Đại Đường Đạo Soái
Chương 350: Tin tức kinh người
- Thật sự là dịch bệnh sao?
Đỗ Hà vẫn nhớ rõ, một ngày trước khi gặp mặt Lý Dật Phong vẫn thấy hắn không khác gì người thường, mới một ngày ngắn ngủn không hiểu sao lại lây nhiễm dịch bệnh, thật sự khiến người ta không thể tin được, thầm nghĩ:
- Có phải hắn có dụng tâm nào khác không?
Hắn vụng trộm liếc nhìn Ba Vũ Hưng đứng sau lưng Chu Chấn Uy.
Ba Vũ Hưng âm thầm nhẹ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này là thật.
Lúc này Đỗ Hà mới tin tưởng, cũng mơ hồ lo lắng, ngừng lại một lát nói:
- Chu quán chủ, ta và Lý huynh quen biết một thời gian, mặc dù lập trường bất đồng, nhưng lúc đó chúng ta xác thực ái mộ lẫn nhau. Lúc này ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có điều các ngươi cũng nên biết thân phận đặc thù của các ngươi, chi bằng như vậy, chỉ cần các ngươi nguyện ý giao binh khí ra, tiếp nhận quản chế của chúng ta. Ta có thể không xem các ngươi như địch nhân, cố gắng hết sức chữa trị cho Lý huynh. Ta cũng nói trước, nếu trong lúc này các ngươi có bất kỳ ý động nào, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Chu Chấn Uy cũng biết thân phận đặc thù của mình, cho dù lúc này Đỗ Hà đồ sát hết tất cả bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, có thể có cục diện này đã là rất tốt rồi, đủ thấy Lý Dật Phong nói không sai, Đỗ Hà là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không như thế, dưới tình huống như vậy nhất định cũng sẽ không ưu đãi mình, xem ra mình đã đi đúng bước cờ nguy hiểm này, lập tức nói:
- Nếu Đỗ tướng quân đã thông tình đạt lý như vậy, Chu mỗ cũng không có lời nào để nói, tất cả đều nghe theo Tướng quân.
Hắn nói xong liền giao đao kiếm máu chảy đầm đìa trong tay cho binh lính bên cạnh.
Nhìn thấy Chu Chấn Uy đồng ý, những người khác cũng lần lượt giao nộp binh khí.
- Lấy ra hai quân doanh, một cho bọn người Chu quán chủ ở lại, cái khác để cho Lý huynh và một số người nhiễm bệnh ở lại. Còn nữa truyền lệnh xuống dưới, tất cả quân lính không được tới gần doanh trướng nhiễm bệnh.
Đỗ Hà tâm sự nặng nề hạ mệnh lệnh.
Bọn người Chu Chấn Uy phân ra hai nơi, lần lượt được binh lính dẫn đi.
Sau khi bọn người Chu Chấn Uy rời đi, Tô Định Phương mới nói:
- Đỗ lão đệ, ngươi làm vậy có phải quá tốt với bọn hắn hay không. Ngươi phải nhớ, bọn chúng là phản nghịch, bất cứ triều đại nào cũng không hạ thủ lưu tình với phản nghịch, nhất là người trong triều đình, kiêng kỵ nhất chính là giao hảo với phản nghịch, đừng nói là kết giao thân thiết.
Hắn lăn lộn trong triều đã lâu, cũng biết một số chuyện kiêng kỵ, thấy Đỗ Hà xưng hô bằng hữu với Lý Dật Phong, lại có chút ưu đãi bọn người Chu Chấn Uy, hảo ý khuyên bảo.
Đỗ Hà biết hắn có hảo ý, mỉm cười tỏ vẻ minh bạch, nhưng trong lòng có chuyện, vừa nhìn có thể thấy được.
- Đỗ lão đệ đang nghĩ gì vậy?
Tô Định Phương nhìn ra Đỗ Hà có tâm sự, đối với bằng hữu hắn cũng là người không thích giấu diếm, trực tiếp hỏi.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Ta đang nghĩ đến nguồn gốc của dịch bệnh này, ta ở trong Ẩn Long cốc một tháng, chưa từng nghe nói trong cốc có dịch bệnh phát sinh. Nhưng Lý huynh vừa đến lại xuất hiện, có lẽ nguồn gốc của dịch bệnh không phải ở đây, mà là nơi khác. Đây là một chuyện rất nguy hiểm ….
Tô Định Phương cũng biết ý, nếu như nguồn gốc ôn dịch ở nơi đông đúc, vậy chuyện này không phải chuyện đùa rồi.
Đỗ Hà miễn cưỡng cười nói:
- Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi, rút cuộc có phải dịch bệnh hay không cũng không rõ.
Nhưng một lát sau, Đỗ Hà nhận được tin tức quân y truyền đến, trải qua nhiều lần điều tra, quả thật là dịch bệnh, hơn nữa là một loại dịch bệnh chưa từng thấy, mới nghe lần đầu.
Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh đều hôn mê bất tỉnh, bọn họ hôn mê không giống người thường, mấy người bọn họ giống như đang ngủ, tim đập mạch đập vẫn như người bình thường, chỉ có bất tỉnh, giống như ngủ say.
Đỗ Hà nghe xong, thật sự dịch bệnh, lập tức cách ly bốn người Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh, tiến về doanh trướng của Chu Chấn Uy, lên tiếng hỏi thăm tình huống trước khi dịch bệnh phát sinh, lập tức truyền tin cho Thứ sử Hàng Châu Lưu Nhân Quỹ, kêu hắn chú ý trong cảnh nội có phát sinh chuyện tương tự không, đồng thời cũng kêu hắn truyền tin cho các Thứ sử khác ở Giang Nam, kêu bọn họ lưu ý.
Vì mục đích an toàn, Đỗ Hà đã kêu Thác Bạt Vô Song quay trở lại Trường An, mời Dược Vương Tôn Tư Mạc xuôi nam, nếu đã cứu chữa bọn người Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh, càng thêm đề phòng vạn nhất.
Trong lòng Đỗ Hà vẫn quẩn quanh chuyện ôn dịch.
Nhưng tình huống ở Ẩn Long cốc lại chuyển biến rất tốt, sau khi Đỗ Hà phóng hỏa, trong sơn cốc đã cạn kiệt lượng thực, mọi người bắt đầu đói bụng ăn linh tinh.
Lúc này, Đỗ Hà đặc biệt cho người bắt mấy con hoẵng trên núi, tìm chỗ thuận gió nướng thịt, mùi thơm bay bốn phía, mê hoặc người trong sơn cốc.
Ngày thứ ba đã có người không duy trì được, bắt đầu có binh lính thủ vệ chạy tới đầu hàng.
Đỗ Hà gióng trống khua chiêng chiêu đãi, mời binh lính đầu hàng ăn một bữa no nê.
Những thủ binh giữ binh thấy binh lính đầu hàng chẳng những không bị hỏi tội, ngược lại còn được ăn ngon, làm gì còn kiên nhẫn, đồng loạt chạy về phía đường quân.
Trần Tử Du nóng nảy giết chết sáu gã đào binh, để giết gà dọa khỉ.
Kết quả chẳng những dọa được ai, còn hoàn toàn chọc giận binh sĩ, bị bọn họ liên hợp bắt trói Trần Tử Du đem đến Đường doanh.
Những người khác trong sơn cốc thấy lão đại bị Đường quân bắt được, cũng mất đi ý tứ phản kháng, tất cả đều cúi đầu nhận tội đầu hàng.
Đỗ Hà thận trọng từng bước, tốn thời gian hơn nửa năm, rốt cục một mẻ hốt gọn dư nghiệt của Lý Kiến Thành. Ngoại trừ khi nghĩ cách cứu viện Ba Vũ Hưng, bọn hắn bị thương mấy huynh đệ, còn lại từ đầu đến cuối hoàn toàn không có tử vong, có thể nói là thành quả chiến đấu hiển hách.
Đỗ Hà cưỡi quân thuyền áp giải tất cả tù binh theo sông Tiền Đường bỏ neo cập bờ, dùng thân phận Giang Nam Tuần Sát sứ tuyên bố bọn người Trần Tử Du, Vân Trác, Chu Chấn Uy, Miêu Khánh phạm tội phản quốc, hơn nữa niêm phong võ quán Chấn Uy, một số thế gia ủng hộ Trần Tử Du cũng bị xét nhà, người nhà tài vật, áp giải về Trường An.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Giang Nam đều bàng hoàng.
Xử lý xong công vụ, Đỗ Hà bắt đầu đối phó với chuyện ôn dịch, đi tìm Lưu Nhân Quỹ.
Lưu Nhân Quỹ chúc mừng Đỗ Hà đại công cáo thành, đồng thời cũng bẩm báo với Đỗ Hà kết quả điều tra những ngày qua của bọn họ.
- Đại nhân, ta theo ý của đại nhân truyền cho Thứ sử các nơi, trải qua điều tra, đã nhận được đáp lại, ở các nơi đều không xuất hiện dị trạng chấm đỏ kỳ quái như đại nhân đã nói, nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Lưu Nhân Quỹ từng là bộ hạ của Đỗ Hà, biết những gì Đỗ Hà làm đều không phải chuyện vô nghĩa.
Mặc dù hắn không biết tại sao Đỗ Hà phải làm như vậy, nhưng hoàn toàn không do dự chấp hành. Chỉ có điều bất luận Lưu Nhân Quỹ thâm nhập điều tra như thế nào cũng không phát hiện bất cứ tình huống gì lạ thường. Thứ sử các địa phương khác cũng giống như vậy, cho đến khi xác thực mình không có bất kỳ sơ suất nào mới bẩm báo việc này.
Đỗ Hà nghe nói như vậy, lúc này mới yên tâm. Lưu Nhân Quỹ vốn rất thận trọng, hắn đã nói nhất định không sai.
Mặc dù Lưu Nhân Quỹ đã không còn là bộ hạ dưới trướng hắn, trở thành Thứ sử một châu, nhưng Đỗ Hà vẫn xem hắn là người một nhà, cũng không có giấu diếm, vì vậy nói cho hắn biết tình huống của Lý Dật Phong.
Lưu Nhân Quỹ gật đầu đồng ý:
- Đại nhân băn khoăn rất đúng, lòng lo lắng cho dân, Nhân Quỹ thật sự không bằng, ta sẽ chú ý phương diện này.
Đỗ Hà mỉm cười, khích lệ nói:
- Ngươi hãy làm một Thứ sử tốt, tạo phúc một phương, chỉ cần có thể lấy được công trạng, với tài hoa của ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ nhanh chóng trở về Trường An, trở thành quan ở kinh thành, phát huy sở trưởng.
Đỗ Hà cáo biệt Lưu Nhân Quỹ, vội vàng chạy tới thôn trà Long Tĩnh, gặp Vũ Mị Nương.
Vũ Mị Nương cười chúc mừng Đỗ Hà đại thắng ngay từ trận đầu, nhưng trên mặt vẫn có vẻ tiếc nuối. Nếu bắt được kẻ trộm, cũng có nghĩa bọn họ không cần giả trang tình nhân.
Hai người đều không lên tiếng, không khí bất chợt trở nên ngượng ngập.
Một lúc sau, Vũ Mị Nương mới mở miệng hỏi:
- Khi nào ngươi đi? Có thể cùng ta du ngoạn Tây hồ một chuyến không?
Đôi mắt nàng lấp lánh ý tứ chờ đợi.
- Áp giải phạm nhân cấp bách......
Đỗ Hà thấy thần sắc Vũ Mị Nương ảm đạm, trong lòng mơ hồ đau xót, sửa lời:
- Nhưng xét nhà còn cần thời gian nhất định, ngày mai khởi hành rời đi, có lẽ vẫn có thể đi dạo Tây Hồ.
Khuôn mặt Vũ Mị Nương lại như bầu trời sau cơn mưa, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng nói xong rất tự nhiên kéo tay Đỗ Hà, thân mật đi đến Tây hồ.
Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, cũng không biết Vũ Mị Nương lúc trước thương tâm thật hay là giả vờ thương tâm.
Tây Hồ vẫn vô cùng tuyệt sắc, nhưng trong lòng hai người du ngoạn lại tràn ngập thương cảm ly biệt. Nhưng không có thương cảm ly biệt làm sao có vui sướng khi gặp lại.
Mặc dù không nỡ, nhưng khi trời tối, hai người vẫn lưu luyến chia tay.
Đỗ Hà quay lại chỗ ở, nhận được tin tức Lý Dật Phong đã tỉnh lại.
Đỗ Hà vô cùng vui mừng:
- Nói như vậy, Lý huynh đã khỏe rồi.
Hộ vệ phụ trách trông coi Lý Dật Phong lắc đầu nói:
- Không có, ngược lại đại phu nói tình huống càng thêm nghiêm trọng.
Đỗ Hà thất kinh, trực chỉ phòng Lý Dật Phong đi đến.
Đó là gian phòng hẻo lánh nhất phủ nha, đi còn chưa đi đến gần đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng gầm của Lý Dật Phong.
Hắn đi đến cửa phòng nhìn vào bên trong, lập tức chấn động, trước mắt hắn, tứ chi của Lý Dật Phong đều bị buộc chặt, thân thể không ngừng vặn vẹo, tựa hồ đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn:
- Tại sao có thể như vậy?
Đại phu bất lực đi ra nói:
- Ta cũng không biết tại sao, dịch bệnh này rất cổ quái. Sau khi bị bệnh, toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến leo lên, ngứa ngáy khó nhịn vô cùng, gãi lung tung, thậm chí không biết chỗ nào đau đớn, khắp người bị gãi đến mức máu chảy đầm đìa, nếu để hắn tiếp tục gãi thì không biết thế nào. Hiện tại chỉ có thể trói chặt hắn. Ta thật sự không có cách nào. Dịch bệnh này thật sự kỳ quái, Tướng quân, ngài hãy mời một cao minh khác đi.
Nhìn Lý Dật Phong điên cuồng như vậy, Đỗ Hà cũng thấy xót xa, một người có thể chịu được đau đớn, nhưng lại không thể chịu được ngứa, cho dù có kiên cường đến đâu cũng không được.
Đỗ Hà nhớ tới phương pháp trị liệu bệnh ngoài da, kêu người chuẩn bị nước trà, tắm rửa cho hắn.
Nước trà này tựa hồ có hiệu quả, sau khi Lý Dật Phong được tắm rửa, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Hà lo lắng bệnh tình của Lý Dật Phong, không đợi đến bình minh đã lập tức lên đường, ý định nhanh chóng gặp mặt Tôn Tư Mạc.
Khi bọn hắn rời Hàng Châu tới gần Tô Châu, lại đã nhận được tin tức. Một tin tức kinh thiên động địa, nghe rợn cả người.
Đỗ Hà vẫn nhớ rõ, một ngày trước khi gặp mặt Lý Dật Phong vẫn thấy hắn không khác gì người thường, mới một ngày ngắn ngủn không hiểu sao lại lây nhiễm dịch bệnh, thật sự khiến người ta không thể tin được, thầm nghĩ:
- Có phải hắn có dụng tâm nào khác không?
Hắn vụng trộm liếc nhìn Ba Vũ Hưng đứng sau lưng Chu Chấn Uy.
Ba Vũ Hưng âm thầm nhẹ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này là thật.
Lúc này Đỗ Hà mới tin tưởng, cũng mơ hồ lo lắng, ngừng lại một lát nói:
- Chu quán chủ, ta và Lý huynh quen biết một thời gian, mặc dù lập trường bất đồng, nhưng lúc đó chúng ta xác thực ái mộ lẫn nhau. Lúc này ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có điều các ngươi cũng nên biết thân phận đặc thù của các ngươi, chi bằng như vậy, chỉ cần các ngươi nguyện ý giao binh khí ra, tiếp nhận quản chế của chúng ta. Ta có thể không xem các ngươi như địch nhân, cố gắng hết sức chữa trị cho Lý huynh. Ta cũng nói trước, nếu trong lúc này các ngươi có bất kỳ ý động nào, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Chu Chấn Uy cũng biết thân phận đặc thù của mình, cho dù lúc này Đỗ Hà đồ sát hết tất cả bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, có thể có cục diện này đã là rất tốt rồi, đủ thấy Lý Dật Phong nói không sai, Đỗ Hà là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không như thế, dưới tình huống như vậy nhất định cũng sẽ không ưu đãi mình, xem ra mình đã đi đúng bước cờ nguy hiểm này, lập tức nói:
- Nếu Đỗ tướng quân đã thông tình đạt lý như vậy, Chu mỗ cũng không có lời nào để nói, tất cả đều nghe theo Tướng quân.
Hắn nói xong liền giao đao kiếm máu chảy đầm đìa trong tay cho binh lính bên cạnh.
Nhìn thấy Chu Chấn Uy đồng ý, những người khác cũng lần lượt giao nộp binh khí.
- Lấy ra hai quân doanh, một cho bọn người Chu quán chủ ở lại, cái khác để cho Lý huynh và một số người nhiễm bệnh ở lại. Còn nữa truyền lệnh xuống dưới, tất cả quân lính không được tới gần doanh trướng nhiễm bệnh.
Đỗ Hà tâm sự nặng nề hạ mệnh lệnh.
Bọn người Chu Chấn Uy phân ra hai nơi, lần lượt được binh lính dẫn đi.
Sau khi bọn người Chu Chấn Uy rời đi, Tô Định Phương mới nói:
- Đỗ lão đệ, ngươi làm vậy có phải quá tốt với bọn hắn hay không. Ngươi phải nhớ, bọn chúng là phản nghịch, bất cứ triều đại nào cũng không hạ thủ lưu tình với phản nghịch, nhất là người trong triều đình, kiêng kỵ nhất chính là giao hảo với phản nghịch, đừng nói là kết giao thân thiết.
Hắn lăn lộn trong triều đã lâu, cũng biết một số chuyện kiêng kỵ, thấy Đỗ Hà xưng hô bằng hữu với Lý Dật Phong, lại có chút ưu đãi bọn người Chu Chấn Uy, hảo ý khuyên bảo.
Đỗ Hà biết hắn có hảo ý, mỉm cười tỏ vẻ minh bạch, nhưng trong lòng có chuyện, vừa nhìn có thể thấy được.
- Đỗ lão đệ đang nghĩ gì vậy?
Tô Định Phương nhìn ra Đỗ Hà có tâm sự, đối với bằng hữu hắn cũng là người không thích giấu diếm, trực tiếp hỏi.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Ta đang nghĩ đến nguồn gốc của dịch bệnh này, ta ở trong Ẩn Long cốc một tháng, chưa từng nghe nói trong cốc có dịch bệnh phát sinh. Nhưng Lý huynh vừa đến lại xuất hiện, có lẽ nguồn gốc của dịch bệnh không phải ở đây, mà là nơi khác. Đây là một chuyện rất nguy hiểm ….
Tô Định Phương cũng biết ý, nếu như nguồn gốc ôn dịch ở nơi đông đúc, vậy chuyện này không phải chuyện đùa rồi.
Đỗ Hà miễn cưỡng cười nói:
- Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi, rút cuộc có phải dịch bệnh hay không cũng không rõ.
Nhưng một lát sau, Đỗ Hà nhận được tin tức quân y truyền đến, trải qua nhiều lần điều tra, quả thật là dịch bệnh, hơn nữa là một loại dịch bệnh chưa từng thấy, mới nghe lần đầu.
Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh đều hôn mê bất tỉnh, bọn họ hôn mê không giống người thường, mấy người bọn họ giống như đang ngủ, tim đập mạch đập vẫn như người bình thường, chỉ có bất tỉnh, giống như ngủ say.
Đỗ Hà nghe xong, thật sự dịch bệnh, lập tức cách ly bốn người Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh, tiến về doanh trướng của Chu Chấn Uy, lên tiếng hỏi thăm tình huống trước khi dịch bệnh phát sinh, lập tức truyền tin cho Thứ sử Hàng Châu Lưu Nhân Quỹ, kêu hắn chú ý trong cảnh nội có phát sinh chuyện tương tự không, đồng thời cũng kêu hắn truyền tin cho các Thứ sử khác ở Giang Nam, kêu bọn họ lưu ý.
Vì mục đích an toàn, Đỗ Hà đã kêu Thác Bạt Vô Song quay trở lại Trường An, mời Dược Vương Tôn Tư Mạc xuôi nam, nếu đã cứu chữa bọn người Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh, càng thêm đề phòng vạn nhất.
Trong lòng Đỗ Hà vẫn quẩn quanh chuyện ôn dịch.
Nhưng tình huống ở Ẩn Long cốc lại chuyển biến rất tốt, sau khi Đỗ Hà phóng hỏa, trong sơn cốc đã cạn kiệt lượng thực, mọi người bắt đầu đói bụng ăn linh tinh.
Lúc này, Đỗ Hà đặc biệt cho người bắt mấy con hoẵng trên núi, tìm chỗ thuận gió nướng thịt, mùi thơm bay bốn phía, mê hoặc người trong sơn cốc.
Ngày thứ ba đã có người không duy trì được, bắt đầu có binh lính thủ vệ chạy tới đầu hàng.
Đỗ Hà gióng trống khua chiêng chiêu đãi, mời binh lính đầu hàng ăn một bữa no nê.
Những thủ binh giữ binh thấy binh lính đầu hàng chẳng những không bị hỏi tội, ngược lại còn được ăn ngon, làm gì còn kiên nhẫn, đồng loạt chạy về phía đường quân.
Trần Tử Du nóng nảy giết chết sáu gã đào binh, để giết gà dọa khỉ.
Kết quả chẳng những dọa được ai, còn hoàn toàn chọc giận binh sĩ, bị bọn họ liên hợp bắt trói Trần Tử Du đem đến Đường doanh.
Những người khác trong sơn cốc thấy lão đại bị Đường quân bắt được, cũng mất đi ý tứ phản kháng, tất cả đều cúi đầu nhận tội đầu hàng.
Đỗ Hà thận trọng từng bước, tốn thời gian hơn nửa năm, rốt cục một mẻ hốt gọn dư nghiệt của Lý Kiến Thành. Ngoại trừ khi nghĩ cách cứu viện Ba Vũ Hưng, bọn hắn bị thương mấy huynh đệ, còn lại từ đầu đến cuối hoàn toàn không có tử vong, có thể nói là thành quả chiến đấu hiển hách.
Đỗ Hà cưỡi quân thuyền áp giải tất cả tù binh theo sông Tiền Đường bỏ neo cập bờ, dùng thân phận Giang Nam Tuần Sát sứ tuyên bố bọn người Trần Tử Du, Vân Trác, Chu Chấn Uy, Miêu Khánh phạm tội phản quốc, hơn nữa niêm phong võ quán Chấn Uy, một số thế gia ủng hộ Trần Tử Du cũng bị xét nhà, người nhà tài vật, áp giải về Trường An.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Giang Nam đều bàng hoàng.
Xử lý xong công vụ, Đỗ Hà bắt đầu đối phó với chuyện ôn dịch, đi tìm Lưu Nhân Quỹ.
Lưu Nhân Quỹ chúc mừng Đỗ Hà đại công cáo thành, đồng thời cũng bẩm báo với Đỗ Hà kết quả điều tra những ngày qua của bọn họ.
- Đại nhân, ta theo ý của đại nhân truyền cho Thứ sử các nơi, trải qua điều tra, đã nhận được đáp lại, ở các nơi đều không xuất hiện dị trạng chấm đỏ kỳ quái như đại nhân đã nói, nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Lưu Nhân Quỹ từng là bộ hạ của Đỗ Hà, biết những gì Đỗ Hà làm đều không phải chuyện vô nghĩa.
Mặc dù hắn không biết tại sao Đỗ Hà phải làm như vậy, nhưng hoàn toàn không do dự chấp hành. Chỉ có điều bất luận Lưu Nhân Quỹ thâm nhập điều tra như thế nào cũng không phát hiện bất cứ tình huống gì lạ thường. Thứ sử các địa phương khác cũng giống như vậy, cho đến khi xác thực mình không có bất kỳ sơ suất nào mới bẩm báo việc này.
Đỗ Hà nghe nói như vậy, lúc này mới yên tâm. Lưu Nhân Quỹ vốn rất thận trọng, hắn đã nói nhất định không sai.
Mặc dù Lưu Nhân Quỹ đã không còn là bộ hạ dưới trướng hắn, trở thành Thứ sử một châu, nhưng Đỗ Hà vẫn xem hắn là người một nhà, cũng không có giấu diếm, vì vậy nói cho hắn biết tình huống của Lý Dật Phong.
Lưu Nhân Quỹ gật đầu đồng ý:
- Đại nhân băn khoăn rất đúng, lòng lo lắng cho dân, Nhân Quỹ thật sự không bằng, ta sẽ chú ý phương diện này.
Đỗ Hà mỉm cười, khích lệ nói:
- Ngươi hãy làm một Thứ sử tốt, tạo phúc một phương, chỉ cần có thể lấy được công trạng, với tài hoa của ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ nhanh chóng trở về Trường An, trở thành quan ở kinh thành, phát huy sở trưởng.
Đỗ Hà cáo biệt Lưu Nhân Quỹ, vội vàng chạy tới thôn trà Long Tĩnh, gặp Vũ Mị Nương.
Vũ Mị Nương cười chúc mừng Đỗ Hà đại thắng ngay từ trận đầu, nhưng trên mặt vẫn có vẻ tiếc nuối. Nếu bắt được kẻ trộm, cũng có nghĩa bọn họ không cần giả trang tình nhân.
Hai người đều không lên tiếng, không khí bất chợt trở nên ngượng ngập.
Một lúc sau, Vũ Mị Nương mới mở miệng hỏi:
- Khi nào ngươi đi? Có thể cùng ta du ngoạn Tây hồ một chuyến không?
Đôi mắt nàng lấp lánh ý tứ chờ đợi.
- Áp giải phạm nhân cấp bách......
Đỗ Hà thấy thần sắc Vũ Mị Nương ảm đạm, trong lòng mơ hồ đau xót, sửa lời:
- Nhưng xét nhà còn cần thời gian nhất định, ngày mai khởi hành rời đi, có lẽ vẫn có thể đi dạo Tây Hồ.
Khuôn mặt Vũ Mị Nương lại như bầu trời sau cơn mưa, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng nói xong rất tự nhiên kéo tay Đỗ Hà, thân mật đi đến Tây hồ.
Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, cũng không biết Vũ Mị Nương lúc trước thương tâm thật hay là giả vờ thương tâm.
Tây Hồ vẫn vô cùng tuyệt sắc, nhưng trong lòng hai người du ngoạn lại tràn ngập thương cảm ly biệt. Nhưng không có thương cảm ly biệt làm sao có vui sướng khi gặp lại.
Mặc dù không nỡ, nhưng khi trời tối, hai người vẫn lưu luyến chia tay.
Đỗ Hà quay lại chỗ ở, nhận được tin tức Lý Dật Phong đã tỉnh lại.
Đỗ Hà vô cùng vui mừng:
- Nói như vậy, Lý huynh đã khỏe rồi.
Hộ vệ phụ trách trông coi Lý Dật Phong lắc đầu nói:
- Không có, ngược lại đại phu nói tình huống càng thêm nghiêm trọng.
Đỗ Hà thất kinh, trực chỉ phòng Lý Dật Phong đi đến.
Đó là gian phòng hẻo lánh nhất phủ nha, đi còn chưa đi đến gần đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng gầm của Lý Dật Phong.
Hắn đi đến cửa phòng nhìn vào bên trong, lập tức chấn động, trước mắt hắn, tứ chi của Lý Dật Phong đều bị buộc chặt, thân thể không ngừng vặn vẹo, tựa hồ đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn:
- Tại sao có thể như vậy?
Đại phu bất lực đi ra nói:
- Ta cũng không biết tại sao, dịch bệnh này rất cổ quái. Sau khi bị bệnh, toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến leo lên, ngứa ngáy khó nhịn vô cùng, gãi lung tung, thậm chí không biết chỗ nào đau đớn, khắp người bị gãi đến mức máu chảy đầm đìa, nếu để hắn tiếp tục gãi thì không biết thế nào. Hiện tại chỉ có thể trói chặt hắn. Ta thật sự không có cách nào. Dịch bệnh này thật sự kỳ quái, Tướng quân, ngài hãy mời một cao minh khác đi.
Nhìn Lý Dật Phong điên cuồng như vậy, Đỗ Hà cũng thấy xót xa, một người có thể chịu được đau đớn, nhưng lại không thể chịu được ngứa, cho dù có kiên cường đến đâu cũng không được.
Đỗ Hà nhớ tới phương pháp trị liệu bệnh ngoài da, kêu người chuẩn bị nước trà, tắm rửa cho hắn.
Nước trà này tựa hồ có hiệu quả, sau khi Lý Dật Phong được tắm rửa, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Hà lo lắng bệnh tình của Lý Dật Phong, không đợi đến bình minh đã lập tức lên đường, ý định nhanh chóng gặp mặt Tôn Tư Mạc.
Khi bọn hắn rời Hàng Châu tới gần Tô Châu, lại đã nhận được tin tức. Một tin tức kinh thiên động địa, nghe rợn cả người.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại