Đại Đường Đạo Soái
Chương 197: Thuật in ấn
Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều là nhân vật có trí tuệ vô song đương thời, năng lực lý giải những sự vật mới lạ cũng không thua kém Lý Thế Dân.
Trong lời nói vừa rồi của Đỗ Hà có một số từ lạ, khiến bọn họ cảm thấy mê man, nhưng chỉ cần liên hệ cũng có thể đoán ra tám chín phần, đại thể cũng minh bạch ý tứ của Đỗ Hà.
Nhìn thần sắc của hai người như vậy, Đỗ Hà âm thầm mỉm cười, cảm thấy có chút tự đắc, bất kể những người này là nhân vật cao minh như thế nào trong lịch sử, nhưng đối mặt với tri thức lại chỉ có dáng vẻ như vậy, cũng không nói gì, để bọn họ tự tiêu hóa.
Phòng, Đỗ cũng không phải người bình thường, chỉ thoáng qua đã phục hồi tinh thần, nhìn nhau mỉm cười.
Phòng Huyền Linh nói:
- Thì ra hiền chất đã có tính toán từ trước, ngược lại chúng ta quá đa tâm. Nhưng hiền chất đã bước chân vào con đường làm quan, dựa theo luật pháp của Đại Đường ta thì không thể buôn bán kinh doanh. Mặc dù việc này lớn, nhưng để không phải chịu xì xào của mọi người, vẫn nên chú ý nhiều hơn, có thể có chủ ý thì được, nhưng không được tham dự vào.
Hắn không biết Lý Thế Dân cũng đã nhắc nhở Đỗ Hà như vậy, lo lắng hắn tham dự quá sâu, bất lợi cho con đường làm quan sau này của hắn.
Đỗ Hà cũng không nói rõ, chỉ gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Huống chi từ trước đến nay hắn không có hứng thú quá lớn với tiền bạc, nếu không phải việc này quan hệ đến cường thịnh Đại Đường, với tính cách của hắn quả quyết sẽ không hao tâm tổn trí xuất lực như vậy.
Phòng Huyền Linh có vẻ cảm khái, nói với Đỗ Như Hối:
- Sinh con phải giống như Đỗ Thanh Liên, những năm qua chúng ta vẫn luôn trăn trở làm thế nào mới có thể để hàn môn sĩ tử có được cơ hội thể hiện bản lĩnh, nhưng không có kết quả, hôm nay không ngờ ánh rạng đông lại xuất hiện trên người lệnh lang.
Đỗ Như Hối có vẻ tự đắc, nhưng lập tức nói:
- Việc này cũng không đơn giản như vậy, chí ít phải xem tình hình trước mắt, chúng ta cũng chỉ đi được một bước nhỏ, dù sao giấy cũng không thể sản sinh tri thức!
Bọn họ nói ẩn ý, cho rằng Đỗ Hà nghe không rõ.
Nhưng không ngờ lúc này đáy lòng của Đỗ Hà giống như gương sáng, hiểu rõ tất cả, chỉ là không ngờ, thì ra Đỗ Như Hối và Phòng Huyền Linh cũng là bạn đường của mình, cũng có tâm tư muốn nâng đỡ hàn môn sĩ tử, chèn ép thế gia đại phiệt, để cho vương triều Đại Đường thoát khỏi thao túng của thế gia đại phiệt.
- Chi bằng xây dựng Đồ thư quán? Hàn môn sĩ tử không mua nổi sách, có thể đến nơi này đọc sách.
Đỗ Hà thuận theo suy nghĩ của Đỗ Như Hối, giấy có thể xúc tiến trao đổi văn hóa, xác thực không thể sinh ra tri thức, nhưng sách thì có thể. Hắn nhớ khi còn học đại học ở đời sau, những lúc không có tiền mua sách, cả ngày đến thư việc đọc sách, đó là chuyện rất bình thường.
- Đồ thư quán?
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nhíu mày, cũng cảm thấy buồn bực, ở Đại Đường bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng hôm nay trước mặt Đỗ Hà lại như đứa trẻ ba tuổi, không hiểu gì cả.
- Tiểu tử thối, Đồ thư quán là thứ gì vậy, nói rõ cho ta!
Đỗ Như Hối cảm thấy mất mặt.
Đỗ Hà vội vàng giải thích:
- Là nơi sưu tập, chỉnh lý, sưu tầm sách, cung cấp tư liệu tham khảo cho người xem, cơ cấu tương tự như Hoằng văn quán, khác biệt duy nhất là Hoằng Văn quán cấm người khác đi vào còn Đồ Thư quán lại mở công khai, trong Đồ thư quán chuẩn bị bàn, chiếu, cung cấp cho học tử vào mượn sách sao chép đọc. Như vậy chẳng khác nào cung cấp cho bọn họ không khí học tập, lại cho bọn họ cơ hội cố gắng học tập.
Sau khi nghe Đỗ Hà biểu đạt ý tứ, thần sắc của Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối trong nháy mắt chấn động hoàn toàn.
Phòng Huyền Linh thấp giọng nói:
- Nếu triều đình đồng ý cấp tiền, chuyện này rất có thể được thực hiện!
Đỗ Như Hối cũng nói:
- Không tệ, người muốn sao chép sách học tất nhiên sẽ đam mê học tập, cho bọn họ một cơ hội như vậy, chẳng khác gì tạo nên nhân tài chăm chỉ hiếu học cho Đại Đường ta.
- Kế này đại diệu!
Trong đôi mắt hiền lành của Phòng Huyền Linh lóe lên hào quang sắc bén, nhìn Đỗ Hà, cảm khái nói:
- Khó lường, Khắc Minh có một nhi tử như vậy, quả nhiên khiến người ta hâm mộ. Việc này không nên chậm trễ, sao chúng ta không lập tức tiến cung, bẩm báo với Bệ Hạ việc này?
Nói xong, hắn cũng đứng dậy.
- Không gấp!
Đỗ Như Hối đã khôi phục bình tĩnh nói:
- Đại Đường ta địa vực rộng lớn, nếu muốn xây dựng Đồ thư quán ở tất cả các nơi, cộng lại ít nhất cũng phải trên trăm cái, các loại sách vở đã trên ngàn cuốn, hơn nữa còn phải in thêm trăm bản. Đây là con số kinh người như thế nào? Những năm gần đây mặc dù Đại Đường ta rộng lớn, nhưng số tiền dự trữ trong quốc khố cũng không tiêu hóa nổi công trình như vậy.
Phòng Huyền Linh nghe Đỗ Như Hối vạch ra vấn đề mấu chốt, sắc mặt cũng đại biến, suy nghĩ một lát, lại ngồi xuống:
- Khắc Minh nói phải, đúng là ta quá nóng lòng.
- Tiền không cần lo lắng, Đại Đường ta cũng không thiếu chi phí xây dựng Đồ thư quán.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối có lẽ không biết, nhưng Đỗ Hà làm sao có thể không biết, mấy tháng trước, sau khi bình định dư nghiệt của Lý Kiến Thành, toàn bộ số vàng bạc chôn giấu dưới phủ đệ đã được vận chuyển vào hoàng cung, do hắn tự mình giao cho Lý Thế Dân.
Số tiền đó nhiều như vậy, chỉ cần rút ra một phần trong số đó đủ để kiến tạo trăm căn Đồ thư quán rồi.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đều kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.
Đỗ Hà nói:
- Chuyện này không dễ nói, nhưng có tiền là được.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng thức thời không hỏi nữa. Mấy tháng trước, Đỗ Hà vận dụng quân đội, xử lý chuyện gì đó, dân chúng không biết, nhưng bọn hắn là Tể tướng, há có thể không biết. Chẳng qua Lý Thế Dân không muốn nói nhiều, bọn họ là thần tử cũng không gặng hỏi.
Chỉ có Ngụy Chinh lải nhải, nói cái gì tự tiện dùng binh, không hợp lễ pháp gì đó. Lý Thế Dân cả giận nói:
- Binh sĩ để không đã lâu, trẫm muốn luyện tập năng lực chiến đấu ban đêm của bọn họ, lẽ nào cũng phải báo cáo với ngươi?
Cho dù Ngụy Chinh ngang ngược, đối mặt với tình cảnh lần này cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Ngừng lại một lát, Đỗ Hà tiếp tục nói:
- Về phần in ấn, quả thật có phiền toái, nhưng gần đây ta vừa vặn đang nghiên cứu thuật in ấn, trong lòng có một suy nghĩ, có thể tránh cho phiền toái không cần thiết, hơn nữa còn thực dụng hơn bản khắc in ấn, nếu loại thuật in ấn này sáng tạo ra, có thể giải quyết vấn đề in ấn.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mừng như điên, cách làm giấy của Đỗ Hà đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, lúc này nghe nói hắn còn có thể thay đổi thuật in ấn, cũng không hoài nghi:
- Ngươi có suy nghĩ như thế nào?
- Kỳ thật cũng không có gì khó, chỉ là in ấn mà thôi!
Đỗ Hà sửa sang lại tư liệu trong đầu, ở đời sau hắn còn có một thân phận khác là giáo viên lịch sử, là một giáo viên lịch sử có thể không biết Tần Thủy Hoàng là ai, nhưng không thể không biết bốn phát minh vĩ đại trong lịch sử Trung Quốc là giấy viết, la bàn, thuốc pháo, in ấn.
Hắn ghi tạc trong đầu tất cả tư liệu của bốn hạng mục khoa học kỹ thuật này, cách làm giấy chủ yếu là nhớ phương pháp cải tiến của Thái Luân, nhưng vẫn chưa đủ, còn thuật in ấn lại nhớ rất rõ ràng, giống như hắn là người đích thân phát minh ra thuật in ấn vậy..
- Hiện tại chúng ta đang dùng bản khắc in ấn, loại bản khắc in ấn này chỉ dùng đao điêu khắc thành từng chữ lồi lên trên từng khối ván gỗ, sau đó quét mực, ấn lên trên giấy. Mỗi lần in một loại sách mới, lại phải điêu khắc lại tấm ván gỗ từ đầu đến cuối, tốc độ rất chậm. Nếu như in ra bản sai lại phải làm lại, rất là vất vả, suy nghĩ của ta là in chữ sống, kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chính là cắt một bản in thành trăm khối gỗ nhỏ, sau đó khắc những chữ thường dùng lên trên, khi nào cần, lấy những miếng gỗ ra tổ hợp thành bản in, sau khi in xong có thể phân ra, lưu lại để lần sau sử dụng, không cần phải in một tờ giấy là cần phải điêu khắc một bản gỗ, phí thời gian, sức lực, tiền của, như vậy không những tiết kiệm rất nhiều thời gian, còn có thể tiết kiệm một số tiền lớn.
Đạo lý in ấn kỳ thật rất đơn giản, nghe Đỗ Hà nói như vậy, Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối sao có thể không hiểu, hai người càng điên cuồng như điên.
Hai Tể tướng đối diện với Thái sơn đổ sụp cũng không biến sắc, trong một ngày lại liên tục mất đi bình tĩnh.
- Nhị lang, chúng ta mau tiến cung, tìm Hoàng Thượng, đến Thiếu phủ giám tìm thợ in ấn, trình bày cách in ấn này.
Đỗ Như Hối không thể chờ được nữa, kéo Đỗ Hà rời đi. Phòng Huyền Linh cũng vội vàng đi theo sau lưng.
Ba người vội vã tiến vào hoàng cung, gặp Lý Thế Dân hồi báo việc này.
Lý Thế Dân vừa định đi nghỉ, nghe xong tin tức này, cũng vô cùng hưng phấn, lập tức bãi giá đến Thiếu phủ giám.
Chưởng quản Thiếu phủ giám cũng là chuyên gia phụ trách điêu khắc in ấn.
Lý Thế Dân giao toàn quyền chỉ huy cho Đỗ Hà, lại kêu hắn phụ trách toàn quyền chỉ huy tất cả thành viên phụ trách in ấn.
Đỗ Hà nhận nhiệm vụ cũng không hề rối loạn, trên đường đến hoàng cung, căn cứ vào trí nhớ trong đầu đã phân công, thợ điêu khắc phụ trách điêu khắc, thợ làm khung thì làm khung.
Vì lần này mới là thí nghiệm, Đỗ Hà cũng không làm công trình lớn, chỉ kêu thợ thủ công làm một khuôn đúc hình vuông, nặng gần một cân, lại kêu thợ thủ công điêu khắc chín số từ 1 đến 9.
Thợ kỹ thuật của Thiếu phủ giám là những người giỏi nhất Đại Đường, làm cực nhanh, không đến nửa tiếng sau đã điêu khắc xong một khuôn hình chín chữ số.
Đỗ Hà lần lượt bôi mực lên khuôn hình từ một đến chín, sau đó. Sau đó lấy ra con dấu từ chín đến một ấn xuống, cuối cùng đem ba trang giấy in ra giao cho Lý Thế Dân nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngươi xem, đại khái khái niệm là như thế. Mặc dù giai đoạn chế tác chữ in rời lớn hơn một chút, nhưng sau đó xếp chữ in vô cùng thuận tiện. Một chữ in rời, có thể sử dụng nhiều lần. Đây vẫn là khắc gỗ, nếu dùng kim loại chế tác, trở thành chữ in rời kim loại, ít nhất cũng có thể dùng tới mười năm.
Lúc này thợ thủ công lão thành của Thiếu phủ giam quỳ xuống lạy nói:
- Bệ Hạ, thuật in ấn mà Đỗ tướng quân sáng chế ra có thể nói là một sáng tạo vĩ đại vang dội cổ kim, nếu có bản in chữ rời này, tốc độ in ấn sẽ nhanh hơn trước trăm lần.
Lý Thế Dân nhìn Đỗ Hà, đột nhiên nói:
- Trung võ Tướng quân Đỗ Hà tiến lên nghe chỉ.
Trong lời nói vừa rồi của Đỗ Hà có một số từ lạ, khiến bọn họ cảm thấy mê man, nhưng chỉ cần liên hệ cũng có thể đoán ra tám chín phần, đại thể cũng minh bạch ý tứ của Đỗ Hà.
Nhìn thần sắc của hai người như vậy, Đỗ Hà âm thầm mỉm cười, cảm thấy có chút tự đắc, bất kể những người này là nhân vật cao minh như thế nào trong lịch sử, nhưng đối mặt với tri thức lại chỉ có dáng vẻ như vậy, cũng không nói gì, để bọn họ tự tiêu hóa.
Phòng, Đỗ cũng không phải người bình thường, chỉ thoáng qua đã phục hồi tinh thần, nhìn nhau mỉm cười.
Phòng Huyền Linh nói:
- Thì ra hiền chất đã có tính toán từ trước, ngược lại chúng ta quá đa tâm. Nhưng hiền chất đã bước chân vào con đường làm quan, dựa theo luật pháp của Đại Đường ta thì không thể buôn bán kinh doanh. Mặc dù việc này lớn, nhưng để không phải chịu xì xào của mọi người, vẫn nên chú ý nhiều hơn, có thể có chủ ý thì được, nhưng không được tham dự vào.
Hắn không biết Lý Thế Dân cũng đã nhắc nhở Đỗ Hà như vậy, lo lắng hắn tham dự quá sâu, bất lợi cho con đường làm quan sau này của hắn.
Đỗ Hà cũng không nói rõ, chỉ gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Huống chi từ trước đến nay hắn không có hứng thú quá lớn với tiền bạc, nếu không phải việc này quan hệ đến cường thịnh Đại Đường, với tính cách của hắn quả quyết sẽ không hao tâm tổn trí xuất lực như vậy.
Phòng Huyền Linh có vẻ cảm khái, nói với Đỗ Như Hối:
- Sinh con phải giống như Đỗ Thanh Liên, những năm qua chúng ta vẫn luôn trăn trở làm thế nào mới có thể để hàn môn sĩ tử có được cơ hội thể hiện bản lĩnh, nhưng không có kết quả, hôm nay không ngờ ánh rạng đông lại xuất hiện trên người lệnh lang.
Đỗ Như Hối có vẻ tự đắc, nhưng lập tức nói:
- Việc này cũng không đơn giản như vậy, chí ít phải xem tình hình trước mắt, chúng ta cũng chỉ đi được một bước nhỏ, dù sao giấy cũng không thể sản sinh tri thức!
Bọn họ nói ẩn ý, cho rằng Đỗ Hà nghe không rõ.
Nhưng không ngờ lúc này đáy lòng của Đỗ Hà giống như gương sáng, hiểu rõ tất cả, chỉ là không ngờ, thì ra Đỗ Như Hối và Phòng Huyền Linh cũng là bạn đường của mình, cũng có tâm tư muốn nâng đỡ hàn môn sĩ tử, chèn ép thế gia đại phiệt, để cho vương triều Đại Đường thoát khỏi thao túng của thế gia đại phiệt.
- Chi bằng xây dựng Đồ thư quán? Hàn môn sĩ tử không mua nổi sách, có thể đến nơi này đọc sách.
Đỗ Hà thuận theo suy nghĩ của Đỗ Như Hối, giấy có thể xúc tiến trao đổi văn hóa, xác thực không thể sinh ra tri thức, nhưng sách thì có thể. Hắn nhớ khi còn học đại học ở đời sau, những lúc không có tiền mua sách, cả ngày đến thư việc đọc sách, đó là chuyện rất bình thường.
- Đồ thư quán?
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nhíu mày, cũng cảm thấy buồn bực, ở Đại Đường bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng hôm nay trước mặt Đỗ Hà lại như đứa trẻ ba tuổi, không hiểu gì cả.
- Tiểu tử thối, Đồ thư quán là thứ gì vậy, nói rõ cho ta!
Đỗ Như Hối cảm thấy mất mặt.
Đỗ Hà vội vàng giải thích:
- Là nơi sưu tập, chỉnh lý, sưu tầm sách, cung cấp tư liệu tham khảo cho người xem, cơ cấu tương tự như Hoằng văn quán, khác biệt duy nhất là Hoằng Văn quán cấm người khác đi vào còn Đồ Thư quán lại mở công khai, trong Đồ thư quán chuẩn bị bàn, chiếu, cung cấp cho học tử vào mượn sách sao chép đọc. Như vậy chẳng khác nào cung cấp cho bọn họ không khí học tập, lại cho bọn họ cơ hội cố gắng học tập.
Sau khi nghe Đỗ Hà biểu đạt ý tứ, thần sắc của Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối trong nháy mắt chấn động hoàn toàn.
Phòng Huyền Linh thấp giọng nói:
- Nếu triều đình đồng ý cấp tiền, chuyện này rất có thể được thực hiện!
Đỗ Như Hối cũng nói:
- Không tệ, người muốn sao chép sách học tất nhiên sẽ đam mê học tập, cho bọn họ một cơ hội như vậy, chẳng khác gì tạo nên nhân tài chăm chỉ hiếu học cho Đại Đường ta.
- Kế này đại diệu!
Trong đôi mắt hiền lành của Phòng Huyền Linh lóe lên hào quang sắc bén, nhìn Đỗ Hà, cảm khái nói:
- Khó lường, Khắc Minh có một nhi tử như vậy, quả nhiên khiến người ta hâm mộ. Việc này không nên chậm trễ, sao chúng ta không lập tức tiến cung, bẩm báo với Bệ Hạ việc này?
Nói xong, hắn cũng đứng dậy.
- Không gấp!
Đỗ Như Hối đã khôi phục bình tĩnh nói:
- Đại Đường ta địa vực rộng lớn, nếu muốn xây dựng Đồ thư quán ở tất cả các nơi, cộng lại ít nhất cũng phải trên trăm cái, các loại sách vở đã trên ngàn cuốn, hơn nữa còn phải in thêm trăm bản. Đây là con số kinh người như thế nào? Những năm gần đây mặc dù Đại Đường ta rộng lớn, nhưng số tiền dự trữ trong quốc khố cũng không tiêu hóa nổi công trình như vậy.
Phòng Huyền Linh nghe Đỗ Như Hối vạch ra vấn đề mấu chốt, sắc mặt cũng đại biến, suy nghĩ một lát, lại ngồi xuống:
- Khắc Minh nói phải, đúng là ta quá nóng lòng.
- Tiền không cần lo lắng, Đại Đường ta cũng không thiếu chi phí xây dựng Đồ thư quán.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối có lẽ không biết, nhưng Đỗ Hà làm sao có thể không biết, mấy tháng trước, sau khi bình định dư nghiệt của Lý Kiến Thành, toàn bộ số vàng bạc chôn giấu dưới phủ đệ đã được vận chuyển vào hoàng cung, do hắn tự mình giao cho Lý Thế Dân.
Số tiền đó nhiều như vậy, chỉ cần rút ra một phần trong số đó đủ để kiến tạo trăm căn Đồ thư quán rồi.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đều kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.
Đỗ Hà nói:
- Chuyện này không dễ nói, nhưng có tiền là được.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng thức thời không hỏi nữa. Mấy tháng trước, Đỗ Hà vận dụng quân đội, xử lý chuyện gì đó, dân chúng không biết, nhưng bọn hắn là Tể tướng, há có thể không biết. Chẳng qua Lý Thế Dân không muốn nói nhiều, bọn họ là thần tử cũng không gặng hỏi.
Chỉ có Ngụy Chinh lải nhải, nói cái gì tự tiện dùng binh, không hợp lễ pháp gì đó. Lý Thế Dân cả giận nói:
- Binh sĩ để không đã lâu, trẫm muốn luyện tập năng lực chiến đấu ban đêm của bọn họ, lẽ nào cũng phải báo cáo với ngươi?
Cho dù Ngụy Chinh ngang ngược, đối mặt với tình cảnh lần này cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Ngừng lại một lát, Đỗ Hà tiếp tục nói:
- Về phần in ấn, quả thật có phiền toái, nhưng gần đây ta vừa vặn đang nghiên cứu thuật in ấn, trong lòng có một suy nghĩ, có thể tránh cho phiền toái không cần thiết, hơn nữa còn thực dụng hơn bản khắc in ấn, nếu loại thuật in ấn này sáng tạo ra, có thể giải quyết vấn đề in ấn.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mừng như điên, cách làm giấy của Đỗ Hà đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, lúc này nghe nói hắn còn có thể thay đổi thuật in ấn, cũng không hoài nghi:
- Ngươi có suy nghĩ như thế nào?
- Kỳ thật cũng không có gì khó, chỉ là in ấn mà thôi!
Đỗ Hà sửa sang lại tư liệu trong đầu, ở đời sau hắn còn có một thân phận khác là giáo viên lịch sử, là một giáo viên lịch sử có thể không biết Tần Thủy Hoàng là ai, nhưng không thể không biết bốn phát minh vĩ đại trong lịch sử Trung Quốc là giấy viết, la bàn, thuốc pháo, in ấn.
Hắn ghi tạc trong đầu tất cả tư liệu của bốn hạng mục khoa học kỹ thuật này, cách làm giấy chủ yếu là nhớ phương pháp cải tiến của Thái Luân, nhưng vẫn chưa đủ, còn thuật in ấn lại nhớ rất rõ ràng, giống như hắn là người đích thân phát minh ra thuật in ấn vậy..
- Hiện tại chúng ta đang dùng bản khắc in ấn, loại bản khắc in ấn này chỉ dùng đao điêu khắc thành từng chữ lồi lên trên từng khối ván gỗ, sau đó quét mực, ấn lên trên giấy. Mỗi lần in một loại sách mới, lại phải điêu khắc lại tấm ván gỗ từ đầu đến cuối, tốc độ rất chậm. Nếu như in ra bản sai lại phải làm lại, rất là vất vả, suy nghĩ của ta là in chữ sống, kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chính là cắt một bản in thành trăm khối gỗ nhỏ, sau đó khắc những chữ thường dùng lên trên, khi nào cần, lấy những miếng gỗ ra tổ hợp thành bản in, sau khi in xong có thể phân ra, lưu lại để lần sau sử dụng, không cần phải in một tờ giấy là cần phải điêu khắc một bản gỗ, phí thời gian, sức lực, tiền của, như vậy không những tiết kiệm rất nhiều thời gian, còn có thể tiết kiệm một số tiền lớn.
Đạo lý in ấn kỳ thật rất đơn giản, nghe Đỗ Hà nói như vậy, Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối sao có thể không hiểu, hai người càng điên cuồng như điên.
Hai Tể tướng đối diện với Thái sơn đổ sụp cũng không biến sắc, trong một ngày lại liên tục mất đi bình tĩnh.
- Nhị lang, chúng ta mau tiến cung, tìm Hoàng Thượng, đến Thiếu phủ giám tìm thợ in ấn, trình bày cách in ấn này.
Đỗ Như Hối không thể chờ được nữa, kéo Đỗ Hà rời đi. Phòng Huyền Linh cũng vội vàng đi theo sau lưng.
Ba người vội vã tiến vào hoàng cung, gặp Lý Thế Dân hồi báo việc này.
Lý Thế Dân vừa định đi nghỉ, nghe xong tin tức này, cũng vô cùng hưng phấn, lập tức bãi giá đến Thiếu phủ giám.
Chưởng quản Thiếu phủ giám cũng là chuyên gia phụ trách điêu khắc in ấn.
Lý Thế Dân giao toàn quyền chỉ huy cho Đỗ Hà, lại kêu hắn phụ trách toàn quyền chỉ huy tất cả thành viên phụ trách in ấn.
Đỗ Hà nhận nhiệm vụ cũng không hề rối loạn, trên đường đến hoàng cung, căn cứ vào trí nhớ trong đầu đã phân công, thợ điêu khắc phụ trách điêu khắc, thợ làm khung thì làm khung.
Vì lần này mới là thí nghiệm, Đỗ Hà cũng không làm công trình lớn, chỉ kêu thợ thủ công làm một khuôn đúc hình vuông, nặng gần một cân, lại kêu thợ thủ công điêu khắc chín số từ 1 đến 9.
Thợ kỹ thuật của Thiếu phủ giám là những người giỏi nhất Đại Đường, làm cực nhanh, không đến nửa tiếng sau đã điêu khắc xong một khuôn hình chín chữ số.
Đỗ Hà lần lượt bôi mực lên khuôn hình từ một đến chín, sau đó. Sau đó lấy ra con dấu từ chín đến một ấn xuống, cuối cùng đem ba trang giấy in ra giao cho Lý Thế Dân nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngươi xem, đại khái khái niệm là như thế. Mặc dù giai đoạn chế tác chữ in rời lớn hơn một chút, nhưng sau đó xếp chữ in vô cùng thuận tiện. Một chữ in rời, có thể sử dụng nhiều lần. Đây vẫn là khắc gỗ, nếu dùng kim loại chế tác, trở thành chữ in rời kim loại, ít nhất cũng có thể dùng tới mười năm.
Lúc này thợ thủ công lão thành của Thiếu phủ giam quỳ xuống lạy nói:
- Bệ Hạ, thuật in ấn mà Đỗ tướng quân sáng chế ra có thể nói là một sáng tạo vĩ đại vang dội cổ kim, nếu có bản in chữ rời này, tốc độ in ấn sẽ nhanh hơn trước trăm lần.
Lý Thế Dân nhìn Đỗ Hà, đột nhiên nói:
- Trung võ Tướng quân Đỗ Hà tiến lên nghe chỉ.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại