Đại Giới – Ái Nô
Chương 34
Ngày hôm sau, ‘chơi đùa’ cùng Snape suốt một ngày, tới lúc Harry hoàn toàn đã đem cuộc hẹn buổi tối vứt ra khỏi đầu, đang cười tủm tỉm nhìn Snape thu hoạch cây Mandrake, Mimi xuất hiện trước mặt anh cầm theo song diện kính. Nghe cha đỡ đầu rít gào trong song diện kính, Harry mới phát hiện, chỉ còn một tiếng nữa là đến bảy giờ, mà anh sáng nay cũng đã dặn Mimi không chuẩn bị bữa tối!
Xấu hổ giải thích xong với Sirius đang tức giận, Harry đóng song diện kính. Thấy Snape đã thu hoạch xong cây Mandrake, hai tay dính đầy bùn, anh vội kéo hắn chạy về phòng ngủ, túm lấy người đàn ông vừa bối rối, vừa trầm mặc này bắt đầu cuộc chiến tắm rửa, lần đầu tiên sử dụng phép thuật để hong khô mái tóc dài của Snape. Harry khoác vào âu phục mà đêm qua Sirius bảo cú mèo đưa tới, sau đó tỉ mỉ chọn lựa cho Snape một bộ áo chùng màu xanh đen tinh xảo mà không quá khoa trương, sau đó vừa lòng nhìn thành quả của mình. Thật cứ như thể người đi hẹn hò là Snape! Anh sung sướng kéo người sử dụng ảo ảnh di hình.
Mãi cho tới khi bị Harry kéo bước chân vào đại sảnh thanh nhã của khách sạn, Snape mới lấy lại tinh thần, không thể tin Harry lại mang theo hắn – một tên ‘nô lệ’ đi hẹn hò! Chẳng qua, trong nội tâm vút lên một thoáng ấm áp nho nhỏ, khiến Snape không giật tay ra khỏi tay Harry, chỉ yên lặng đi theo anh, đển người phục vụ dẫn đường tới trước mặt Sirius, người há hốc miệng khi thấy hắn xuất hiện.
“Merlin! Harry, con, con đưa Severus đi cùng???" Sirius đứng lên, chỉ vào Snape, gầm nhẹ tức giận với Harry. Còn hắn, hắn chỉ đứng thẳng lưng, trầm mặc không lên tiếng.
Thấy Snape bất an, hơi hơi nhích ra khỏi anh, Harry kéo hắn lại gần, thuận tay ôm lấy thắt lưng thanh mảnh. Anh bất mãn nhìn Sirius, “Đừng như vậy, chú Sirius. Chú không được dọa Sev! Con đã đáp ứng Sev rồi, ngày nghỉ của con thuộc về thầy, hơn nữa là thề trước Merlin. Con không muốn vi phạm lời thề! Thế chú nghĩ con phải làm sao? Hơn nữa, nếu thật sự có khả năng tới với nhau, đối phương tất phải chấp nhận Sev, chấp nhận sự thật là con sẽ chăm sóc Sev!"
Trân trối nhìn bộ dáng không hề tự giác ôm lấy thắt lưng Snape ngay trước mắt công chúng của con đỡ đầu nhà, Sirius há hốc miệng, không thể phản bác lời nói hợp tình hợp lý của Harry, cuối cùng suy sụp buông mình vào chiếc ghế dựa thoải mái, hữu khí vô lực phất tay, “… Ngồi xuống đi, Harry. Hermione sẽ cùng cô bé kia tới đây ngay…" Hắn âm thầm oán trách, âm lượng của hắn làm sao có thể dọa tới Snape, người vốn đã quen với hắn chứ! Merlin ạ! Harry lại mang theo Snape đi hẹn hò…
Snape yên lặng ngồi bên người Harry. Khi vừa ngồi xuống, hắn muốn di chuyển ghế ra xa Harry hơn một chút. Tuy rằng hắn không quen thuộc mấy chuyện tình cảm này – hắn trong quá khứ, a, không ai muốn tự nguyện ở bên hắn dù chỉ một phút đồng hồ, loại kinh nghiệm này càng không có – nhưng Snape vẫn cho rằng không có người con gái nào lại muốn thấy đối tượng hẹn hò của mình thân mật quá mức với một người đàn ông khác, cho dù là quan hệ ‘chủ nô’.
Nhưng phản ứng trực tiếp của Harry khiến Snape không dám động đậy nữa. Cái tên cứu thế chủ chết tiệt này hoàn toàn không biết hắn là nghĩ tốt cho anh, lại tưởng hắn tìm kiếm sự an ủi, trực tiếp vươn hai tay ra ôm lấy hắn ngồi vào trong lòng mình, tự nhiên và thành thục, hoàn toàn không có một chút xấu hổ hoặc gượng gạo nào!
Thật vất vả dùng ánh mắt ‘hung tợn’ cộng thêm giãy giụa tay chân, cố gắng thể hiện yêu cầu muốn ngồi một mình với Harry, cuối cùng dưới cái nhìn ‘tuyệt vọng’ của Sirius, Snape được Harry cho ngồi trên ghế cạnh sát mình, hơn nữa một bàn tay còn bị cầm chặt. Cụp mi mắt, Snape không thể khống chế sự ấm áp tràn ngập nội tâm mình, dường như mọi nỗi bất an đều bị đuổi đi…
Sirius nhìn nhất cử nhất động của con đỡ đầu nhà mình, bưng mặt thở dài. Tuy hắn biết Harry theo bản năng làm ra những cử chỉ theo thói quen, không có ý gì khác, hơn nữa Snape hoàn toàn vô tội, nhưng ôi ôi ôi Merlin, nếu cứ hành động như vậy trước mặt con gái nhà người ta, hắn chưa gì đã tưởng tượng được biểu tình trên mặt cô bé!
Khoảng 10 phút sau, Hermione rốt cuộc xuất hiện cùng với một người con gái. Lúc này, Harry đang lấy cho Snape ít điểm tâm ngọt. Tuy rằng cực kỳ thất lễ, nhưng Harry không muốn để Snape chờ đợi trong cơn đói, dạ dày của Snape phải được chăm sóc thật tốt.
“Đây rồi! Buổi tối tốt lành, chú Sirius, Harry… Á? Thầy Severus?"
Gật đầu với Hermione đang mang vẻ mặt kinh ngạc, Sirius từ bỏ ý tưởng muốn biện minh. Còn có thể giải thích cái gì? Người cũng đã bị Harry đưa tới rồi! Cô gái vô cùng xinh đẹp đứng bên Hermione tò mò nhìn Snape đang ngồi sát cạnh Harry, hơi hơi cúi đầu.
Harry đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Hermione, “Chào cậu! Mione, buổi tối tốt lành ~" Sau đó, với biểu tình lạnh nhạt mà lịch sự, hắn gật đầu với cô gái đang nhìn mình với gương mặt ửng hồng. “Chào cô!"
“Á, a, chào anh!" Cô gái đáp lại hơi căng thẳng, sau đó cúi đầu ngượng ngùng. Snape đứng lên theo Harry, hơi hơi gật đầu khi cô gái đã nén sự hưng phấn xuống, e lệ ngẩng đầu lên. Hắn được cô gái đáp lại một cách nhu hòa, sự căng thẳng và bất an hơi phai nhạt bớt, Snape cảm thấy được, cô bé này – hoàn hảo.
Đợi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Snape sát cạnh Harry, bên cạnh là Sirius sau đó là Hermione, cuối cùng là cô bé kia —— kế bên Harry. Nhân lúc ngồi xuống, Hermione trộm oán giận bên tai Sirius, “Vì sao, chú Sirius, Harry lại đưa thầy Severus đến?"
“Có Merlin mới biết được! Hermione, chú nghĩ Harry rõ ràng nên biết mình là tới gặp đối tượng hẹn hò! Nhưng Harry bảo nó từng thề, thế trước Merlin, rằng ngày nghỉ ngơi của nó thuộc về Severus!" Sirius than thở ngồi xuống, mà Hermione nghe xong, hơi hơi sửng sốt một chút, chỉ có thể thở dài, cô có thể nói gì đây?
“Được rồi, Harry, tớ xin giới thiệu, đây là Anna, Anna Feld, y tá tại bệnh viện thánh Mungo! Cô ấy tốt nghiệp tại Amsterdam, nhỏ hơn cậu hai tuổi ~ Anna, đây là Harry Potter, ha ha, đừng nghĩ cậu ấy là Đấng cứu thế gì, cậu ấy chỉ là một tên ngốc đầu óc đơn giản mà thôi ~ Vị này, là giáo sư Severus Snape… Potter, ha ha…" Có chút xấu hổ và do dự giới thiệu Snape, sau khi xong, Hermione thở dài nhẹ nhõm.
E lệ cười cười với Harry và Snape, Anna nhẹ nhàng chào, “Buổi tối tốt lành, anh Potter, a, hai vị Potter…"
Harry cảm thấy thoáng sung sướng khi nghe Hermione giới thiệu ‘Severus Snape Potter’, ha ha, thân nhân của anh. Anh mỉm cười, chào lại, “Xin chào, tiểu thư Feld!"
Sau đó, bàn ăn chìm vào im lặng. Sirius vẫy vẫy, gọi bồi bàn tới, “Ừm, được rồi, chú nghĩ chúng ta gọi món thôi. À, thức ăn ở nhà hàng này rất ngon miệng ~"
Gọi đồ ăn xong, họ lại rơi vào trầm mặc. Hermione đang định mở miệng, lại thất bại khi thấy Harry lấy món điểm tâm, không hề ý thức rằng mình đang ở trước mặt đối tượng hẹn hò, cực kỳ tự nhiên nhét vào trong tay Snape, “Này, Sev, thầy đã không ăn gì từ sau buổi trưa rồi, ăn trước một chút đi? Điểm tâm này có vẻ ngon đấy ~"
Sirius và Hermione xấu hổ nhìn về phía Anna. Thấy cô bé không phản cảm, chỉ mỉm cười nhìn Harry và Snape, họ đồng loạt thở ra nhẹ nhõm, mỉm cười, xem ra cũng không quá tệ?
Rất nhanh đồ ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt lần lượt được đưa lên, làm không khí quanh bàn ăn dần trở nên thoải mái. Không thể nghi ngờ, đồ ăn ngon lành có thể giảm bớt tâm tình căng thẳng, đương nhiên, căng thẳng cũng chỉ có Sirius và Hermione…
Hai người đầu trò đen mặt nhìn Harry ân cần hỏi han Snape, hoàn toàn quên mục đích của mình khi tới đây, “A, Sev, nếm thử món này đi, cá tầm ngon lắm ~" “Thế nào? Ăn thêm một ít nhé? Buổi trà chiều thầy có dùng đâu!" “Được rồi, được rồi, thế lại ăn một miếng được không?" “A, tốt lắm, đừng uống cà phê, nước trái cây đi." …
Ngay vào lúc Hermione và Sirius sắp không nhịn nổi nữa, phải gõ mạnh lên cái đầu chẳng biết đang suy nghĩ cái gì của Harry, Anna lên tiếng, khiến họ nhẹ nhàng thở phào, “A, anh Potter… anh Harry Potter, thật khó tin được anh lại chu đáo như thế! Em muốn nói, là một người đàn ông, anh lại có thể chăm sóc người bệnh như vậy! Thật xin lỗi, em có biết một chút về tình trạng của ông Potter!"
“A? Vậy à, cám ơn tiểu thư Feld, ha ha, Sev rất dễ chăm sóc, thầy ấy là người bệnh cực kỳ biết phối hợp ~ không không, giờ thầy đã khá hơn rất nhiều rồi ~!" Bởi Anna nhắc tới Snape, Harry bị phân tán lực chú ý, hơi khoái trá trả lời, cảm thấy, ừ, cô bé này cũng không tệ lắm ~
“Ừm, xin lỗi, anh Harry Potter, anh biết đấy, em là y tá, cho nên có chút hiểu biết đối với việc chăm sóc người bệnh… Ha ha, nhưng mà ông ¥#%¥#… #" Tựa hồ tìm được đề tài, Anna bắt đầu thả lỏng, thấy Harry thoải mái hơn, liền bắt đầu nói chuyện với anh. Hermione và Sirius liếc nhau, vừa lòng gật đầu, ừ, bắt đầu rất tốt!
Harry và Anna rất nhanh bắt đầu gọi nhau bằng tên, nhưng Hermione và Sirius bắt đầu mặt mày nhăn nhó, gân xanh trên thái dương không ngừng co rút – hai cái người này! Họ hoàn toàn đi lệch với mục đích của bữa tối hôm nay! Bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc làm thế nào để chăm sóc người bệnh với bệnh trạng như Snape và khoe ‘Sev’ nhà mình đã tốt lên đến cỡ nào!
“Quả thực không thể tin được! Anh Harry Potter, à, em có thể gọi ông ấy là Severus không? Em thật sự rất hưng phấn, ông ấy có thể khôi phục tới mức này, đúng là kỳ tích!" Mắt sáng như sao, Anna nhìn Snape, thấy hắn hơi ngạc nhiên và rúm người lại theo bản năng. Cô không để tâm động tác Harry ôm lấy Snape vào trong lòng mình.
“À, dĩ nhiên là kỳ tích, tôi luôn cảm ơn Merlin! Nhưng nỗ lực tự cố gắng của Sev cũng rất quan trọng, đương nhiên, tôi nghĩ Sev sẽ đồng ý để em gọi tên của thầy, đúng không Sev? Ấy, không sao, không sao, Anna chỉ là rất cao hứng mà thôi ~!!" Harry cũng có thể coi là hưng phấn nói chuyện với Anna, mà từ sau khi kéo Snape vào trong lòng mình, căn bản không chịu buông ra nữa…
“Hay lắm! Harry, em nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn, được không?" Cuối cùng, lời của Anna khiến Hermione và Sirius hoàn toàn tuyệt vọng với lần ‘gặp mặt’ này, mà câu trả lời có thể dự kiến trước của Harry khiến hai người chết lặng, “Đương nhiên, Anna, tôi thật vui có được một người bạn như em! Tôi nghĩ Sev cũng sẽ thích em!"
Hermione và Sirius bụm mặt, không nhìn màn ‘tiếc rằng biết nhau chậm quá’ của hai người sắp trở thành bạn tri âm này, yên lặng bắt đầu vạch ra kế hoạch cho mục tiêu kế tiếp. Họ tự an ủi, được rồi, họ đã biết không thể mới một lần đã thành công, cho nên đã chuẩn bị kỹ rồi! Mà lần này thất bại chính là vì họ đã lựa chọn nhầm một người y tá! Lại còn là một người y tá cực kỳ nhiệt tình yêu thương công việc của bản thân!
Không uể oải giống như Hermione và Sirius, Snape yên lặng dựa vào ngực Harry, ban đầu còn cứng ngắc, sau dần từ bỏ ý định giãy giụa. Hắn không nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, lẳng lặng nghe Harry và Anna nói chuyện với nhau, cảm nhận được trong từng từ Harry nói ra đều in đậm sự tự hào và giữ gìn đối với mình, trong lòng tràn ngập cảm giác an tâm. Một tuần nay đêm nào cũng mất ngủ, lúc này cơn buồn ngủ như thủy triều dần ập tới, bao phủ lấy hắn. Bên tai chỉ còn lại tiếng nói của Harry, Snape chậm rãi nhắm mắt.
Cuối cùng, Harry và Anna thỏa mãn ngậm miệng, cười cười xấu hổ với Hermione và Sirius đang trợn trắng mắt. Sau đó, ngoài Harry, ba người kinh ngạc nhìn Snape dựa sát vào Harry ngủ. Cẩn thận bế người đang ngủ vào trong lòng mình, Harry cười cười nhìn vẻ mặt thản nhiên của Anna, rời ánh mắt khỏi cặp mắt xanh bình thản kia chuyển tới gương mặt say ngủ của Snape, mang theo một chút bất đắc dĩ và áy náy, “Ôi… Thầy mấy ngày nay dường như không ngủ được mấy… tôi lại ngủ như chết…"
“A, không ngờ thời gian đã trễ thế này, Harry, anh đưa ông Severus về trước đi, em nghĩ giờ này rồi, ông ấy không thể không mệt. À, nếu có thời gian, chúng ta có thể gặp nhau một chút nhỉ? Có lẽ em có thể cho anh một số lời khuyên có ích với ông Severus, ha ha, nếu anh không thấy phiền toái ~!" Anna cười, không thấy phiền lòng, giục Harry về nhà.
Căn bản không có ý tưởng gì khác, Harry ôm Snape đứng lên. Thật sự đã rất muộn, cả nhà hàng hầu như không còn khách hàng nào nữa. Anh gật đầu với Hermione và Sirius đang mang biểu tình mờ mịt, “Vậy thì, Anna, Mione, chú Sirius, tới lúc Sev phải về rồi. Đương nhiên hoan nghênh em, Anna, tôi rất thích được nhận lời khuyên của em! Chỉ cần là tốt cho Sev ~ giờ chúc mọi người ngủ ngon!"
Ngây ngốc, Hermione và Sirius gật đầu, sau đó, họ thấy Harry ôm Snape vội vàng biến mất khỏi tầm mắt họ. Hai người chuyển ánh mắt tới Anna, nhìn cô đang quay đầu về phía bóng dáng Harry biến mất. Cô nhún vai, cười vui vẻ, “A, tôi không cho là tôi và Harry có thể trở thành người yêu! Hermione, ông Black, cho dù tôi và anh ấy có rất nhiều đề tài nói chuyện, nhưng tôi nghĩ chúng tôi chỉ có thể trở thành bạn bè, hoặc cùng lắm là bạn thân, chứ không thể trở thành người thân cùng sống dưới một mái nhà!"
Trao đổi một cái liếc mắt với Sirius, Hermione đứng dậy, vỗ vai cô gái đang mang vẻ mặt vô tội, “Được rồi, Anna, tôi nghĩ cô nói đúng. Cô và Harry tựa hồ có có càng nhiều đề tài nói chuyện về sự chuyên nghiệp của cô… Nhưng dù sao cũng cám ơn!"
Xấu hổ giải thích xong với Sirius đang tức giận, Harry đóng song diện kính. Thấy Snape đã thu hoạch xong cây Mandrake, hai tay dính đầy bùn, anh vội kéo hắn chạy về phòng ngủ, túm lấy người đàn ông vừa bối rối, vừa trầm mặc này bắt đầu cuộc chiến tắm rửa, lần đầu tiên sử dụng phép thuật để hong khô mái tóc dài của Snape. Harry khoác vào âu phục mà đêm qua Sirius bảo cú mèo đưa tới, sau đó tỉ mỉ chọn lựa cho Snape một bộ áo chùng màu xanh đen tinh xảo mà không quá khoa trương, sau đó vừa lòng nhìn thành quả của mình. Thật cứ như thể người đi hẹn hò là Snape! Anh sung sướng kéo người sử dụng ảo ảnh di hình.
Mãi cho tới khi bị Harry kéo bước chân vào đại sảnh thanh nhã của khách sạn, Snape mới lấy lại tinh thần, không thể tin Harry lại mang theo hắn – một tên ‘nô lệ’ đi hẹn hò! Chẳng qua, trong nội tâm vút lên một thoáng ấm áp nho nhỏ, khiến Snape không giật tay ra khỏi tay Harry, chỉ yên lặng đi theo anh, đển người phục vụ dẫn đường tới trước mặt Sirius, người há hốc miệng khi thấy hắn xuất hiện.
“Merlin! Harry, con, con đưa Severus đi cùng???" Sirius đứng lên, chỉ vào Snape, gầm nhẹ tức giận với Harry. Còn hắn, hắn chỉ đứng thẳng lưng, trầm mặc không lên tiếng.
Thấy Snape bất an, hơi hơi nhích ra khỏi anh, Harry kéo hắn lại gần, thuận tay ôm lấy thắt lưng thanh mảnh. Anh bất mãn nhìn Sirius, “Đừng như vậy, chú Sirius. Chú không được dọa Sev! Con đã đáp ứng Sev rồi, ngày nghỉ của con thuộc về thầy, hơn nữa là thề trước Merlin. Con không muốn vi phạm lời thề! Thế chú nghĩ con phải làm sao? Hơn nữa, nếu thật sự có khả năng tới với nhau, đối phương tất phải chấp nhận Sev, chấp nhận sự thật là con sẽ chăm sóc Sev!"
Trân trối nhìn bộ dáng không hề tự giác ôm lấy thắt lưng Snape ngay trước mắt công chúng của con đỡ đầu nhà, Sirius há hốc miệng, không thể phản bác lời nói hợp tình hợp lý của Harry, cuối cùng suy sụp buông mình vào chiếc ghế dựa thoải mái, hữu khí vô lực phất tay, “… Ngồi xuống đi, Harry. Hermione sẽ cùng cô bé kia tới đây ngay…" Hắn âm thầm oán trách, âm lượng của hắn làm sao có thể dọa tới Snape, người vốn đã quen với hắn chứ! Merlin ạ! Harry lại mang theo Snape đi hẹn hò…
Snape yên lặng ngồi bên người Harry. Khi vừa ngồi xuống, hắn muốn di chuyển ghế ra xa Harry hơn một chút. Tuy rằng hắn không quen thuộc mấy chuyện tình cảm này – hắn trong quá khứ, a, không ai muốn tự nguyện ở bên hắn dù chỉ một phút đồng hồ, loại kinh nghiệm này càng không có – nhưng Snape vẫn cho rằng không có người con gái nào lại muốn thấy đối tượng hẹn hò của mình thân mật quá mức với một người đàn ông khác, cho dù là quan hệ ‘chủ nô’.
Nhưng phản ứng trực tiếp của Harry khiến Snape không dám động đậy nữa. Cái tên cứu thế chủ chết tiệt này hoàn toàn không biết hắn là nghĩ tốt cho anh, lại tưởng hắn tìm kiếm sự an ủi, trực tiếp vươn hai tay ra ôm lấy hắn ngồi vào trong lòng mình, tự nhiên và thành thục, hoàn toàn không có một chút xấu hổ hoặc gượng gạo nào!
Thật vất vả dùng ánh mắt ‘hung tợn’ cộng thêm giãy giụa tay chân, cố gắng thể hiện yêu cầu muốn ngồi một mình với Harry, cuối cùng dưới cái nhìn ‘tuyệt vọng’ của Sirius, Snape được Harry cho ngồi trên ghế cạnh sát mình, hơn nữa một bàn tay còn bị cầm chặt. Cụp mi mắt, Snape không thể khống chế sự ấm áp tràn ngập nội tâm mình, dường như mọi nỗi bất an đều bị đuổi đi…
Sirius nhìn nhất cử nhất động của con đỡ đầu nhà mình, bưng mặt thở dài. Tuy hắn biết Harry theo bản năng làm ra những cử chỉ theo thói quen, không có ý gì khác, hơn nữa Snape hoàn toàn vô tội, nhưng ôi ôi ôi Merlin, nếu cứ hành động như vậy trước mặt con gái nhà người ta, hắn chưa gì đã tưởng tượng được biểu tình trên mặt cô bé!
Khoảng 10 phút sau, Hermione rốt cuộc xuất hiện cùng với một người con gái. Lúc này, Harry đang lấy cho Snape ít điểm tâm ngọt. Tuy rằng cực kỳ thất lễ, nhưng Harry không muốn để Snape chờ đợi trong cơn đói, dạ dày của Snape phải được chăm sóc thật tốt.
“Đây rồi! Buổi tối tốt lành, chú Sirius, Harry… Á? Thầy Severus?"
Gật đầu với Hermione đang mang vẻ mặt kinh ngạc, Sirius từ bỏ ý tưởng muốn biện minh. Còn có thể giải thích cái gì? Người cũng đã bị Harry đưa tới rồi! Cô gái vô cùng xinh đẹp đứng bên Hermione tò mò nhìn Snape đang ngồi sát cạnh Harry, hơi hơi cúi đầu.
Harry đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Hermione, “Chào cậu! Mione, buổi tối tốt lành ~" Sau đó, với biểu tình lạnh nhạt mà lịch sự, hắn gật đầu với cô gái đang nhìn mình với gương mặt ửng hồng. “Chào cô!"
“Á, a, chào anh!" Cô gái đáp lại hơi căng thẳng, sau đó cúi đầu ngượng ngùng. Snape đứng lên theo Harry, hơi hơi gật đầu khi cô gái đã nén sự hưng phấn xuống, e lệ ngẩng đầu lên. Hắn được cô gái đáp lại một cách nhu hòa, sự căng thẳng và bất an hơi phai nhạt bớt, Snape cảm thấy được, cô bé này – hoàn hảo.
Đợi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Snape sát cạnh Harry, bên cạnh là Sirius sau đó là Hermione, cuối cùng là cô bé kia —— kế bên Harry. Nhân lúc ngồi xuống, Hermione trộm oán giận bên tai Sirius, “Vì sao, chú Sirius, Harry lại đưa thầy Severus đến?"
“Có Merlin mới biết được! Hermione, chú nghĩ Harry rõ ràng nên biết mình là tới gặp đối tượng hẹn hò! Nhưng Harry bảo nó từng thề, thế trước Merlin, rằng ngày nghỉ ngơi của nó thuộc về Severus!" Sirius than thở ngồi xuống, mà Hermione nghe xong, hơi hơi sửng sốt một chút, chỉ có thể thở dài, cô có thể nói gì đây?
“Được rồi, Harry, tớ xin giới thiệu, đây là Anna, Anna Feld, y tá tại bệnh viện thánh Mungo! Cô ấy tốt nghiệp tại Amsterdam, nhỏ hơn cậu hai tuổi ~ Anna, đây là Harry Potter, ha ha, đừng nghĩ cậu ấy là Đấng cứu thế gì, cậu ấy chỉ là một tên ngốc đầu óc đơn giản mà thôi ~ Vị này, là giáo sư Severus Snape… Potter, ha ha…" Có chút xấu hổ và do dự giới thiệu Snape, sau khi xong, Hermione thở dài nhẹ nhõm.
E lệ cười cười với Harry và Snape, Anna nhẹ nhàng chào, “Buổi tối tốt lành, anh Potter, a, hai vị Potter…"
Harry cảm thấy thoáng sung sướng khi nghe Hermione giới thiệu ‘Severus Snape Potter’, ha ha, thân nhân của anh. Anh mỉm cười, chào lại, “Xin chào, tiểu thư Feld!"
Sau đó, bàn ăn chìm vào im lặng. Sirius vẫy vẫy, gọi bồi bàn tới, “Ừm, được rồi, chú nghĩ chúng ta gọi món thôi. À, thức ăn ở nhà hàng này rất ngon miệng ~"
Gọi đồ ăn xong, họ lại rơi vào trầm mặc. Hermione đang định mở miệng, lại thất bại khi thấy Harry lấy món điểm tâm, không hề ý thức rằng mình đang ở trước mặt đối tượng hẹn hò, cực kỳ tự nhiên nhét vào trong tay Snape, “Này, Sev, thầy đã không ăn gì từ sau buổi trưa rồi, ăn trước một chút đi? Điểm tâm này có vẻ ngon đấy ~"
Sirius và Hermione xấu hổ nhìn về phía Anna. Thấy cô bé không phản cảm, chỉ mỉm cười nhìn Harry và Snape, họ đồng loạt thở ra nhẹ nhõm, mỉm cười, xem ra cũng không quá tệ?
Rất nhanh đồ ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt lần lượt được đưa lên, làm không khí quanh bàn ăn dần trở nên thoải mái. Không thể nghi ngờ, đồ ăn ngon lành có thể giảm bớt tâm tình căng thẳng, đương nhiên, căng thẳng cũng chỉ có Sirius và Hermione…
Hai người đầu trò đen mặt nhìn Harry ân cần hỏi han Snape, hoàn toàn quên mục đích của mình khi tới đây, “A, Sev, nếm thử món này đi, cá tầm ngon lắm ~" “Thế nào? Ăn thêm một ít nhé? Buổi trà chiều thầy có dùng đâu!" “Được rồi, được rồi, thế lại ăn một miếng được không?" “A, tốt lắm, đừng uống cà phê, nước trái cây đi." …
Ngay vào lúc Hermione và Sirius sắp không nhịn nổi nữa, phải gõ mạnh lên cái đầu chẳng biết đang suy nghĩ cái gì của Harry, Anna lên tiếng, khiến họ nhẹ nhàng thở phào, “A, anh Potter… anh Harry Potter, thật khó tin được anh lại chu đáo như thế! Em muốn nói, là một người đàn ông, anh lại có thể chăm sóc người bệnh như vậy! Thật xin lỗi, em có biết một chút về tình trạng của ông Potter!"
“A? Vậy à, cám ơn tiểu thư Feld, ha ha, Sev rất dễ chăm sóc, thầy ấy là người bệnh cực kỳ biết phối hợp ~ không không, giờ thầy đã khá hơn rất nhiều rồi ~!" Bởi Anna nhắc tới Snape, Harry bị phân tán lực chú ý, hơi khoái trá trả lời, cảm thấy, ừ, cô bé này cũng không tệ lắm ~
“Ừm, xin lỗi, anh Harry Potter, anh biết đấy, em là y tá, cho nên có chút hiểu biết đối với việc chăm sóc người bệnh… Ha ha, nhưng mà ông ¥#%¥#… #" Tựa hồ tìm được đề tài, Anna bắt đầu thả lỏng, thấy Harry thoải mái hơn, liền bắt đầu nói chuyện với anh. Hermione và Sirius liếc nhau, vừa lòng gật đầu, ừ, bắt đầu rất tốt!
Harry và Anna rất nhanh bắt đầu gọi nhau bằng tên, nhưng Hermione và Sirius bắt đầu mặt mày nhăn nhó, gân xanh trên thái dương không ngừng co rút – hai cái người này! Họ hoàn toàn đi lệch với mục đích của bữa tối hôm nay! Bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc làm thế nào để chăm sóc người bệnh với bệnh trạng như Snape và khoe ‘Sev’ nhà mình đã tốt lên đến cỡ nào!
“Quả thực không thể tin được! Anh Harry Potter, à, em có thể gọi ông ấy là Severus không? Em thật sự rất hưng phấn, ông ấy có thể khôi phục tới mức này, đúng là kỳ tích!" Mắt sáng như sao, Anna nhìn Snape, thấy hắn hơi ngạc nhiên và rúm người lại theo bản năng. Cô không để tâm động tác Harry ôm lấy Snape vào trong lòng mình.
“À, dĩ nhiên là kỳ tích, tôi luôn cảm ơn Merlin! Nhưng nỗ lực tự cố gắng của Sev cũng rất quan trọng, đương nhiên, tôi nghĩ Sev sẽ đồng ý để em gọi tên của thầy, đúng không Sev? Ấy, không sao, không sao, Anna chỉ là rất cao hứng mà thôi ~!!" Harry cũng có thể coi là hưng phấn nói chuyện với Anna, mà từ sau khi kéo Snape vào trong lòng mình, căn bản không chịu buông ra nữa…
“Hay lắm! Harry, em nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn, được không?" Cuối cùng, lời của Anna khiến Hermione và Sirius hoàn toàn tuyệt vọng với lần ‘gặp mặt’ này, mà câu trả lời có thể dự kiến trước của Harry khiến hai người chết lặng, “Đương nhiên, Anna, tôi thật vui có được một người bạn như em! Tôi nghĩ Sev cũng sẽ thích em!"
Hermione và Sirius bụm mặt, không nhìn màn ‘tiếc rằng biết nhau chậm quá’ của hai người sắp trở thành bạn tri âm này, yên lặng bắt đầu vạch ra kế hoạch cho mục tiêu kế tiếp. Họ tự an ủi, được rồi, họ đã biết không thể mới một lần đã thành công, cho nên đã chuẩn bị kỹ rồi! Mà lần này thất bại chính là vì họ đã lựa chọn nhầm một người y tá! Lại còn là một người y tá cực kỳ nhiệt tình yêu thương công việc của bản thân!
Không uể oải giống như Hermione và Sirius, Snape yên lặng dựa vào ngực Harry, ban đầu còn cứng ngắc, sau dần từ bỏ ý định giãy giụa. Hắn không nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, lẳng lặng nghe Harry và Anna nói chuyện với nhau, cảm nhận được trong từng từ Harry nói ra đều in đậm sự tự hào và giữ gìn đối với mình, trong lòng tràn ngập cảm giác an tâm. Một tuần nay đêm nào cũng mất ngủ, lúc này cơn buồn ngủ như thủy triều dần ập tới, bao phủ lấy hắn. Bên tai chỉ còn lại tiếng nói của Harry, Snape chậm rãi nhắm mắt.
Cuối cùng, Harry và Anna thỏa mãn ngậm miệng, cười cười xấu hổ với Hermione và Sirius đang trợn trắng mắt. Sau đó, ngoài Harry, ba người kinh ngạc nhìn Snape dựa sát vào Harry ngủ. Cẩn thận bế người đang ngủ vào trong lòng mình, Harry cười cười nhìn vẻ mặt thản nhiên của Anna, rời ánh mắt khỏi cặp mắt xanh bình thản kia chuyển tới gương mặt say ngủ của Snape, mang theo một chút bất đắc dĩ và áy náy, “Ôi… Thầy mấy ngày nay dường như không ngủ được mấy… tôi lại ngủ như chết…"
“A, không ngờ thời gian đã trễ thế này, Harry, anh đưa ông Severus về trước đi, em nghĩ giờ này rồi, ông ấy không thể không mệt. À, nếu có thời gian, chúng ta có thể gặp nhau một chút nhỉ? Có lẽ em có thể cho anh một số lời khuyên có ích với ông Severus, ha ha, nếu anh không thấy phiền toái ~!" Anna cười, không thấy phiền lòng, giục Harry về nhà.
Căn bản không có ý tưởng gì khác, Harry ôm Snape đứng lên. Thật sự đã rất muộn, cả nhà hàng hầu như không còn khách hàng nào nữa. Anh gật đầu với Hermione và Sirius đang mang biểu tình mờ mịt, “Vậy thì, Anna, Mione, chú Sirius, tới lúc Sev phải về rồi. Đương nhiên hoan nghênh em, Anna, tôi rất thích được nhận lời khuyên của em! Chỉ cần là tốt cho Sev ~ giờ chúc mọi người ngủ ngon!"
Ngây ngốc, Hermione và Sirius gật đầu, sau đó, họ thấy Harry ôm Snape vội vàng biến mất khỏi tầm mắt họ. Hai người chuyển ánh mắt tới Anna, nhìn cô đang quay đầu về phía bóng dáng Harry biến mất. Cô nhún vai, cười vui vẻ, “A, tôi không cho là tôi và Harry có thể trở thành người yêu! Hermione, ông Black, cho dù tôi và anh ấy có rất nhiều đề tài nói chuyện, nhưng tôi nghĩ chúng tôi chỉ có thể trở thành bạn bè, hoặc cùng lắm là bạn thân, chứ không thể trở thành người thân cùng sống dưới một mái nhà!"
Trao đổi một cái liếc mắt với Sirius, Hermione đứng dậy, vỗ vai cô gái đang mang vẻ mặt vô tội, “Được rồi, Anna, tôi nghĩ cô nói đúng. Cô và Harry tựa hồ có có càng nhiều đề tài nói chuyện về sự chuyên nghiệp của cô… Nhưng dù sao cũng cám ơn!"
Tác giả :
Hảo Đa Chi Ma