Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 62: Lại tới Miêu gia
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời mùa đông chẳng ấm áp tẹo nào, hôm nay trời lại bầu trời âm u, có mây mù che lấp, chẳng chiếu được ánh nắng xuống, ngược lại thi thoảng gió luồn theo khe núi thổi xuống còn lạnh thấu xương, khó chịu vô cùng, chẳng bằng ở trong nhà.
Chỉ thấy một đứa bé trai gần 10 tuổi, đầu cạo trọc, để lại một cái chỏm trên đỉnh, tay áo sắn tới khuỷu đang múa võ, ba đứa còn lại vỗ tay reo hò cổ vũ.
Nghiêm túc mà nói Tả Thiếu Dương không thích trẻ con, chúng phiền nhiễu, khó bảo, nói chung là không ưa nổi. Có điều bản lĩnh đối phó với trẻ con thì y thừa, từ xa vỗ tay: - Tiểu huynh đệ, võ công thật cao cường.
Thằng bé quả nhiên sập bẫy, ưỡn ngực nói: - Đương nhiên, tỷ tỷ của đệ dạy đó, trong thôn này không đứa bé nào đánh lại đệ đâu.
Nha đầu đó biết võ công? Cũng không quá ngạc nhiên, nếu không có chút võ nghệ phòng thân, sao nàng dám một mình vào núi lấy củi như thế, cả trời tối cũng không sợ. Kiếm được cớ, Tả Thiếu Dương vờ thuận miệng hỏi: - Thế sao, tỷ tỷ của đệ tên là Bội Lan phải không? Sao không thấy ở nhà..
- Tỷ lên núi đốn củi rồi... Huynh là lang trung, tìm tỷ tỷ của đệ làm gì? Khám bệnh à?
- A, đệ còn nhớ ta sao? Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ, mà nghĩ cũng phải thôi, mình trắng trẻo đẹp trai hiếm có, so với mấy thôn dân đen đúa thô kệch, đương nhiên dễ nhớ rồi.
- Lần trước huynh tới xem bệnh cho mẹ đệ mà.
- Thông minh. Tả Thiếu Dương thấy đứa nào cũng áo quần mong manh, trông rất tội nghiệp, xoa đầu nói: - Hôm nay là mùng hai, mấy đứa sao còn chưa chúc Tết, có tiền mừng tuổi đấy.
- Thật sao? Tám cặp mắt sáng lên như đuốc:
- Đúng vậy, ta có sáu đồng thôi, chia hơi khó, thế này nhé, lão đại, lão nhị mỗi đứa một đồng, lão tam lão tứ mỗi đứa hai đồng nhé!?
- Hay quá, hay quá. Ba đứa bé vỗ tay reo hò.
Đứa bé gái chắc là áp út nói: - Lão đại là Bội Lan tỷ mà.
Tả Thiếu Dương bẹo má cô bé: - Tỷ tỷ lớn rồi không có tiền mừng tuổi, chỉ cho mấy đứa.
Mấy đứa bé hớn hở định quỳ xuống khấu đầu, cả đời bọn chúng chỉ thấy trẻ con nhà người khác được tiền mừng tuổi, làm gì được mừng tuổi đâu, sao không vui sướng. Tả Thiếu Dương giữ lấy: - Không cần, chắp tay là được rồi.
Mấy đứa bé cười toe toét, nói một thôi một hồi những lời tốt lành, chắp tay lộn xộn, Tả Thiếu Dương vui vẻ lấy trong lòng ra sáu đồng tiền mừng tuổi cha mình cho chia cho chúng, thấy có tiền thật bốn đứa bé cười không khép miệng lại được.
Khi phát tới đứa nhỏ nhất, Tả Thiếu Dương mới phát hiện nó thi thoảng lại dụi mắt, nhìn kỹ mới thấy mắt nó đỏ, còn có nước mắt chảy ra, vội giữ tay lại: - Đừng dụi linh tinh, để huynh xem nào. Ngồi xuống nhìn, thấy mí mắt sưng đỏ, đây là bệnh đau mắt đỏ, nếu không chữa trị kịp thời thì khả năng bị mù, kéo nó xuống tảng đá: - Đệ không được dụi mắt, mắt đệ có bệnh, dụi bừa bãi sẽ hỏng mắt, để ta bôi thuốc.
Bỏ rương thuốc xuống xuống, đang định lấy thuốc ra thì có tiếng người gọi: - Đại Tử, Đại Tử đâu rồi... Cậu là ai thế?
Đứa bé lớn chạy tới đáp: - Mẹ, đây là lang trung lần trước lấy đũa trị bệnh cho mẹ đấy, huynh ấy tới tìm tỷ tỷ.
Tả Thiêu Dương hơi đỏ mặt, cái thằng nhóc lắm mồm này, ai bảo nói thế, vội phân bua: - Đại nương, ta theo cha đi khám bệnh, tình cờ qua đây mới nhớ là nhà Bội Lan nên tiện hỏi cô ấy, không phải tìm cô ấy đâu.
Phụ nhân khoèo nghe y giải thích thế mới từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ: - Ra là tiểu lang trung, mau vào chơi, Bội Lan sáng sớm đã lên núi, giờ chắc sắp về đấy.
Đứa bé lớn hớn hở xòe tay ra: - Mẹ, xem này, huynh ấy cho bọn con tiền mừng tuổi.
- Ái dà, thế này không được đâu. Mẹ Bội Lan tập tà tập tễnh đi tới nắm tay con: - Cha con huynh ấy đi xuống thôn trại hành y kiếm tiền không dễ dàng, sao mấy đứa dám đòi tiền mừng tuổi, mau trả cho huynh ấy. Vừa nói vừa lấy tiền, nhưng đứa bé nắm tay rất chặt, không đấy được, liền đánh mông nó: - Mau buông, trả tiền cho người ta, có nghe lời không?
Mấy đứa bé tiếc lắm, lại không muốn trái lời mẹ, nhìn về phía Tả Thiếu Dương cầu cứu.
Tả Thiếu Dương vội nói: - Đại nương, có vài đồng thôi mà, năm mới tới nhà chỉ tỏ ít tâm ý.
Mẹ Bội Lan vốn không phải muốn con mình trả tiền thật, chỉ làm bộ vậy thôi, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy chà bàn tay đầy nốt chai bóng đỏ như củ cải đỏ, cười ngượng nói: - Vậy, sao được... Sao được... Mấy đứa, mấy đứa khấu đầu chúc Tết đi. Cái này không có gì lạ, đến nửa số trai tráng tới tuổi lập gia thất trong Mai thôn này có ý với nữ nhi của bà.
- Đại nương, vừa rồi mấy đệ muội chúc Tết rồi. Tả Thiếu Dương sờ đầu đứa nhỏ nhất: - Chú nhóc này bị viêm mắt, phải chữa ngay.
Mẹ Bội Lan hoảng hốt: - Đúng là bị bệnh à, Bội Lan cũng nói muốn đưa nó vào thành chữa trị, nhưng nhà đâu ra tiền chứ.
- Không sao, cháu chữa cho đệ ấy được, chuyện nhỏ thôi, không cần tiền.
Mẹ Bội Lan vốn không tin y thuật của Tả Thiếu Dương, nhưng người ta không lấy tiền, không thể mặt dày đòi lão lang trung tới chữa được, nghĩ nếu không chữa được, lúc đó nhờ lão lang trung chưa muộn, hơn nữa dễ nói hơn nhiều, cười bồi: - Úi dà, vậy thì đa tạ. Tiểu lang trung, cậu thật tốt.
Tả Thiếu Dương lấy bằng sa, băng phiến, lô cam thạch và huyền minh phấn ra, chuẩn bị chế "Bạch long đan", chuyên trị bệnh đau mắt đỏ, đau mắt hột cực kỳ hiệu nghiệm, dễ dàng. Nhưng khi lấy thuốc ra lại ngớ người, phát hiệu dược liệu quá thô, nhất là huyền minh phấn to bằng hạt cao lương, rải vào mắt chỉ hại mắt chứ nói gì tới chữa trị, thứ bột y muốn chế phải cực mịn mới được.
Xem ra kỹ thuật thời Đường không phù hợp, còn chưa làm được loại thuốc này, nghĩ một chút lấy ít bồ công anh ra, nói với mẹ Bội Lan: - Đại nương, cháu cần phải về chế thuốc mới được, đại nương dùng cái này đúng nước rửa mắt cho tiểu đệ đệ, đợi lần sau cháu tới sẽ mang theo thứ thuốc tốt hơn.
- A, làm cậu nhọc công rồi. Mẹ Bội Lan cười híp cả mắt nhận lấy thuốc, nói: - Bội Lan nhà này quen được người tốt như cậu thật là phúc đức của nó.
Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ, đang không biết đáp ra sao thì sau lưng chợt có giọng nữ truyền tới: - Tả lang trung tới sao?
Quay đầu lại nhìn đúng là Miêu Bội Lan với gánh củi lớn trên lưng.
- À, Lý đại nương và tiểu thiếu gia nhà Giả lão gia đều khỏe rồi, cha ta nói chiều về, rảnh rỗi không có việc gì nên ta đi quanh thôn, tình cờ qua đây.
Mấy đứa đệ muội thấy tỷ tỷ về thì chạy ra, tíu tít xòe tay khoe có tiền mừng tuổi, mẹ Bội Lan cũng nói: - Tiểu lang trung còn nói muốn đi kiếm thảo dược chữa mắt cho Nhị Tử nữa đấy.
Miêu Bội Lan là đại tỷ, sau đó tới đệ đệ Đại Tử, muội muội Nhị Thảo và Tam Thảo, rồi đứa út là Nhị Tử, không rõ có phải vì nàng là con cả đặt tên bỏ công sức nhiều hơn hay không nữa.
Miêu Bội Lan không nhìn Tả Thiếu Dương, gánh củi ra san nhà đặt, lau mồ hôi xong đi ra nói với y: - Tiền thuốc bao nhiêu?
- Chỉ là bệnh nhỏ, không cần tiền đâu.
Miêu Bội Lan không nói thêm, đi vào gian trong, mau chóng đi ra, cầm túi tiền đưa cho Tả Thiếu Dương.
- Thực sự không cần tiền mà, chỉ là chút thảo dược. Tả Thiếu Dương thấy hơi đau đầu, nha đầu này sao mà bướng thế:
- Tới hiệu thuốc khác khám sẽ mất tiền.
Nghe giọng điệu dứt khoát này Tả Thiếu Dương hiểu nếu mình không thu tiền, Miêu Bội Lan sẽ đưa đệ đệ tới nhà khác xem bệnh, mẹ Bội Lan ở bên có vẻ sợ nữ nhi cho nên lúng túng không nói gì cả.
Biết cô nương này quật cường, không nhận người khác bố thí ban ơn, Tả Thiếu Dương cười khổ: - Thuốc cho Nhị Tử do ta điều chế, hiệu quả hẳn không tệ, cha ta có quy định trị bệnh hiệu quả mới lấy tiền, chắc cô nương biết?
Miêu Bội Lan gật đầu: - Tiền thuốc bao nhiêu?
- Tiền thuốc là bảy đồng. Thật ra nếu là bán cho người khác, số thuốc này là 12 đồng, Tả Thiếu Dương chỉ lấy tiền gốc.
Miêu Bội Lan rất thông minh, chỉ nói: - Thu của người khác bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.
Miêu Gia
Mặt trời mùa đông chẳng ấm áp tẹo nào, hôm nay trời lại bầu trời âm u, có mây mù che lấp, chẳng chiếu được ánh nắng xuống, ngược lại thi thoảng gió luồn theo khe núi thổi xuống còn lạnh thấu xương, khó chịu vô cùng, chẳng bằng ở trong nhà.
Chỉ thấy một đứa bé trai gần 10 tuổi, đầu cạo trọc, để lại một cái chỏm trên đỉnh, tay áo sắn tới khuỷu đang múa võ, ba đứa còn lại vỗ tay reo hò cổ vũ.
Nghiêm túc mà nói Tả Thiếu Dương không thích trẻ con, chúng phiền nhiễu, khó bảo, nói chung là không ưa nổi. Có điều bản lĩnh đối phó với trẻ con thì y thừa, từ xa vỗ tay: - Tiểu huynh đệ, võ công thật cao cường.
Thằng bé quả nhiên sập bẫy, ưỡn ngực nói: - Đương nhiên, tỷ tỷ của đệ dạy đó, trong thôn này không đứa bé nào đánh lại đệ đâu.
Nha đầu đó biết võ công? Cũng không quá ngạc nhiên, nếu không có chút võ nghệ phòng thân, sao nàng dám một mình vào núi lấy củi như thế, cả trời tối cũng không sợ. Kiếm được cớ, Tả Thiếu Dương vờ thuận miệng hỏi: - Thế sao, tỷ tỷ của đệ tên là Bội Lan phải không? Sao không thấy ở nhà..
- Tỷ lên núi đốn củi rồi... Huynh là lang trung, tìm tỷ tỷ của đệ làm gì? Khám bệnh à?
- A, đệ còn nhớ ta sao? Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ, mà nghĩ cũng phải thôi, mình trắng trẻo đẹp trai hiếm có, so với mấy thôn dân đen đúa thô kệch, đương nhiên dễ nhớ rồi.
- Lần trước huynh tới xem bệnh cho mẹ đệ mà.
- Thông minh. Tả Thiếu Dương thấy đứa nào cũng áo quần mong manh, trông rất tội nghiệp, xoa đầu nói: - Hôm nay là mùng hai, mấy đứa sao còn chưa chúc Tết, có tiền mừng tuổi đấy.
- Thật sao? Tám cặp mắt sáng lên như đuốc:
- Đúng vậy, ta có sáu đồng thôi, chia hơi khó, thế này nhé, lão đại, lão nhị mỗi đứa một đồng, lão tam lão tứ mỗi đứa hai đồng nhé!?
- Hay quá, hay quá. Ba đứa bé vỗ tay reo hò.
Đứa bé gái chắc là áp út nói: - Lão đại là Bội Lan tỷ mà.
Tả Thiếu Dương bẹo má cô bé: - Tỷ tỷ lớn rồi không có tiền mừng tuổi, chỉ cho mấy đứa.
Mấy đứa bé hớn hở định quỳ xuống khấu đầu, cả đời bọn chúng chỉ thấy trẻ con nhà người khác được tiền mừng tuổi, làm gì được mừng tuổi đâu, sao không vui sướng. Tả Thiếu Dương giữ lấy: - Không cần, chắp tay là được rồi.
Mấy đứa bé cười toe toét, nói một thôi một hồi những lời tốt lành, chắp tay lộn xộn, Tả Thiếu Dương vui vẻ lấy trong lòng ra sáu đồng tiền mừng tuổi cha mình cho chia cho chúng, thấy có tiền thật bốn đứa bé cười không khép miệng lại được.
Khi phát tới đứa nhỏ nhất, Tả Thiếu Dương mới phát hiện nó thi thoảng lại dụi mắt, nhìn kỹ mới thấy mắt nó đỏ, còn có nước mắt chảy ra, vội giữ tay lại: - Đừng dụi linh tinh, để huynh xem nào. Ngồi xuống nhìn, thấy mí mắt sưng đỏ, đây là bệnh đau mắt đỏ, nếu không chữa trị kịp thời thì khả năng bị mù, kéo nó xuống tảng đá: - Đệ không được dụi mắt, mắt đệ có bệnh, dụi bừa bãi sẽ hỏng mắt, để ta bôi thuốc.
Bỏ rương thuốc xuống xuống, đang định lấy thuốc ra thì có tiếng người gọi: - Đại Tử, Đại Tử đâu rồi... Cậu là ai thế?
Đứa bé lớn chạy tới đáp: - Mẹ, đây là lang trung lần trước lấy đũa trị bệnh cho mẹ đấy, huynh ấy tới tìm tỷ tỷ.
Tả Thiêu Dương hơi đỏ mặt, cái thằng nhóc lắm mồm này, ai bảo nói thế, vội phân bua: - Đại nương, ta theo cha đi khám bệnh, tình cờ qua đây mới nhớ là nhà Bội Lan nên tiện hỏi cô ấy, không phải tìm cô ấy đâu.
Phụ nhân khoèo nghe y giải thích thế mới từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ: - Ra là tiểu lang trung, mau vào chơi, Bội Lan sáng sớm đã lên núi, giờ chắc sắp về đấy.
Đứa bé lớn hớn hở xòe tay ra: - Mẹ, xem này, huynh ấy cho bọn con tiền mừng tuổi.
- Ái dà, thế này không được đâu. Mẹ Bội Lan tập tà tập tễnh đi tới nắm tay con: - Cha con huynh ấy đi xuống thôn trại hành y kiếm tiền không dễ dàng, sao mấy đứa dám đòi tiền mừng tuổi, mau trả cho huynh ấy. Vừa nói vừa lấy tiền, nhưng đứa bé nắm tay rất chặt, không đấy được, liền đánh mông nó: - Mau buông, trả tiền cho người ta, có nghe lời không?
Mấy đứa bé tiếc lắm, lại không muốn trái lời mẹ, nhìn về phía Tả Thiếu Dương cầu cứu.
Tả Thiếu Dương vội nói: - Đại nương, có vài đồng thôi mà, năm mới tới nhà chỉ tỏ ít tâm ý.
Mẹ Bội Lan vốn không phải muốn con mình trả tiền thật, chỉ làm bộ vậy thôi, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy chà bàn tay đầy nốt chai bóng đỏ như củ cải đỏ, cười ngượng nói: - Vậy, sao được... Sao được... Mấy đứa, mấy đứa khấu đầu chúc Tết đi. Cái này không có gì lạ, đến nửa số trai tráng tới tuổi lập gia thất trong Mai thôn này có ý với nữ nhi của bà.
- Đại nương, vừa rồi mấy đệ muội chúc Tết rồi. Tả Thiếu Dương sờ đầu đứa nhỏ nhất: - Chú nhóc này bị viêm mắt, phải chữa ngay.
Mẹ Bội Lan hoảng hốt: - Đúng là bị bệnh à, Bội Lan cũng nói muốn đưa nó vào thành chữa trị, nhưng nhà đâu ra tiền chứ.
- Không sao, cháu chữa cho đệ ấy được, chuyện nhỏ thôi, không cần tiền.
Mẹ Bội Lan vốn không tin y thuật của Tả Thiếu Dương, nhưng người ta không lấy tiền, không thể mặt dày đòi lão lang trung tới chữa được, nghĩ nếu không chữa được, lúc đó nhờ lão lang trung chưa muộn, hơn nữa dễ nói hơn nhiều, cười bồi: - Úi dà, vậy thì đa tạ. Tiểu lang trung, cậu thật tốt.
Tả Thiếu Dương lấy bằng sa, băng phiến, lô cam thạch và huyền minh phấn ra, chuẩn bị chế "Bạch long đan", chuyên trị bệnh đau mắt đỏ, đau mắt hột cực kỳ hiệu nghiệm, dễ dàng. Nhưng khi lấy thuốc ra lại ngớ người, phát hiệu dược liệu quá thô, nhất là huyền minh phấn to bằng hạt cao lương, rải vào mắt chỉ hại mắt chứ nói gì tới chữa trị, thứ bột y muốn chế phải cực mịn mới được.
Xem ra kỹ thuật thời Đường không phù hợp, còn chưa làm được loại thuốc này, nghĩ một chút lấy ít bồ công anh ra, nói với mẹ Bội Lan: - Đại nương, cháu cần phải về chế thuốc mới được, đại nương dùng cái này đúng nước rửa mắt cho tiểu đệ đệ, đợi lần sau cháu tới sẽ mang theo thứ thuốc tốt hơn.
- A, làm cậu nhọc công rồi. Mẹ Bội Lan cười híp cả mắt nhận lấy thuốc, nói: - Bội Lan nhà này quen được người tốt như cậu thật là phúc đức của nó.
Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ, đang không biết đáp ra sao thì sau lưng chợt có giọng nữ truyền tới: - Tả lang trung tới sao?
Quay đầu lại nhìn đúng là Miêu Bội Lan với gánh củi lớn trên lưng.
- À, Lý đại nương và tiểu thiếu gia nhà Giả lão gia đều khỏe rồi, cha ta nói chiều về, rảnh rỗi không có việc gì nên ta đi quanh thôn, tình cờ qua đây.
Mấy đứa đệ muội thấy tỷ tỷ về thì chạy ra, tíu tít xòe tay khoe có tiền mừng tuổi, mẹ Bội Lan cũng nói: - Tiểu lang trung còn nói muốn đi kiếm thảo dược chữa mắt cho Nhị Tử nữa đấy.
Miêu Bội Lan là đại tỷ, sau đó tới đệ đệ Đại Tử, muội muội Nhị Thảo và Tam Thảo, rồi đứa út là Nhị Tử, không rõ có phải vì nàng là con cả đặt tên bỏ công sức nhiều hơn hay không nữa.
Miêu Bội Lan không nhìn Tả Thiếu Dương, gánh củi ra san nhà đặt, lau mồ hôi xong đi ra nói với y: - Tiền thuốc bao nhiêu?
- Chỉ là bệnh nhỏ, không cần tiền đâu.
Miêu Bội Lan không nói thêm, đi vào gian trong, mau chóng đi ra, cầm túi tiền đưa cho Tả Thiếu Dương.
- Thực sự không cần tiền mà, chỉ là chút thảo dược. Tả Thiếu Dương thấy hơi đau đầu, nha đầu này sao mà bướng thế:
- Tới hiệu thuốc khác khám sẽ mất tiền.
Nghe giọng điệu dứt khoát này Tả Thiếu Dương hiểu nếu mình không thu tiền, Miêu Bội Lan sẽ đưa đệ đệ tới nhà khác xem bệnh, mẹ Bội Lan ở bên có vẻ sợ nữ nhi cho nên lúng túng không nói gì cả.
Biết cô nương này quật cường, không nhận người khác bố thí ban ơn, Tả Thiếu Dương cười khổ: - Thuốc cho Nhị Tử do ta điều chế, hiệu quả hẳn không tệ, cha ta có quy định trị bệnh hiệu quả mới lấy tiền, chắc cô nương biết?
Miêu Bội Lan gật đầu: - Tiền thuốc bao nhiêu?
- Tiền thuốc là bảy đồng. Thật ra nếu là bán cho người khác, số thuốc này là 12 đồng, Tả Thiếu Dương chỉ lấy tiền gốc.
Miêu Bội Lan rất thông minh, chỉ nói: - Thu của người khác bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.
Miêu Gia
Tác giả :
Mộc Dật