Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 5 - Chương 226: Vị Tiêu phu nhân nào?
Sĩ tốt Thổ Phiên có chút dấu hiệu rục rịch, Tiêu Duệ không để ý sắc mặt Đô Tùng Mang Bố Kết, âm trầm mà khoát tay.
- Người cãi Vương mệnh Thổ Phiên, giết không tha!
Lý Tự Nghiệp thân trên để trần ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, quơ mạch đao trong tay, phát ra tiếng gió phần phật, đằng đằng sát khí mà phóng ngựa xung phong liều chết tiến vào doanh địa. Mà phía sau hắn, 300 Võ lâm quân Đường cũng đều để trần thân trên, trong miệng gầm rú, quơ mạch đao trong tay, theo sát phía sau.
Sĩ tốt Thổ Phiên căn bản không kịp phản kháng. Kỳ thật, đám sĩ tốt này đóng trong cảnh nội Thổ Phiên lâu dài, không có ý thức đề phòng và năng lực sát phạt. Dưới sự không kịp đề phòng, trong thời gian ngắn ngủi, mấy trăm sĩ tốt Thổ Phiên giống như đàn heo bị sói đột phá chạy trốn tứ tung, bị đám quân nhân Đại Đường như sói như hổ này vung đao tru diệt, chỉ có một số rất ít được Lý Tự Nghiệp cố ý thả chạy trốn thoát.
Huyết quang bay tán loạn, tiếng kêu thảm ngút trời. Đống lửa trại trong doanh địa Mã Khúc doanh bị vó ngựa Võ lâm quân giẫm lên, ngọn lửa vẩy ra ngoài, lập tức nhen nhóm lên toàn bộ trướng mạc và lương thảo tích trữ trong doanh địa.
Đô Tùng Mang Bố Kết sắc mặt tái xanh ngồi trên lưng ngựa, lòng bàn tay run rẩy, giận dữ hét với Tiêu Duệ:
- Tiêu đại nhân, ngài lật lọng, nói không giữ lời, tru diệt sĩ tốt Thổ Phiên ta, ngài…
- Câm miệng! Người Thổ Phiên các ngươi giết bao nhiêu bình dân và quân sĩ Đại Đường?!
Roi ngựa trong tay Tiêu Duệ nổ vang, lạnh lùng liếc qua Đô Tùng Mang Bố Kết.
…
…
Khói bụi ở Mã Khúc doanh địa còn chưa tan đi, màn đêm dần dần bao phủ xuống. Mùa hè trên cao nguyên Thanh Tàng, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, tuy rằng ban ngày nhiệt độ không khí rất cao, nhưng mặt trời xuống núi, tiếng gào thét đến từ gió núi, nhiệt độ liền hạ xuống.
Các hán tử Võ Lâm quân im lặng đứng thẳng trong gió lạnh, mạch đao trong tay đều cắm trên cỏ, phản xạ hàn quang như rừng. Quân phục bọn họ sớm rách rưới không chịu nổi, nhưng thà rằng bọn họ để trần thân trên, cũng không muốn thay áo giáp bằng da của người Thổ Phiên.
- Lên ngựa, đi vòng qua hướng tây!
Tiêu Duệ xoay người lên ngựa.
Lệnh Hồ Xung Vũ kinh ngạc nói:
- Đại nhân, tiếp về phía tây chúng ta chính là bụng của Thổ Phiên…
- Gần chúng ta nhất, con đường tốt nhất đương nhiên là hướng tây Lương Châu. Nhưng mà, giờ phút này trên đường thông đi Lương Châu đã bị đại quân Thổ Phiên ngăn chặn. Cho nên, chúng ta không ngại đổi tuyến đường tiến về phía tây, từ đó vòng qua tây nam, từ cổ đạo Khang Ba vào Kiếm Nam Đạo!
Tiêu Duệ cao giọng cười:
- Lên ngựa!
Trường An.
Giữa tiết hè, trong thành Trường An tràn ngập một cỗ không khí lười biếng. Trong một năm, chỉ có giữa hè nóng nhất và giữa đông rét đậm nhất, đúng là lúc quạch quẽ nhất trong thành Trường An. Ca múa ẩm yến trong đám quyền quý dần dần yên tĩnh, dân chúng bình thường ban ngày đều trốn trong nhà nghỉ hè, mà đám quyền quý thì phần lớn đi sơn trang ngoài thành tiêu khiển ngày hè.
Tin tức Lý Nghi mang thai sớm truyền ra trong thành Trường An, giữa ngày hè tịch mịch trong thành Trường An này, khiến cho chấn động không lớn không nhỏ. Trong hoàng cung ban xuống phần thưởng liên tiếp, không chỉ Lý Long Cơ ban cho, một số nương nương trong cung cũng đều tỏ vẻ yêu mến thật lớn đối với việc Lý Nghi có thai.
Ngay sau đó, Ngọc Chân phái người truyền ra nói, Yên La Cốc bỏ vốn mười vạn quán “gia nhập cổ đông" sản nghiệp Tiêu gia, từ nay về sau, ngoài cửa hàng thuộc về sản nghiệp Tiêu gia, cũng đều giắt một mặt cờ nhỏ tam giác u lan tượng trưng Yên La Cốc.
Ngọc Chân thương tiếc Lý Nghi, phái người đón bốn nàng vào nghỉ hè trong Yên La Cốc.
Nhưng bốn nàng vừa mới vào Yên La Cốc, Chương Cừu Liên Nhi nắm trông tay sản nghiệp Tiêu gia liền nhận được một tin tức rất xấu: Tôn Công Nhượng mất tích, hắn đi ra từ tửu phường Tửu Đồ, trên đường về nhà đột nhiên biến mất không thấy. Người Tôn gia tìm kiếm khắp nơi không thấy, trong sự lo sợ không yên đành phải cầu cứu Tiêu gia.
Chương Cừu Liên Nhi biến sắc, khoát tay áo:
- Tiêu Hổ, ngươi hãy trở về phủ đi, ta đã biết rồi.
- Vâng, phu nhân.
Tiêu Hổ cúi người thi lễ, lần đầu tiên trong đời tiến vào Yên La Cốc thần bí này, nhưng cuối cùng ở lại không đến một khắc đồng hồ, ngay cả cảnh trí trong cốc ra sao cũng không có thấy rõ đã bị phái trở về.
Chương Cừu Liên Nhi đi ra từ trong phòng của mình, bước vào phòng khách duyên dáng của Ngọc Chân. Trên đường, bốn nàng Xuân Lan Thu Cúc dùng ánh mắt phức tạp đánh giá tài nữ Kiếm Nam Đạo nổi tiếng đã lâu này, Chương Cừu tiểu thư này thà tình nguyện lấy một người chết.
Chương Cừu Liên Nhi mỉm cười với bốn nàng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Ngọc Chân đang cùng Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi còn có Lý Đằng Không ba cô gái vây quanh một chậu băng, uống trà thơm ướp lạnh, nói một số chuyện phiếm, thấy Chương Cừu Liên Nhi tiến vào, không khỏi khoát tay áo:
- Liên Nhi, lại đây nghỉ một lát, chúng ta đều là người rảnh rỗi, chỉ có con bận tối mặt tối mày.
Chương Cừu Liên Nhi kính cẩn thi lễ với Ngọc Chân một cái, nàng không quan hệ thân thuộc với Ngọc Chân giống như Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi cùng với Lý Đằng Không. Đối mặt với công chúa thoái ẩn quyền thế hiển hách Đại Đường này, nàng vẫn duy trì tôn trọng cơ bản.
- Ba vị muội muội, Tôn đông chủ đột nhiên mất tích.
Chương Cừu Liên Nhi thở dài yếu ớt.
Ba cô gái cả kinh.
Dương Ngọc Hoàn nhíu mày, không nói gì thêm.
Lý Đằng không vọt ra một tiếng đứng lên, cả giận nói:
- Nhất định là Khánh Vương làm! Hừ, ta đi Khánh Vương phủ tìm Lý Tông muốn người!
- Không nhi muội muội.
Lý Nghi kéo vạt áo của nàng:
- Tôn Công Nhượng đột nhiên mất tích, nói chung là không thoát được quan hệ với Khánh Vương. Chỉ có điều, Không nhi muội muội, chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, muội đi tìm hắn muốn người thế nào? Khánh Vương dù sao cũng là hoàng tử thân vương, muội tự tiện ầm ĩ, sợ là không ổn.
- Hừ, vậy Nghi nhi tỷ tỷ nói làm sao bây giờ?
Sắc mặt Lý Đằng Không đỏ lên:
- Tôn Công Nhượng là bạn tâm giao với Tiêu gia, chúng ta không thể xem hắn vì Tiêu gia mà bị Khánh Vương…
- Phụ trách thì phải phụ trách, nhưng cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lý Nghi oán hận cắn chặt răng:
- Liên Nhi tỷ tỷ, lần này Khánh Vương đột nhiên xuống tay với Tôn Công Nhượng, xem ra là chuẩn bị xuống tay với chúng ta.
- Không.
Chương Cừu Liên Nhi còn chưa kịp nói, Ngọc Chân ở một bên cười nhàn nhạt:
- Nghi nhi, con thật sự không hiểu Khánh Vương. Hắn sẽ không vì một số sản nghiệp mà xung đột chính diện với Tiêu gia. Từ lúc sản nghiệp Tiêu gia treo lên chiêu bài Yên La Cốc ta, nói vậy Khánh Vương đã không còn tâm tư xâm chiếm sản nghiệp Tiêu gia. Hừ, có hoàng cô ở đây, ta đoán hắn cũng không có lá gan này.
- Như vậy ----
Chương Cừu Liên Nhi thở dài:
- Nghi nhi muội muội, ta nghĩ, có thể là Khánh Vương muốn đạt được cách làm rượu của tửu phường Tửu Đồ từ chỗ Tôn Công Nhượng kia đi.
Lời này nói ra, chúng nữ sợ hãi.
Làm một trong những người sáng lập tửu phường Tửu Đồ, Tôn Công Nhượng đương nhiên nắm giữ tất cả các làm rượu của tửu phường Tửu Đồ, nếu --- nghĩ đến đây, đuôi mày Chương Cừu Liên Nhi nhảy dựng:
- Không được, Nghi nhi muội muội, ta phải lập tức vào thành!
…
…
- Điện hạ, chuyện này rất không ổn, rất không ổn!
Bùi Khoan đi tới đi lui trong phòng khách Khánh Vương phủ, sắc mặt bất an, cúi đầu nói:
- Điện hạ vẫn nên nhanh chóng thả Tôn Công Nhượng kia đi, mặc dù người này là một thương nhân, nhưng quan hệ chặt chẽ với Tiêu gia, mấy người Hàm Nghi công chúa nhất quyết sẽ không chịu để yên…
Lý Tông cười nhạt một tiếng:
- Làm sao các nàng có thể biết là bổn vương làm?
- Điện hạ, các nàng không phải người ngu, đều đoán được. Ngọc Chân điện hạ đột nhiên tham gia sản nghiệp Tiêu gia, là tuyên bố hỗ trợ Tiêu gia chống lại điện hạ… Điện hạ, nghe một lời khuyên của thần, thả Tôn Công Nhương, không nên tiếp tục đánh chủ ý tới sản nghiệp Tiêu gia…
- Không, không thể.
Lý Tông lắc đầu:
- Bùi tiên sinh, ta nhất định phải đạt được các phương thức làm rượu của Tiêu gia từ trong tay Tôn Công Nhượng. Hừ, chẳng lẽ chỉ có thể để cho một nhà Tiêu gia phát tài? Nếu bổn vương muốn thành đại sự, nhát định phải có tiền… Ngươi xem xem, những thứ này là quân báo từ Lũng Hữu và Hà Đông phát tới, đám người Hoàng Phủ Duy Minh lại muốn quân lương từ chỗ ta…
Bùi Khoan nhíu mày, do dự một chút vẫn nói ra lời nói tồn tại thật lâu trong lòng:
- Điện hạ, Hoàng Phủ Duy Minh bọn họ một mình tăng cường quân bị ở phiên trấn… Thế gian này không có tường gì không lọt gió, vạn nhất bị hoàng thượng biết, chỉ sợ sẽ liên lụy điện hạ.
Lý Tông cười mà không nói, trong lòng hắn có ý định khác. Mặc dù Bùi Khoan là tâm phúc tuyệt đối, nhưng đồng thời Bùi Khoan còn là trung thần triều đình Đại Đường, một số chuyện tình làm phản còn không tất yếu để Bùi Khoan tham dự vào.
Thấy Lý Tông nghe không lọt những lời nói của mình, Bùi Khoan không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Hắn khoát tay áo, khom người xuống thi lễ:
- Một khi đã như vậy, Bùi Khoan liền cáo từ.
Lý Tông cười đứng dậy:
- Sao tiên sinh không ở lại cùng dùng cơm? Bổn Vương lâu rồi cũng chưa dùng cơm với tiên sinh.
Bùi Khoan cũng không uống rượu, cho nên Lý Tông chiêu đãi Bùi Khoan, chưa bao giờ yến ẩm mà là cơm rau dưa.
- Quên đi, Bùi Khoan vẫn nên về phủ.
Bùi Khoan có vẻ có chút mất hứng.
- Người cãi Vương mệnh Thổ Phiên, giết không tha!
Lý Tự Nghiệp thân trên để trần ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, quơ mạch đao trong tay, phát ra tiếng gió phần phật, đằng đằng sát khí mà phóng ngựa xung phong liều chết tiến vào doanh địa. Mà phía sau hắn, 300 Võ lâm quân Đường cũng đều để trần thân trên, trong miệng gầm rú, quơ mạch đao trong tay, theo sát phía sau.
Sĩ tốt Thổ Phiên căn bản không kịp phản kháng. Kỳ thật, đám sĩ tốt này đóng trong cảnh nội Thổ Phiên lâu dài, không có ý thức đề phòng và năng lực sát phạt. Dưới sự không kịp đề phòng, trong thời gian ngắn ngủi, mấy trăm sĩ tốt Thổ Phiên giống như đàn heo bị sói đột phá chạy trốn tứ tung, bị đám quân nhân Đại Đường như sói như hổ này vung đao tru diệt, chỉ có một số rất ít được Lý Tự Nghiệp cố ý thả chạy trốn thoát.
Huyết quang bay tán loạn, tiếng kêu thảm ngút trời. Đống lửa trại trong doanh địa Mã Khúc doanh bị vó ngựa Võ lâm quân giẫm lên, ngọn lửa vẩy ra ngoài, lập tức nhen nhóm lên toàn bộ trướng mạc và lương thảo tích trữ trong doanh địa.
Đô Tùng Mang Bố Kết sắc mặt tái xanh ngồi trên lưng ngựa, lòng bàn tay run rẩy, giận dữ hét với Tiêu Duệ:
- Tiêu đại nhân, ngài lật lọng, nói không giữ lời, tru diệt sĩ tốt Thổ Phiên ta, ngài…
- Câm miệng! Người Thổ Phiên các ngươi giết bao nhiêu bình dân và quân sĩ Đại Đường?!
Roi ngựa trong tay Tiêu Duệ nổ vang, lạnh lùng liếc qua Đô Tùng Mang Bố Kết.
…
…
Khói bụi ở Mã Khúc doanh địa còn chưa tan đi, màn đêm dần dần bao phủ xuống. Mùa hè trên cao nguyên Thanh Tàng, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, tuy rằng ban ngày nhiệt độ không khí rất cao, nhưng mặt trời xuống núi, tiếng gào thét đến từ gió núi, nhiệt độ liền hạ xuống.
Các hán tử Võ Lâm quân im lặng đứng thẳng trong gió lạnh, mạch đao trong tay đều cắm trên cỏ, phản xạ hàn quang như rừng. Quân phục bọn họ sớm rách rưới không chịu nổi, nhưng thà rằng bọn họ để trần thân trên, cũng không muốn thay áo giáp bằng da của người Thổ Phiên.
- Lên ngựa, đi vòng qua hướng tây!
Tiêu Duệ xoay người lên ngựa.
Lệnh Hồ Xung Vũ kinh ngạc nói:
- Đại nhân, tiếp về phía tây chúng ta chính là bụng của Thổ Phiên…
- Gần chúng ta nhất, con đường tốt nhất đương nhiên là hướng tây Lương Châu. Nhưng mà, giờ phút này trên đường thông đi Lương Châu đã bị đại quân Thổ Phiên ngăn chặn. Cho nên, chúng ta không ngại đổi tuyến đường tiến về phía tây, từ đó vòng qua tây nam, từ cổ đạo Khang Ba vào Kiếm Nam Đạo!
Tiêu Duệ cao giọng cười:
- Lên ngựa!
Trường An.
Giữa tiết hè, trong thành Trường An tràn ngập một cỗ không khí lười biếng. Trong một năm, chỉ có giữa hè nóng nhất và giữa đông rét đậm nhất, đúng là lúc quạch quẽ nhất trong thành Trường An. Ca múa ẩm yến trong đám quyền quý dần dần yên tĩnh, dân chúng bình thường ban ngày đều trốn trong nhà nghỉ hè, mà đám quyền quý thì phần lớn đi sơn trang ngoài thành tiêu khiển ngày hè.
Tin tức Lý Nghi mang thai sớm truyền ra trong thành Trường An, giữa ngày hè tịch mịch trong thành Trường An này, khiến cho chấn động không lớn không nhỏ. Trong hoàng cung ban xuống phần thưởng liên tiếp, không chỉ Lý Long Cơ ban cho, một số nương nương trong cung cũng đều tỏ vẻ yêu mến thật lớn đối với việc Lý Nghi có thai.
Ngay sau đó, Ngọc Chân phái người truyền ra nói, Yên La Cốc bỏ vốn mười vạn quán “gia nhập cổ đông" sản nghiệp Tiêu gia, từ nay về sau, ngoài cửa hàng thuộc về sản nghiệp Tiêu gia, cũng đều giắt một mặt cờ nhỏ tam giác u lan tượng trưng Yên La Cốc.
Ngọc Chân thương tiếc Lý Nghi, phái người đón bốn nàng vào nghỉ hè trong Yên La Cốc.
Nhưng bốn nàng vừa mới vào Yên La Cốc, Chương Cừu Liên Nhi nắm trông tay sản nghiệp Tiêu gia liền nhận được một tin tức rất xấu: Tôn Công Nhượng mất tích, hắn đi ra từ tửu phường Tửu Đồ, trên đường về nhà đột nhiên biến mất không thấy. Người Tôn gia tìm kiếm khắp nơi không thấy, trong sự lo sợ không yên đành phải cầu cứu Tiêu gia.
Chương Cừu Liên Nhi biến sắc, khoát tay áo:
- Tiêu Hổ, ngươi hãy trở về phủ đi, ta đã biết rồi.
- Vâng, phu nhân.
Tiêu Hổ cúi người thi lễ, lần đầu tiên trong đời tiến vào Yên La Cốc thần bí này, nhưng cuối cùng ở lại không đến một khắc đồng hồ, ngay cả cảnh trí trong cốc ra sao cũng không có thấy rõ đã bị phái trở về.
Chương Cừu Liên Nhi đi ra từ trong phòng của mình, bước vào phòng khách duyên dáng của Ngọc Chân. Trên đường, bốn nàng Xuân Lan Thu Cúc dùng ánh mắt phức tạp đánh giá tài nữ Kiếm Nam Đạo nổi tiếng đã lâu này, Chương Cừu tiểu thư này thà tình nguyện lấy một người chết.
Chương Cừu Liên Nhi mỉm cười với bốn nàng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Ngọc Chân đang cùng Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi còn có Lý Đằng Không ba cô gái vây quanh một chậu băng, uống trà thơm ướp lạnh, nói một số chuyện phiếm, thấy Chương Cừu Liên Nhi tiến vào, không khỏi khoát tay áo:
- Liên Nhi, lại đây nghỉ một lát, chúng ta đều là người rảnh rỗi, chỉ có con bận tối mặt tối mày.
Chương Cừu Liên Nhi kính cẩn thi lễ với Ngọc Chân một cái, nàng không quan hệ thân thuộc với Ngọc Chân giống như Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi cùng với Lý Đằng Không. Đối mặt với công chúa thoái ẩn quyền thế hiển hách Đại Đường này, nàng vẫn duy trì tôn trọng cơ bản.
- Ba vị muội muội, Tôn đông chủ đột nhiên mất tích.
Chương Cừu Liên Nhi thở dài yếu ớt.
Ba cô gái cả kinh.
Dương Ngọc Hoàn nhíu mày, không nói gì thêm.
Lý Đằng không vọt ra một tiếng đứng lên, cả giận nói:
- Nhất định là Khánh Vương làm! Hừ, ta đi Khánh Vương phủ tìm Lý Tông muốn người!
- Không nhi muội muội.
Lý Nghi kéo vạt áo của nàng:
- Tôn Công Nhượng đột nhiên mất tích, nói chung là không thoát được quan hệ với Khánh Vương. Chỉ có điều, Không nhi muội muội, chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, muội đi tìm hắn muốn người thế nào? Khánh Vương dù sao cũng là hoàng tử thân vương, muội tự tiện ầm ĩ, sợ là không ổn.
- Hừ, vậy Nghi nhi tỷ tỷ nói làm sao bây giờ?
Sắc mặt Lý Đằng Không đỏ lên:
- Tôn Công Nhượng là bạn tâm giao với Tiêu gia, chúng ta không thể xem hắn vì Tiêu gia mà bị Khánh Vương…
- Phụ trách thì phải phụ trách, nhưng cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lý Nghi oán hận cắn chặt răng:
- Liên Nhi tỷ tỷ, lần này Khánh Vương đột nhiên xuống tay với Tôn Công Nhượng, xem ra là chuẩn bị xuống tay với chúng ta.
- Không.
Chương Cừu Liên Nhi còn chưa kịp nói, Ngọc Chân ở một bên cười nhàn nhạt:
- Nghi nhi, con thật sự không hiểu Khánh Vương. Hắn sẽ không vì một số sản nghiệp mà xung đột chính diện với Tiêu gia. Từ lúc sản nghiệp Tiêu gia treo lên chiêu bài Yên La Cốc ta, nói vậy Khánh Vương đã không còn tâm tư xâm chiếm sản nghiệp Tiêu gia. Hừ, có hoàng cô ở đây, ta đoán hắn cũng không có lá gan này.
- Như vậy ----
Chương Cừu Liên Nhi thở dài:
- Nghi nhi muội muội, ta nghĩ, có thể là Khánh Vương muốn đạt được cách làm rượu của tửu phường Tửu Đồ từ chỗ Tôn Công Nhượng kia đi.
Lời này nói ra, chúng nữ sợ hãi.
Làm một trong những người sáng lập tửu phường Tửu Đồ, Tôn Công Nhượng đương nhiên nắm giữ tất cả các làm rượu của tửu phường Tửu Đồ, nếu --- nghĩ đến đây, đuôi mày Chương Cừu Liên Nhi nhảy dựng:
- Không được, Nghi nhi muội muội, ta phải lập tức vào thành!
…
…
- Điện hạ, chuyện này rất không ổn, rất không ổn!
Bùi Khoan đi tới đi lui trong phòng khách Khánh Vương phủ, sắc mặt bất an, cúi đầu nói:
- Điện hạ vẫn nên nhanh chóng thả Tôn Công Nhượng kia đi, mặc dù người này là một thương nhân, nhưng quan hệ chặt chẽ với Tiêu gia, mấy người Hàm Nghi công chúa nhất quyết sẽ không chịu để yên…
Lý Tông cười nhạt một tiếng:
- Làm sao các nàng có thể biết là bổn vương làm?
- Điện hạ, các nàng không phải người ngu, đều đoán được. Ngọc Chân điện hạ đột nhiên tham gia sản nghiệp Tiêu gia, là tuyên bố hỗ trợ Tiêu gia chống lại điện hạ… Điện hạ, nghe một lời khuyên của thần, thả Tôn Công Nhương, không nên tiếp tục đánh chủ ý tới sản nghiệp Tiêu gia…
- Không, không thể.
Lý Tông lắc đầu:
- Bùi tiên sinh, ta nhất định phải đạt được các phương thức làm rượu của Tiêu gia từ trong tay Tôn Công Nhượng. Hừ, chẳng lẽ chỉ có thể để cho một nhà Tiêu gia phát tài? Nếu bổn vương muốn thành đại sự, nhát định phải có tiền… Ngươi xem xem, những thứ này là quân báo từ Lũng Hữu và Hà Đông phát tới, đám người Hoàng Phủ Duy Minh lại muốn quân lương từ chỗ ta…
Bùi Khoan nhíu mày, do dự một chút vẫn nói ra lời nói tồn tại thật lâu trong lòng:
- Điện hạ, Hoàng Phủ Duy Minh bọn họ một mình tăng cường quân bị ở phiên trấn… Thế gian này không có tường gì không lọt gió, vạn nhất bị hoàng thượng biết, chỉ sợ sẽ liên lụy điện hạ.
Lý Tông cười mà không nói, trong lòng hắn có ý định khác. Mặc dù Bùi Khoan là tâm phúc tuyệt đối, nhưng đồng thời Bùi Khoan còn là trung thần triều đình Đại Đường, một số chuyện tình làm phản còn không tất yếu để Bùi Khoan tham dự vào.
Thấy Lý Tông nghe không lọt những lời nói của mình, Bùi Khoan không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Hắn khoát tay áo, khom người xuống thi lễ:
- Một khi đã như vậy, Bùi Khoan liền cáo từ.
Lý Tông cười đứng dậy:
- Sao tiên sinh không ở lại cùng dùng cơm? Bổn Vương lâu rồi cũng chưa dùng cơm với tiên sinh.
Bùi Khoan cũng không uống rượu, cho nên Lý Tông chiêu đãi Bùi Khoan, chưa bao giờ yến ẩm mà là cơm rau dưa.
- Quên đi, Bùi Khoan vẫn nên về phủ.
Bùi Khoan có vẻ có chút mất hứng.
Tác giả :
Cách Ngư