, liền buông lỏng tay, rúc vào trong chăn, tiếp tục run lập cập, hai hàm răng cũng run lên, “Nhịn một chút… sắp hết rồi." “Nhịn?" Sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên có chút khó coi, cái dạng này phải nhịn như thế nào? Nhìn nàng lạnh như vậy, giống như sắp bị đông chết, rõ ràng thời tiết đang rất ấm áp, nhưng toàn thân nàng lại lạnh lẽo như một khối băng. Thịnh Bảo Hoa chỉ lo run, không còn sức lực để nói chuyện nữa. Sắc mặt nàng tái nhợt gần như trong suốt, hoa văn quỷ dị trên mặt lại càng trở nên bắt mắt, lúc này toàn thân nàng dường như chỉ là hư ảo không tồn tại thực, tựa như một khối băng có thể tan chảy bất cứ lúc nào, Mộ Dung Vân Thiên chỉ cảm thấy trong lòng giống như có chỗ nào bị xé rách, thập phần khó chịu. Không do dự, hắn cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh, kéo nàng vào lòng, dùng chăn bông ủ kỹ lưỡng. Thần trí Thịnh Bảo Hoa thoáng thanh tỉnh lại, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong lòng Mộ Dung Vân Thiên, cảm thấy được vòm ngực rắn chắc của hắn, cảm giác được hai cánh tay hắn đang chặt chẽ ôm lấy bản thân mình. Sau đó… thân thể vốn đang cảm thấy rét lạnh giống như bị băng tuyết bao phủ của nàng, lại có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn. Từ lúc nhớ được mọi chuyện, cái cảm giác đáng sợ này đã giống như cơn ác mộng theo sát nàng không rời, nhưng trong một khắc này, dường như lại không quá khó chịu. Phụ thân nói, căn bệnh này nàng đã mắc phải từ khi còn trong bụng mẹ, không thể trị hết. Mỗi lần phát bệnh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Phụ thân đã tìm đủ mọi cách, nhưng mỗi lần phát bệnh, cho dù có ngồi trên giường sưởi, nàng vẫn không cảm thấy có một chút độ ấm nào. Mà hiện tại… Nàng lại có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn. Nhận thấy nàng đang cố rúc vào lòng mình, Mộ Dung Vân Thiên ôm chặt nàng, “Còn lạnh không?" “Có." Thịnh Bảo Hoa cúi đầu đáp. Mộ Dung Vân Thiên lại nắm thật chặt cánh tay, “Như vậy thì sao?" “Có." Kỳ thật Thịnh Bảo Hoa đã không còn quá khó chịu, chỉ là nàng vô cùng lưu luyến vòng ôm ấm áp này. Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy trong lòng đau đớn, lại không biết phải nói thế nào, tới tận khi thân thể nhỏ bé lạnh lẽo trong lòng từ từ trở lại ấm áp hơn. Dần dần, Thịnh Bảo Hoa không còn run nữa, hoa văn màu đen quỷ dị trên mặt cũng biến mất dần. “Ta rất xấu phải không…" Vẫn đang rúc vào trong lòng hắn, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu mở miệng. “Không." Mộ Dung Vân Thiên quả quyết phủ nhận. Khóe miệng Thịnh Bảo Hoa hơi hơi nhếch lên một chút, “Huynh sẽ ghét bỏ ta sao?" “Sẽ không." “Huynh thật tốt." Thịnh Bảo Hoa lặng lẽ vươn tay, ôm lấy hông hắn. Mộ Dung Vân Thiên lặng đi một chút, cúi đầu nhìn nàng, chạm tới cặp mắt trong suốt, hắn ho nhẹ một tiếng, vội đẩy nàng ra, ngồi dậy. “Huynh ghét bỏ ta." Cặp mắt trong suốt lập tức tối lại ngay được, Thịnh Bảo Hoa mím miệng, đáng thương nhìn hắn. “Khụ, không phải, nam… ừm… nữ… ừm, nam nữ thụ thụ bất thân." Mộ Dung Vân Thiên giải thích. “Chúng ta đã từng hôn qua nha." Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt nhắc nhở. Nhớ tới bờ môi mềm mại của nàng, trong phút chốc, Mộ Dung Vân Thiên không nói rõ cảm giác, hắn xuống giường không kịp mặc y phục, cơ hồ là chạy trốn xông ra ngoài, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ mang bữa tối về phòng cho cô." “Chờ một chút." Thịnh Bảo Hoa vội kêu hắn lại. Mộ Dung Vân Thiên ngừng lại một chút, thậm chí không dám quay đầu nhìn nàng, chết tiệt, khi nãy nàng ôm hắn, lại có cảm giác tâm viên ý mã.
(tâm viên ý mã: ý chỉ suy nghĩ bất định không yên, biến chuyển rất nhanh) “Đừng nói cho người khác biết… Được không." Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nói, có chút cầu khẩn. Mộ Dung Vân Thiên lặng đi một chút, quay đầu lại nhìn nàng. “Phụ thân nói… Nếu bị người khác biết, sẽ bị coi là yêu quái mà thiêu chết." Thịnh Bảo Hoa hạ mi mắt, thanh âm rất nhẹ, lại mang theo vẻ quật cường, “Ta không phải yêu quái." Mộ Dung Vân Thiên bước lại, kéo nàng quay về bên giường, giúp nàng đắp kín chăn, sau đó nhẹ nhàng gõ một cái lên trán nàng, “Cô không phải yêu quái, nghỉ ngơi cho thật tốt, muốn ăn cái gì?" “Ừm… Chân gà!" Nét ảm đạm trên mặt biến mất không thấy đâu nữa, hai mắt Thịnh Bảo Hoa lòe lòe lóe sáng nhìn hắn. “Không được, thanh đạm chút." Mộ Dung Vân Thiên lắc đầu. “… Cháo cá?" “Được, cô ngủ một lát đi." Mộ Dung Vân Thiên xoay người đi ra ngoài. Thịnh Bảo Hoa nhìn theo hắn đi ra ngoài cửa, cách tấm rèm cửa, nàng nghe được hắn nói, “Sẽ không nói cho người khác biết." Khóe miệng nhếch lên, Thịnh Bảo Hoa “Ừm" một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy, sinh bệnh cũng không phải là quá đáng ghét.
(đất lấp tới cổ: tương tự như câu ‘đã bước một chân vào quan tài’, ý nói sắp chết) Khâu Đường lặng đi một chút, quay đầu lại, liền thấy y vung tay tất tả chạy về phía nhà bếp, dường như những lời sâu xa kia đều là ảo giác. “Uy! Chỉ được ăn một chén!" Hắn kêu. “Đã biết. đã biết." Vương Cảnh Ngôn đầu cũng không quay lại đáp. Khâu Đường lắc lắc đầu cười, thu dọn cần câu cùng mồi câu, đuổi theo. Lúc này, Mộ Dung Vân Thiên đang ngồi một mình bên cửa sổ chơi cờ. Tự mình chơi cờ với chính mình, đối với hắn vốn là chuyện bình thường, chỉ là hiện tại, hắn lại có chút buồn phiền. Một phiến lá cây từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, dừng trên bàn cờ, hắn yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, rốt cục hiểu được có vấn đề ở chỗ nào. Yên lặng, thực sự quá yên tĩnh. Thân ảnh nho nhỏ luôn thích chạy tới chạy lui trước mắt hắn hiện tại lại không thấy đâu, thanh âm trong trẻo luôn thích ghé sát tai hắn ồn ào cũng không thấy. Kỳ quái, rõ ràng hắn là người thích sự yên tĩnh, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng không quen. Quân cờ ngọc nặng nề gõ lên bàn, thanh âm vô cùng thanh thúy, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía rèm cửa, tấm rèm được thả xuống, che chắn kỹ càng, bên trong không có chút động tĩnh nào. Sau khi ăn trưa xong, nàng có vẻ buồn ngủ nên đi ngủ, sau đó không thấy đi ra nữa. Trong lòng không yên, thế cờ bày ra vô cùng lộn xộn, Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày nhìn bàn cờ thê thảm, vung tay áo đảo loạn quân cờ. Có lẽ… thân thể nàng không thoải mái? Đi xem đi, vạn nhất nàng té xỉu ở trong thì sao, hắn gật gật đầu, cảm thấy đã tìm được một cái cớ không tệ, vì thế đứng lên rũ ống tay áo, vén rèm lên đi vào. Đi vào phòng trong, chỉ thấy trên giường, Thịnh Bảo Hoa đang rúc vào chăn, trùm kín toàn thân. “Đang ngủ sao?" Hắn chần chờ một chút, cuối cùng mở miệng. “Ừm…" Trong chăn truyền tới thanh âm ậm ừ không rõ. Nghe được câu trả lời của nàng, Mộ Dung Vân Thiên cũng cảm thấy mình cứ như vậy đi vào có chút không ổn, hắn ho nhẹ một tiếng, định đi ra ngoài. Chính lúc ấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái chăn kia run rẩy từng hồi. Nghi hoặc nhíu mày, hắn đi đến bên giường, đưa tay kéo chăn xuống một chút, liền thấy hai gò má vốn hồng nhuận của nàng lúc này lại tái nhợt. “Làm sao vậy?" Hắn vội lấy tay vuốt trán của nàng, trên trán một phiến mồ hôi lạnh. Thịnh Bảo Hoa hơi hơi mở mắt, giơ tay muốn kéo lại chăn trùm lên đầu, Mộ Dung Vân Thiên lại giữ chặt lại, “Sao lại thế này?" “Không… Không có việc gì… Huynh đi ra ngoài…" Thịnh Bảo Hoa run run, nói không lên lời. “Cô như thế này mà là không có chuyện gì sao?" Mộ Dung Vân Thiên ngồi xuống cạnh giường, không tị hiềm mà sờ sờ tay chân của nàng, thật sự đều lạnh một cách không bình thường, giống như một khối băng vậy, nhíu mày bắt mạch giúp nàng, mạch tượng rối loạn, lại không tra ra là vì nguyên nhân gì. Không phải trúng độc, không phải bị thương, chỉ cảm thấy có một cỗ hàn khí khó hiểu tán loạn trong cơ thể nàng, Thịnh Bảo Hoa cố gắng rút tay lại, nhưng lại không có chút sức lực nào. “Buông… Buông tay…" Nàng cắn răng kêu khẽ. “Đừng ngang ngạnh." Mộ Dung Vân Thiên chỉ cho rằng nàng đang cáu kỉnh do thân thể không thoải mái, lại giật mình khi nhìn thấy hoa văn kỳ dị trên cổ nàng, hoa văn đó kỳ quái mà quỷ dị, từ chỗ cổ áo chậm rãi lan tràn tới mặt của nàng, “Cô…" Hắn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhỏ bị mình nắm trong tay, trên cổ tay cũng có hoa văn quỷ dị giống như vậy. Thịnh Bảo Hoa lập tức nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng dùng sức giãy khỏi tay hắn, che mặt, “Đừng nhìn ta… Đi ra ngoài… Đi ra ngoài… Mau…" Mộ Dung Vân Thiên không nói gì, một tay để ở sau lưng nàng, thử truyền chân khí giúp nàng áp chế hàn khí, kết quả Thịnh Bảo Hoa nhíu mày, phun ra một búng máu. Mộ Dung Vân Thiên không dám lộn xộn, chỉ có thể nhìn nàng vô cùng đau đớn khó chịu, nhất thời lại cảm thấy hoang mang lo sợ. Nghĩ một chút, cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, hắn đành đứng dậy, “Ta đi tìm Khâu Đường đến xem." Hắn vừa đứng lên, liền cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo chặt. “Không… Không có chuyện gì, bệnh cũ …" Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nói một câu, liền buông lỏng tay, rúc vào trong chăn, tiếp tục run lập cập, hai hàm răng cũng run lên, “Nhịn một chút… sắp hết rồi." “Nhịn?" Sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên có chút khó coi, cái dạng này phải nhịn như thế nào? Nhìn nàng lạnh như vậy, giống như sắp bị đông chết, rõ ràng thời tiết đang rất ấm áp, nhưng toàn thân nàng lại lạnh lẽo như một khối băng. Thịnh Bảo Hoa chỉ lo run, không còn sức lực để nói chuyện nữa. Sắc mặt nàng tái nhợt gần như trong suốt, hoa văn quỷ dị trên mặt lại càng trở nên bắt mắt, lúc này toàn thân nàng dường như chỉ là hư ảo không tồn tại thực, tựa như một khối băng có thể tan chảy bất cứ lúc nào, Mộ Dung Vân Thiên chỉ cảm thấy trong lòng giống như có chỗ nào bị xé rách, thập phần khó chịu. Không do dự, hắn cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh, kéo nàng vào lòng, dùng chăn bông ủ kỹ lưỡng. Thần trí Thịnh Bảo Hoa thoáng thanh tỉnh lại, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong lòng Mộ Dung Vân Thiên, cảm thấy được vòm ngực rắn chắc của hắn, cảm giác được hai cánh tay hắn đang chặt chẽ ôm lấy bản thân mình. Sau đó… thân thể vốn đang cảm thấy rét lạnh giống như bị băng tuyết bao phủ của nàng, lại có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn. Từ lúc nhớ được mọi chuyện, cái cảm giác đáng sợ này đã giống như cơn ác mộng theo sát nàng không rời, nhưng trong một khắc này, dường như lại không quá khó chịu. Phụ thân nói, căn bệnh này nàng đã mắc phải từ khi còn trong bụng mẹ, không thể trị hết. Mỗi lần phát bệnh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Phụ thân đã tìm đủ mọi cách, nhưng mỗi lần phát bệnh, cho dù có ngồi trên giường sưởi, nàng vẫn không cảm thấy có một chút độ ấm nào. Mà hiện tại… Nàng lại có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn. Nhận thấy nàng đang cố rúc vào lòng mình, Mộ Dung Vân Thiên ôm chặt nàng, “Còn lạnh không?" “Có." Thịnh Bảo Hoa cúi đầu đáp. Mộ Dung Vân Thiên lại nắm thật chặt cánh tay, “Như vậy thì sao?" “Có." Kỳ thật Thịnh Bảo Hoa đã không còn quá khó chịu, chỉ là nàng vô cùng lưu luyến vòng ôm ấm áp này. Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy trong lòng đau đớn, lại không biết phải nói thế nào, tới tận khi thân thể nhỏ bé lạnh lẽo trong lòng từ từ trở lại ấm áp hơn. Dần dần, Thịnh Bảo Hoa không còn run nữa, hoa văn màu đen quỷ dị trên mặt cũng biến mất dần. “Ta rất xấu phải không…" Vẫn đang rúc vào trong lòng hắn, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu mở miệng. “Không." Mộ Dung Vân Thiên quả quyết phủ nhận. Khóe miệng Thịnh Bảo Hoa hơi hơi nhếch lên một chút, “Huynh sẽ ghét bỏ ta sao?" “Sẽ không." “Huynh thật tốt." Thịnh Bảo Hoa lặng lẽ vươn tay, ôm lấy hông hắn. Mộ Dung Vân Thiên lặng đi một chút, cúi đầu nhìn nàng, chạm tới cặp mắt trong suốt, hắn ho nhẹ một tiếng, vội đẩy nàng ra, ngồi dậy. “Huynh ghét bỏ ta." Cặp mắt trong suốt lập tức tối lại ngay được, Thịnh Bảo Hoa mím miệng, đáng thương nhìn hắn. “Khụ, không phải, nam… ừm… nữ… ừm, nam nữ thụ thụ bất thân." Mộ Dung Vân Thiên giải thích. “Chúng ta đã từng hôn qua nha." Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt nhắc nhở. Nhớ tới bờ môi mềm mại của nàng, trong phút chốc, Mộ Dung Vân Thiên không nói rõ cảm giác, hắn xuống giường không kịp mặc y phục, cơ hồ là chạy trốn xông ra ngoài, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ mang bữa tối về phòng cho cô." “Chờ một chút." Thịnh Bảo Hoa vội kêu hắn lại. Mộ Dung Vân Thiên ngừng lại một chút, thậm chí không dám quay đầu nhìn nàng, chết tiệt, khi nãy nàng ôm hắn, lại có cảm giác tâm viên ý mã.
(tâm viên ý mã: ý chỉ suy nghĩ bất định không yên, biến chuyển rất nhanh) “Đừng nói cho người khác biết… Được không." Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nói, có chút cầu khẩn. Mộ Dung Vân Thiên lặng đi một chút, quay đầu lại nhìn nàng. “Phụ thân nói… Nếu bị người khác biết, sẽ bị coi là yêu quái mà thiêu chết." Thịnh Bảo Hoa hạ mi mắt, thanh âm rất nhẹ, lại mang theo vẻ quật cường, “Ta không phải yêu quái." Mộ Dung Vân Thiên bước lại, kéo nàng quay về bên giường, giúp nàng đắp kín chăn, sau đó nhẹ nhàng gõ một cái lên trán nàng, “Cô không phải yêu quái, nghỉ ngơi cho thật tốt, muốn ăn cái gì?" “Ừm… Chân gà!" Nét ảm đạm trên mặt biến mất không thấy đâu nữa, hai mắt Thịnh Bảo Hoa lòe lòe lóe sáng nhìn hắn. “Không được, thanh đạm chút." Mộ Dung Vân Thiên lắc đầu. “… Cháo cá?" “Được, cô ngủ một lát đi." Mộ Dung Vân Thiên xoay người đi ra ngoài. Thịnh Bảo Hoa nhìn theo hắn đi ra ngoài cửa, cách tấm rèm cửa, nàng nghe được hắn nói, “Sẽ không nói cho người khác biết." Khóe miệng nhếch lên, Thịnh Bảo Hoa “Ừm" một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy, sinh bệnh cũng không phải là quá đáng ghét.
Tác giả :
Mộng Tam Sinh