Đại Đường Song Long Truyện
Chương 329: Đột biến quá nhanh

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 329: Đột biến quá nhanh

Từ Tử Lăng vừa ra đến bìa khu rừng rập rạp, liền tìm đến một nơi cao nhất, từ phía sau đám loạn thạch và cây cỏ đan xen, dò xét nhìn ra phía ngoài. Nối tiếp với bìa rừng là một thảo nguyên lác đác lẫn những bụi cây nhỏ mờ sương thật hoang dại âm u trong màn mưa phùn nhè nhẹ, dường như không có gì lạ.

Đột Lợi và Khấu Trọng sau khi tìm kỹ xung quanh, khẳng định là không có kẻ địch nào, cũng đã về đứng hai bên gã.

Ba người đều là những cao thủ siêu quần bạt tuỵ của võ lâm trung thổ và ngoại vực, tai mắt đều nhạy bén và linh thông gấp trăm lần người thường, lại từng lăn lộn giang hồ, thật không tưởng tượng được kẻ nào ẩn nấp ở gần đây mà có thể qua được tai mắt họ.

Khấu Trọng hỏi:

- Thế nào?

Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:

- Bọn chúng ở đâu đó gần đây, chỉ là ta cũng không biết là ở đâu!

Khấu Trọng nói:

- Nếu cả ngươi mà cũng không thể khẳng định được, thì có thể bọn chúng ở hơi xa đấy.

Rồi đưa tay quàng vai Đột Lợi, cười hỏi:

- Bây giờ đã đến lúc thổi loa ốc chưa?

Đột Lợi nghĩ đến Khấu Trọng đã xem mình như người bạn cũ, cũng giống như nhận được một đặc ân bất ngờ, cảm giác cũng không biết nên cười hay nên khóc, cất giọng hơi có chút lo lắng:

- Nếu như Người của Vân soái không muốn va chạm, căn bản không nghe thấy tiếng loa ốc, thế thì chẳng phải là chúng ta sẽ bị lộ hành tung sao? Chẳng may bị ép phải ngạnh tiếp với Triệu Đức Ngôn, thì không chừng sẽ bị truy đuổi cho đến thở cũng không nổi.

Khấu Trọng suýt chút nữa thì khoe với y là Tịch Ứng còn mất mạng dưới tay Từ Tử Lăng thì đối với hạ như Triệu Đức Ngôn cũng không phải là đáng sợ lắm, may mà gã kịp thời kìm được. nhỏ giọng nói:

- Địa điểm để thổi loa ốc cũng cần suy nghĩ đây, khả hãn huynh hãy bí mật vòng ra sau một dặm, sau đó thổi loa ốc lên, còn ta và Lăng thiếu sẽ ở lại đây phục kích kẻ địch, Sau khi làm thịt bọn chúng rồi thì sẽ gặp lại.

Đột Lợi trong lòng thán phục, Khấu Trọng không hổ là gan to mật lớn, chẳng trách mà chẳng cần dựa vào ai trong thiên hạ mà vẫn cải biến được vận mệnh của mình.

Từ Tử Lăng nói nhỏ:

- Sau khi khả hãn thổi loa ốc có thể có ba khả năng xảy ra: khả năng thứ nhất là không có động tĩnh gì, tức là Triệu Đức Ngôn vẫn án binh bất động còn Vân soái cũng không lảng vảng ở gần đây. Tình huống thứ hai là Triệu Đức Ngôn toạ quan xem hổ đấu, còn người của vân soái thì hướng về phía tiếng loa ốc của khả hãn mà xung sát. Cuối cùng tình huống tốt nhất là hai đạo binh mã của bọn chúng cùng đồng thời tiến về phía tiếng loa ốc. Đầu tiên chúng ta phải chọn hành động nào cho từng tình huống, ước định ám hiệu liên lạc tốt nhất, để lỡ có thất tán thì vẫn tìm được nhau.

Khấu Trọng nói:

- như Lăng thiếu ngươi nói đi, thời gian không nhiều, sau khi trời sáng thì không tiện lắm đâu.

Từ Tử Lăng thấy kế hoạch mình nói ra, được hai người kia gật đầu đồng ý, thì lại ước định thêm địa điểm gặp nhau nếu bị thất tán, rồi Đột Lợi lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động.

Khấu Trọng nói như rót vào bên tai Từ Tử Lăng:

- theo ta thấy thì cả hai đạo nhân mã đều đang ở ngoài rừng chờ trời sáng, Triệu Đức Ngôn biết là Vân soái và người của hắn ở gần đây thôi, khẳng định là hắn không dại dột vọng động, hay là chúng ta chủ động trêu chọc chúng một phen, từ sau khi luyện thành Tỉnh trung bát pháp đến giờ, ta chưa được chân chính động thủ với ai, thành ra lão tử ta ngứa tay ngứalắm rồi.

Từ Tử Lăng cảnh cáo:

- Chúng ta không được phép mạo hiểm bản thân, chẳng may bị thương, hoặc chân nguyên bị tổn hao quá nhiều, không chừng mất cả võ công, để người ta mổ xẻ, ngươi thử tưởng tượng hậu quả xem.

Khấu Trọng im lặng nhìn về phía chân trời nơi hoang dã đang bị cơn mưa đêm hoà thành một thể mênh mông. Bỗng đổi sang chuyện khác nói:

- Mới rồi tại Hán thuỷ bị tập kích, ta lâm vào tình thế cực kỳ sợ hãi, đột biến ở đó còn tưởng là không thể phát sinh, đúng là ở trong một cơn mộng đáng sợ, Chu Kiệt không hiểu sao tự nhiên trở lên vô cùng lợi hại?

Từ Tử Lăng nói:

- Ta cũng rất lấy làm lạ như ngươi vậy, ở đó cứ cho là trong phạm vi thế lực của cha hắn, Chu Kiệt vẫn đang đánh nhau sống chết với Tiêu Tiễn, thuận tay giúp Vân soái cũng không thành vấn đề, huy động quân mã tới đây, dường như là rất hợp lý, nhưng cái làm ta hoài nghi nhất là với khinh công của Vân soái tuyệt không bỏ qua một cách dễ dàng mà không đuổi theo, cứ xem bản sắc của hắn khi một mình đánh nhau với Âm quý phái Bạch yêu nữ và ba đại nguyên lão đều là những cao thủ thì biết, đáng lẽ phải nắm được đuôi của chúng ta rồi mới phải.

Khấu Trọng biến sắc nói:

- Không hẳn là là Chu Kiệt, Vân soái, Có thể là Triệu Đức Ngôn, Khang Sao Lợi, không biết là có thêm Lý Nguyên Cát không nữa? chết mẹ không chứ! Sao mà bọn chúng tới nhanh thế!

Từ Tử Lăng còn chưa kịp trả lời, bỗng trong bóng đêm lạnh lùng một tiếng ốc tiêu ngụy dị vang lên từ phía sau khoảng một dặm, làm cho hai gã tí nữa thì rụng tim ra ngoài, bây giờ thì không thể thay đổi tình hình được nữa rồi, đành chỉ cố gắng khắc phục lỗi lầm này đến đâu hay đến đó mà thôi.

Không hề có quân mã của Vân soái ở vùng phụ cận, tiếng loa ốc này chỉ đánh động đến Lý Nguyên Cát và Triệu Đức Ngôn hai tuyệt đại cao thủ, còn có con chim ưng thông linh có thể truy dấu đN nhân trên trời kia nữa, quả thật thanh âm này so với bản án tử hình chẳng khác nhau bao nhiêu.

Hai người nhìn vào mắt nhau, đều thấy tóc tai mình dựng ngược lên.

*

„Bang, Bang“.

Âm thanh xé gió vang lên, tiếp theo đó là mấy quả pháo thăng thiên bùng nổ giữa không trung ngay trên đầu hai người, hoá thành muôn tia, ngàn đoá toả lên cánh rừng hoang bên dưới một màu vàng rực, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Phản ứng của địch nhân hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của hai người, không biết là địch nhân dùng pháo hiệu này để chỉ thị hành động cho người của chúng, hay là mục đích chỉ để soi sáng, nhất thời cũng không biết là nên đến hội hiệp với Đột Lợi, hay là vẫn cứ mai phục ở đây, quả là tiến thối lưỡng nan.

Từ Tử Lăng nhẹ giọng:

- Biến thôi.

Khấu Trọng kéo gã lại nói:

- Ngàn vạn lần không được, tình hình xem ra cực kỳ không hay, bất chấp đối phương thực lực quả là mạnh mẽ như cường triều, nhưng hiện thời phương pháp duy nhất để tìm sống trong chết bây giờ là phải xông vào hiểm nguy thôi, theo ta chứ?

Ánh mắt Từ Tử Lăng vẫn bất động, tuy chưa nhìn thấy hình bóng địch nhân, nhưng trong tai gã đã vang lên tiếng quần áo lất phất trong gió từ ngoài nửa dặm đang nhanh chóng tiến về đây.

Khấu Trọng hình như cũng nghe thấy, giọng đầy vẻ hãi hùng:

- Ít nhất cũng phải cả trăm người.

Hàng trăm đốm lửa nhỏ bỗng vụt sáng lên, trong sương mù lấp loé chập chờn, trôi nổi giữa làn sương ẩm ướt mù mịt, nhìn quỷ dị phi thường.

Hoả quang này tập trung khoảng hơn mười ngọn thành một tổ, phân bố ở hai bên cánh đồng và khống chế các cao điểm, hình thành một mạng lưới dày đặc, cũng có thể hình dung được là ngoài vòng vây mắt của địch nhân bố trí để giám sát, có khả năng huy động không ít hơn nhiều ngàn người.

Ánh sáng của pháo thăng thiên đã tắt dần, trả lại cho trời đất một màn đêm sâu thăm thẳm.

Hai người ngay từ đầu đã cảm thấy có gì đó không ổn, theo như tính cách lãnh đạo của kẻ đứng đầu diêu Ưng là Triệu Đức Ngôn, thì đáng ra là bọn chúng phải đến trước một chút mới đúng, nhưng đến đây hình như lại là nhân mã của Đông đột quyết, không hiểu hai gã nhầm lẫn ở chỗ nào.

Khấu Trọng loạn mất một nhịp thở nói:

- Triệu Đức Ngôn và Lý Nguyên Cát đã cùng nhau kết thành liên minh, mẹ nó chứ!

Từ Tử Lăng tháo mặt nạ ra, ánh mắt chớp ngời tinh quang, trầm giọng nói:

- còn gì mà phải do dự nữa chứ, chúng ta chỉ có duy nhất con đường là toàn lực xuất thủ, đại khai sát giới, nhân lúc chưa tới bình minh, sáng tối lẫn lộn có lợi cho chúng ta, mà liều mạng phá vây, để xem bọn chúng có bản lĩnh gì mà ngăn chặn được chúng ta.

Khấu Trọng cũng theo gã gỡ bỏ mặt nạ xuống, bây giờ thì đã có thể thấy kế hoạch của kẻ địch, chúng phân thành bảy đến tám đội, tổ chức thành một trận địa hình cánh quạt, chật núi đầy đồng toàn là bóng địch di chuyển yểm trợ lẫn nhau đằng đằng sát khí, Thanh thế kinh người.

Từ Tử Lăng huých Khấu Trọng một cái, hất đầu lên trời, bảo:

- Nhìn kìa, Ưng nhi đang đến.

Khấu Trọng ngửng đầu trông lên, vừa vặn nhìn thấy Ưng nhi vẫn còn là một chấm đen, trong mắt thoáng qua sát cơ, bình tĩnh, cất giọng lãnh khốc:

- Việc giết người để cho ta, còn ngươi phụ trách việc bảo hộ cho Đột Lợi tiểu tử, Con diêu ưng khả ố kia đang đến rất nhanh, có thể nó sẽ phát hiện ra hắn, Chúng ta phải tận mọi khả năng không để cho người ta giết hắn, sự tình quả là không đơn giản như chúng ta tưởng tượng

Từ Tử Lăng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, chiếu theo lý thì chuyện Lý Nguyên Cát và Triệu Đức Ngôn liên minh với nhau rất là bất bình thường, có thể suy ra chuyện này còn liên quan đặc biệt đến cuộc đấu tranh giành quyền lực trong nội bộ Đông đột Quyết, cứ theo tình hình trước mắt thì nội tình chắc là còn có bí ẩn gì đó.

Tuy đã gần sáng nhưng khung cảnh càng như tối tăm ảm đạm hơn, ba khối người trừ khối ở giữa đang từ từ di chuyển lên đầu, còn hai khối còn lại chia ra hai bên phải trái vẫn yên tĩnh vây quanh.

Hai gã im hơi lặng tiếng nấp sau đám loạn thạch bên mấy bụi cây thấp lè tè, rồi lặng lẽ xuyên qua đám lá cành hướng về phía hơn mười địch nhân khẩn trương tiếp cận.

Tất cả bọn chúng đều mặc quần áo dạ hành cùng màu, vũ khí gồm có đao, kiếm, có cả vũ khí nặng như mâu, thương, phủ, đủ cả không thiếu vũ khí gì, thân hình cao thấp khác nhau, đều là các hán nhân cao thủ dưới trướng Lý Nguyên Hiệp, bất cứ người nào trong đó cũng có thể một mình khuấy đảo giang hồ, đều đủ tư cách liệt vào hàng danh gia.

Hơn mười người vượt qua khỏi chỗ hai gã khoảng hơn một trượng, Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng từ trong chỗ ẩn thân không một tiếng động, bước ra, từ đằng sau kẻ địch mà tiến tới.

Vào lúc kẻ địch chưa biết gì, hoàn toàn không phòng bị, thì Khấu Trọng chợt động thân, Tỉnh Trung Nguyệt phát xuất đưa lên cao hơn vai, cười một tràng dài lồng lộng chấn động rừng núi xa gần, Tỉnh Trung Nguyệt hoá thành một vệt vàng chói lọi, từ trên không trung ập vào lưng hai kẻ địch bổ xuống.

Hai kẻ này hoảng hốt quay đầu lại, mắt liền bị ánh vàng chói lọi uy hiếp, cả đầu mặt đều bị một luồng đao khí mạnh mẽ bao trùm, khiến hai người này tiêu tán toàn bộ nhuệ khí, một bên đang sung sức toàn lực xuất đao, một bên không hề phòng bị gì, chỉ là trong lúc lâm nguy vội vàng phản kháng, chênh lệch quá xa, không thể dùng đạo lý lúc bình thường để nói

„Đang“

Một người trong bọn họ dùng trường Mâu bị Khấu Trọng chém gãy làm đôi, dư kình kình chấn vào thân thể làm hắn phun ra một vòi máu tươi cuồn cuộn, kẻ còn lại cũng bị Khấu Trọng sau khi chém gãy trường mâu, tiếp tục chém xuống, người này thân thủ cũng không hề dở, tuy chỉ miễn cưỡng dùng trọng phủ để ngăn chặn Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng không hề lùi một bước, xuống tấn tiếp luồng đao khí cuồn cuộn như sóng triều và luồng chân khí vô năng kháng cự của Khấu Trọng. Người và phủ bị chém văng ra cả trượng, rơi xuống đám gò đống lô nhô trên sườn núi. Mặt ngửa nhìn trời, tuy chưa táng mạng đương trường, nhưng đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Mười một người phía trước cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, Trong lúc Khấu Trọng vừa cất tiếng cười dài, đã chia nhau ra ứng chiến. nhất thời đao phong kiếm ảnh ngập trời, cuộc huyết chiến bắt đầu khai mạc.

Trong số đó có ba người lao vào Khấu Trọng, Khấu Trọng điểm chân lên mặt đất, lần thứ hai bay lên, như một con chim ưng khổng lồ, vượt qua đầu ba người này, tiến đến kẻ địch xa nhất phía trước.

Từ Tử Lăng sấn đến phía ba địch nhân khi chúng đang còn tập trung chú ý vào uy thế kinh người của Khấu Trọng giữa không trung, dùng thân pháp vừa mới ngộ ra, nhanh như điện lọt vào khoảng trống giữa ba tên nọ, song quyền múa lên giữa đám binh khí như chỗ không người, ngực cả ba đều bị gã dùng thủ pháp nặng nề đánh trúng, bọn chúng cả đến nửa chiêu cũng chưa kịp đánh ra, một kích huỷ diệt này làm kẻ địch hai bên trái phải đều ngã ngiêng ngả, bị thương trầm trọng.

Để thi triển đột kích thì tấn công từng bộ phận như thế là nhẹ nhàng nhất, nếu không thế sẽ cực kỳ khó khăn khi một thân một mình mà lại bị kẻ địch quần chiến.

Tám cao thủ Lý Phiệt còn lại mặc dù tình thế đại loạn, vẫn chia ra năm người đối phó Khấu Trọng, ba kẻ còn lại xông vào Từ Tử Lăng, cả hai cánh địch nhân đều quát tháo ầm ỹ kêu gọi viện thủ.

Tiếng tù và theo gió ngân lên.

Khấu Trọng trong tâm bây giờ chỉ còn mỗi một chữ „sát“ ở trước trận nhanh chóng phát xuất bản lĩnh di hình hoán khí, bất ngờ biến mất, làm toàn thể binh khí của kẻ địch đều đánh vào khoảng không.

Sau khi chạm đất, gã hợp nhất toàn thân, lao ngang qua cả trượng trong không gian, ánh đao loá lên như điện, trực tiếp tấn công một địch nhân mang trường kiếm.

Người này trước đó đã múa kiếm đâm ra, nhưng với thế đao đang ập tới của Khấu Trọng hắn cảm thấy mình hoàn toàn bất lực, không có khả năng đón đỡ đường đao lăng lệ này, đường kiếm vô phương biến hoá, thân pháp quá nhanh của Khấu Trọng làm hắn không biết đâu mà lần, cảm giác được sát khí cực kỳ khủng khiếp của Khấu Trọng đang dồn tới thân mình, mặc dù chung quanh vẫn còn đồng bọn, nhưng trong tâm đã sợ mất mật, không còn kịp rút kiếm về, chỉ mong thoát chết, không mong gì hơn.

„Đang“

Người cầm kiếm hộ khẩu tê tái, trường kiếm rơi xuống đất, Khấu Trọng tiêu sái tung ra một cước đúng vào bụng dưới y, cả người y bay về phía sau đụng phải thân trên của một tên đồng bọn, bị kình khí của Khấu Trọng từ người tên này kích sang, cũng la thảm lên một tiếng, cả hai cùng ngã lăn lông lốc xuống dưới sườn núi, đều bị thương nặng, trừ phi Khấu Trọng hạ cước lưu tình, còn không thì khó mà sống nổi.

Loại được hai trong năm kẻ địch, Khấu Trọng đại phát thần uy, Tỉnh Trung Nguyệt quét ra mười ánh chớp vàng choé, bao trùm đám địch nhân đang khiếp đảm vào vòng đao ảnh, nhất thời tiếng vũ khí chạm nhau không ngớt, liên tu bất tận.

Từ chỗ mình Từ Tử Lăng hiểu được thâm ý của Khấu Trọng, gã hy vọng trận đột kích nhanh như sấm chớp vừa rồi sẽ mang lại tình thế có lợi, sử dụng lối đánh như lôi điện đánh tan tác đám hảo thủ này. Sau đó nhân lúc vi của địch chưa đến, số cao thủ của Lý Nguyên Cát vẫn còn ở phía trước, mà rút vào trong rừng sâu, theo kiểu du đấu vừa đánh vừa chạy, đó là phương thức duy nhất để bảo thân mà chống địch trong hoàn cảnh này.

Sau khi cân nhắc, Từ Tử Lăng động thân về bên trái mang theo một thanh thế cao ngất xông vào một tên cầm thương, đồng thời thi triển thủ pháp, một chảo nhanh như điện chụp vào đầu thương, sử dụng xảo kình, trường thương lập tức gãy đoạn.

Từ Tử Lăng chân đạp theo một bộ pháp kỳ lạ, tay trái cầm mẩu thương gãy quét ra, trực tiếp đánh mạnh vào chỗ gần cán của một thanh đại đao trên tay một kẻ địch, tay phải khép ngón lại thành đao chém mạnh vào một kẻ khác đang thủ ngang lưng một thanh thiết côn nặng nề.

Trong một chớp mắt, ba kẻ địch đồng thời cứng cỏi tiếp của Từ Tử Lăng một chiêu, bị gã dùng Loa hoàn kình cực mạnh xung kích, thế trận liên hiệp có lúc trước hoàn toàn tan vỡ.

Lúc này hai cánh viện quân của địch nhân cũng đang tràn tới như nước triều dâng. Thời gian của hai gã không còn nhiều.

Một tiếng kêu thảm ở phía trước vang lên, ba cao thủ đang đấu với Khấu Trọng vốn đã bị gã quay như chong chóng. Để kết thúc gã bất ngờ vọt người lên như một con chim ưng vồ mồi, luồng kình khí cực mạnh từ thanh đao của gã bắn ra kích trúng từng người, thân thể cả ba bắn ra phía sau, lảo đảo ngả ngiêng, tình trạng cực kỳ khốn khổ.

Khấu Trọng tung người phóng đi, ba kẻ địch của Từ Tử Lăng cũng không còn khả năng kháng cự, bị gã dùng thêm nhiều thủ pháp đẹp mắt khác, đánh cho trọng thương rơi xuống sườn núi.

Từ Tử Lăng lao sang ngang ba trượng, nơi đến là một đỉnh gò khá cao, rồi nhún mình thêm lần nữa, thân người như một con đại điểu đằng không bay về khu rừng rậm phía sau, tránh khỏi viện binh của kẻ địch đang tràn lên, cực kỳ nguy hiểm.

Bắt đầu từ bây giờ gã cùng Khấu Trọng mỗi người đều phải tự thân tác chiến.

*

Từ Tử Lăng ngâm ngập đầu giữa dòng suối lạnh, tinh thần đại chấn.

Trên người gã hơn mười vết thương đã dần khép miệng, không còn chảy máu nữa, cảm giác như ngọn đèn hết dầu, cực kỳ suy nhược, bây giờ đối với gã được nghỉ ngơi như thế này thì quả thật là phải mang ơn ông trời nhiều lắm.

Sau trận khổ chiến kịch liệt vừa rồi, thân vẫn còn đây, tuy mạng còn giữ được nhưng thương thế cùng mình, trong một thời gian ngắn mà có thể phục nguyên được nội khí thì chỉ là mộng tưởng. Lúc thoát khỏi trận chiến, thì ngày cũng vừa lên, đối với gã ánh dương quang kia cực kỳ bất lợi, có thể chạy được tới đây, trong khu rừng u tĩnh không hề bị cuộc chiến bên ngoài chạm đến, êm đềm hưởng thụ chút yên tĩnh trong dòng suối hiền hoà này, đối với gã cực kỳ trân quý.

Trong khoảng khắc này, gã chỉ muốn quên hết những tranh dành cừu hận mà chẳng hiểu vì sao gã lại dấn thân vào.

Gã khẽ há miệng hớp lấy một ngụm nước suối mát lạnh, khi vào đến nội thể hàn thuỷ này dường như kích thích làm cho khí lực của gã tăng thêm một chút.

Một nỗi cô đơn vô bờ bỗng dậy lên ào ạt trong hồi ức đáng sợ của gã.

Địch nhân quả thật quá mạnh, ra ngoài mọi tiên liệu của gã, trong khi gã nghĩ là mình sẽ gặp Đột Lợi ở nơi hẹn, thì đón gã lại là hơn ba mươi Đột Quyết cao thủ, sau khi nỗ lực giết được mười tên, lại làm bị thương hơn nửa số địch nhân, liều mạng chạy thoát, thì nguyên khí cũng hao tổn gần hết, để có thể phục nguyên thì quả là gian nan, vạn nan.

Gã cố bắt mình nghĩ về số phận của Khấu Trọng và Đột Lợi, cũng như về tương lai chưa rõ của mình.

Bỗng nhiên, từ xa ngoài ba dặm về bên trái bỗng vang lên một một tiếng hú sắc bén, chính là ám hiệu gặp nhau của Đột Lợi và

Từ Tử Lăng từ trong lòng suối đứng bật dậy.

Nước suối như những hạt lệ long lanh từ trên đầu tóc gã tràn qua mặt rơi xuống, y phục ướt dán chặt vào nửa thân trên đang ở ngoài mặt nước của gã.

Gã biết là Đột Lợi đã gặp nguy hiểm rồi, nếu không thế thì hắn chẳng ngu dại gì mà hú lên để đánh động đến địch nhân.

Từ Tử Lăng hít sâu một hơi chân khí, rồi tung người phóng đi, nhanh chóng vượt qua khu rừng, sau khi chạy khoảng hơn hai dặm thì thảo nguyên thoáng đãng hiện ra, đã có thể nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau vọng lại.

Gã tăng tốc độ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi tức giận khôn cùng, khi thấy cảnh lấy đông hiếp ít này mà không nổi giận thì mới là lạ.

Trong chớp mắt gã đã đến gần trận chiến, chỉ thấy bên ngoài khu rừng có một cái hồ nước nhỏ trên thảo nguyên hoang dã, gần đó Đột Lợi toàn thân tắm máu đang hùng dũng một mình tử chiến với bốn Đột Quyết cao thủ vây công, chỉ nhìn thi thể, xác chết vương vãi khắp nơi, cũng biết cuộc chiến khốc liệt như thế nào.

Khoảng hơn hai mươi người khác đứng rải rác xung quanh, hình thành một vòng vây kín kẽ im lặng đứng xem, chừng như bọn người này rất uý kỵ Đột Lợi, muốn dùng xa luân chiến để tiêu hao thể lực của hắn.

Thu hút sự chú ý của Từ Tử Lăng là tám người Đột Quyết đang nhàn rỗi đứng xem, trong đó có một người gầy như được đúc ra bằng sắt, mặt mũi thanh tú, thân thể thẳng thớm như một ngọn thương, tay phải cầm một ngọn phong khoái mã đao mà người Đột Quyết ưa dùng, tay phải cầm thuẫn, uy vũ như hạc giữa bầy gà, toàn thân toát ra khí độ của một cao thủ tuyệt đỉnh.

Từ Tử Lăng vừa rời khỏi khu rừng, người đó đã nhìn thấy, ánh mắt như điện quét qua thân gã, đồng thời ra lệnh bằng tiếng Đột Quyết, ngay lập tức, tám Đột Quyết cao thủ xông ra hùng hổ như lang sói đón gã lại, sát khí đằng đ̑ng.

„A, aaa!“

Một người đang đấu với Đột Lợi bị gã đá cho một cước vào bụng, ngã lăn ra sau, nhưng thân trên Đột Lợi cũng dính thêm một vết đao nữa.

Người Đột Quyết như bằng sắt lại phát ra một mệnh lệnh, thêm ba kẻ nữa liền xông vào tiếp ứng. Hắn cũng đích thân dẫn thủ hạ nhằm phía Đột Lợi lao tới, hiển nhiên là muốn đảm bảo rằng trước khi Từ Tử Lăng kịp đến thì Đột Lợi cũng đã toi đời.

Từ Tử Lăng cất tiếng cười dài, thân hình lăng không lướt đến.

Những người chặn gã lại đều là cao thủ, đã sớm phân ra hình thành thế trận, ba người đón lõng gã trên không, bốn người tản ra xung quanh, chỉ cần gã tiếp đất, đảm bảo sẽ lọt vào vòng vây cực kỳ nguy khốn, phản ứng của đám người này quá xuất sắc, chứng tỏ kinh nghiệm tác chiến rất phong phú.

„Đang“

Người Đột Quyết cao gầy thình lình xông vào trận, tay trái dùng thuẫn ngạnh tiếp ưng thương của Đột Lợi, kiềm chế ngay thế công của gã, mã đao trên tay phải như cuồng phong bạo vũ nhằm Đột Lợi công tới, chớp mắt tình thế xoay chuyển hoàn toàn.

Đột Lợi lập tức lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, tức giận quát:

- Khang Sao Lợi! hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết.

Gã quát lớn bằng tiếng hán, chính là muốn cho Từ Tử Lăng biết kẻ đang muốn giết gã là ai, trong hoàn cảnh này Từ Tử Lăng là hi vọng duy nhất của gã nhưng thực ra Từ Tử Lăng có giúp được gã không thì khó mà biết được.

Từ Tử Lăng vẫn giữ nụ cười, đồng thời thi triển tuyệt kỷ di hình hoán khí giữa không trung, đột nhiên vọt lên cao, vượt qua vòng vây như một con đại bàng to lớn nhằm phía trận chiến của Đột Lợi lao xuống, gã quyết định tự mình ứng chiến với tên Đột Quyết kia.Khang Sao Lợi thấy trong khoảng khắc mà gã đã đến, biến hẳn sắc mặt, cao giọng hét lên.

Từ tứ phía hơn mười cao thủ Đột Quyết động thân, tất cả đều nhằm Từ Tử Lăng lao đến.

Đã từng trải qua bao trận chiến sống chết, Từ Tử Lăng quá quen thuộc với những phương pháp chiến đấu trong tình thế hung hiểm như thế này, vừa tiếp đất liền đanh giọng quát lớn:

- Sát!!!…

Thanh âm như sét đánh bên tai, toàn thể hơn mười người lập tức ù tai, chấn động, tay chân bất giác chậm lại.

Từ Tử Lăng như cuồng phong xông về phía trước, chớp lấy cơ hội, trái chưởng, phải quyền, nhằm hai kẻ địch chia ra đánh tới.

Quyền phong, chưởng ảnh đột nhiên bùng lên, như một ánh chớp, hai tên địch tâm trí bị ảnh hưởng của âm thanh, lại thêm đã mệt mỏi vì khổ chiến với Đột Lợi, cùng lúc trúng đòn, ngã lăn ra.

Từ Tử Lăng xuất thủ không hề lưu tình, khiến hai kẻ nằm trên mặt đất lập tức khí tuyệt thân vong.

Đột Lợi thấy thế phấn khởi tinh thần, dù công lực sa sút, vẫn đột khởi hùng tâm hét lớn quét ra một màn thương ảnh, rít gió ầm ầm, uy hiếp toàn trường khiến cả Khang Sao Lợi và toàn bộ địch nhân phải lùi lại.

Nhưng tình hình của hai người bọn họ không hề lạc quan tí nào, chỉ cần địch nhân đồng lòng đánh tới, đảm bảo họ cũng chỉ còn nước đánh cho tới khi kiệt sức.

Từ Tử Lăng thân pháp nhanh như quỷ mị, đột nhập vào vòng vây, Khang Sao Lợi hét thủ hạ tiếp tục vây công Đột Lợi, còn mình thì chặn Từ Tử Lăng lại.

Từ Tử Lăng tung ra một cước làm kẻ tập kích gã từ phía bên lập tức trúng đòn phun máu, sau đó đấm ra ngay một quyền như chớp, nặng nề đánh thẳng vào thuẫn bài của Khang Sao Lợi.

Khang Sao Lợi với mã đao trong tay vốn đang định dùng đao pháp lăng lệ tấn công, chợt thấy một luồng chân khí nóng như lửa đang cuồn cuộn xuyên qua thuẫn bài công vào thân thể. Hắn tự biết, không thể nào chống lại được, mã đao đến cả nửa chiêu cũng chưa kịp xuất, „bịch, bịch, bịch“ loạng choạng lùi lại ba bước, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Hắn vốn biết võ công Từ Tử Lăng cực cao, nhưng cũng không tưởng tượng nổi là lại lợi hại đến như vậy.

Từ Tử Lăng đã đến bên Đột Lợi, phát ra hơn mười chưởng, nhất thời kình khí tung hoành tiếng kêu thảm của địch nhân vang lên không ngớt, bọn chúng hốt hoảng lùi ra, trong đó có một tên trúng chưởng nằm dài tại chỗ.

Từ Tử Lăng cực kỳ uy vũ làm khiếp đảm địch nhân, nhưng chỉ có gã mới biết được nỗi khổ trong lòng, vừa rồi để che mắt địch nhân, vận chưởng đánh ra đã hao cạn gần hết chân nguyên, không biết còn gắng gượng được bao lâu, gã vội vàng cố gắng điều tức, cơ hội để chạy trốn chỉ có duy nhất lúc này thôi.

Tay phải gã nắm lấy tay Đột Lợi quát:

- Đi!

Hai người một trước một sau, nhằm hướng hồ nước nhỏ phóng tới, cả hai sử dụng hết sức lực chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở đã đến được bên bờ hồ, rồi bỗng nhiên đổi hướng cứ dọc theo ven bờ chạy mất. Khang Sao Lợi dẫn thủ hạ đuổi theo, nhưng đã muộn mất một bước.
Tác giả : Huỳnh Dị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại