Đại Hán Phi Ca
Chương 21: Hồi phủ
Đến khi hắn gọi tôi lần nữa, tôi mới giật mình nhận ra hắn là Triệu Phá Nô! Cuối cùng cũng nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc, tôi rất vui mừng.
“Vừa rồi tôi không dám nhận người quen, Lý cơ hóa ra lại là một đại mỹ nhân!" Hắn cười lớn nhìn tôi gãi đầu, đôi mắt trong suốt tỏa sáng trên khuôn mặt ngăm đen.
Tôi cũng bật cười theo, “Huynh cũng thật có tiền đồ!"
“Tiểu tử cậu cũng quen biết được đại cô nương này á!" Tiếng người nói chuyện ồn ào, tôi thấy mặt Triệu Phá Nô đỏ như trái cà chua. Những người này thật kỳ lạ, bằng hữu khác phái không được sao? Huống chi hắn còn cứu mạng tôi! Bản thân tôi còn không để ý nữa là.
“Đừng nói bậy, Lý cơ là bằng hữu của Phiêu Diêu giáo úy!" Triệu Phá Nô nói với những người đó, tôi chưa từng thấy hắn xấu hổ như vậy bao giờ.
“Tiểu tử kia còn Kim Ốc Tàng Kiều nữa! Ha ha!" Nam tử bên cạnh vỗ tay, mọi người lại xôn xao.
“Trước có Trương Cơ, sau có thiếu nữ xinh đẹp! Diễm phúc, diễm phúc quá!"
Nghe thấy tên Trương Cơ, tâm trạng tôi lại xuống thấp, hóa ra chuyện này đã chẳng phải bí mật gì, cũng chỉ có tôi là chẳng hay biết.
“Lão Vương, huynh ghen tị cái gì, huynh cũng có người tương xứng mà, đưa mấy phụ nữ quý tộc Hung Nô bị bắt đó mang tới cho mọi người nhìn một chút đi!"
Tiếng người huyên náo vang lên, Triệu Phá Nô kéo tôi ra khỏi đó, tôi cúi đầu không nói, hai người chúng tôi một trước một sau dạo bước trên đường. Hít một hơi thật sâu, thời tiết thu đông mát mẻ khô ráo, mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Thương thế của cô khỏi hẳn chưa?" Hắn nhìn những hàng quán ven đường, lơ đễnh hỏi.
“Còn huynh thì sao? Ở trong quân ngũ quen chưa?" Tôi quay đầu nhìn hắn, hai tay đặt bên hông, chậm rãi tản bộ.
Mắt hắn lấp lánh sáng, đứng lại hớn hở nói: “Giáo úy quả nhiên dũng mãnh phi thường, Triệu Phá Nô tôi nguyện làm thuộc hạ của ngài."
Tôi không biết nói sao đành lắc đầu, xem ra Hoắc Khứ Bệnh ở trong quân doanh uy phong bất phàm, một vị thiên chi kiêu tử như thế ai lại không thích?
Nhắc tới chiến sự, Triệu Phá Nô không còn câu nệ mà thao thao bất tuyệt. Theo lời kể của hắn, trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh núi non sa mạc trùng trùng điệp điệp, ánh tà dương như máu, tuấn mã tung vó, sắc đỏ nhuộm thẫm nền trời, một trận chiến tử vong vô số nhưng lẫy lừng nhất.
Dáng người lặng lẽ mà kiên nghị đã nhiều lần cuốn lấy giấc mơ của tôi…
Mùi thức ăn thơm nức bên đường bay vào mũi, lúc này tôi mới nhớ ra mình đã một ngày không ăn cơm, tôi kéo Triệu Phá Nô ngồi xuống quán mì, hắn ngại ngùng ngồi đối diện tôi, quanh co nửa ngày mới nhỏ giọng nói cho tôi biết hắn không mang tiền.
“Không sao, lần này tôi mời!" Hai tay chống cằm, tôi cảm thấy đói, rất đói.
Triệu Phá Nô cũng không từ chối, là bằng hữu cùng trải qua sinh tử, giữa chúng tôi đã không còn kiêng kỵ gì, gói bánh đen sì ấy là món ngon nhất tôi từng ăn.
Cơm canh nóng hổi được bưng lên, tôi nhịn không được ăn ngay một thìa, món ăn còn nóng làm tôi xuýt xoa nhưng thật sự là đói bụng quá. Tôi đang mê mải, thấy Triệu Phá Nô hơi nhổm người lên gọi phía đối diện, “Giáo úy!"
Tôi đưa lưng về phía đường nên quay đầu nhìn quanh, Hoắc Khứ Bệnh và Trương Cơ đang ở sạp hàng góc đường mua đồ. Tôi ngơ ngác quay lại ăn tiếp, thìa khua trong bát rồi máy móc đưa vào miệng, cơm nóng làm lưỡi tôi suýt phồng rộp.
“Lý cơ ở đây à?" không cần quay đầu lại cũng có thể nghe tiếng nàng ta. Tôi biết tôi thật thất lễ, nhưng tôi cứ ngoan cố không chịu quay đầu đấy.
“Lý cơ, là giáo úy." Triệu Phá Nô gõ bàn nhắc tôi, tôi ngẩng đầu lườm hắn một cái lại tiếp tục ăn cơm.
Tôi không ngừng tự nói với mình, tâm phải tĩnh như nước, không muốn nhìn họ, mọi thứ đều không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi và nhiều cơm hơn, Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống cạnh tôi, tôi cúi đầu không nhìn chàng nhưng tâm tình lại bất định.
“Đồ ăn ở đây chắc là rất ngon nên Dao Ca mới ăn chuyên chú thế kia." Chàng cười vui vẻ gõ bàn, hai chân ngồi xếp bằng trên đệm, mắt nhìn tôi chăm chăm, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được nét mặt chàng khi nói chuyện.
“Tôi ăn no rồi, chúng ta đi." Tôi đứng bật dậy, kéo tay áo Triệu Phá Nô, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa đụng phải Trương Cơ.
Tôi ngẩng đầu thấy nàng mặt tràn sắc xuân, trong tay một bó hoa lá xanh xanh, mắt tôi dừng lại ở đó, mãi vẫn chưa hồi thần.
Chủ quán ở phía sau đòi tiền, Hoắc Khứ Bệnh đằng trước thanh toán. Tôi chỉ khách sáo gật đầu cảm ơn chàng rồi nhanh chóng rời đi.
Nhấc váy chạy thật nhanh trên đường, chàng từ sau chạy tới kéo lấy tay tôi ôm vào lòng.
“Dao Ca, đừng như vậy…" Chàng nắm tay tôi giữ trong ngực chàng, nói như đang khẩn nài.
Trương Cơ ở đằng sau lẳng lặng nhìn tôi, tôi mới như vừa tỉnh mộng, vùng tay chàng ra bối rối quay đầu đi. Hoắc Khứ Bệnh, chàng còn muốn tôi thế nào nữa, chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn các người ngọt ngọt ngào ngào bên nhau?
Bất tri bất giác tôi đã đi tới tòa viện nhỏ ở thành đông, Hoắc Khứ Bệnh chưa đuổi đến, như vậy cũng tốt. Trong sân hoa đào đã sắp tàn, người đi nhà trống. Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống hơn nửa năm qua an bình biết mấy, những ngày đánh đàn múa kiếm sẽ không còn nữa.
Tôi lê thân thể mệt mỏi trở lại dịch quán, lại đụng phải Vệ Thanh, mấy tháng không gặp, tóc hắn đã điểm sương.
“Vết thương thế nào rồi?" Hắn vẫn còn nhớ thương thế của tôi.
“Không sao nữa rồi." Tôi mỉm cười, cúi đầu sửa lại tay áo.
“Đúng rồi, còn có thể đá cầu được nữa mà!" Hắn bỗng nhiên cười sảng khoái, khóe mắt hằn những vết nhăn, hắn đã không còn trẻ.
Nghĩ lại những ngày qua, hoảng hốt như đã qua từ rất lâu rồi, tôi buồn bã trở về phòng, thầm muốn mau được trở lại Trường An, Thúy Lâu vẫn khỏe chứ?
Bên ngoài mưa lại rơi, thật là một mùa phiền muộn.
Đèn lồng trước cửa dịch quán hắt lên một chiếc xe ngựa, tôi cảm thấy chiếc xe này rất quen, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, tôi xoay người chạy xuống. Chiếc xe kia đỗ dưới gốc dương phía tây dịch quán, tôi sải bước tới gần, là xe của hắn!
Màn xe xốc lên, người bên trong hiện ra, hắn thản nhiên gọi tôi, “Lý cơ."
Nếu có người có thể đưa tôi đi thì chính là Lương công tử! Tôi bước nhanh đến trước cỗ xe, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt cố dĩ thản nhiên.
“Trang phục này nàng mặc rất đẹp." Hắn vén mành lên, nhìn tôi cười.
“Dẫn tôi đi." Tôi vịn vào càng xe, nghểnh cổ nhìn hắn, nước mưa quất vào làm ướt tóc tôi.
Hắn lại lắc đầu, chậm rãi vươn tay, “Ta đã hỏi nàng hai lần, hôm nay là chính nàng quyết định."
Tôi kiên quyết gật đầu, ở đây không còn lý do để tôi lưu lại nữa, cứ để tôi làm đà điểu một lần, vùi đầu thật sâu xuống cát đi.
Hắn nắm tay tôi kéo lên, tôi loạng choạng nhảy lên xe, Lương công tử vén mành che tôi khỏi mưa.
“Dao Ca!" Ngay khi tôi khom lưng chui vào xe, lại nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh từ đằng xa gọi tôi.
Lương công tử nhướn mày nhìn tôi như hỏi ý, tôi cắn răng nhanh chóng vào xe.
“Nàng đi đâu?" Hoắc Khứ Bệnh chạy tới, chàng không che ô, nước mưa thấm ướt mặt chàng.
“Trở về…" Tôi cách cánh cửa khẽ nói, trở lại nơi không có chàng.
“Hắn là ai?" Hoắc Khứ Bệnh giữ lấy cửa xe, tức giận nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn lửa giận.
“Là bằng hữu đưa muội quay về Trường An…" Tôi buông mành, chàng lại vén lên rồi nhìn tôi nói, “Vì sao phải tránh ta? Dao Ca, nàng cho ta biết!"
Vì chàng đấy, vì tôi không thể đối mặt, chàng không biết sao?
“Chúng ta đi thôi." Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Hoắc Khứ Bệnh nữa.
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, Hoắc Khứ Bệnh ở phía sau gọi lớn nhưng tôi không muốn trả lời, tôi sợ mình sẽ không thể khống chế được.
Tiếng chàng dần im bặt, tôi mệt mỏi dựa vào thành xe, đờ đẫn ôm vai.
Lương công tử ý nhị nhìn tôi, vén mành lên nói, “Ta nhìn nhầm hắn rồi, hắn đối với nàng rất tốt!"
Tôi không hiểu, quay đầu nhìn hắn, vì sao lại nói là rất tốt? Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ, tôi vội vén mành lên.
Bên ngoài mưa nặng hạt, một bóng người xa xa vẫn luôn theo sau chúng tôi, đó là Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang cưỡi ngựa đuổi theo! Tôi ngồi phịch xuống, chàng đang làm gì thế?
“Lừa người lại không lừa được mình." Lương công tử gõ vào thùng xe, ngựa càng chạy càng nhanh, tôi giơ tay lên lại buông xuống, không dám nhìn ra ngoài nữa, không biết chàng có còn đó không.
Thẫn thờ nhìn mui xe, mưa lớn như thế chàng có bị bệnh không? Tay tôi bấu víu vào ghế ngồi, tôi thật sự không muốn đối mặt với Hoắc Khứ Bệnh…
“Dao Ca!" Ngoài xe có người đang gõ vào thùng, tôi vội vén mành lên, Hoắc Khứ Bệnh đang chạy theo thân xe, nước mưa từ trán chàng không ngừng nhỏ xuống.
“Chàng mau quay về đi!" Tôi bối rối xua tay chàng ra.
“Vì sao lại đi?" Chàng lau nước mưa trên mặt, bám sát xe ngựa, ánh mắt kia như đâm nhói tim tôi.
Tôi chỉ lắc mạnh đầu, Hoắc Khứ Bệnh nắm lấy tay tôi, ánh mắt chàng khẩn thiết khiến tôi không đành lòng nhìn lại, sợ bản thân sẽ dao động.
“Ở Trường An chờ ta!" Chàng vẫn gắt gao siết lấy tay tôi, tiếng mưa rơi ào ào khiến tôi nghe không rõ, chàng lại hét lên lần nữa.
“Được!" Tôi rút tay về, kéo mành xuống, buộc mình không được nhìn chàng nữa. Nhắm mắt lại, tôi rã rời dựa vào thành xe mà lòng chua xót.
“Dao Ca, ở Trường An chờ ta!" tiếng nói của Hoắc Khứ Bệnh dần xa xăm.
Tôi ngồi im lìm, mười đầu ngón tay vặn xoắn vào nhau, tôi chỉ muốn lao xuống xe nói cho chàng biết, tôi đã chờ chàng rất lâu, đã nhớ nhung chàng biết bao! Nhưng tôi không nói nên lời, có lẽ tôi rất ích kỷ, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc giữa chúng tôi xuất hiện một nữ nhân khác!
Một lúc lâu sau, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi, cơ thể tôi trở nên tê dại, tim tôi cũng chết lặng.
“Thật ra, đâu có ai là không thể rời bỏ được ai, ngài nói có đúng không?" Tôi quay đầu nói với Lương công tử, môi mấp máy nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
“Chỉ hy vọng là thế." Hắn khẽ nói.
Xe ngựa giữa đêm tối mênh mông rời khỏi Định Tương, nơi thành trấn nhỏ này có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Vừa rồi tôi không dám nhận người quen, Lý cơ hóa ra lại là một đại mỹ nhân!" Hắn cười lớn nhìn tôi gãi đầu, đôi mắt trong suốt tỏa sáng trên khuôn mặt ngăm đen.
Tôi cũng bật cười theo, “Huynh cũng thật có tiền đồ!"
“Tiểu tử cậu cũng quen biết được đại cô nương này á!" Tiếng người nói chuyện ồn ào, tôi thấy mặt Triệu Phá Nô đỏ như trái cà chua. Những người này thật kỳ lạ, bằng hữu khác phái không được sao? Huống chi hắn còn cứu mạng tôi! Bản thân tôi còn không để ý nữa là.
“Đừng nói bậy, Lý cơ là bằng hữu của Phiêu Diêu giáo úy!" Triệu Phá Nô nói với những người đó, tôi chưa từng thấy hắn xấu hổ như vậy bao giờ.
“Tiểu tử kia còn Kim Ốc Tàng Kiều nữa! Ha ha!" Nam tử bên cạnh vỗ tay, mọi người lại xôn xao.
“Trước có Trương Cơ, sau có thiếu nữ xinh đẹp! Diễm phúc, diễm phúc quá!"
Nghe thấy tên Trương Cơ, tâm trạng tôi lại xuống thấp, hóa ra chuyện này đã chẳng phải bí mật gì, cũng chỉ có tôi là chẳng hay biết.
“Lão Vương, huynh ghen tị cái gì, huynh cũng có người tương xứng mà, đưa mấy phụ nữ quý tộc Hung Nô bị bắt đó mang tới cho mọi người nhìn một chút đi!"
Tiếng người huyên náo vang lên, Triệu Phá Nô kéo tôi ra khỏi đó, tôi cúi đầu không nói, hai người chúng tôi một trước một sau dạo bước trên đường. Hít một hơi thật sâu, thời tiết thu đông mát mẻ khô ráo, mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Thương thế của cô khỏi hẳn chưa?" Hắn nhìn những hàng quán ven đường, lơ đễnh hỏi.
“Còn huynh thì sao? Ở trong quân ngũ quen chưa?" Tôi quay đầu nhìn hắn, hai tay đặt bên hông, chậm rãi tản bộ.
Mắt hắn lấp lánh sáng, đứng lại hớn hở nói: “Giáo úy quả nhiên dũng mãnh phi thường, Triệu Phá Nô tôi nguyện làm thuộc hạ của ngài."
Tôi không biết nói sao đành lắc đầu, xem ra Hoắc Khứ Bệnh ở trong quân doanh uy phong bất phàm, một vị thiên chi kiêu tử như thế ai lại không thích?
Nhắc tới chiến sự, Triệu Phá Nô không còn câu nệ mà thao thao bất tuyệt. Theo lời kể của hắn, trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh núi non sa mạc trùng trùng điệp điệp, ánh tà dương như máu, tuấn mã tung vó, sắc đỏ nhuộm thẫm nền trời, một trận chiến tử vong vô số nhưng lẫy lừng nhất.
Dáng người lặng lẽ mà kiên nghị đã nhiều lần cuốn lấy giấc mơ của tôi…
Mùi thức ăn thơm nức bên đường bay vào mũi, lúc này tôi mới nhớ ra mình đã một ngày không ăn cơm, tôi kéo Triệu Phá Nô ngồi xuống quán mì, hắn ngại ngùng ngồi đối diện tôi, quanh co nửa ngày mới nhỏ giọng nói cho tôi biết hắn không mang tiền.
“Không sao, lần này tôi mời!" Hai tay chống cằm, tôi cảm thấy đói, rất đói.
Triệu Phá Nô cũng không từ chối, là bằng hữu cùng trải qua sinh tử, giữa chúng tôi đã không còn kiêng kỵ gì, gói bánh đen sì ấy là món ngon nhất tôi từng ăn.
Cơm canh nóng hổi được bưng lên, tôi nhịn không được ăn ngay một thìa, món ăn còn nóng làm tôi xuýt xoa nhưng thật sự là đói bụng quá. Tôi đang mê mải, thấy Triệu Phá Nô hơi nhổm người lên gọi phía đối diện, “Giáo úy!"
Tôi đưa lưng về phía đường nên quay đầu nhìn quanh, Hoắc Khứ Bệnh và Trương Cơ đang ở sạp hàng góc đường mua đồ. Tôi ngơ ngác quay lại ăn tiếp, thìa khua trong bát rồi máy móc đưa vào miệng, cơm nóng làm lưỡi tôi suýt phồng rộp.
“Lý cơ ở đây à?" không cần quay đầu lại cũng có thể nghe tiếng nàng ta. Tôi biết tôi thật thất lễ, nhưng tôi cứ ngoan cố không chịu quay đầu đấy.
“Lý cơ, là giáo úy." Triệu Phá Nô gõ bàn nhắc tôi, tôi ngẩng đầu lườm hắn một cái lại tiếp tục ăn cơm.
Tôi không ngừng tự nói với mình, tâm phải tĩnh như nước, không muốn nhìn họ, mọi thứ đều không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi và nhiều cơm hơn, Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống cạnh tôi, tôi cúi đầu không nhìn chàng nhưng tâm tình lại bất định.
“Đồ ăn ở đây chắc là rất ngon nên Dao Ca mới ăn chuyên chú thế kia." Chàng cười vui vẻ gõ bàn, hai chân ngồi xếp bằng trên đệm, mắt nhìn tôi chăm chăm, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được nét mặt chàng khi nói chuyện.
“Tôi ăn no rồi, chúng ta đi." Tôi đứng bật dậy, kéo tay áo Triệu Phá Nô, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa đụng phải Trương Cơ.
Tôi ngẩng đầu thấy nàng mặt tràn sắc xuân, trong tay một bó hoa lá xanh xanh, mắt tôi dừng lại ở đó, mãi vẫn chưa hồi thần.
Chủ quán ở phía sau đòi tiền, Hoắc Khứ Bệnh đằng trước thanh toán. Tôi chỉ khách sáo gật đầu cảm ơn chàng rồi nhanh chóng rời đi.
Nhấc váy chạy thật nhanh trên đường, chàng từ sau chạy tới kéo lấy tay tôi ôm vào lòng.
“Dao Ca, đừng như vậy…" Chàng nắm tay tôi giữ trong ngực chàng, nói như đang khẩn nài.
Trương Cơ ở đằng sau lẳng lặng nhìn tôi, tôi mới như vừa tỉnh mộng, vùng tay chàng ra bối rối quay đầu đi. Hoắc Khứ Bệnh, chàng còn muốn tôi thế nào nữa, chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn các người ngọt ngọt ngào ngào bên nhau?
Bất tri bất giác tôi đã đi tới tòa viện nhỏ ở thành đông, Hoắc Khứ Bệnh chưa đuổi đến, như vậy cũng tốt. Trong sân hoa đào đã sắp tàn, người đi nhà trống. Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống hơn nửa năm qua an bình biết mấy, những ngày đánh đàn múa kiếm sẽ không còn nữa.
Tôi lê thân thể mệt mỏi trở lại dịch quán, lại đụng phải Vệ Thanh, mấy tháng không gặp, tóc hắn đã điểm sương.
“Vết thương thế nào rồi?" Hắn vẫn còn nhớ thương thế của tôi.
“Không sao nữa rồi." Tôi mỉm cười, cúi đầu sửa lại tay áo.
“Đúng rồi, còn có thể đá cầu được nữa mà!" Hắn bỗng nhiên cười sảng khoái, khóe mắt hằn những vết nhăn, hắn đã không còn trẻ.
Nghĩ lại những ngày qua, hoảng hốt như đã qua từ rất lâu rồi, tôi buồn bã trở về phòng, thầm muốn mau được trở lại Trường An, Thúy Lâu vẫn khỏe chứ?
Bên ngoài mưa lại rơi, thật là một mùa phiền muộn.
Đèn lồng trước cửa dịch quán hắt lên một chiếc xe ngựa, tôi cảm thấy chiếc xe này rất quen, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, tôi xoay người chạy xuống. Chiếc xe kia đỗ dưới gốc dương phía tây dịch quán, tôi sải bước tới gần, là xe của hắn!
Màn xe xốc lên, người bên trong hiện ra, hắn thản nhiên gọi tôi, “Lý cơ."
Nếu có người có thể đưa tôi đi thì chính là Lương công tử! Tôi bước nhanh đến trước cỗ xe, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt cố dĩ thản nhiên.
“Trang phục này nàng mặc rất đẹp." Hắn vén mành lên, nhìn tôi cười.
“Dẫn tôi đi." Tôi vịn vào càng xe, nghểnh cổ nhìn hắn, nước mưa quất vào làm ướt tóc tôi.
Hắn lại lắc đầu, chậm rãi vươn tay, “Ta đã hỏi nàng hai lần, hôm nay là chính nàng quyết định."
Tôi kiên quyết gật đầu, ở đây không còn lý do để tôi lưu lại nữa, cứ để tôi làm đà điểu một lần, vùi đầu thật sâu xuống cát đi.
Hắn nắm tay tôi kéo lên, tôi loạng choạng nhảy lên xe, Lương công tử vén mành che tôi khỏi mưa.
“Dao Ca!" Ngay khi tôi khom lưng chui vào xe, lại nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh từ đằng xa gọi tôi.
Lương công tử nhướn mày nhìn tôi như hỏi ý, tôi cắn răng nhanh chóng vào xe.
“Nàng đi đâu?" Hoắc Khứ Bệnh chạy tới, chàng không che ô, nước mưa thấm ướt mặt chàng.
“Trở về…" Tôi cách cánh cửa khẽ nói, trở lại nơi không có chàng.
“Hắn là ai?" Hoắc Khứ Bệnh giữ lấy cửa xe, tức giận nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn lửa giận.
“Là bằng hữu đưa muội quay về Trường An…" Tôi buông mành, chàng lại vén lên rồi nhìn tôi nói, “Vì sao phải tránh ta? Dao Ca, nàng cho ta biết!"
Vì chàng đấy, vì tôi không thể đối mặt, chàng không biết sao?
“Chúng ta đi thôi." Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Hoắc Khứ Bệnh nữa.
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, Hoắc Khứ Bệnh ở phía sau gọi lớn nhưng tôi không muốn trả lời, tôi sợ mình sẽ không thể khống chế được.
Tiếng chàng dần im bặt, tôi mệt mỏi dựa vào thành xe, đờ đẫn ôm vai.
Lương công tử ý nhị nhìn tôi, vén mành lên nói, “Ta nhìn nhầm hắn rồi, hắn đối với nàng rất tốt!"
Tôi không hiểu, quay đầu nhìn hắn, vì sao lại nói là rất tốt? Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ, tôi vội vén mành lên.
Bên ngoài mưa nặng hạt, một bóng người xa xa vẫn luôn theo sau chúng tôi, đó là Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang cưỡi ngựa đuổi theo! Tôi ngồi phịch xuống, chàng đang làm gì thế?
“Lừa người lại không lừa được mình." Lương công tử gõ vào thùng xe, ngựa càng chạy càng nhanh, tôi giơ tay lên lại buông xuống, không dám nhìn ra ngoài nữa, không biết chàng có còn đó không.
Thẫn thờ nhìn mui xe, mưa lớn như thế chàng có bị bệnh không? Tay tôi bấu víu vào ghế ngồi, tôi thật sự không muốn đối mặt với Hoắc Khứ Bệnh…
“Dao Ca!" Ngoài xe có người đang gõ vào thùng, tôi vội vén mành lên, Hoắc Khứ Bệnh đang chạy theo thân xe, nước mưa từ trán chàng không ngừng nhỏ xuống.
“Chàng mau quay về đi!" Tôi bối rối xua tay chàng ra.
“Vì sao lại đi?" Chàng lau nước mưa trên mặt, bám sát xe ngựa, ánh mắt kia như đâm nhói tim tôi.
Tôi chỉ lắc mạnh đầu, Hoắc Khứ Bệnh nắm lấy tay tôi, ánh mắt chàng khẩn thiết khiến tôi không đành lòng nhìn lại, sợ bản thân sẽ dao động.
“Ở Trường An chờ ta!" Chàng vẫn gắt gao siết lấy tay tôi, tiếng mưa rơi ào ào khiến tôi nghe không rõ, chàng lại hét lên lần nữa.
“Được!" Tôi rút tay về, kéo mành xuống, buộc mình không được nhìn chàng nữa. Nhắm mắt lại, tôi rã rời dựa vào thành xe mà lòng chua xót.
“Dao Ca, ở Trường An chờ ta!" tiếng nói của Hoắc Khứ Bệnh dần xa xăm.
Tôi ngồi im lìm, mười đầu ngón tay vặn xoắn vào nhau, tôi chỉ muốn lao xuống xe nói cho chàng biết, tôi đã chờ chàng rất lâu, đã nhớ nhung chàng biết bao! Nhưng tôi không nói nên lời, có lẽ tôi rất ích kỷ, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc giữa chúng tôi xuất hiện một nữ nhân khác!
Một lúc lâu sau, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi, cơ thể tôi trở nên tê dại, tim tôi cũng chết lặng.
“Thật ra, đâu có ai là không thể rời bỏ được ai, ngài nói có đúng không?" Tôi quay đầu nói với Lương công tử, môi mấp máy nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
“Chỉ hy vọng là thế." Hắn khẽ nói.
Xe ngựa giữa đêm tối mênh mông rời khỏi Định Tương, nơi thành trấn nhỏ này có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tác giả :
Phồn Hoa Ca Tẫn