Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 4 - Chương 159: Một điểm hồng giữa vạn bụi đen
Tiêu Duệ ảm đạm nắm chặt tay. Hắn nhanh chóng chạy xuống cổng thành, Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng mang theo một đám sĩ tốt Võ lâm quân chạy sát phía sau.
Dựa theo phong tục của người Bặc, những người bặc chết vì tai nạn rất nhanh sẽ được quan tài treo trên vách đá thẳng đứng. Sự hiếu kỳ trong lòng Tiêu Duệ đối với lễ tang của người Bặc sớm bị đau thương vô tận tách ra. Hắn mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ chậm rãi đứng ở xung quanh đống thi thể, khom mình thi lễ thật lâu.
Mặc kệ tại sao người Thoán phải đột nhiên khởi bình có ý đồ cướp giết khâm sai Đại Đường, nhưng những người này dù sao cũng vì mình mà chết, mà cái Mỗ Mã sơn trại nho nhỏ này, cũng vì mình đến mà nhuộm lên máu tanh và giết chóc vô tận.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu lại, cất cao giọng nói với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Xung Vũ, truyền tin cho Dương Quát, mua một trăm xe lương thực từ Ích Châu đưa đến Mỗ Mã sơn trại, xem như một chút tâm ý của cá nhân ta đối với sơn trại.
Tiêu Duệ chậm rãi đi về phía Đạt Nhân, cúi người thi lễ:
- Đạt Nhân trưởng lão. Thịnh tình của Mỗ Mã sơn trại cùng người Bặc với bản quan, bản quan nhớ kỹ. Xin Đạt Nhân trưởng lão truyền lời xuống, sau này những phụ nữ và trẻ em có trượng phu mất đi, sẽ do người của bản quan bó tiền phụng dưỡng. Đây là danh thiếp của ta, xin Đạt Nhân trưởng lão cất kỹ, sau này phàm là Mỗ Mã sơn trại thiếu lương, xin hãy phái người cầm danh thiếp của ta đến Ích Châu tìm Dương đông chủ của tửu phường Tửu Đồ.
Khóe mắt Đạt Nhân chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, cuống quýt trốn tránh:
- Khiến Tiêu đại nhân ở Mỗ Mã sơn trại chấn kinh, trong lòng người Bặc chúng ta thật sự là kinh hoảng, không dám…
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, tâm tình phức tạp ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ đã nhô lên:
- Đạt Nhân trưởng lão. Nhiều huynh đệ đã chết như vậy, bản quan rất là buồn.
Công Tôn Triệu vội vàng chạy tới, kính cẩn nói:
- Đại nhân, 500 binh sĩ kia của thuộc hạ đã tới rồi, thuộc hạ làm cho bọn họ đứng bên ngoài sơn trại. Đại nhân ---- chúng ta có nên trở về hay không…
Tiêu Duệ ảm đạm cười, đột nhiên quay đầu lại dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Triệu:
- Công Tôn hiệu úy. Bản quan thật ra muốn hỏi ngươi một chút. Bản quan đi Nhung Châu, nửa đường thay đổi đến Mỗ Mã sơn trại bất quá là hứng khởi nhất thời, như thế nào người Thoán lại biết? Còn nhanh như vậy? Ngươi thật ra nói rõ cho bản quan mới tốt.
Lệnh Hồ Xung Vũ khoát tay áo, một đám sĩ tốt Võ lâm quân đằng đằng sát khi bao vây lại.
Sắc mặt Công Tôn triệu đại biến, vội vàng lui về phía sau hai bước, khom người nói:
- Đại nhân, đại nhân. Điều này không quan hệ với thuộc hạ! Thuộc hạ thủy chung vẫn đi theo bên người đại nhân, người Thoán như nào lại biết tin tức đại nhân tới Mỗ Mã sơn trại, thuộc hạ thực sự không biết!
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng.
Lệnh Hồ Xung Vũ nhảy ra bên cạnh Công Tôn Triệu. Công Tôn Triệu còn không kịp phản ứng, một thanh bảo kiếm sắc bén mang theo mùi máu tươi đã để ngang cổ hắn:
- Công Tôn Triệu, ngươi không cần nói xạo. Đại nhân đến Mỗ Mã sơn trại đều không có trong kế hoạch trước đó, mà là lâm thời nảy sinh, người Thoán như nào lại biết? Tất nhiên là ngươi mật báo, mau mau khai thật ra…
Sắc mặt Công Tôn Triệu trắng bệch, run giọng nói:
- Đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết.
Tiêu Duệ im lặng đứng ở nơi đó, tâm niệm chuyển nhanh như điện. Là ai báo tin không nói, Tiêu Duệ sống chết nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao người Thoán lại xuống tay với hắn? Hắn là một khâm sai hoàng đế Đại Đường phái tới Nam Chiếu xem lễ. Xuống tay với mình chẳng khác nào khiêu khích tôn nghiêm của hoàng đế Đại Đường, tuyên chiến với Đại Đường ---- Mặc dù người Thoán là một bộ lạc tương đối hùng mạnh ở khu tây nam, nhưng ngay mặt đối địch với Đại Đường chỉ có thể là không biết tự lượng sức. Tiêu Duệ không tin, thủ lĩnh người Thoán sẽ ngu xuẩn đến trình độ này.
Đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ ---- trong lòng Tiêu Duệ đột nhiên trầm xuống. Chẳng lẽ là Tiên Vu Trọng Thông kia cấu kết người Thoán mưu đồ bất chính với mình? Chẳng qua, hắn lại cảm thấy không có khả năng. Không chỉ nói Tiên Vu Trọng Thông có thể điên cuồng như vậy hay không, cho dù là Tiên Vu Trọng Thông bí quá hóa liều, người Thoán cũng quả quyết không chịu vì thù riêng của Tiên Vu Trọng Thông mà không tiếc làm hoàng đế Đại Đường tức giận.
Tiêu Duệ chậm rãi bước về phía trước. Mới đi vài bước, hắn đột nhiên thấy tại lầu canh cao cao trên tường thành giắt hai chiếc đầu lâu. Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng làm cho Đạt Nhân phái người lấy hai đầu người máu tươi đầm đìa trên lầu canh xuống. Không chỉ có đầu người, còn có một phong thư viết cho Tiêu Duệ. Trong thư chỉ viết mấy hàng chữ qua loa, chữ viết rất ngoáy, đại ý nói người mật báo đã bị hắn chém chết, và Công Tôn Triệu không quan hệ vân vân.
Trên bức thư còn thông báo cho Tiêu Duệ một tin tức kinh người: thủ lĩnh một bộ người Thoán, Côn Châu Thứ Sử Thoán Nhật Tiến dẫn quân công hãm An Bình thành, giết Đại Đường Trúc thành sứ Trúc Linh Thanh.
Tiêu Duệ run lên trong lòng, phải chẳng người Thoán thật sự ăn gan báo muốn tuyên chiến với Đại Đường?
Là Ảnh Tử, là Ảnh Tử kẻ thần bí bên người Lý Long Cơ kia! Tiêu Duệ cảm thán nói, làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ buông Công Tôn Triệu ra. Đột nhiên, hắn lại nhíu mày. Hắn đưa bức thư để sát mũi ngử một cái thật sâu, đứng nơi đó giống như có điều suy nghĩ, chút nghi hoặc trên mặt chớp động.
Nhưng Ảnh Tử thần bí cũng không nói cho Tiêu Duệ, người mật báo này rốt cuộc là thủ hạ của ai. Tiêu Duệ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Xung Vũ, truyền lệnh bản quan. Đội nghi trượng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thị trấn Nhung Châu, sau đó báo tin tức người Thoán công hãm An Bình thành cho Tiết độ sứ Ích Châu Chương Cừu Kiêm Quỳnh.
Còn chưa dứt lời, đột nhiên Na Nhận lại đứng ở lầu canh thổi kèn sừng trâu ô ô:
- Thoán binh lại tập kích!
Thoán binh lại tới nữa, chẳng qua lần này lại chỉ có mấy trăm kỵ binh. Làm cho Tiêu Duệ cảm thấy tò mò chình là, người dẫn binh là một nữ tử diễm lệ dáng người nóng bỏng đang mặc trang phục màu hồng của người Đường, bên hông đeo một thanh loan đao. Nàng cưỡi một con ngựa hồng, lại tô thêm một thân áo hồng, được một đám Thoán binh đắng giáp màu đen bao quanh trong đó, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ cô linh trong bãi đất đen, một điểm hồng trong vạn bụi đen.
Hồng y nữ tử phóng ngựa tới, đi tới vị trí cách cổng thành hơn mười thước, lớn tiếng hô:
- Là vị quan phủ đại nhân người Đường nào trong sơn trại? Mời đi ra cho Thoán Đại Lai gặp một chút.
Công Tôn Triệu mang theo thủ hạ chính là 500 quân sĩ, Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo 300 sĩ tốt Võ lâm quân dưới tay hắn, chậm rãi bao vây mấy trăm Thoán binh lại. Thoán binh cũng không bối rối một chút nào, chỉ yên lặng xếp thành hàng ở đó, im lặng cúi đầu, tay cầm loan đao.
Hồng y nữ tử Thoán Đại Lai lập tức nhảy xuống ngựa, nhìn về phía cửa lớn sơn trại. Chỉ thấy một nam tử người Đường dáng người thon dài anh tuấn mặc thanh sam được hai sĩ tốt hộ vệ đi ra, chậm rãi đi tới. Thoán Đại Lai vừa động trong lòng, thầm nghĩ nam tử người Đường thật tuấn tú, chỉ có điều thân mình có vẻ hơi quá mức văn nhược.
Tiêu Duệ bước đi không nhanh không chậm như cũ, trên mặt thản nhiên kỳ thật trong lòng suy nghĩ như thủy triều.
Tiêu Duệ không nhanh không chậm đi lại, thân hình lay động phiêu hốt, thần thái bộ mặt thản nhiên, khiến cho Thoán Đại Lai tính tình có chút vội vàng xao động nhìn không kiên nhẫn, cau mày, âm thầm nói một câu:
- Cái giá thật lớn, xem điệu bộ này, dường như chức quan cũng không thấp.
Mãi cho đến khi thân hình Tiêu Duệ ngày càng gần, lúc này Thoán Đại Lai mới kinh ngạc phát hiện, phía trên thanh sam của hắn rõ ràng có từng đoàn vết máu. Thoán Đại Lai cả kinh trong lòng, đang muốn nói gì, lại nghe Tiêu Duệ đi tới đối diện nàng lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Muốn gặp bản quan làm chi?
Thoán Đại Lai mỉm cười, khom người thi lễ theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi của nữ tử người Đường:
- Tiểu nữ tử Thoán Đại Lai, con gái của Thứ sử Nam Ninh Châu Thoán Quy Vương. Xin hỏi đại nhân là…
Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu một cái. Con gái Thoán Quy Vương? Đây là Thoán Đại Lai nữ anh hùng nổi danh Thoán khu kia? Hắn đánh giá Thoán Đại Lại xinh đẹp như hoa cách đó không xa, ánh mắt từ từ bộ ngực cao ngất của nàng, cái mông đầy đặn ưỡn lên ngạo nghễ, đùi ngọc thon dài, cuối cùng rơi trên loan đao hoa lệ bên hông của nàng.
Lệnh Hồ Xung Vũ lập tức xoay người, tay cầm bảo kiếm thân hình lóe tới bên cạnh Tiêu Duệ, cao giọng trả lời:
- Đây là môn sinh thiên tử, phụng chỉ khâm sai tới Nam Chiếu xem lễ, Tiêu Duệ Tiêu đại nhân!
Thân hình Thoán Đại Lai run lên, rõ ràng có chút khiếp sợ. Thoán Đại Lai đối với cái tên Tiêu Duệ này cũng không xa lạ, “sự tích anh hùng" và đại danh tài tử của Tiêu Duệ này đều theo rượu ngon của tửu phường Tửu Đổ truyền vào Thoán khu mà lưu truyền rộng rãi.
Người này là tân khoa Trạng Nguyên công Tiêu Duệ cưới công chúa Đại Đường? Người này được xưng là đệ nhất tài tử Đại Đường, sủng thần Tiêu Duệ của đương kim hoàng đế Đạo Đường? Thoán Đại Lai liếc Tiêu Duệ thật sâu, vẻ khiếp sợ trong mắt ngày càng tăng, thậm chí còn phát ra một chút lo sợ không yên.
Thoán Đại Lai tuyệt đối không ngờ rằng, thúc phụ Thoán Nhật Tiến của nàng tiến trọng binh công hãm An Bình Thành, giết Trúc thành sứ Đại Đường Trúc Linh Thanh, hôm qua lại đột nhiên phái binh tiến đến cướp bóc quan viên Đại Đường ở Mỗ Mã sơn trại. Nàng còn tưởng rằng là một quan viên bình thường Đại Đường phái tới An Bình thành, ai ngờ lại là khâm sai của hoàng đế Đại Đường!
Chỉ khoảng nửa khắc, nàng đột nhiên tỉnh ngộ tâm tư thật sự của thúc thúc mình: tất nhiên là muốn giam cầm khâm sai Đại Đường, thông qua Tiêu Duệ rất có năng lực ở Đại Đường đàm phán với hoàng đế Đại Đường. Nghĩ đến đây, Thoán Đại Lai cười lạnh trong lòng, âm thầm khinh miệt Thoán Nhật Tiến ngu xuẩn và lỗ mãng.
Nếu muốn cậy vào lực của Đại Đường chống lại Nam Chiếu, lại nhất thời hành động theo cảm tính công hãm An Bình thành tru sát quan viên Đại Đường, nhưng sau khi công hãm An Bình thành xong, lại lo lắng đại quân Đại Đường bao vây tiễu trừ trả thù.
Thoán Đại Lai lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười nói:
- Hóa ra là khâm sai Tiêu đại nhân. A Đại kính đại danh của đại nhân đã lâu!
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Những lời khách sáo này đó cũng đừng nhắc. Bản quan muốn biết rõ hai vấn đề: thứ nhất, vì cái gì Thoán binh muốn tới cướp bản quan? Thứ hai, ngươi mang binh đến như vậy lại có ý như nào? Hay là, người Thoán các ngươi muốn tuyên chiến với triều đình Đại Đường sao?
Thoán Đại Lai cười khổ khom người nói:
- Khâm sai đại nhân. Người Thoán chúng ta luôn tận tâm và trung thành với triều đình Đại Đường, sao dám tuyên chiến với Đại Đường? người đến Mỗ Mã sơn trại cướp bóc đại nhân, là Thứ sử Côn Châu Thoán Nhật Tiến, hắn cũng dẫn quân công hãm An Bình thành, sát hại mệnh quan Đại Đường. Sau khi cha ta được tin tức, nhanh chóng phái tiểu nữ đến Mỗ Mã sơn trại bảo hộ đại nhân. Không nghĩ tới người ngựa của Thoán Nhật Tiến đã bị đại nhân đánh tan thua mà chạy.
- Thoán Nhật Tiến?
Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu ra:
- Thoán Đại Lai, Thoán Nhật Tiến, Thoán Quy Vương, những tên này thật cổ quái.
Tiêu Duệ vốn là lẩm nhẩm, nhưng lại bị Thoán Đại Lai nghe lọt vào lỗ tai. Nàng cười nói:
- Đại nhân gọi tiểu nữ A Đại là được.
- Đại nhân, cha ta nguyện ý suất lĩnh hơn mười vạn người Thoán quy thuận triều đình Đại Đường. Nếu đại nhân…
A Đại hơi tiến lên một bước, theo bước chân tiến lên, một hồi sóng lớn phập phồng trước ngực nàng.
- A? Quy thuận Đại Đường?
Tiêu Duệ ảm đạm cười:
- Đợi bản quan tấu rõ với hoàng thượng rồi nói sau. Xung Vũ, chúng ta đi!
Dựa theo phong tục của người Bặc, những người bặc chết vì tai nạn rất nhanh sẽ được quan tài treo trên vách đá thẳng đứng. Sự hiếu kỳ trong lòng Tiêu Duệ đối với lễ tang của người Bặc sớm bị đau thương vô tận tách ra. Hắn mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ chậm rãi đứng ở xung quanh đống thi thể, khom mình thi lễ thật lâu.
Mặc kệ tại sao người Thoán phải đột nhiên khởi bình có ý đồ cướp giết khâm sai Đại Đường, nhưng những người này dù sao cũng vì mình mà chết, mà cái Mỗ Mã sơn trại nho nhỏ này, cũng vì mình đến mà nhuộm lên máu tanh và giết chóc vô tận.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu lại, cất cao giọng nói với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Xung Vũ, truyền tin cho Dương Quát, mua một trăm xe lương thực từ Ích Châu đưa đến Mỗ Mã sơn trại, xem như một chút tâm ý của cá nhân ta đối với sơn trại.
Tiêu Duệ chậm rãi đi về phía Đạt Nhân, cúi người thi lễ:
- Đạt Nhân trưởng lão. Thịnh tình của Mỗ Mã sơn trại cùng người Bặc với bản quan, bản quan nhớ kỹ. Xin Đạt Nhân trưởng lão truyền lời xuống, sau này những phụ nữ và trẻ em có trượng phu mất đi, sẽ do người của bản quan bó tiền phụng dưỡng. Đây là danh thiếp của ta, xin Đạt Nhân trưởng lão cất kỹ, sau này phàm là Mỗ Mã sơn trại thiếu lương, xin hãy phái người cầm danh thiếp của ta đến Ích Châu tìm Dương đông chủ của tửu phường Tửu Đồ.
Khóe mắt Đạt Nhân chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, cuống quýt trốn tránh:
- Khiến Tiêu đại nhân ở Mỗ Mã sơn trại chấn kinh, trong lòng người Bặc chúng ta thật sự là kinh hoảng, không dám…
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, tâm tình phức tạp ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ đã nhô lên:
- Đạt Nhân trưởng lão. Nhiều huynh đệ đã chết như vậy, bản quan rất là buồn.
Công Tôn Triệu vội vàng chạy tới, kính cẩn nói:
- Đại nhân, 500 binh sĩ kia của thuộc hạ đã tới rồi, thuộc hạ làm cho bọn họ đứng bên ngoài sơn trại. Đại nhân ---- chúng ta có nên trở về hay không…
Tiêu Duệ ảm đạm cười, đột nhiên quay đầu lại dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Triệu:
- Công Tôn hiệu úy. Bản quan thật ra muốn hỏi ngươi một chút. Bản quan đi Nhung Châu, nửa đường thay đổi đến Mỗ Mã sơn trại bất quá là hứng khởi nhất thời, như thế nào người Thoán lại biết? Còn nhanh như vậy? Ngươi thật ra nói rõ cho bản quan mới tốt.
Lệnh Hồ Xung Vũ khoát tay áo, một đám sĩ tốt Võ lâm quân đằng đằng sát khi bao vây lại.
Sắc mặt Công Tôn triệu đại biến, vội vàng lui về phía sau hai bước, khom người nói:
- Đại nhân, đại nhân. Điều này không quan hệ với thuộc hạ! Thuộc hạ thủy chung vẫn đi theo bên người đại nhân, người Thoán như nào lại biết tin tức đại nhân tới Mỗ Mã sơn trại, thuộc hạ thực sự không biết!
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng.
Lệnh Hồ Xung Vũ nhảy ra bên cạnh Công Tôn Triệu. Công Tôn Triệu còn không kịp phản ứng, một thanh bảo kiếm sắc bén mang theo mùi máu tươi đã để ngang cổ hắn:
- Công Tôn Triệu, ngươi không cần nói xạo. Đại nhân đến Mỗ Mã sơn trại đều không có trong kế hoạch trước đó, mà là lâm thời nảy sinh, người Thoán như nào lại biết? Tất nhiên là ngươi mật báo, mau mau khai thật ra…
Sắc mặt Công Tôn Triệu trắng bệch, run giọng nói:
- Đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết.
Tiêu Duệ im lặng đứng ở nơi đó, tâm niệm chuyển nhanh như điện. Là ai báo tin không nói, Tiêu Duệ sống chết nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao người Thoán lại xuống tay với hắn? Hắn là một khâm sai hoàng đế Đại Đường phái tới Nam Chiếu xem lễ. Xuống tay với mình chẳng khác nào khiêu khích tôn nghiêm của hoàng đế Đại Đường, tuyên chiến với Đại Đường ---- Mặc dù người Thoán là một bộ lạc tương đối hùng mạnh ở khu tây nam, nhưng ngay mặt đối địch với Đại Đường chỉ có thể là không biết tự lượng sức. Tiêu Duệ không tin, thủ lĩnh người Thoán sẽ ngu xuẩn đến trình độ này.
Đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ ---- trong lòng Tiêu Duệ đột nhiên trầm xuống. Chẳng lẽ là Tiên Vu Trọng Thông kia cấu kết người Thoán mưu đồ bất chính với mình? Chẳng qua, hắn lại cảm thấy không có khả năng. Không chỉ nói Tiên Vu Trọng Thông có thể điên cuồng như vậy hay không, cho dù là Tiên Vu Trọng Thông bí quá hóa liều, người Thoán cũng quả quyết không chịu vì thù riêng của Tiên Vu Trọng Thông mà không tiếc làm hoàng đế Đại Đường tức giận.
Tiêu Duệ chậm rãi bước về phía trước. Mới đi vài bước, hắn đột nhiên thấy tại lầu canh cao cao trên tường thành giắt hai chiếc đầu lâu. Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng làm cho Đạt Nhân phái người lấy hai đầu người máu tươi đầm đìa trên lầu canh xuống. Không chỉ có đầu người, còn có một phong thư viết cho Tiêu Duệ. Trong thư chỉ viết mấy hàng chữ qua loa, chữ viết rất ngoáy, đại ý nói người mật báo đã bị hắn chém chết, và Công Tôn Triệu không quan hệ vân vân.
Trên bức thư còn thông báo cho Tiêu Duệ một tin tức kinh người: thủ lĩnh một bộ người Thoán, Côn Châu Thứ Sử Thoán Nhật Tiến dẫn quân công hãm An Bình thành, giết Đại Đường Trúc thành sứ Trúc Linh Thanh.
Tiêu Duệ run lên trong lòng, phải chẳng người Thoán thật sự ăn gan báo muốn tuyên chiến với Đại Đường?
Là Ảnh Tử, là Ảnh Tử kẻ thần bí bên người Lý Long Cơ kia! Tiêu Duệ cảm thán nói, làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ buông Công Tôn Triệu ra. Đột nhiên, hắn lại nhíu mày. Hắn đưa bức thư để sát mũi ngử một cái thật sâu, đứng nơi đó giống như có điều suy nghĩ, chút nghi hoặc trên mặt chớp động.
Nhưng Ảnh Tử thần bí cũng không nói cho Tiêu Duệ, người mật báo này rốt cuộc là thủ hạ của ai. Tiêu Duệ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Xung Vũ, truyền lệnh bản quan. Đội nghi trượng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thị trấn Nhung Châu, sau đó báo tin tức người Thoán công hãm An Bình thành cho Tiết độ sứ Ích Châu Chương Cừu Kiêm Quỳnh.
Còn chưa dứt lời, đột nhiên Na Nhận lại đứng ở lầu canh thổi kèn sừng trâu ô ô:
- Thoán binh lại tập kích!
Thoán binh lại tới nữa, chẳng qua lần này lại chỉ có mấy trăm kỵ binh. Làm cho Tiêu Duệ cảm thấy tò mò chình là, người dẫn binh là một nữ tử diễm lệ dáng người nóng bỏng đang mặc trang phục màu hồng của người Đường, bên hông đeo một thanh loan đao. Nàng cưỡi một con ngựa hồng, lại tô thêm một thân áo hồng, được một đám Thoán binh đắng giáp màu đen bao quanh trong đó, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ cô linh trong bãi đất đen, một điểm hồng trong vạn bụi đen.
Hồng y nữ tử phóng ngựa tới, đi tới vị trí cách cổng thành hơn mười thước, lớn tiếng hô:
- Là vị quan phủ đại nhân người Đường nào trong sơn trại? Mời đi ra cho Thoán Đại Lai gặp một chút.
Công Tôn Triệu mang theo thủ hạ chính là 500 quân sĩ, Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo 300 sĩ tốt Võ lâm quân dưới tay hắn, chậm rãi bao vây mấy trăm Thoán binh lại. Thoán binh cũng không bối rối một chút nào, chỉ yên lặng xếp thành hàng ở đó, im lặng cúi đầu, tay cầm loan đao.
Hồng y nữ tử Thoán Đại Lai lập tức nhảy xuống ngựa, nhìn về phía cửa lớn sơn trại. Chỉ thấy một nam tử người Đường dáng người thon dài anh tuấn mặc thanh sam được hai sĩ tốt hộ vệ đi ra, chậm rãi đi tới. Thoán Đại Lai vừa động trong lòng, thầm nghĩ nam tử người Đường thật tuấn tú, chỉ có điều thân mình có vẻ hơi quá mức văn nhược.
Tiêu Duệ bước đi không nhanh không chậm như cũ, trên mặt thản nhiên kỳ thật trong lòng suy nghĩ như thủy triều.
Tiêu Duệ không nhanh không chậm đi lại, thân hình lay động phiêu hốt, thần thái bộ mặt thản nhiên, khiến cho Thoán Đại Lai tính tình có chút vội vàng xao động nhìn không kiên nhẫn, cau mày, âm thầm nói một câu:
- Cái giá thật lớn, xem điệu bộ này, dường như chức quan cũng không thấp.
Mãi cho đến khi thân hình Tiêu Duệ ngày càng gần, lúc này Thoán Đại Lai mới kinh ngạc phát hiện, phía trên thanh sam của hắn rõ ràng có từng đoàn vết máu. Thoán Đại Lai cả kinh trong lòng, đang muốn nói gì, lại nghe Tiêu Duệ đi tới đối diện nàng lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Muốn gặp bản quan làm chi?
Thoán Đại Lai mỉm cười, khom người thi lễ theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi của nữ tử người Đường:
- Tiểu nữ tử Thoán Đại Lai, con gái của Thứ sử Nam Ninh Châu Thoán Quy Vương. Xin hỏi đại nhân là…
Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu một cái. Con gái Thoán Quy Vương? Đây là Thoán Đại Lai nữ anh hùng nổi danh Thoán khu kia? Hắn đánh giá Thoán Đại Lại xinh đẹp như hoa cách đó không xa, ánh mắt từ từ bộ ngực cao ngất của nàng, cái mông đầy đặn ưỡn lên ngạo nghễ, đùi ngọc thon dài, cuối cùng rơi trên loan đao hoa lệ bên hông của nàng.
Lệnh Hồ Xung Vũ lập tức xoay người, tay cầm bảo kiếm thân hình lóe tới bên cạnh Tiêu Duệ, cao giọng trả lời:
- Đây là môn sinh thiên tử, phụng chỉ khâm sai tới Nam Chiếu xem lễ, Tiêu Duệ Tiêu đại nhân!
Thân hình Thoán Đại Lai run lên, rõ ràng có chút khiếp sợ. Thoán Đại Lai đối với cái tên Tiêu Duệ này cũng không xa lạ, “sự tích anh hùng" và đại danh tài tử của Tiêu Duệ này đều theo rượu ngon của tửu phường Tửu Đổ truyền vào Thoán khu mà lưu truyền rộng rãi.
Người này là tân khoa Trạng Nguyên công Tiêu Duệ cưới công chúa Đại Đường? Người này được xưng là đệ nhất tài tử Đại Đường, sủng thần Tiêu Duệ của đương kim hoàng đế Đạo Đường? Thoán Đại Lai liếc Tiêu Duệ thật sâu, vẻ khiếp sợ trong mắt ngày càng tăng, thậm chí còn phát ra một chút lo sợ không yên.
Thoán Đại Lai tuyệt đối không ngờ rằng, thúc phụ Thoán Nhật Tiến của nàng tiến trọng binh công hãm An Bình Thành, giết Trúc thành sứ Đại Đường Trúc Linh Thanh, hôm qua lại đột nhiên phái binh tiến đến cướp bóc quan viên Đại Đường ở Mỗ Mã sơn trại. Nàng còn tưởng rằng là một quan viên bình thường Đại Đường phái tới An Bình thành, ai ngờ lại là khâm sai của hoàng đế Đại Đường!
Chỉ khoảng nửa khắc, nàng đột nhiên tỉnh ngộ tâm tư thật sự của thúc thúc mình: tất nhiên là muốn giam cầm khâm sai Đại Đường, thông qua Tiêu Duệ rất có năng lực ở Đại Đường đàm phán với hoàng đế Đại Đường. Nghĩ đến đây, Thoán Đại Lai cười lạnh trong lòng, âm thầm khinh miệt Thoán Nhật Tiến ngu xuẩn và lỗ mãng.
Nếu muốn cậy vào lực của Đại Đường chống lại Nam Chiếu, lại nhất thời hành động theo cảm tính công hãm An Bình thành tru sát quan viên Đại Đường, nhưng sau khi công hãm An Bình thành xong, lại lo lắng đại quân Đại Đường bao vây tiễu trừ trả thù.
Thoán Đại Lai lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười nói:
- Hóa ra là khâm sai Tiêu đại nhân. A Đại kính đại danh của đại nhân đã lâu!
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Những lời khách sáo này đó cũng đừng nhắc. Bản quan muốn biết rõ hai vấn đề: thứ nhất, vì cái gì Thoán binh muốn tới cướp bản quan? Thứ hai, ngươi mang binh đến như vậy lại có ý như nào? Hay là, người Thoán các ngươi muốn tuyên chiến với triều đình Đại Đường sao?
Thoán Đại Lai cười khổ khom người nói:
- Khâm sai đại nhân. Người Thoán chúng ta luôn tận tâm và trung thành với triều đình Đại Đường, sao dám tuyên chiến với Đại Đường? người đến Mỗ Mã sơn trại cướp bóc đại nhân, là Thứ sử Côn Châu Thoán Nhật Tiến, hắn cũng dẫn quân công hãm An Bình thành, sát hại mệnh quan Đại Đường. Sau khi cha ta được tin tức, nhanh chóng phái tiểu nữ đến Mỗ Mã sơn trại bảo hộ đại nhân. Không nghĩ tới người ngựa của Thoán Nhật Tiến đã bị đại nhân đánh tan thua mà chạy.
- Thoán Nhật Tiến?
Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu ra:
- Thoán Đại Lai, Thoán Nhật Tiến, Thoán Quy Vương, những tên này thật cổ quái.
Tiêu Duệ vốn là lẩm nhẩm, nhưng lại bị Thoán Đại Lai nghe lọt vào lỗ tai. Nàng cười nói:
- Đại nhân gọi tiểu nữ A Đại là được.
- Đại nhân, cha ta nguyện ý suất lĩnh hơn mười vạn người Thoán quy thuận triều đình Đại Đường. Nếu đại nhân…
A Đại hơi tiến lên một bước, theo bước chân tiến lên, một hồi sóng lớn phập phồng trước ngực nàng.
- A? Quy thuận Đại Đường?
Tiêu Duệ ảm đạm cười:
- Đợi bản quan tấu rõ với hoàng thượng rồi nói sau. Xung Vũ, chúng ta đi!
Tác giả :
Cách Ngư