Đại Đường Đạo Soái
Chương 125: Dung mạo như thiên tiên
Tối nay, Đỗ Hà đi tới Lập chính điện đón Trường Nhạc công chúa.
Vì đây là lần đầu hẹn hò với Trường Nhạc công chúa nên hắn rất chú ý cách ăn mặc.
Đỗ Hà vốn sinh ra Thư Hương thế gia, dáng người vô cùng tuấn tú. Sau khi võ nghệ có sở thành, làn da vốn trắng bệch không có chút máu, trở nên khỏe mạnh và sáng bóng, phối hợp với bờ vai rộng, đôi chân dài, cơ bắp chắc nịch, đôi mắt thông minh linh hoạt, sống mũi cao thẳng, thật sự rất phong độ, có đủ điều kiến khiến bất cứ nữ nhân nào cũng xao xuyến.
Nhất là lúc này hắn lại đội mũ đỏ tua dài, mặc hoa phục võ sĩ thuê hoa văn hổ màu trắng, phối hợp với thanh Bàn Long kiếm theo phong cách cổ xưa bên hông, càng lộ ra anh vĩ bất phàm, khiến các cung nữ trong Lập chính điện phải điêu đứng!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười từ cửa hông đi vào đại điện.
Đỗ Hà tiến lên thăm viếng.
- Ở đây không có người ngoài, ngươi cũng không cần đa lễ!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười ôn hòa, ánh mắt quan sát vị công tử trước mặt, đúng như câu nói “Nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích thú".
- Trường Nhạc đang trang điểm trong phòng, có lẽ còn lâu mới xong, ngồi xuống nói chuyện đã.
Đỗ Hà theo lời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lại kể một số chuyện lý thú khi Trường Nhạc còn bé, Đỗ Hà ở bên cạnh vừa lắng nghe, vừa lộ ra biểu thị vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhắc tới một chuyện khá lý thú khi Trường Nhạc sáu tuổi.
Đó là một ngày của đầu năm Trinh Quán, lúc ấy Lý Thế Dân vừa mới kế thừa ngôi vị Hoàng Đế không lâu, thiên hạ cũng ổn định, thời kỳ cai trị mới bắt đầu, mọi việc bận rộn.
Lý Thế Dân có thể nói công việc ngập đầu, đừng nói đến chuyện chơi với con cái, ngay cả thời gian quay lại tẩm cung nghỉ ngơi cũng không có, thường dùng thư phòng làm phòng ngủ.
Trong một buổi trưa, Lý Thế Dân thật sự quá mệt mỏi, kêu tất cả mọi người lui ra, lên giường đi ngủ.
Trường Nhạc công chúa từ nhỏ đã được Lý Thế Dân cưng chiều, nhiều ngày không được gặp phụ hoàng liền chạy tới thư phòng tìm hắn. Lý Thế Dân ngủ mơ mơ màng màng, cũng không để ý, chỉ tùy tiện ứng phó mấy câu.
Vì vậy Trường Nhạc công chúa tức giận, cầm bút lông trên bàn sách vẽ lên mặt Lý Thế Dân một con rùa đen.
Trường Nhạc công chúa từ nhỏ đã rất thích thi họa, khi còn nhỏ nàng cũng đã biểu hiện ra thiên phú hội họa, vẽ con rùa đen rất ra dáng.
Không lâu sau, ba người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cầu kiến.
Khi nội quan tiến vào thông báo, Lý Thế Dân đang quay lưng ra phía cửa nên cũng không phát hiện trên mặt hắn có con rùa đen, khi hắn ngồi dậy, nội quan đã quay đầu đi mời Phòng, Đỗ, Ngụy rồi.
Vì vậy, Lý Thế Dân để nguyên cái mặt có con rùa đen tiếp kiến ba vị đại thần Phòng, Đỗ, Ngụy.
Đỗ Hà nghe xong ngây người, ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, công chúa đoan trang hiền lành, lúc nhỏ cũng nghịch ngợm như vậy sao?
- Cũng không phải!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu che miệng mỉm cười:
- Lúc ấy Bệ Hạ rất tức giận đến, thậm chí đã giơ tay….nhưng không nỡ đánh.
Đỗ Hà hiểu ý mỉm cười.
Đột nhiên một đứa nhỏ trắng trẻo kêu khóc chạy đến, nước mắt ào ào :
- Mẫu hậu, mẫu hậu, Trĩ Nô ca ca khi dễ ta!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu đưa tay ôm đứa trẻ vào lòng, cười nói:
- Nói cho mẫu hậu, Trĩ Nô khi dễ Tiểu Hủy Tử như thế nào?
- Tiểu Hủy Tử?
- Đứa trẻ này chính là Tấn Dương công chúa?
Tiểu Hủy Tử lau miệng nói:
- Phụ hoàng cho chúng ta mỗi người một miếng bánh ngọt, Tiểu Hủy Tử không nỡ ăn, định mang đến ăn cùng mẫu hậu. Trĩ Nô ca ca ăn hết của mình, lại còn lấy bánh trong tay ta.
Vẻ mặt Tiểu Hủy Tử đầy ủy khuất, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu giả bộ tức giận nói:
- Đợi Trĩ Nô đến đây, mẫu hậu sẽ thay con giáo huấn hắn!
Nói xong Hoàng Hậu tìm mọi cách chọc cười, nhưng không cách nào làm cho Tiểu Hủy Tử cao hứng trở lại.
Đỗ Hà mỉm cười tiến lên, lấy từ trên người ra ba miếng thông bảo Khai Nguyên, đặt trên lòng bàn tay:
- Tiểu Hủy Tử, ngươi xem!
Sau khi thu hút sự chú ý của đứa trẻ, hắn khẽ lật bàn tay, thông bảo Khai Nguyên giống như có ma thuật, biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Hủy Tử quên khóc, trợn tròn mắt. Trong đôi mắt to tròn hiện đầy vẻ khó tin, nàng dụi dịu mắt, như không dám tin vào mắt mình.
Cổ tay Đỗ Hà nhẹ nhàng rung lên, thông bảo Khai Nguyên lại hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Khẽ đảo một cái, thông bảo Khai Nguyên lại biến mất, thoắt ẩn thoắt hiện.
Tiểu Hủy Tử cao hứng nở nụ cười, liên tục vỗ tay:
- Tiểu Hủy Tử muốn chơi, Tiểu Hủy Tử muốn chơi!
Đỗ Hà đặt thông bảo Khai Nguyên trước mặt Tiểu Hủy Tử .
Tiểu Hủy Tử thò tay cầm lấy thông bảo Khai Nguyên, bàn tay vuốt ve, ngọt ngào kêu lên:
- Đại ca ca thật tốt!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lộ ra nụ cười hiểu ý, đồng thời cũng có vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ ngươi còn có chiêu thức này!
Nàng không phải chưa xem qua ảo thuật, nhưng thật sự cũng phải thích thú với màn ảo thuật làm biến mất đồ vật trong khoảng cách gần như vậy của Đỗ Hà.
Đỗ Hà thuận miệng nói:
- Người tập võ, tay chân nhẹ nhàng, cũng không phải chuyện lạ.
Khi mọi người đang cười đùa vui vẻ, Trường Nhạc công chúa cuối cùng cũng khoan thai bước đến.
Đỗ Hà nghe tiếng bước chân, quay lại người, bất giác ngây người sửng số.
Đẹp!
Quá đẹp!
Thật sự quá đẹp!
Lúc này Trường Nhạc công chúa mặc một áo hoa lụa màu trắng, váy dài cũng màu trắng.
Mái tóc đen nhánh được búi cao, trên búi tóc còn cài một cây trâm, phía trên có tua, mỗi lần bước đi, tua trâm lại lay động, nhìn rất đẹp mắt. Nhưng trang điểm như vậy cũng khó lòng che dấu nửa phần phong thái chủ nhân của nó.
Chủ nhân của nó có khuôn mặt trắng trẻo, làn da mịn màng. Hai hàng lông mày thon dài như vẽ, hai con ngươi lấp lánh như ánh sao. Dưới sống mũi nho nhỏ là cái miệng xinh xắn, khóe môi hơi cong lên, mang theo chút ngượng ngùng. Toàn bộ khuôn mặt vô cùng thanh lệ, giống như tiên nữ thoát tục. Nàng đứng ở đấy, đoan trang cao quý, điềm đạm nho nhã, giống như đóa sen mới nở, không hề dính bụi trần.
- Tiên tử trên trời cũng chỉ có vậy!
Đỗ Hà thật sự không tìm được lời nào để miêu tả!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lắc đầu cười nói:
- Trường Nhạc, mẫu hậu biết tâm ý của con, nhưng xuất hành như vậy, chỉ sợ các ngươi khó có thể du ngoạn vui vẻ.
Đỗ Hà vội vàng gật đầu, cười khổ nói:
- Với bộ dạng này của công chúa, chỉ cần ra hoàng cung, chưa đến một phút, chắc chắn khiến một đám tự xưng là văn nhân nhã sĩ phong lưu liên tiếp đến vấn an.
Trường Nhạc công chúa dừng bước, nàng chỉ muốn ăn mặc thế nào cho xinh đẹp, cũng không để mắt đến chuyện này, muốn lui về tháo bỏ trang sức, nhưng lại không nở. Nàng đã mất một canh giờ mới trang điểm được như vậy, nếu chỉ để Đỗ Hà nhìn thoáng qua rồi tháo bỏ thì thật sự đáng tiếc.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn che mặt:
- Mẫu hậu đã biết sẽ có tình huống này nên chuẩn bị trước rồi! Con mang khăn vào, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nàng vô tình bước đến bên cạnh Trường Nhạc công chúa, thấp giọng nói:
- Khi nào đông người thì đeo lên, ít người bỏ ra cũng không sao.
Trường Nhạc công chúa hờn dỗi không thuận theo, nhưng vẫn đưa tay cầm chiếc khăn che mặt, bước theo Đỗ Hà.
Bọn họ vừa rời khỏi đại điện, Tiểu Hủy Tử ở sau lưng đã kêu lên:
- Hoàng tỷ, Hoàng tỷ phu, đi chơi vui vẻ!
Vì đây là lần đầu hẹn hò với Trường Nhạc công chúa nên hắn rất chú ý cách ăn mặc.
Đỗ Hà vốn sinh ra Thư Hương thế gia, dáng người vô cùng tuấn tú. Sau khi võ nghệ có sở thành, làn da vốn trắng bệch không có chút máu, trở nên khỏe mạnh và sáng bóng, phối hợp với bờ vai rộng, đôi chân dài, cơ bắp chắc nịch, đôi mắt thông minh linh hoạt, sống mũi cao thẳng, thật sự rất phong độ, có đủ điều kiến khiến bất cứ nữ nhân nào cũng xao xuyến.
Nhất là lúc này hắn lại đội mũ đỏ tua dài, mặc hoa phục võ sĩ thuê hoa văn hổ màu trắng, phối hợp với thanh Bàn Long kiếm theo phong cách cổ xưa bên hông, càng lộ ra anh vĩ bất phàm, khiến các cung nữ trong Lập chính điện phải điêu đứng!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười từ cửa hông đi vào đại điện.
Đỗ Hà tiến lên thăm viếng.
- Ở đây không có người ngoài, ngươi cũng không cần đa lễ!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười ôn hòa, ánh mắt quan sát vị công tử trước mặt, đúng như câu nói “Nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích thú".
- Trường Nhạc đang trang điểm trong phòng, có lẽ còn lâu mới xong, ngồi xuống nói chuyện đã.
Đỗ Hà theo lời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lại kể một số chuyện lý thú khi Trường Nhạc còn bé, Đỗ Hà ở bên cạnh vừa lắng nghe, vừa lộ ra biểu thị vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhắc tới một chuyện khá lý thú khi Trường Nhạc sáu tuổi.
Đó là một ngày của đầu năm Trinh Quán, lúc ấy Lý Thế Dân vừa mới kế thừa ngôi vị Hoàng Đế không lâu, thiên hạ cũng ổn định, thời kỳ cai trị mới bắt đầu, mọi việc bận rộn.
Lý Thế Dân có thể nói công việc ngập đầu, đừng nói đến chuyện chơi với con cái, ngay cả thời gian quay lại tẩm cung nghỉ ngơi cũng không có, thường dùng thư phòng làm phòng ngủ.
Trong một buổi trưa, Lý Thế Dân thật sự quá mệt mỏi, kêu tất cả mọi người lui ra, lên giường đi ngủ.
Trường Nhạc công chúa từ nhỏ đã được Lý Thế Dân cưng chiều, nhiều ngày không được gặp phụ hoàng liền chạy tới thư phòng tìm hắn. Lý Thế Dân ngủ mơ mơ màng màng, cũng không để ý, chỉ tùy tiện ứng phó mấy câu.
Vì vậy Trường Nhạc công chúa tức giận, cầm bút lông trên bàn sách vẽ lên mặt Lý Thế Dân một con rùa đen.
Trường Nhạc công chúa từ nhỏ đã rất thích thi họa, khi còn nhỏ nàng cũng đã biểu hiện ra thiên phú hội họa, vẽ con rùa đen rất ra dáng.
Không lâu sau, ba người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cầu kiến.
Khi nội quan tiến vào thông báo, Lý Thế Dân đang quay lưng ra phía cửa nên cũng không phát hiện trên mặt hắn có con rùa đen, khi hắn ngồi dậy, nội quan đã quay đầu đi mời Phòng, Đỗ, Ngụy rồi.
Vì vậy, Lý Thế Dân để nguyên cái mặt có con rùa đen tiếp kiến ba vị đại thần Phòng, Đỗ, Ngụy.
Đỗ Hà nghe xong ngây người, ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, công chúa đoan trang hiền lành, lúc nhỏ cũng nghịch ngợm như vậy sao?
- Cũng không phải!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu che miệng mỉm cười:
- Lúc ấy Bệ Hạ rất tức giận đến, thậm chí đã giơ tay….nhưng không nỡ đánh.
Đỗ Hà hiểu ý mỉm cười.
Đột nhiên một đứa nhỏ trắng trẻo kêu khóc chạy đến, nước mắt ào ào :
- Mẫu hậu, mẫu hậu, Trĩ Nô ca ca khi dễ ta!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu đưa tay ôm đứa trẻ vào lòng, cười nói:
- Nói cho mẫu hậu, Trĩ Nô khi dễ Tiểu Hủy Tử như thế nào?
- Tiểu Hủy Tử?
- Đứa trẻ này chính là Tấn Dương công chúa?
Tiểu Hủy Tử lau miệng nói:
- Phụ hoàng cho chúng ta mỗi người một miếng bánh ngọt, Tiểu Hủy Tử không nỡ ăn, định mang đến ăn cùng mẫu hậu. Trĩ Nô ca ca ăn hết của mình, lại còn lấy bánh trong tay ta.
Vẻ mặt Tiểu Hủy Tử đầy ủy khuất, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu giả bộ tức giận nói:
- Đợi Trĩ Nô đến đây, mẫu hậu sẽ thay con giáo huấn hắn!
Nói xong Hoàng Hậu tìm mọi cách chọc cười, nhưng không cách nào làm cho Tiểu Hủy Tử cao hứng trở lại.
Đỗ Hà mỉm cười tiến lên, lấy từ trên người ra ba miếng thông bảo Khai Nguyên, đặt trên lòng bàn tay:
- Tiểu Hủy Tử, ngươi xem!
Sau khi thu hút sự chú ý của đứa trẻ, hắn khẽ lật bàn tay, thông bảo Khai Nguyên giống như có ma thuật, biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Hủy Tử quên khóc, trợn tròn mắt. Trong đôi mắt to tròn hiện đầy vẻ khó tin, nàng dụi dịu mắt, như không dám tin vào mắt mình.
Cổ tay Đỗ Hà nhẹ nhàng rung lên, thông bảo Khai Nguyên lại hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Khẽ đảo một cái, thông bảo Khai Nguyên lại biến mất, thoắt ẩn thoắt hiện.
Tiểu Hủy Tử cao hứng nở nụ cười, liên tục vỗ tay:
- Tiểu Hủy Tử muốn chơi, Tiểu Hủy Tử muốn chơi!
Đỗ Hà đặt thông bảo Khai Nguyên trước mặt Tiểu Hủy Tử .
Tiểu Hủy Tử thò tay cầm lấy thông bảo Khai Nguyên, bàn tay vuốt ve, ngọt ngào kêu lên:
- Đại ca ca thật tốt!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lộ ra nụ cười hiểu ý, đồng thời cũng có vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ ngươi còn có chiêu thức này!
Nàng không phải chưa xem qua ảo thuật, nhưng thật sự cũng phải thích thú với màn ảo thuật làm biến mất đồ vật trong khoảng cách gần như vậy của Đỗ Hà.
Đỗ Hà thuận miệng nói:
- Người tập võ, tay chân nhẹ nhàng, cũng không phải chuyện lạ.
Khi mọi người đang cười đùa vui vẻ, Trường Nhạc công chúa cuối cùng cũng khoan thai bước đến.
Đỗ Hà nghe tiếng bước chân, quay lại người, bất giác ngây người sửng số.
Đẹp!
Quá đẹp!
Thật sự quá đẹp!
Lúc này Trường Nhạc công chúa mặc một áo hoa lụa màu trắng, váy dài cũng màu trắng.
Mái tóc đen nhánh được búi cao, trên búi tóc còn cài một cây trâm, phía trên có tua, mỗi lần bước đi, tua trâm lại lay động, nhìn rất đẹp mắt. Nhưng trang điểm như vậy cũng khó lòng che dấu nửa phần phong thái chủ nhân của nó.
Chủ nhân của nó có khuôn mặt trắng trẻo, làn da mịn màng. Hai hàng lông mày thon dài như vẽ, hai con ngươi lấp lánh như ánh sao. Dưới sống mũi nho nhỏ là cái miệng xinh xắn, khóe môi hơi cong lên, mang theo chút ngượng ngùng. Toàn bộ khuôn mặt vô cùng thanh lệ, giống như tiên nữ thoát tục. Nàng đứng ở đấy, đoan trang cao quý, điềm đạm nho nhã, giống như đóa sen mới nở, không hề dính bụi trần.
- Tiên tử trên trời cũng chỉ có vậy!
Đỗ Hà thật sự không tìm được lời nào để miêu tả!
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lắc đầu cười nói:
- Trường Nhạc, mẫu hậu biết tâm ý của con, nhưng xuất hành như vậy, chỉ sợ các ngươi khó có thể du ngoạn vui vẻ.
Đỗ Hà vội vàng gật đầu, cười khổ nói:
- Với bộ dạng này của công chúa, chỉ cần ra hoàng cung, chưa đến một phút, chắc chắn khiến một đám tự xưng là văn nhân nhã sĩ phong lưu liên tiếp đến vấn an.
Trường Nhạc công chúa dừng bước, nàng chỉ muốn ăn mặc thế nào cho xinh đẹp, cũng không để mắt đến chuyện này, muốn lui về tháo bỏ trang sức, nhưng lại không nở. Nàng đã mất một canh giờ mới trang điểm được như vậy, nếu chỉ để Đỗ Hà nhìn thoáng qua rồi tháo bỏ thì thật sự đáng tiếc.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn che mặt:
- Mẫu hậu đã biết sẽ có tình huống này nên chuẩn bị trước rồi! Con mang khăn vào, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nàng vô tình bước đến bên cạnh Trường Nhạc công chúa, thấp giọng nói:
- Khi nào đông người thì đeo lên, ít người bỏ ra cũng không sao.
Trường Nhạc công chúa hờn dỗi không thuận theo, nhưng vẫn đưa tay cầm chiếc khăn che mặt, bước theo Đỗ Hà.
Bọn họ vừa rời khỏi đại điện, Tiểu Hủy Tử ở sau lưng đã kêu lên:
- Hoàng tỷ, Hoàng tỷ phu, đi chơi vui vẻ!
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại