Đại Giá Quý Phi

Chương 19: Phân liệt



Long Ngự Thiên hít sâu một hơi lộ ra nụ cười mỉm, sở dĩ hắn qua đây chẳng phải vì muốn hòa giải tình thế căng thẳng lúc chiều sao? Sau khi trở về hắn đã nghĩ lại, bất quá Lí Tĩnh Lam chỉ là bị bạn hữu ôm một chút thôi, phản ứng của hắn cũng thật quá khích, chính mình không phải còn có thêm mấy phi tử nữa? Hắn và các nàng ấy không chỉ là ôm một cái rồi thôi, Lí Tĩnh Lam không phải cũng chưa từng nói qua chuyện này sao?

“Được rồi, xế chiều hôm nay là trẫm không đúng, trẫm không nên tức giận, nàng đừng giận được không?"

Hắn qua đây chỉ để nhận lỗi chuyện hồi chiều thôi? Đây chẳng phải lần đầu tiên Hoàng thượng xin lỗi người khác chứ? Vẻ mặt còn có vài phần không được tự nhiên, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là y căn bản không hề tức giận, y chỉ bị kinh hoảng!

“Trẫm đến kỳ lưng cho nàng, cũng đã vào phòng rồi, nàng cũng đừng nên xấu hổ quá."

“Không được!" Lí Tĩnh Lam một chưởng gạt đi bàn tay hắn sắp đưa vào trong nước, chứng kiến vẻ mặt sửng sốt của hắn liền vội tìm một lý do, “Bởi vì… bởi vì, bởi vì việc này không hợp lễ tiết!"

“Việc này có gì mà không hợp lễ tiết a?"

“Dù… dù sao cũng không được! Hoàng thượng nhanh lên một chút ra ngoài đi! Để thần thiếp còn thay y phục."

“Vì cái gì?" Long Ngự Thiên chống mép thùng gỗ cúi người nhìn y, “Rốt cuộc là vì cái gì hả?"

“Hoàng… Hoàng thượng?" Lí Tĩnh Lam không sao giải thích được, vì sao vẻ mặt hắn thoạt nhìn dường như bị tổn thương rất nặng?

“Không hiểu tại sao, trẫm và nàng ở bên nhau lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, nàng không giống như những người khác, bọn họ chẳng qua là lợi dụng trẫm để đạt được điều họ muốn, nhưng nàng thì không, thậm chí ngay từ đầu trẫm còn cho rằng nàng rất chán ghét trẫm, khiến cho trẫm không nghĩ ra được trẫm có hay không đã làm sai điều gì." Long Ngự Thiên đứng dậy, đi ra ngoài, khiến cho Lí Tĩnh Lam không rõ vì cái gì hắn chỉ để lại nửa lời.

Rất lâu sau, ngay khi Lí Tĩnh Lam cho rằng lúc ấy Hoàng thượng đã rời đi rồi, phía sau bình phong lại vang lên thanh âm của Long Ngự Thiên: “Khoảng thời gian bên nhau này, khiến trẫm đối với nàng càng thêm thấu hiểu, trẫm biết nàng rất tài hoa, đọc nhiều thi thư, thậm chí đối với cổ vật cũng có rất nhiều nghiên cứu, trẫm không biết nàng vì cái gì lại muốn che dấu bản thân mình nổi bật, trẫm cũng không muốn can thiệp. Nhưng trẫm có thể nhận thấy, nàng đối với trẫm không hẳn là không có cảm giác, mặc dù sau khi gặp mặt nàng lại lộ ra vẻ khốn khổ, cứ đem trẫm hướng ngoài cửa mà đẩy, nhưng trẫm biết nàng nhất định là có điều khó nói, trẫm cũng luôn luôn chờ đợi, chờ đợi nàng một ngày nào đó sẽ mở rộng cánh cửa lòng mình, giống như trẫm đã làm với nàng vậy. Tĩnh, nàng có thể không?"

Lí Tĩnh Lam ở bên này cũng thống khổ mà chau mày, cổ họng khô khốc khiến y phát không ra tiếng, Long Ngự Thiên lời nói hàm chứa cầu xin giống như một tảng đá khoét sâu vào lòng y, nặng trĩu mà đau đớn; y nên đáp lại như thế nào đây? Không đành lòng phủ nhận tình cảm của hắn, nhưng lại không được phép giải thích, cho nên cuối cùng buộc lòng phải chọn cách không nói gì.

“Ha ha," Long Ngự Thiên tự cười mình, “Là trẫm đã tự cho mình đúng sao? Nguyên lai mấy ngày nay nàng bất quá là đang làm bổn phận của một phi tử, tâm của nàng có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hướng về phía trẫm mà rộng mở sao? Trẫm nên sớm biết, tâm của nàng từ lâu đã dành cho kẻ khác."

Không! Hé miệng muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn khép lại. Phủ nhận rồi thì phải làm sao đây? Tâm luôn bình tĩnh của y đã vì một người mà đau khổ, vì một người mà chua xót, vì một người mà cảm thông, vì một người… Đau! Người này giờ đây cùng y chỉ cách một tấm bình phong, chỉ cần y bước ra là có thể ôm lấy hắn, xoa dịu nỗi thống khổ của hắn, nhưng y không thể, đơn giản vì bọn họ đều là nam tử, đơn giản vì tình cảm của bọn họ là điều mà thế nhân khinh bỉ, điều mà đạo trời không dung thứ!

Hít sâu một hơi, Long Ngự Thiên dường như đã ra quyết định quan trọng, “Thôi, trẫm đã mệt mỏi rồi, chờ sinh thần của Thái hậu qua đi, trẫm liền sai người đưa nàng rời cung, nàng đi tìm hắn đi! Trẫm đã… không muốn nhìn thấy nàng nữa!"

Bước những bước nặng nề ra khỏi phòng, Long Ngự Thiên đã có chút hối hận, đều là bản thân đơn giản ra quyết định này. Gì mà đưa y rời cung? Gì mà không muốn gặp lại y nữa? Rõ ràng không phải! Nhưng, lời quân vương từ trước đến nay là nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra nào có thể nào tùy tiện thu hồi? Huống hồ, hắn còn lý do gì mà giữ y bên người nữa?

Lí Tĩnh Lam trong phòng vẫn không nhúc nhích mà ngồi trong thùng gỗ, gục đầu, không thấy rõ biểu tình trên gương mặt y, cả người giống như một búp bê không sinh mệnh.

“Thiếu gia! Nước đã lạnh rồi còn không đứng lên? Sẽ bị nhiễm lạnh đó!" Ngọc Hoàn đi vào phòng, trông thấy Lí Tĩnh Lam vẫn còn cúi đầu ngồi trong nước, không khỏi kêu lên, trời ạ! Thiếu gia không phải đã ngâm nước lạnh hai canh giờ rồi? Chuyện gì xảy ra sao?

Hắn nói muốn đưa y rời cung, hắn nói không muốn gặp lại y nữa, đây không phải là việc tốt ư? Đây không phải là chuyện khiến người ta hài lòng ư? Đây không phải là suy nghĩ khi y tiến cung ư?

Rốt cuộc đã có thể không cần chờ sư huynh đến giúp mình hoàn thành kế hoạch nữa, rốt cuộc không cần phải mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ mà sống nữa, rốt cuộc có thể cùng bằng hữu ngày xưa cùng nhau du ngoạn, rốt cuộc có thể ra ngoại thành đuổi gió lướt trên cỏ, rốt cuộc có thể đi xem Lan hiện tại có tốt hay không, rốt cuộc… Nhìn xem, bầu trời tự do ngoài cung đang chờ y, khôi phục lại thân phận nam nhi rồi y còn có thể sống lại cuộc sống khoái hoạt giống như trước đây, tốt đẹp như thế chính là cuộc sống đang chờ y, nhớ tới cũng làm cho người ta phấn khởi.

Nhưng, vì cái gì y lại một chút cũng không phấn chấn lên? Tâm tựa hồ bị lấy mất một khối, trống không, giống như mất đi cái gì, có cái gì đó dường như đang dần dần rời xa mình, muốn đưa tay bắt lấy rồi lại bất năng.

“Ngọc Hoàn." Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu, hai vệt nước mắt còn rõ ràng đọng lại trên mặt, nước mắt càng không ngừng trào ra khỏi hốc, lướt qua gò má, ở dưới cằm lưu lại, rồi rơi xuống mất tăm trong nước không tìm thấy nữa.

“Thiếu gia? Đã xảy ra chuyện gì?" Ngọc Hoàn kinh hãi, nhất thời luống cuống, nàng từ nhỏ đã lấy thân phận thiếp thất an bài ở bên cạnh thiếu gia để chăm sóc y, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng chưa từng nhìn thấy thiếu gia rơi lệ, có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy thiếu gia so với lão gia càng giống gia chủ hơn, dường như chuyện gì cũng không làm khó được y.

Lí Tĩnh Lam lắc đầu, y không biết nên nói với Ngọc Hoàn như thế nào.

Ngọc Hoàn thở dài một hơi, kéo y ra khỏi nước, giúp y lau khô nước đọng trên người, mặc áo lót cho y, sau đó đưa y ấn vào trong chăn, “Người nhất định là mệt mỏi quá rồi, hảo hảo ngủ một giấc đi! Sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì nữa."

Bình thường mà nghe lời này Lí Tĩnh Lam nhất định sẽ lớn tiếng cười, Ngọc Hoàng đang trông y như một tiểu hài tử sao? Nhưng giờ phút này, y cười không nổi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thà rằng y tin lời Ngọc Hoàn, chỉ mong tỉnh dậy chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại