Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 1 - Chương 89: Thương khách phổ thiên
Thần sắc Tiêu Duệ lúc này mới dịu xuống, hỏi lại một câu:
- Dương Tam Tỷ, tỷ tìm ta là có chuyện gì?
Trên khuôn mặt quyến rũ của Dương Tam Tỷ hiện lên một phiến ửng đỏ, thất thần mà liếc qua Tiêu Duệ một cái, khẽ cúi đầu xuống, nhìn khe ngực đầy đặn của chính mình, buồn bã nói:
- Không có việc gì thì không thể tới thăm ngươi một chút sao…
Tiêu Duệ à một tiếng, xấu hổ chà xát tay. Thiếu nữ Ngọc Hoàn không ở nhà, hắn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Dương Tam Tỷ thân mình đầy đặn này, mượn việc uống trà, hắn chậm rãi ngồi về chỗ cũ.
Đôi mắt to long lanh nước của Dương Tam Tỷ mê ly một trận, hai tay kéo vạt áo của mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên cách mình không tới năm bước trước mắt. Mấy ngày nay, tâm tư của nàng đối với thiếu niên, chẳng những không phai nhạt, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Gần đây cả đêm lại trằn trọc, vừa nhắm mắt lại, trước mắt luôn hiện ra thân ảnh thiếu niên phiêu nhiên mà đi.
Nếu không phải Dương mẫu luôn dặn dò, nếu không bận tâm đến muội muội Ngọc Hoàn, nàng hận không thể ở lại bên người Tiêu Duệ không bao giờ rời nửa bước nữa. Nhưng, mặc dù lớn mật mạnh mẽ như Dương Tam Tỷ, nàng cũng biết điều này là không thể. Mẫu thân, muội muội, hơn nữa chính thân phận quả phụ của mình, trăm mối ngổn ngang này là chướng ngại ngăn cản nàng cùng Tiêu Duệ.
Dương Tam Tỷ nhẹ nhàng thở dài, thu hồi ánh mắt tràn ngập say mê, nhìn sang cái kệ bên cạnh, thật lâu sau mới thản nhiên nói:
- Muội phu, mẫu thân sai nô tới hỏi ngươi một tiếng, mẫu thân có ý thu Dương Quát làm con nuôi, không biết ý của ngươi như thế nào?
Ách? Tiêu Duệ nghe vậy vui vẻ nói:
- Tam Tỷ, ta sớm đã có ý này. Thái độ làm người của Dương Quát trung thành thành thật, người cũng cực kỳ khôn khéo, có hắn ở Ích Châu chiếu cố Dương gia, ta và Ngọc Hoàn cũng yên lòng.
Dương Quát xử lý sản nghiệp của Tiêu Duệ, lại là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa hắn cùng mẹ con Dương gia có tình cảm lâu dài làm cơ sở, để Dương mẫu thu hắn làm con nuôi, đúng là chuyện tình thích hợp nhất. Chẳng qua, Tiêu Duệ sớm có ý nghĩ này, nhưng dù sao cũng là việc nhà Dương gia người ta, hắn cũng không nên nhúng tay quá mức. Hiện giờ thấy Dương mẫu chủ động, sao có thể không tán thành.
…
…
Dương Tam Tỷ ở trong phòng Tiêu Duệ nói chuyện cố ý vô tình, Tiêu Duệ cũng không thể đuổi nàng, đành phải cùng nàng hàn huyên việc nhà. Cũng may, Ngọc Hoàn rất nhanh từ ngoài thành trở về, thiếu nữ kích động xách một rổ trái cây, chạy tiến vào, người còn chưa tới thanh âm vui sướng của nàng đã tới rồi:
- Tiêu lang, ta cùng Liên Nhi tỷ tỷ ra ngoài thành hái được chút trái cây ngoài đồng, huynh tới nếm thử một chút, rất ngọt nha!
Thiếu nữ lập tức thấy được Dương Tam Tỷ, thần sắc hơi trì trệ, nhưng vẫn nhiệt tình hô:
- Tam Tỷ tỷ cũng tới, tỷ cũng nếm thử một chút.
Dương Tam Tỷ âm thầm thở dài trong lòng, đưa tay cầm một trái cây đỏ rực trong giở trúc từ thiếu nữ:
- Nô đi rồi, không quấy rầy các ngươi tình chàng ý thiếp. Chờ yến mừng lễ Dương Quát vào cửa, muội phu và em gái yêu nhất định phải tới xem lễ nha.
…
…
Mặt trời đầu thu lặn ở Ích Châu thật là rực rỡ lóa mắt. Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn sóng vai ngồi trên bậc thềm đá dưới lan can cửa chính, cùng ngẩng đầu nhìn chân trời hướng tây, mặt trời cùng với hào quang của nó nhuộm một mảng mây lớn, không có gió, trong không khí mang theo một chút ẩm ướt êm dịu.
Thiếu nữ yên lặng quay đầu liếc qua Tiêu lang của mình, chậm rãi tựa đầu trên vai hắn, buồn bã nói:
- Tiêu lang, chúng ta quay về Lạc Dương đi, thân thể mẫu thân đã tốt hơn nhiều, chuyện tình tửu phường cũng đã ổn định lại, chúng ta…
Tiêu Duệ nhẹ nhàng gạt một sợi tóc rối bời trên trán thiếu nữ. Dưới ánh nắng chiều đỏ nhạt buổi chiều tà, cả người hắn và mỗi cử động cũng đều di động một quầng sáng nhàn nhạt, khiến cho Tú Nhi một bên đứng ở trong viện nhìn xem mà tâm thần lay động một trận. Tú Nhi vừa được mười mấy tuổi, đầu tiên là lẻ loi lưu lạc đầu đường lại bị người nhà giàu mua làm nha hoàn, từ nhỏ trải qua nhân tình ấm lạnh và lòng người dễ đổi phong phú, dưới lịch duyệt cuộc đời không tính là thành thục của nàng, nàng chưa từng gặp qua cũng không nghĩ qua, nam nữ thế gian này chẳng nhẽ cũng yêu thương nhẹ nhàng nhu tình mật ý như nước giống thiếu gia và tiểu thư Ngọc Hoàn nhà mình?
Đã lâu như vậy, nàng chưa từng nghe Tiêu Duệ nói một câu nặng lời đối với thiếu nữ; mà đã lâu như vậy, nàng cũng thấy thiếu nữ ngoãn ngoãn phục tùng Tiêu Duệ tình nồng như nước. Đôi khi, Tú Nhi thậm chí suy nghĩ, loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt đến huyết mạnh tương liên tâm linh tương khiến này, thế gian còn có thứ gì có thể chia rẽ bọn họ?
So sánh với Dương Tam Tỷ mạnh mẽ nhiệt tình, với tiểu tỷ Chương Cừu gia lãnh ngạo thanh tú, thiếu nữ Ngọc Hoàn dường như không có tính cách rõ nét như vậy của các nàng, nhưng sự dịu dàng hồn nhiên cùng lực hấp dẫn không gì sánh kịp của thiếu nữ, Dương Tam Tỷ cùng Chương Cừu Liên Nhi sao có thể sánh nổi.
Nếu như nói Dương Tam Tỷ là một đóa mẫu đơn đẹp đẽ, Chương Cừu Liên Nhi là một đóa lan trong u cốc, như vậy, Ngọc Hoàn tiểu thư chính là một đóa tường vi long lanh, nửa thẹn thùng nửa tươi đẹp, một khi hoa nở động lòng người. Tú Nhi yên lặng suy nghĩ, ánh mắt hâm mộ mới dịch chuyển khỏi người Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn.
Tiêu Duệ biết tâm tư của thiếu nữ, nhưng hắn cảm thấy tạm thời không thể. Hắn cười cười:
- Ngọc Hoàn, có phải nhớ Lạc Dương hay không? Ở lại vài ngày, chúng ta sẽ trở về.
Thiếu nữ mỉm cười, đơn giản gật đầu, trong lòng thở dài sâu kín. Nàng càng ngày càng cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì nàng tìm được một cái lang quân như ý tài mạo song toàn và là chỗ dựa trọn đời, nhưng nàng lại ngày càng cảm thấy được áp lực và bất an, bởi vì Tiêu lang của nàng rất ưu tú, đi đến chỗ nào đều có thể hấp dẫn nữ tử đến coi trọng. Không nói đến Dương Tam Tỷ nhà mình, trước mắt còn có cô công chúa điện hạ ở Trường An kia, còn có Chương Cừu tài nữ ở Ích Châu, đối với Tiêu Duệ đều có một loại tình cảm chân thực không tầm thường.
Thiếu nữ tuy rằng dịu dàng, tuy rất dễ tiếp cận, tuy rằng rất hồn nhiên, nhưng cũng không có nghĩa là thiếu nữ thực ngốc. Chuyện chung thân đại sự, nàng cũng có tư tâm của chính mình, nên thời điểm nghiêm túc một chút cũng sẽ không hàm hồ. Thói đời nam tử tam thê tứ thiếp chính là chuyện bình thường, lòng thiếu nữ tựa như gương sáng, có khi nhìn đến thần thái hối hận của Chương Cừu Liên Nhi, nàng thậm chí muốn chủ động… Nhưng là, nghĩ tới gia thế Chương Cừu Liên Nhi, nàng liền lập tức bỏ đi ý niệm điên cuồng trong đầu. Đại tiểu thư của Chương Cừu gia sao có thể gả cho Tiêu Duệ làm thiếp? Đây thật sự là không có khả năng.
Cho nên, thiếu nữ cảm thấy so với việc “buông" tiếp như vậy, khiến Chương Cừu Liên Nhi càng lún càng sâu, còn không bằng giải quyết nhanh chóng, cùng Tiêu lang của mình sớm rời xa Ích Châu, cũng tốt khiến Chương Cừu Liên Nhi cắt đứt điểm tâm tư loạn bậy không thể chặt đứt ấy.
Không bao lâu, không ngờ Dương Quát lại vội vàng quay lại.
- Tử Trường, Dương Chiêu kia bị ta đuổi đi, ở trong tửu phường làm ầm ĩ một hồi, theo ngươi nói, ta sai người đuổi hắn ra ngoài.
Dương Quát thở dốc một hơi, chắp tay nói.
Tiêu Duệ đứng dậy, cười cười:
-Tốt.
Thiếu nữ ở một bên nhíu mày:
- Quát ca ca, Tiêu lang nói đúng, Dương Chiêu này cũng quá sai, đuổi là tốt rồi, giảm bớt gặp lại sự cố —— chẳng qua, Dương gia tẩu tử và mấy người cháu trai cháu gái kia cũng không dễ dàng, Tiêu lang, hôm nào chúng ta cũng tới xem bọn họ đi.
Tiêu Duệ ừ một tiếng.
Dương Quát lau mồ hôi trên đầu một cái, cười nói:
- Còn có một việc, cần Tử Trường ngươi làm chủ. Có một thương khách Thổ Phiên gọi Lãng Nhiên Gia Thố tìm tới cửa, muốn đặt hàng Ngũ Lương Ngọc Dịch của chúng ta hàng năm, ngươi xem…
- Dương Tam Tỷ, tỷ tìm ta là có chuyện gì?
Trên khuôn mặt quyến rũ của Dương Tam Tỷ hiện lên một phiến ửng đỏ, thất thần mà liếc qua Tiêu Duệ một cái, khẽ cúi đầu xuống, nhìn khe ngực đầy đặn của chính mình, buồn bã nói:
- Không có việc gì thì không thể tới thăm ngươi một chút sao…
Tiêu Duệ à một tiếng, xấu hổ chà xát tay. Thiếu nữ Ngọc Hoàn không ở nhà, hắn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Dương Tam Tỷ thân mình đầy đặn này, mượn việc uống trà, hắn chậm rãi ngồi về chỗ cũ.
Đôi mắt to long lanh nước của Dương Tam Tỷ mê ly một trận, hai tay kéo vạt áo của mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên cách mình không tới năm bước trước mắt. Mấy ngày nay, tâm tư của nàng đối với thiếu niên, chẳng những không phai nhạt, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Gần đây cả đêm lại trằn trọc, vừa nhắm mắt lại, trước mắt luôn hiện ra thân ảnh thiếu niên phiêu nhiên mà đi.
Nếu không phải Dương mẫu luôn dặn dò, nếu không bận tâm đến muội muội Ngọc Hoàn, nàng hận không thể ở lại bên người Tiêu Duệ không bao giờ rời nửa bước nữa. Nhưng, mặc dù lớn mật mạnh mẽ như Dương Tam Tỷ, nàng cũng biết điều này là không thể. Mẫu thân, muội muội, hơn nữa chính thân phận quả phụ của mình, trăm mối ngổn ngang này là chướng ngại ngăn cản nàng cùng Tiêu Duệ.
Dương Tam Tỷ nhẹ nhàng thở dài, thu hồi ánh mắt tràn ngập say mê, nhìn sang cái kệ bên cạnh, thật lâu sau mới thản nhiên nói:
- Muội phu, mẫu thân sai nô tới hỏi ngươi một tiếng, mẫu thân có ý thu Dương Quát làm con nuôi, không biết ý của ngươi như thế nào?
Ách? Tiêu Duệ nghe vậy vui vẻ nói:
- Tam Tỷ, ta sớm đã có ý này. Thái độ làm người của Dương Quát trung thành thành thật, người cũng cực kỳ khôn khéo, có hắn ở Ích Châu chiếu cố Dương gia, ta và Ngọc Hoàn cũng yên lòng.
Dương Quát xử lý sản nghiệp của Tiêu Duệ, lại là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa hắn cùng mẹ con Dương gia có tình cảm lâu dài làm cơ sở, để Dương mẫu thu hắn làm con nuôi, đúng là chuyện tình thích hợp nhất. Chẳng qua, Tiêu Duệ sớm có ý nghĩ này, nhưng dù sao cũng là việc nhà Dương gia người ta, hắn cũng không nên nhúng tay quá mức. Hiện giờ thấy Dương mẫu chủ động, sao có thể không tán thành.
…
…
Dương Tam Tỷ ở trong phòng Tiêu Duệ nói chuyện cố ý vô tình, Tiêu Duệ cũng không thể đuổi nàng, đành phải cùng nàng hàn huyên việc nhà. Cũng may, Ngọc Hoàn rất nhanh từ ngoài thành trở về, thiếu nữ kích động xách một rổ trái cây, chạy tiến vào, người còn chưa tới thanh âm vui sướng của nàng đã tới rồi:
- Tiêu lang, ta cùng Liên Nhi tỷ tỷ ra ngoài thành hái được chút trái cây ngoài đồng, huynh tới nếm thử một chút, rất ngọt nha!
Thiếu nữ lập tức thấy được Dương Tam Tỷ, thần sắc hơi trì trệ, nhưng vẫn nhiệt tình hô:
- Tam Tỷ tỷ cũng tới, tỷ cũng nếm thử một chút.
Dương Tam Tỷ âm thầm thở dài trong lòng, đưa tay cầm một trái cây đỏ rực trong giở trúc từ thiếu nữ:
- Nô đi rồi, không quấy rầy các ngươi tình chàng ý thiếp. Chờ yến mừng lễ Dương Quát vào cửa, muội phu và em gái yêu nhất định phải tới xem lễ nha.
…
…
Mặt trời đầu thu lặn ở Ích Châu thật là rực rỡ lóa mắt. Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn sóng vai ngồi trên bậc thềm đá dưới lan can cửa chính, cùng ngẩng đầu nhìn chân trời hướng tây, mặt trời cùng với hào quang của nó nhuộm một mảng mây lớn, không có gió, trong không khí mang theo một chút ẩm ướt êm dịu.
Thiếu nữ yên lặng quay đầu liếc qua Tiêu lang của mình, chậm rãi tựa đầu trên vai hắn, buồn bã nói:
- Tiêu lang, chúng ta quay về Lạc Dương đi, thân thể mẫu thân đã tốt hơn nhiều, chuyện tình tửu phường cũng đã ổn định lại, chúng ta…
Tiêu Duệ nhẹ nhàng gạt một sợi tóc rối bời trên trán thiếu nữ. Dưới ánh nắng chiều đỏ nhạt buổi chiều tà, cả người hắn và mỗi cử động cũng đều di động một quầng sáng nhàn nhạt, khiến cho Tú Nhi một bên đứng ở trong viện nhìn xem mà tâm thần lay động một trận. Tú Nhi vừa được mười mấy tuổi, đầu tiên là lẻ loi lưu lạc đầu đường lại bị người nhà giàu mua làm nha hoàn, từ nhỏ trải qua nhân tình ấm lạnh và lòng người dễ đổi phong phú, dưới lịch duyệt cuộc đời không tính là thành thục của nàng, nàng chưa từng gặp qua cũng không nghĩ qua, nam nữ thế gian này chẳng nhẽ cũng yêu thương nhẹ nhàng nhu tình mật ý như nước giống thiếu gia và tiểu thư Ngọc Hoàn nhà mình?
Đã lâu như vậy, nàng chưa từng nghe Tiêu Duệ nói một câu nặng lời đối với thiếu nữ; mà đã lâu như vậy, nàng cũng thấy thiếu nữ ngoãn ngoãn phục tùng Tiêu Duệ tình nồng như nước. Đôi khi, Tú Nhi thậm chí suy nghĩ, loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt đến huyết mạnh tương liên tâm linh tương khiến này, thế gian còn có thứ gì có thể chia rẽ bọn họ?
So sánh với Dương Tam Tỷ mạnh mẽ nhiệt tình, với tiểu tỷ Chương Cừu gia lãnh ngạo thanh tú, thiếu nữ Ngọc Hoàn dường như không có tính cách rõ nét như vậy của các nàng, nhưng sự dịu dàng hồn nhiên cùng lực hấp dẫn không gì sánh kịp của thiếu nữ, Dương Tam Tỷ cùng Chương Cừu Liên Nhi sao có thể sánh nổi.
Nếu như nói Dương Tam Tỷ là một đóa mẫu đơn đẹp đẽ, Chương Cừu Liên Nhi là một đóa lan trong u cốc, như vậy, Ngọc Hoàn tiểu thư chính là một đóa tường vi long lanh, nửa thẹn thùng nửa tươi đẹp, một khi hoa nở động lòng người. Tú Nhi yên lặng suy nghĩ, ánh mắt hâm mộ mới dịch chuyển khỏi người Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn.
Tiêu Duệ biết tâm tư của thiếu nữ, nhưng hắn cảm thấy tạm thời không thể. Hắn cười cười:
- Ngọc Hoàn, có phải nhớ Lạc Dương hay không? Ở lại vài ngày, chúng ta sẽ trở về.
Thiếu nữ mỉm cười, đơn giản gật đầu, trong lòng thở dài sâu kín. Nàng càng ngày càng cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì nàng tìm được một cái lang quân như ý tài mạo song toàn và là chỗ dựa trọn đời, nhưng nàng lại ngày càng cảm thấy được áp lực và bất an, bởi vì Tiêu lang của nàng rất ưu tú, đi đến chỗ nào đều có thể hấp dẫn nữ tử đến coi trọng. Không nói đến Dương Tam Tỷ nhà mình, trước mắt còn có cô công chúa điện hạ ở Trường An kia, còn có Chương Cừu tài nữ ở Ích Châu, đối với Tiêu Duệ đều có một loại tình cảm chân thực không tầm thường.
Thiếu nữ tuy rằng dịu dàng, tuy rất dễ tiếp cận, tuy rằng rất hồn nhiên, nhưng cũng không có nghĩa là thiếu nữ thực ngốc. Chuyện chung thân đại sự, nàng cũng có tư tâm của chính mình, nên thời điểm nghiêm túc một chút cũng sẽ không hàm hồ. Thói đời nam tử tam thê tứ thiếp chính là chuyện bình thường, lòng thiếu nữ tựa như gương sáng, có khi nhìn đến thần thái hối hận của Chương Cừu Liên Nhi, nàng thậm chí muốn chủ động… Nhưng là, nghĩ tới gia thế Chương Cừu Liên Nhi, nàng liền lập tức bỏ đi ý niệm điên cuồng trong đầu. Đại tiểu thư của Chương Cừu gia sao có thể gả cho Tiêu Duệ làm thiếp? Đây thật sự là không có khả năng.
Cho nên, thiếu nữ cảm thấy so với việc “buông" tiếp như vậy, khiến Chương Cừu Liên Nhi càng lún càng sâu, còn không bằng giải quyết nhanh chóng, cùng Tiêu lang của mình sớm rời xa Ích Châu, cũng tốt khiến Chương Cừu Liên Nhi cắt đứt điểm tâm tư loạn bậy không thể chặt đứt ấy.
Không bao lâu, không ngờ Dương Quát lại vội vàng quay lại.
- Tử Trường, Dương Chiêu kia bị ta đuổi đi, ở trong tửu phường làm ầm ĩ một hồi, theo ngươi nói, ta sai người đuổi hắn ra ngoài.
Dương Quát thở dốc một hơi, chắp tay nói.
Tiêu Duệ đứng dậy, cười cười:
-Tốt.
Thiếu nữ ở một bên nhíu mày:
- Quát ca ca, Tiêu lang nói đúng, Dương Chiêu này cũng quá sai, đuổi là tốt rồi, giảm bớt gặp lại sự cố —— chẳng qua, Dương gia tẩu tử và mấy người cháu trai cháu gái kia cũng không dễ dàng, Tiêu lang, hôm nào chúng ta cũng tới xem bọn họ đi.
Tiêu Duệ ừ một tiếng.
Dương Quát lau mồ hôi trên đầu một cái, cười nói:
- Còn có một việc, cần Tử Trường ngươi làm chủ. Có một thương khách Thổ Phiên gọi Lãng Nhiên Gia Thố tìm tới cửa, muốn đặt hàng Ngũ Lương Ngọc Dịch của chúng ta hàng năm, ngươi xem…
Tác giả :
Cách Ngư