Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 3 - Chương 142: Tiêu gia giấu kiều
Ngọc Hoàn và Tiêu Nguyệt tới Trường An, Tiêu Duệ đương nhiên không thể ở lại Yên La Cốc, liền lưu lại trong phủ. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Hoàn và Tiêu Nguyệt có ý muốn đi dạo trong thành, nhưng không nghĩ lại bị Tiêu Duệ phản đối mãnh liệt. Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu trừng mắt liếc Tiêu Duệ:
- Tử Trường, tỷ muội chúng ta vất vả đến Trường An một chuyến, sao có thể không ra ngoài nhìn xem phong cảnh dưới chân thiên tử chứ?
Tiêu Duệ cười khổ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói được lý do gì, đành phải trầm mặc không nói. Vẫn là Ngọc Hoàn luôn dịu dàng chiều hắn, thấy hắn phản đối, cho rằng Tiêu lang quan tâm mình mệt nhọc đường xa, thì cười nói chuyện giúp Tiêu Duệ:
- Tỷ tỷ, Tiêu lang nhất định là thấy chúng ta lặn lội đường xa mà đến, muốn chúng ta nghỉ ngơi thân thể trong nhà một chút.
Tiêu Nguyệt bĩu môi, không cho là đúng.
Càng làm Tiêu Nguyệt kỳ quái chính là, Ngọc Chân đột nhiên tìm đến, muốn gặp Ngọc Hoàn và Tiêu Nguyệt. Nhưng không biết tại sao, Tiêu Duệ sống chết không đồng ý Ngọc Hoàn đi gặp Ngọc Chân, hỏi lý do hắn luôn bảo trì trầm mặc. Lần này, ngay cả Ngọc Hoàn cũng có chút buồn bực:
- Tiêu lang, chàng làm gì vậy? Ngọc Chân điện hạ người ta hạ mình tới chơi, ta sao có thể không gặp? Vạn nhất đắc tội Ngọc Chân điện hạ, như vậy sao có thể được?
Tiêu Nguyệt cả giận nói:
- Tử Trường, đệ rốt cuộc muốn làm gì? Đệ quả thực chính là chẳng hiểu ra sao cả!
Tiêu Duệ cười khổ, nhìn dung nhanh tuyệt thế của Ngọc Hoàn, thật lâu sau mới phức tạp nói:
- Tỷ tỷ, cuộc sống rối loạn của quyền quý Trường An không phải tỷ có thể tưởng tượng. Ngọc Hoàn dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành khuynh quốc, một khi bên ngoài biết, ta lo lắng sẽ rước lấy phiền toái.
Chờ Tiêu Duệ cúi đầu nói cẩn thận một lần chuyện nhìn mãi thành quen đám quyền quý Đại Đường phong hoa tuyết nguyệt dâm đãng hỗn loạn, nhất là nghe nói thái tử trước là Lý Anh tự thiêu mà chết không ngờ có tình cảm rất đặc thù với Huệ Phi của Lý Long Cơ, sắc mặt Tiêu Nguyệt trắng bệch, nàng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình… Những điều này, đã vượt qua khỏi phạm trù cảm giác và chịu đựng của nàng.
Tuy rằng Tiêu Nguyệt cũng xuất thân từ nhà giàu có ở Đại Đường nhưng dù sao thời gian Tiêu gia suy tàn, tuổi nàng còn quá nhỏ.
Ngọc Hoàn cũng khiếp sợ si ngốc nhìn Tiêu Duệ, giống như nằm mơ. Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Nguyệt dần hiểu được, đệ đệ nhà mình vì cái gì lại không muốn để Ngọc Hoàn xuất đầu lộ diện như vậy ---- so với hơn một năm trước, sự ngây ngô trên người thiếu nữ sớm đã mất đi, dung nhan càng thêm xinh đẹp tuyệt thế. Một tiểu mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc như vậy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đám quyền quý Đại Đường, không chừng sẽ có một số kẻ vô sỉ mơ ước sắc đẹp của nàng.
Ba người đang nói chuyện, đột nhiên Tú Nhi ho khan vài tiếng ngắn ngủi ngoài cửa, Tiêu Duệ nhìn lại, thấy Ngọc Chân duyên dáng đi đến, trên mặt quyến rũ lộ vẻ không hài lòng:
- Tử Trường, không ngờ con để cho ta chờ trong phòng khách lâu như vậy.
Tiêu Duệ xấu hổ cười, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Tiêu Nguyệt và Ngọc Hoàn. Tiêu Nguyệt nghiêm mặt, duyên dáng hành lễ:
- Dân nữ Tiêu Nguyệt bái kiện Ngọc Chân điện hạ!
Ngọc Chân liếc Tiêu Nguyệt một cái, mỉm cười cúi người đỡ Tiêu Nguyệt lên:
- Ngươi là Tiêu Nguyệt tỷ tỷ của Tiêu Duệ? Quả nhiên là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trang nhã tự nhiên. Không hổ danh là con gái của Tiêu Chí Trung… Nhớ năm đó lúc ngươi ra đời, ta còn là uống rượu tròn tháng của ngươi với Thái Bình hoàng cô… Nhoáng cái một thời gian trôi qua, ngươi đã là người có chồng. Đời người như hạt bụi, cảnh còn người mất, chẳng phải làm cho người ta than thở?
Mắt Tiêu Nguyệt đỏ lên, nhớ tới Tiêu gia ngày đó vinh hoa phú quý thịnh vượng, không khỏi âm thầm thương cảm không ngừng. Ngọc Chân khoát tay áo, ngoài cửa, một thị nữ nhanh chân cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh mỹ tới:
- Đây là một chút trang sức châu báu, xem như ta tặng ngươi làm lễ gặp mặt đi.
- Điện hạ, dân nữ không dám.
Tiêu Nguyệt vội vàng khom người thi lễ.
- Chúng ta là người một nhà, làm gì khách sao như thế. Nhận lấy đi.
Ngọc Chân đưa ánh mắt thanh lịch đặt trên người Ngọc Hoàn hơi cúi đầu đứng một bên, quần áo trắng u nhiên nhưng xuất trần, tỉ mỉ đánh giá vài lần, không khỏi ngạc nhiên thán phục nói:
- Đây là tiểu thư Dương gia? Dung nhan quả nhiên khuynh quốc khuynh thành. Khó trách Tử Trường con ta không tiếc kháng chỉ kháng hôn vì ngươi! Lại khó trách tiểu oán gia này nghe được ngươi đến Trường An liền không nán lại Yên La Cốc được… Tử Trường, thật ra diễm phúc của con không thấp!
Tiêu Duệ mỉm cười.
- Dân nữ Dương thị Ngọc Hoàn bái kiến Ngọc Chân điện hạ!
Ngọc Hoàn lấy lại bình tĩnh, tự nhiên quỳ xuống, hành lễ.
Nụ cười trên mắt Ngọc Chân càng thêm nặng nề, không có lập tức nâng Ngọc Hoàn dậy, chẳng qua đợi sau khi thiếu nữ lạy ba lần mới cúi người kéo ngọc thủ của nàng, ánh mắt kinh diễm vẫn di chuyển vòng vo trên dung nhan tuyệt mỹ của Ngọc Hoàn, thở dài nói:
- Quả nhiên là nụ hoa muốn nở, ta thấy còn yêu --- ngươi cùng Tử Trường thật ra là một đôi tài mạo tương xứng. Tử Trường là con của ta, ngươi lại là vị hôn thê của hắn, vậy cũng là hài tử của ta, mẹ tự nhiên nhận ba lạy này của con.
Ngọc Hoàn ngẩn ra, nhưng thiếu nữ thanh tú nhu thuận chợt kịp phản ứng, nàng kính cẩn vén áo thi lễ:
- Ngọc Hoàn bái kiến mẫu thân!
Ngọc Chân lại thở dài, đột nhiên lấy tay cởi một chiếc ngọc bội tinh mỹ bên hông xuống, đưa tới tay Ngọc Hoàn, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, miếng ngọc bội này theo ta 20 năm, hôm nay liền chuyển cho con…
Sau khi Ngọc Chân nói chuyện hâm nóng tình cảm với Tiêu Nguyệt và Dương Ngọc Hoàn trong thư phòng của Tiêu Duệ, liền cáo từ rời đi. Tiêu Duệ một đường tiễn nàng ra cửa. Ngọc Chân đang muốn lên xe ngựa, thấy bộ dáng Tiêu Duệ có điều muốn nói lại thôi, không khỏi lộ ra ngón tay ngọc đẩy dẩy trán hắn:
- Tiểu oan gia, thật ra diễm phúc của con không thấp… Có thể con còn không biết, sáng sớm nay, hoàng thượng đã phế tước vị công chúa của Hàm Nghi, ngày mai Hàm Nghi sẽ tới ở tạm trong Yên La Cốc. Ba ngày sau, hoàng thượng sẽ hạ chỉ thưởng hôn cho ba con, nếu Ngọc Hoàn đã đến Trường An, ta xem hay là nhanh chóng xử lý hôn sự này đi… Chẳng qua, tiểu oan gia, mẫu thân phải nhắc nhở con, con lập tức lấy được người duyên dáng xinh đẹp như hoa, cũng không nên mâu thuẫn nội bộ --- hừ, nếu con dám nặng bên này nhẹ bên kia, mẫu thân sẽ không tha cho con!
- Mẫu thân, hôn sự liền do mẫu thân làm chủ ---- chỉ có điều, Tiêu Duệ không muốn phô trương quá mức, tốt nhất không nên làm người khác chú ý mới tốt.
Tiêu Duệ do dự một chút, vẫn là nói ra sự lo lắng của mình:
- Con sợ có người mơ ước sắc đẹp của Ngọc Hoàn…
Ngọc Chân ngẩn ra, đột nhiên bật cười:
- Tiểu oan gia con có phải uống lộn thuốc hay không, không ngờ con sợ hãi người khác tới đoạt vợ của con? Ha ha, có mẹ ở đây, ai dám? Hơn nữa, đoạt vợ người khác cũng là trọng tội, ai dám không nhìn luật pháp Đại Đường?
- Nếu là hoàng thượng thì…
Tiêu Duệ cắn chặt răng, đột nhiên cúi đầu nói.
Ngọc Chân biến sắc, khoát tay áo, trách mắng:
- Làm càn!
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, im lặng cúi đầu.
Ngọc Chân nhìn bốn phía, phất tay làm thị nữ lui xuống, lúc này mới tiến tới:
- Tiểu oan gia con điên rồi phải không? Lời này may mắn nói trước mặt ta, nếu để cho người khác nghe được, con không muốn mạng nữa sao?
Dường như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt quyến rũ của Ngọc Chân đỏ lên, gắt gao mím môi, nàng u oán thở dài:
- Cũng được, mẫu thân liền an bài cho con. Vốn, hoàng thượng và các phi tần trong cung chắc chắn muốn có mặt trong hôn lễ của con, nếu như vậy… Ta liền nghĩ biện pháp không cho hoàng thượng đến là được… Tiểu oan gia, ý niệm hoang đường trong đầu con từ đâu đến vậy?
- Chẳng qua, con nói cũng đúng, vị hôn thê này của con quả thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta choáng váng, ngay cả mẫu thân cũng nhịn không được sinh ra vài phần thương tiếc với nàng. Tiểu oan gia, con cần phải xem trọng cho tốt vợ của mình, không cần đến lúc rước lấy sai lầm, còn làm cho mẫu thân lau mông cho con.
Ngọc Chân nói xong những lời nói ôn nhu quyến rũ cực kỳ ái muội, nàng lưu luyến vỗ bải vai Tiêu Duệ:
- Mẫu thân đi rồi, mẫu thân trở về liền phái người bắt đầu chuẩn bị đại hôn cho các con --- con đã không muốn phô trương, như vậy đem hôn lễ bố trí trong Yên La Cốc đi…
Quả nhiên như lời Ngọc Chân, ngày thứ hai, Hàm Nghi công chúa bỏ đi cung váy công chúa hoa lệ, đổi lại quần áo đạo bào màu xanh, rớt lệ chia tay với đám người Võ Huệ Phi ở cửa cung, một đường được người của Ngọc Chân đón đi Yên La Cốc. Mà Lý Long Cơ chợt hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, môn sinh thiên tử, tân khoa Trạng Nguyên Tiêu Duệ một tháng sau cưới nữ đạo sĩ Yên La Cốc đạo hào Huyễn Chân và cô gái Dương gia Lạc Dương Dương Ngọc Hoàn, hai nàng đều là chính thê không phân lớn nhỏ.
Tin tức này vừa ra, triều đình và dân chúng chấn động. Ai không biết, nữ đạo sĩ đạo hào Huyễn Chân này mấy ngày trước còn là công chúa Hàm Nghi Đại Đường, hoàng gia làm ra sương mù như thế này, trong lòng ai cũng rõ ràng như gương, nhưng lại không ai dám nói rõ. Công chúa Hàm Nghi sẽ cùng với cô gái Dương gia gả cho Tiêu Duệ, chuyện này tuy rằng đám quyền quý và dân chúng trong thành Trường An đều sớm đã đoán trước, nhưng chợt nghe tin vui, vẫn khiến cho người ta cảm khái hâm mộ không ngừng, trong lúc nhất thời, nữ đạo sĩ Huyễn Chân kia, cô gái Ngọc Hoàn Dương gia bị Tiêu Duệ giấu chưa từng lộ ra chân diện mục kia, cũng trở thành nhân vật trong tin tức mới trong thành Trường An cùng với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ chỉ có một người thân là Tiêu Nguyệt, lại có Ngọc Chân người mẹ nuôi nhận biết nửa đường. Mà Dương Ngọc Hoàn đã có mẫu thân và phần lớn thân quyến, Tiêu Duệ sớm đã phái người phân biệt chạy nhanh tới Lạc Dương và Ích Châu báo tin, làm cho người Dương gia vội vàng chạy tới Trường An tham dự hôn lễ.
Mà về phần lễ nghi chi tiết rườm rà khác của hôn lễ, thì hoàn toàn do Ngọc Chân đảm nhiện tất cả, Tiêu Duệ cũng được vui vẻ thanh nhàn. Trong đoạn cuộc sống trước hôn nhân này, mỗi ngày hắn đều ở nhà uống rượu mua vui với Ngọc Hoàn, các vài ngày cũng đi Yên La La Cốc thỉnh an Ngọc chân, thuận tiện hỏi tiến trình của hôn lễ.
Tiêu Duệ nguyên bản đối với việc Lý Nghi còn có chút lo sợ bất an, đánh giá thật cẩn thận hơn nửa ngày nghĩ sẵn trong đầu mới nhắc tới với Ngọc Hoàn, nhưng không nghĩ rằng Ngọc Hoàn không để ý chút nào rúc vào trong ngực hắn, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, chàng không cần phải lo lắng về ta ---- chàng thế thể vì ta mà ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ… Ngọc Hoàn có thể vì Tiêu lang và vui vẻ ở chung với Hàm Nghi công chúa --- chỉ có điều, Ngọc Hoàn vẫn có chút sợ hãi, nàng dù sao cũng là công chúa…
Tiêu Duệ gắt gao ôm lấy thiếu nữ, cảm động vì thiếu nữ khoan dung độ lượng và khéo hiểu lòng người:
- Nghi nhi rất dễ gần, tính tình của nàng không màng danh lợi, rất có ý chí…
- Ừ, Tiêu lang, chàng mang Ngọc Hoàn đi Yên La Cốc gặp Nghi tỷ tỷ đi.
Mày liễu Ngọc Hoàn nhẹ nhàng nhướng lên:
- Dù sao nàng cũng là công chúa, Ngọc Hoàn nguyện ý tôn nàng làm tỷ tỷ.
- Được, giờ chúng ta đi.
Trong lòng Tiêu Duệ thư sướng, cúi người hôn lên trán trắng mịn của thiếu nữ một cái:
- Nha đầu ngốc, đều là người một nhà còn phân lớn nhỏ cái gì?
- Tử Trường, tỷ muội chúng ta vất vả đến Trường An một chuyến, sao có thể không ra ngoài nhìn xem phong cảnh dưới chân thiên tử chứ?
Tiêu Duệ cười khổ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói được lý do gì, đành phải trầm mặc không nói. Vẫn là Ngọc Hoàn luôn dịu dàng chiều hắn, thấy hắn phản đối, cho rằng Tiêu lang quan tâm mình mệt nhọc đường xa, thì cười nói chuyện giúp Tiêu Duệ:
- Tỷ tỷ, Tiêu lang nhất định là thấy chúng ta lặn lội đường xa mà đến, muốn chúng ta nghỉ ngơi thân thể trong nhà một chút.
Tiêu Nguyệt bĩu môi, không cho là đúng.
Càng làm Tiêu Nguyệt kỳ quái chính là, Ngọc Chân đột nhiên tìm đến, muốn gặp Ngọc Hoàn và Tiêu Nguyệt. Nhưng không biết tại sao, Tiêu Duệ sống chết không đồng ý Ngọc Hoàn đi gặp Ngọc Chân, hỏi lý do hắn luôn bảo trì trầm mặc. Lần này, ngay cả Ngọc Hoàn cũng có chút buồn bực:
- Tiêu lang, chàng làm gì vậy? Ngọc Chân điện hạ người ta hạ mình tới chơi, ta sao có thể không gặp? Vạn nhất đắc tội Ngọc Chân điện hạ, như vậy sao có thể được?
Tiêu Nguyệt cả giận nói:
- Tử Trường, đệ rốt cuộc muốn làm gì? Đệ quả thực chính là chẳng hiểu ra sao cả!
Tiêu Duệ cười khổ, nhìn dung nhanh tuyệt thế của Ngọc Hoàn, thật lâu sau mới phức tạp nói:
- Tỷ tỷ, cuộc sống rối loạn của quyền quý Trường An không phải tỷ có thể tưởng tượng. Ngọc Hoàn dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành khuynh quốc, một khi bên ngoài biết, ta lo lắng sẽ rước lấy phiền toái.
Chờ Tiêu Duệ cúi đầu nói cẩn thận một lần chuyện nhìn mãi thành quen đám quyền quý Đại Đường phong hoa tuyết nguyệt dâm đãng hỗn loạn, nhất là nghe nói thái tử trước là Lý Anh tự thiêu mà chết không ngờ có tình cảm rất đặc thù với Huệ Phi của Lý Long Cơ, sắc mặt Tiêu Nguyệt trắng bệch, nàng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình… Những điều này, đã vượt qua khỏi phạm trù cảm giác và chịu đựng của nàng.
Tuy rằng Tiêu Nguyệt cũng xuất thân từ nhà giàu có ở Đại Đường nhưng dù sao thời gian Tiêu gia suy tàn, tuổi nàng còn quá nhỏ.
Ngọc Hoàn cũng khiếp sợ si ngốc nhìn Tiêu Duệ, giống như nằm mơ. Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Nguyệt dần hiểu được, đệ đệ nhà mình vì cái gì lại không muốn để Ngọc Hoàn xuất đầu lộ diện như vậy ---- so với hơn một năm trước, sự ngây ngô trên người thiếu nữ sớm đã mất đi, dung nhan càng thêm xinh đẹp tuyệt thế. Một tiểu mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc như vậy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đám quyền quý Đại Đường, không chừng sẽ có một số kẻ vô sỉ mơ ước sắc đẹp của nàng.
Ba người đang nói chuyện, đột nhiên Tú Nhi ho khan vài tiếng ngắn ngủi ngoài cửa, Tiêu Duệ nhìn lại, thấy Ngọc Chân duyên dáng đi đến, trên mặt quyến rũ lộ vẻ không hài lòng:
- Tử Trường, không ngờ con để cho ta chờ trong phòng khách lâu như vậy.
Tiêu Duệ xấu hổ cười, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Tiêu Nguyệt và Ngọc Hoàn. Tiêu Nguyệt nghiêm mặt, duyên dáng hành lễ:
- Dân nữ Tiêu Nguyệt bái kiện Ngọc Chân điện hạ!
Ngọc Chân liếc Tiêu Nguyệt một cái, mỉm cười cúi người đỡ Tiêu Nguyệt lên:
- Ngươi là Tiêu Nguyệt tỷ tỷ của Tiêu Duệ? Quả nhiên là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trang nhã tự nhiên. Không hổ danh là con gái của Tiêu Chí Trung… Nhớ năm đó lúc ngươi ra đời, ta còn là uống rượu tròn tháng của ngươi với Thái Bình hoàng cô… Nhoáng cái một thời gian trôi qua, ngươi đã là người có chồng. Đời người như hạt bụi, cảnh còn người mất, chẳng phải làm cho người ta than thở?
Mắt Tiêu Nguyệt đỏ lên, nhớ tới Tiêu gia ngày đó vinh hoa phú quý thịnh vượng, không khỏi âm thầm thương cảm không ngừng. Ngọc Chân khoát tay áo, ngoài cửa, một thị nữ nhanh chân cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh mỹ tới:
- Đây là một chút trang sức châu báu, xem như ta tặng ngươi làm lễ gặp mặt đi.
- Điện hạ, dân nữ không dám.
Tiêu Nguyệt vội vàng khom người thi lễ.
- Chúng ta là người một nhà, làm gì khách sao như thế. Nhận lấy đi.
Ngọc Chân đưa ánh mắt thanh lịch đặt trên người Ngọc Hoàn hơi cúi đầu đứng một bên, quần áo trắng u nhiên nhưng xuất trần, tỉ mỉ đánh giá vài lần, không khỏi ngạc nhiên thán phục nói:
- Đây là tiểu thư Dương gia? Dung nhan quả nhiên khuynh quốc khuynh thành. Khó trách Tử Trường con ta không tiếc kháng chỉ kháng hôn vì ngươi! Lại khó trách tiểu oán gia này nghe được ngươi đến Trường An liền không nán lại Yên La Cốc được… Tử Trường, thật ra diễm phúc của con không thấp!
Tiêu Duệ mỉm cười.
- Dân nữ Dương thị Ngọc Hoàn bái kiến Ngọc Chân điện hạ!
Ngọc Hoàn lấy lại bình tĩnh, tự nhiên quỳ xuống, hành lễ.
Nụ cười trên mắt Ngọc Chân càng thêm nặng nề, không có lập tức nâng Ngọc Hoàn dậy, chẳng qua đợi sau khi thiếu nữ lạy ba lần mới cúi người kéo ngọc thủ của nàng, ánh mắt kinh diễm vẫn di chuyển vòng vo trên dung nhan tuyệt mỹ của Ngọc Hoàn, thở dài nói:
- Quả nhiên là nụ hoa muốn nở, ta thấy còn yêu --- ngươi cùng Tử Trường thật ra là một đôi tài mạo tương xứng. Tử Trường là con của ta, ngươi lại là vị hôn thê của hắn, vậy cũng là hài tử của ta, mẹ tự nhiên nhận ba lạy này của con.
Ngọc Hoàn ngẩn ra, nhưng thiếu nữ thanh tú nhu thuận chợt kịp phản ứng, nàng kính cẩn vén áo thi lễ:
- Ngọc Hoàn bái kiến mẫu thân!
Ngọc Chân lại thở dài, đột nhiên lấy tay cởi một chiếc ngọc bội tinh mỹ bên hông xuống, đưa tới tay Ngọc Hoàn, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, miếng ngọc bội này theo ta 20 năm, hôm nay liền chuyển cho con…
Sau khi Ngọc Chân nói chuyện hâm nóng tình cảm với Tiêu Nguyệt và Dương Ngọc Hoàn trong thư phòng của Tiêu Duệ, liền cáo từ rời đi. Tiêu Duệ một đường tiễn nàng ra cửa. Ngọc Chân đang muốn lên xe ngựa, thấy bộ dáng Tiêu Duệ có điều muốn nói lại thôi, không khỏi lộ ra ngón tay ngọc đẩy dẩy trán hắn:
- Tiểu oan gia, thật ra diễm phúc của con không thấp… Có thể con còn không biết, sáng sớm nay, hoàng thượng đã phế tước vị công chúa của Hàm Nghi, ngày mai Hàm Nghi sẽ tới ở tạm trong Yên La Cốc. Ba ngày sau, hoàng thượng sẽ hạ chỉ thưởng hôn cho ba con, nếu Ngọc Hoàn đã đến Trường An, ta xem hay là nhanh chóng xử lý hôn sự này đi… Chẳng qua, tiểu oan gia, mẫu thân phải nhắc nhở con, con lập tức lấy được người duyên dáng xinh đẹp như hoa, cũng không nên mâu thuẫn nội bộ --- hừ, nếu con dám nặng bên này nhẹ bên kia, mẫu thân sẽ không tha cho con!
- Mẫu thân, hôn sự liền do mẫu thân làm chủ ---- chỉ có điều, Tiêu Duệ không muốn phô trương quá mức, tốt nhất không nên làm người khác chú ý mới tốt.
Tiêu Duệ do dự một chút, vẫn là nói ra sự lo lắng của mình:
- Con sợ có người mơ ước sắc đẹp của Ngọc Hoàn…
Ngọc Chân ngẩn ra, đột nhiên bật cười:
- Tiểu oan gia con có phải uống lộn thuốc hay không, không ngờ con sợ hãi người khác tới đoạt vợ của con? Ha ha, có mẹ ở đây, ai dám? Hơn nữa, đoạt vợ người khác cũng là trọng tội, ai dám không nhìn luật pháp Đại Đường?
- Nếu là hoàng thượng thì…
Tiêu Duệ cắn chặt răng, đột nhiên cúi đầu nói.
Ngọc Chân biến sắc, khoát tay áo, trách mắng:
- Làm càn!
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, im lặng cúi đầu.
Ngọc Chân nhìn bốn phía, phất tay làm thị nữ lui xuống, lúc này mới tiến tới:
- Tiểu oan gia con điên rồi phải không? Lời này may mắn nói trước mặt ta, nếu để cho người khác nghe được, con không muốn mạng nữa sao?
Dường như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt quyến rũ của Ngọc Chân đỏ lên, gắt gao mím môi, nàng u oán thở dài:
- Cũng được, mẫu thân liền an bài cho con. Vốn, hoàng thượng và các phi tần trong cung chắc chắn muốn có mặt trong hôn lễ của con, nếu như vậy… Ta liền nghĩ biện pháp không cho hoàng thượng đến là được… Tiểu oan gia, ý niệm hoang đường trong đầu con từ đâu đến vậy?
- Chẳng qua, con nói cũng đúng, vị hôn thê này của con quả thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta choáng váng, ngay cả mẫu thân cũng nhịn không được sinh ra vài phần thương tiếc với nàng. Tiểu oan gia, con cần phải xem trọng cho tốt vợ của mình, không cần đến lúc rước lấy sai lầm, còn làm cho mẫu thân lau mông cho con.
Ngọc Chân nói xong những lời nói ôn nhu quyến rũ cực kỳ ái muội, nàng lưu luyến vỗ bải vai Tiêu Duệ:
- Mẫu thân đi rồi, mẫu thân trở về liền phái người bắt đầu chuẩn bị đại hôn cho các con --- con đã không muốn phô trương, như vậy đem hôn lễ bố trí trong Yên La Cốc đi…
Quả nhiên như lời Ngọc Chân, ngày thứ hai, Hàm Nghi công chúa bỏ đi cung váy công chúa hoa lệ, đổi lại quần áo đạo bào màu xanh, rớt lệ chia tay với đám người Võ Huệ Phi ở cửa cung, một đường được người của Ngọc Chân đón đi Yên La Cốc. Mà Lý Long Cơ chợt hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, môn sinh thiên tử, tân khoa Trạng Nguyên Tiêu Duệ một tháng sau cưới nữ đạo sĩ Yên La Cốc đạo hào Huyễn Chân và cô gái Dương gia Lạc Dương Dương Ngọc Hoàn, hai nàng đều là chính thê không phân lớn nhỏ.
Tin tức này vừa ra, triều đình và dân chúng chấn động. Ai không biết, nữ đạo sĩ đạo hào Huyễn Chân này mấy ngày trước còn là công chúa Hàm Nghi Đại Đường, hoàng gia làm ra sương mù như thế này, trong lòng ai cũng rõ ràng như gương, nhưng lại không ai dám nói rõ. Công chúa Hàm Nghi sẽ cùng với cô gái Dương gia gả cho Tiêu Duệ, chuyện này tuy rằng đám quyền quý và dân chúng trong thành Trường An đều sớm đã đoán trước, nhưng chợt nghe tin vui, vẫn khiến cho người ta cảm khái hâm mộ không ngừng, trong lúc nhất thời, nữ đạo sĩ Huyễn Chân kia, cô gái Ngọc Hoàn Dương gia bị Tiêu Duệ giấu chưa từng lộ ra chân diện mục kia, cũng trở thành nhân vật trong tin tức mới trong thành Trường An cùng với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ chỉ có một người thân là Tiêu Nguyệt, lại có Ngọc Chân người mẹ nuôi nhận biết nửa đường. Mà Dương Ngọc Hoàn đã có mẫu thân và phần lớn thân quyến, Tiêu Duệ sớm đã phái người phân biệt chạy nhanh tới Lạc Dương và Ích Châu báo tin, làm cho người Dương gia vội vàng chạy tới Trường An tham dự hôn lễ.
Mà về phần lễ nghi chi tiết rườm rà khác của hôn lễ, thì hoàn toàn do Ngọc Chân đảm nhiện tất cả, Tiêu Duệ cũng được vui vẻ thanh nhàn. Trong đoạn cuộc sống trước hôn nhân này, mỗi ngày hắn đều ở nhà uống rượu mua vui với Ngọc Hoàn, các vài ngày cũng đi Yên La La Cốc thỉnh an Ngọc chân, thuận tiện hỏi tiến trình của hôn lễ.
Tiêu Duệ nguyên bản đối với việc Lý Nghi còn có chút lo sợ bất an, đánh giá thật cẩn thận hơn nửa ngày nghĩ sẵn trong đầu mới nhắc tới với Ngọc Hoàn, nhưng không nghĩ rằng Ngọc Hoàn không để ý chút nào rúc vào trong ngực hắn, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, chàng không cần phải lo lắng về ta ---- chàng thế thể vì ta mà ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ… Ngọc Hoàn có thể vì Tiêu lang và vui vẻ ở chung với Hàm Nghi công chúa --- chỉ có điều, Ngọc Hoàn vẫn có chút sợ hãi, nàng dù sao cũng là công chúa…
Tiêu Duệ gắt gao ôm lấy thiếu nữ, cảm động vì thiếu nữ khoan dung độ lượng và khéo hiểu lòng người:
- Nghi nhi rất dễ gần, tính tình của nàng không màng danh lợi, rất có ý chí…
- Ừ, Tiêu lang, chàng mang Ngọc Hoàn đi Yên La Cốc gặp Nghi tỷ tỷ đi.
Mày liễu Ngọc Hoàn nhẹ nhàng nhướng lên:
- Dù sao nàng cũng là công chúa, Ngọc Hoàn nguyện ý tôn nàng làm tỷ tỷ.
- Được, giờ chúng ta đi.
Trong lòng Tiêu Duệ thư sướng, cúi người hôn lên trán trắng mịn của thiếu nữ một cái:
- Nha đầu ngốc, đều là người một nhà còn phân lớn nhỏ cái gì?
Tác giả :
Cách Ngư