Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 1 - Chương 85: Thanh tâm đường
Trên đường từ Chương Cừu gia về, thiếu nữ Ngọc Hoàn nửa đùa nửa thật nói với Tiêu lang của mình:
Tiêu lang, nô thấy Liên Nhi tỷ tỷ hình như có tâm ý với chàng? Có muốn nô làm mai mối giúp chàng không?
Tiêu Duệ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lấy tay cù vào nách – nơi mẫn cảm nhất của nàng. Thiếu nữ cười hì hì, nhảy sang một bên mà tránh.
Về đến nhà trọ, Tiêu Duệ rất nhanh liền dồn tâm sức vào kế hoạch xây dựng tửu phường Tửu đồ Ích Châu. Mấy ngày liên tiếp hắn đều dẫn Vệ Giáp đến tửu phường Tửu đồ đang xây dựng. Có Tôn Công Nhượng đứng giữa quản lý, có Dương Quát phụ trách các công việc cụ thể, hơn nữa có sự chỉ đạo về kỹ thuật của Tiêu Duệ, tửu phường rất nhanh đã đi vào quỹ đạo.
Mấy hôm nay Ngọc Hoàn cũng rất bận. Chương Cừu Liên Nhi đưa nàng ra ngoài thành dạo chơi, hoặc là đến Thanh Tâm Đường chơi. Tình cảm hai người càng ngày càng sâu sắc. Đối với thiếu nữ Ngọc Hoàn mà nói, tỷ tỷ Chương Cừu Liên Nhi không chỉ có tài hoa hơn người, còn không có vẻ kiêu căng của tiểu thư nhà quyền quý bình thường, chỉ hơi lạnh lùng, cao ngạo một chút mà thôi. Chỉ có người nàng nhìn trúng, còn đâu với bất cứ ai đều nghiêm mặt lạnh lùng. Mà đối với Chương Cừu Liên Nhi mà nói, vẻ đơn thuần, ngây thơ của thiếu nữ đã từ từ mở ra trái tim đã đóng lại lâu nay của nàng. Phải biết rằng nàng mặc dù lạnh lùng, cao ngạo nhưng không phải động vật máu lạnh. Nàng chỉ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, cũng cần có tình yêu và bạn bè.
Có Tiêu Duệ làm môi giới, hai nàng đi chơi với nhau, sau mấy ngày đã thành tỷ muội thân thiết.
Cái gọi là Thanh Tâm Đường, thực ra chỉ là một trạch viện ở góc phía đông nam thành Ích Châu. Trong trạch viện có mấy căn nhà, ngày bình thường đều có mấy sĩ tử nhà nghèo ở đây, cơm áo đều do Chương Cừu Liên Nhi phụ trách. Sĩ tử đến xin giúp đỡ, chỉ cần Chương Cừu Liên Nhi kiểm tra xác định không giả, mỗi tháng đều có thể đến Thanh Tâm Đường tìm hạ nhân Chương Cừu gia nhận gạo đủ sống qua ngày.
Ngọc Hoàn cầm trăm quan tiền mà Tiêu Duệ đưa cho, đã giảm bớt sự cấp bách của Thanh Tâm Đường. Đối với việc này, Chương Cừu Liên Nhi yên tâm hơn, sĩ tử nghèo toàn thành cũng ngầm cảm kích.
Tửu đồ Tiêu Duệ danh tiếng lẫy lừng mở tửu phường Tửu đồ ở Ích Châu, hai phần thu nhập của tửu phường được quyên góp cho Thanh Tâm Đường không điều kiện, chuyên môn giúp đỡ sĩ tử nghèo và dân chúng nghèo khổ, tin tức này đã truyền ra khắp thành. Việc này đã tăng cao thanh danh của Tiêu Duệ. Trong lúc nhất thời, cái tên đại thiện gia Tiêu Duệ ngang trời xuất thế ở Ích Châu. Dân chúng khắp thành, nhất là dân chúng tầng dưới chót, cùng với sĩ tử xuất thân nghèo khó đều mang ơn.
Tin tức này đương nhiên cũng truyên đến Tiên Vu gia. Tiên Vu Cảnh vội vã chạy vào thư phòng của Tiên Vu Trọng Thông, hét lớn:
Phụ thân đại nhân, Tiêu Duệ kia không ngờ…
Tiên Vu Trọng Thông bất mãn nhìn hắn một cái, trách mắng:
Chuyện gì mà lại hoảng hốt lên như vậy? Tiêu Duệ kia như thế nào?
Tiên Vu Cảnh thở hổn hển một lúc, nhỏ giọng nói:
Phụ thân đại nhân, Tiêu Duệ kia không ngờ công bố sẽ quyên góp hai thành lợi nhuận của tửu phường bọn chúng cho Thanh Tâm Đường mà Chương Cừu Liên Nhi mở. Nghe nói bây giờ đã xuất ra mấy trăm quan tiền mở rộng Thanh Tâm Đường, tuyên bố tất cả sĩ tử và dân chúng nghèo khổ hàng tháng đều có thể đến Thanh Tâm Đường nhận một số gạo nhất định. Hừ cố ý lừa bịp, bỏ tiền đổi lấy niềm vui của Liên Nhi, đúng là kẻ ngụy quân tử.
Tiên Vu Trọng Thông hít sâu một hơi, thật lâu sau mới thầm than một tiếng:
Giỏi cho tên Tiêu Duệ. Chiêu rút củi đáy nồi này làm cho chúng ta và Gia Cát gia đều chịu thua. Ta đã nói sao hắn có dũng khí như vậy, dám đắc tội cả chúng ta và Gia Cát gia, thì ra đã sớm tính như vậy.
Bỏ tiền lấy niềm vui của Liên Nhi mà thôi.
Tiên Vu Cảnh căm giận hừ lạnh một tiếng.
Tiên Vu Trọng Thông tức giận vỗ bàn:
Ngu xuẩn, ngươi cũng đi giả nhân giả nghĩa cho ta xem? Hai thành lợi nhuận của tửu phường Tửu đồ là con số khổng lồ như thế nào, biết không? Xem ra Tiêu Duệ này đúng là coi tiền như rác rưởi…
Tiên Vu Cảnh rụt cổ lại, nhưng hắn lại không cam lòng thò cổ ra, cãi:
Vậy Liên Nhi sẽ để hắn đoạt đi sao? Chúng ta cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tiểu tử không coi chúng ta vào đâu phát tài sao?
Tiên Vu Trọng Thông sa sầm mặt, tử từ ngồi xuống:
Gia Cát gia có phản ứng như thế nào?
Hừ, lũ Gia Cát gia khốn khiếp, nghe nói còn tặng một tấm biển cho tửu phường Tửu đồ, nói cái gì mà “thương nhân gương mẫu"
Tiên Vu Cảnh bĩu môi:
Gia Cát Khổng Phương kia chỉ là một con chó, phụ thân đại nhân để ý đến hắn làm gì?
Tiên Vu Trọng Thông khoát tay, lạnh lùng nói:
Ngươi lui ra, ta suy nghĩ một chút.
Thanh Tâm Đường, nơi này vốn rất yên tĩnh, bây giờ lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngoài cửa trạch viện đặt mấy chiếc bàn lớn, một phòng thu và một tiểu nhị phối hợp, một sổ sách ghi danh sách người đến lĩnh gạo. Sĩ tử nghèo đến lĩnh gạo lẳng lặng đứng thành hàng dài, chỉ cần lấy được số thứ tự, là có thể đến cửa hàng gạo ở đường khác lấy gạo.
Mấy sĩ tử nghèo ở trong Thanh Tâm Đường cũng đi ra giúp đỡ, không lâu sau, gạo giá trăm quan tiền đã được phát hết. Bởi vì tài chính của Thanh Tâm Đường tăng lên. Số gạo được phát ra tăng gấp đôi so với trước. Người đọc sách tuy rằng nghèo khó, nhưng vẫn là người đọc sách. Đám sĩ tử nhận được số gạo đủ sống đều rất vui mừng, nhưng không có hưng phấn quá đáng, chỉ nhìn gật đầu cảm kích với Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi đứng ở một bên quan sát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Một thiếu niên vẻ mặt cương nghị, mi thanh mục tú phủi sạch bụi trên chiếc áo bào cũ kỹ, đi đến gần, cúi người hành lễ với Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi:
Đại ân đại đức của Tiêu công tử và Chương Cừu tiểu thư, sĩ tử Ích Châu vô cùng cảm kích, ghi nhớ trong lòng. Tại hạ còn có thân thích ở Trường An để nhờ vả. Bây giờ đến bái biệt Tiêu công tử và Chương Cừu tiểu thư, để đến Trường An kịp khoa thi.
Người này họ Trương , tên Cố, tự Bá Dương. Bố mẹ đã mất, vô cùng nghèo khó, từ trước đến nay vẫn ở Thanh Tâm Đường, được Chương Cừu Liên Nhi nuôi đọc sách. Bây giờ y muốn đến Trường An nương tựa thân thích, chuẩn bị khoa thi năm sau.
Chương Cừu Liên Nhi gật đầu, chỉ nói một câu đơn giản:
Bảo trọng.
Tiêu Duệ vừa mới biết Trương Cố, không quá quen thuộc, chỉ cười khách sáo hai câu:
Trương công tử thượng lộ bình an, chúc công tử sang năm đề tên bảng vàng.
Trên khuôn mặt xanh xao của Trương Cố hiện lên vẻ cảm động, không nói gì, chỉ nhìn Chương Cừu Liên Nhi thật sâu, lại cúi người thi lễ với hai người, đeo bọc hành lý đã rách của hắn lên, lặng lẽ đi qua con ngõ nhỏ, biến mất trong dòng người đông đúc.
Chương Cừu Liên Nhi xoay người lại, khẽ cười:
Tiêu công tử không đến Trường An chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm sao? Với tài năng của Tiêu công tử, nếu không tham gia khoa cử tiến thân, thật quá đáng tiếc.
Tiêu Duệ mỉm cười, trước mắt hiện lên tỷ tỷ của mình ở Lạc Dương? Vẻ mặt đầy chờ đợi đó của tỷ tỷ làm hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng:
Tuy rằng tại hạ không có hứng thú mấy với khoa thi, nhưng sớm muộn gì cũng đến Trường An tham gia khoa cử. Có thể thi đỗ là tốt nhất, không thi đỗ cũng không sao.
Tiêu lang, nô thấy Liên Nhi tỷ tỷ hình như có tâm ý với chàng? Có muốn nô làm mai mối giúp chàng không?
Tiêu Duệ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lấy tay cù vào nách – nơi mẫn cảm nhất của nàng. Thiếu nữ cười hì hì, nhảy sang một bên mà tránh.
Về đến nhà trọ, Tiêu Duệ rất nhanh liền dồn tâm sức vào kế hoạch xây dựng tửu phường Tửu đồ Ích Châu. Mấy ngày liên tiếp hắn đều dẫn Vệ Giáp đến tửu phường Tửu đồ đang xây dựng. Có Tôn Công Nhượng đứng giữa quản lý, có Dương Quát phụ trách các công việc cụ thể, hơn nữa có sự chỉ đạo về kỹ thuật của Tiêu Duệ, tửu phường rất nhanh đã đi vào quỹ đạo.
Mấy hôm nay Ngọc Hoàn cũng rất bận. Chương Cừu Liên Nhi đưa nàng ra ngoài thành dạo chơi, hoặc là đến Thanh Tâm Đường chơi. Tình cảm hai người càng ngày càng sâu sắc. Đối với thiếu nữ Ngọc Hoàn mà nói, tỷ tỷ Chương Cừu Liên Nhi không chỉ có tài hoa hơn người, còn không có vẻ kiêu căng của tiểu thư nhà quyền quý bình thường, chỉ hơi lạnh lùng, cao ngạo một chút mà thôi. Chỉ có người nàng nhìn trúng, còn đâu với bất cứ ai đều nghiêm mặt lạnh lùng. Mà đối với Chương Cừu Liên Nhi mà nói, vẻ đơn thuần, ngây thơ của thiếu nữ đã từ từ mở ra trái tim đã đóng lại lâu nay của nàng. Phải biết rằng nàng mặc dù lạnh lùng, cao ngạo nhưng không phải động vật máu lạnh. Nàng chỉ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, cũng cần có tình yêu và bạn bè.
Có Tiêu Duệ làm môi giới, hai nàng đi chơi với nhau, sau mấy ngày đã thành tỷ muội thân thiết.
Cái gọi là Thanh Tâm Đường, thực ra chỉ là một trạch viện ở góc phía đông nam thành Ích Châu. Trong trạch viện có mấy căn nhà, ngày bình thường đều có mấy sĩ tử nhà nghèo ở đây, cơm áo đều do Chương Cừu Liên Nhi phụ trách. Sĩ tử đến xin giúp đỡ, chỉ cần Chương Cừu Liên Nhi kiểm tra xác định không giả, mỗi tháng đều có thể đến Thanh Tâm Đường tìm hạ nhân Chương Cừu gia nhận gạo đủ sống qua ngày.
Ngọc Hoàn cầm trăm quan tiền mà Tiêu Duệ đưa cho, đã giảm bớt sự cấp bách của Thanh Tâm Đường. Đối với việc này, Chương Cừu Liên Nhi yên tâm hơn, sĩ tử nghèo toàn thành cũng ngầm cảm kích.
Tửu đồ Tiêu Duệ danh tiếng lẫy lừng mở tửu phường Tửu đồ ở Ích Châu, hai phần thu nhập của tửu phường được quyên góp cho Thanh Tâm Đường không điều kiện, chuyên môn giúp đỡ sĩ tử nghèo và dân chúng nghèo khổ, tin tức này đã truyền ra khắp thành. Việc này đã tăng cao thanh danh của Tiêu Duệ. Trong lúc nhất thời, cái tên đại thiện gia Tiêu Duệ ngang trời xuất thế ở Ích Châu. Dân chúng khắp thành, nhất là dân chúng tầng dưới chót, cùng với sĩ tử xuất thân nghèo khó đều mang ơn.
Tin tức này đương nhiên cũng truyên đến Tiên Vu gia. Tiên Vu Cảnh vội vã chạy vào thư phòng của Tiên Vu Trọng Thông, hét lớn:
Phụ thân đại nhân, Tiêu Duệ kia không ngờ…
Tiên Vu Trọng Thông bất mãn nhìn hắn một cái, trách mắng:
Chuyện gì mà lại hoảng hốt lên như vậy? Tiêu Duệ kia như thế nào?
Tiên Vu Cảnh thở hổn hển một lúc, nhỏ giọng nói:
Phụ thân đại nhân, Tiêu Duệ kia không ngờ công bố sẽ quyên góp hai thành lợi nhuận của tửu phường bọn chúng cho Thanh Tâm Đường mà Chương Cừu Liên Nhi mở. Nghe nói bây giờ đã xuất ra mấy trăm quan tiền mở rộng Thanh Tâm Đường, tuyên bố tất cả sĩ tử và dân chúng nghèo khổ hàng tháng đều có thể đến Thanh Tâm Đường nhận một số gạo nhất định. Hừ cố ý lừa bịp, bỏ tiền đổi lấy niềm vui của Liên Nhi, đúng là kẻ ngụy quân tử.
Tiên Vu Trọng Thông hít sâu một hơi, thật lâu sau mới thầm than một tiếng:
Giỏi cho tên Tiêu Duệ. Chiêu rút củi đáy nồi này làm cho chúng ta và Gia Cát gia đều chịu thua. Ta đã nói sao hắn có dũng khí như vậy, dám đắc tội cả chúng ta và Gia Cát gia, thì ra đã sớm tính như vậy.
Bỏ tiền lấy niềm vui của Liên Nhi mà thôi.
Tiên Vu Cảnh căm giận hừ lạnh một tiếng.
Tiên Vu Trọng Thông tức giận vỗ bàn:
Ngu xuẩn, ngươi cũng đi giả nhân giả nghĩa cho ta xem? Hai thành lợi nhuận của tửu phường Tửu đồ là con số khổng lồ như thế nào, biết không? Xem ra Tiêu Duệ này đúng là coi tiền như rác rưởi…
Tiên Vu Cảnh rụt cổ lại, nhưng hắn lại không cam lòng thò cổ ra, cãi:
Vậy Liên Nhi sẽ để hắn đoạt đi sao? Chúng ta cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tiểu tử không coi chúng ta vào đâu phát tài sao?
Tiên Vu Trọng Thông sa sầm mặt, tử từ ngồi xuống:
Gia Cát gia có phản ứng như thế nào?
Hừ, lũ Gia Cát gia khốn khiếp, nghe nói còn tặng một tấm biển cho tửu phường Tửu đồ, nói cái gì mà “thương nhân gương mẫu"
Tiên Vu Cảnh bĩu môi:
Gia Cát Khổng Phương kia chỉ là một con chó, phụ thân đại nhân để ý đến hắn làm gì?
Tiên Vu Trọng Thông khoát tay, lạnh lùng nói:
Ngươi lui ra, ta suy nghĩ một chút.
Thanh Tâm Đường, nơi này vốn rất yên tĩnh, bây giờ lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngoài cửa trạch viện đặt mấy chiếc bàn lớn, một phòng thu và một tiểu nhị phối hợp, một sổ sách ghi danh sách người đến lĩnh gạo. Sĩ tử nghèo đến lĩnh gạo lẳng lặng đứng thành hàng dài, chỉ cần lấy được số thứ tự, là có thể đến cửa hàng gạo ở đường khác lấy gạo.
Mấy sĩ tử nghèo ở trong Thanh Tâm Đường cũng đi ra giúp đỡ, không lâu sau, gạo giá trăm quan tiền đã được phát hết. Bởi vì tài chính của Thanh Tâm Đường tăng lên. Số gạo được phát ra tăng gấp đôi so với trước. Người đọc sách tuy rằng nghèo khó, nhưng vẫn là người đọc sách. Đám sĩ tử nhận được số gạo đủ sống đều rất vui mừng, nhưng không có hưng phấn quá đáng, chỉ nhìn gật đầu cảm kích với Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi đứng ở một bên quan sát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Một thiếu niên vẻ mặt cương nghị, mi thanh mục tú phủi sạch bụi trên chiếc áo bào cũ kỹ, đi đến gần, cúi người hành lễ với Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi:
Đại ân đại đức của Tiêu công tử và Chương Cừu tiểu thư, sĩ tử Ích Châu vô cùng cảm kích, ghi nhớ trong lòng. Tại hạ còn có thân thích ở Trường An để nhờ vả. Bây giờ đến bái biệt Tiêu công tử và Chương Cừu tiểu thư, để đến Trường An kịp khoa thi.
Người này họ Trương , tên Cố, tự Bá Dương. Bố mẹ đã mất, vô cùng nghèo khó, từ trước đến nay vẫn ở Thanh Tâm Đường, được Chương Cừu Liên Nhi nuôi đọc sách. Bây giờ y muốn đến Trường An nương tựa thân thích, chuẩn bị khoa thi năm sau.
Chương Cừu Liên Nhi gật đầu, chỉ nói một câu đơn giản:
Bảo trọng.
Tiêu Duệ vừa mới biết Trương Cố, không quá quen thuộc, chỉ cười khách sáo hai câu:
Trương công tử thượng lộ bình an, chúc công tử sang năm đề tên bảng vàng.
Trên khuôn mặt xanh xao của Trương Cố hiện lên vẻ cảm động, không nói gì, chỉ nhìn Chương Cừu Liên Nhi thật sâu, lại cúi người thi lễ với hai người, đeo bọc hành lý đã rách của hắn lên, lặng lẽ đi qua con ngõ nhỏ, biến mất trong dòng người đông đúc.
Chương Cừu Liên Nhi xoay người lại, khẽ cười:
Tiêu công tử không đến Trường An chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm sao? Với tài năng của Tiêu công tử, nếu không tham gia khoa cử tiến thân, thật quá đáng tiếc.
Tiêu Duệ mỉm cười, trước mắt hiện lên tỷ tỷ của mình ở Lạc Dương? Vẻ mặt đầy chờ đợi đó của tỷ tỷ làm hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng:
Tuy rằng tại hạ không có hứng thú mấy với khoa thi, nhưng sớm muộn gì cũng đến Trường An tham gia khoa cử. Có thể thi đỗ là tốt nhất, không thi đỗ cũng không sao.
Tác giả :
Cách Ngư