Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 4 - Chương 154: Ngắm chân thành đông nam
Lý Đằng Không duyên dáng đứng ở nơi đó, một mực không nhìn đủ loại ánh mắt từ bên ngoài trông lại, chỉ có điều hai mắt sưng đỏ phát ra chút mong chờ mơ hồ nhìn chằm chằm Tiêu Duệ. Tiêu Duệ thở dài trong lòng một tiếng, thầm nghĩ cô bé này thật sự có cá tính ---- chính mình đối với nàng mặc dù có vài phần hảo cảm, nhưng loại hảo cảm này xa xa còn không đến cảm tình nam nữ…
- Tiêu Duệ, chàng vẫn không trả lời ta.
Lý Đằng Không nhanh chân chạy tới, chắn trước ngựa Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng kéo vạt áo tiểu nha đầu, hai người cùng nhau đi vào trong lương đình.
- Đằng Không tiểu thư. Nàng cần gì chấp nhất như thế…
Tiêu Duệ xấu hổ cười.
- Không. Chàng trả lời ta, chàng đồng ý hay không?
Lý Đằng Không quật cường mím chiếc miệng nhỏ nhắn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tiêu Duệ ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại. Thấy trong làn khói bụi dày đặc kia, Lý Đằng Không phóng ngựa trở về thành mà lệ ảnh dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ. Tiêu Duệ không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ nàng còn là một đứa bé, có lẽ không cần bao lâu nàng sẽ quên mình đi. Là con gái thứ sáu được sủng ái nhất của Lý Lâm Phủ quyền cao chức trọng, nói vậy nàng rất nhanh sẽ có vô số người đăng môn cầu hôn.
Tiêu Duệ vung roi ngựa, nhìn mặt trời chói chang nắng hè nhô lên cao, thuận tay lau mồ hôi trên trán, cao giọng hô:
- Mau chóng khởi hành!
Roi ngựa vang lên, xe ngựa nhấp nhô, tinh kỳ phấp phới. Trên quan đạo từ Trường An đi đất Thục bụi mù nổi lên bốn phía, tiếng vó ngựa lao nhanh như khóc như bão.
Trong thành Ích Châu.
Trong hậu hoa viên nhà Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Chương Cừu Liên Nhi si ngốc đứng trên lầu các, mắt nhìn đám mây phía chân trời đông nam. Bên tai truyền đến tiếng ve cuồng loạn kêu to không biết mỏi mệt, trong lòng ngày càng buồn bực bất an.
Người kia đó, nam tử khiến nàng mơ mộng đó, hắn không chỉ mới thành danh thiên hạ đều biết ở Trường An, còn cưới hai kiều thê như hoa như ngọc, một trong số đó lại là công chúa Hàm Nghi đương triều.
Mấy ngày nay tới giờ, những bi thương hoặc chuyện tích hùng dũng của Tiêu Duệ ở Trường An cũng dần dần truyền vào đất Thục. Nghe được không ngờ hắn vì Ngọc Hoàn muội muội mà không tiếc kháng hôn kháng chỉ cận kề cái chết không theo, còn viết xuống “hỏi thế gian tình là vật chi" thiên cổ có một không hai. Mỗi lần Chương Cừu Liên Nhi ngâm tụng câu “hỏi thế gian tình là vật chi, sống chết một đời tương hứa" kia, cũng không nhịn được run rẩy trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Tình cảm của hắn đối với Ngọc Hoàn muội muội nặng như vậy, nhưng hắn đối với mình, có phải không hề có cảm giác không? Nước mắt Chương Cừu Liên Nhi bay bay. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng đều có một loại cảm giác gần như choáng váng.
Lại nghĩ tới công chúa Hàm Nghi đương triều từ bỏ tước vị kia, từ bỏ sự quang vinh nuông chiều của công chúa, không hề chùn lòng mà gả vào Tiêu gia, Chương Cừu Liên Nhi cũng âm thầm hỏi trong lòng mình: nếu là mình, có thể bỏ qua hết thảy không để ý ánh mắt thế tục mà nhào vào lòng nam tử mình yêu thương hay không?
Nhưng mà, người ta là lưỡng tình tương duyệt. Mà chính mình, cũng chỉ là tương tư đơn phương thôi. Chương Cừu Liên Nhi yếu ớt thở dài, sắc mặt đỏ lên, đáy lòng run rẩy.
Nàng vẫn nhìn như trước, mãi cho đến khi một thị nữ yên lặng tiến vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Tiểu thư, lão phu nhân và lão gia cho mời tiểu thư tới tiền thính nói chuyện.
- Đáng nguy, từ sau khi Tiêu Duệ rời đi, thân hình mảnh dẻ của nàng từ từ gầy yếu thêm, thực sự làm cho người ta đau lòng quá!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh đau lòng nắm tay thật nhanh:
- Đáng tiếc Tiêu Duệ kia đã đón dâu lập gia đình, hết thảy đều không kịp rồi.
Chương Cừu lão phu nhân thở dài:
- Con ta, thật sự không được, để lão thân mặt dày ra mặt thử ý tứ của Tiêu Duệ kia. Nếu công chúa đương triều đồng ý chung một chồng với Dương Ngọc Hoàn. Vậy Liên Nhi nhà chúng ta…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh hơi do dự một chút, trong lòng hắn cũng lay động. Nếu như không có chuyện Lý Nghi như vậy, có lẽ hắn còn không suy xét việc này. Nhưng nếu ngươi ta đều bỏ tước vị công chúa đương triều để gả, muội muội một tên Tiết Độ Sứ như mình cần gì phải tính toán danh phận chi li cái gì? Hơn nữa, muội muội nhà mình đã yêu Tiêu Duệ kia tận xương tủy. Nếu như tiếp tục tương tư đơn phương như vậy, dựa vào tính tình cao ngạo thanh cao của nàng, trừ khi hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan) quyết không thay đổi.
- Mẫu thân. Tiêu Duệ còn mấy ngày nữa là tới Ích Châu, sau đó từ Ích Châu đi tới Nam Chiếu. Chờ hắn đến đây, con thử ý tứ của hắn một chút. Ai, hiện tại không chỉ có vấn đề của Tiêu Duệ, còn phải nhìn hai vị phu nhân của người ta, nhất là công chúa Hàm Nghi kia có gật đầu hay không?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhíu nhíu mày, đột nhiên ngừng lại, ôn hòa nói:
- Tiểu muội!
Cuộc nói chuyện giữa huynh trưởng và mẫu thân của mình, Chương Cừu Liên Nhi đã nghe vào tai toàn bộ. Khuôn mặt đẹp tái nhợt của nàng có chút đỏ lên, mà thân hình nhu nhược mơ hồ phát run lảo đảo theo gió. Nàng duyên dáng đi tới vài bước, chậm rãi ngồi bên người Chương Cừu lão phu nhân. Tùy mẫu thân nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, môi anh đào đỏ tươi bị cắn gắt gao rỉ ra một chút máu, nàng thản nhiên nói:
- Mẫu thân, huynh trưởng. Không cần hai người lo lắng, chuyện của Liên Nhi, để cho Liên Nhi tự mình đến hỏi!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài một tiếng, vội vàng nói chuyển hướng:
- Liên Nhi, Tiêu Duệ phụng chỉ đi Nam Chiếu, còn hai ngày nữa là tới Ích Châu. Không phải muội rất thân mật với tiểu thư Ngọc Hoàn kia sao, đến lúc đó, hai người gặp nhau mấy ngày ---- ồ, đúng rồi, Tiêu Duệ làm huyện lệnh Nhung Châu. Ta nghe nói hắn phải an bài gia quyến ở Ích Châu.
- Phải không?
Chương Cừu Liên Nhi cười:
- Ta cùng Ngọc Hoàn muội muội cũng lâu rồi không gặp, lần này gặp nhau mấy ngày cũng tốt.
- Con ta, con không phải nói hoàng thượng ân sủng Tiêu Duệ sao? Như thế nào lại cố tình phong hắn làm huyện lệnh Nhung Châu? Chỗ Nhung Châu hoang dã kia…
Chương Cừu lão phu nhân nhíu mày:
- Dù cho làm Huyện lệnh thuộc về Ích Châu, cũng mạnh hơn trăm lần so với Nhung Châu kia.
- Theo ta đoán, hoàng thượng cố ý an bài Tiêu Duệ được mình coi trọng ở Nhung Châu, tất nhiên là vì Nam Chiếu. Hoàng thượng sợ Nam Chiếu kia kiêu ngạo… Tuy rằng chức vị của Tiêu Duệ khá thấp, nhưng hắn vừa là môn sinh thiên tử lại là nghĩa tử của Ngọc Chân điện hạ. Trong thiên hạ không người nào không biết hắn là người tâm phúc hoàng thượng có ý bồi dưỡng. Để hắn tọa trấn Nhung Châu, hoàn toàn có thể đảm đương người phát ngôn của hoàng thượng ở tây nam. Hơn nữa, chỉ sợ hoàng thượng cũng có vài phần kiêng kị đối với Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Đạo ta …
Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài, dừng lại một chút, lại nói.
- Tuy rằng hoàng thượng sắc phong ta làm Thượng thư hữu phó xạ kiêm nhiệm Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Đạo, nhưng không cho ta vào kinh… Lại lựa chọn đề bạt Tiên Vu Trọng Thông làm Tiết Độ Phó Sứ, đơn giản là để kiềm chế ta. Mà Tiên Vu Trọng Thông lại là người một mạch của Khánh Vương Lý Tông, hoàng thượng lại lo lắng Tiên Vu Trọng Thông, cho nên mới xếp Tiêu Duệ tiến vào Kiếm Nam Đạo. Ghế Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu trống nhiều ngày, nhưng hoàng thượng chậm chạp không chịu bổ nhiệm Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu, chỉ sợ là vì ngày sau để Tiêu Duệ tiếp quản phủ Đô Đốc Nhung Châu thậm chí phủ Đô Đốc Diêu Châu trong cảnh nội Nam Chiếu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, lần này Tiêu Duệ thuận lợi hoàn thành sứ mệnh, thánh chỉ hoàng thượng bổ nhiệm hắn kiêm nhiệm Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu sẽ hạ xuống.
- Mẫu thân, tiểu muội, mọi người xem đi. Một người vừa đăng khoa Trạng Nguyên công, trong một năm ngắn ngủi sẽ ngồi lên chức quan chính ngũ phẩm hạ cấp, tay cầm thực quyền. Loại ân sủng này có thể nói không gì sánh nổi.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh cười cười:
- Tiêu Duệ tiền đồ vô lượng, điểm này từ một năm trước ta đã cho là như thế. Kẻ này tính tình trầm ổn, bụng đầy tài hoa, càng khó được là, hắn làm việc tuân theo lễ nghi lại không cổ hủ. Hắn có thể có ngày hôm nay kỳ thật là hợp tình hợp lý. Huống chỉ, hắn là phò mã gia của công chúa Hàm Nghi. Mặc dù không có danh hào phò mã chân chính, nhưng trên thực tế ai dám khinh thường hắn?
- Một Kiếm Nam Đạo nho nhỏ, đáng để hoàng thượng coi trọng như thế…
Chương Cừu Liên Nhi nhẹ nhàng rút tay trong tay mẫu thân ra, buồn bã nói:
- Dù sao Tiêu Duệ còn trẻ, trọng trách như thế…
- Không nên coi thường Kiếm Nam Đạo chúng ta.
Mày Chương Cừu Kiêm Quỳnh giương lên:
- Trước mắt, hoàng thượng coi trọng nhất đúng là Kiếm Nam Đạo. Không chỉ bởi vì Kiếm Nam Đạo giàu có và đông đúc, là trọng trấn thuế má của triều đình, cũng bởi vì Kiếm Nam Đạo ở xa phía tây nam, kiềm chế Thổ Phiên và Nam Chiếu. Nếu chẳng may Kiếm Nam Đạo thất thủ, làm cho người Nam Chiếu và Thổ Phiên tiến quân thần tốc, Đại Đường sẽ nguy.
Chương Cừu Liên Nhi ồ một tiếng, liền không nói nữa. Nàng không có hứng thú quá lớn đối với quốc gia đại sự này đó. Tâm tư trong bụng nàng hiện giờ đều bởi vì Tiêu Duệ sắp đến Ích Châu mà trở nên khẩn trương và lo sợ không yên. Nàng vừa hận Tiêu Duệ không thể lập tức xuất hiện trước mặt nàng, lại sợ hãi Tiêu Duệ giáp mặt ---- bởi vì, nàng không biết đối mặt với Tiêu Duệ như thế nào. Hết thảy những điều này lại lặp lại mấy ngày sau, đối với mình mà nói, không chừng lại là một hồi luyện ngục tình cảm.
Nàng đang u oán mà suy nghĩ tâm sự của mình, lại nghe Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói:
- Tiêu Duệ phụng chỉ đi tuần Nam Chiếu, xem lễ Nam Chiếu Vương đăng vị đại điển. Ta cũng sẽ làm cho Tiết Độ Phó Sứ Tiên Vu Trọng Thông mang 1000 sĩ tốt tiến tới làm đặc sứ xem lễ của ta, cũng tiện đường bảo hộ Tiêu Duệ đi Nam Chiếu.
Chương Cừu Liên Nhi cả kinh, run giọng nói:
- Huynh trưởng, Tiên Vu Trọng Thông kia cùng Tiêu Duệ có hiềm khích. Huynh làm cho Tiêu Vu Trọng Thông đi Nam Chiếu với Tiêu Duệ, có thể hay không…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh chẳng thèm ngó tới bĩu môi:
- Tiên Vu Trọng Thông kia tuy rằng âm hiểm giả dối, lại đầu phục Khánh Vương Lý Tông, nhưng hắn bất quá chỉ là một con chó săn mà thôi… Trước khác nay khác, ngày đó Tiêu Duệ bất quá chỉ là một bình dân dân chính. Mà Tiêu Duệ hiện giờ đã là tâm phúc thiên tử, phò mã công chúa, phụng chỉ khâm sai. Hắn xu nịnh nịnh bợ còn không kịp, sao dám sinh lòng ác ý? Sợ là cho hắn hai lá gan, hắn cũng không dám. Trừ phi, hắn không muốn mấy trăm tính mạng Tiên Vu gia của hắn.
Chương Cừu Liên Nhi nhíu mày, đối với lời huynh trưởng nói nàng có phần không cho là đúng. Tiên Vu Trọng Thông tự nhiên là tiểu nhân, giỏi nịnh bợ; nhưng chính bởi vì hắn là một tiểu nhân âm hiểm, mới càng nguy hiểm. Hơn nữa, hắn còn là một thương nhân không lợi ích không làm. Vì ích lợi, hắn bất kể điều gì cũng làm được.
Mẹ con huynh muội ba người đang tán gẫu trong sảnh, đề tài dần chuyển tới người Tiêu Duệ, còn nói một số ít chuyện nhà, đã thấy một người nhà báo lại:
- Hồi bẩm lão gia, Tiên Vu Trọng Thông đại nhân đến cầu kiến lão gia!
- Hắn tới làm gì?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhíu mày. Mặc dù có chút chán ghét, nhưng Tiên Vu Trọng Thông dù sao cũng là Tiết Độ Phó Sứ Kiếm Nam Đạo kiêm Thứ Sử Ích Châu triều đình bổ nhiệm, là phó của hắn. Phó thủ đăng môn cầu kiến, hắn làm chủ quan nếu không gặp vẫn có chút không thể nói nổi.
- Tiêu Duệ, chàng vẫn không trả lời ta.
Lý Đằng Không nhanh chân chạy tới, chắn trước ngựa Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng kéo vạt áo tiểu nha đầu, hai người cùng nhau đi vào trong lương đình.
- Đằng Không tiểu thư. Nàng cần gì chấp nhất như thế…
Tiêu Duệ xấu hổ cười.
- Không. Chàng trả lời ta, chàng đồng ý hay không?
Lý Đằng Không quật cường mím chiếc miệng nhỏ nhắn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tiêu Duệ ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại. Thấy trong làn khói bụi dày đặc kia, Lý Đằng Không phóng ngựa trở về thành mà lệ ảnh dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ. Tiêu Duệ không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ nàng còn là một đứa bé, có lẽ không cần bao lâu nàng sẽ quên mình đi. Là con gái thứ sáu được sủng ái nhất của Lý Lâm Phủ quyền cao chức trọng, nói vậy nàng rất nhanh sẽ có vô số người đăng môn cầu hôn.
Tiêu Duệ vung roi ngựa, nhìn mặt trời chói chang nắng hè nhô lên cao, thuận tay lau mồ hôi trên trán, cao giọng hô:
- Mau chóng khởi hành!
Roi ngựa vang lên, xe ngựa nhấp nhô, tinh kỳ phấp phới. Trên quan đạo từ Trường An đi đất Thục bụi mù nổi lên bốn phía, tiếng vó ngựa lao nhanh như khóc như bão.
Trong thành Ích Châu.
Trong hậu hoa viên nhà Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Chương Cừu Liên Nhi si ngốc đứng trên lầu các, mắt nhìn đám mây phía chân trời đông nam. Bên tai truyền đến tiếng ve cuồng loạn kêu to không biết mỏi mệt, trong lòng ngày càng buồn bực bất an.
Người kia đó, nam tử khiến nàng mơ mộng đó, hắn không chỉ mới thành danh thiên hạ đều biết ở Trường An, còn cưới hai kiều thê như hoa như ngọc, một trong số đó lại là công chúa Hàm Nghi đương triều.
Mấy ngày nay tới giờ, những bi thương hoặc chuyện tích hùng dũng của Tiêu Duệ ở Trường An cũng dần dần truyền vào đất Thục. Nghe được không ngờ hắn vì Ngọc Hoàn muội muội mà không tiếc kháng hôn kháng chỉ cận kề cái chết không theo, còn viết xuống “hỏi thế gian tình là vật chi" thiên cổ có một không hai. Mỗi lần Chương Cừu Liên Nhi ngâm tụng câu “hỏi thế gian tình là vật chi, sống chết một đời tương hứa" kia, cũng không nhịn được run rẩy trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Tình cảm của hắn đối với Ngọc Hoàn muội muội nặng như vậy, nhưng hắn đối với mình, có phải không hề có cảm giác không? Nước mắt Chương Cừu Liên Nhi bay bay. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng đều có một loại cảm giác gần như choáng váng.
Lại nghĩ tới công chúa Hàm Nghi đương triều từ bỏ tước vị kia, từ bỏ sự quang vinh nuông chiều của công chúa, không hề chùn lòng mà gả vào Tiêu gia, Chương Cừu Liên Nhi cũng âm thầm hỏi trong lòng mình: nếu là mình, có thể bỏ qua hết thảy không để ý ánh mắt thế tục mà nhào vào lòng nam tử mình yêu thương hay không?
Nhưng mà, người ta là lưỡng tình tương duyệt. Mà chính mình, cũng chỉ là tương tư đơn phương thôi. Chương Cừu Liên Nhi yếu ớt thở dài, sắc mặt đỏ lên, đáy lòng run rẩy.
Nàng vẫn nhìn như trước, mãi cho đến khi một thị nữ yên lặng tiến vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Tiểu thư, lão phu nhân và lão gia cho mời tiểu thư tới tiền thính nói chuyện.
- Đáng nguy, từ sau khi Tiêu Duệ rời đi, thân hình mảnh dẻ của nàng từ từ gầy yếu thêm, thực sự làm cho người ta đau lòng quá!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh đau lòng nắm tay thật nhanh:
- Đáng tiếc Tiêu Duệ kia đã đón dâu lập gia đình, hết thảy đều không kịp rồi.
Chương Cừu lão phu nhân thở dài:
- Con ta, thật sự không được, để lão thân mặt dày ra mặt thử ý tứ của Tiêu Duệ kia. Nếu công chúa đương triều đồng ý chung một chồng với Dương Ngọc Hoàn. Vậy Liên Nhi nhà chúng ta…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh hơi do dự một chút, trong lòng hắn cũng lay động. Nếu như không có chuyện Lý Nghi như vậy, có lẽ hắn còn không suy xét việc này. Nhưng nếu ngươi ta đều bỏ tước vị công chúa đương triều để gả, muội muội một tên Tiết Độ Sứ như mình cần gì phải tính toán danh phận chi li cái gì? Hơn nữa, muội muội nhà mình đã yêu Tiêu Duệ kia tận xương tủy. Nếu như tiếp tục tương tư đơn phương như vậy, dựa vào tính tình cao ngạo thanh cao của nàng, trừ khi hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan) quyết không thay đổi.
- Mẫu thân. Tiêu Duệ còn mấy ngày nữa là tới Ích Châu, sau đó từ Ích Châu đi tới Nam Chiếu. Chờ hắn đến đây, con thử ý tứ của hắn một chút. Ai, hiện tại không chỉ có vấn đề của Tiêu Duệ, còn phải nhìn hai vị phu nhân của người ta, nhất là công chúa Hàm Nghi kia có gật đầu hay không?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhíu nhíu mày, đột nhiên ngừng lại, ôn hòa nói:
- Tiểu muội!
Cuộc nói chuyện giữa huynh trưởng và mẫu thân của mình, Chương Cừu Liên Nhi đã nghe vào tai toàn bộ. Khuôn mặt đẹp tái nhợt của nàng có chút đỏ lên, mà thân hình nhu nhược mơ hồ phát run lảo đảo theo gió. Nàng duyên dáng đi tới vài bước, chậm rãi ngồi bên người Chương Cừu lão phu nhân. Tùy mẫu thân nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, môi anh đào đỏ tươi bị cắn gắt gao rỉ ra một chút máu, nàng thản nhiên nói:
- Mẫu thân, huynh trưởng. Không cần hai người lo lắng, chuyện của Liên Nhi, để cho Liên Nhi tự mình đến hỏi!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài một tiếng, vội vàng nói chuyển hướng:
- Liên Nhi, Tiêu Duệ phụng chỉ đi Nam Chiếu, còn hai ngày nữa là tới Ích Châu. Không phải muội rất thân mật với tiểu thư Ngọc Hoàn kia sao, đến lúc đó, hai người gặp nhau mấy ngày ---- ồ, đúng rồi, Tiêu Duệ làm huyện lệnh Nhung Châu. Ta nghe nói hắn phải an bài gia quyến ở Ích Châu.
- Phải không?
Chương Cừu Liên Nhi cười:
- Ta cùng Ngọc Hoàn muội muội cũng lâu rồi không gặp, lần này gặp nhau mấy ngày cũng tốt.
- Con ta, con không phải nói hoàng thượng ân sủng Tiêu Duệ sao? Như thế nào lại cố tình phong hắn làm huyện lệnh Nhung Châu? Chỗ Nhung Châu hoang dã kia…
Chương Cừu lão phu nhân nhíu mày:
- Dù cho làm Huyện lệnh thuộc về Ích Châu, cũng mạnh hơn trăm lần so với Nhung Châu kia.
- Theo ta đoán, hoàng thượng cố ý an bài Tiêu Duệ được mình coi trọng ở Nhung Châu, tất nhiên là vì Nam Chiếu. Hoàng thượng sợ Nam Chiếu kia kiêu ngạo… Tuy rằng chức vị của Tiêu Duệ khá thấp, nhưng hắn vừa là môn sinh thiên tử lại là nghĩa tử của Ngọc Chân điện hạ. Trong thiên hạ không người nào không biết hắn là người tâm phúc hoàng thượng có ý bồi dưỡng. Để hắn tọa trấn Nhung Châu, hoàn toàn có thể đảm đương người phát ngôn của hoàng thượng ở tây nam. Hơn nữa, chỉ sợ hoàng thượng cũng có vài phần kiêng kị đối với Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Đạo ta …
Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài, dừng lại một chút, lại nói.
- Tuy rằng hoàng thượng sắc phong ta làm Thượng thư hữu phó xạ kiêm nhiệm Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Đạo, nhưng không cho ta vào kinh… Lại lựa chọn đề bạt Tiên Vu Trọng Thông làm Tiết Độ Phó Sứ, đơn giản là để kiềm chế ta. Mà Tiên Vu Trọng Thông lại là người một mạch của Khánh Vương Lý Tông, hoàng thượng lại lo lắng Tiên Vu Trọng Thông, cho nên mới xếp Tiêu Duệ tiến vào Kiếm Nam Đạo. Ghế Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu trống nhiều ngày, nhưng hoàng thượng chậm chạp không chịu bổ nhiệm Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu, chỉ sợ là vì ngày sau để Tiêu Duệ tiếp quản phủ Đô Đốc Nhung Châu thậm chí phủ Đô Đốc Diêu Châu trong cảnh nội Nam Chiếu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, lần này Tiêu Duệ thuận lợi hoàn thành sứ mệnh, thánh chỉ hoàng thượng bổ nhiệm hắn kiêm nhiệm Đô Đốc phủ Đô Đốc Nhung Châu sẽ hạ xuống.
- Mẫu thân, tiểu muội, mọi người xem đi. Một người vừa đăng khoa Trạng Nguyên công, trong một năm ngắn ngủi sẽ ngồi lên chức quan chính ngũ phẩm hạ cấp, tay cầm thực quyền. Loại ân sủng này có thể nói không gì sánh nổi.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh cười cười:
- Tiêu Duệ tiền đồ vô lượng, điểm này từ một năm trước ta đã cho là như thế. Kẻ này tính tình trầm ổn, bụng đầy tài hoa, càng khó được là, hắn làm việc tuân theo lễ nghi lại không cổ hủ. Hắn có thể có ngày hôm nay kỳ thật là hợp tình hợp lý. Huống chỉ, hắn là phò mã gia của công chúa Hàm Nghi. Mặc dù không có danh hào phò mã chân chính, nhưng trên thực tế ai dám khinh thường hắn?
- Một Kiếm Nam Đạo nho nhỏ, đáng để hoàng thượng coi trọng như thế…
Chương Cừu Liên Nhi nhẹ nhàng rút tay trong tay mẫu thân ra, buồn bã nói:
- Dù sao Tiêu Duệ còn trẻ, trọng trách như thế…
- Không nên coi thường Kiếm Nam Đạo chúng ta.
Mày Chương Cừu Kiêm Quỳnh giương lên:
- Trước mắt, hoàng thượng coi trọng nhất đúng là Kiếm Nam Đạo. Không chỉ bởi vì Kiếm Nam Đạo giàu có và đông đúc, là trọng trấn thuế má của triều đình, cũng bởi vì Kiếm Nam Đạo ở xa phía tây nam, kiềm chế Thổ Phiên và Nam Chiếu. Nếu chẳng may Kiếm Nam Đạo thất thủ, làm cho người Nam Chiếu và Thổ Phiên tiến quân thần tốc, Đại Đường sẽ nguy.
Chương Cừu Liên Nhi ồ một tiếng, liền không nói nữa. Nàng không có hứng thú quá lớn đối với quốc gia đại sự này đó. Tâm tư trong bụng nàng hiện giờ đều bởi vì Tiêu Duệ sắp đến Ích Châu mà trở nên khẩn trương và lo sợ không yên. Nàng vừa hận Tiêu Duệ không thể lập tức xuất hiện trước mặt nàng, lại sợ hãi Tiêu Duệ giáp mặt ---- bởi vì, nàng không biết đối mặt với Tiêu Duệ như thế nào. Hết thảy những điều này lại lặp lại mấy ngày sau, đối với mình mà nói, không chừng lại là một hồi luyện ngục tình cảm.
Nàng đang u oán mà suy nghĩ tâm sự của mình, lại nghe Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói:
- Tiêu Duệ phụng chỉ đi tuần Nam Chiếu, xem lễ Nam Chiếu Vương đăng vị đại điển. Ta cũng sẽ làm cho Tiết Độ Phó Sứ Tiên Vu Trọng Thông mang 1000 sĩ tốt tiến tới làm đặc sứ xem lễ của ta, cũng tiện đường bảo hộ Tiêu Duệ đi Nam Chiếu.
Chương Cừu Liên Nhi cả kinh, run giọng nói:
- Huynh trưởng, Tiên Vu Trọng Thông kia cùng Tiêu Duệ có hiềm khích. Huynh làm cho Tiêu Vu Trọng Thông đi Nam Chiếu với Tiêu Duệ, có thể hay không…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh chẳng thèm ngó tới bĩu môi:
- Tiên Vu Trọng Thông kia tuy rằng âm hiểm giả dối, lại đầu phục Khánh Vương Lý Tông, nhưng hắn bất quá chỉ là một con chó săn mà thôi… Trước khác nay khác, ngày đó Tiêu Duệ bất quá chỉ là một bình dân dân chính. Mà Tiêu Duệ hiện giờ đã là tâm phúc thiên tử, phò mã công chúa, phụng chỉ khâm sai. Hắn xu nịnh nịnh bợ còn không kịp, sao dám sinh lòng ác ý? Sợ là cho hắn hai lá gan, hắn cũng không dám. Trừ phi, hắn không muốn mấy trăm tính mạng Tiên Vu gia của hắn.
Chương Cừu Liên Nhi nhíu mày, đối với lời huynh trưởng nói nàng có phần không cho là đúng. Tiên Vu Trọng Thông tự nhiên là tiểu nhân, giỏi nịnh bợ; nhưng chính bởi vì hắn là một tiểu nhân âm hiểm, mới càng nguy hiểm. Hơn nữa, hắn còn là một thương nhân không lợi ích không làm. Vì ích lợi, hắn bất kể điều gì cũng làm được.
Mẹ con huynh muội ba người đang tán gẫu trong sảnh, đề tài dần chuyển tới người Tiêu Duệ, còn nói một số ít chuyện nhà, đã thấy một người nhà báo lại:
- Hồi bẩm lão gia, Tiên Vu Trọng Thông đại nhân đến cầu kiến lão gia!
- Hắn tới làm gì?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhíu mày. Mặc dù có chút chán ghét, nhưng Tiên Vu Trọng Thông dù sao cũng là Tiết Độ Phó Sứ Kiếm Nam Đạo kiêm Thứ Sử Ích Châu triều đình bổ nhiệm, là phó của hắn. Phó thủ đăng môn cầu kiến, hắn làm chủ quan nếu không gặp vẫn có chút không thể nói nổi.
Tác giả :
Cách Ngư