Đại Địa Chủ
Chương 408: Gặp vương
An Tử Nhiên cho rằng Bạch Hoành thật sự xuẩn, không ngờ còn có thể nghe lỏm được cái gì, làm hắn có chút hứng thú.
Bạch Hoành vẫn chưa phát hiện hắn khác thường, lại thao thao bất tuyệt nói tiếp. Hắn hiện tại chỉ trông cậy vào bí mật này để sống sót.
“Ta biết các ngươi nhất định đã sớm biết chuyện này, cho nên ta muốn nói một bí mật khác, bí mật này liên quan đến hoàng đế Tử Vi Quốc……" Nói đến này, Bạch Hoành thật cẩn thận nhìn An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên vẫn luôn nghe người ta nói hoàng đế Tử Vi Quốc có bao nhiêu lợi hại, cỡ nào am hiểu âm mưu quỷ kế. Thật sự không phải nói ngoa, âm mưu sau tiếp trước liên tục xuất hiện. Hắn trước nay chưa từng thấy người nào tâm tư sâu trầm, ánh mắt lâu dài, có tâm kế như vậy. Bí mật có liên quan đến người như vậy, hắn xác thật rất có hứng thú.
“Nếu ngươi nói sự thật, ta có thể đáp ứng giúp ngươi."
Bạch Hoành ánh mắt sáng lên, rốt cuộc chờ được câu hứa hẹn này, “An công tử quả nhiên là người sảng khoái, ta cũng không đánh đố. Bí mật ta muốn nói chính là hoàng đế Tử Vi Quốc kỳ thật đã……"
Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại giống như bị ấn nút Pause.
Ngực đau nhức, Bạch Hoành cúi đầu, một mũi tên nhọn xuyên vào ngực. Máu tươi lập tức tràn ra nhuộm đỏ quần áo, chảy dọc thân mũi tên……
“Vẫn để trẫm tự nói đi."
Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, lãnh khốc khinh cuồng cũng giống như chủ nhân của nó, khí thế không giận tự uy làm người chấn động. Hắn vừa xuất hiện, bầu không khí như tức khắc đông lại. Thân ảnh cao lớn đứng dưới tàng cây, ánh nắng xuyên qua tầng lá rơi loang lổ trên người hắn, cơ hồ nhìn không tới vẻ mặt, vì hắn tăng thêm vài phần thần bí.
An Tử Nhiên nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén. Người này, quả nhiên chính là Lôi Dương giả từng làm giao dịch với hắn.
Hắn rốt cuộc biết bí mật mà Bạch Hoành chuẩn bị nói cho hắn. Không thể tưởng được hoàng đế Tử Vi Quốc lại xen lẫn trong đội hộ vệ của Lôi Dương để tự mình chạy đến Vạn Thanh Quốc. Nếu tin tức này truyền ra, những người muốn ám sát hắn chỉ sợ sẽ lập tức hành động.
“An Tử Nhiên, đã lâu không gặp." Lôi Lân đi ra khỏi tàng cây, vẻ âm trầm lãnh khốc rút đi, thay bằng vẻ ôn hòa thân thiết như thấy lão bằng hữu thật lâu không gặp.
An Tử Nhiên không lập tức đáp lại, trong đầu suy tư nguyên nhân hắn xuất hiện ở chỗ này.
Hai ám vệ của hắn đã sớm đề phòng, toàn thân tản ra khí thế sẵn sàng đón địch, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Lôi Lân. Lôi Lân cũng có hai hộ vệ, khí thế hai bên cơ hồ không phân cao thấp. Tư thế vẫn không nhúc nhích nhưng lại có thể cảm giác được áp lực.
“Ngươi có phải đang suy nghĩ trẫm vì sao dám xuất hiện ở chỗ này?" Lôi Lân cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không tìm thấy sự ôn tồn lễ độ khi đóng giả Lôi Dương, khí chất hoàn toàn thay đổi.
An Tử Nhiên cười lạnh: “Thì sao nào, mà không phải thì thế nào?"
Màu mắt đen của Lôi Lân trộn lẫn chút sắc màu mà hắn không hiểu nhìn hắn, “Nếu trẫm nói, trẫm vì ngươi mà đến, ngươi tin sao?"
An Tử Nhiên nhướn mày, “Chỉ vì ta, đáng giá ngươi mạo hiểm như vậy?"
Lôi Lân cười cười, ngay sau đó khẳng định: “Vì ngươi, đương nhiên đáng giá, nguy hiểm hơn nữa trẫm cũng cam tâm tình nguyện. Phó Vô Thiên có thể làm được vì ngươi, trẫm cũng có thể, còn có có thể làm tốt hơn hắn."
Lời này không khác gì thổ lộ.
An Tử Nhiên thật sự không rõ, đây là lần thứ hai họ gặp nhau, Lôi Lân dựa vào cái gì nói ra lời như vậy.
Nhất kiến chung tình? Hắn chưa bao giờ biết bốn chữ này sẽ xuất hiện ở một đế vương âm ngoan tàn khốc. Nam nhân như vậy tuyệt đối không dễ dàng giao ra chân tình, mỗi một câu đều có khả năng là tính kế. Hắn cũng là nam nhân, tuy không thể vơ đũa cả nắm, nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có.
An Tử Nhiên nghĩ, nếu Phó Vô Thiên ở đây, nghe được lời này, chỉ sợ sẽ không nói hai lời xông lên quyết đấu. Nghĩ vậy, hắn không cấm cười ra tiếng.
“Ngươi đang cười cái gì?" Lôi Lân thấy hắn không có chút cười nhạo hay bất mãn, mà giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cảm thấy không vui.
An Tử Nhiên ngước mắt nhìn qua, trùng hợp bắt giữ được nét không vui trong mắt hắn, không để bụng nói: “Lời này ngươi vẫn nên giữ lại để nói với người khác đi, nếu như bị Vương gia nhà ta nghe được, hắn sẽ liều mạng với ngươi."
Ánh mắt Lôi Lân chậm rãi lạnh xuống, nhưng hơi thở âm lãnh chưa kịp phát ra, hắn lại nở nụ cười, “Trẫm nếu xuất hiện ở chỗ này, liền không tính toán tay không mà về."
Hắn nhất định phải mang An Tử Nhiên đi.
An Tử Nhiên không chút nào lùi bước, bình tĩnh nói: “Nếu không muốn đi, không bằng vĩnh viễn ở lại." Tiếng nói vừa dứt, sát khí chợt bùng nổ.
Hai ám vệ như nhận được hiệu lệnh đồng thời lao đi. Hộ vệ của Lôi Lân cũng không cam lòng rơi phía sau.
Ngươi tới ta đi, toàn bộ sân lập tức sát khí bốn phía. Hạ nhân của Liễu phủ không dám tới gần, có người cơ linh nhanh chóng chuẩn bị đi mật báo.
“Ngươi quả nhiên không phải thương nhân bình thường." Tươi cười trên mặt Lôi Lân càng lớn hơn, lại trở về là hoàng đế Tử Vi Quốc lạnh lùng tà mị, âm hiểm nhiều quỷ kế. Loại người không từ thủ đoạn lại thông minh tuyệt đỉnh này là khó đối phó nhất.
Lôi Lân nói xong liền xông tới An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên bình tĩnh rút chủy thủ trong giày. Hắn không biết thực lực của Lôi Lân, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Nhìn chủy thủ trong tay hắn, trên mặt Lôi Lân hiện lên một tia hài hước. Hắn chỉ biết An Tử Nhiên không phải bình thường thương nhân, nhưng không bình thường tới mức nào thì không rõ, thấy hắn nghiêm túc giống như một sát thủ lãnh khốc liền cảm thấy thú vị.
“Để trẫm nhìn xem, thực lực của ngươi tới trình độ nào."
Chủy thủ lóe hàn quang xẹt qua, tốc độ cực nhanh sắp cắt vào yết hầu hắn. Lôi Lân nhanh chóng lui ra phía sau một bước, đồng thời bắt lấy cổ tay hắn, năm ngón tay dùng sức. Chủy thủ rơi khỏi tay An Tử Nhiên, ngay lập tức bị một bàn tay khác bắt lấy. Vì tránh né chủy thủ, Lôi Lân không thể không buông cổ tay hắn.
Chỉ một chiêu, hắn đã thấy rõ An Tử Nhiên không phải chỉ biết công phu tam chân miêu. Sát khí và chiêu thức sắc bén, cơ hồ đều nhằm vào các vị trí yếu hại, nghiễm nhiên đã chịu huấn luyện nghiêm khắc.
Lôi Lân đột nhiên cảm thấy càng tiếp cận thì càng phát hiện trên người hắn có càng nhiều bí mật đáng khai quật. Sát khí cùng sự nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm này tuyệt đối không thể là ngắn ngủn mấy năm có thể luyện ra.
Hắn biết An Tử Nhiên mấy năm nay phát triển rất nhiều sản nghiệp có tiềm lực, những sản nghiệp đó quy mô rất lớn, nhất định tiêu phí không ít tinh lực. Dưới tình huống đó, hắn sao có thể rút ra nhiều thời gian đi huấn luyện, nếu không có Bạch Hoành, hắn khả năng sẽ phải nghi hoặc thật lâu.
Mà hiện tại…… Lôi Lân nhìn chằm chằm An Tử Nhiên ngày càng thấy hưng phấn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người này trước khi trở thành An Tử Nhiên tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ người như vậy mới xứng với hắn.
An Tử Nhiên từ trước đến nay không thích nhiều lời vô nghĩa, vẻ mặt lãnh khốc, lại thường xuyên quan sát địch nhân, cho nên vẻ mặt Lôi Lân biến hóa cũng không bỏ lỡ, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một tia không vui cùng chán ghét.
Cảm giác mà Lôi Lân tạo cho hắn làm hắn không thích. Hắn không phải lần đầu tiên gặp nam nhân tự phụ lại ngạo khí, nhớ lúc trước trong đội của hắn cũng có người như vậy, nhưng cảm giác cũng không chán ghét giống Lôi Lân, ánh mắt nhìn hắn tựa như đang nhìn con mồi.
Làm một nam nhân đã từng đứng trên đỉnh cao, An Tử Nhiên có ngạo khí và tự tôn cực kỳ mãnh liệt. Một cộng sự đã từng hình dung hắn như vậy.
Kiếp trước hắn thuộc loại hình văn nhã soái khí, có thêm cặp mắt kính thì quả thực chính là giáo thụ vạn nhân mê. Tính tình cũng khá tốt, chỉ cần không khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Một khi lướt qua điểm này, chúc mừng ngươi, ngươi chọc giận không phải một con mèo Ba Tư, mà là hùng sư sẽ ăn thịt người.
Có thể trở thành đội trưởng dẫn dắt mọi người, luận quyền cước thì tuyệt đối là số một số hai, đáng tiếc chính là, thế giới này còn có một thứ gọi là nội công. An Tử Nhiên đã từng thử luyện nội công, nhưng hiệu quả không rõ ràng.
Lôi Lân tự tin như vậy cũng có một phần nguyên nhân từ đây. Hắn phát hiện An Tử Nhiên không có nội công, ánh mắt như đang nói ‘ngươi trốn không thoát đâu’.
An Tử Nhiên lông mày không nhăn một chút, chẳng sợ thế cục hiện tại bất lợi với hắn, bất luận là trước đây hay hiện tại, hắn đều không phải người yếu đuối.
Vào thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Bạch Hoành đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn chưa tắt thở đột nhiên nói, “Ta biết ngươi là ai."
Bạch Hoành vẫn chưa phát hiện hắn khác thường, lại thao thao bất tuyệt nói tiếp. Hắn hiện tại chỉ trông cậy vào bí mật này để sống sót.
“Ta biết các ngươi nhất định đã sớm biết chuyện này, cho nên ta muốn nói một bí mật khác, bí mật này liên quan đến hoàng đế Tử Vi Quốc……" Nói đến này, Bạch Hoành thật cẩn thận nhìn An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên vẫn luôn nghe người ta nói hoàng đế Tử Vi Quốc có bao nhiêu lợi hại, cỡ nào am hiểu âm mưu quỷ kế. Thật sự không phải nói ngoa, âm mưu sau tiếp trước liên tục xuất hiện. Hắn trước nay chưa từng thấy người nào tâm tư sâu trầm, ánh mắt lâu dài, có tâm kế như vậy. Bí mật có liên quan đến người như vậy, hắn xác thật rất có hứng thú.
“Nếu ngươi nói sự thật, ta có thể đáp ứng giúp ngươi."
Bạch Hoành ánh mắt sáng lên, rốt cuộc chờ được câu hứa hẹn này, “An công tử quả nhiên là người sảng khoái, ta cũng không đánh đố. Bí mật ta muốn nói chính là hoàng đế Tử Vi Quốc kỳ thật đã……"
Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại giống như bị ấn nút Pause.
Ngực đau nhức, Bạch Hoành cúi đầu, một mũi tên nhọn xuyên vào ngực. Máu tươi lập tức tràn ra nhuộm đỏ quần áo, chảy dọc thân mũi tên……
“Vẫn để trẫm tự nói đi."
Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, lãnh khốc khinh cuồng cũng giống như chủ nhân của nó, khí thế không giận tự uy làm người chấn động. Hắn vừa xuất hiện, bầu không khí như tức khắc đông lại. Thân ảnh cao lớn đứng dưới tàng cây, ánh nắng xuyên qua tầng lá rơi loang lổ trên người hắn, cơ hồ nhìn không tới vẻ mặt, vì hắn tăng thêm vài phần thần bí.
An Tử Nhiên nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén. Người này, quả nhiên chính là Lôi Dương giả từng làm giao dịch với hắn.
Hắn rốt cuộc biết bí mật mà Bạch Hoành chuẩn bị nói cho hắn. Không thể tưởng được hoàng đế Tử Vi Quốc lại xen lẫn trong đội hộ vệ của Lôi Dương để tự mình chạy đến Vạn Thanh Quốc. Nếu tin tức này truyền ra, những người muốn ám sát hắn chỉ sợ sẽ lập tức hành động.
“An Tử Nhiên, đã lâu không gặp." Lôi Lân đi ra khỏi tàng cây, vẻ âm trầm lãnh khốc rút đi, thay bằng vẻ ôn hòa thân thiết như thấy lão bằng hữu thật lâu không gặp.
An Tử Nhiên không lập tức đáp lại, trong đầu suy tư nguyên nhân hắn xuất hiện ở chỗ này.
Hai ám vệ của hắn đã sớm đề phòng, toàn thân tản ra khí thế sẵn sàng đón địch, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Lôi Lân. Lôi Lân cũng có hai hộ vệ, khí thế hai bên cơ hồ không phân cao thấp. Tư thế vẫn không nhúc nhích nhưng lại có thể cảm giác được áp lực.
“Ngươi có phải đang suy nghĩ trẫm vì sao dám xuất hiện ở chỗ này?" Lôi Lân cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không tìm thấy sự ôn tồn lễ độ khi đóng giả Lôi Dương, khí chất hoàn toàn thay đổi.
An Tử Nhiên cười lạnh: “Thì sao nào, mà không phải thì thế nào?"
Màu mắt đen của Lôi Lân trộn lẫn chút sắc màu mà hắn không hiểu nhìn hắn, “Nếu trẫm nói, trẫm vì ngươi mà đến, ngươi tin sao?"
An Tử Nhiên nhướn mày, “Chỉ vì ta, đáng giá ngươi mạo hiểm như vậy?"
Lôi Lân cười cười, ngay sau đó khẳng định: “Vì ngươi, đương nhiên đáng giá, nguy hiểm hơn nữa trẫm cũng cam tâm tình nguyện. Phó Vô Thiên có thể làm được vì ngươi, trẫm cũng có thể, còn có có thể làm tốt hơn hắn."
Lời này không khác gì thổ lộ.
An Tử Nhiên thật sự không rõ, đây là lần thứ hai họ gặp nhau, Lôi Lân dựa vào cái gì nói ra lời như vậy.
Nhất kiến chung tình? Hắn chưa bao giờ biết bốn chữ này sẽ xuất hiện ở một đế vương âm ngoan tàn khốc. Nam nhân như vậy tuyệt đối không dễ dàng giao ra chân tình, mỗi một câu đều có khả năng là tính kế. Hắn cũng là nam nhân, tuy không thể vơ đũa cả nắm, nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có.
An Tử Nhiên nghĩ, nếu Phó Vô Thiên ở đây, nghe được lời này, chỉ sợ sẽ không nói hai lời xông lên quyết đấu. Nghĩ vậy, hắn không cấm cười ra tiếng.
“Ngươi đang cười cái gì?" Lôi Lân thấy hắn không có chút cười nhạo hay bất mãn, mà giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cảm thấy không vui.
An Tử Nhiên ngước mắt nhìn qua, trùng hợp bắt giữ được nét không vui trong mắt hắn, không để bụng nói: “Lời này ngươi vẫn nên giữ lại để nói với người khác đi, nếu như bị Vương gia nhà ta nghe được, hắn sẽ liều mạng với ngươi."
Ánh mắt Lôi Lân chậm rãi lạnh xuống, nhưng hơi thở âm lãnh chưa kịp phát ra, hắn lại nở nụ cười, “Trẫm nếu xuất hiện ở chỗ này, liền không tính toán tay không mà về."
Hắn nhất định phải mang An Tử Nhiên đi.
An Tử Nhiên không chút nào lùi bước, bình tĩnh nói: “Nếu không muốn đi, không bằng vĩnh viễn ở lại." Tiếng nói vừa dứt, sát khí chợt bùng nổ.
Hai ám vệ như nhận được hiệu lệnh đồng thời lao đi. Hộ vệ của Lôi Lân cũng không cam lòng rơi phía sau.
Ngươi tới ta đi, toàn bộ sân lập tức sát khí bốn phía. Hạ nhân của Liễu phủ không dám tới gần, có người cơ linh nhanh chóng chuẩn bị đi mật báo.
“Ngươi quả nhiên không phải thương nhân bình thường." Tươi cười trên mặt Lôi Lân càng lớn hơn, lại trở về là hoàng đế Tử Vi Quốc lạnh lùng tà mị, âm hiểm nhiều quỷ kế. Loại người không từ thủ đoạn lại thông minh tuyệt đỉnh này là khó đối phó nhất.
Lôi Lân nói xong liền xông tới An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên bình tĩnh rút chủy thủ trong giày. Hắn không biết thực lực của Lôi Lân, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Nhìn chủy thủ trong tay hắn, trên mặt Lôi Lân hiện lên một tia hài hước. Hắn chỉ biết An Tử Nhiên không phải bình thường thương nhân, nhưng không bình thường tới mức nào thì không rõ, thấy hắn nghiêm túc giống như một sát thủ lãnh khốc liền cảm thấy thú vị.
“Để trẫm nhìn xem, thực lực của ngươi tới trình độ nào."
Chủy thủ lóe hàn quang xẹt qua, tốc độ cực nhanh sắp cắt vào yết hầu hắn. Lôi Lân nhanh chóng lui ra phía sau một bước, đồng thời bắt lấy cổ tay hắn, năm ngón tay dùng sức. Chủy thủ rơi khỏi tay An Tử Nhiên, ngay lập tức bị một bàn tay khác bắt lấy. Vì tránh né chủy thủ, Lôi Lân không thể không buông cổ tay hắn.
Chỉ một chiêu, hắn đã thấy rõ An Tử Nhiên không phải chỉ biết công phu tam chân miêu. Sát khí và chiêu thức sắc bén, cơ hồ đều nhằm vào các vị trí yếu hại, nghiễm nhiên đã chịu huấn luyện nghiêm khắc.
Lôi Lân đột nhiên cảm thấy càng tiếp cận thì càng phát hiện trên người hắn có càng nhiều bí mật đáng khai quật. Sát khí cùng sự nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm này tuyệt đối không thể là ngắn ngủn mấy năm có thể luyện ra.
Hắn biết An Tử Nhiên mấy năm nay phát triển rất nhiều sản nghiệp có tiềm lực, những sản nghiệp đó quy mô rất lớn, nhất định tiêu phí không ít tinh lực. Dưới tình huống đó, hắn sao có thể rút ra nhiều thời gian đi huấn luyện, nếu không có Bạch Hoành, hắn khả năng sẽ phải nghi hoặc thật lâu.
Mà hiện tại…… Lôi Lân nhìn chằm chằm An Tử Nhiên ngày càng thấy hưng phấn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người này trước khi trở thành An Tử Nhiên tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ người như vậy mới xứng với hắn.
An Tử Nhiên từ trước đến nay không thích nhiều lời vô nghĩa, vẻ mặt lãnh khốc, lại thường xuyên quan sát địch nhân, cho nên vẻ mặt Lôi Lân biến hóa cũng không bỏ lỡ, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một tia không vui cùng chán ghét.
Cảm giác mà Lôi Lân tạo cho hắn làm hắn không thích. Hắn không phải lần đầu tiên gặp nam nhân tự phụ lại ngạo khí, nhớ lúc trước trong đội của hắn cũng có người như vậy, nhưng cảm giác cũng không chán ghét giống Lôi Lân, ánh mắt nhìn hắn tựa như đang nhìn con mồi.
Làm một nam nhân đã từng đứng trên đỉnh cao, An Tử Nhiên có ngạo khí và tự tôn cực kỳ mãnh liệt. Một cộng sự đã từng hình dung hắn như vậy.
Kiếp trước hắn thuộc loại hình văn nhã soái khí, có thêm cặp mắt kính thì quả thực chính là giáo thụ vạn nhân mê. Tính tình cũng khá tốt, chỉ cần không khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Một khi lướt qua điểm này, chúc mừng ngươi, ngươi chọc giận không phải một con mèo Ba Tư, mà là hùng sư sẽ ăn thịt người.
Có thể trở thành đội trưởng dẫn dắt mọi người, luận quyền cước thì tuyệt đối là số một số hai, đáng tiếc chính là, thế giới này còn có một thứ gọi là nội công. An Tử Nhiên đã từng thử luyện nội công, nhưng hiệu quả không rõ ràng.
Lôi Lân tự tin như vậy cũng có một phần nguyên nhân từ đây. Hắn phát hiện An Tử Nhiên không có nội công, ánh mắt như đang nói ‘ngươi trốn không thoát đâu’.
An Tử Nhiên lông mày không nhăn một chút, chẳng sợ thế cục hiện tại bất lợi với hắn, bất luận là trước đây hay hiện tại, hắn đều không phải người yếu đuối.
Vào thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Bạch Hoành đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn chưa tắt thở đột nhiên nói, “Ta biết ngươi là ai."
Tác giả :
Doãn Gia