Đại Đường Đạo Soái
Chương 127: Ông trời tác hợp
Đỗ Hà cùng Trường Nhạc vừa ra tới đường cái thì đột nhiên một hồi chiêng trống vang trời, xuất hiện một đội ngũ đi cà kheo, có Sư, có Long, có Quan Âm Bồ Tát, có Kim Đồng Ngọc Nữ, còn có ông hầm ông hừ, cơ hồ có đủ những nhân vật truyền thuyết trong dân gian, đặc sắc nhất là bọn họ đều đi trên cà kheo, lắc lư tiến đến. Trường Nhạc công chúa vui vẻ, nhón chân muốn nhìn cho rõ. Đỗ Hà biết nàng tâm ý, ôm lấy nàng chen vào.
Đi cà kheo, Trường Nhạc công chúa cũng từng xem qua, hơn nữa còn là danh gia kỹ xảo, luận kỹ thuật thì hơn những nghệ nhân trên đường không chỉ một cấp bậc nhưng vị trí tình huống bất đồng, cảm giác không hề cùng dạng.
Tại đây trong tiếng hoan hô đầy trời, đội ngũ đi cà kheo càng bộc lộ ra năng lực. Trường Nhạc công chúa đoan trang hiền lành cũng bị không khí kích động, vỗ tay bảo hay!
Sau cà kheo là long đăng, còn gọi là Long Vũ, dài đến 20 m, do hơn mười người múa. Một người phía trước dùng tú cầu đấu Long, còn lại toàn bộ nâng thân, biểu diễn tích các tích Nhị long hí châu, Song long xuất thủy hỏa, Long đằng phi lâu, có thể nói đặc sắc vạn phần. Đỗ Hà, Trường Nhạc đi vào góc đường bên cạnh nghỉ ngơi. Lúc này, một cặp lão phu thê bán trứng luộc trong nước trà chất phác mang một gánh nặng đứng bên cạnh, bọn họ nhìn biển người lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lão trượng nói:
- Đã tới chậm rồi, xem ra không thể tiến vào!
Gánh bán trứng luộc trong nước trà này không thể so như những hàng rong khác, có bếp lò luôn đỏ lửa nên không thể va vào người khác.
Lão bà dốc sức liều mạng gật đầu, ra vẻ giận dữ:
- Nếu không vì Lão đầu tử ngươi mê rượu thì cũng không tới chậm!
Lão trượng vội vàng xin lỗi.
Trường Nhạc công chúa hâm mộ nhìn qua bọn họ, nghĩ thầm nếu có thể sống với nhau đến già như vậy thì còn hơn làm công chúa. Đỗ Hà thấy lão phu lão thê đã lớn tuổi như vậy còn phải vất vả làm ăn liền bước đến mua bốn cái trứng luộc trong nước trà.
Lão phu thê thấy có người mua liền tươi cười bán hàng, Đỗ Hà bóc vỏ trứng rồi đưa cho Trường Nhạc.
Trường Nhạc công chúa nhìn trứng luộc trong nước trà rất bình thường nhưng càng là thứ bình thường thì trong hoàng cung càng không có, được Đỗ Hà cổ vũ, nàng kéo khăn che mạng, khẽ cắn một ngụm, trứng gà non mềm quyện với mùi thơm lá trà thấm vào miệng, hương vị khác biệt với những thứ bào ngư vây cá nàng quen ăn.
- Ăn ngon thật.
Trường Nhạc công chúa nói xong, cầm lấy một chiếc trứng chưa bóc vỏ, học theo Đỗ Hà bóc vỏ rồi đưa cho hắn.
Đỗ Hà cười tinh nghịch, không dùng tay tiếp lấy mà cúi đầu nuốt chửng.
Trường Nhạc công chúa lại càng hoảng sợ, lườm hắn một cái.
Lão bà tử cười nói:
- Tình cảm vợ chồng son thật tốt!
Trường Nhạc công chúa đỏ bừng cả khuôn mặt, thỉnh thoảng liếc trộm Đỗ Hà vài lần, tràn đầy tình ý.
Đỗ Hà càng thản nhiên tiếp nhận xưng hô, thấy ẩn tình trong mắt công chúa liền nắm tay nàng khẽ bóp mấy cái.
Kế tiếp Đỗ Hà mang nàng đi mua đồ, ăn quà vặt, xem mấy trò hài hước trên đường, gần như toàn bộ trò chơi dân gian.
Những thứ mới lạ khiến Trường Nhạc công chúa có kiến thức về cuộc sống còn ít càng thêm vui vẻ.
- Mệt mỏi thật!
Đỗ Hà nhìn khuôn mặt Trường Nhạc đã lấm tấm mồ hô, thò tay thay nàng xóa đi mồ hôi.
- Ừ!
Trường Nhạc công chúa gật đầu, nàng vốn yếu ớt từ nhỏ, hôm nay chơi đùa với Đỗ Hà tuy rất vui vẻ nhưng thân thể đã khó có thể chịu nổi.
- Gắng chút nữa, qua hai con đường là tới Phù Dung trì rồi! Chúng ta thuê thuyền nhỏ nghỉ ngơi trên hồ.
Với tư cách nhân vật nam chính của cuộc hẹn, Đỗ Hà sớm đã định ra lịch trình du ngoạn, không xuất hiện tình huống khó xử.
Phù Dung trì nằm ở góc đông nam thành Trường An, cũng gọi là Khúc Giang trì vì nước chảy quanh co, phong cảnh thoáng đãng, bờ có thể đậu thuyền, bên trong trồng các loại thực vật thủy sinh như sen, cát bồ đằng, đình đài lầu các ẩn hiện thấp thoáng, đi thuyền trong ao cũng có một phen tư vị.
Đi vào Phù Dung trì đã thấy hơn mấy trăm đôi nam nữ đứng ở ven bờ, từng tốp chụm lại một chỗ, chưa mấy người lên thuyền. Đang ở xa xa, Đỗ Hà đã nghe thấy có tiếng người tranh chấp.
Đi vào phụ cận, thấy hai câu đối treo hai bên bến tàu, một vế là “Thượng nguyên dạ uyên ương hý thủy bỉ dực song phi!", một vế là “Nguyên tiêu dạ tình nhân phiếm chu kỳ nhạc dung dung", còn có một bức hoành liên viết “tài tử giai nhân".
Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa nhìn nhau, cùng lộ ra thần sắc hứng thú, không biết bên trong có gì cổ quái.
Đỗ Hà phát hiện trong đám người có Thượng Quan Nghi liền kéo Trường Nhạc công chúa đi tới, kêu một tiếng:
- Thượng Quan huynh.
Thượng Quan Nghi thấy là Đỗ Hà, vội vàng tiến lên hành lễ.
Đỗ Hà ngăn lại, từ khi có danh là tông sư thư pháp nên nhìn mãi những việc như vậy cũng quen mắt, hắn cũng ngại lễ nghi phiền phức nên hỏi luôn nguyên do.
Thượng Quan Nghi cười nói:
- Chuyện bắt đầu từ đêm qua, trước kia mỗi lần vào các tiết thượng nguyên, trung nguyên, đêm thất tịch thì bên bờ đều có thuyền nhỏ cho thuê cho du khách chèo thuyền du ngoạn giữa hồ.
Năm nay lại không biết cớ gì mà trên hồ không hề có lấy một chiếc, chỉ có lôi đài dùng văn kết bạn mà Hạ Lan gia bài trí.
Muốn chèo thuyền du ngoạn phải là một đôi tình lữ, hơn nữa đều phải tài hoa mới có thể mượn thuyền du ngoạn.
- Cái này quả thực là chuyện lạ!
Đỗ Hà cũng thấy khó hiểu:
- Hạ Lan gia làm ra động tĩnh lớn như thế, không biết vì sao?
Thượng Quan Nghi lắc đầu:
- Cũng không biết! Dù sao tất có ý, bằng không cũng không ra điều kiện nghiêm khắc như thế, tựa hồ cố ý kích thích văn sĩ thi đấu. Nếu như Thanh Liên tiên sinh muốn du hồ, dùng chữ của ngươi vượt qua kiểm tra cũng không phải vấn đề, duy chỉ có cần khảo nghiệm bầu bạn bên tiên sinh rồi! Cần biết toàn bộ trăm vạn người ở Trường An hai ngày qua chỉ có thể thông qua mới bất quá hơn năm mươi người nam nữ.
Đỗ Hà cười ha hả:
- Có hứng thú thử một lần?
- Đã đến, há có đạo lý thối lui!
Trường Nhạc công chúa thi họa nhất tuyệt, dĩ nhiên tự tin vào bản thân, cười nói tự nhiên bước tới.
Hành động này của nàng lập tức dẫn đến sự chú ý của cả trăm ngàn người bên Phù Dung trì, ánh mắt đều nóng rực.
Nàng một thân áo trắng hơn tuyết, cặp mắt nhu tình như nước, càng thêm phong thái trang nghiêm không thể xâm phạm, tuy đeo mạng che mặt nhưng vẫn toát lên vẻ tuyệt đại tao nhã, càng kích thích sự hiếu kỳ muốn nhìn rõ dung nhan.
Ánh mắt của chúng nhân tập trung vào nàng khiến những nữ tử quanh thân lập tức ảm đạm, quang huy đặc hữu của nàng khiến dù nữ tử nào có tự tin với dung nhan của mình cũng sinh ra cảm giác tự ti.
E là dù Trường Nhạc công chúa không lộ ra dung nhan, chỉ với khí chất đặc thù của nàng đã có thể áp chế hết thảy.
Đỗ Hà cũng bất giác gằn bước đuổi kịp, sánh vai cùng đi với Trường Nhạc.
Hai người bọn họ, một tuấn tú như Phan An Tống Ngọc, một mỹ lệ như Tây Thi Chiêu Quân, bất luận ai cũng có thể khiến cho người đố kỵ tướng mạo, lại để cho người đố kỵ khí chất, đứng đơn độc lại càng khiến người thêm ghen ghét, nhưng kết hợp lại với nhau càng bổ sung cho nhau, đúng là ông trời tác hợp một đôi.
Mấy trăm tài tử giai nhân bốn phía im lặng nhìn qua, trong mắt không hề có tình cảm ghen ghét, chỉ có tán thưởng: Chỉ có nàng mới xứng đôi hắn, cũng chỉ có hắn mới xứng đôi nàng.
- Nhị vị không biết triển hiện tuyệt kỹ gì? Một trưởng lão qua tuổi thất tuần đi tới, tựa hồlà người phụ trách.
- Nàng vẽ tranh ta viết lưu niệm!
- Hắn đề chữ, ta vẽ tranh!
Hai người phối hợp khăng khít, tâm ý tương thông, đồng thời nói ra.
Hai người yên lặng đối mặt, cười khẽ, tuy bọn họ coi trọng lẫn nhau nhưng vẫn cảm giác được tâm ý tương thông.
Trường Nhạc công chúa đi tới trước án, hít một hơi thật sâu, lẳng lặng tập trung tư tưởng suy nghĩ, hoàn toàn bỏ qua ngoại vật, nghĩ đến cảm giác tùy tâm mà vẽ lần trước, bất giác ngòi bút trong tay đã vô thức chuyển động.
Cũng không biết qua bao lâu, bên người đột nhiên có người lên tiếng:
- Hoa sen?
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Đỗ Hà đang đứng bên cạnh thưởng thức.
Trường Nhạc công chúa lúc này mới biết vừa rồi mình vẽ hoa sen, cũng biết trong lúc bất tri bất giác mình đã hoàn thành một bức vẽ có thể sánh được với bức Hiệp khách hành.
Nàng cũng lại một lần nữa cảm nhận được thiền ý hội họa, dụng tâm mà vẽ.
Trong sát na nhập thiền, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên nên bức họa nàng vẽ ra là hoa sen gần bùn không tanh mùi bùn. Thường nhân vẽ sen chú trọng vẽ lá để dùng nó tô điểm cho vẻ đẹp của hoa sen.
Bức họa của Trường Nhạc công chúa là ngoại lệ, nàng dùng cảnh phụ trợ là bùn lầy, từ đó làm toát lên vẻ đẹp tinh thần thuần khiết của hoa sen.
Vẽ đã đẹp, ý cảnh đẹp hơn!
Đối mặt với một bức họa như thế, ngoại trừ nói một câu yêu sen, Đỗ Hà cũng thật sự tìm không ra bất luận câu chữ nào phù hợp để đề lên bức họa.
Hắn đề bút, vung lên mà thành.
Trường Nhạc công chúa thấp giọng thì thầm: “Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phiền. Tấn đào uyên minh độc ái cúc. Tự lý đường lai, thế nhân thậm ái mẫu đan. Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, hạo thanh khuê nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên. Dư vị nam, hoa chi ẩn dật giả dã; Mẫu đan, hoa chi phú quý giả dã; Liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, đào hậu tiên hữu văn. Liên chi ái, đồng dư giả hà nhân? Mẫu đan chi ái, nghi hồ chúng hĩ."
Giọng nàng không lớn nhưng lại rành mạch truyền đến tai mỗi người.
Hoa sen thân ở trong bùn nhưng không tanh mùi bùn, không theo thế tục, giữ mình trong sạch tự nhiên, không lộ ra mị thái, tinh thần thật đáng ngưỡng mộ, chỉ mấy trăm chữ ngắn ngủi đã phát huy cực độ được tinh thần này.
Mọi người ở đây đều có bản lĩnh văn học nhất định, vừa nghe xong đều sợ hãi thán phục.
Ánh mắt Trường Nhạc công chúa càng hiện lên vẻ bội phục từ đáy lòng, nàng cũng không biết bản thân vẽ ra ý gì nhưng Đỗ Hà chỉ trong nhất thời đã nghĩ ra văn từ tinh diệu như vậy để ca ngợi hoa sen.
Tài hoa như thế sao Tào Tử Kiện bảy bước thành thơ có thể so sánh ? Nghĩ đến Đỗ Hà rất có thể là vị hôn phu tương lai của mình, trong lòng nàng tràn đầy tự hào.
Chợt nghe được sau lưng truyền đến một tiếng thét kinh hãi, quay đầu nhìn lại đúng là chỗ lão giả kia, nghĩ ra chắc hắn đã chứng kiến bức họa của Trường Nhạc công chúa.
Đi cà kheo, Trường Nhạc công chúa cũng từng xem qua, hơn nữa còn là danh gia kỹ xảo, luận kỹ thuật thì hơn những nghệ nhân trên đường không chỉ một cấp bậc nhưng vị trí tình huống bất đồng, cảm giác không hề cùng dạng.
Tại đây trong tiếng hoan hô đầy trời, đội ngũ đi cà kheo càng bộc lộ ra năng lực. Trường Nhạc công chúa đoan trang hiền lành cũng bị không khí kích động, vỗ tay bảo hay!
Sau cà kheo là long đăng, còn gọi là Long Vũ, dài đến 20 m, do hơn mười người múa. Một người phía trước dùng tú cầu đấu Long, còn lại toàn bộ nâng thân, biểu diễn tích các tích Nhị long hí châu, Song long xuất thủy hỏa, Long đằng phi lâu, có thể nói đặc sắc vạn phần. Đỗ Hà, Trường Nhạc đi vào góc đường bên cạnh nghỉ ngơi. Lúc này, một cặp lão phu thê bán trứng luộc trong nước trà chất phác mang một gánh nặng đứng bên cạnh, bọn họ nhìn biển người lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lão trượng nói:
- Đã tới chậm rồi, xem ra không thể tiến vào!
Gánh bán trứng luộc trong nước trà này không thể so như những hàng rong khác, có bếp lò luôn đỏ lửa nên không thể va vào người khác.
Lão bà dốc sức liều mạng gật đầu, ra vẻ giận dữ:
- Nếu không vì Lão đầu tử ngươi mê rượu thì cũng không tới chậm!
Lão trượng vội vàng xin lỗi.
Trường Nhạc công chúa hâm mộ nhìn qua bọn họ, nghĩ thầm nếu có thể sống với nhau đến già như vậy thì còn hơn làm công chúa. Đỗ Hà thấy lão phu lão thê đã lớn tuổi như vậy còn phải vất vả làm ăn liền bước đến mua bốn cái trứng luộc trong nước trà.
Lão phu thê thấy có người mua liền tươi cười bán hàng, Đỗ Hà bóc vỏ trứng rồi đưa cho Trường Nhạc.
Trường Nhạc công chúa nhìn trứng luộc trong nước trà rất bình thường nhưng càng là thứ bình thường thì trong hoàng cung càng không có, được Đỗ Hà cổ vũ, nàng kéo khăn che mạng, khẽ cắn một ngụm, trứng gà non mềm quyện với mùi thơm lá trà thấm vào miệng, hương vị khác biệt với những thứ bào ngư vây cá nàng quen ăn.
- Ăn ngon thật.
Trường Nhạc công chúa nói xong, cầm lấy một chiếc trứng chưa bóc vỏ, học theo Đỗ Hà bóc vỏ rồi đưa cho hắn.
Đỗ Hà cười tinh nghịch, không dùng tay tiếp lấy mà cúi đầu nuốt chửng.
Trường Nhạc công chúa lại càng hoảng sợ, lườm hắn một cái.
Lão bà tử cười nói:
- Tình cảm vợ chồng son thật tốt!
Trường Nhạc công chúa đỏ bừng cả khuôn mặt, thỉnh thoảng liếc trộm Đỗ Hà vài lần, tràn đầy tình ý.
Đỗ Hà càng thản nhiên tiếp nhận xưng hô, thấy ẩn tình trong mắt công chúa liền nắm tay nàng khẽ bóp mấy cái.
Kế tiếp Đỗ Hà mang nàng đi mua đồ, ăn quà vặt, xem mấy trò hài hước trên đường, gần như toàn bộ trò chơi dân gian.
Những thứ mới lạ khiến Trường Nhạc công chúa có kiến thức về cuộc sống còn ít càng thêm vui vẻ.
- Mệt mỏi thật!
Đỗ Hà nhìn khuôn mặt Trường Nhạc đã lấm tấm mồ hô, thò tay thay nàng xóa đi mồ hôi.
- Ừ!
Trường Nhạc công chúa gật đầu, nàng vốn yếu ớt từ nhỏ, hôm nay chơi đùa với Đỗ Hà tuy rất vui vẻ nhưng thân thể đã khó có thể chịu nổi.
- Gắng chút nữa, qua hai con đường là tới Phù Dung trì rồi! Chúng ta thuê thuyền nhỏ nghỉ ngơi trên hồ.
Với tư cách nhân vật nam chính của cuộc hẹn, Đỗ Hà sớm đã định ra lịch trình du ngoạn, không xuất hiện tình huống khó xử.
Phù Dung trì nằm ở góc đông nam thành Trường An, cũng gọi là Khúc Giang trì vì nước chảy quanh co, phong cảnh thoáng đãng, bờ có thể đậu thuyền, bên trong trồng các loại thực vật thủy sinh như sen, cát bồ đằng, đình đài lầu các ẩn hiện thấp thoáng, đi thuyền trong ao cũng có một phen tư vị.
Đi vào Phù Dung trì đã thấy hơn mấy trăm đôi nam nữ đứng ở ven bờ, từng tốp chụm lại một chỗ, chưa mấy người lên thuyền. Đang ở xa xa, Đỗ Hà đã nghe thấy có tiếng người tranh chấp.
Đi vào phụ cận, thấy hai câu đối treo hai bên bến tàu, một vế là “Thượng nguyên dạ uyên ương hý thủy bỉ dực song phi!", một vế là “Nguyên tiêu dạ tình nhân phiếm chu kỳ nhạc dung dung", còn có một bức hoành liên viết “tài tử giai nhân".
Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa nhìn nhau, cùng lộ ra thần sắc hứng thú, không biết bên trong có gì cổ quái.
Đỗ Hà phát hiện trong đám người có Thượng Quan Nghi liền kéo Trường Nhạc công chúa đi tới, kêu một tiếng:
- Thượng Quan huynh.
Thượng Quan Nghi thấy là Đỗ Hà, vội vàng tiến lên hành lễ.
Đỗ Hà ngăn lại, từ khi có danh là tông sư thư pháp nên nhìn mãi những việc như vậy cũng quen mắt, hắn cũng ngại lễ nghi phiền phức nên hỏi luôn nguyên do.
Thượng Quan Nghi cười nói:
- Chuyện bắt đầu từ đêm qua, trước kia mỗi lần vào các tiết thượng nguyên, trung nguyên, đêm thất tịch thì bên bờ đều có thuyền nhỏ cho thuê cho du khách chèo thuyền du ngoạn giữa hồ.
Năm nay lại không biết cớ gì mà trên hồ không hề có lấy một chiếc, chỉ có lôi đài dùng văn kết bạn mà Hạ Lan gia bài trí.
Muốn chèo thuyền du ngoạn phải là một đôi tình lữ, hơn nữa đều phải tài hoa mới có thể mượn thuyền du ngoạn.
- Cái này quả thực là chuyện lạ!
Đỗ Hà cũng thấy khó hiểu:
- Hạ Lan gia làm ra động tĩnh lớn như thế, không biết vì sao?
Thượng Quan Nghi lắc đầu:
- Cũng không biết! Dù sao tất có ý, bằng không cũng không ra điều kiện nghiêm khắc như thế, tựa hồ cố ý kích thích văn sĩ thi đấu. Nếu như Thanh Liên tiên sinh muốn du hồ, dùng chữ của ngươi vượt qua kiểm tra cũng không phải vấn đề, duy chỉ có cần khảo nghiệm bầu bạn bên tiên sinh rồi! Cần biết toàn bộ trăm vạn người ở Trường An hai ngày qua chỉ có thể thông qua mới bất quá hơn năm mươi người nam nữ.
Đỗ Hà cười ha hả:
- Có hứng thú thử một lần?
- Đã đến, há có đạo lý thối lui!
Trường Nhạc công chúa thi họa nhất tuyệt, dĩ nhiên tự tin vào bản thân, cười nói tự nhiên bước tới.
Hành động này của nàng lập tức dẫn đến sự chú ý của cả trăm ngàn người bên Phù Dung trì, ánh mắt đều nóng rực.
Nàng một thân áo trắng hơn tuyết, cặp mắt nhu tình như nước, càng thêm phong thái trang nghiêm không thể xâm phạm, tuy đeo mạng che mặt nhưng vẫn toát lên vẻ tuyệt đại tao nhã, càng kích thích sự hiếu kỳ muốn nhìn rõ dung nhan.
Ánh mắt của chúng nhân tập trung vào nàng khiến những nữ tử quanh thân lập tức ảm đạm, quang huy đặc hữu của nàng khiến dù nữ tử nào có tự tin với dung nhan của mình cũng sinh ra cảm giác tự ti.
E là dù Trường Nhạc công chúa không lộ ra dung nhan, chỉ với khí chất đặc thù của nàng đã có thể áp chế hết thảy.
Đỗ Hà cũng bất giác gằn bước đuổi kịp, sánh vai cùng đi với Trường Nhạc.
Hai người bọn họ, một tuấn tú như Phan An Tống Ngọc, một mỹ lệ như Tây Thi Chiêu Quân, bất luận ai cũng có thể khiến cho người đố kỵ tướng mạo, lại để cho người đố kỵ khí chất, đứng đơn độc lại càng khiến người thêm ghen ghét, nhưng kết hợp lại với nhau càng bổ sung cho nhau, đúng là ông trời tác hợp một đôi.
Mấy trăm tài tử giai nhân bốn phía im lặng nhìn qua, trong mắt không hề có tình cảm ghen ghét, chỉ có tán thưởng: Chỉ có nàng mới xứng đôi hắn, cũng chỉ có hắn mới xứng đôi nàng.
- Nhị vị không biết triển hiện tuyệt kỹ gì? Một trưởng lão qua tuổi thất tuần đi tới, tựa hồlà người phụ trách.
- Nàng vẽ tranh ta viết lưu niệm!
- Hắn đề chữ, ta vẽ tranh!
Hai người phối hợp khăng khít, tâm ý tương thông, đồng thời nói ra.
Hai người yên lặng đối mặt, cười khẽ, tuy bọn họ coi trọng lẫn nhau nhưng vẫn cảm giác được tâm ý tương thông.
Trường Nhạc công chúa đi tới trước án, hít một hơi thật sâu, lẳng lặng tập trung tư tưởng suy nghĩ, hoàn toàn bỏ qua ngoại vật, nghĩ đến cảm giác tùy tâm mà vẽ lần trước, bất giác ngòi bút trong tay đã vô thức chuyển động.
Cũng không biết qua bao lâu, bên người đột nhiên có người lên tiếng:
- Hoa sen?
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Đỗ Hà đang đứng bên cạnh thưởng thức.
Trường Nhạc công chúa lúc này mới biết vừa rồi mình vẽ hoa sen, cũng biết trong lúc bất tri bất giác mình đã hoàn thành một bức vẽ có thể sánh được với bức Hiệp khách hành.
Nàng cũng lại một lần nữa cảm nhận được thiền ý hội họa, dụng tâm mà vẽ.
Trong sát na nhập thiền, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên nên bức họa nàng vẽ ra là hoa sen gần bùn không tanh mùi bùn. Thường nhân vẽ sen chú trọng vẽ lá để dùng nó tô điểm cho vẻ đẹp của hoa sen.
Bức họa của Trường Nhạc công chúa là ngoại lệ, nàng dùng cảnh phụ trợ là bùn lầy, từ đó làm toát lên vẻ đẹp tinh thần thuần khiết của hoa sen.
Vẽ đã đẹp, ý cảnh đẹp hơn!
Đối mặt với một bức họa như thế, ngoại trừ nói một câu yêu sen, Đỗ Hà cũng thật sự tìm không ra bất luận câu chữ nào phù hợp để đề lên bức họa.
Hắn đề bút, vung lên mà thành.
Trường Nhạc công chúa thấp giọng thì thầm: “Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phiền. Tấn đào uyên minh độc ái cúc. Tự lý đường lai, thế nhân thậm ái mẫu đan. Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, hạo thanh khuê nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên. Dư vị nam, hoa chi ẩn dật giả dã; Mẫu đan, hoa chi phú quý giả dã; Liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, đào hậu tiên hữu văn. Liên chi ái, đồng dư giả hà nhân? Mẫu đan chi ái, nghi hồ chúng hĩ."
Giọng nàng không lớn nhưng lại rành mạch truyền đến tai mỗi người.
Hoa sen thân ở trong bùn nhưng không tanh mùi bùn, không theo thế tục, giữ mình trong sạch tự nhiên, không lộ ra mị thái, tinh thần thật đáng ngưỡng mộ, chỉ mấy trăm chữ ngắn ngủi đã phát huy cực độ được tinh thần này.
Mọi người ở đây đều có bản lĩnh văn học nhất định, vừa nghe xong đều sợ hãi thán phục.
Ánh mắt Trường Nhạc công chúa càng hiện lên vẻ bội phục từ đáy lòng, nàng cũng không biết bản thân vẽ ra ý gì nhưng Đỗ Hà chỉ trong nhất thời đã nghĩ ra văn từ tinh diệu như vậy để ca ngợi hoa sen.
Tài hoa như thế sao Tào Tử Kiện bảy bước thành thơ có thể so sánh ? Nghĩ đến Đỗ Hà rất có thể là vị hôn phu tương lai của mình, trong lòng nàng tràn đầy tự hào.
Chợt nghe được sau lưng truyền đến một tiếng thét kinh hãi, quay đầu nhìn lại đúng là chỗ lão giả kia, nghĩ ra chắc hắn đã chứng kiến bức họa của Trường Nhạc công chúa.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại