Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 5 - Chương 237: Lưu U Cầu vào tù
Hôn lễ long trọng dị thường của Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi một trời một vực so với quy chế lễ nghi hôn nhân, Tiêu gia còn bao xuống hơn mười quán rượu lớn nhỏ trong thành Trường An, mở rộng cửa chiêu đãi dân chúng Trường An tiến đến chúc mừng. Mà Tiêu gia, lại yến hội lớn, tuy rằng Tiêu Duệ không có mời khách, nhưng quyền quý Trường An nghe được tin tức vẫn chen chúc đến.
Ngọc Chân và tân nhậm thái tử đều đến phủ chúc mừng, đám quyền quý Trường An đua nhau mà đến.
Làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, trong tân khách không mời tự đến, không ngờ cũng không thiếu quan viên lúc trước thuộc một hệ Khánh Vương và Thọ Vương. Lập tức hắn liền minh bạch vài phần: Chính trị triều đình xây dựng tân cách, thái tử mới xuất hiện cùng Khánh Vương Lý Tông Thọ Vương Lý Mạo lần lượt rời khỏi, thúc đầy trận doanh triều thẩn xảy ra biến hóa lặng yên.
Một bộ phận xem chừng, một bộ phận ngả về phía Lý Lâm Phủ, mà một bộ phận bởi vì quan hệ Chương Cừu Kiêm Quỳnh trực tiếp dựa về một bên Tiêu Duệ và Lý Kỳ.
Càng làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, Tán Phổ Thổ Phiên sống nhờ Trường An cũng tự mình đến phủ chúc mừng, mà theo phía sau hắn còn có tất cả thương khách Thổ Phiên trong thành Trường An.
Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết trước mắt ăn nhờ ở đậu, có thể trở về Thổ Phiên nắm lại quyền lớn hay không, chỉ có thể dựa vào Đại Đường. Đối với Tiêu Duệ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách tân quý của hoàng đế Đại Đường này, hắn không thể không thu hồi “oán giận" đầy bụng với Tiêu Duệ, cố ý kết giao. Thương khách Thổ Phiên tới nơi này, Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng, nghĩ tất do chuyện tình tửu phường Tửu Đồ cự tuyệt buôn bán với bọn họ đi?
- Ai nha, Thổ Phiên Vương điện hạ tôn kính, Tiêu Duệ có đức gì có thể, để cho điện hạ đích thân tới?
Dù sao Đô Tùng Mang Bố Kết cũng là Thổ Phiên Vương, lại trải qua Lý Long Cơ sắc phong, nghe nói Tán Phổ Thổ Phiên tự mình tiến đến, không thể tự mình ra nghênh đón.
Đô Tùng Mang Bố Kết một thân trang phục Thổ Phiên Vương hoa lệ, mỉm cười xuống xe do hoàng đế Đại Đưởng ngự ban, tiến đến chắp tay nói:
- Tiêu đại nhân tân hôn đại hỉ, bổn vương không dám không đến chúc?
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười lớn.
Tiêu Duệ trông thấy rất nhiều thương khách Thổ Phiên cùng với một xe quà mừng quý trọng phía sau Đô Tùng Mang Bố Kết kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, cũng chưa nói gì, chỉ ngay lập tức câu nói đầu tiên nhẹ nhàng giải trừ lệnh cấm bán rượu Thiêu Đao Tử cho Thổ Phiên trước mặt người Thổ Phiên.
Đám thương khách Thổ Phiên vui mừng như điên, đều khom người tạ ơn với Tiêu Duệ.
…
…
Ngay khi Tiêu gia đắm chìm trong không khí vui mừng, một chiếc xe chở tù lạnh lẽo chậm rãi vào trong thành Trường An, vào thẳng nhà tù Hình bộ. Người đi đường trong thành Trường An đi đến như thoi đưa, mặc dù có đủ người tò mò đánh giá tù phạm rối bù trong xe chở tù, nhưng chỉ sợ không có người nghĩ đến, đây không ngờ là Tướng quốc thái tử thái bảo Lưu U Cầu quyền khuynh một thời.
Lưu U Cầu học thức sâu, có can đảm có kiến thức nhạy bén quyết đoán, lập nhiều công lao hiển hách cho quốc gia. Năm đó, Lý Long Cơ được Duệ Tông hoàng đế lập làm thái tử, Lưu U Cầu công lao to lớn. Nguyên nhân Lưu U Cầu liên tục lập công lớn, được phong Trung thư xá nhân, tước Trung sơn huyện nam thụ nhị tử ngũ phẩm thừa, nhị đại đều phong tặng Lạt sử, sau vào Thượng thư hữu thừa, Từ quốc công, lại thêm tặng nhà tới năm trăm, Lý Long Cơ ân sủng rất nhiều, thậm chí ban thưởng Đan thư thiết “Minh chư thiết khoán, đặc biệt miễn mười lần chết".
Nhưng bởi vì Lưu U Cầu là tâm phúc tử đảng của thái tử Lý Anh lúc trước, sau khi Lý Anh mưu nghịch thất bại, Lưu U Cầu đã bị Lý Long Cơ lạnh nhạt, lại bị Lý Long Cơ tùy tiện tìm một lý do đẩy ra kinh, đi Phong Châu một châu huyện nhỏ ở Lĩnh Nam đảm nhiễm Thứ sử . Lúc Lưu U Cầu bị đuổi khỏi kinh, Tiêu Duệ đang đi sứ ở Nam Chiếu, cũng không biết rõ.
Sau khi trở lại kinh sư nghe nói chuyện Lưu U Cầu, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút thổn thức.
Kỳ thật, Tiêu Duệ cùng Lưu gia cũng không có ân oán quá sâu gì. Ngày đó rời khỏi Lưu gia Lạc Dương cũng vậy hay giải trừ hôn ước với Lưu Nhạn Dung cũng thế, đều có thể coi là một loại cử chỉ bất đắc dĩ mà kẻ xuyên qua Tiêu Duệ “phân rõ giới hạn" với tay ăn chơi Tiêu Duệ trước kia. Thử nghĩ một chút Tiêu Duệ trừ việc rời khỏi Lưu gia ra, còn có thể làm thế nào? Nói, còn phải ăn nói khép nép đi liếm mông lạnh của Lưu gia sao?
Trong lòng Tiêu Duệ cũng hiểu được, bàn luận chuyện tình, đứng trên lập trường của Lưu gia, thái độ Lưu gia đối với tay ăn chơi Tiêu Duệ cũng không xem như quá phận. Dù sao, đối mặt với một con rể không tiến bộ như thế, người có thể đồng ý không nhiều lắm. Với tiểu thư tướng phủ Lưu Nhạn Dung cao ngạo mà nói, nàng chán ghét một lãng tử như vậy cũng hiểu được. Chỉ có điều, dưới tình cảnh lúc đó, Tiêu Duệ rất khó thừa nhận sự châm biếm lạnh nhạt từ Lưu gia.
Nhưng đã không có quan hệ với Lưu gia thì như thế nào, cũng không có nghĩa Tiêu Duệ và Lưu gia sẽ trở thành cừu địch. Mà trên thực tế, nhìn Tiêu Duệ một bước trưởng thành vùng lên, trong lòng Lưu U Cầu vẫn cảm thấy vui mừng.
Lưu U Cầu bị Lý Anh liên lụy, bị đuổi khỏi kinh, tâm tình tự nhiên là cực kỳ buồn bực, mà tâm tình buổi bực, có thể sẽ thường xuyên say rượu phát ra một chút bực tức, mà bực tức này đó, cũng thể hiện trong thơ văn của hắn.
Phải nói, Đại Đường lúc này có thể nói gom tất cả phong nhã, ung dung, khiêm tốn, thu thi, mênh mông cuồn cuộn thịnh thế chưa từng có. Dân chúng rốt cục thoát khỏi hơn trăm năm loạn thế binh lửa biên giới loạn ly. Đây là một thời đại mở ra tư tưởng giải thoát tình cảm nở rộ. Văn nhân Đường triều là may mắn, bởi vì vương triều Lý Đường tiến bộ, bọn họ có thể phóng túng uống rượu, cũng có thể giả điên đùa mắng, có lúc bình thản “chưa hết cung điện rực rỡ hồ nước trong veo".
Đường triều là một thời đại gần như không có ngục văn tự. Thông thường, cho dù Lưu U Cầu phát ra oán trách trong thơ văn, cũng không đến mức dựa vào một chữ định tội. Nhưng, hắn ngàn lần không nên vạn lần không nên nhớ lại một số chuyện Võ triều xưa, mà kết hợp một chút bất mãn với Lý Long Cơ, thể hiện trong một số thơ văn của hắn.
Đầu năm, Ngự sử trung thừa Trương Lợi Trịnh phụng mệnh tuần phòng khảo sát quan viên Chư Châu Lĩnh Nam, ngẫu nhiên gặp những thơ văn bực tức này của Lưu U Cầu, sau khi quay về kinh liền dâng lên một bản vạch tội Lưu U Cầu. Lý Long Cơ giận dữ, lập tức hạ chiếu xích Lưu U Cầu bắt vào kinh trị tội.
Lưu U Cầu rất là bất hạnh, hắn với Trương Lợi Trinh xưa nay không hợp. Hơn nữa, năm trước Trương Lợi Trinh thay trưởng tử cầu hôn Lưu Nhạn Dung, bị Lưu U Cầu quả quyết cự tuyệt, lại thêm hiềm khích sâu đậm giữa hai nhà. Hiện giờ, Lưu U Cầu có nhược điểm nằm trong tay Trương Lợi Trinh như vậy, mới có thể gặp được kết cục của Lưu U Cầu.
Dưới sự “khuếch đại" cố ý của Trương Lợi Trinh, thơ văn bực tức của Lưu U Cầu được bay lên đến độ cao làm nhục hoàng đế và công kích chính trị triều đình. Dưới cơn thịnh nộ của Lý Long Cơ, trực tiếp bỏ qua tổ chức xét xử của triều đình, tuyên án tử hình Lưu U Cầu.
Buổi sáng ngày thứ hai, thời tiết vẫn vô cùng oi bức.
Trên đường phố trước cửa Tiêu gia, hai nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi đến. Một người ăn mặc theo cách thị nữ, mắt đào má sạch động lòng người, một người áo váy trắng, dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy.
Xa xa nhìn tấm biển Trung dũng hoàng đệ ngự thưởng Tiêu gia, hai nàng sắc mặt xấu hổ dừng bước lại, si ngốc nhìn nửa ngày.
- Tiểu thư, hay là chúng ta về đi. Lúc trước Tiêu Duệ này… Hắn nhất định sẽ không giúp lão gia.
Thị nữ nhỏ giọng nói.
- Thanh Mai, ta đã không có biện pháp khác… Cũng được, ta liền mặt dày đi cầu Tiêu Duệ.
Nữ tử váy trắng yếu ớt thở dài một tiếng, đôi mắt đỏ lên muốn rơi lệ.
Đây là Lưu Nhạn Dung và Thanh Mai đến từ Lạc Dương. Lưu Nhạn Dung tới Trường An rồi, khắp nơi cầu xin bạn bè và môn sinh cũ của Lưu U Cầu, mọi người lại đều đóng cửa tạ khách, không ai nguyện ý dính vào bãi nước đục Lưu U Cầu này. Cái này gọi là tình nghĩa nóng lạnh thói đời như thế. Lưu Nhạn Dung tiểu thư Lưu phủ luôn luôn cẩm ý ngọc thực chịu nhiều đau khổ bỏ qua thể diện con gái, cũng không đổi được ai viện trợ.
Lưu Nhạn Dung tâm tình phức tạp chậm rãi tiến vào, cho đến trước mặt cửa lớn Tiêu gia cao lớn hoa lệ, nhìn môn đình Tiêu gia phồn thịnh sâu thẳm còn hơn mấy lần nhà mình, cảm khái trong lòng Lưu Nhạn Dung có thể nghĩ.
Một tay ăn chơi chính mình dè bỉu coi thường, chẳng những lãng tử quay đầu, còn trong thời gian vài năm ngắn ngủi một đường lên thẳng mây xanh, thanh danh lan xa Đại Đường, làm nhân vật quyền thế số một số hai triều đình Đại Đường trước mắt. Mà người đã từng là vị hôn phu của mình này, dường như đã cưới bốn hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành, người nào cũng mạnh hơn mình.
Lưu Nhạn Dung do dự hồi lâu đều không có đi tới phía trước, vẫn là Thanh Mai thấy tiểu thư khó xử, mặt dày đi tới phía trước, khom người thi lễ với môn vệ Tiêu gia.
- Môn vệ đại ca, Tiểu thư nhà ta đến từ Lạc Dương, là bạn cũ của Tiêu đại nhân, có việc gấp cầu kiến Tiêu đại nhân, làm phiếu đại ca nhanh chóng thông báo một tiếng.
Môn vệ Tiêu gia do dự một chút, vẫn kháng cự yêu cầu của Thanh Mai:
- Không được, đại nhân nhà ta hôm qua đại hôn, nay sợ là không thể gặp khách, hay là hai vị ngày khác lại đến đi.
Lưu Nhạn Dung run lên trong lòng, sắc mặt hơi đỏ lên lui về phía sau một bước, vẫy tay với Thanh Mai:
- Thôi đi, Thanh Mai, chúng ta quay về đi.
Hai nàng đang cô đơn quay lại rời đi.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, Tiêu Nguyệt tỷ tỷ Tiêu Duệ lộ đầu ra từ trên xe, kinh ngạc nói:
- Đây không phải Lưu tiểu thư sao?
Tiêu Nguyệt vừa vặn tới Trường An, đúng lúc đuổi kịp hôn lễ của Tiêu Duệ. Hai vợ chồng đã quyết định định cư ở Trường An. Dưới sự an bài của Chương Cừu Liên Nhi, Tiêu gia đã sớm mua một tòa trạch viện lớn trong thành Trường An cho Vương gia, Tiêu Nguyệt đây là tới xem trạch viện.
Lưu Nhạn Dung ngẩn ra, ngẩng đầu lên thấy là Tiêu Nguyệt, không khỏi càng đỏ mặt tai hồng cúi đầu xuống. Thật ra Thanh Mai thông minh, thấy là tỷ tỷ Tiêu Duệ, trong lòng vui vẻ, khẩn trương tiến lên quỳ rạp xuống trước xe ngựa Tiêu Nguyệt, khóc lóc kể lể.
Lưu gia gặp chuyện không may, Tiêu Nguyệt đương nhiên sẽ không biết.
Nghe nói Lưu U Cầu đã vào nhà tù hình bộ, Tiêu Nguyệt thật ra cũng lấy làm kinh hãi. Nàng luôn luôn mềm lòng, thấy Thanh Mai khóc lóc thê thảm mà bộ dạng Lưu Nhạn Dung lại tiều tụy, không khỏi sinh ra thổn thức trong lòng, lại thở dài với Lưu Nhạn Dung:
- Nhạn Dung tiểu thư, mời theo ta vào phủ. Giờ đi nói với Tử Trường, xem có thể để Tử Trường tới thỉnh tình hoàng thượng hay không…
Lưu Nhạn Dung nửa xấu hổ nửa đau thương khom người xuống:
- Nhạn Dung đa tạ tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt lại nhẹ nhàng thở dài, tiến lên kéo tay Lưu Nhạn Dung:
- Dù nói thế nào, Tiêu Lưu hai nhà đều là cố giao, Nhạn Dung tiểu thư yên tâm là được, Lưu gia gặp nạn, Tử Trường khẳng định sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Hôn lễ long trọng dị thường của Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi một trời một vực so với quy chế lễ nghi hôn nhân, Tiêu gia còn bao xuống hơn mười quán rượu lớn nhỏ trong thành Trường An, mở rộng cửa chiêu đãi dân chúng Trường An tiến đến chúc mừng. Mà Tiêu gia, lại yến hội lớn, tuy rằng Tiêu Duệ không có mời khách, nhưng quyền quý Trường An nghe được tin tức vẫn chen chúc đến.
Ngọc Chân và tân nhậm thái tử đều đến phủ chúc mừng, đám quyền quý Trường An đua nhau mà đến.
Làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, trong tân khách không mời tự đến, không ngờ cũng không thiếu quan viên lúc trước thuộc một hệ Khánh Vương và Thọ Vương. Lập tức hắn liền minh bạch vài phần: Chính trị triều đình xây dựng tân cách, thái tử mới xuất hiện cùng Khánh Vương Lý Tông Thọ Vương Lý Mạo lần lượt rời khỏi, thúc đầy trận doanh triều thẩn xảy ra biến hóa lặng yên.
Một bộ phận xem chừng, một bộ phận ngả về phía Lý Lâm Phủ, mà một bộ phận bởi vì quan hệ Chương Cừu Kiêm Quỳnh trực tiếp dựa về một bên Tiêu Duệ và Lý Kỳ.
Càng làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, Tán Phổ Thổ Phiên sống nhờ Trường An cũng tự mình đến phủ chúc mừng, mà theo phía sau hắn còn có tất cả thương khách Thổ Phiên trong thành Trường An.
Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết trước mắt ăn nhờ ở đậu, có thể trở về Thổ Phiên nắm lại quyền lớn hay không, chỉ có thể dựa vào Đại Đường. Đối với Tiêu Duệ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách tân quý của hoàng đế Đại Đường này, hắn không thể không thu hồi “oán giận" đầy bụng với Tiêu Duệ, cố ý kết giao. Thương khách Thổ Phiên tới nơi này, Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng, nghĩ tất do chuyện tình tửu phường Tửu Đồ cự tuyệt buôn bán với bọn họ đi?
- Ai nha, Thổ Phiên Vương điện hạ tôn kính, Tiêu Duệ có đức gì có thể, để cho điện hạ đích thân tới?
Dù sao Đô Tùng Mang Bố Kết cũng là Thổ Phiên Vương, lại trải qua Lý Long Cơ sắc phong, nghe nói Tán Phổ Thổ Phiên tự mình tiến đến, không thể tự mình ra nghênh đón.
Đô Tùng Mang Bố Kết một thân trang phục Thổ Phiên Vương hoa lệ, mỉm cười xuống xe do hoàng đế Đại Đưởng ngự ban, tiến đến chắp tay nói:
- Tiêu đại nhân tân hôn đại hỉ, bổn vương không dám không đến chúc?
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười lớn.
Tiêu Duệ trông thấy rất nhiều thương khách Thổ Phiên cùng với một xe quà mừng quý trọng phía sau Đô Tùng Mang Bố Kết kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, cũng chưa nói gì, chỉ ngay lập tức câu nói đầu tiên nhẹ nhàng giải trừ lệnh cấm bán rượu Thiêu Đao Tử cho Thổ Phiên trước mặt người Thổ Phiên.
Đám thương khách Thổ Phiên vui mừng như điên, đều khom người tạ ơn với Tiêu Duệ.
…
…
Ngay khi Tiêu gia đắm chìm trong không khí vui mừng, một chiếc xe chở tù lạnh lẽo chậm rãi vào trong thành Trường An, vào thẳng nhà tù Hình bộ. Người đi đường trong thành Trường An đi đến như thoi đưa, mặc dù có đủ người tò mò đánh giá tù phạm rối bù trong xe chở tù, nhưng chỉ sợ không có người nghĩ đến, đây không ngờ là Tướng quốc thái tử thái bảo Lưu U Cầu quyền khuynh một thời.
Lưu U Cầu học thức sâu, có can đảm có kiến thức nhạy bén quyết đoán, lập nhiều công lao hiển hách cho quốc gia. Năm đó, Lý Long Cơ được Duệ Tông hoàng đế lập làm thái tử, Lưu U Cầu công lao to lớn. Nguyên nhân Lưu U Cầu liên tục lập công lớn, được phong Trung thư xá nhân, tước Trung sơn huyện nam thụ nhị tử ngũ phẩm thừa, nhị đại đều phong tặng Lạt sử, sau vào Thượng thư hữu thừa, Từ quốc công, lại thêm tặng nhà tới năm trăm, Lý Long Cơ ân sủng rất nhiều, thậm chí ban thưởng Đan thư thiết “Minh chư thiết khoán, đặc biệt miễn mười lần chết".
Nhưng bởi vì Lưu U Cầu là tâm phúc tử đảng của thái tử Lý Anh lúc trước, sau khi Lý Anh mưu nghịch thất bại, Lưu U Cầu đã bị Lý Long Cơ lạnh nhạt, lại bị Lý Long Cơ tùy tiện tìm một lý do đẩy ra kinh, đi Phong Châu một châu huyện nhỏ ở Lĩnh Nam đảm nhiễm Thứ sử . Lúc Lưu U Cầu bị đuổi khỏi kinh, Tiêu Duệ đang đi sứ ở Nam Chiếu, cũng không biết rõ.
Ngọc Chân và tân nhậm thái tử đều đến phủ chúc mừng, đám quyền quý Trường An đua nhau mà đến.
Làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, trong tân khách không mời tự đến, không ngờ cũng không thiếu quan viên lúc trước thuộc một hệ Khánh Vương và Thọ Vương. Lập tức hắn liền minh bạch vài phần: Chính trị triều đình xây dựng tân cách, thái tử mới xuất hiện cùng Khánh Vương Lý Tông Thọ Vương Lý Mạo lần lượt rời khỏi, thúc đầy trận doanh triều thẩn xảy ra biến hóa lặng yên.
Một bộ phận xem chừng, một bộ phận ngả về phía Lý Lâm Phủ, mà một bộ phận bởi vì quan hệ Chương Cừu Kiêm Quỳnh trực tiếp dựa về một bên Tiêu Duệ và Lý Kỳ.
Càng làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, Tán Phổ Thổ Phiên sống nhờ Trường An cũng tự mình đến phủ chúc mừng, mà theo phía sau hắn còn có tất cả thương khách Thổ Phiên trong thành Trường An.
Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết trước mắt ăn nhờ ở đậu, có thể trở về Thổ Phiên nắm lại quyền lớn hay không, chỉ có thể dựa vào Đại Đường. Đối với Tiêu Duệ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách tân quý của hoàng đế Đại Đường này, hắn không thể không thu hồi “oán giận" đầy bụng với Tiêu Duệ, cố ý kết giao. Thương khách Thổ Phiên tới nơi này, Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng, nghĩ tất do chuyện tình tửu phường Tửu Đồ cự tuyệt buôn bán với bọn họ đi?
- Ai nha, Thổ Phiên Vương điện hạ tôn kính, Tiêu Duệ có đức gì có thể, để cho điện hạ đích thân tới?
Dù sao Đô Tùng Mang Bố Kết cũng là Thổ Phiên Vương, lại trải qua Lý Long Cơ sắc phong, nghe nói Tán Phổ Thổ Phiên tự mình tiến đến, không thể tự mình ra nghênh đón.
Đô Tùng Mang Bố Kết một thân trang phục Thổ Phiên Vương hoa lệ, mỉm cười xuống xe do hoàng đế Đại Đưởng ngự ban, tiến đến chắp tay nói:
- Tiêu đại nhân tân hôn đại hỉ, bổn vương không dám không đến chúc?
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười lớn.
Tiêu Duệ trông thấy rất nhiều thương khách Thổ Phiên cùng với một xe quà mừng quý trọng phía sau Đô Tùng Mang Bố Kết kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, cũng chưa nói gì, chỉ ngay lập tức câu nói đầu tiên nhẹ nhàng giải trừ lệnh cấm bán rượu Thiêu Đao Tử cho Thổ Phiên trước mặt người Thổ Phiên.
Đám thương khách Thổ Phiên vui mừng như điên, đều khom người tạ ơn với Tiêu Duệ.
…
…
Ngay khi Tiêu gia đắm chìm trong không khí vui mừng, một chiếc xe chở tù lạnh lẽo chậm rãi vào trong thành Trường An, vào thẳng nhà tù Hình bộ. Người đi đường trong thành Trường An đi đến như thoi đưa, mặc dù có đủ người tò mò đánh giá tù phạm rối bù trong xe chở tù, nhưng chỉ sợ không có người nghĩ đến, đây không ngờ là Tướng quốc thái tử thái bảo Lưu U Cầu quyền khuynh một thời.
Lưu U Cầu học thức sâu, có can đảm có kiến thức nhạy bén quyết đoán, lập nhiều công lao hiển hách cho quốc gia. Năm đó, Lý Long Cơ được Duệ Tông hoàng đế lập làm thái tử, Lưu U Cầu công lao to lớn. Nguyên nhân Lưu U Cầu liên tục lập công lớn, được phong Trung thư xá nhân, tước Trung sơn huyện nam thụ nhị tử ngũ phẩm thừa, nhị đại đều phong tặng Lạt sử, sau vào Thượng thư hữu thừa, Từ quốc công, lại thêm tặng nhà tới năm trăm, Lý Long Cơ ân sủng rất nhiều, thậm chí ban thưởng Đan thư thiết “Minh chư thiết khoán, đặc biệt miễn mười lần chết".
Nhưng bởi vì Lưu U Cầu là tâm phúc tử đảng của thái tử Lý Anh lúc trước, sau khi Lý Anh mưu nghịch thất bại, Lưu U Cầu đã bị Lý Long Cơ lạnh nhạt, lại bị Lý Long Cơ tùy tiện tìm một lý do đẩy ra kinh, đi Phong Châu một châu huyện nhỏ ở Lĩnh Nam đảm nhiễm Thứ sử . Lúc Lưu U Cầu bị đuổi khỏi kinh, Tiêu Duệ đang đi sứ ở Nam Chiếu, cũng không biết rõ.
Sau khi trở lại kinh sư nghe nói chuyện Lưu U Cầu, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút thổn thức.
Kỳ thật, Tiêu Duệ cùng Lưu gia cũng không có ân oán quá sâu gì. Ngày đó rời khỏi Lưu gia Lạc Dương cũng vậy hay giải trừ hôn ước với Lưu Nhạn Dung cũng thế, đều có thể coi là một loại cử chỉ bất đắc dĩ mà kẻ xuyên qua Tiêu Duệ “phân rõ giới hạn" với tay ăn chơi Tiêu Duệ trước kia. Thử nghĩ một chút Tiêu Duệ trừ việc rời khỏi Lưu gia ra, còn có thể làm thế nào? Nói, còn phải ăn nói khép nép đi liếm mông lạnh của Lưu gia sao?
Trong lòng Tiêu Duệ cũng hiểu được, bàn luận chuyện tình, đứng trên lập trường của Lưu gia, thái độ Lưu gia đối với tay ăn chơi Tiêu Duệ cũng không xem như quá phận. Dù sao, đối mặt với một con rể không tiến bộ như thế, người có thể đồng ý không nhiều lắm. Với tiểu thư tướng phủ Lưu Nhạn Dung cao ngạo mà nói, nàng chán ghét một lãng tử như vậy cũng hiểu được. Chỉ có điều, dưới tình cảnh lúc đó, Tiêu Duệ rất khó thừa nhận sự châm biếm lạnh nhạt từ Lưu gia.
Nhưng đã không có quan hệ với Lưu gia thì như thế nào, cũng không có nghĩa Tiêu Duệ và Lưu gia sẽ trở thành cừu địch. Mà trên thực tế, nhìn Tiêu Duệ một bước trưởng thành vùng lên, trong lòng Lưu U Cầu vẫn cảm thấy vui mừng.
Lưu U Cầu bị Lý Anh liên lụy, bị đuổi khỏi kinh, tâm tình tự nhiên là cực kỳ buồn bực, mà tâm tình buổi bực, có thể sẽ thường xuyên say rượu phát ra một chút bực tức, mà bực tức này đó, cũng thể hiện trong thơ văn của hắn.
Phải nói, Đại Đường lúc này có thể nói gom tất cả phong nhã, ung dung, khiêm tốn, thu thi, mênh mông cuồn cuộn thịnh thế chưa từng có. Dân chúng rốt cục thoát khỏi hơn trăm năm loạn thế binh lửa biên giới loạn ly. Đây là một thời đại mở ra tư tưởng giải thoát tình cảm nở rộ. Văn nhân Đường triều là may mắn, bởi vì vương triều Lý Đường tiến bộ, bọn họ có thể phóng túng uống rượu, cũng có thể giả điên đùa mắng, có lúc bình thản “chưa hết cung điện rực rỡ hồ nước trong veo".
Đường triều là một thời đại gần như không có ngục văn tự. Thông thường, cho dù Lưu U Cầu phát ra oán trách trong thơ văn, cũng không đến mức dựa vào một chữ định tội. Nhưng, hắn ngàn lần không nên vạn lần không nên nhớ lại một số chuyện Võ triều xưa, mà kết hợp một chút bất mãn với Lý Long Cơ, thể hiện trong một số thơ văn của hắn.
Đầu năm, Ngự sử trung thừa Trương Lợi Trịnh phụng mệnh tuần phòng khảo sát quan viên Chư Châu Lĩnh Nam, ngẫu nhiên gặp những thơ văn bực tức này của Lưu U Cầu, sau khi quay về kinh liền dâng lên một bản vạch tội Lưu U Cầu. Lý Long Cơ giận dữ, lập tức hạ chiếu xích Lưu U Cầu bắt vào kinh trị tội.
Lưu U Cầu rất là bất hạnh, hắn với Trương Lợi Trinh xưa nay không hợp. Hơn nữa, năm trước Trương Lợi Trinh thay trưởng tử cầu hôn Lưu Nhạn Dung, bị Lưu U Cầu quả quyết cự tuyệt, lại thêm hiềm khích sâu đậm giữa hai nhà. Hiện giờ, Lưu U Cầu có nhược điểm nằm trong tay Trương Lợi Trinh như vậy, mới có thể gặp được kết cục của Lưu U Cầu.
Dưới sự “khuếch đại" cố ý của Trương Lợi Trinh, thơ văn bực tức của Lưu U Cầu được bay lên đến độ cao làm nhục hoàng đế và công kích chính trị triều đình. Dưới cơn thịnh nộ của Lý Long Cơ, trực tiếp bỏ qua tổ chức xét xử của triều đình, tuyên án tử hình Lưu U Cầu.
Buổi sáng ngày thứ hai, thời tiết vẫn vô cùng oi bức.
Trên đường phố trước cửa Tiêu gia, hai nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi đến. Một người ăn mặc theo cách thị nữ, mắt đào má sạch động lòng người, một người áo váy trắng, dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy.
Xa xa nhìn tấm biển Trung dũng hoàng đệ ngự thưởng Tiêu gia, hai nàng sắc mặt xấu hổ dừng bước lại, si ngốc nhìn nửa ngày.
- Tiểu thư, hay là chúng ta về đi. Lúc trước Tiêu Duệ này… Hắn nhất định sẽ không giúp lão gia.
Thị nữ nhỏ giọng nói.
- Thanh Mai, ta đã không có biện pháp khác… Cũng được, ta liền mặt dày đi cầu Tiêu Duệ.
Nữ tử váy trắng yếu ớt thở dài một tiếng, đôi mắt đỏ lên muốn rơi lệ.
Đây là Lưu Nhạn Dung và Thanh Mai đến từ Lạc Dương. Lưu Nhạn Dung tới Trường An rồi, khắp nơi cầu xin bạn bè và môn sinh cũ của Lưu U Cầu, mọi người lại đều đóng cửa tạ khách, không ai nguyện ý dính vào bãi nước đục Lưu U Cầu này. Cái này gọi là tình nghĩa nóng lạnh thói đời như thế. Lưu Nhạn Dung tiểu thư Lưu phủ luôn luôn cẩm ý ngọc thực chịu nhiều đau khổ bỏ qua thể diện con gái, cũng không đổi được ai viện trợ.
Lưu Nhạn Dung tâm tình phức tạp chậm rãi tiến vào, cho đến trước mặt cửa lớn Tiêu gia cao lớn hoa lệ, nhìn môn đình Tiêu gia phồn thịnh sâu thẳm còn hơn mấy lần nhà mình, cảm khái trong lòng Lưu Nhạn Dung có thể nghĩ.
Một tay ăn chơi chính mình dè bỉu coi thường, chẳng những lãng tử quay đầu, còn trong thời gian vài năm ngắn ngủi một đường lên thẳng mây xanh, thanh danh lan xa Đại Đường, làm nhân vật quyền thế số một số hai triều đình Đại Đường trước mắt. Mà người đã từng là vị hôn phu của mình này, dường như đã cưới bốn hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành, người nào cũng mạnh hơn mình.
Lưu Nhạn Dung do dự hồi lâu đều không có đi tới phía trước, vẫn là Thanh Mai thấy tiểu thư khó xử, mặt dày đi tới phía trước, khom người thi lễ với môn vệ Tiêu gia.
- Môn vệ đại ca, Tiểu thư nhà ta đến từ Lạc Dương, là bạn cũ của Tiêu đại nhân, có việc gấp cầu kiến Tiêu đại nhân, làm phiếu đại ca nhanh chóng thông báo một tiếng.
Môn vệ Tiêu gia do dự một chút, vẫn kháng cự yêu cầu của Thanh Mai:
- Không được, đại nhân nhà ta hôm qua đại hôn, nay sợ là không thể gặp khách, hay là hai vị ngày khác lại đến đi.
Lưu Nhạn Dung run lên trong lòng, sắc mặt hơi đỏ lên lui về phía sau một bước, vẫy tay với Thanh Mai:
- Thôi đi, Thanh Mai, chúng ta quay về đi.
Hai nàng đang cô đơn quay lại rời đi.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, Tiêu Nguyệt tỷ tỷ Tiêu Duệ lộ đầu ra từ trên xe, kinh ngạc nói:
- Đây không phải Lưu tiểu thư sao?
Tiêu Nguyệt vừa vặn tới Trường An, đúng lúc đuổi kịp hôn lễ của Tiêu Duệ. Hai vợ chồng đã quyết định định cư ở Trường An. Dưới sự an bài của Chương Cừu Liên Nhi, Tiêu gia đã sớm mua một tòa trạch viện lớn trong thành Trường An cho Vương gia, Tiêu Nguyệt đây là tới xem trạch viện.
Lưu Nhạn Dung ngẩn ra, ngẩng đầu lên thấy là Tiêu Nguyệt, không khỏi càng đỏ mặt tai hồng cúi đầu xuống. Thật ra Thanh Mai thông minh, thấy là tỷ tỷ Tiêu Duệ, trong lòng vui vẻ, khẩn trương tiến lên quỳ rạp xuống trước xe ngựa Tiêu Nguyệt, khóc lóc kể lể.
Lưu gia gặp chuyện không may, Tiêu Nguyệt đương nhiên sẽ không biết.
Nghe nói Lưu U Cầu đã vào nhà tù hình bộ, Tiêu Nguyệt thật ra cũng lấy làm kinh hãi. Nàng luôn luôn mềm lòng, thấy Thanh Mai khóc lóc thê thảm mà bộ dạng Lưu Nhạn Dung lại tiều tụy, không khỏi sinh ra thổn thức trong lòng, lại thở dài với Lưu Nhạn Dung:
- Nhạn Dung tiểu thư, mời theo ta vào phủ. Giờ đi nói với Tử Trường, xem có thể để Tử Trường tới thỉnh tình hoàng thượng hay không…
Lưu Nhạn Dung nửa xấu hổ nửa đau thương khom người xuống:
- Nhạn Dung đa tạ tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt lại nhẹ nhàng thở dài, tiến lên kéo tay Lưu Nhạn Dung:
- Dù nói thế nào, Tiêu Lưu hai nhà đều là cố giao, Nhạn Dung tiểu thư yên tâm là được, Lưu gia gặp nạn, Tử Trường khẳng định sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Hôn lễ long trọng dị thường của Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi một trời một vực so với quy chế lễ nghi hôn nhân, Tiêu gia còn bao xuống hơn mười quán rượu lớn nhỏ trong thành Trường An, mở rộng cửa chiêu đãi dân chúng Trường An tiến đến chúc mừng. Mà Tiêu gia, lại yến hội lớn, tuy rằng Tiêu Duệ không có mời khách, nhưng quyền quý Trường An nghe được tin tức vẫn chen chúc đến.
Ngọc Chân và tân nhậm thái tử đều đến phủ chúc mừng, đám quyền quý Trường An đua nhau mà đến.
Làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, trong tân khách không mời tự đến, không ngờ cũng không thiếu quan viên lúc trước thuộc một hệ Khánh Vương và Thọ Vương. Lập tức hắn liền minh bạch vài phần: Chính trị triều đình xây dựng tân cách, thái tử mới xuất hiện cùng Khánh Vương Lý Tông Thọ Vương Lý Mạo lần lượt rời khỏi, thúc đầy trận doanh triều thẩn xảy ra biến hóa lặng yên.
Một bộ phận xem chừng, một bộ phận ngả về phía Lý Lâm Phủ, mà một bộ phận bởi vì quan hệ Chương Cừu Kiêm Quỳnh trực tiếp dựa về một bên Tiêu Duệ và Lý Kỳ.
Càng làm Tiêu Duệ cảm thấy không ngờ chính là, Tán Phổ Thổ Phiên sống nhờ Trường An cũng tự mình đến phủ chúc mừng, mà theo phía sau hắn còn có tất cả thương khách Thổ Phiên trong thành Trường An.
Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết trước mắt ăn nhờ ở đậu, có thể trở về Thổ Phiên nắm lại quyền lớn hay không, chỉ có thể dựa vào Đại Đường. Đối với Tiêu Duệ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách tân quý của hoàng đế Đại Đường này, hắn không thể không thu hồi “oán giận" đầy bụng với Tiêu Duệ, cố ý kết giao. Thương khách Thổ Phiên tới nơi này, Tiêu Duệ âm thầm cười trong lòng, nghĩ tất do chuyện tình tửu phường Tửu Đồ cự tuyệt buôn bán với bọn họ đi?
- Ai nha, Thổ Phiên Vương điện hạ tôn kính, Tiêu Duệ có đức gì có thể, để cho điện hạ đích thân tới?
Dù sao Đô Tùng Mang Bố Kết cũng là Thổ Phiên Vương, lại trải qua Lý Long Cơ sắc phong, nghe nói Tán Phổ Thổ Phiên tự mình tiến đến, không thể tự mình ra nghênh đón.
Đô Tùng Mang Bố Kết một thân trang phục Thổ Phiên Vương hoa lệ, mỉm cười xuống xe do hoàng đế Đại Đưởng ngự ban, tiến đến chắp tay nói:
- Tiêu đại nhân tân hôn đại hỉ, bổn vương không dám không đến chúc?
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười lớn.
Tiêu Duệ trông thấy rất nhiều thương khách Thổ Phiên cùng với một xe quà mừng quý trọng phía sau Đô Tùng Mang Bố Kết kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, cũng chưa nói gì, chỉ ngay lập tức câu nói đầu tiên nhẹ nhàng giải trừ lệnh cấm bán rượu Thiêu Đao Tử cho Thổ Phiên trước mặt người Thổ Phiên.
Đám thương khách Thổ Phiên vui mừng như điên, đều khom người tạ ơn với Tiêu Duệ.
…
…
Ngay khi Tiêu gia đắm chìm trong không khí vui mừng, một chiếc xe chở tù lạnh lẽo chậm rãi vào trong thành Trường An, vào thẳng nhà tù Hình bộ. Người đi đường trong thành Trường An đi đến như thoi đưa, mặc dù có đủ người tò mò đánh giá tù phạm rối bù trong xe chở tù, nhưng chỉ sợ không có người nghĩ đến, đây không ngờ là Tướng quốc thái tử thái bảo Lưu U Cầu quyền khuynh một thời.
Lưu U Cầu học thức sâu, có can đảm có kiến thức nhạy bén quyết đoán, lập nhiều công lao hiển hách cho quốc gia. Năm đó, Lý Long Cơ được Duệ Tông hoàng đế lập làm thái tử, Lưu U Cầu công lao to lớn. Nguyên nhân Lưu U Cầu liên tục lập công lớn, được phong Trung thư xá nhân, tước Trung sơn huyện nam thụ nhị tử ngũ phẩm thừa, nhị đại đều phong tặng Lạt sử, sau vào Thượng thư hữu thừa, Từ quốc công, lại thêm tặng nhà tới năm trăm, Lý Long Cơ ân sủng rất nhiều, thậm chí ban thưởng Đan thư thiết “Minh chư thiết khoán, đặc biệt miễn mười lần chết".
Nhưng bởi vì Lưu U Cầu là tâm phúc tử đảng của thái tử Lý Anh lúc trước, sau khi Lý Anh mưu nghịch thất bại, Lưu U Cầu đã bị Lý Long Cơ lạnh nhạt, lại bị Lý Long Cơ tùy tiện tìm một lý do đẩy ra kinh, đi Phong Châu một châu huyện nhỏ ở Lĩnh Nam đảm nhiễm Thứ sử . Lúc Lưu U Cầu bị đuổi khỏi kinh, Tiêu Duệ đang đi sứ ở Nam Chiếu, cũng không biết rõ.
Tác giả :
Cách Ngư