Đại Giá Quý Phi
Chương 41: Tái độ nhập ngục
(Vào tù lần nữa)
“Bọn chúng tới đúng lúc lắm! Để ta ra ngoài giết cái đám súc sinh này!" Hàn Phong nghiến răng đem dược bình cầm trong tay ấn vào tay Bạch Liên, toàn thân ngập tràn sát khí.
“Đừng làm càn!" Bạch Liên bắt lấy tay hắn, căng thẳng nhìn ra cửa, hạ giọng nói: “Bây giờ còn chưa rõ là tình huống nào, chúng ta phải bảo vệ Tĩnh Lam, nếu huynh lỗ mãng lao ra như vậy, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?"
“Người ở bên trong mau mở cửa! Nếu không mở chúng ta sẽ phải phá cửa vào!"
Bạch Liên gắt gao nắm chặt tay Hàn Phong, lòng bàn tay và trán toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, Hàn Phong ở một bên nóng ruột, rồi lại không dám vùng khỏi y để lao ra. Chợt nghe Bạch Liên ghé sát vào tai hắn hạ giọng nói khẽ: “Hàn, thực xin lỗi…" Tiếp đó liền rơi vào trong một màn đen.
Phó lĩnh chờ lâu ở bên ngoài có chút sốt ruột, nháy mắt ra lệnh cho thủ hạ phá cửa, sau khi cửa mở rồi, chỉ thấy bình bình lọ lọ đầy trên bàn, bên cửa sổ rải chút bột phấn, phó lĩnh bước tới lấy một ít đưa lên trước mũi ngửi thử, là thứ thuốc bột đã hạ độc quan binh!
“Phó lĩnh! Chúng thần tìm thấy tội nhân ở trên giường!" Hai gã cấm vệ quân dìu Lí Tĩnh Lam đang hôn mê từ buồng trong đi ra.
“Đồng bọn của tội nhân đâu?"
“Chúng thần đã lục soát toàn bộ mọi nơi trong phòng, nhưng không phát hiện thấy những người khác!"
Phó lĩnh ló đầu ra khỏi cửa sổ, “Bọn chúng có lẽ là đào tẩu từ đây rồi." Nhưng nếu đã cứu người, tại sao lại đem người bỏ mặc không thèm quan tâm? “Người đâu!"
“Có thuộc hạ!"
“Cử một đội canh giữ ở đây, theo lão bản điều tra rõ là ai đã vào ngụ phòng này, nhìn thấy bất cứ kẻ khả nghi nào tiếp cận gian phòng, hết thảy đều bắt ngay! Những người còn lại theo ta áp giải tội nhân về thiên lao, bọn chúng có thể sẽ lại hành động, mọi người phải cẩn thận!"
“Tuân mệnh!"
Ngải Liên từ cửa sổ thấy nhóm quan binh dần dần đi xa, lúc này mới đóng cửa sổ, mở cửa phòng gọi tiểu nhị đến, đưa cho hắn một lượng bạc phân phó nói: “Đem nước ấm đến cho ta, thời tiết nóng quá, bổn cô nương muốn tắm rửa."
Tiểu nhị nhận ngân lượng thì cười hì hì gật đầu lia lịa, chỉ chốc lát sau nước ấm liền được đưa vào phòng, Ngải Liên lại đưa thêm cho hắn mấy lượng bạc, “Không được để bất cứ ai đến gần phòng của bổn cô nương, nếu bổn cô nương không cẩn thận để cho người ta nhìn thấy thân thể, bổn cô nương liền hủy *** của các người! Hiểu không?"
“Dạ dạ, tiểu nhân nhất định thay cô nương bảo vệ tốt cánh cửa, ngay cả một con kiến cũng không cho nó tới gần."
“Ngươi cũng cách xa ra chút!"
“Dạ phải" tiểu nhị sau khi Ngải Liên đóng cửa thì bĩu môi, chẳng phải là được đại gia nhà giàu bao thân rồi hay sao? Trước đây ngươi còn không phải là hồng bài của thanh lâu? Giả bộ cái gì thanh cao?
Sau khi khẳng định không có người đến quấy rầy, Ngải Liên đẩy tủ quần áo, đưa hai người đã bất tỉnh dìu ra, theo lời dặn của Bạch Liên đặt một cái bình nhỏ trước mũi Hàn Phong.
“Bạch Liên!" Hàn Phong chuyển tỉnh, giơ tay chộp lấy tay của Ngải Liên bật dậy, sau khi thấy rõ người bên cạnh thì cau mày thả ra, “Tại sao lại là ngươi? Bạch Liên đâu?"
Ngải Liên đối với tên nam nhân đã từng hạ độc khuôn mặt hoa của mình cũng không chút thiện cảm, lạnh lùng trả lời: “Bạch Liên nói có việc muốn làm, trước là đem các người giấu ở chỗ của ta, nói rằng chờ ngươi sau khi tỉnh lại thì để ngươi rời đi."
Hàn Phong nhìn Lí Tĩnh Lam vẫn đang mê man bên cạnh mình, rủa thầm một tiếng chết tiệt! Tên Bạch Liên đó…
Cửa thiên lao lại bị mở ra, Ngọc Hoàn trở người bò đến cạnh cửa, nhìn thấy ngục tốt ném một người đang hôn mê vào phòng giam trống bên cạnh, “Thiếu gia!"
“Kêu la cái gì! Ngoan ngoãn chút cho ta!" Ngục tốt đập cột phòng giam đe dọa nói, tiếp đó bịt mũi rời khỏi cái thiên lao hôi thối ngút trời này, rồi lại khóa cửa chính.
Trong thiên lao âm u rất bẩn, không có đến một cái cừa sổ thông gió, chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ trước cửa mỗi phòng giam, những khuôn mặt người mờ mịt nhìn không rõ, thỉnh thoảng có con chuột bò qua bên chân, Ngọc Hoàn kinh sợ thét lên một tiếng.
Phòng giam đối diện đột nhiên hiện ra hai bóng người, thanh âm của Lí Vệ Đình từ bên trong truyền tới: “Ngọc Hoàn, làm sao vậy? Thiếu gia sao rồi?"
“Không có gì đâu thưa lão gia, chỉ là có con chuột, thiếu gia hình như còn đang hôn mê."
Mà lúc này, người trong phòng giam có động tĩnh, Bạch Liên chống thân người đứng lên khỏi mặt đất, đi đến bên Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn vui mừng trở người lại bò tới, “Thiếu gia! Thật tốt quá, người không có việc gì."
“Ngọc Hoàn? Nàng chính là Ngọc Hoàn năm đó theo Tĩnh Lam đến Lăng Sơn học võ?"
“Ngươi là ai?" Ngọc Hoàn nhìn người trước mắt có khuôn mặt giống hệt thiếu gia thì có phần đề phòng, “Thiếu gia đâu?"
“Ta là Bạch Liên, nàng còn nhớ không? Là Tam sư huynh của Tĩnh Lam, là người xinh đẹp nhất, nàng còn từng lôi kéo ta gọi ta là tỷ tỷ mà!"
“Bạch… Bạch thiếu gia! Khụ khụ!" Ngọc Hoàn đột nhiên kích động hẳn lên, quay về phía đối diện hô: “Lão gia người không cần lo lắng đâu, thiếu gia đã được cứu rồi!"
“Thật không? Vậy là tốt rồi." Lí Vệ Đình thở dài nhẹ nhõm, từ từ cảm thấy có chút mệt mỏi, tối hôm qua thật sự là quá đột ngột, mới từ hoàng cung trở về, liền có hàng loạt quan binh bao vây tứ phía Lí phủ, không một lời bắt hết bọn họ, nếu không phải đúng lúc Lan và Ngân Diệp đã rời đi, chỉ sợ nhất định cũng sẽ gặp nạn, nhưng mà… “Bạch… Bạch Liên phải không? Ngươi có thể nghĩ cách cứu bọn hạ nhân không? Bọn họ là người vô tội."
“Bá phụ không cần lo lắng, ta lần này vào đây chính là để nghe nghóng tình hình, một khi có cơ hội ta sẽ cứu toàn bộ mọi người, nơi này có ít thuốc người trước tiên đem phân cho mọi người ăn đi, trong thiên lao rất lạnh, trước mắt giữ gìn thân thể quan trọng hơn."
“Cảm tạ, cảm tạ ngươi." Lí Vệ Đình đưa tay lấy thuốc được đặt tại cửa lao rồi trao cho thê tử, sau đó liền ngủ mê đi.
“Ngọc Hoàn, chỗ ta có ít thuốc trị thương, nàng thoa một chút đi, mặc dù không nhiều, nhưng hiệu quả của thuốc cũng không tệ lắm."
“Cảm tạ Bạch thiếu gia!" Ngọc Hoàn tiếp nhận thuốc đưa đến một bên, tránh ra chỗ tối thoa lên vết thương trên người, thiếu gia không có việc gì, thật sự là quá tốt!
Bạch Liên lặng lẽ nghe Lí phu nhân kể nguyên do sự tình, trong lòng suy tư, chỉ còn ba ngày nữa sẽ vấn trảm, rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu được mấy chục người này ra đây? Còn có Hàn Phong, nếu hắn phát hiện mình đã vào trong lao, cũng không nên kích động mà làm chuyện điên rồ thì tốt quá a!
Màn đêm buông xuống, bởi vì đội quan binh cứ không ngừng lục soát ở trong thành, khiến cho rất nhiều cửa hàng phải đóng cửa sớm, mọi người cũng trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, trên đường ngoại trừ quan binh thi thoảng đi qua cũng chỉ có vài hắc y nhân thấp thoáng không thấy rõ trong đêm đen.
“Tìm được rồi! Trong một khách sạn, hiện tại bên cạnh chỉ có một nữ tử ở cùng."
Một chiếc ống trúc xuyên qua cửa sổ phun ra một luồng khói mê, Ngải Liên vốn đang chống cái trán liền buồn ngủ kinh khủng, cuối cùng ngã xuống bên giường, cửa sổ bị người ta mở rộng, một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, giơ đao chém xuống người đang nằm trên giường không hề hay biết gì!
Tác giả :
Nải Chủy Ma Qủy Ngư