Đại Đường Song Long Truyện
Chương 309: Thiên đao tống khuyết
Đó là một khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo, ẩn dưới đôi mày đen rậm là đôi nhãn thần sáng tựa bảo thạch và tràn đầy thần thái, vầng trán cao rộng thể hiện rõ một bậc tài trí phi thường, phong thái ung dung bình thản dường như có thể làm dịu mọi sự lo lắng của người đối diện, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy khó mà hiểu thấu được.
Hai bên tóc mai của Tống Khuyết đã chuyển bạc, song lại không hề lộ vẻ già yếu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có khí thái của một quý tộc cao sang, phong độ của một nhà nho sĩ uyên bác, vừa cao quí vừa đáng nể sợ.
Ông ta còn cao hơn Khấu Trọng đến vài phân, chỉ thoáng chạm ánh mắt của ông, Khấu Trọng đã có cảm giác không gì có thể qua mắt được con người tinh tường này.
Tống Khuyết ngước nhìn lên xà nhà rồi chậm rãi nói:
- Từ khi Tấn Mẫn Đế bị bọn hung nô Lưu Diệu bắt làm tù binh thì Tây Tấn sụp đổ, thiên hạ lâm vào cảnh phải chia năm xẻ bảy, chịu cảnh người Hồ áp bức và giết hại, mãi đến khi Tuỳ Văn đế lên ngôi được chín năm tiến hành diệt Trần thì thiên hạ thống nhất một mối, trong hơn hai trăm bảy mươi năm đó, gian nhân hoành hành, làm hỗn loạn chính thống Hán tộc chúng ta. Tuỳ triều lập quốc chỉ mới ba mươi tám năm, đến khi Dương Quảng bị Vũ Văn Hoá Cập giết ở Dương Châu thì chấm dứt, thời gian tuy ngắn nhưng đã làm nên một thời hoàng kim, nếu ai lại có thể thống nhất thiên hạ thêm lần nữa thì quả thật phi thường.
Ông lại hướng mắt về phía Khấu Trọng nói:
- Thiếu Soái có biết Dương Kiên cớ sao lại có được thiên hạ không?
Khấu Trọng trầm ngâm rồi nói:
- Phải chăng là do hợp thời hợp thế?
Tống Khuyết ngẩng đầu cười lớn:
- Nói rất đúng. Khi ấy thái tử nhỏ tuổi lên kế vị, Dương Kiên nắm quyền lớn trong tay, thật đúng là vận may hiếm có xưa nay, mai sau kể cũng khó mà có nổi. Dương Kiên từ việc lật đổ chính quyền, lên ngôi xưng đế và lập nên nhà Tuỳ vẻn vẹn chỉ mất mười tháng trời, quả là nhanh đến mức chưa từng có trong lịch sử.
Nói đoạn lại cười rằng:
-Vậy Thiếu Soái có biết có sao Dương Kiên lại thành nghiệp lớn nhanh đến vậy không?
Rất may là Khấu Trọng đã từng đọc qua sách sử của Lỗ Diệu Tử, gã nói:
- Địch thủ vô năng, quân Bắc Châu uy hiếp, Dương Kiên thừa thế xông lên, đó chỉ là ý kiến của tại hạ, xin Phiệt chủ chỉ giáo
Tống Khuyết gật đầu rằng:
- Thiếu Soái nói rất đúng, chỉ có điều đã bỏ qua mất một điều quan trọng nhất, đó chính là phục hưng Hán tộc.
Tống Khuyết tỏ vẻ suy nghĩ, chậm rãi bước qua phía bên trái Khấu Trọng, ra sau lưng gã chừng năm bước thì dừng lại, ánh mắt lộ ra một tình cảm sâu sắc, hướng về phía cây hoè trước sân rồi tự nhiên nói:
- Bắc Ngụy có thể thống nhất phương Bắc chính bởi người Hồ vũ dũng thiện chiến, người Hán vốn dĩ không thể là đối thủ của chúng. Nhưng từ khi người Hồ gây chiến tranh với trung thổ của ta thì những Hán nhân hữu chí chúng ta hiểu rằng trong sự uy hiếp giữa sự sống và cái chết, nếu không tự cường vươn lên thì không thể tự bảo vệ mình, từ đó chuyển sang coi trọng võ phong, khác hẳn Hán Vũ Đế vốn trọng Nho học. Đến đời Bắc Chu thì mọi tướng lĩnh trong quân đội hầu hết đều là người Hán, trong số đó Dương Kiên là một, chính là đại tướng nắm giữ binh quyền, từ đó có thể thấy rằng Dương Kiên sở dĩ chiếm được ngai vàng chính là thành quả tất yếu của sự khôi phục thế lực người Hán.
Khấu Trọng nói:
- Phiệt chủ quả là suy nghĩ muôn phần thấu đáo, tại hạ từ xưa đến giờ chưa từng chuyên tâm thực sự để suy nghĩ về vấn đề này như thế, hèn chi bây giờ sĩ trung hào kiệt mới nhiều đến vậy.
Tống Khuyết trầm giọng nói:
- Nhưng trong số đó chỉ có hai người đáng để ta coi trọng, một là nhị công tử của Lý Uyên -Thế Dân, người còn lại chính là Khấu Trọng ngươi.
Khấu Trọng thoáng đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói:
- Phiệt chủ quá khen
Rồi vô tình đưa mắt nhìn lên phiến Ma đao thạch tạo tác giống như hình một vị thần, đang được đặt ngay ngắn bên tường, trong hơn chục tên được khắc trên đó, phát hiện ra tên mình nằm trên cùng, bất giác giật mình.
Tống Khuyết chợt mềm giọng, nhẹ nhàng nói:
- Từ khi Hán triều bại vong, Nam, Bắc không ngừng đối đầu giao tranh, suy cho cùng cũng chỉ bởi Trường Giang hiểm yếu. Thiếu Soái có lẽ cũng biết Quan Trung Lý gia đã thoả hiệp với Ba Thục. Nếu như Lý gia lại có thể chiếm được Lạc Dương thì Ba Thục vốn do Giải Huy đứng đầu sẽ nhanh chóng qui thuận Lý gia, lúc đó vì Ba Thục qui phục Lý gia mà phương Nam mất đi sự bảo vệ của Trường Giang, như vậy chỉ cần đủ thuyền chiến thì đại quân Lý gia chỉ việc xuôi dòng về phía Tây, đến khi ấy ai có thể cản nổi nữa đây?
Khấu Trọng thở một hơi dài, việc mà gã lo sợ nhất rồi sẽ đến lúc xảy ra. Sư Phi Huyên còn lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã, nàng xoay sở dễ như trở bàn tay mà giúp Lý Thế Dân thu về hơn nửa non sông. Không có ai hiểu rõ Vương Thế Sung hơn gã, tuy hắn chiếm giữ được Lạc Dương đại thành kiên cố, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể đối chọi lại được với Lý Thế Dân.
Tống Khuyết than rằng:
- Nếu như một năm trước Khấu Trọng ngươi đã có thanh thế như ngày hôm nay thì Tống Khuyết ta nguyện sẽ toàn tâm toàn lực giúp ngươi, ta sẽ thông qua Giải Huy để kéo Ba Thục về phía ngươi. Tiếc rằng thời thế nay đã đổi thay, trừ khi ngươi phải đứng trước Ma đao thạch này thề sẽ rút khỏi cuộc chiến phân tranh thiên hạ, bằng không khó lòng sống sót mà thoát khỏi Ma đao đường này. Thế Dân tuy mang trong mình dòng máu người Hồ, nhưng suy cho cùng Tống Khuyết ta vẫn coi hắn là người Hán, nên dành cho hắn vai trò thống nhất đang chia năm xẻ bảy hiện nay. Song nếu như Lý gia hắn không rõ ràng hẳn với Đột Quyết thì ta cũng khó có thể đưa ra quyết định như vậy.
Khấu Trọng nghe đến ong cả đầu, bây giờ mới hiểu tại sao tên mình lại được khắc trên Ma đao thạch và Tống Ngọc Trí nhất thiết ngăn cản gã đến gặp cha nàng như vậy, quả thật mọi việc đều đã ra ngoài dự tính của gã.
Khấu Trọng cảm thấy sự việc thật là hoang đường, ngẩng đầu cười vang nói:
- Nếu là như vậy, tại hạ Khấu Trọng xin lĩnh giáo Thiên đao tuyệt kỉ của Phiệt chủ, mời!
*
Từ Tử Lăng chờ tinh thần của Lôi Cửu Chỉ hồi phục trở lại, bỏ mặt nạ ra, nói:
- Từ Tử Lăng ta mãi đến khi Lôi huynh lộ rõ chân tình thì mới dám tin lời Lôi huynh.
Lôi Cửu Chỉ nhìn gã, hạ giọng nói:
- Không tuyệt đối cẩn thận thì làm sao có thể làm được đại sự. Từ huynh đệ có thái độ như vậy là rất đúng. Ôi, lẽ ra ta nên sớm đoán ra huynh chính là Từ Tử Lăng, Tử Lăng huynh phải chăng vẫn còn một mặt nạ Nhạc Sơn nữa?
Từ Tử Lăng gật đầu công nhận. Lôi Cửu Chỉ sau khi hỏi cặn kẽ tình hình giữa Từ Tử Lăng và Lỗ Diệu Tử thì thở dài vẻ đáng tiếc rồi nói:
- Dựa vào thực lực đáng kinh ngạc có thể hạ gục được “Thiên Quân" Tịch Ứng của Tử Lăng huynh, nếu huynh có thể giúp ta thì mọi việc sẽ dễ dàng như nước chảy mây trôi. Nhưng ta biết Tử Lăng huynh vẫn còn đại sự quan trọng nhất thiết phải giải quyết nên e rằng đành phải tự mình gánh vácTừ Tử Lăng nói:
- Xin Lôi huynh cứ nói rõ sự tình biết đâu tại hạ có thể giúp chút gì.
Lôi Cửu Chỉ trầm giọng nói:
- Lôi Cửu Chỉ ta đang đối đầu với Hương Quý của Ba Lăng Bang. Cha con Hoắc gia bề ngoài thì có vẻ như không có quan hệ gì với Hương gia nhưng kì thực lại là người chịu trách nhiệm của Ba Lăng Bang ở Ba Thục, chuyên kinh doanh kỉ viện và sòng bạc.
Hương Quý chính là cha ruột của Hương Ngọc Sơn. Từ Tử Lăng mới nghe đã rất lấy làm thú vị liền hỏi rằng:
- Hèn chi Lôi huynh thấy Hoắc Kì Đồng đuổi đến lại tưởng rằng bọn chúng đến tìm mình. Lôi huynh có thể nói rõ thêm sự tình không?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Chuyện này kể ra thì rất dài dòng. Trong giang hồ vốn đồn đại rằng Ba Lăng Bang không những tìm mỹ nữ ở khắp nơi mà còn ngấm ngầm buôn bán gái lầu xanh, song xưa nay chưa từng ai tìm được ra bằng chứng cụ thể nào. Nhưng một lần tình cờ chính mắt ta đã bắt gặp chúng đang thực hiện những hành động đó ở Vân Nam.
Từ Tử Lăng nhíu mày nói:
- Đó phải chăng đã là những chuyện trước kia rồi?
Lôi Cửu Chỉ cười nhạt khinh bỉ nói:
- Nguồn lợi hậu hĩ như vậy lẽ nào Hương gia bọn chúng lại dễ dàng bỏ qua như thế. Theo ta nghĩ thì ngay cả đến Tiêu Tiễn cũng không biết chuyện này. Cho dù sau này Tiêu Tiễn có thất bại đi chăng nữa thì Hương gia bọn chúng vẫn được hưởng vinh hoa phú quí như thường. Buôn gái và mở sòng bạc, hai nghề đó xưa nay chưa từng thua lỗ bao giờ cả.
vô cùng, gã và Khấu Trọng quyết không bao giờ để Hương Ngọc Sơn tiếp tục làm những việc mất hết thiên lương như vậy mà vẫn ung dung hưởng vinh hoa phú quí. Gã nói:
- Việc bọn chúng buôn người cớ sao lại giữ kín được đến vậy?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Bọn chúng có hai thủ đoạn để giữ bí mật. Đầu tiên là không cho bất cứ kẻ nào biết nơi tiến hành buôn bán, hoặc các thanh lâu đều thuộc quyền sở hữu của tay chân dưới quyền hắn. Thứ hai là tất cả mọi việc buôn bán đều được tiến hành ở những vùng xa xôi, chúng chuyên dùng thủ đoạn dụ dỗ hoặc cưỡng bách để mua gái trẻ với giá rẻ, sau đó tập trung huấn luyện và cung cấp cho chốn lầu xanh. Trước kia có bọn quan lại đồi bại của Tuỳ triều thối nát bao che cho chúng, nhưng nay thiên hạ đại loạn, chẳng còn ai muốn đi quản chuyện của bọn chúng nữa.
Từ Tử Lăng nói:
- Lôi huynh có kế hoạch gì đối phó với bọn chúng không?
Lôi Cửu Chỉ cười đầy tự tin, nói:
- Ta nhất định phải lôi Hương Quý ra quyết đấu một trận trên sòng bài.
*
Tống Khuyết lại bước chậm rãi qua Khấu Trọng, mỉm cười nói:
- Bất luận là Khấu Trọng ngươi có võ công cao cường, rất xứng tầm làm đối thủ của ta, nhưng ngươi vẫn có một khuyết điểm lớn khiến ngươi nhất định chỉ có con đường chết mà thôi.
Nhìn dáng vẻ hùng tráng tựa bách tùng như Sơn nhạc của Tống Khuyết đang tiến về phía Ma đao thạch, Khấu Trọng cười méo xệch
- Phiệt chủ nói rất đúng, tại hạ làm sao dám vô phép ra tay với chính phụ thân của người mình yêu?
Tống Khuyết lập tức dừng lại, nghiêm giọng nói:
- Như vậy chẳng khác nào ngươi muốn tự sát! Nếu trong lòng không thể rũ bỏ mọi chuyện để ra tay thì cho dù có luyện một trăm năm đao pháp thì cũng không bao giờ có thể đạt đến đao pháp cực đỉnh cả.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Tại hạ cho rằng trên đời không thể tồn tại thứ gọi là “cực đỉnh", nếu thực sự có giới hạn là sự cực đỉnh thì chẳng phải chính nó thể hiện một sự đình trệ bất tiến sao?
Tống Khuyết quay người lại, đôi nhãn thần chợt sáng tựa sao đêm, nhìn như xuyên như tên về phía Khấu Trọng, khuôn mặt đang tươi tỉnh chợt lặng tựa nước hồ mùa thu, lạnh lùng nói:
- Đó chỉ là lí lẽ của kẻ tiểu nhân không hiểu sự đời, mỗi một con người ở một thời điểm đều có một cái gọi là cực hạn riêng của mình, cũng giống như một kẻ dốc toàn lực để nhảy cao, cho dù hắn có nỗ lực đến thế nào thì khi ấy cũng chỉ đạt được một độ cao nhất định mà thôi. Nhưng nếu hắn ta bị phân tâm hay vương vấn thì giới hạn độ cao cực đỉnh ấy chắc chắn sẽ giảm đi trông thấy. Tất cả những lí lẽ ngụy biện khác đều chỉ là rác rưởi mà thôi.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi ý tại hạ nói là ở một trường hợp khác, đó là suy nghĩ từ góc độ khái quát, nhưng e rằng đối với Phiệt chủ thì chỉ đáng là lời nói bỏ đi rồi.
Tống Khuyết nói:
- Đúng là lời nói bỏ đi. Dụng c bất phân, chỉ có khi tập trung thì mới lường tính được sự việc, chỉ khi lường tính được mọi việc thì mới thuận tay xử trí, khi ấy mới nói đến pháp, sau đó là tiến vào cảnh giới hữu pháp như vô pháp. Đấy chính là kiến thức sơ khai để hiểu về việc dùng đao.
Khấu Trọng lộ rõ vẻ suy nghĩ, gã hỏi:
- Thần và ý có gì khác nhau?
Tống Khuyết liền đập một cánh tay lên tường phát ra một tiếng “kịch", bỗng một thanh đao trên đó kêu lịch kịch như đang được đánh thức sống dậy. Rồi thanh đao tự chui ra khỏi vỏ bao, chẳng khác nào đang được tay người rút ra, khiến Khấu Trọng cảm thấy lạnh toát cả người.
Tống Khuyết lại giơ tay lên không trung, thanh đao lại như có một đường dẫn vô hình, bay vào nằm gọn chắc chắn trong tay Tống Khuyết.
Thật kinh ngạc đến khó tin.
Trong thời khắc thanh đao bay vào đúng tay Tống Khuyết để ông ta nắm lấy, Khấu Trọng cảm thấy như người và đao hoà vào nhau làm một chỉnh thể không thể tách rời, đó là một thứ cảm giác mạnh mẽ và vô cùng sâu sắc, khó có thể diễn tả bằng lời được.
Tống Khuyết hướng đôi thần nhãn sáng quắc như chứa vô vàn tia thiểm điện về phía Khấu Trọng, khiến gã cảm thấy toàn thân, khắp cả trong ngoài, đều không còn chút gì có thể qua mắt nổi sự quan sát của vị cao thủ đệ nhất đao trước mặt kia, tất cả đều bị nhìn xuyên thấu.
Tống Khuyết cầm đao chắc như tường đồng vách sắt, vô số đường đao kình như có như không, lấy Tống Khuyết làm trung tâm mà bắn về phía Khấu Trọng, khiến gã phải vận công để chống đỡ. Sức ép khiến gã bắt buộc phải chiến đấu hết mình, bằng không nội tạng sẽ tan tành,. Gã không chiến cũng không được
Võ công đạt đến mức như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì e rằng chẳng có ai dám tin là thật.
Nét mặt Tống Khuyết vẫn bình thản như không có chuyện gì, lão nói một cách dửng dưng và lạnh lùng rằng:
- Thần chính là cái thần trong tâm, ý chính là thân ý, mỗi một đường đao cũng phải đều chuyển động theo sự phối hợp của toàn thân, thần ý hợp nhất, giống như đao này đây.
Dứt lời Tống Khuyết tiến lên phía trước một bước, khí thế tràn đầy, tựa hồ như một trận cuồng phong nổi lên giữa thiên địa, kết hợp với bước đi mạnh mẽ và đầy dứt khoát của lão. Một luồng đao khí lạnh thấu tận xương đang lao vút về phía Khấu Trọng.
- Cheng!
Đúng lúc Khấu Trọng vừa rút Tỉnh Trung Nguyệt đao ra, gã chỉ còn thấy thanh đao của Tống Khuyết vẽ lên không trung thành vô số những hùnh thù tuyệt đẹp. Cả khoảng không rộng đến hai trượng biến đổi không ngừng, mỗi sự biến đổi đều vô cùng rõ ràng và tuyệt mỹ, tựa hồ như Tống Khuyết đang dùng mũi đao tung hoành của lão mà họa thành các ý tưởng trong không gian vậy.
Đáng kinh ngạc là mỗi một biến đổi đều ngầm chứa sự phong tỏa những đường đao Khấu Trọng đang thầm nghĩ tới để đối phó với đối phương. Mọi cố gắng của Khấu Trọng dường như đều trở nên vô nghĩa khiến gã cảm thấy vô cùng mất tinh thần. Từng thế công đều thay đổi liền lạc cùng sự biến hoá khôn lường của đường đao, thậm chí Khấu Trọng còn không thể xác định được Tống Khuyết đang tấn công từ hướng nào nữa.
Đối đầu với sự tấn công dữ dội đó, Khấu Trọng tự nhiên cũng có một tinh thần phản kháng mạnh mẽ. Đôi thần nhãn của Khấu Trọng ánh lên một vẻ lạ lùng xưa nay chưừng có, gã nhìn đối thủ trừng trừng không chớp mắt. Khi đường đao tấn công của Tống Khuyết vung đến chỉ cách Khấu Trọng chừng ba thước, đao khí bốc lên điên cuồng thì nhất thời dừng lại. Gã thở nhẹ ra một hơi rồi lao nhanh lên phía trước, mang dáng vẻ và khí thế của mãnh tướng một đi không trở lại, cộng với tinh thần anh dũng không thành công cũng thành nhân.
- Keng!
Hai bên bắt đầu giao chiến.
Khấu Trọng kêu lên một tiếng, cả người và đao đã bị đường đao của Tống Khuyết dồn hẳn lại khiến gã phải thoái lui vài bước. Tống Khuyết dừng lại, đưa mắt nhìn Khấu Trọng đang mất hết thần sắc. Lão chĩa mũi đao về phía Khấu Trọng nhưng không động thủ, mà ngẩng đầu cười vang rồi nói:
- Thiếu Soái quả là đáng kinh ngạc. chỉ có thần tâm không chút sơ hở nào thì mới nhận ra đường đao này chỉ là cảnh cáo và ngay từ đầu đã tạo ra cơ hội để ngươi bảo toàn sinh mạng. Còn nếu chỉ dựa vào quen tay thì rất dễ rơi vào kết cục thập phần thảm bại do không nhìn ra những biến hoá liên tục của đường đao mà tìm cách đối phó hay hoảng sợ mà chạy tháo thân. Bây giờ ngươi đã hiểu thế nào là thân ý hay chưa?
Khấu Trọng trở lại nét mặt cũ, gật đầu nói:
- Tại hạ quả thực căn bản là không nhìn ra nổi những biến hoá trong đao thế của phiệt chủ, nhưng khi tự cảm thấy bản thân rơi vào nguy hiểm thì lập tức lưỡng thủ theo thói quen vung lên tự bảo vệ tiểu mệnh mình, thế phải chăng chính là thân ý?
Tống Khuyết mỉm cười nói:
- Thân ý chính là thành quả tổng hợp của sự khổ công luyện tập và kinh nghiệm thực chiến.Tuy tâm ngăn lại nhưng thần vẫn tiếp tục, vượt trên cả tư tưởng, nhưng nếu chỉ có thế thì chưa đủ, mà nhất cử nhất độngphải là sự kết hợp giữa thần và ý thì đao pháp mới hoàn chỉnh được. Hãy xem đao thứ hai này đây.
Khấu Trọng than thầm trong lòng. Đến lúc này gã mới miễn cưỡng hồi phục một phần huyết khí và hai cánh tay tê dại nãy giờ cũng bình thường trở lại. Khấu Trọng biết rõ rằng cả nội công lẫn đao pháp của gã đều thua kém Tống Khuyết không chỉ một bậc. Vả lại qua lưỡi đao vừa rồi, gã biết chắc rằng Tống Khuyết thực sự đang muốn giết mình, lão cố ý xuất thủ không hề lưu tình, và gã nếu không nhanh chóng hoàn thủ hay tránh kịp thì chắc chắn đã lãnh đủ lưỡi đao đó mà tử trận. Khi đó thì ngay cả Tống Khuyết cũng vô phương cản được kết cục tất yếu đó.
Cũng may mà tâm trí Khấu Trọng vốn rất vững vàng, không thể chỉ vì thế mà nhụt đi ý chí chiến đấu của bản thân. Khấu Trọng hét vang một tiếng rồi chủ động xông lên tấn công trước. Tống Khuyết cũng tiến thêm một bước, “Phốc" một tiếng, cả Ma đao đường như rung chuyển ầm ầm theo cùng bước tiến của ông ta. Tống Khuyết nhanh như cắt vung đao lên, đường đao không hề biến hoá hoa mĩ nhưng cũng đủ hoá giải mọi biến chuyển trong đao pháp của Khấu Trọng.
Khấu Trọng cảm thấy đường đao này của Tống Khuyết thọat trông có vẻ như rất bình thường nhưng kì thực lại vô cùng thâm ảo, nó có thể nhanh chóng tạo ra biến chuyển kỳ diệu. Đường đao phong tỏa tất cả các thế biến đao của Khấu Trọng và gã nhanh chóng rơi vào thế bị động từ thế chủ động.
- Keng!
Khấu Trọng lại phải lui về sau ba bước.
Tống Khuyết vẫn vừa vung đao vừa nói một cách tự nhiên:
- Thiếu Soái có thể thấy được ẩn ý trong đường đao này không?
Khấu Trọng nén thở gấp, gật đầu
- Quả là thiên biến vạn hoá, trong biến có ổn, thật không thể nói hết thành lời sự kì kiệu trong đường đao đó.
Tống Khuyết nói:
- Tiểu tử cũng đáng được dạy lắm, nhưng đáng tiếc lại sắp phải nộp mạng dưới lưỡi đao này.
Khấu Trọng cười lớn, rồi lại xuất Tỉnh Trung Nguyệt ra tựa như vượt qua muôn trùng bão táp, thế đao uy mạnh vô biên, vừa nhẹ nhàng vừa vững chãi khiến người ta cảm nhận được hai thứ cảm giác đối nghịch đang hợp nhất. Quả là một sự kì diệu khó tin.
Tống Khuyết hét lớn một tiếng:
- Tốt!
Mắt ông ta ánh lên một vẻ lạ lùng, khuôn mặt thanh tú hoàn hảo bỗng lạnh băng, không còn vướng chút gì hỉ nộ ai lạc, tay nắm chắc chuôi đao băng nhanh về phía trước, vung lên vài đường rồi nhằm thẳng tới Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng.
Với niềm tin về đao pháp của bản thân, Khấu Trọng muốn đối phương tâm phục khẩu phục, đường đao này của gã vốn là định mở đường để giành lấy một chút tiên cơ. Gã thật không ngờ chỉ bằng một đường đao phản công tưởng chừng như tiện tay vung bừa của Tống Khuyết lại hàm chứa đao pháp thâm ảo đến vậy, ông ta nhanh chóng giành hết sự chủ động về phía mình khiến Khấu Trọng chẳng còn kẽ hở nào mà hành động.
Khí thế của Tống Khuyết vẫn không ngừng tăng cao khiến Khấu Trọng phải chịu thêm áp lực bội phần, tay chân bắt đầu lúng túng và gã không tài nào phát huy nổi đến năm phần tài năng vốn có của bản thân.
- Cheng!
Đôi bên thoắt phân thoắt hợp, trong chớp mắt đã giao chiến được đến hục đao. Nếu ai đó đứng ngoài quan sát thì có thể lầm tưởng rằng đường đao của Tống Khuyết dường như quá ư đơn giản, nhưng chỉ có Khấu Trọng trong cuộc mới hiểu rõ rằng từng đường lên bước xuống của ông ta đều là thiên biến vạn hoá khiến đối phương không thể nắm bắt nổi, mà chỉ có thể thấy chiêu phản chiêu mà thôi.
Trong trường hợp như thế này thì câu nói “Dĩ nhân dịch đao, dĩ đao dịch địch" cũng chẳng có tác dụng gì, chứ đừng nói gì tìm ra „số một huyền bí“ của đối phương.
Đao pháp của Tống Khuyết thoắt nhẹ thoắt nặng, thoắt nhanh thoắt chậm, tấn công từ mọi góc độ, biến hoa khôn lường. Khấu Trọng vất vả lắm mới chống đỡ được đến chiêu thứ hai mươi bảy thì gần như đã kiệt lực mà lại không hề có cơ hội phục hồi lại được. Dưới những đường đao kinh thiên động địa và tuyệt bất lưu tình của Tống Khuyết, Khấu Trọng như đang phải vùng vẫy giữa đại dương mênh mông đầy sóng gió trong cơn mưa bão điên cuồng, chỉ hận sao khi ấy đã sức tàn lực kiệt, mà đành bế tắc không thoát ra nổi.
Khấu Trọng nhân lúc còn chút sức tàn, vung người xoay mạnh một cái, Tĩnh Trung nguyệt quét nhanh qua trường đao của Tống Khuyết.
- Cheng!
Đây quả là một sự thần diệu. Đúng vào thời khắc xoay người, Khấu Trọng lợi dụng sức quay toàn thân, tránh ra khỏi vòng vây lưỡi đao của Tống Khuyết, sau đó nhằm đúng vào lúc đao thế của ông ta đạt đến đỉnh điểm thì dồn toàn bộ sức mạnh còn lại, chém mạnh một đường về phía ông ta. Khi xuất khi nhập, đao pháp tựa như thiên mã hành không, không hề để lại vết tích gì.
Giao chiến đến tận phút này, đây là lần đầu tiên Khấu Trọng giành lại được thế chủ động cho mình.
- Cheng! Cheng! Cheng!
Khấu Trọng tranh thủ ngay cơ hội, chém mạnh ba đường đao liền lạc không chút sơ hở gì từ ba góc độ khác nhau về phía Tống Khuyết.
Khấu Trọng đã tự cho rằng mình chắc không thoát khỏi cái chết nên khi xuất ba đao đó y không hề tính toán gì cho các thế sau này. Toàn thân Khấu Trọng như toát lên một khí thế hung hăng mạnh mẽ vô cùng, với một khí phách quyết tiến không lùi.
Tống Khuyết cười lớn nói:
- Thống khoái! Thống khoái! Quả là chưa từng được thống khoái như vậy!
Chỉ một thế đao, ông ta đã hoá giải luôn ba đao liên tiếp của Khấu Trọng.
Sau ba đao đó, Khấu Trọng dường như đã không thể tiếp tục được nữa, chỉ cần một đao phản công của Tống Khuyết cũng đủ khiến cả người lẫn đao Khấu Trọng loạng choạng lui về sau, gã bị dồn bật ra khỏi cửa, rồi ngã phịch ra giữa sân. Cuối cùng Khấu Trọng không nhịn nổi, phun ra một búng máu tươi.
Đúng lúc Khấu Trọng tưởng chừng như mình không thể thoát chết nổi thì Tống Khuyết cất giọng:
- Chờ đến khi mặt trời xuống núi ta với ngươi sẽ tiếp tục cơ duyên này.
Hai bên tóc mai của Tống Khuyết đã chuyển bạc, song lại không hề lộ vẻ già yếu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có khí thái của một quý tộc cao sang, phong độ của một nhà nho sĩ uyên bác, vừa cao quí vừa đáng nể sợ.
Ông ta còn cao hơn Khấu Trọng đến vài phân, chỉ thoáng chạm ánh mắt của ông, Khấu Trọng đã có cảm giác không gì có thể qua mắt được con người tinh tường này.
Tống Khuyết ngước nhìn lên xà nhà rồi chậm rãi nói:
- Từ khi Tấn Mẫn Đế bị bọn hung nô Lưu Diệu bắt làm tù binh thì Tây Tấn sụp đổ, thiên hạ lâm vào cảnh phải chia năm xẻ bảy, chịu cảnh người Hồ áp bức và giết hại, mãi đến khi Tuỳ Văn đế lên ngôi được chín năm tiến hành diệt Trần thì thiên hạ thống nhất một mối, trong hơn hai trăm bảy mươi năm đó, gian nhân hoành hành, làm hỗn loạn chính thống Hán tộc chúng ta. Tuỳ triều lập quốc chỉ mới ba mươi tám năm, đến khi Dương Quảng bị Vũ Văn Hoá Cập giết ở Dương Châu thì chấm dứt, thời gian tuy ngắn nhưng đã làm nên một thời hoàng kim, nếu ai lại có thể thống nhất thiên hạ thêm lần nữa thì quả thật phi thường.
Ông lại hướng mắt về phía Khấu Trọng nói:
- Thiếu Soái có biết Dương Kiên cớ sao lại có được thiên hạ không?
Khấu Trọng trầm ngâm rồi nói:
- Phải chăng là do hợp thời hợp thế?
Tống Khuyết ngẩng đầu cười lớn:
- Nói rất đúng. Khi ấy thái tử nhỏ tuổi lên kế vị, Dương Kiên nắm quyền lớn trong tay, thật đúng là vận may hiếm có xưa nay, mai sau kể cũng khó mà có nổi. Dương Kiên từ việc lật đổ chính quyền, lên ngôi xưng đế và lập nên nhà Tuỳ vẻn vẹn chỉ mất mười tháng trời, quả là nhanh đến mức chưa từng có trong lịch sử.
Nói đoạn lại cười rằng:
-Vậy Thiếu Soái có biết có sao Dương Kiên lại thành nghiệp lớn nhanh đến vậy không?
Rất may là Khấu Trọng đã từng đọc qua sách sử của Lỗ Diệu Tử, gã nói:
- Địch thủ vô năng, quân Bắc Châu uy hiếp, Dương Kiên thừa thế xông lên, đó chỉ là ý kiến của tại hạ, xin Phiệt chủ chỉ giáo
Tống Khuyết gật đầu rằng:
- Thiếu Soái nói rất đúng, chỉ có điều đã bỏ qua mất một điều quan trọng nhất, đó chính là phục hưng Hán tộc.
Tống Khuyết tỏ vẻ suy nghĩ, chậm rãi bước qua phía bên trái Khấu Trọng, ra sau lưng gã chừng năm bước thì dừng lại, ánh mắt lộ ra một tình cảm sâu sắc, hướng về phía cây hoè trước sân rồi tự nhiên nói:
- Bắc Ngụy có thể thống nhất phương Bắc chính bởi người Hồ vũ dũng thiện chiến, người Hán vốn dĩ không thể là đối thủ của chúng. Nhưng từ khi người Hồ gây chiến tranh với trung thổ của ta thì những Hán nhân hữu chí chúng ta hiểu rằng trong sự uy hiếp giữa sự sống và cái chết, nếu không tự cường vươn lên thì không thể tự bảo vệ mình, từ đó chuyển sang coi trọng võ phong, khác hẳn Hán Vũ Đế vốn trọng Nho học. Đến đời Bắc Chu thì mọi tướng lĩnh trong quân đội hầu hết đều là người Hán, trong số đó Dương Kiên là một, chính là đại tướng nắm giữ binh quyền, từ đó có thể thấy rằng Dương Kiên sở dĩ chiếm được ngai vàng chính là thành quả tất yếu của sự khôi phục thế lực người Hán.
Khấu Trọng nói:
- Phiệt chủ quả là suy nghĩ muôn phần thấu đáo, tại hạ từ xưa đến giờ chưa từng chuyên tâm thực sự để suy nghĩ về vấn đề này như thế, hèn chi bây giờ sĩ trung hào kiệt mới nhiều đến vậy.
Tống Khuyết trầm giọng nói:
- Nhưng trong số đó chỉ có hai người đáng để ta coi trọng, một là nhị công tử của Lý Uyên -Thế Dân, người còn lại chính là Khấu Trọng ngươi.
Khấu Trọng thoáng đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói:
- Phiệt chủ quá khen
Rồi vô tình đưa mắt nhìn lên phiến Ma đao thạch tạo tác giống như hình một vị thần, đang được đặt ngay ngắn bên tường, trong hơn chục tên được khắc trên đó, phát hiện ra tên mình nằm trên cùng, bất giác giật mình.
Tống Khuyết chợt mềm giọng, nhẹ nhàng nói:
- Từ khi Hán triều bại vong, Nam, Bắc không ngừng đối đầu giao tranh, suy cho cùng cũng chỉ bởi Trường Giang hiểm yếu. Thiếu Soái có lẽ cũng biết Quan Trung Lý gia đã thoả hiệp với Ba Thục. Nếu như Lý gia lại có thể chiếm được Lạc Dương thì Ba Thục vốn do Giải Huy đứng đầu sẽ nhanh chóng qui thuận Lý gia, lúc đó vì Ba Thục qui phục Lý gia mà phương Nam mất đi sự bảo vệ của Trường Giang, như vậy chỉ cần đủ thuyền chiến thì đại quân Lý gia chỉ việc xuôi dòng về phía Tây, đến khi ấy ai có thể cản nổi nữa đây?
Khấu Trọng thở một hơi dài, việc mà gã lo sợ nhất rồi sẽ đến lúc xảy ra. Sư Phi Huyên còn lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã, nàng xoay sở dễ như trở bàn tay mà giúp Lý Thế Dân thu về hơn nửa non sông. Không có ai hiểu rõ Vương Thế Sung hơn gã, tuy hắn chiếm giữ được Lạc Dương đại thành kiên cố, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể đối chọi lại được với Lý Thế Dân.
Tống Khuyết than rằng:
- Nếu như một năm trước Khấu Trọng ngươi đã có thanh thế như ngày hôm nay thì Tống Khuyết ta nguyện sẽ toàn tâm toàn lực giúp ngươi, ta sẽ thông qua Giải Huy để kéo Ba Thục về phía ngươi. Tiếc rằng thời thế nay đã đổi thay, trừ khi ngươi phải đứng trước Ma đao thạch này thề sẽ rút khỏi cuộc chiến phân tranh thiên hạ, bằng không khó lòng sống sót mà thoát khỏi Ma đao đường này. Thế Dân tuy mang trong mình dòng máu người Hồ, nhưng suy cho cùng Tống Khuyết ta vẫn coi hắn là người Hán, nên dành cho hắn vai trò thống nhất đang chia năm xẻ bảy hiện nay. Song nếu như Lý gia hắn không rõ ràng hẳn với Đột Quyết thì ta cũng khó có thể đưa ra quyết định như vậy.
Khấu Trọng nghe đến ong cả đầu, bây giờ mới hiểu tại sao tên mình lại được khắc trên Ma đao thạch và Tống Ngọc Trí nhất thiết ngăn cản gã đến gặp cha nàng như vậy, quả thật mọi việc đều đã ra ngoài dự tính của gã.
Khấu Trọng cảm thấy sự việc thật là hoang đường, ngẩng đầu cười vang nói:
- Nếu là như vậy, tại hạ Khấu Trọng xin lĩnh giáo Thiên đao tuyệt kỉ của Phiệt chủ, mời!
*
Từ Tử Lăng chờ tinh thần của Lôi Cửu Chỉ hồi phục trở lại, bỏ mặt nạ ra, nói:
- Từ Tử Lăng ta mãi đến khi Lôi huynh lộ rõ chân tình thì mới dám tin lời Lôi huynh.
Lôi Cửu Chỉ nhìn gã, hạ giọng nói:
- Không tuyệt đối cẩn thận thì làm sao có thể làm được đại sự. Từ huynh đệ có thái độ như vậy là rất đúng. Ôi, lẽ ra ta nên sớm đoán ra huynh chính là Từ Tử Lăng, Tử Lăng huynh phải chăng vẫn còn một mặt nạ Nhạc Sơn nữa?
Từ Tử Lăng gật đầu công nhận. Lôi Cửu Chỉ sau khi hỏi cặn kẽ tình hình giữa Từ Tử Lăng và Lỗ Diệu Tử thì thở dài vẻ đáng tiếc rồi nói:
- Dựa vào thực lực đáng kinh ngạc có thể hạ gục được “Thiên Quân" Tịch Ứng của Tử Lăng huynh, nếu huynh có thể giúp ta thì mọi việc sẽ dễ dàng như nước chảy mây trôi. Nhưng ta biết Tử Lăng huynh vẫn còn đại sự quan trọng nhất thiết phải giải quyết nên e rằng đành phải tự mình gánh vácTừ Tử Lăng nói:
- Xin Lôi huynh cứ nói rõ sự tình biết đâu tại hạ có thể giúp chút gì.
Lôi Cửu Chỉ trầm giọng nói:
- Lôi Cửu Chỉ ta đang đối đầu với Hương Quý của Ba Lăng Bang. Cha con Hoắc gia bề ngoài thì có vẻ như không có quan hệ gì với Hương gia nhưng kì thực lại là người chịu trách nhiệm của Ba Lăng Bang ở Ba Thục, chuyên kinh doanh kỉ viện và sòng bạc.
Hương Quý chính là cha ruột của Hương Ngọc Sơn. Từ Tử Lăng mới nghe đã rất lấy làm thú vị liền hỏi rằng:
- Hèn chi Lôi huynh thấy Hoắc Kì Đồng đuổi đến lại tưởng rằng bọn chúng đến tìm mình. Lôi huynh có thể nói rõ thêm sự tình không?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Chuyện này kể ra thì rất dài dòng. Trong giang hồ vốn đồn đại rằng Ba Lăng Bang không những tìm mỹ nữ ở khắp nơi mà còn ngấm ngầm buôn bán gái lầu xanh, song xưa nay chưa từng ai tìm được ra bằng chứng cụ thể nào. Nhưng một lần tình cờ chính mắt ta đã bắt gặp chúng đang thực hiện những hành động đó ở Vân Nam.
Từ Tử Lăng nhíu mày nói:
- Đó phải chăng đã là những chuyện trước kia rồi?
Lôi Cửu Chỉ cười nhạt khinh bỉ nói:
- Nguồn lợi hậu hĩ như vậy lẽ nào Hương gia bọn chúng lại dễ dàng bỏ qua như thế. Theo ta nghĩ thì ngay cả đến Tiêu Tiễn cũng không biết chuyện này. Cho dù sau này Tiêu Tiễn có thất bại đi chăng nữa thì Hương gia bọn chúng vẫn được hưởng vinh hoa phú quí như thường. Buôn gái và mở sòng bạc, hai nghề đó xưa nay chưa từng thua lỗ bao giờ cả.
vô cùng, gã và Khấu Trọng quyết không bao giờ để Hương Ngọc Sơn tiếp tục làm những việc mất hết thiên lương như vậy mà vẫn ung dung hưởng vinh hoa phú quí. Gã nói:
- Việc bọn chúng buôn người cớ sao lại giữ kín được đến vậy?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Bọn chúng có hai thủ đoạn để giữ bí mật. Đầu tiên là không cho bất cứ kẻ nào biết nơi tiến hành buôn bán, hoặc các thanh lâu đều thuộc quyền sở hữu của tay chân dưới quyền hắn. Thứ hai là tất cả mọi việc buôn bán đều được tiến hành ở những vùng xa xôi, chúng chuyên dùng thủ đoạn dụ dỗ hoặc cưỡng bách để mua gái trẻ với giá rẻ, sau đó tập trung huấn luyện và cung cấp cho chốn lầu xanh. Trước kia có bọn quan lại đồi bại của Tuỳ triều thối nát bao che cho chúng, nhưng nay thiên hạ đại loạn, chẳng còn ai muốn đi quản chuyện của bọn chúng nữa.
Từ Tử Lăng nói:
- Lôi huynh có kế hoạch gì đối phó với bọn chúng không?
Lôi Cửu Chỉ cười đầy tự tin, nói:
- Ta nhất định phải lôi Hương Quý ra quyết đấu một trận trên sòng bài.
*
Tống Khuyết lại bước chậm rãi qua Khấu Trọng, mỉm cười nói:
- Bất luận là Khấu Trọng ngươi có võ công cao cường, rất xứng tầm làm đối thủ của ta, nhưng ngươi vẫn có một khuyết điểm lớn khiến ngươi nhất định chỉ có con đường chết mà thôi.
Nhìn dáng vẻ hùng tráng tựa bách tùng như Sơn nhạc của Tống Khuyết đang tiến về phía Ma đao thạch, Khấu Trọng cười méo xệch
- Phiệt chủ nói rất đúng, tại hạ làm sao dám vô phép ra tay với chính phụ thân của người mình yêu?
Tống Khuyết lập tức dừng lại, nghiêm giọng nói:
- Như vậy chẳng khác nào ngươi muốn tự sát! Nếu trong lòng không thể rũ bỏ mọi chuyện để ra tay thì cho dù có luyện một trăm năm đao pháp thì cũng không bao giờ có thể đạt đến đao pháp cực đỉnh cả.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Tại hạ cho rằng trên đời không thể tồn tại thứ gọi là “cực đỉnh", nếu thực sự có giới hạn là sự cực đỉnh thì chẳng phải chính nó thể hiện một sự đình trệ bất tiến sao?
Tống Khuyết quay người lại, đôi nhãn thần chợt sáng tựa sao đêm, nhìn như xuyên như tên về phía Khấu Trọng, khuôn mặt đang tươi tỉnh chợt lặng tựa nước hồ mùa thu, lạnh lùng nói:
- Đó chỉ là lí lẽ của kẻ tiểu nhân không hiểu sự đời, mỗi một con người ở một thời điểm đều có một cái gọi là cực hạn riêng của mình, cũng giống như một kẻ dốc toàn lực để nhảy cao, cho dù hắn có nỗ lực đến thế nào thì khi ấy cũng chỉ đạt được một độ cao nhất định mà thôi. Nhưng nếu hắn ta bị phân tâm hay vương vấn thì giới hạn độ cao cực đỉnh ấy chắc chắn sẽ giảm đi trông thấy. Tất cả những lí lẽ ngụy biện khác đều chỉ là rác rưởi mà thôi.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi ý tại hạ nói là ở một trường hợp khác, đó là suy nghĩ từ góc độ khái quát, nhưng e rằng đối với Phiệt chủ thì chỉ đáng là lời nói bỏ đi rồi.
Tống Khuyết nói:
- Đúng là lời nói bỏ đi. Dụng c bất phân, chỉ có khi tập trung thì mới lường tính được sự việc, chỉ khi lường tính được mọi việc thì mới thuận tay xử trí, khi ấy mới nói đến pháp, sau đó là tiến vào cảnh giới hữu pháp như vô pháp. Đấy chính là kiến thức sơ khai để hiểu về việc dùng đao.
Khấu Trọng lộ rõ vẻ suy nghĩ, gã hỏi:
- Thần và ý có gì khác nhau?
Tống Khuyết liền đập một cánh tay lên tường phát ra một tiếng “kịch", bỗng một thanh đao trên đó kêu lịch kịch như đang được đánh thức sống dậy. Rồi thanh đao tự chui ra khỏi vỏ bao, chẳng khác nào đang được tay người rút ra, khiến Khấu Trọng cảm thấy lạnh toát cả người.
Tống Khuyết lại giơ tay lên không trung, thanh đao lại như có một đường dẫn vô hình, bay vào nằm gọn chắc chắn trong tay Tống Khuyết.
Thật kinh ngạc đến khó tin.
Trong thời khắc thanh đao bay vào đúng tay Tống Khuyết để ông ta nắm lấy, Khấu Trọng cảm thấy như người và đao hoà vào nhau làm một chỉnh thể không thể tách rời, đó là một thứ cảm giác mạnh mẽ và vô cùng sâu sắc, khó có thể diễn tả bằng lời được.
Tống Khuyết hướng đôi thần nhãn sáng quắc như chứa vô vàn tia thiểm điện về phía Khấu Trọng, khiến gã cảm thấy toàn thân, khắp cả trong ngoài, đều không còn chút gì có thể qua mắt nổi sự quan sát của vị cao thủ đệ nhất đao trước mặt kia, tất cả đều bị nhìn xuyên thấu.
Tống Khuyết cầm đao chắc như tường đồng vách sắt, vô số đường đao kình như có như không, lấy Tống Khuyết làm trung tâm mà bắn về phía Khấu Trọng, khiến gã phải vận công để chống đỡ. Sức ép khiến gã bắt buộc phải chiến đấu hết mình, bằng không nội tạng sẽ tan tành,. Gã không chiến cũng không được
Võ công đạt đến mức như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì e rằng chẳng có ai dám tin là thật.
Nét mặt Tống Khuyết vẫn bình thản như không có chuyện gì, lão nói một cách dửng dưng và lạnh lùng rằng:
- Thần chính là cái thần trong tâm, ý chính là thân ý, mỗi một đường đao cũng phải đều chuyển động theo sự phối hợp của toàn thân, thần ý hợp nhất, giống như đao này đây.
Dứt lời Tống Khuyết tiến lên phía trước một bước, khí thế tràn đầy, tựa hồ như một trận cuồng phong nổi lên giữa thiên địa, kết hợp với bước đi mạnh mẽ và đầy dứt khoát của lão. Một luồng đao khí lạnh thấu tận xương đang lao vút về phía Khấu Trọng.
- Cheng!
Đúng lúc Khấu Trọng vừa rút Tỉnh Trung Nguyệt đao ra, gã chỉ còn thấy thanh đao của Tống Khuyết vẽ lên không trung thành vô số những hùnh thù tuyệt đẹp. Cả khoảng không rộng đến hai trượng biến đổi không ngừng, mỗi sự biến đổi đều vô cùng rõ ràng và tuyệt mỹ, tựa hồ như Tống Khuyết đang dùng mũi đao tung hoành của lão mà họa thành các ý tưởng trong không gian vậy.
Đáng kinh ngạc là mỗi một biến đổi đều ngầm chứa sự phong tỏa những đường đao Khấu Trọng đang thầm nghĩ tới để đối phó với đối phương. Mọi cố gắng của Khấu Trọng dường như đều trở nên vô nghĩa khiến gã cảm thấy vô cùng mất tinh thần. Từng thế công đều thay đổi liền lạc cùng sự biến hoá khôn lường của đường đao, thậm chí Khấu Trọng còn không thể xác định được Tống Khuyết đang tấn công từ hướng nào nữa.
Đối đầu với sự tấn công dữ dội đó, Khấu Trọng tự nhiên cũng có một tinh thần phản kháng mạnh mẽ. Đôi thần nhãn của Khấu Trọng ánh lên một vẻ lạ lùng xưa nay chưừng có, gã nhìn đối thủ trừng trừng không chớp mắt. Khi đường đao tấn công của Tống Khuyết vung đến chỉ cách Khấu Trọng chừng ba thước, đao khí bốc lên điên cuồng thì nhất thời dừng lại. Gã thở nhẹ ra một hơi rồi lao nhanh lên phía trước, mang dáng vẻ và khí thế của mãnh tướng một đi không trở lại, cộng với tinh thần anh dũng không thành công cũng thành nhân.
- Keng!
Hai bên bắt đầu giao chiến.
Khấu Trọng kêu lên một tiếng, cả người và đao đã bị đường đao của Tống Khuyết dồn hẳn lại khiến gã phải thoái lui vài bước. Tống Khuyết dừng lại, đưa mắt nhìn Khấu Trọng đang mất hết thần sắc. Lão chĩa mũi đao về phía Khấu Trọng nhưng không động thủ, mà ngẩng đầu cười vang rồi nói:
- Thiếu Soái quả là đáng kinh ngạc. chỉ có thần tâm không chút sơ hở nào thì mới nhận ra đường đao này chỉ là cảnh cáo và ngay từ đầu đã tạo ra cơ hội để ngươi bảo toàn sinh mạng. Còn nếu chỉ dựa vào quen tay thì rất dễ rơi vào kết cục thập phần thảm bại do không nhìn ra những biến hoá liên tục của đường đao mà tìm cách đối phó hay hoảng sợ mà chạy tháo thân. Bây giờ ngươi đã hiểu thế nào là thân ý hay chưa?
Khấu Trọng trở lại nét mặt cũ, gật đầu nói:
- Tại hạ quả thực căn bản là không nhìn ra nổi những biến hoá trong đao thế của phiệt chủ, nhưng khi tự cảm thấy bản thân rơi vào nguy hiểm thì lập tức lưỡng thủ theo thói quen vung lên tự bảo vệ tiểu mệnh mình, thế phải chăng chính là thân ý?
Tống Khuyết mỉm cười nói:
- Thân ý chính là thành quả tổng hợp của sự khổ công luyện tập và kinh nghiệm thực chiến.Tuy tâm ngăn lại nhưng thần vẫn tiếp tục, vượt trên cả tư tưởng, nhưng nếu chỉ có thế thì chưa đủ, mà nhất cử nhất độngphải là sự kết hợp giữa thần và ý thì đao pháp mới hoàn chỉnh được. Hãy xem đao thứ hai này đây.
Khấu Trọng than thầm trong lòng. Đến lúc này gã mới miễn cưỡng hồi phục một phần huyết khí và hai cánh tay tê dại nãy giờ cũng bình thường trở lại. Khấu Trọng biết rõ rằng cả nội công lẫn đao pháp của gã đều thua kém Tống Khuyết không chỉ một bậc. Vả lại qua lưỡi đao vừa rồi, gã biết chắc rằng Tống Khuyết thực sự đang muốn giết mình, lão cố ý xuất thủ không hề lưu tình, và gã nếu không nhanh chóng hoàn thủ hay tránh kịp thì chắc chắn đã lãnh đủ lưỡi đao đó mà tử trận. Khi đó thì ngay cả Tống Khuyết cũng vô phương cản được kết cục tất yếu đó.
Cũng may mà tâm trí Khấu Trọng vốn rất vững vàng, không thể chỉ vì thế mà nhụt đi ý chí chiến đấu của bản thân. Khấu Trọng hét vang một tiếng rồi chủ động xông lên tấn công trước. Tống Khuyết cũng tiến thêm một bước, “Phốc" một tiếng, cả Ma đao đường như rung chuyển ầm ầm theo cùng bước tiến của ông ta. Tống Khuyết nhanh như cắt vung đao lên, đường đao không hề biến hoá hoa mĩ nhưng cũng đủ hoá giải mọi biến chuyển trong đao pháp của Khấu Trọng.
Khấu Trọng cảm thấy đường đao này của Tống Khuyết thọat trông có vẻ như rất bình thường nhưng kì thực lại vô cùng thâm ảo, nó có thể nhanh chóng tạo ra biến chuyển kỳ diệu. Đường đao phong tỏa tất cả các thế biến đao của Khấu Trọng và gã nhanh chóng rơi vào thế bị động từ thế chủ động.
- Keng!
Khấu Trọng lại phải lui về sau ba bước.
Tống Khuyết vẫn vừa vung đao vừa nói một cách tự nhiên:
- Thiếu Soái có thể thấy được ẩn ý trong đường đao này không?
Khấu Trọng nén thở gấp, gật đầu
- Quả là thiên biến vạn hoá, trong biến có ổn, thật không thể nói hết thành lời sự kì kiệu trong đường đao đó.
Tống Khuyết nói:
- Tiểu tử cũng đáng được dạy lắm, nhưng đáng tiếc lại sắp phải nộp mạng dưới lưỡi đao này.
Khấu Trọng cười lớn, rồi lại xuất Tỉnh Trung Nguyệt ra tựa như vượt qua muôn trùng bão táp, thế đao uy mạnh vô biên, vừa nhẹ nhàng vừa vững chãi khiến người ta cảm nhận được hai thứ cảm giác đối nghịch đang hợp nhất. Quả là một sự kì diệu khó tin.
Tống Khuyết hét lớn một tiếng:
- Tốt!
Mắt ông ta ánh lên một vẻ lạ lùng, khuôn mặt thanh tú hoàn hảo bỗng lạnh băng, không còn vướng chút gì hỉ nộ ai lạc, tay nắm chắc chuôi đao băng nhanh về phía trước, vung lên vài đường rồi nhằm thẳng tới Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng.
Với niềm tin về đao pháp của bản thân, Khấu Trọng muốn đối phương tâm phục khẩu phục, đường đao này của gã vốn là định mở đường để giành lấy một chút tiên cơ. Gã thật không ngờ chỉ bằng một đường đao phản công tưởng chừng như tiện tay vung bừa của Tống Khuyết lại hàm chứa đao pháp thâm ảo đến vậy, ông ta nhanh chóng giành hết sự chủ động về phía mình khiến Khấu Trọng chẳng còn kẽ hở nào mà hành động.
Khí thế của Tống Khuyết vẫn không ngừng tăng cao khiến Khấu Trọng phải chịu thêm áp lực bội phần, tay chân bắt đầu lúng túng và gã không tài nào phát huy nổi đến năm phần tài năng vốn có của bản thân.
- Cheng!
Đôi bên thoắt phân thoắt hợp, trong chớp mắt đã giao chiến được đến hục đao. Nếu ai đó đứng ngoài quan sát thì có thể lầm tưởng rằng đường đao của Tống Khuyết dường như quá ư đơn giản, nhưng chỉ có Khấu Trọng trong cuộc mới hiểu rõ rằng từng đường lên bước xuống của ông ta đều là thiên biến vạn hoá khiến đối phương không thể nắm bắt nổi, mà chỉ có thể thấy chiêu phản chiêu mà thôi.
Trong trường hợp như thế này thì câu nói “Dĩ nhân dịch đao, dĩ đao dịch địch" cũng chẳng có tác dụng gì, chứ đừng nói gì tìm ra „số một huyền bí“ của đối phương.
Đao pháp của Tống Khuyết thoắt nhẹ thoắt nặng, thoắt nhanh thoắt chậm, tấn công từ mọi góc độ, biến hoa khôn lường. Khấu Trọng vất vả lắm mới chống đỡ được đến chiêu thứ hai mươi bảy thì gần như đã kiệt lực mà lại không hề có cơ hội phục hồi lại được. Dưới những đường đao kinh thiên động địa và tuyệt bất lưu tình của Tống Khuyết, Khấu Trọng như đang phải vùng vẫy giữa đại dương mênh mông đầy sóng gió trong cơn mưa bão điên cuồng, chỉ hận sao khi ấy đã sức tàn lực kiệt, mà đành bế tắc không thoát ra nổi.
Khấu Trọng nhân lúc còn chút sức tàn, vung người xoay mạnh một cái, Tĩnh Trung nguyệt quét nhanh qua trường đao của Tống Khuyết.
- Cheng!
Đây quả là một sự thần diệu. Đúng vào thời khắc xoay người, Khấu Trọng lợi dụng sức quay toàn thân, tránh ra khỏi vòng vây lưỡi đao của Tống Khuyết, sau đó nhằm đúng vào lúc đao thế của ông ta đạt đến đỉnh điểm thì dồn toàn bộ sức mạnh còn lại, chém mạnh một đường về phía ông ta. Khi xuất khi nhập, đao pháp tựa như thiên mã hành không, không hề để lại vết tích gì.
Giao chiến đến tận phút này, đây là lần đầu tiên Khấu Trọng giành lại được thế chủ động cho mình.
- Cheng! Cheng! Cheng!
Khấu Trọng tranh thủ ngay cơ hội, chém mạnh ba đường đao liền lạc không chút sơ hở gì từ ba góc độ khác nhau về phía Tống Khuyết.
Khấu Trọng đã tự cho rằng mình chắc không thoát khỏi cái chết nên khi xuất ba đao đó y không hề tính toán gì cho các thế sau này. Toàn thân Khấu Trọng như toát lên một khí thế hung hăng mạnh mẽ vô cùng, với một khí phách quyết tiến không lùi.
Tống Khuyết cười lớn nói:
- Thống khoái! Thống khoái! Quả là chưa từng được thống khoái như vậy!
Chỉ một thế đao, ông ta đã hoá giải luôn ba đao liên tiếp của Khấu Trọng.
Sau ba đao đó, Khấu Trọng dường như đã không thể tiếp tục được nữa, chỉ cần một đao phản công của Tống Khuyết cũng đủ khiến cả người lẫn đao Khấu Trọng loạng choạng lui về sau, gã bị dồn bật ra khỏi cửa, rồi ngã phịch ra giữa sân. Cuối cùng Khấu Trọng không nhịn nổi, phun ra một búng máu tươi.
Đúng lúc Khấu Trọng tưởng chừng như mình không thể thoát chết nổi thì Tống Khuyết cất giọng:
- Chờ đến khi mặt trời xuống núi ta với ngươi sẽ tiếp tục cơ duyên này.
Tác giả :
Huỳnh Dị