Đại Hào Môn
Chương 19: Thọ mạch
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 19: Thọ mạch
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Tân Lâm không trả lời thắc mắc của Ngô Thạc Xương, chỉ bình thản nói:
- Một viên Thất Vương Đan sẽ đảm bảo con trai của ngươi bình an một năm. Chín năm sau thì phải xem tạo hóa của hắn.
Lúc này, hai mắt Ngô Thạc Xương trợn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào bình ngọc tinh xảo, nuốt một ngụm nước bọt, ngực phập phồng có vẻ vô cùng kích động, hận không thể ngay lập tức đoạt lấy bình ngọc cầm trong tay để kiểm tra thật giả. Lúc này, ông ta còn có điểm nào giống với dáng dấp của một thế ngoại cao nhân chứ?
Quả thực là Thất Vương Đan này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.
Tiêu Phàm xem tướng vô cùng chuẩn xác, con trai của ông - Ngô Khanh đúng là trời sinh tảo yêu chi tướng. Ông đã thực hiện rất nhiều phương pháp, đem tất cả bản lĩnh của bản thân cố gắng kéo dài tánh mạng của con trai nhưng mà càng ngày càng khó khăn. Ông đã sớm nghe nói Thất Diệu Cung có phương pháp bí mật bào chế thần dược Thất Vương Đan có thể kéo dài tánh mạng, nhưng ông muốn tìm cũng không tìm không thấy.
Thất Diệu Cung ở trên giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, đã có vô số tin đồn về Thất Diệu Cung nhưng nếu thật sự muốn tìm Thất Diệu Cung lại phát hiện một chút manh mối cũng không có, tất cả đều là hư vô mờ ảo, chỉ nghe danh chứ chưa từng có ai thấy qua.
Bây giờ Thất Vương Đan bỗng nhiên tự đưa tới cửa, Ngô Thạc Xương làm sao có thể giữ được bình tĩnh chứ?
- Sư .... Sư phụ, cái này, cái này không biết có phải là thật hay không? Thất Diệu Cung chỉ là một truyền thuyết mà thôi ...
Tiểu An Tử cũng trợn to hai mắt, lắp bắp nói, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Tiêu Phàm mỉm cười quay về phía bé trai đang nằm, vẫy vẫy tay.
Cậu bé trai dường như đối với cậu ta rất có thiện cảm, toét miệng cười, thả cọ vẽ trên tay xuống đất, chậm rãi đi tới. Cậu bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại có chút khí khái điềm tĩnh, không hoạt bát hiếu động giống bạn cùng lứa.
- Lão gia tử, không ngại cho ta bắt mạch xem bệnh cho cậu bé chứ?
Không đợi Ngô Thạc Xương trả lời, Ngô Khanh đã chìa cánh tay nhỏ bé đến trước mặt Tiêu Phàm, yếu ớt gọi một tiếng:
- Chú.
Tiêu Phàm liền chìa ra ba ngón tay phải, nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay của cậu bé bắt đầu bắt mạch, hai cặp mắt cậu ta nhíu lại, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngô Thạc Xương nhìn thấy tình huống phát sinh như thế thì cũng không tiện nói gì, rất khẩn trương nhìn Tiêu Phàm.
Mặc dù tuổi cậu ta còn rất trẻ nhưng Ngô Thạc Xương rõ ràng có thể cảm nhận được trên người cậu ta tỏa ra một luồng khí chính nghĩa. Người trẻ tuổi này từ trong ra ngoài tỏa ra chính khí hào hùng không lẫn chút khí khái không đàng hoàng nào cả.
Tiêu Phàm bắt mạch cho Ngô Khanh, lại đứng dậy đi vòng quanh Ngô Khanh hai vòng, sau đó sờ sờ sau ót của cậu bé, vừa đưa tay đo đạc sống lưng của cậu bé, vừa bóp bóp hai cánh tay. Xong xuôi thì cậu ta mới lần nữa ngồi xuống, trầm ngâm nói:
- Lão gia tử à! Chuyến đi này, chúng tôi đã tiết lộ thiên cơ quá nhiều, xác thực là sẽ có một chút lực trời phạt ứng ở trên người cậu bé... Nhưng mà, mọi việc không phải hoàn toàn như vậy. Trước kia, Hi Di tổ sư sống đến tám trăm tuổi, mặc dù là khó tránh thêu dệt nhiều tin đồn nhưng Hi Di tổ sư thiện thủy thiện chung là có thật không thể nghi ngờ. Tuy tướng mạo cậu bé khó dò nhưng mà cốt tướng vô cùng kỳ lạ, nếu như ta không có nhìn lầm thì trong cơ thể nó kỳ thật có ẩn dấu thọ mạch. Từ giờ cho đến năm mười bốn tuổi chính là thời kỳ mấu chốt. Chỉ cần chịu đựng qua năm mười bốn tuổi thì chắc chắn thiên cơ sẽ đảo ngược, không những giàu sang mà còn sống rất thọ.
- Nhất Hàng tiên sinh, điều ấy là thật chứ?
Ngô Thạc Xương khẩn trương hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong, phong khái điềm tĩnh lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút gì cả.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Lão gia tử, trong lòng ông chắc hẳn là hiểu rõ.
Ngô Thạc Xương thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không dám dối gạt Nhất Hàng tiên sinh, Ngô mỗ quả thực đã từng vì nó mà mạo hiểm thôi diễn tướng mệnh, nhưng thọ mạch lúc ẩn lúc hiện ... Đúng là rất mơ hồ, ta lo lắng là chính mình tính toán không chính xác.
Bởi vì thôi diễn tướng mệnh cho con trai ruột nên có thể có được chút tin tức mơ hồ đã là rất giỏi rồi, từ đây đủ chứng minh Ngô Thạc Xương có thành tựu rất cao thâm. Lấy khả năng của Tiêu Phàm, hôm qua cậu ta đã cưỡng chế khởi quẻ, tinh nguyên tổn thất cũng rất lớn. Đoán chừng Ngô Thạc Xương vì thế mà đã phải trả giá rất lớn.
Bây giờ Ngô Thạc Xương lại nghe Tiêu Phàm nói như vậy thì trong lòng càng thêm yên tâm.
Bọn họ đều là đại thuật sư nên nhất cử nhất động của Tiêu Phàm Ngô Thạc Xương đều thu hết vào trong tầm mắt. Việc này không thể nào là giả được.
- Thất Vương Đan mặc dù không có thần kỳ như trong truyền thuyết nhưng quả thực có công hiệu bảo toàn kéo dài tính mạng. Hơn nữa, trẻ con tuổi còn nhỏ không có dính dáng gì đến thế tục hồng trần nên Thất Vương Đan này hẳn là có hiệu quả rất tốt.
Tiêu Phàm nói.
Cái gọi là “Kéo dài tính mạng" cũng chỉ là cách nói chung chung.
Dược chỉ có tác dụng khi người chưa chết. Nếu thật sự là tuổi thọ đã hết, mạch tượng đã tắt thì Thất Vương Đan cũng không thể phát huy tác dụng được.
Nhưng tình huống của Ngô Khanh vô cùng kỳ lạ, đã vượt ra ngoài ranh giới của sự sống và cái chết. Xem tướng mạo cậu bé có dấu hiệu thời gian còn lại rất ngắn, nhưng trong cơ thể lại ẩn dấu thọ mạch. Hiệu quả của Thất Vương Đan rất rõ ràng, sau khi ăn nó có thể bảo vệ thọ mạch trong cơ thể nó không đứt. Chỉ cần sống qua mười bốn tuổi thì dấu hiệu tảo yêu trên tướng mạo sẽ tự nhiên biến mất. Hơn nữa, bởi vì cậu bé tuổi còn nhỏ không có dính dáng đến thế tục hồng trần nên ngoài công hiệu bảo toàn tánh mạng, nếu không phạm đến giới hạn thì sẽ không làm rối loạn thiên cơ.
Nếu như là Tiêu lão gia thì cho dù sống một ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến vận mạng của nghìn vạn người, nên nếu như muốn bảo toàn kéo dài mạng sống thì độ khó khăn rất lớn. Dưới lực áp chế của thiên cơ thì Thất Vương Đan này hoàn toàn không phát huy nhiều công hiệu.
Ngô Thạc Xương cúi đầu trầm ngâm, lông mày nhíu lại, nhìn bình ngọc đặt trên cái bàn nhỏ, lại nhìn đứa con trai đang đứng ở bên cạnh mình. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
- Thật xin lỗi Nhất Hàng tiên sinh, xin thứ lỗi ta không thể đáp ứng ngài được.
Đôi lông mày thanh tú của Tân Lâm bỗng nhướng lên, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không tin chúng ta?
Ngô Thạc Xương lắc lắc đầu, nói:
- Không phải là không tin, chỉ là ta không thể làm được.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, đứng dậy.
- Lâm Nhi đi thôi.
Tân Lâm không thèm nói thêm gì nữa, bước theo sau Tiêu Phàm, lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Cái bình ngọc kia vẫn nằm ở trên bàn nhỏ, không có ai lấy về cả.
Ngô Thạc Xương vội vàng kêu lên:
- Nhất Hàng tiên sinh, đan dược của ngài...
Tiêu Phàm nhẹ nhàng xoay người, mỉm cười, nói:
- Lão gia tử, ta và con trai ông có duyên phận, chín viên Thất Vương Đan này đưa cho cậu bé. Hy vọng rằng Tử Vi Đấu Sổ trong tay nó sẽ có thể đạt được thành tựu xuất sắc.
- Việc này...
Ngô Thạc Xương ngạc nhiên há to miệng lại không biết chọn lựa thế nào. Trong lòng ông ta muốn cầm bình ngọc đuổi theo nhưng lại nhìn đứa con trai thân thể gầy ốm đang đứng trước mặt thì hai chân ông dường như là bị dính kẹo cao su, bất luận thế nào cũng không thể bước đi một bước.
Có Thất Vương Đan thì con trai của ông có hy vọng để sống tiếp.
Ngô Thạc Xương nhìn thấy Tiêu Phàm và Tân Lâm đã đi tới cổng thì đột nhiên nói:
- Nhất Hàng tiên sinh, thiên cơ chợt biến đổi có thể liên quan đến ân đức tổ tông biến đổi. Ngài hãy đặc biệt chú ý tới phương hướng Tây Nam...
Tiêu Phàm lần nữa quay đầu lại, cung tay làm lễ.
Chờ bóng lưng của hai người biến mất khỏi tầm mắt thì Tiểu An Tử mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói:
- Sư phụ, đan dược này là thật sao?
Ngô Thạc Xương chậm rãi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Con cho rằng là cậu ta có thể dùng một lọ thuốc giả để cầu quẻ sao?
- Nhưng, nhưng lễ vật này quá quý giá, hắn, hắn thật đúng là chịu cho... Tiểu sư đệ...
Vì quá kích động nên Tiểu An Tử có chút nói không mạch lạc.
- An sư ca, đệ biết chú đó là thật tâm.
Ngô Khanh vẫn lẳng lặng đứng ở đó bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt vô cùng trong suốt không mang theo chút tạp niệm nào.
Tiểu An Tử bật cười, nói:
- Đệ làm sao biết? Đệ chỉ là một đứa trẻ!
- Đệ biết.
Ngô Khanh gật đầu một cái, cố chấp nói, trên mặt tràn đầy vẻ quật cường.
Ngô Thạc Xương hỏi:
- Tiểu An Tử, con biết vì sao mà con đi theo ta lâu nhất nhưng lại có tiến triển chậm chạp nhất không?
- Cái này...
Tiểu An Tử gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Sư Phụ, bởi vì con quá ngốc...
Ngô Thạc Xương lắc đầu:
- Sai, đó là bởi vì trong đầu con chứa quá nhiều ý nghĩ kỳ quái, không làm được toàn tâm toàn ý, không được chuyên tâm. Tướng mệnh học chú trọng chính là ngộ tính và duyên số, mà hai cái này con đều có thiếu sót...
Tiểu An Tử liền liều mạng gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu lại hỏi:
- Sư phụ, vậy vì sao người lại không giúp bọn họ chứ?
Trong mắt Ngô Thạc Xương tràn đầy vẻ bi thương, hỏi ngược lại:
- Con cho là ta thật sự không muốn tính toán giúp bọn họ sao? Sư phụ đã coi như là lực bất tòng tâm. Cho dù là trước khi ta bốn mươi tuổi cũng không dám tùy tiện sử dụng thập bát phi tinh. Cả nhà nhà bọn họ bốn người: Ông cháu, cha con đều có tướng mệnh vô cùng phú quý, tính cho một người đã vượt qua giới hạn của ta, càng không cần phải nói đến tính cho bốn người bọn họ. Nếu như miễn cưỡng tính toán thì chỉ sợ là ta chưa chắc có thể sống đến thời điểm Ngô Khanh mười bốn tuổi.
Không thể thấy được hung sát trên người con trai được tiêu trừ thì cho dù thế nào Ngô Thạc Xương cũng không thể chết được.
- Nhưng mà vì sao sư phụ lại bị thiên cơ che giấu chứ? Người không phải đã nói Tử Vi Đấu Sổ của chúng ta có thể tính toán được tất cả người trong thiên hạ, chuyện trong trời đất sao? Người cũng có thể tính ra thiên tử mệnh mà..
- Đó là bởi vì có người động tay động chân, cố ý che lấp thiên cơ không muốn cho người khác tính ra được.
- Hả?
Tiểu An Tử lại một lần nữa ngạc nhiên mà trợn mắt há mồm.
- Việc này, việc này, ai mà có bản lãnh lớn như vậy chứ?
Khóe miệng Ngô Thạc Xương khẽ động, trên mặt thoáng hiện lên một chút sợ hãi. Một lúc sau mới trầm ngâm nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết là người này lợi hại hơn ta nhiều lắm. Hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra một luồng tà khí không nói nên lời...
Tiểu An Tử ngạc nhiên há to miệng.
Đây là lần đầu hắn nghe được những lời như vậy từ trong miệng sư phụ. Danh xưng của Ngô Thạc Xương trên giang hồ chính là "Tử Vi tiên sư", ở phạm vi mệnh lý thuật, không có ai dám không phục ông cả.
Ngô Khanh không quan tâm đến cuộc đối thoại của bọn họ, tò mò mà cầm lấy bình ngọc chơi đùa.
Tiểu An Tử liếc mắt nhìn bình ngọc, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Sư phụ à, Tiêu tiên sinh này đúng là tốt nha, một nhân tình lớn như thế...
Ngô Thạc Xương cười ha ha, nói:
- Tiểu An Tử, con cho là người đó là cán bộ nhà nước sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta phải hoàn trả cái nhân tình này. Chờ khi toàn bộ hung sát chi khí trên người Ngô Khanh được hóa giải thì chính là lúc sư phụ trả ân tình. Cùng lắm thì đem cái mạng già này giao cho hắn.
Tiểu An Tử lại lần nữa kinh ngạc trợn to mắt, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Vừa bước lên ô tô thì Tiêu Phàm quay mặt đối diện với Tân Lâm đang ngồi trên ghế tài xế, nói:
- Thu thập một chút, chuẩn bị đi Giang Hán một chuyến.
- Ừ.
Tân Lâm gật đầu, khởi động xe.
Ngay lúc này thì di động lại vang lên, Tiêu Phàm vừa nhìn thì đúng là Cục Tôn Giáo gọi tới.
- Xin chào, Tiêu trưởng ban. Tôi là Lão Vương... Là như vầy, tối mai ở cục có một hội liên hoan tiếp đãi Đạt Nhĩ Khách Hoạt Phật. Không biết là Tiêu trưởng ban có thời gian để tham gia không?
- Được, tôi sẽ đi, cám ơn Vương chủ nhiệm.
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 19: Thọ mạch
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Tân Lâm không trả lời thắc mắc của Ngô Thạc Xương, chỉ bình thản nói:
- Một viên Thất Vương Đan sẽ đảm bảo con trai của ngươi bình an một năm. Chín năm sau thì phải xem tạo hóa của hắn.
Lúc này, hai mắt Ngô Thạc Xương trợn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào bình ngọc tinh xảo, nuốt một ngụm nước bọt, ngực phập phồng có vẻ vô cùng kích động, hận không thể ngay lập tức đoạt lấy bình ngọc cầm trong tay để kiểm tra thật giả. Lúc này, ông ta còn có điểm nào giống với dáng dấp của một thế ngoại cao nhân chứ?
Quả thực là Thất Vương Đan này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.
Tiêu Phàm xem tướng vô cùng chuẩn xác, con trai của ông - Ngô Khanh đúng là trời sinh tảo yêu chi tướng. Ông đã thực hiện rất nhiều phương pháp, đem tất cả bản lĩnh của bản thân cố gắng kéo dài tánh mạng của con trai nhưng mà càng ngày càng khó khăn. Ông đã sớm nghe nói Thất Diệu Cung có phương pháp bí mật bào chế thần dược Thất Vương Đan có thể kéo dài tánh mạng, nhưng ông muốn tìm cũng không tìm không thấy.
Thất Diệu Cung ở trên giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, đã có vô số tin đồn về Thất Diệu Cung nhưng nếu thật sự muốn tìm Thất Diệu Cung lại phát hiện một chút manh mối cũng không có, tất cả đều là hư vô mờ ảo, chỉ nghe danh chứ chưa từng có ai thấy qua.
Bây giờ Thất Vương Đan bỗng nhiên tự đưa tới cửa, Ngô Thạc Xương làm sao có thể giữ được bình tĩnh chứ?
- Sư .... Sư phụ, cái này, cái này không biết có phải là thật hay không? Thất Diệu Cung chỉ là một truyền thuyết mà thôi ...
Tiểu An Tử cũng trợn to hai mắt, lắp bắp nói, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Tiêu Phàm mỉm cười quay về phía bé trai đang nằm, vẫy vẫy tay.
Cậu bé trai dường như đối với cậu ta rất có thiện cảm, toét miệng cười, thả cọ vẽ trên tay xuống đất, chậm rãi đi tới. Cậu bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại có chút khí khái điềm tĩnh, không hoạt bát hiếu động giống bạn cùng lứa.
- Lão gia tử, không ngại cho ta bắt mạch xem bệnh cho cậu bé chứ?
Không đợi Ngô Thạc Xương trả lời, Ngô Khanh đã chìa cánh tay nhỏ bé đến trước mặt Tiêu Phàm, yếu ớt gọi một tiếng:
- Chú.
Tiêu Phàm liền chìa ra ba ngón tay phải, nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay của cậu bé bắt đầu bắt mạch, hai cặp mắt cậu ta nhíu lại, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngô Thạc Xương nhìn thấy tình huống phát sinh như thế thì cũng không tiện nói gì, rất khẩn trương nhìn Tiêu Phàm.
Mặc dù tuổi cậu ta còn rất trẻ nhưng Ngô Thạc Xương rõ ràng có thể cảm nhận được trên người cậu ta tỏa ra một luồng khí chính nghĩa. Người trẻ tuổi này từ trong ra ngoài tỏa ra chính khí hào hùng không lẫn chút khí khái không đàng hoàng nào cả.
Tiêu Phàm bắt mạch cho Ngô Khanh, lại đứng dậy đi vòng quanh Ngô Khanh hai vòng, sau đó sờ sờ sau ót của cậu bé, vừa đưa tay đo đạc sống lưng của cậu bé, vừa bóp bóp hai cánh tay. Xong xuôi thì cậu ta mới lần nữa ngồi xuống, trầm ngâm nói:
- Lão gia tử à! Chuyến đi này, chúng tôi đã tiết lộ thiên cơ quá nhiều, xác thực là sẽ có một chút lực trời phạt ứng ở trên người cậu bé... Nhưng mà, mọi việc không phải hoàn toàn như vậy. Trước kia, Hi Di tổ sư sống đến tám trăm tuổi, mặc dù là khó tránh thêu dệt nhiều tin đồn nhưng Hi Di tổ sư thiện thủy thiện chung là có thật không thể nghi ngờ. Tuy tướng mạo cậu bé khó dò nhưng mà cốt tướng vô cùng kỳ lạ, nếu như ta không có nhìn lầm thì trong cơ thể nó kỳ thật có ẩn dấu thọ mạch. Từ giờ cho đến năm mười bốn tuổi chính là thời kỳ mấu chốt. Chỉ cần chịu đựng qua năm mười bốn tuổi thì chắc chắn thiên cơ sẽ đảo ngược, không những giàu sang mà còn sống rất thọ.
- Nhất Hàng tiên sinh, điều ấy là thật chứ?
Ngô Thạc Xương khẩn trương hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong, phong khái điềm tĩnh lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút gì cả.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Lão gia tử, trong lòng ông chắc hẳn là hiểu rõ.
Ngô Thạc Xương thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không dám dối gạt Nhất Hàng tiên sinh, Ngô mỗ quả thực đã từng vì nó mà mạo hiểm thôi diễn tướng mệnh, nhưng thọ mạch lúc ẩn lúc hiện ... Đúng là rất mơ hồ, ta lo lắng là chính mình tính toán không chính xác.
Bởi vì thôi diễn tướng mệnh cho con trai ruột nên có thể có được chút tin tức mơ hồ đã là rất giỏi rồi, từ đây đủ chứng minh Ngô Thạc Xương có thành tựu rất cao thâm. Lấy khả năng của Tiêu Phàm, hôm qua cậu ta đã cưỡng chế khởi quẻ, tinh nguyên tổn thất cũng rất lớn. Đoán chừng Ngô Thạc Xương vì thế mà đã phải trả giá rất lớn.
Bây giờ Ngô Thạc Xương lại nghe Tiêu Phàm nói như vậy thì trong lòng càng thêm yên tâm.
Bọn họ đều là đại thuật sư nên nhất cử nhất động của Tiêu Phàm Ngô Thạc Xương đều thu hết vào trong tầm mắt. Việc này không thể nào là giả được.
- Thất Vương Đan mặc dù không có thần kỳ như trong truyền thuyết nhưng quả thực có công hiệu bảo toàn kéo dài tính mạng. Hơn nữa, trẻ con tuổi còn nhỏ không có dính dáng gì đến thế tục hồng trần nên Thất Vương Đan này hẳn là có hiệu quả rất tốt.
Tiêu Phàm nói.
Cái gọi là “Kéo dài tính mạng" cũng chỉ là cách nói chung chung.
Dược chỉ có tác dụng khi người chưa chết. Nếu thật sự là tuổi thọ đã hết, mạch tượng đã tắt thì Thất Vương Đan cũng không thể phát huy tác dụng được.
Nhưng tình huống của Ngô Khanh vô cùng kỳ lạ, đã vượt ra ngoài ranh giới của sự sống và cái chết. Xem tướng mạo cậu bé có dấu hiệu thời gian còn lại rất ngắn, nhưng trong cơ thể lại ẩn dấu thọ mạch. Hiệu quả của Thất Vương Đan rất rõ ràng, sau khi ăn nó có thể bảo vệ thọ mạch trong cơ thể nó không đứt. Chỉ cần sống qua mười bốn tuổi thì dấu hiệu tảo yêu trên tướng mạo sẽ tự nhiên biến mất. Hơn nữa, bởi vì cậu bé tuổi còn nhỏ không có dính dáng đến thế tục hồng trần nên ngoài công hiệu bảo toàn tánh mạng, nếu không phạm đến giới hạn thì sẽ không làm rối loạn thiên cơ.
Nếu như là Tiêu lão gia thì cho dù sống một ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến vận mạng của nghìn vạn người, nên nếu như muốn bảo toàn kéo dài mạng sống thì độ khó khăn rất lớn. Dưới lực áp chế của thiên cơ thì Thất Vương Đan này hoàn toàn không phát huy nhiều công hiệu.
Ngô Thạc Xương cúi đầu trầm ngâm, lông mày nhíu lại, nhìn bình ngọc đặt trên cái bàn nhỏ, lại nhìn đứa con trai đang đứng ở bên cạnh mình. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
- Thật xin lỗi Nhất Hàng tiên sinh, xin thứ lỗi ta không thể đáp ứng ngài được.
Đôi lông mày thanh tú của Tân Lâm bỗng nhướng lên, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không tin chúng ta?
Ngô Thạc Xương lắc lắc đầu, nói:
- Không phải là không tin, chỉ là ta không thể làm được.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, đứng dậy.
- Lâm Nhi đi thôi.
Tân Lâm không thèm nói thêm gì nữa, bước theo sau Tiêu Phàm, lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Cái bình ngọc kia vẫn nằm ở trên bàn nhỏ, không có ai lấy về cả.
Ngô Thạc Xương vội vàng kêu lên:
- Nhất Hàng tiên sinh, đan dược của ngài...
Tiêu Phàm nhẹ nhàng xoay người, mỉm cười, nói:
- Lão gia tử, ta và con trai ông có duyên phận, chín viên Thất Vương Đan này đưa cho cậu bé. Hy vọng rằng Tử Vi Đấu Sổ trong tay nó sẽ có thể đạt được thành tựu xuất sắc.
- Việc này...
Ngô Thạc Xương ngạc nhiên há to miệng lại không biết chọn lựa thế nào. Trong lòng ông ta muốn cầm bình ngọc đuổi theo nhưng lại nhìn đứa con trai thân thể gầy ốm đang đứng trước mặt thì hai chân ông dường như là bị dính kẹo cao su, bất luận thế nào cũng không thể bước đi một bước.
Có Thất Vương Đan thì con trai của ông có hy vọng để sống tiếp.
Ngô Thạc Xương nhìn thấy Tiêu Phàm và Tân Lâm đã đi tới cổng thì đột nhiên nói:
- Nhất Hàng tiên sinh, thiên cơ chợt biến đổi có thể liên quan đến ân đức tổ tông biến đổi. Ngài hãy đặc biệt chú ý tới phương hướng Tây Nam...
Tiêu Phàm lần nữa quay đầu lại, cung tay làm lễ.
Chờ bóng lưng của hai người biến mất khỏi tầm mắt thì Tiểu An Tử mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói:
- Sư phụ, đan dược này là thật sao?
Ngô Thạc Xương chậm rãi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Con cho rằng là cậu ta có thể dùng một lọ thuốc giả để cầu quẻ sao?
- Nhưng, nhưng lễ vật này quá quý giá, hắn, hắn thật đúng là chịu cho... Tiểu sư đệ...
Vì quá kích động nên Tiểu An Tử có chút nói không mạch lạc.
- An sư ca, đệ biết chú đó là thật tâm.
Ngô Khanh vẫn lẳng lặng đứng ở đó bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt vô cùng trong suốt không mang theo chút tạp niệm nào.
Tiểu An Tử bật cười, nói:
- Đệ làm sao biết? Đệ chỉ là một đứa trẻ!
- Đệ biết.
Ngô Khanh gật đầu một cái, cố chấp nói, trên mặt tràn đầy vẻ quật cường.
Ngô Thạc Xương hỏi:
- Tiểu An Tử, con biết vì sao mà con đi theo ta lâu nhất nhưng lại có tiến triển chậm chạp nhất không?
- Cái này...
Tiểu An Tử gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Sư Phụ, bởi vì con quá ngốc...
Ngô Thạc Xương lắc đầu:
- Sai, đó là bởi vì trong đầu con chứa quá nhiều ý nghĩ kỳ quái, không làm được toàn tâm toàn ý, không được chuyên tâm. Tướng mệnh học chú trọng chính là ngộ tính và duyên số, mà hai cái này con đều có thiếu sót...
Tiểu An Tử liền liều mạng gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu lại hỏi:
- Sư phụ, vậy vì sao người lại không giúp bọn họ chứ?
Trong mắt Ngô Thạc Xương tràn đầy vẻ bi thương, hỏi ngược lại:
- Con cho là ta thật sự không muốn tính toán giúp bọn họ sao? Sư phụ đã coi như là lực bất tòng tâm. Cho dù là trước khi ta bốn mươi tuổi cũng không dám tùy tiện sử dụng thập bát phi tinh. Cả nhà nhà bọn họ bốn người: Ông cháu, cha con đều có tướng mệnh vô cùng phú quý, tính cho một người đã vượt qua giới hạn của ta, càng không cần phải nói đến tính cho bốn người bọn họ. Nếu như miễn cưỡng tính toán thì chỉ sợ là ta chưa chắc có thể sống đến thời điểm Ngô Khanh mười bốn tuổi.
Không thể thấy được hung sát trên người con trai được tiêu trừ thì cho dù thế nào Ngô Thạc Xương cũng không thể chết được.
- Nhưng mà vì sao sư phụ lại bị thiên cơ che giấu chứ? Người không phải đã nói Tử Vi Đấu Sổ của chúng ta có thể tính toán được tất cả người trong thiên hạ, chuyện trong trời đất sao? Người cũng có thể tính ra thiên tử mệnh mà..
- Đó là bởi vì có người động tay động chân, cố ý che lấp thiên cơ không muốn cho người khác tính ra được.
- Hả?
Tiểu An Tử lại một lần nữa ngạc nhiên mà trợn mắt há mồm.
- Việc này, việc này, ai mà có bản lãnh lớn như vậy chứ?
Khóe miệng Ngô Thạc Xương khẽ động, trên mặt thoáng hiện lên một chút sợ hãi. Một lúc sau mới trầm ngâm nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết là người này lợi hại hơn ta nhiều lắm. Hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra một luồng tà khí không nói nên lời...
Tiểu An Tử ngạc nhiên há to miệng.
Đây là lần đầu hắn nghe được những lời như vậy từ trong miệng sư phụ. Danh xưng của Ngô Thạc Xương trên giang hồ chính là "Tử Vi tiên sư", ở phạm vi mệnh lý thuật, không có ai dám không phục ông cả.
Ngô Khanh không quan tâm đến cuộc đối thoại của bọn họ, tò mò mà cầm lấy bình ngọc chơi đùa.
Tiểu An Tử liếc mắt nhìn bình ngọc, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Sư phụ à, Tiêu tiên sinh này đúng là tốt nha, một nhân tình lớn như thế...
Ngô Thạc Xương cười ha ha, nói:
- Tiểu An Tử, con cho là người đó là cán bộ nhà nước sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta phải hoàn trả cái nhân tình này. Chờ khi toàn bộ hung sát chi khí trên người Ngô Khanh được hóa giải thì chính là lúc sư phụ trả ân tình. Cùng lắm thì đem cái mạng già này giao cho hắn.
Tiểu An Tử lại lần nữa kinh ngạc trợn to mắt, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Vừa bước lên ô tô thì Tiêu Phàm quay mặt đối diện với Tân Lâm đang ngồi trên ghế tài xế, nói:
- Thu thập một chút, chuẩn bị đi Giang Hán một chuyến.
- Ừ.
Tân Lâm gật đầu, khởi động xe.
Ngay lúc này thì di động lại vang lên, Tiêu Phàm vừa nhìn thì đúng là Cục Tôn Giáo gọi tới.
- Xin chào, Tiêu trưởng ban. Tôi là Lão Vương... Là như vầy, tối mai ở cục có một hội liên hoan tiếp đãi Đạt Nhĩ Khách Hoạt Phật. Không biết là Tiêu trưởng ban có thời gian để tham gia không?
- Được, tôi sẽ đi, cám ơn Vương chủ nhiệm.
Tác giả :
Hãm Bính