Đại Giới – Ái Nô
Chương 58
Snape lười biếng nghỉ ngơi trên chiếc ghế mây lớn trong nhà ấm, ấy, nếu nói chính xác thì phải là cuộn mình trên cái đệm thịt là người nào đó đang nghi ngơi trên ghế mây lớn. Một đôi tay cẩn thận trùm lên trên cái bụng đã lớn đến mức khi nằm xuống chỉ nhìn thấy đỉnh chóp tròn vo, làn pháp lực quen thuộc và ấm áp được khống chế chậm rãi truyền vào.
Nheo mắt, hơi hơi ngẩng đầu lên, Snape nhẹ nhàng cọ cọ cằm người yêu, mặc nhiên thể hiện sự ỷ lại của mình, được rồi, điều này đã trở thành thói quen của hắn. Ở thai kỳ cuối, hắn hoàn toàn không thể khống chế hành vi của mình, những hành động giống như làm nũng này…
“Ừ? Sev, làm sao vậy? Không thoải mái ư?"
Nghe câu hỏi hơi khẩn trương bên tai, Snape lắc đầu, thỏa mãn thở dài, khóe miệng hơi hơi gợn lên khi hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hơn 9 tháng qua…
Một ngày sau hôn lễ, họ nhận được một ‘chuyện vui’ lớn, tờ Nhật báo Tiên tri đăng tải về nghi thức nho nhỏ kia! Bài báo mô tả tỉ mỉ đến từng ánh mắt của hai người, tất cả đều lộ ra trong mắt công chúng giới phù thủy, thế rồi vô số thư từ ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, chất chật phòng ở, khiến Harry phải mệt mỏi ứng phó.
Thế rồi, bạn bè của họ kéo đến, McGonagall và Pomfrey thở hổn hển, George cùng Draco, người lo lắng tới mất cả phong độ quý tộc, rồi Remus và Sirius, hai kẻ mang đến đồ trẻ con cho cả bé trai bé gái nhiều tới mức có thể chất đầy cả phòng. Harry không thể không tươi cười dỗ dành đám bạn bè và người thân đương ‘tức giận’ vì không được thông báo này, còn chính anh, xấu hổ chịu trận buổi ‘giáo dục’ của bà Pomfrey.
“Tôi thật không dám tin! Các người, các người… Harry Potter và Severus Snape, hai người đều đã là phù thủy trưởng thành cả rồi, thế nhưng hoàn toàn không có chút ít hiểu biết thường thức nào! Có mang! HarryPotter! Dù nhìn thế nào thì Severus cũng có vẻ như còn trẻ, nhưng dù sao thầy ấy cũng là một người nam giới đã hơn 40, gần 50 tuổi rồi! Dù phù thủy sống lâu hơn người thường, thầy ấy tuyệt đối cũng là sản phu đã có tuổi! Thế mà anh không hề biết xử trí như thế nào! Anh… @#¥#¥… @¥@"
Nữ phù thủy quá mức kích động, cơ hồ dùng đầu ngón tay trạc ra cái u trên đầu Harry, cuối cùng là chính hắn ra mặt giải vây, đem người thanh niên cúi thấp đầu ngoan ngoãn ‘nhận sai’ kia dấu sau mình. Mọi người đều đồng loạt thở dài, khiến hắn đỏ mặt, xấu hổ gầm nhẹ đuổi người…
Sau đó, chính là chờ đợi thật lâu, chờ đợi đứa nhỏ xuất hiện, bốn tháng đầu tiên, nhờ ma dược bác sĩ Wills cung cấp và sự chăm sóc từ gượng gạo đến thuần thục của Đấng cứu thế, ngoài tình trạng nôn mửa cùng với cơn đau nhẹ thỉnh thoảng kéo đến trong hai tháng đầu, hắn không cảm thấy có gì không khỏe, ừm, ngoại trừ việc vì những phản ứng đó mà trở nên suy yếu vô lực.
Từ tháng thứ 5, tất cả mọi người trở nên khẩn trương. Harry rốt cuộc từ chức ở Bộ Pháp Thuật, một giây đồng hồ cũng không muốn rời khỏi bên người hắn, cẩn thận dựa theo lời dặn dò của Wills và Pomfrey, cứ đến hạn là dùng pháp lực nuôi đứa nhỏ.
Mỗi một ngày, đồ ăn của hắn đều được Harry và Mimi tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy rằng hắn vẫn không ăn nhiều lắm như trước, nhưng không thể nghi ngờ là dưới sự giám hộ của Harry và nỗ lực của gia tinh, đồ ăn trở nên nhiều dinh dưỡng và phong phú hơn, hương vị cũng tuyệt đối tuyệt vời, khiến hắn dần có da có thịt hơn một chút, không đến nỗi vì cái bụng quá lớn mà nhìn không phối hợp với thân người. Ít nhất Harry cuối cùng cũng không còn mặt nhăn như cái bánh bao, than dài thở ngắn khi ôm lấy hắn, thật cẩn thận như thể hắn là đồ dễ vỡ.
Điều duy nhất khiến hắn bất mãn là ngày nào hắn cũng phải duy trì hoạt động trong thời gian nhất định. Có Merlin mới biết! Cái bụng bầu vướng víu này khiến hắn mệt mỏi chỉ nghĩ muốn nằm trên giường suốt cả 24 tiếng! Chết tiệt, hắn không muốn đi tới đi lui, hắn muốn ngủ! Đáng hận chính là tên Potter chết tiệt vốn luôn thỏa mãn vô điều kiện tất cả các yêu cầu của hắn giờ lại kiên quyết cự tuyệt kỳ vọng này! Bất luận hắn tức giận đấu tranh như thế nào, sử dụng ‘thủ đoạn’ như thế nào, cuối cùng đều bị anh nắm giữ!
Mà điều hắn phẫn nộ nhất, ngược lại, là chính hắn. Lần nào cũng vậy, hắn đều chìm đắm trong đôi mắt xanh ươn ướt, mang theo cả khẩn cầu và yêu thương của tên khốn kia, mơ mơ hồ hồ trúng vào quỷ kế của anh, bị anh cẩn thận dẫn dắt hoạt động cho tới khi đảm bảo đúng yêu cầu của bác sĩ Wills và Pomfrey.
Phiền não tiếp theo chính là nhóm người quá mức nhiệt tình cứ dăm ba hôm lại đến, không tính Pomfrey tới khám định kỳ. Đám người ‘nhàn rỗi’ này luôn mang đủ loại đồ trẻ con đủ kiểu dáng cùng với sách vở có liên quan đến thăm. Hắn có thể khẳng định, nếu hắn và Harry muốn, họ hoàn toàn có thể mở một hiệu sách chuyên về những điều mà phù thủy cần chú ý khi mang thai, cùng với về chăm sóc nuôi dạy trẻ nhỏ! Có lẽ thêm cả một cửa hiệu đồ dùng cho trẻ sơ sinh nữa?
Nhưng dù sao đối với sự nhiệt tình này, Snape cũng không hẳn căm ghét. Tuy rằng lúc ban đầu, sự xấu hổ chiếm đa phần cảm xúc, nhưng mỗi một lần hắn được Harry ôm lấy đối diện với đám bạn bè cao hứng phấn chấn của họ, hắn đều cảm thấy chút sung sướng nho nhỏ, sau đó, bao phủ trong cảm giác hạnh phúc và an tâm tràn ngập. Hắn chưa bao giờ kỳ vọng mình có thể có được nhiều đến vậy…
Tiếp theo, tự bản thân hắn tuy rằng vui mừng trước sự tồn tại của đứa bé kia, nhưng hắn cũng đồng thời không tin nổi mình lại có được phúc phận này. Tới tận tháng thứ 7, nhìn cái bụng càng ngày càng nặng của mình, hắn vẫn không tin được trong thân thể của mình lại đang nuôi dưỡng kết tinh giữa mình và Harry, một điều chứng minh cho sự tồn tại không thể tách rời của hắn và người yêu. Chỉ đến lần đầu tiên khi hắn cảm giác được sự ‘thăm hỏi’ của đứa bé – bảo bối nhỏ của họ dường như động động chân đó…
Hắn nhớ rất rõ ràng thời khắc ấy, bởi vì bụng đột nhiên nhô lên một chút, còn có cảm giác hơi hơi đau đớn. Hắn sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn ánh mắt trân trối của Harry tập trung trên bụng mình, sau đó, anh ngây ngô cười, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ lên vị trí nơi đứa nhỏ chào hỏi họ, thành kính và vui sướng hôn lên cái bụng vì lớn lên rất nhanh mà ẩn ẩn lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.
Trong nháy mắt ấy, hắn mới hoàn toàn tin tưởng mình đã chiếm được hạnh phúc khó có thể tin. Niềm vui sướng và sự ấm áp ấy khiến hắn muốn rơi lệ, nhưng bị nụ hôn dịu dàng của Harry ngăn cản, sau đó, được anh yêu chiều và che chở, càng lúc càng mãnh liệt…
Đứa nhỏ trong bụng tựa hồ không hài lòng với sự phân tâm của Snape, kháng nghị nho nhỏ, khiến lý trí của hắn bị thoáng đau đớn ngọt ngào gọi về. Phía sau, người yêu đã hoàn thành ‘công tác’, bàn tay ôn nhu vuốt ve nơi đứa nhỏ kháng nghị, thì thầm: “Chậc chậc! Nhóc con kia, phải ngoan nào! Bằng không ba sẽ đem con ném cho cô Hermione đó!"
Mím môi vì lời uy hiếp lung tung của Harry, Snape nhẹ nhàng giật giật thân thể, được người yêu nhanh chóng phản ứng đỡ, sắp xếp cho hắn vào tư thế càng thoải mái hơn. Sau đó, hai người bắt đầu thảo luận đề tài gần nửa năm qua ngày nào cũng lặp lại – tên của đứa nhỏ.
Lần đầu tiên khi đứa nhỏ bày tỏ sự tồn tại của chính mình, sau khi được bác sĩ Wills và bà Pomfrey kiểm tra, chứng minh đứa nhỏ mười phần sức sống này là một cu cậu, Snape và Harry có được càng nhiều sách về đặt tên cho trẻ con. Nhìn đống sách nhức đầu, dày đến có thể ném chết người, họ hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng hưng trí bừng bừng. Con của họ sẽ có một cái tên tốt nhất.
Thế nhưng lần nào cũng vậy, hai người không thể đi đến sự nhất trí, khăng khăng giải thích với đối phương ý nghĩa tên mình chọn, mãi tới khi Snape trợn mắt nhìn. Sau đó, cuối cùng họ đi đến tình thế phải dùng một loại phương thức khác để thảo luận, suốt cả ba tháng, không hề có kết quả. Đối với điều này, Snape kiên trì cho rằng đây đều là lỗi của Harry, không chịu chuyên tâm! Tại cái tên chết tiệt thời khắc nào cũng có thể động dục đó! Sau khi biết được ở giai đoạn sau của thai kỳ, chuyện phòng the đúng mức có thể có trợ giúp với Snape, anh không lúc nào không tính kế để đem hắn lên giường! Đương nhiên, anh cũng luôn đủ ôn nhu và cẩn thận, người anh ôm và nắm giữ chính là báu vật quan trọng nhất của anh!
Lại một lần nữa thảo luận không đi đến kết quả. Snape thỏa mãn ngon miệng uống xong cốc sữa mà Harry cưng chiều đưa tới bên miệng với vẻ mặt bất đắc dĩ. Giọng nói của hắn đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa thật thần kì, theo quá trình Harry bổ sung pháp lực cho đứa nhỏ, pháp lực tự thân của hắn thậm chí có xu hướng khôi phục! Bảo bối của họ đúng là thiên sứ mang đến vận may!
Đột nhiên Snape nhíu mày, sau một phút đồng hồ, hắn kéo kéo Harry đương ngẩn ngẩn ngơ ngơ: “Har… ry… Tôi nghĩ… chúng ta cần… đi… Bệnh viện Thánh… Mungo…"
Harry sửng sốt một chút, nhìn thấy trán Snape bắt đầu không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, hơi hơi co rúm lại, môi run run. Anh cố gắng dùng ít động tác nhất để rời đi thân thể cứng đờ của bạn đời, sau đó như một con sư tử với cái đuôi bốc cháy, bắt đầu chạy loạn xung quanh.
Qua vài phút, sau khi Đấng cứu thế không ngừng gầm rú với song diện kính và gia tinh Mimi không ngừng thúc giục và mang theo một đống vật dụng, mọi người nhận được tin tức, bắt đầu tập trung về Bệnh viện Thánh Mungo…
Một năm sau…
Snape khó thở đem ‘tiểu ma vương’ tóc đen mắt đen ôm đi khỏi chiếc bánh ngọt lớn, gầm nhẹ với Đấng cứu thế đương đeo mặt nạ lão quái: “Đồ khốn… Anh… muốn để con anh… bơi lội… trong kem?!" Nhưng thật đáng tiếc, cu cậu vốn tưởng là tiểu thiên sứ, thực tế cũng là tiểu ma vương, hai bàn tay nhỏ bé đã dính đầy kem ngọt ngấy, hơn nữa không ngừng vẽ loạn lên gương mặt nhăn nhó của Snape, đồng thời phát ra tiếng cười khanh khách vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn vừa mới mọc răng sữa sáng long lanh nước miếng…
Harry cười ha ha đi qua, chặt chẽ và cẩn thận ôm hai người một lớn một nhỏ vào lòng, nồng nàn hôn lên môi bạn đời, không bận tậm điều đó khiến kem dính đầy lên gương mặt và mặt nạ của anh. Lúc đứa nhỏ bất mãn vươn những móng vuốt nhỏ nắm lấy mặt nạ của anh, anh ngoàm một ngụm, cắn nhẹ những ngón tay nhỏ bé múp míp, sau đó buông ra trước sự căm tức của Snape.
Đưa tay quệt quệt lên cái mũi nhỏ cao thẳng của đứa nhỏ, thỏa mãn, Harry nhìn bạn đời mình mang vẻ mặt rối rắm và bất đắc dĩ, lại ngắm cục cưng dễ thương đang cười hì hì, nhẹ nhàng ôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào: “Ôi… Sev… Tôi yêu em…"
Hơi hơi quay đầu, thở hắt ra, Snape không để gương mặt ửng hồng của mình lọt vào trong mắt của tên khốn nào đó có da mặt càng ngày càng mỏng, sau đó, trong giây tiếp theo liền được bao quanh trong vòng ôm ấm áp. Tiếng chuông cửa vang lên, bạn bè họ mỉm cười bước vào ngôi nhà ấm áp này…
Toàn bộ tất cả mọi chuyện đã chấm dứt, đồng thời cũng là sự khởi đầu, và hạnh phúc vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Nheo mắt, hơi hơi ngẩng đầu lên, Snape nhẹ nhàng cọ cọ cằm người yêu, mặc nhiên thể hiện sự ỷ lại của mình, được rồi, điều này đã trở thành thói quen của hắn. Ở thai kỳ cuối, hắn hoàn toàn không thể khống chế hành vi của mình, những hành động giống như làm nũng này…
“Ừ? Sev, làm sao vậy? Không thoải mái ư?"
Nghe câu hỏi hơi khẩn trương bên tai, Snape lắc đầu, thỏa mãn thở dài, khóe miệng hơi hơi gợn lên khi hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hơn 9 tháng qua…
Một ngày sau hôn lễ, họ nhận được một ‘chuyện vui’ lớn, tờ Nhật báo Tiên tri đăng tải về nghi thức nho nhỏ kia! Bài báo mô tả tỉ mỉ đến từng ánh mắt của hai người, tất cả đều lộ ra trong mắt công chúng giới phù thủy, thế rồi vô số thư từ ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, chất chật phòng ở, khiến Harry phải mệt mỏi ứng phó.
Thế rồi, bạn bè của họ kéo đến, McGonagall và Pomfrey thở hổn hển, George cùng Draco, người lo lắng tới mất cả phong độ quý tộc, rồi Remus và Sirius, hai kẻ mang đến đồ trẻ con cho cả bé trai bé gái nhiều tới mức có thể chất đầy cả phòng. Harry không thể không tươi cười dỗ dành đám bạn bè và người thân đương ‘tức giận’ vì không được thông báo này, còn chính anh, xấu hổ chịu trận buổi ‘giáo dục’ của bà Pomfrey.
“Tôi thật không dám tin! Các người, các người… Harry Potter và Severus Snape, hai người đều đã là phù thủy trưởng thành cả rồi, thế nhưng hoàn toàn không có chút ít hiểu biết thường thức nào! Có mang! HarryPotter! Dù nhìn thế nào thì Severus cũng có vẻ như còn trẻ, nhưng dù sao thầy ấy cũng là một người nam giới đã hơn 40, gần 50 tuổi rồi! Dù phù thủy sống lâu hơn người thường, thầy ấy tuyệt đối cũng là sản phu đã có tuổi! Thế mà anh không hề biết xử trí như thế nào! Anh… @#¥#¥… @¥@"
Nữ phù thủy quá mức kích động, cơ hồ dùng đầu ngón tay trạc ra cái u trên đầu Harry, cuối cùng là chính hắn ra mặt giải vây, đem người thanh niên cúi thấp đầu ngoan ngoãn ‘nhận sai’ kia dấu sau mình. Mọi người đều đồng loạt thở dài, khiến hắn đỏ mặt, xấu hổ gầm nhẹ đuổi người…
Sau đó, chính là chờ đợi thật lâu, chờ đợi đứa nhỏ xuất hiện, bốn tháng đầu tiên, nhờ ma dược bác sĩ Wills cung cấp và sự chăm sóc từ gượng gạo đến thuần thục của Đấng cứu thế, ngoài tình trạng nôn mửa cùng với cơn đau nhẹ thỉnh thoảng kéo đến trong hai tháng đầu, hắn không cảm thấy có gì không khỏe, ừm, ngoại trừ việc vì những phản ứng đó mà trở nên suy yếu vô lực.
Từ tháng thứ 5, tất cả mọi người trở nên khẩn trương. Harry rốt cuộc từ chức ở Bộ Pháp Thuật, một giây đồng hồ cũng không muốn rời khỏi bên người hắn, cẩn thận dựa theo lời dặn dò của Wills và Pomfrey, cứ đến hạn là dùng pháp lực nuôi đứa nhỏ.
Mỗi một ngày, đồ ăn của hắn đều được Harry và Mimi tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy rằng hắn vẫn không ăn nhiều lắm như trước, nhưng không thể nghi ngờ là dưới sự giám hộ của Harry và nỗ lực của gia tinh, đồ ăn trở nên nhiều dinh dưỡng và phong phú hơn, hương vị cũng tuyệt đối tuyệt vời, khiến hắn dần có da có thịt hơn một chút, không đến nỗi vì cái bụng quá lớn mà nhìn không phối hợp với thân người. Ít nhất Harry cuối cùng cũng không còn mặt nhăn như cái bánh bao, than dài thở ngắn khi ôm lấy hắn, thật cẩn thận như thể hắn là đồ dễ vỡ.
Điều duy nhất khiến hắn bất mãn là ngày nào hắn cũng phải duy trì hoạt động trong thời gian nhất định. Có Merlin mới biết! Cái bụng bầu vướng víu này khiến hắn mệt mỏi chỉ nghĩ muốn nằm trên giường suốt cả 24 tiếng! Chết tiệt, hắn không muốn đi tới đi lui, hắn muốn ngủ! Đáng hận chính là tên Potter chết tiệt vốn luôn thỏa mãn vô điều kiện tất cả các yêu cầu của hắn giờ lại kiên quyết cự tuyệt kỳ vọng này! Bất luận hắn tức giận đấu tranh như thế nào, sử dụng ‘thủ đoạn’ như thế nào, cuối cùng đều bị anh nắm giữ!
Mà điều hắn phẫn nộ nhất, ngược lại, là chính hắn. Lần nào cũng vậy, hắn đều chìm đắm trong đôi mắt xanh ươn ướt, mang theo cả khẩn cầu và yêu thương của tên khốn kia, mơ mơ hồ hồ trúng vào quỷ kế của anh, bị anh cẩn thận dẫn dắt hoạt động cho tới khi đảm bảo đúng yêu cầu của bác sĩ Wills và Pomfrey.
Phiền não tiếp theo chính là nhóm người quá mức nhiệt tình cứ dăm ba hôm lại đến, không tính Pomfrey tới khám định kỳ. Đám người ‘nhàn rỗi’ này luôn mang đủ loại đồ trẻ con đủ kiểu dáng cùng với sách vở có liên quan đến thăm. Hắn có thể khẳng định, nếu hắn và Harry muốn, họ hoàn toàn có thể mở một hiệu sách chuyên về những điều mà phù thủy cần chú ý khi mang thai, cùng với về chăm sóc nuôi dạy trẻ nhỏ! Có lẽ thêm cả một cửa hiệu đồ dùng cho trẻ sơ sinh nữa?
Nhưng dù sao đối với sự nhiệt tình này, Snape cũng không hẳn căm ghét. Tuy rằng lúc ban đầu, sự xấu hổ chiếm đa phần cảm xúc, nhưng mỗi một lần hắn được Harry ôm lấy đối diện với đám bạn bè cao hứng phấn chấn của họ, hắn đều cảm thấy chút sung sướng nho nhỏ, sau đó, bao phủ trong cảm giác hạnh phúc và an tâm tràn ngập. Hắn chưa bao giờ kỳ vọng mình có thể có được nhiều đến vậy…
Tiếp theo, tự bản thân hắn tuy rằng vui mừng trước sự tồn tại của đứa bé kia, nhưng hắn cũng đồng thời không tin nổi mình lại có được phúc phận này. Tới tận tháng thứ 7, nhìn cái bụng càng ngày càng nặng của mình, hắn vẫn không tin được trong thân thể của mình lại đang nuôi dưỡng kết tinh giữa mình và Harry, một điều chứng minh cho sự tồn tại không thể tách rời của hắn và người yêu. Chỉ đến lần đầu tiên khi hắn cảm giác được sự ‘thăm hỏi’ của đứa bé – bảo bối nhỏ của họ dường như động động chân đó…
Hắn nhớ rất rõ ràng thời khắc ấy, bởi vì bụng đột nhiên nhô lên một chút, còn có cảm giác hơi hơi đau đớn. Hắn sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn ánh mắt trân trối của Harry tập trung trên bụng mình, sau đó, anh ngây ngô cười, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ lên vị trí nơi đứa nhỏ chào hỏi họ, thành kính và vui sướng hôn lên cái bụng vì lớn lên rất nhanh mà ẩn ẩn lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.
Trong nháy mắt ấy, hắn mới hoàn toàn tin tưởng mình đã chiếm được hạnh phúc khó có thể tin. Niềm vui sướng và sự ấm áp ấy khiến hắn muốn rơi lệ, nhưng bị nụ hôn dịu dàng của Harry ngăn cản, sau đó, được anh yêu chiều và che chở, càng lúc càng mãnh liệt…
Đứa nhỏ trong bụng tựa hồ không hài lòng với sự phân tâm của Snape, kháng nghị nho nhỏ, khiến lý trí của hắn bị thoáng đau đớn ngọt ngào gọi về. Phía sau, người yêu đã hoàn thành ‘công tác’, bàn tay ôn nhu vuốt ve nơi đứa nhỏ kháng nghị, thì thầm: “Chậc chậc! Nhóc con kia, phải ngoan nào! Bằng không ba sẽ đem con ném cho cô Hermione đó!"
Mím môi vì lời uy hiếp lung tung của Harry, Snape nhẹ nhàng giật giật thân thể, được người yêu nhanh chóng phản ứng đỡ, sắp xếp cho hắn vào tư thế càng thoải mái hơn. Sau đó, hai người bắt đầu thảo luận đề tài gần nửa năm qua ngày nào cũng lặp lại – tên của đứa nhỏ.
Lần đầu tiên khi đứa nhỏ bày tỏ sự tồn tại của chính mình, sau khi được bác sĩ Wills và bà Pomfrey kiểm tra, chứng minh đứa nhỏ mười phần sức sống này là một cu cậu, Snape và Harry có được càng nhiều sách về đặt tên cho trẻ con. Nhìn đống sách nhức đầu, dày đến có thể ném chết người, họ hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng hưng trí bừng bừng. Con của họ sẽ có một cái tên tốt nhất.
Thế nhưng lần nào cũng vậy, hai người không thể đi đến sự nhất trí, khăng khăng giải thích với đối phương ý nghĩa tên mình chọn, mãi tới khi Snape trợn mắt nhìn. Sau đó, cuối cùng họ đi đến tình thế phải dùng một loại phương thức khác để thảo luận, suốt cả ba tháng, không hề có kết quả. Đối với điều này, Snape kiên trì cho rằng đây đều là lỗi của Harry, không chịu chuyên tâm! Tại cái tên chết tiệt thời khắc nào cũng có thể động dục đó! Sau khi biết được ở giai đoạn sau của thai kỳ, chuyện phòng the đúng mức có thể có trợ giúp với Snape, anh không lúc nào không tính kế để đem hắn lên giường! Đương nhiên, anh cũng luôn đủ ôn nhu và cẩn thận, người anh ôm và nắm giữ chính là báu vật quan trọng nhất của anh!
Lại một lần nữa thảo luận không đi đến kết quả. Snape thỏa mãn ngon miệng uống xong cốc sữa mà Harry cưng chiều đưa tới bên miệng với vẻ mặt bất đắc dĩ. Giọng nói của hắn đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa thật thần kì, theo quá trình Harry bổ sung pháp lực cho đứa nhỏ, pháp lực tự thân của hắn thậm chí có xu hướng khôi phục! Bảo bối của họ đúng là thiên sứ mang đến vận may!
Đột nhiên Snape nhíu mày, sau một phút đồng hồ, hắn kéo kéo Harry đương ngẩn ngẩn ngơ ngơ: “Har… ry… Tôi nghĩ… chúng ta cần… đi… Bệnh viện Thánh… Mungo…"
Harry sửng sốt một chút, nhìn thấy trán Snape bắt đầu không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, hơi hơi co rúm lại, môi run run. Anh cố gắng dùng ít động tác nhất để rời đi thân thể cứng đờ của bạn đời, sau đó như một con sư tử với cái đuôi bốc cháy, bắt đầu chạy loạn xung quanh.
Qua vài phút, sau khi Đấng cứu thế không ngừng gầm rú với song diện kính và gia tinh Mimi không ngừng thúc giục và mang theo một đống vật dụng, mọi người nhận được tin tức, bắt đầu tập trung về Bệnh viện Thánh Mungo…
Một năm sau…
Snape khó thở đem ‘tiểu ma vương’ tóc đen mắt đen ôm đi khỏi chiếc bánh ngọt lớn, gầm nhẹ với Đấng cứu thế đương đeo mặt nạ lão quái: “Đồ khốn… Anh… muốn để con anh… bơi lội… trong kem?!" Nhưng thật đáng tiếc, cu cậu vốn tưởng là tiểu thiên sứ, thực tế cũng là tiểu ma vương, hai bàn tay nhỏ bé đã dính đầy kem ngọt ngấy, hơn nữa không ngừng vẽ loạn lên gương mặt nhăn nhó của Snape, đồng thời phát ra tiếng cười khanh khách vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn vừa mới mọc răng sữa sáng long lanh nước miếng…
Harry cười ha ha đi qua, chặt chẽ và cẩn thận ôm hai người một lớn một nhỏ vào lòng, nồng nàn hôn lên môi bạn đời, không bận tậm điều đó khiến kem dính đầy lên gương mặt và mặt nạ của anh. Lúc đứa nhỏ bất mãn vươn những móng vuốt nhỏ nắm lấy mặt nạ của anh, anh ngoàm một ngụm, cắn nhẹ những ngón tay nhỏ bé múp míp, sau đó buông ra trước sự căm tức của Snape.
Đưa tay quệt quệt lên cái mũi nhỏ cao thẳng của đứa nhỏ, thỏa mãn, Harry nhìn bạn đời mình mang vẻ mặt rối rắm và bất đắc dĩ, lại ngắm cục cưng dễ thương đang cười hì hì, nhẹ nhàng ôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào: “Ôi… Sev… Tôi yêu em…"
Hơi hơi quay đầu, thở hắt ra, Snape không để gương mặt ửng hồng của mình lọt vào trong mắt của tên khốn nào đó có da mặt càng ngày càng mỏng, sau đó, trong giây tiếp theo liền được bao quanh trong vòng ôm ấm áp. Tiếng chuông cửa vang lên, bạn bè họ mỉm cười bước vào ngôi nhà ấm áp này…
Toàn bộ tất cả mọi chuyện đã chấm dứt, đồng thời cũng là sự khởi đầu, và hạnh phúc vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Tác giả :
Hảo Đa Chi Ma