Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 14: Sự thẹn thùng
Thấy Thịnh Bảo Hoa nghẹn đỏ cả mặt, nắm bàn tay nhỏ bé nộn nộn mãnh liệt vuốt ngực, vẻ mặt khó chịu, Mai Ngạo Hàn cười híp mắt, thập phần săn sóc rót một chén trà đưa tới bên môi nàng, một tay còn vỗ lưng giúp nàng, lực đạo vừa phải không nhẹ không nặng. Thịnh Bảo Hoa uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu lại “Phốc" phun ra, văng hết cả lên mặt hắn. “Ách… Thực xin lỗi." Thịnh Bảo Hoa nhỏ giọng nói khẽ. Mai Ngạo Hàn có thể cảm giác được bộ dạng mình lúc này vô cùng chật vật, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nét cười, “Bảo Bảo không cần để ý." Nhưng hiển nhiên, nụ cười của hắn có chút vặn vẹo. “Mai đại hiệp huynh thật sự là người tốt." Thịnh Bảo Hoa tươi cười chân thành nịnh nọt. Phụ thân đã từng nói, người của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại chúng ta, cái gì cũng có thể ăn, duy chỉ không ăn thiệt thòi. Rời khỏi Bảo Vân sơn, nàng tự nhiên cũng không thể đánh mất thể diện của Bảo Vân sơn, lời phụ thân dạy bảo nhất định phải nghiêm khắc chấp hành! Một loạt hành động này khiến không ít người bật cười, còn lại một bộ phận khác, lại bị bàn của Tần La Y hấp dẫn sự chú ý. Tần gia đại tiểu thư luôn điêu ngoa bốc đồng thất thường đang hết sức ân cần lôi kéo gia nô A Thất nhà nàng, “Viên đại ca, cùng nhau ngồi a." “Tiểu thư ngồi là được rồi." “Viên đại ca ~ ngồi đi ~ “ “Tiểu thư không nên như vậy…" “A Thất!" Thanh âm ôn nhu đột nhiên trở nên sắc nhọn. Viên Mộ phản xạ có điều kiện, lúc này đặt mông ngồi xuống ghế, cảm giác được ánh mắt cười đùa của mọi người, y có chút chán nản ho nhẹ một tiếng. “Viên đại ca, ăn cháo nhé?" Thanh âm sắc nhọn lại trở nên nhu hòa một cách thần kỳ. Viên Mộ cứng ngắc đón lấy bát cháo Tần đại tiểu thư đích thân bưng tới. “Viên đại ca, bánh bao rất ngon, chúng ta một người một nửa nha." Cầm lên một cái bánh, chia làm hai nửa, chính mình cắn một miếng, một nửa khác đưa tới bên môi Viên Mộ, thanh âm ôn nhu tựa như có thể nặn ra nước. Viên Mộ kiên trì tiếp nhận. Thấy dáng vẻ Viên Mộ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Thịnh Bảo Hoa sờ sờ quyển sách nhỏ trong lòng, lén lút cười trộm, lộ ra đầy răng hổ. Ngồi ở bên cạnh nàng, Mai Ngạo Hàn nhìn thấy rõ ràng. Tiểu cô nương này bình thường luôn khoác lên vẻ ngây thơ thiên chân, lúc này lại cười đến giống như tiểu hồ ly trộm được gà, theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng qua Tần La Y cùng Viên Mộ, biết tiểu cô nương này lại có ý định xấu xa gì đó, hắn lặng lẽ nhủ thầm một câu ‘tự cầu nhiều phúc’, sau đó chỉ sợ thiên hạ không loạn, ghé sát vào Thịnh Bảo Hoa, cười đến vẻ mặt chân thành, “Cần ta hỗ trợ không?" “Hỗ trợ cái gì?" Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt, cặp mắt đen lúng liếng ánh lên vẻ khờ dại ngây thơ. “Ai u, trước mặt chân nhân đừng nói láo, bổn công tử tuyệt đối cùng trận tuyến với Bảo Bảo nha, đến, chia nhau hưởng lợi một chút a, một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui vẻ." Mai Ngạo Hàn bỏ qua vấn đề lập trường, đè thấp thanh âm, ra sức dụ dỗ. Thịnh Bảo Hoa vẫn tỏ vẻ vô tội, quay đầu húp cháo, không hề để ý tới Mai Ngạo Hàn đang tò mò tới mức muốn cào tường. Dùng xong đồ ăn sáng, Tần La Y liền chạy đến bên cạnh Thịnh Bảo Hoa, lôi kéo nàng chạy ra ngoài, mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên, hai cô nương này lần trước không phải là đối chọi gay gắt sao, sao vừa quay đầu lại thành ra thân thiết như vậy? Chỉ có Mai Ngạo Hàn sờ sờ cằm, trong lòng cân nhắc không biết Thịnh Bảo Hoa có ý đồ gì xấu xa. Mà Viên Mộ, nhìn thấy tiểu thư nhà mình lôi kéo Thịnh Bảo Hoa chạy ra cửa, muốn ngăn cản lại không kịp, chỉ thấy lúc Thịnh Bảo Hoa đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại nhìn y cười. Nàng ngoái đầu lại, cười rất đáng yêu, nhưng lọt vào mắt Viên Mộ, lại chỉ thấy âm trầm tới cực điểm, khiến da đầu y không nhịn được mà run lên Tần La Y kéo Thịnh Bảo Hoa chạy đến một chỗ hẻo lánh không có người, lên tiếng oán hận, “Bảo Bảo, trò trêu chọc muội dạy ta lần trước mất linh rồi a, sau lần ta hôn huynh ấy, hiện tại huynh ấy phòng ta như phòng trộm, ta tiến lên một bước, huynh ấy lập tức lùi về sau một bước." “Không hiểu gì cả, như thế gọi là thẹn thùng, thẹn thùng biết không?" Thịnh Bảo Hoa giơ tay lên, lắc lắc ngón trỏ, vẻ mặt xấu xa. “Thẹn thùng?" Tần La Y run rẩy một chút, không thể tưởng tượng được bộ dạng thẹn thùng của nam nhân to cao kia. “Đúng vậy, những nam nhân bề ngoài thoạt nhìn thập phần cường hãn lãnh khốc, kỳ thật vô cùng yếu đuối, bởi vì thẹn thùng cho nên mới phải giả bộ bày ra vẻ lạnh lùng chết người mà thôi." Thịnh Bảo Hoa đĩnh đạc nói. “Thật sự?" Tần La Y rốt cục cảm thấy luận điệu này có chút kỳ quái. “Tỷ không tin ta?" Thịnh Bảo Hoa mím môi tỏ vẻ bất mãn. “Không phải không tin a, nhưng mà sự tình quan trọng, sao có thể mặc uội ăn nói lung tung đây?" Tần La Y vất vả tìm về được một chút lý trí. Thịnh Bảo Hoa gãi gãi đầu, kế hoạch này không nói khiến Tần La Y khăng khăng một mực tin tưởng nàng sẽ rất khó tiến hành a, nhãn cầu xoay xoay, nàng bỗng nhiên nhìn thấy Quý Ngọc Anh khi nãy không thấy dùng bữa sáng trong sảnh, đang đi từ hành lang qua, liền ngửa đầu cười, “Ai da, tỷ xem Quý đại hiệp, cũng luôn mặt lạnh không chút thay đổi đúng không." “Ừ." Tần La Y lập tức gật đầu, cái tên mặt than kia từng khi dễ Viên Mộ, nàng nhớ rất rõ ràng. “Tỷ nhìn cho kĩ nhé." Thịnh Bảo Hoa phất phất tay, cười toe toét miệng, chạy về phía Quý Ngọc Anh, “Quý đại hiệp, Quý đại hiệp!" Quý Ngọc Anh nghe được có người không ngớt dùng thanh âm thanh thúy gọi tên mình, quay đầu lại liền thấy một tiểu cô nương áo đỏ chạy về phía mình, cười đến vẻ mặt thơ ngây chân thành, đáng yêu cực kỳ. Tiếp tục cẩn thận nhìn lại, Thịnh Bảo Hoa?! Nhận ra điều này khiến hắn không tự chủ được lui về phía sau một bước, lại có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy, bất quá may mà cuối cùng lý trí cũng chiến thắng, hắn đứng nguyên tại chỗ không hề cử động. Nếu để cho nhân sĩ giang hồ biết Quý Ngọc Anh hắn bị tiểu cô nương này dọa sợ tới mức chạy trốn, vậy hắn còn đi lại giang hồ thế nào được a. “Quý đại hiệp?" Cảm giác được Quý Ngọc Anh trong phút chốc lùi bước, Thịnh Bảo Hoa nghi hoặc nhìn hắn, vốn tính toán thương lượng cùng hắn lừa Tần La Y một chút, nhưng phản ứng hiện tại của Quý Ngọc Anh rất thú vị nha. “Chuyện gì?" Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi nói. “Chuyện là… Quý đại hiệp, chúng ta trước kia đã từng gặp qua sao?" Sờ sờ cằm, sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Bảo Hoa càng tăng lên, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền có một cảm giác thân thiết khó hiểu. “… Không có." “Thật sự?" Thịnh Bảo Hoa hé mắt, lại tiến lên từng bước, tiếp tục nhìn chằm chằm Quý Ngọc Anh. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Quý Ngọc Anh trượt xuống, phải mất khí lực thật lớn mới có thể giữ tư thế đứng nguyên tại chỗ mà không nhấc chân bỏ chạy. “Chỉ là ta cảm thấy Quý đại hiệp thực quen thuộc nha." Thịnh Bảo Hoa cau mày, cố gắng suy nghĩ. “Cô suy nghĩ nhiều." Quý Ngọc Anh cực lãnh đạm nói. “Thật sự thực quen thuộc nha." Thịnh Bảo Hoa không buông tha, tiếp tục tự hỏi. Mồ hôi lạnh trên trán Quý Ngọc Anh càng dày đặc. “A! Ta nhớ ra rồi!" Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa vụt sáng ngời, bổ nhào vào trước ngực hắn. Sắc mặt Quý Ngọc Anh đã hơi hơi chuyển màu xanh. “Con sên nhỏ! Tiểu tướng công phụ thân tìm cho ta!" Thịnh Bảo Hoa vỗ tay phát ra tiếng, vẻ mặt phấn chấn, “Tiểu công tử của huyện thái gia, gió thổi qua cũng ngã!" Quý Ngọc Anh đã muốn lung lay sắp đổ. “Ha ha, dáng vẻ các ngươi rất giống nhau." Thịnh Bảo Hoa ha ha cười. Vẻ thấy chết không sờn trên mặt Quý Ngọc Anh lập tức trở nên nghiêm nghị, giống? Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn có cảm giác sau lưng áo đã ướt đẫm một mảng… “Con sên nhỏ kia từ nhỏ đã bệnh tật, so với tiểu cô nương còn bé hơn, trước đây ta còn lấy váy cho hắn mặc thay quần áo đấy, hắn mặc váy còn dễ nhìn hơn ta nhiều." Thịnh Bảo Hoa lâm vào hồi ức. Quý Ngọc Anh da mặt xanh mét. “Ừ, các ngươi rất giống nhau." Nói xong, Thịnh Bảo Hoa kiễng chân, chìa móng vuốt sờ soạng gương mặt trắng nõn của hắn. Quý Ngọc Anh lặng đi một chút, trên mặt chợt dâng lên một mảnh hồng nhạt, sau đó rốt cục không nhịn được cất bước bỏ đi. Thịnh Bảo Hoa lăng lăng liếc mắt nhìn móng vuốt của mình một cái, hiện tại, các đại hiệp đều thẹn thùng như vậy sao? “Oa! Bảo Bảo! Muội thật là lợi hại!" Tần La Y chạy nhanh tới, “Ta tin tưởng muội!" Thịnh Bảo Hoa nghe vậy lập tức thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, bày ra dáng vẻ như đã biết trước, cười hắc hắc, “Nếu tin tưởng ta, như vậy liền…"
Tác giả :
Mộng Tam Sinh