Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 4 - Chương 156: Gian tình và cụt tay
Tiêu Duệ vào thành tới tòa nhà của mình, rất nhanh liền thu xếp xong. Dương Quát sớm biết Tiêu Duệ muốn tới, sớm sửa sang đổi mới hoàn toàn tòa trạch viện này, lại mua thêm rất nhiều dụng cụ gia dụng mới, còn mua vài thị nữ và hạ nhân.
Nghe được Tiêu Duệ tới Ích Châu rồi, rất nhiều các tộc nhân Dương thị ở Ích Châu đều đến thăm. Tiêu Duệ nhẫn nại hàn huyên, mãi đến tối mới tranh thủ mang Ngọc Hoàn theo đi tới nhà Dương mẫu, bái kiến trượng mẫu nương của mình.
Dương tam tỷ đang tán gẫu với Dương mẫu dưới đèn, đã thấy Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn đẩy cửa vào, không khỏi đứng ở chỗ đó, khuôn mặt quyến rũ hiện lên một tia vui mừng. Mà chính sự hoan hỉ này, khiến cho Ngọc Hoàn cảm thấy rất không thoải mái trong lòng. Nàng hiểu được tam tỷ của mình còn không có buông tha chút tâm tư này với Tiêu Duệ.
Bốn người ngồi dưới đèn nói với nhau về các chuyện đã xảy ra từ khi từ biệt. Một nam đồng chà xát một tiếng xông vào nhà, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Duệ, khóc lớn nói:
- Dượng đại nhân, mời làm chủ cho Dương Luyện!
Tiêu Duệ ngẩn ra, đánh giá đứa bé này. Ồ, hóa ra là Dương Luyện con của Dương Chiêu. Ánh mắt cừu thị Dương Chiêu của Dương Luyện kia đến này còn khắc sâu trong trí nhớ Tiêu Duệ. Đứa nhỏ một lòng bảo vệ mẹ, lúc ấy để lại ấn tượng sâu đậm cho Tiêu Duệ.
- Đứa nhỏ, đứng lên, ngươi khóc cái gì?
Tiêu Duệ đỡ Dương Luyện dậy, thấy Dương tam tỷ đột nhiên thở dài yếu ớt, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Dương Luyện, ngươi có chuyện hãy nhanh nhanh nói đi.
- Cha ta đã chết…
Dương Luyện khóc lên thảm thiết.
Tiêu Duệ kinh hãi:
- Dương Chiêu đã chết? Sao lại như vậy?
Dương tam tỷ thở dài:
- Muội phu tốt, ba tháng trước Dương Chiêu kia không biết tại sao đột nhiên bạo bệnh mà chết… Hiện giờ, thi thể đều chôn… Nhưng đứa bé Dương Luyện này lại nói Dương Chiêu bị người đầu độc chết, tuổi còn nhỏ đã chạy đến Thứ Sử nha môn cáo trạng… Bị người của Thứ Sử nha môn đuổi ra!
Dương Luyện căm giận quát:
- Cha ta là bị người độc chết… Ta tận mắt nhìn thấy súc sinh kia hạ độc trong trà của cha ta…
Âm trầm và thù hận chuyển động trên khuôn mặt non nớt của Dương Luyện, phát tiết loại cảm xúc thù hận đến từ tâm linh của một đứa bé, khiến cho Tiêu Duệ nhìn xem nhíu mày. Hắn cúi đầu nói:
- Dương Luyện, ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút đi. Ngươi dựa vào cái gì nói cha ngươi bị người độc chết?
- Dượng đại nhân, ta…
Dương Luyện đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
Dương tam tỷ không kiên nhẫn khoát tay áo:
- Dương Luyện, cha ngươi cũng không phải cái thứ tốt gì, bạo bệnh mà chết cũng là trên trời trừng phạt hắn. Ngươi tranh thủ trở về chăm sóc mẹ ngươi, đừng ăn no rỗi việc… Ngươi thật ra đã quên, hắn lúc trước mỗi ngày tàn nhẫn đánh mẹ con ba người các ngươi…
Dương Luyện khó chịu cắn môi:
- Hắn, hắn dù sao cũng là cha ta!
- Dượng đại nhân. Từ sau khi cha ta nằm trên giường không dậy nổi, một kẻ súc sinh đã tới nhà ta… Hắn, hắn câu dẫn mẹ ta, cùng mẹ ta… Ngày ấy, ta từ nhà bên trở về, thấy hắn vụng trộm hạ độc trong trà của cha ta…
Từ trong câu chuyện đứt quãng của Dương Luyện, cuối cùng Tiêu Duệ cũng hiểu được. Đại để là Tôn thị kia không chịu được có gian tình với nam nhân khác. Mà người nam nhân kia lại vì thân mật lâu dài với nàng, liền thấy chướng mắt hạ độc Dương Chiêu.
Không biết kiếp trước trong phim truyền hình, hắn đã xem qua loại kịnh tình nhàm chán lỗi thời này bao nhiêu lần.
Kỳ thật, Tiêu Duệ cũng hiểu được Tôn thị thật đáng thương. Loại trượng phu đức hạnh này, nàng thân mật với nam nhân khác cũng là chuyện có thể tha thứ. Nhưng, hạ độc giết người dường như có chút quá.
Dương tam tỷ hẳn đã sớm biết điều này. Tuy rằng nàng cũng không biết gian phu của Tôn thị là ai, nhưng nàng luôn cảm thấy Tôn thị đáng thương, cho dù là ngày đó hạ độc giết Dương Chiêu, cũng không quá đáng. Cho nên, nàng thật ra biết rõ trong lòng, nhưng lại giả bộ hồ đồ. Lúc này nàng thấy Tiêu Duệ trầm ngâm, không khỏi vội vàng la lên:
- Muội phu tốt, tẩu tử Tôn gia cũng thật đáng thương, một người phụ nữ mang theo hai đứa bé…
Tiêu Duệ cười cười:
- Dương Luyện, ngươi về trước đi. Dương tam tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi xem Tôn thị.
Nhà Dương Chiêu kỳ thật cách nhà Dương mẫu cũng không xa, chính là cách hai ngõ mà thôi.
Tiêu Duệ cùng Dương tam tỷ mang theo Tú Nhi tới cửa nhà Dương Chiêu, thật ra lắp bắp kinh hãi. Nhà Dương Chiêu này không có “kham khổ" giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại nhìn qua giống như một nhà giàu bậc trung. Tiêu Duệ thở dài, xem ra thân mật với Tôn thị là một kẻ có tiền, khó trách hôm qua thấy đứa bé Dương Luyện kia đều mặc áo lót bằng tơ lụa.
Tôn thị ra cửa nghênh đón. Tiêu Duệ thấy người phụ nữ này mặc quần áo hoa lệ, giữa lông mày thanh tú mơ hồ chứa xuân tình nhàn nhạt, lại không khỏi thở dài một phen. Tôn thị lúc này cực kỳ thoải mái, khí chất thần sắc so với lúc trước quả là một trời một đất.
Lúc còn trên đường, Tiêu Duệ đã âm thầm quyết định. Nếu kẻ thân mật với Tôn thị kia đối với nàng thật sự không tệ, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở. Dù sao Tôn thị cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Dương Chiêu kia gần như cầm thú, chết thì chết đi. Tuy rằng chết có chút oan uổng, nhưng nếu thật phải so đo, hắn chết thảm cũng có vài phần trách nhiệm của bản thân.
Tôn thị thấy Tiêu Duệ cố ý nhắc lại chuyện cũ và “nhân tình", sắc mặt không khỏi đại biến, quỳ rạp xuống trước mặt Dương tam tỷ khóc lóc thảm thiết, chặn nước mũi chặn nước mắt mà khóc lóc kể lể chính mình khổ sở bao nhiêu, Dương tam tỷ nhẹ giọng an ủi nàng. Tiêu Duệ thấy cảnh này, thở dài trong lòng một tiếng, liền dặn Dương tam tỷ và Tú Nhi cẩn thận khuyên giải an ủi Tôn thị, còn chính mình lôi tay kéo Dương Luyện ra khỏi nhà Dương Chiêu, trở về trạch viện của mình.
Dọc theo đường đi, Tiêu Duệ tận tình khuyên bảo “giảng giải" cho Dương Luyện trưởng thành sớm này. Khi Dương Luyện nghe được nếu hắn tiếp tục giằng co, mẫu thân hắn cũng sẽ khó tránh khỏi tội chết, sắc mặt Dương Luyện mười hai tuổi thay đổi, thân mình run lên hỏi:
- Dượng đại nhân, mẹ ta…
- Đứa nhỏ, mẹ ngươi cũng không dễ dàng --- xem mặt mũi mẹ ngươi, chúng ta…
Tiêu Duệ vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Dương Luyện dùng sức cắn môi, thật lâu sau mới ảm đạm gật đầu:
- Dượng đại nhân, Dương Luyện không tố cáo, Dương Luyện vì mẹ…
Nam đồng mười hai tuổi khóc thành một người nước mắt trong lòng Tiêu Duệ. Loại quan hệ luân lý và thân tình giằng co phức tạp này, đứa bé này sao có thể chịu đựng và suy nghĩ tinh tường được? Tiêu Duệ thở dài trong lòng, tâm tình trở nên rất không xong, cũng rất phức tạp. Hắn không biết, mình làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Trấn an Dương Luyện, không mất bao nhiêu thời gian, đã thấy Lan nhi nghiên ngả lảo đảo mà tới, nói Dương tam tỷ và Tú Nhi bị người khi nhục. Tiêu Duệ giận tím mắt, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, trong thành Ích Châu này, lại có người dám khi nhục người Dương gia và ngươi của mình.
Chờ hắn lao vào nhà, nhìn thấy mặt mày thất kinh bộ dáng thảm đạm của Dương tam tỷ và Tú Nhi, trong lòng cả kinh, vội vàng tiến tới ôm Tú Nhi, hỏi:
- Tam tỷ, sao lại thế này?
Tú Nhi nức nở không nói. Lý Nghi và Ngọc Hoàn nghe nói cũng đi ra từ trong nhà, thấy bộ dáng này của Tú Nhi, cũng cùng nhau nhíu mày:
- Tú Nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tú Nhi vừa muốn nói gì, đột nhiên Tôn Thị nghiêng ngả lảo đảo sắc mặt trắng bệch xông vào, phốc thông một tiếng quỳ gối trước mặt Tiêu Duệ, thất thanh khóc thảm thiết:
- Dương tam tỷ, là tẩu tử xin lỗi muội!
Tiêu Duệ chau mày, cả giận nói:
- Tôn thị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Đang trấn an Tôn thị trong nhà Dương Chiêu, đột nhiên kẻ thân mật với Tôn thị kia xông vào toàn thân mùi rượu. Hắn thấy Tam tỷ và Tú Nhi xinh đẹp động lòng, nảy sinh ác ý, không để ý Tôn thị ngăn trở tiến lên đùa giỡn Tú Nhi. Bị Tú Nhi mắng chửi vài câu hắn thẹn quá hóa giân tiến tới muốn động thủ động cước, Tú Nhi và Tam tỷ hoảng sợ tránh né. Dưới hoảng loạn, Tôn thị tiến tới liều chết ôm lấy người nọ, Tú Nhi và Tam tỷ lúc này mới khóc lóc thoát thân.
Sắc mặt Tiêu Duệ đỏ lên và âm trầm. Mặc dù Tam tỷ và Tú Nhi chỉ bị một hồi kinh hách, cũng không có thực sự bị khi nhục, nhưng lửa giận trong lòng Tiêu Duệ đã thiêu đốt tới cực điểm. Tam tỷ không nói, nhưng Tú Nhi lại là thị nữ bên người của mình ---- Tiêu Duệ càng nghĩ càng nổi giận, gần như muốn nổ tung.
- Tôn thị, ngươi nói, người nọ tên là gì?
Tiêu Duệ cười lạnh, rít gào:
- Nói mau, đến tột cùng là ai?
Tôn thị do dự, toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch.
- Nói mau!
Tiêu Duệ lại gầm lên giận dữ.
- Hắn, hắn gọi Tiên Vu Cảnh.
Tôn thị sợ hãi liếc qua Tiêu Duệ.
- Tiên Vu Cảnh?
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, đột nhiên phẫn nộ cười rộ lên:
- Hay cho cái tên Tiên Vu Trọng Thông! Tôn thị, ta lại hỏi ngươi, Tiên Vu Cảnh kia hiện giờ ở chỗ nào?
- Hắn đã trở về phủ…
Tôn thị đã nói xong câu đó, trước mặt tối sầm rồi ngất đi.
Tiên Vu Cảnh như thế nào lại cấu kết với Tôn thị, Tiêu Duệ cũng không có hứng thú biết.
Hắn lập tức mang theo Tú Nhi tâm thần đã bình tĩnh tiến tới phủ Tiên Vu Trọng Thông. Lý Nghi sợ Tiêu Duệ có sơ xuất, vội vàng sai Vệ Giáo và Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo vài binh sĩ Võ lâm quân cùng kim bài Lý Long Cơ ngự thưởng đi theo. Lý Nghi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, cũng dứt khoát ngồi cỗ kiệu của mình mang theo thị vệ trong cung Võ Huệ Phi phái tới bảo hộ nàng và Ngọc Hoàn, cũng tiến tới phủ Tiên Vu.
Gặp Tiêu Duệ khí thế không tốt, còn mang theo một vài binh lính Võ lâm quân, Tiên Vu Trọng Thông cũng có chút kỳ quái. Tiêu Duệ này rốt cuộc ăn sai thuốc gì? Chính mình dẫu sao cũng là nhân vật số hai Kiếm Nam Đạo, Tiết Độ Phó Sứ có quyền thế ở Kiếm Nam Đạo, sao hắn lại dám xông tới cửa như vậy? Chẳng lẽ là tới vì báo phục những chuyện ngày xưa?
Không, không thể, hắn sẽ không nhược trí như vậy. Tiên Vu Trọng Thông lập tức phủ nhận suy nghĩ này, tiến tới chắp tay, cười nói:
- Tiêu đại nhân quang lâm hàn xá, có gì muốn làm?
Tiêu Duệ lạnh lùng cười:
- Tiên Vu đại nhân, ngươi nuôi đứa con quý hóa nhỉ!
Tiên Vu Trọng Thông biến sắc, thình lình nghe hạ nhân đưa tin ngoài cửa:
- Lão gia, Lý phu nhân Tiêu gia tới chơi!
Lý phu nhân Tiêu gia này chẳng phải là công chúa Hàm Nghi Lý Nghi đương triều. Tiên Vu Trọng Thông phù một tiếng, thầm nghĩ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như nào cả nhà Tiêu gia đều chạy tới nhà mình. Hắn vội vàng sửa sang lại quần áo, ra ngoài đón. Thấy Lý Nghi được mấy người ăn mặc kiểu thị vệ trong cung bảo hộ ở giữa, hắn không khỏi lo sợ không yên hành lễ:
- Thần Tiên Vu Trọng Thông bái kiến công chúa điện hạ!
Lý Nghi ảm đạm cười, khoát tay áo, duyên dáng đi đến trước mặt Tiêu Duệ:
- Tiên Vu đại nhân miễn lễ. Giờ phút này ta là Lý phu nhân Tiêu gia, không phải Hàm Nghi công chúa đương triều.
Tiên Vu Trọng Thông cười khổ một tiếng, thầm nghĩ cái này thì có gì khác?
Nghĩ nghĩ, Tiên Vu Trọng Thông vẫn là khom người hỏi:
- Không biết hai vợ chồng Tiêu đại nhân giá lâm hàn xá là…
Giờ phút này tâm tình Tiêu Duệ đã dần dần tỉnh táo lại, hắn khoát tay áo với Lệnh Hồ Xung Vũ. Lúc này Lệnh Hồ Xung Vũ tiến đến, đem tiền căn hậu quả cẩn thận nói một lần với Tiên Vu Trọng Thông. Chờ Lệnh Hồ Xung Vũ nói xong, sắc mặt Tiên Vu Trọng Thông đã trở nên tái nhợt như giấy Tuyên Thành. Thân mình hắn run rất, cúi đầu không nói gì nhìn đá lát trên sàn nhà.
Nghiệt tử à nghiệt tử! Ngươi câu dẫn con gái đàng hoàng không nói, cho dù là đầu độc giết người, có lão tử ở đây, tại Ích Châu này tuyệt đối không người nào dám động ngươi. Nhưng ngươi lại cứ chọc vào Tiêu Duệ, không ngờ còn đùa giỡn thị nữ bên người hắn ---- đồ hỗn trướng! Tiên Vu Trọng Thông rít gào trong lòng. Hắn ngẩng đầu lên thấy bộ dáng Tiêu Duệ âm trầm, mặt Lý Nghi cũng sâu như nước nhìn hắn, trong lòng nhảy dựng lên.
- Đem tiểu súc sinh mang ra đây cho bản quan!
Tiên Vu Trọng Thông cắn chặt răng, quát.
Tiên Vu Cảnh tỉnh rượu đang ngủ say trong phòng, đột nhiên bị hạ nhân tới gọi. Nghe được Tiêu Duệ dẫn người tìm tới cửa còn có một công chúa đi theo, cậu ấm Tiên Vu gia này lập tức lo sợ không yên cảm giác say đã hoàn toàn không có.
Mấy tháng trước, trong lúc vô tình hắn gặp Tôn thị. Thấy nàng có vài phần tư sắc, liền hoa ngôn xảo ngữ dùng chút tiền lấy đến tay. Thường xuyên qua lại, hắn cảm thấy người phụ này cũng thực không tồi, nhất là sự kiều mị trời sinh trên giường kia, gần như khiến hắn tiêu hồn muốn chết. Chuyện hai người nồng hết sức, sau lại ngại Dương Chiêu chướng mắt, liền thương lượng với Tôn thị, dùng thạch tín độc chết Dương Chiêu. Hắn là công tử ca Tiên Vu gia, ở thành Ích Châu này có thể nói là lấy thúng úp voi. Có hắn ở sau màn “giấu giếm" và thao tác, Dương Chiêu cứ chết không minh bạch như vậy, không có người hoài nghi. Sáng nay say rượu muốn tìm đến Tôn thị chơi một chút, không nghĩ đến lại nhất thời chọc người không nên chọc.
Lúc ấy, hắn nghe Tôn thị nói nàng kia là thị nữ của Tiêu Duệ, vốn cũng không cảm thấy gì. Hắn cho rằng, Tiêu Duệ sẽ không vì một thị nữ mà tìm tới cửa. Huống chi, hắn cũng không có chiếm được tiện nghi gì, nhưng ai ngờ Tiêu Duệ lại thật sự đến.
Hắn sợ hãi rụt rè mà tránh phía sau gia nhân đi tới trên sân trống trong tiền sảnh, thấy cha mình sắc mặt âm trầm, chỉ biết có chút không ổn.
- Cha, con biết sai rồi…
- Súc sinh, ngươi tên tiểu súc sinh này!
Tiên Vu Trọng Thông nổi giận nói:
- Ngươi như nào dám vô lễ như vậy đối với thị nữ của Tiêu đại nhân?
Tiêu Duệ cười lạnh nói:
- Tiên Vu đại nhân, đùa giỡn thị nữ của ta là việc nhỏ, ta có thể không so đo; nhưng câu dẫn thê tử người khác, đầu độc mưu sát chính là trọng tội. Quốc pháp khó dung.
Sắc mặt Tiên Vu Trọng Thông trắng bệch, cơ thế hắn run rẩy. Bỗng nhiên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, xoạt một tiếng rút bội kiếm tùy thân ra, hung hăng chém tới Tiên Vu Cảnh. Ánh đao chợt lóe, máu tươi văng khắp nơi. Khi Tú Nhi và Lý Nghi che mặt kinh hô, cảnh tay trái của Tiên Vu Cảnh bị Tiên Vu Trọng Thông chặt đứt, kêu thảm một tiếng liền té trên mặt đất ngất đi.
- Tiêu đại nhân. Nghiệt tử bực này, tùy ý Tiêu đại nhân xử trí.
Tiên Vu Trọng Thông run giọng nói, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Tiêu Duệ liếc Tiên Vu Trọng thông, cảm thấy giật mình vì thái độ tàn nhẫn của hắn. Không ngờ hắn có thể hạ thủ được, tự nhiên chém đứt một cánh tay của con mình! Cứ như vậy, chính mình ngược lại không thể tiếp tục giằng co nữa. Tiên Vu Cảnh cụt tay, lại bảo vệ tính mạng.
Tiêu Duệ thở phào một cái:
- Loại chuyện này hẳn là Thứ Sử nha môn xử trí… Tiên Vu đại nhân vì đại nghĩa không quản người thân, giữ gìn quốc pháp, Tiêu Duệ bội phục trong lòng! Cáo từ!
Nghe được Tiêu Duệ tới Ích Châu rồi, rất nhiều các tộc nhân Dương thị ở Ích Châu đều đến thăm. Tiêu Duệ nhẫn nại hàn huyên, mãi đến tối mới tranh thủ mang Ngọc Hoàn theo đi tới nhà Dương mẫu, bái kiến trượng mẫu nương của mình.
Dương tam tỷ đang tán gẫu với Dương mẫu dưới đèn, đã thấy Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn đẩy cửa vào, không khỏi đứng ở chỗ đó, khuôn mặt quyến rũ hiện lên một tia vui mừng. Mà chính sự hoan hỉ này, khiến cho Ngọc Hoàn cảm thấy rất không thoải mái trong lòng. Nàng hiểu được tam tỷ của mình còn không có buông tha chút tâm tư này với Tiêu Duệ.
Bốn người ngồi dưới đèn nói với nhau về các chuyện đã xảy ra từ khi từ biệt. Một nam đồng chà xát một tiếng xông vào nhà, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Duệ, khóc lớn nói:
- Dượng đại nhân, mời làm chủ cho Dương Luyện!
Tiêu Duệ ngẩn ra, đánh giá đứa bé này. Ồ, hóa ra là Dương Luyện con của Dương Chiêu. Ánh mắt cừu thị Dương Chiêu của Dương Luyện kia đến này còn khắc sâu trong trí nhớ Tiêu Duệ. Đứa nhỏ một lòng bảo vệ mẹ, lúc ấy để lại ấn tượng sâu đậm cho Tiêu Duệ.
- Đứa nhỏ, đứng lên, ngươi khóc cái gì?
Tiêu Duệ đỡ Dương Luyện dậy, thấy Dương tam tỷ đột nhiên thở dài yếu ớt, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Dương Luyện, ngươi có chuyện hãy nhanh nhanh nói đi.
- Cha ta đã chết…
Dương Luyện khóc lên thảm thiết.
Tiêu Duệ kinh hãi:
- Dương Chiêu đã chết? Sao lại như vậy?
Dương tam tỷ thở dài:
- Muội phu tốt, ba tháng trước Dương Chiêu kia không biết tại sao đột nhiên bạo bệnh mà chết… Hiện giờ, thi thể đều chôn… Nhưng đứa bé Dương Luyện này lại nói Dương Chiêu bị người đầu độc chết, tuổi còn nhỏ đã chạy đến Thứ Sử nha môn cáo trạng… Bị người của Thứ Sử nha môn đuổi ra!
Dương Luyện căm giận quát:
- Cha ta là bị người độc chết… Ta tận mắt nhìn thấy súc sinh kia hạ độc trong trà của cha ta…
Âm trầm và thù hận chuyển động trên khuôn mặt non nớt của Dương Luyện, phát tiết loại cảm xúc thù hận đến từ tâm linh của một đứa bé, khiến cho Tiêu Duệ nhìn xem nhíu mày. Hắn cúi đầu nói:
- Dương Luyện, ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút đi. Ngươi dựa vào cái gì nói cha ngươi bị người độc chết?
- Dượng đại nhân, ta…
Dương Luyện đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
Dương tam tỷ không kiên nhẫn khoát tay áo:
- Dương Luyện, cha ngươi cũng không phải cái thứ tốt gì, bạo bệnh mà chết cũng là trên trời trừng phạt hắn. Ngươi tranh thủ trở về chăm sóc mẹ ngươi, đừng ăn no rỗi việc… Ngươi thật ra đã quên, hắn lúc trước mỗi ngày tàn nhẫn đánh mẹ con ba người các ngươi…
Dương Luyện khó chịu cắn môi:
- Hắn, hắn dù sao cũng là cha ta!
- Dượng đại nhân. Từ sau khi cha ta nằm trên giường không dậy nổi, một kẻ súc sinh đã tới nhà ta… Hắn, hắn câu dẫn mẹ ta, cùng mẹ ta… Ngày ấy, ta từ nhà bên trở về, thấy hắn vụng trộm hạ độc trong trà của cha ta…
Từ trong câu chuyện đứt quãng của Dương Luyện, cuối cùng Tiêu Duệ cũng hiểu được. Đại để là Tôn thị kia không chịu được có gian tình với nam nhân khác. Mà người nam nhân kia lại vì thân mật lâu dài với nàng, liền thấy chướng mắt hạ độc Dương Chiêu.
Không biết kiếp trước trong phim truyền hình, hắn đã xem qua loại kịnh tình nhàm chán lỗi thời này bao nhiêu lần.
Kỳ thật, Tiêu Duệ cũng hiểu được Tôn thị thật đáng thương. Loại trượng phu đức hạnh này, nàng thân mật với nam nhân khác cũng là chuyện có thể tha thứ. Nhưng, hạ độc giết người dường như có chút quá.
Dương tam tỷ hẳn đã sớm biết điều này. Tuy rằng nàng cũng không biết gian phu của Tôn thị là ai, nhưng nàng luôn cảm thấy Tôn thị đáng thương, cho dù là ngày đó hạ độc giết Dương Chiêu, cũng không quá đáng. Cho nên, nàng thật ra biết rõ trong lòng, nhưng lại giả bộ hồ đồ. Lúc này nàng thấy Tiêu Duệ trầm ngâm, không khỏi vội vàng la lên:
- Muội phu tốt, tẩu tử Tôn gia cũng thật đáng thương, một người phụ nữ mang theo hai đứa bé…
Tiêu Duệ cười cười:
- Dương Luyện, ngươi về trước đi. Dương tam tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi xem Tôn thị.
Nhà Dương Chiêu kỳ thật cách nhà Dương mẫu cũng không xa, chính là cách hai ngõ mà thôi.
Tiêu Duệ cùng Dương tam tỷ mang theo Tú Nhi tới cửa nhà Dương Chiêu, thật ra lắp bắp kinh hãi. Nhà Dương Chiêu này không có “kham khổ" giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại nhìn qua giống như một nhà giàu bậc trung. Tiêu Duệ thở dài, xem ra thân mật với Tôn thị là một kẻ có tiền, khó trách hôm qua thấy đứa bé Dương Luyện kia đều mặc áo lót bằng tơ lụa.
Tôn thị ra cửa nghênh đón. Tiêu Duệ thấy người phụ nữ này mặc quần áo hoa lệ, giữa lông mày thanh tú mơ hồ chứa xuân tình nhàn nhạt, lại không khỏi thở dài một phen. Tôn thị lúc này cực kỳ thoải mái, khí chất thần sắc so với lúc trước quả là một trời một đất.
Lúc còn trên đường, Tiêu Duệ đã âm thầm quyết định. Nếu kẻ thân mật với Tôn thị kia đối với nàng thật sự không tệ, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở. Dù sao Tôn thị cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Dương Chiêu kia gần như cầm thú, chết thì chết đi. Tuy rằng chết có chút oan uổng, nhưng nếu thật phải so đo, hắn chết thảm cũng có vài phần trách nhiệm của bản thân.
Tôn thị thấy Tiêu Duệ cố ý nhắc lại chuyện cũ và “nhân tình", sắc mặt không khỏi đại biến, quỳ rạp xuống trước mặt Dương tam tỷ khóc lóc thảm thiết, chặn nước mũi chặn nước mắt mà khóc lóc kể lể chính mình khổ sở bao nhiêu, Dương tam tỷ nhẹ giọng an ủi nàng. Tiêu Duệ thấy cảnh này, thở dài trong lòng một tiếng, liền dặn Dương tam tỷ và Tú Nhi cẩn thận khuyên giải an ủi Tôn thị, còn chính mình lôi tay kéo Dương Luyện ra khỏi nhà Dương Chiêu, trở về trạch viện của mình.
Dọc theo đường đi, Tiêu Duệ tận tình khuyên bảo “giảng giải" cho Dương Luyện trưởng thành sớm này. Khi Dương Luyện nghe được nếu hắn tiếp tục giằng co, mẫu thân hắn cũng sẽ khó tránh khỏi tội chết, sắc mặt Dương Luyện mười hai tuổi thay đổi, thân mình run lên hỏi:
- Dượng đại nhân, mẹ ta…
- Đứa nhỏ, mẹ ngươi cũng không dễ dàng --- xem mặt mũi mẹ ngươi, chúng ta…
Tiêu Duệ vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Dương Luyện dùng sức cắn môi, thật lâu sau mới ảm đạm gật đầu:
- Dượng đại nhân, Dương Luyện không tố cáo, Dương Luyện vì mẹ…
Nam đồng mười hai tuổi khóc thành một người nước mắt trong lòng Tiêu Duệ. Loại quan hệ luân lý và thân tình giằng co phức tạp này, đứa bé này sao có thể chịu đựng và suy nghĩ tinh tường được? Tiêu Duệ thở dài trong lòng, tâm tình trở nên rất không xong, cũng rất phức tạp. Hắn không biết, mình làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Trấn an Dương Luyện, không mất bao nhiêu thời gian, đã thấy Lan nhi nghiên ngả lảo đảo mà tới, nói Dương tam tỷ và Tú Nhi bị người khi nhục. Tiêu Duệ giận tím mắt, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, trong thành Ích Châu này, lại có người dám khi nhục người Dương gia và ngươi của mình.
Chờ hắn lao vào nhà, nhìn thấy mặt mày thất kinh bộ dáng thảm đạm của Dương tam tỷ và Tú Nhi, trong lòng cả kinh, vội vàng tiến tới ôm Tú Nhi, hỏi:
- Tam tỷ, sao lại thế này?
Tú Nhi nức nở không nói. Lý Nghi và Ngọc Hoàn nghe nói cũng đi ra từ trong nhà, thấy bộ dáng này của Tú Nhi, cũng cùng nhau nhíu mày:
- Tú Nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tú Nhi vừa muốn nói gì, đột nhiên Tôn Thị nghiêng ngả lảo đảo sắc mặt trắng bệch xông vào, phốc thông một tiếng quỳ gối trước mặt Tiêu Duệ, thất thanh khóc thảm thiết:
- Dương tam tỷ, là tẩu tử xin lỗi muội!
Tiêu Duệ chau mày, cả giận nói:
- Tôn thị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Đang trấn an Tôn thị trong nhà Dương Chiêu, đột nhiên kẻ thân mật với Tôn thị kia xông vào toàn thân mùi rượu. Hắn thấy Tam tỷ và Tú Nhi xinh đẹp động lòng, nảy sinh ác ý, không để ý Tôn thị ngăn trở tiến lên đùa giỡn Tú Nhi. Bị Tú Nhi mắng chửi vài câu hắn thẹn quá hóa giân tiến tới muốn động thủ động cước, Tú Nhi và Tam tỷ hoảng sợ tránh né. Dưới hoảng loạn, Tôn thị tiến tới liều chết ôm lấy người nọ, Tú Nhi và Tam tỷ lúc này mới khóc lóc thoát thân.
Sắc mặt Tiêu Duệ đỏ lên và âm trầm. Mặc dù Tam tỷ và Tú Nhi chỉ bị một hồi kinh hách, cũng không có thực sự bị khi nhục, nhưng lửa giận trong lòng Tiêu Duệ đã thiêu đốt tới cực điểm. Tam tỷ không nói, nhưng Tú Nhi lại là thị nữ bên người của mình ---- Tiêu Duệ càng nghĩ càng nổi giận, gần như muốn nổ tung.
- Tôn thị, ngươi nói, người nọ tên là gì?
Tiêu Duệ cười lạnh, rít gào:
- Nói mau, đến tột cùng là ai?
Tôn thị do dự, toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch.
- Nói mau!
Tiêu Duệ lại gầm lên giận dữ.
- Hắn, hắn gọi Tiên Vu Cảnh.
Tôn thị sợ hãi liếc qua Tiêu Duệ.
- Tiên Vu Cảnh?
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, đột nhiên phẫn nộ cười rộ lên:
- Hay cho cái tên Tiên Vu Trọng Thông! Tôn thị, ta lại hỏi ngươi, Tiên Vu Cảnh kia hiện giờ ở chỗ nào?
- Hắn đã trở về phủ…
Tôn thị đã nói xong câu đó, trước mặt tối sầm rồi ngất đi.
Tiên Vu Cảnh như thế nào lại cấu kết với Tôn thị, Tiêu Duệ cũng không có hứng thú biết.
Hắn lập tức mang theo Tú Nhi tâm thần đã bình tĩnh tiến tới phủ Tiên Vu Trọng Thông. Lý Nghi sợ Tiêu Duệ có sơ xuất, vội vàng sai Vệ Giáo và Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo vài binh sĩ Võ lâm quân cùng kim bài Lý Long Cơ ngự thưởng đi theo. Lý Nghi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, cũng dứt khoát ngồi cỗ kiệu của mình mang theo thị vệ trong cung Võ Huệ Phi phái tới bảo hộ nàng và Ngọc Hoàn, cũng tiến tới phủ Tiên Vu.
Gặp Tiêu Duệ khí thế không tốt, còn mang theo một vài binh lính Võ lâm quân, Tiên Vu Trọng Thông cũng có chút kỳ quái. Tiêu Duệ này rốt cuộc ăn sai thuốc gì? Chính mình dẫu sao cũng là nhân vật số hai Kiếm Nam Đạo, Tiết Độ Phó Sứ có quyền thế ở Kiếm Nam Đạo, sao hắn lại dám xông tới cửa như vậy? Chẳng lẽ là tới vì báo phục những chuyện ngày xưa?
Không, không thể, hắn sẽ không nhược trí như vậy. Tiên Vu Trọng Thông lập tức phủ nhận suy nghĩ này, tiến tới chắp tay, cười nói:
- Tiêu đại nhân quang lâm hàn xá, có gì muốn làm?
Tiêu Duệ lạnh lùng cười:
- Tiên Vu đại nhân, ngươi nuôi đứa con quý hóa nhỉ!
Tiên Vu Trọng Thông biến sắc, thình lình nghe hạ nhân đưa tin ngoài cửa:
- Lão gia, Lý phu nhân Tiêu gia tới chơi!
Lý phu nhân Tiêu gia này chẳng phải là công chúa Hàm Nghi Lý Nghi đương triều. Tiên Vu Trọng Thông phù một tiếng, thầm nghĩ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như nào cả nhà Tiêu gia đều chạy tới nhà mình. Hắn vội vàng sửa sang lại quần áo, ra ngoài đón. Thấy Lý Nghi được mấy người ăn mặc kiểu thị vệ trong cung bảo hộ ở giữa, hắn không khỏi lo sợ không yên hành lễ:
- Thần Tiên Vu Trọng Thông bái kiến công chúa điện hạ!
Lý Nghi ảm đạm cười, khoát tay áo, duyên dáng đi đến trước mặt Tiêu Duệ:
- Tiên Vu đại nhân miễn lễ. Giờ phút này ta là Lý phu nhân Tiêu gia, không phải Hàm Nghi công chúa đương triều.
Tiên Vu Trọng Thông cười khổ một tiếng, thầm nghĩ cái này thì có gì khác?
Nghĩ nghĩ, Tiên Vu Trọng Thông vẫn là khom người hỏi:
- Không biết hai vợ chồng Tiêu đại nhân giá lâm hàn xá là…
Giờ phút này tâm tình Tiêu Duệ đã dần dần tỉnh táo lại, hắn khoát tay áo với Lệnh Hồ Xung Vũ. Lúc này Lệnh Hồ Xung Vũ tiến đến, đem tiền căn hậu quả cẩn thận nói một lần với Tiên Vu Trọng Thông. Chờ Lệnh Hồ Xung Vũ nói xong, sắc mặt Tiên Vu Trọng Thông đã trở nên tái nhợt như giấy Tuyên Thành. Thân mình hắn run rất, cúi đầu không nói gì nhìn đá lát trên sàn nhà.
Nghiệt tử à nghiệt tử! Ngươi câu dẫn con gái đàng hoàng không nói, cho dù là đầu độc giết người, có lão tử ở đây, tại Ích Châu này tuyệt đối không người nào dám động ngươi. Nhưng ngươi lại cứ chọc vào Tiêu Duệ, không ngờ còn đùa giỡn thị nữ bên người hắn ---- đồ hỗn trướng! Tiên Vu Trọng Thông rít gào trong lòng. Hắn ngẩng đầu lên thấy bộ dáng Tiêu Duệ âm trầm, mặt Lý Nghi cũng sâu như nước nhìn hắn, trong lòng nhảy dựng lên.
- Đem tiểu súc sinh mang ra đây cho bản quan!
Tiên Vu Trọng Thông cắn chặt răng, quát.
Tiên Vu Cảnh tỉnh rượu đang ngủ say trong phòng, đột nhiên bị hạ nhân tới gọi. Nghe được Tiêu Duệ dẫn người tìm tới cửa còn có một công chúa đi theo, cậu ấm Tiên Vu gia này lập tức lo sợ không yên cảm giác say đã hoàn toàn không có.
Mấy tháng trước, trong lúc vô tình hắn gặp Tôn thị. Thấy nàng có vài phần tư sắc, liền hoa ngôn xảo ngữ dùng chút tiền lấy đến tay. Thường xuyên qua lại, hắn cảm thấy người phụ này cũng thực không tồi, nhất là sự kiều mị trời sinh trên giường kia, gần như khiến hắn tiêu hồn muốn chết. Chuyện hai người nồng hết sức, sau lại ngại Dương Chiêu chướng mắt, liền thương lượng với Tôn thị, dùng thạch tín độc chết Dương Chiêu. Hắn là công tử ca Tiên Vu gia, ở thành Ích Châu này có thể nói là lấy thúng úp voi. Có hắn ở sau màn “giấu giếm" và thao tác, Dương Chiêu cứ chết không minh bạch như vậy, không có người hoài nghi. Sáng nay say rượu muốn tìm đến Tôn thị chơi một chút, không nghĩ đến lại nhất thời chọc người không nên chọc.
Lúc ấy, hắn nghe Tôn thị nói nàng kia là thị nữ của Tiêu Duệ, vốn cũng không cảm thấy gì. Hắn cho rằng, Tiêu Duệ sẽ không vì một thị nữ mà tìm tới cửa. Huống chi, hắn cũng không có chiếm được tiện nghi gì, nhưng ai ngờ Tiêu Duệ lại thật sự đến.
Hắn sợ hãi rụt rè mà tránh phía sau gia nhân đi tới trên sân trống trong tiền sảnh, thấy cha mình sắc mặt âm trầm, chỉ biết có chút không ổn.
- Cha, con biết sai rồi…
- Súc sinh, ngươi tên tiểu súc sinh này!
Tiên Vu Trọng Thông nổi giận nói:
- Ngươi như nào dám vô lễ như vậy đối với thị nữ của Tiêu đại nhân?
Tiêu Duệ cười lạnh nói:
- Tiên Vu đại nhân, đùa giỡn thị nữ của ta là việc nhỏ, ta có thể không so đo; nhưng câu dẫn thê tử người khác, đầu độc mưu sát chính là trọng tội. Quốc pháp khó dung.
Sắc mặt Tiên Vu Trọng Thông trắng bệch, cơ thế hắn run rẩy. Bỗng nhiên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, xoạt một tiếng rút bội kiếm tùy thân ra, hung hăng chém tới Tiên Vu Cảnh. Ánh đao chợt lóe, máu tươi văng khắp nơi. Khi Tú Nhi và Lý Nghi che mặt kinh hô, cảnh tay trái của Tiên Vu Cảnh bị Tiên Vu Trọng Thông chặt đứt, kêu thảm một tiếng liền té trên mặt đất ngất đi.
- Tiêu đại nhân. Nghiệt tử bực này, tùy ý Tiêu đại nhân xử trí.
Tiên Vu Trọng Thông run giọng nói, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Tiêu Duệ liếc Tiên Vu Trọng thông, cảm thấy giật mình vì thái độ tàn nhẫn của hắn. Không ngờ hắn có thể hạ thủ được, tự nhiên chém đứt một cánh tay của con mình! Cứ như vậy, chính mình ngược lại không thể tiếp tục giằng co nữa. Tiên Vu Cảnh cụt tay, lại bảo vệ tính mạng.
Tiêu Duệ thở phào một cái:
- Loại chuyện này hẳn là Thứ Sử nha môn xử trí… Tiên Vu đại nhân vì đại nghĩa không quản người thân, giữ gìn quốc pháp, Tiêu Duệ bội phục trong lòng! Cáo từ!
Tác giả :
Cách Ngư