Đại Địa Chủ
Chương 206: Cầu hôn
Xe ngựa chạy qua khu chợ náo nhiệt, cuối cùng dừng trước cổng lớn Trịnh gia.
Trịnh gia mấy ngày hôm trước đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhất cử nhất động đều được chú ý. Vì thế, khi Trịnh Quân Kỳ bước xuống từ trên xe ngựa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại kinh ngạc của mọi người gần đó dừng hết trên người Trịnh Quân Kỳ.
Trịnh gia Đại tiểu thư không phải tư bôn với Đại quản gia của Phó Vương phủ sao? Sao lại đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ bị Phó quản gia vứt bỏ nên xám xịt chạy về?
Vài người vừa lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa thì lại thấy Phó Dịch từ trên xe ngựa nhảy xuống, thần thái sáng láng, trước sau như một ưu nhã.
“Vào đi thôi."
Trịnh Quân Kỳ xoay người nhìn Phó Dịch, cười nói: “Được, ngày mai gặp lại."
Phó Dịch cười gật gật đầu, “Ngày mai gặp lại."
Trịnh mẫu được tin nữ nhi trở về thì mừng đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Những lời đồn đó bà đã sớm nghe nói, tuy biết nữ nhi cùng Phó Dịch rời đi là vì chuyện làm ăn, nhưng mặc cho ai nghe được tin nữ nhi của mình bị người bôi nhọ thì cũng sẽ không cao hứng.
“Nương, làm sao vậy?" Trịnh Quân Kỳ phát hiện từ sau khi trở về, có người nhìn nàng với ánh mắt rất lạ, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có hoài nghi, làm nàng không hiểu ra sao.
Trịnh mẫu nhìn ra phía sau nữ nhi nhưng không nhìn thấy người đó, có lẽ đối phương chỉ đưa nữ nhi đến nhà rồi đi luôn, không cấm thở dài một hơi, “Nha đầu, con thành thật nói, Phó Dịch rốt cuộc chuẩn bị khi nào cưới con?"
Trịnh Quân Kỳ trên mặt tức khắc hiện lên một mạt thẹn thùng đỏ ửng, “Nương, sao nương lại… Con vừa mới trở về mà sao đã hỏi chuyện này?"
“Nương có thể không hỏi sao?!" Trịnh mẫu chuẩn bị khóc thành tiếng, “Hôn sự của con nếu cứ kéo dài, về sau sẽ thật sự bị người bôi nhọ đến không gả được."
Trịnh Quân Kỳ hoảng sợ, không nghĩ tới một câu lại khiến cho Trịnh mẫu phản ứng lớn như vậy. Từ khi cha qua đời, nàng đã rất ít khi thấy Trịnh mẫu xúc động như vậy, nghĩ nghĩ, nàng lập tức đoán nhất định là đã xảy ra đại sự gì rồi.
“Nương, rốt cuộc sao lại thế này, nương đừng khóc nữa a!"
Trịnh mẫu chỉ vừa nghĩ đến chuyện đó liền tức giận đến không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là nha hoàn Tiểu Hà kể lại.
Sau khi nghe xong, Trịnh Quân Kỳ tức giận đến hốc mắt đều đỏ, nàng là nữ nhân lả lơi ong bướm? Nàng không chỉ câu dẫn Chúc Tấn Minh, còn câu dẫn Phó Dịch, bắt cá hai tay? Người nào thiếu đạo đức như vậy, bôi nhọ nàng đến mức này? Nàng tự hỏi mình không đắc tội ai, là người nào muốn nhằm vào nàng như vậy?
“Nha đầu, hay là đi hỏi Phó Dịch, xem hắn khi nào cưới con?" Trịnh mẫu không có biện pháp, hiện tại chỉ hy vọng có thể mau chóng gả nữ nhi đi. Loại chuyện này tuy chỉ là lời đồn nhưng đối với một cô nương chưa chồng thì vẫn là một vết nhơ lớn, qua đi lâu đến mấy vẫn sẽ bị người đào ra. Đến lúc đó, người khác mặc kệ có phải thật hay không đều sẽ trực tiếp bỏ qua nữ nhi của nàng, nữ nhi của nàng vĩnh viễn sẽ không lấy được chồng.
Trịnh Quân Kỳ vội vàng an ủi Trịnh mẫu: “Nương đừng vội a, chuyện này Phó Vương phủ hẳn sẽ ra mặt giải quyết."
Nghe nói như thế, Trịnh mẫu cũng bình tĩnh lại, “Con nói chuyện này a, Phó Vương phủ xác thật đã ra mặt giải quyết. Nhưng bởi vì không tra ra được người khởi nguồn lời đồn nên Phó Vương phủ bắt những người lan truyền hung nhất, hiện tại đã tốt hơn một chút."
“Nương cứ yên tâm đi, chuyện này liên lụy đến Phó Vương phủ, họ nhất định sẽ giải quyết. Chúng ta chỉ cần chờ xem kết quả là được. Con làm việc chính trực, đi đứng ngay thẳng, không sợ người khác nói gì." Trịnh Quân Kỳ nghĩ đến Phó Dịch, cũng không còn kích động nữa.
Phó Dịch trở lại Phó Vương phủ, không thể không biết chuyện này.
Đây là lần đầu tiên An Tử Nhiên thấy tiểu thúc tức giận, không giống lão Vương gia tức giận ra mặt, thoạt nhìn không khác gì bình thường, trên thực tế ánh mắt lãnh mạo hàn khí, vẻ mặt cười như không cười âm trầm quỷ quái.
Nam nhân của Phó Vương phủ mỗi người đều không phải người thường, tính cách không giống nhau nhưng đều có một điểm đặc biệt, một khi chạm vào nghịch lân của họ thì nhất định phải chết. Đắc tội người như vậy, họ sẽ nhớ thương ngươi cả đời, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ làm ngươi vạn kiếp bất phục.
“Chuyện này ta sẽ giải quyết." Phó Dịch nhẹ giọng nói.
Lão Vương gia không còn vẻ thịnh nộ như trước, thật cẩn thận nhìn tiểu nhi tử: “Tuy lời đồn là giả, nhưng nha đầu Trịnh gia chỉ sợ thanh danh cũng bị huỷ hoại… Con tính làm thế nào?"
Phó Dịch sao không nghe ra ý của lão Vương gia. Hắn biết họ vẫn luôn chờ mong, chỉ là khi đó chưa làm ra quyết định cho nên vẫn luôn không nói mà thôi, hiện tại tình thế bức người, chỉ có thể làm luôn.
“Vậy không có biện pháp, làm luôn đi."
Ba người còn lại đồng thời lộ vẻ nghi vấn.
Khóe miệng Phó Dịch nhẹ nhàng câu lên, “Vốn dĩ ta định một thời gian nữa mới nhắc tới, nhưng xảy ra chuyện như vậy, không thể để như vậy, chỉ có thể nhanh chóng cưới Quân Kỳ."
Lão Vương gia thoáng chốc kích động lên, nói chuyện cũng rung rẩy, “Con, con… Con nói thật?"
Phó Dịch buồn cười gật gật đầu.
“Tốt lắm!" Lão Vương gia cười ha ha, ông đã thật lâu không được cao hứng như vậy. Tiểu nhi tử rốt cuộc chịu thành thân, ông mong ngày này đã 21 năm, hiện tại rốt cuộc được thực hiện, tâm tình kích động này ai cũng không thể hiểu hết.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng cao hứng thay tiểu thúc, về sau họ không cần đeo trên lưng ánh mắt tràn ngập oán niệm của lão Vương gia. Tiểu thúc thành thân, lão Vương gia nhất định sẽ chuyển trọng điểm qua tiểu thúc.
Lão Vương gia quyết định tự mình xử lý hôn sự của tiểu nhi tử. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đành phải bồi ông, hai người đều tương đối có kinh nghiệm, đặc biệt là An Tử Nhiên, hôn sự của chính hắn cùng An Khả Tâm đều do hắn xử lý, tuy không nói ngựa quen đường cũ nhưng biết chi tiết.
Phó Dịch biết hắn không cần nhọc lòng, an tâm đi làm chuyện của hắn.
Chiều hôm nay, Chúc gia đại trạch nghênh đón một vị khách nhân thân phận đặc thù.
Chúc Tấn Minh nghe nói có người tới tìm hắn, khi hắn nhìn thấy đối phương, sắc mặt hơi đổi, “Ngươi… Ngươi như thế nào…"
Phó Dịch chậm rãi xoay người, khuôn mặt anh tuấn treo một nụ cười nhẹ, “Chúc Đại công tử, nửa tháng không gặp, có khỏe không?"
Chúc Tấn Minh nghĩ đến lời đồn khoảng thời gian trước, lại nhìn hắn, cả người tức khắc không khỏe. Muốn nói khi lời đồn lan truyền thì người sợ hãi nhất là ai, đó tất nhiên là Chúc gia.
Lời đồn không phải do họ truyền ra, như An Tử Nhiên nói, Chúc gia không có lá gan đó, nhưng dù biết vậy, nội tâm họ vẫn thấp thỏm, bởi vì người khác nhất định sẽ nghĩ rằng là họ truyền ra. Toàn bộ sự việc, thấy thế nào cũng là Chúc gia có hiềm nghi. Sau khi nghe nói Phó lão Vương gia dùng vũ lực trấn áp lời đồn, Chúc gia càng lo lắng đề phòng, sợ Phó Vương phủ sẽ tìm tới.
Chúc Tấn Minh không chỉ một lần hối hận nhờ bà mối Trương đi đến Trịnh gia, nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng không thể vãn hồi, họ chỉ có thể tận lực điệu thấp hành sự, không ngờ Phó Vương phủ cuối cùng vẫn tìm tới, lại còn là Phó Dịch.
“Lần này tới là có một việc muốn thỉnh Chúc Đại công tử hỗ trợ."
“Chuyện gì?" Chúc Tấn Minh cảnh giác nhìn hắn.
“Chúc Đại công tử thông minh tài trí, ta nghĩ ngươi hẳn đã đoán được mục đích ta tới đây, ta cũng không muốn quanh co. Ta hy vọng Chúc Đại công tử có thể ra mặt chứng minh Quân Kỳ trong sạch, chuyện khác ta sẽ không truy cứu."
Sắc mặt Chúc Tấn Minh thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Chỉ chốc lát, Phó Dịch rời đi. Câu nói cuối cùng, hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh nghe hiểu, còn lựa chọn thế nào thì phải xem chính hắn, nhưng hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh sẽ đưa ra đáp án hắn muốn.
Quả nhiên, Chúc gia ngày hôm sau thả ra tiếng gió. Chúc Tấn Minh chính miệng chứng thực Trịnh gia vẫn chưa đáp ứng hôn sự, từ đầu tới cuối, Trịnh Quân Kỳ cũng không đáp ứng cái gì, hai người chỉ gặp mặt mà thôi, bởi vậy cũng không có cái gọi là bắt cá hai tay.
Tin tức nhanh chóng thổi quét, bá tánh bát quái lại bắt đầu thảo luận chuyện này, nhưng thực mau có một chuyện làm người khiếp sợ khác bắt đầu oanh tạc.
Phó Vương phủ vì tỏ vẻ coi trọng đối với con dâu tương lai Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch về Quân Tử Thành đến ngày thứ ba, Phó Vương phủ mang sính lễ đến Trịnh gia cầu hôn. Tin tức một truyền ra, toàn thành đều sôi trào.
Phó Dịch qua tuổi bốn mươi cùng gái lỡ thì Trịnh Quân Kỳ đã hai mươi bảy, hai người thoạt nhìn không xứng đôi lại sắp thành thân?
Các nam nhân thật cao hứng, các nữ nhân thực thương tâm.
Còn Trịnh gia đã sớm bị kinh hỉ thật lớn này tạp đến hôn mê. Trịnh mẫu quả thực nói không ra lời, cả người kích động như điên khùng, nữ nhi quả nhiên không nói sai, Phó Vương phủ không chỉ ra mặt giải quyết mọi chuyện, thậm chí còn cho các nàng một kinh hỉ thật lớn.
Trịnh Quân Kỳ không tốt hơn Trịnh mẫu là bao. Phó Dịch vẫn không nói gì nên nàng cũng không dám khẳng định. Ngày hôm qua trong lòng còn thấp thỏm, hôm nay Phó Vương phủ trực tiếp tới cửa cầu hôn, nàng cả người đều bị hạnh phúc đột ngột làm cho mê mẩn.
Nàng… không phải đang nằm mơ chứ?
Trịnh gia mấy ngày hôm trước đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhất cử nhất động đều được chú ý. Vì thế, khi Trịnh Quân Kỳ bước xuống từ trên xe ngựa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại kinh ngạc của mọi người gần đó dừng hết trên người Trịnh Quân Kỳ.
Trịnh gia Đại tiểu thư không phải tư bôn với Đại quản gia của Phó Vương phủ sao? Sao lại đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ bị Phó quản gia vứt bỏ nên xám xịt chạy về?
Vài người vừa lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa thì lại thấy Phó Dịch từ trên xe ngựa nhảy xuống, thần thái sáng láng, trước sau như một ưu nhã.
“Vào đi thôi."
Trịnh Quân Kỳ xoay người nhìn Phó Dịch, cười nói: “Được, ngày mai gặp lại."
Phó Dịch cười gật gật đầu, “Ngày mai gặp lại."
Trịnh mẫu được tin nữ nhi trở về thì mừng đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Những lời đồn đó bà đã sớm nghe nói, tuy biết nữ nhi cùng Phó Dịch rời đi là vì chuyện làm ăn, nhưng mặc cho ai nghe được tin nữ nhi của mình bị người bôi nhọ thì cũng sẽ không cao hứng.
“Nương, làm sao vậy?" Trịnh Quân Kỳ phát hiện từ sau khi trở về, có người nhìn nàng với ánh mắt rất lạ, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có hoài nghi, làm nàng không hiểu ra sao.
Trịnh mẫu nhìn ra phía sau nữ nhi nhưng không nhìn thấy người đó, có lẽ đối phương chỉ đưa nữ nhi đến nhà rồi đi luôn, không cấm thở dài một hơi, “Nha đầu, con thành thật nói, Phó Dịch rốt cuộc chuẩn bị khi nào cưới con?"
Trịnh Quân Kỳ trên mặt tức khắc hiện lên một mạt thẹn thùng đỏ ửng, “Nương, sao nương lại… Con vừa mới trở về mà sao đã hỏi chuyện này?"
“Nương có thể không hỏi sao?!" Trịnh mẫu chuẩn bị khóc thành tiếng, “Hôn sự của con nếu cứ kéo dài, về sau sẽ thật sự bị người bôi nhọ đến không gả được."
Trịnh Quân Kỳ hoảng sợ, không nghĩ tới một câu lại khiến cho Trịnh mẫu phản ứng lớn như vậy. Từ khi cha qua đời, nàng đã rất ít khi thấy Trịnh mẫu xúc động như vậy, nghĩ nghĩ, nàng lập tức đoán nhất định là đã xảy ra đại sự gì rồi.
“Nương, rốt cuộc sao lại thế này, nương đừng khóc nữa a!"
Trịnh mẫu chỉ vừa nghĩ đến chuyện đó liền tức giận đến không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là nha hoàn Tiểu Hà kể lại.
Sau khi nghe xong, Trịnh Quân Kỳ tức giận đến hốc mắt đều đỏ, nàng là nữ nhân lả lơi ong bướm? Nàng không chỉ câu dẫn Chúc Tấn Minh, còn câu dẫn Phó Dịch, bắt cá hai tay? Người nào thiếu đạo đức như vậy, bôi nhọ nàng đến mức này? Nàng tự hỏi mình không đắc tội ai, là người nào muốn nhằm vào nàng như vậy?
“Nha đầu, hay là đi hỏi Phó Dịch, xem hắn khi nào cưới con?" Trịnh mẫu không có biện pháp, hiện tại chỉ hy vọng có thể mau chóng gả nữ nhi đi. Loại chuyện này tuy chỉ là lời đồn nhưng đối với một cô nương chưa chồng thì vẫn là một vết nhơ lớn, qua đi lâu đến mấy vẫn sẽ bị người đào ra. Đến lúc đó, người khác mặc kệ có phải thật hay không đều sẽ trực tiếp bỏ qua nữ nhi của nàng, nữ nhi của nàng vĩnh viễn sẽ không lấy được chồng.
Trịnh Quân Kỳ vội vàng an ủi Trịnh mẫu: “Nương đừng vội a, chuyện này Phó Vương phủ hẳn sẽ ra mặt giải quyết."
Nghe nói như thế, Trịnh mẫu cũng bình tĩnh lại, “Con nói chuyện này a, Phó Vương phủ xác thật đã ra mặt giải quyết. Nhưng bởi vì không tra ra được người khởi nguồn lời đồn nên Phó Vương phủ bắt những người lan truyền hung nhất, hiện tại đã tốt hơn một chút."
“Nương cứ yên tâm đi, chuyện này liên lụy đến Phó Vương phủ, họ nhất định sẽ giải quyết. Chúng ta chỉ cần chờ xem kết quả là được. Con làm việc chính trực, đi đứng ngay thẳng, không sợ người khác nói gì." Trịnh Quân Kỳ nghĩ đến Phó Dịch, cũng không còn kích động nữa.
Phó Dịch trở lại Phó Vương phủ, không thể không biết chuyện này.
Đây là lần đầu tiên An Tử Nhiên thấy tiểu thúc tức giận, không giống lão Vương gia tức giận ra mặt, thoạt nhìn không khác gì bình thường, trên thực tế ánh mắt lãnh mạo hàn khí, vẻ mặt cười như không cười âm trầm quỷ quái.
Nam nhân của Phó Vương phủ mỗi người đều không phải người thường, tính cách không giống nhau nhưng đều có một điểm đặc biệt, một khi chạm vào nghịch lân của họ thì nhất định phải chết. Đắc tội người như vậy, họ sẽ nhớ thương ngươi cả đời, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ làm ngươi vạn kiếp bất phục.
“Chuyện này ta sẽ giải quyết." Phó Dịch nhẹ giọng nói.
Lão Vương gia không còn vẻ thịnh nộ như trước, thật cẩn thận nhìn tiểu nhi tử: “Tuy lời đồn là giả, nhưng nha đầu Trịnh gia chỉ sợ thanh danh cũng bị huỷ hoại… Con tính làm thế nào?"
Phó Dịch sao không nghe ra ý của lão Vương gia. Hắn biết họ vẫn luôn chờ mong, chỉ là khi đó chưa làm ra quyết định cho nên vẫn luôn không nói mà thôi, hiện tại tình thế bức người, chỉ có thể làm luôn.
“Vậy không có biện pháp, làm luôn đi."
Ba người còn lại đồng thời lộ vẻ nghi vấn.
Khóe miệng Phó Dịch nhẹ nhàng câu lên, “Vốn dĩ ta định một thời gian nữa mới nhắc tới, nhưng xảy ra chuyện như vậy, không thể để như vậy, chỉ có thể nhanh chóng cưới Quân Kỳ."
Lão Vương gia thoáng chốc kích động lên, nói chuyện cũng rung rẩy, “Con, con… Con nói thật?"
Phó Dịch buồn cười gật gật đầu.
“Tốt lắm!" Lão Vương gia cười ha ha, ông đã thật lâu không được cao hứng như vậy. Tiểu nhi tử rốt cuộc chịu thành thân, ông mong ngày này đã 21 năm, hiện tại rốt cuộc được thực hiện, tâm tình kích động này ai cũng không thể hiểu hết.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng cao hứng thay tiểu thúc, về sau họ không cần đeo trên lưng ánh mắt tràn ngập oán niệm của lão Vương gia. Tiểu thúc thành thân, lão Vương gia nhất định sẽ chuyển trọng điểm qua tiểu thúc.
Lão Vương gia quyết định tự mình xử lý hôn sự của tiểu nhi tử. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đành phải bồi ông, hai người đều tương đối có kinh nghiệm, đặc biệt là An Tử Nhiên, hôn sự của chính hắn cùng An Khả Tâm đều do hắn xử lý, tuy không nói ngựa quen đường cũ nhưng biết chi tiết.
Phó Dịch biết hắn không cần nhọc lòng, an tâm đi làm chuyện của hắn.
Chiều hôm nay, Chúc gia đại trạch nghênh đón một vị khách nhân thân phận đặc thù.
Chúc Tấn Minh nghe nói có người tới tìm hắn, khi hắn nhìn thấy đối phương, sắc mặt hơi đổi, “Ngươi… Ngươi như thế nào…"
Phó Dịch chậm rãi xoay người, khuôn mặt anh tuấn treo một nụ cười nhẹ, “Chúc Đại công tử, nửa tháng không gặp, có khỏe không?"
Chúc Tấn Minh nghĩ đến lời đồn khoảng thời gian trước, lại nhìn hắn, cả người tức khắc không khỏe. Muốn nói khi lời đồn lan truyền thì người sợ hãi nhất là ai, đó tất nhiên là Chúc gia.
Lời đồn không phải do họ truyền ra, như An Tử Nhiên nói, Chúc gia không có lá gan đó, nhưng dù biết vậy, nội tâm họ vẫn thấp thỏm, bởi vì người khác nhất định sẽ nghĩ rằng là họ truyền ra. Toàn bộ sự việc, thấy thế nào cũng là Chúc gia có hiềm nghi. Sau khi nghe nói Phó lão Vương gia dùng vũ lực trấn áp lời đồn, Chúc gia càng lo lắng đề phòng, sợ Phó Vương phủ sẽ tìm tới.
Chúc Tấn Minh không chỉ một lần hối hận nhờ bà mối Trương đi đến Trịnh gia, nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng không thể vãn hồi, họ chỉ có thể tận lực điệu thấp hành sự, không ngờ Phó Vương phủ cuối cùng vẫn tìm tới, lại còn là Phó Dịch.
“Lần này tới là có một việc muốn thỉnh Chúc Đại công tử hỗ trợ."
“Chuyện gì?" Chúc Tấn Minh cảnh giác nhìn hắn.
“Chúc Đại công tử thông minh tài trí, ta nghĩ ngươi hẳn đã đoán được mục đích ta tới đây, ta cũng không muốn quanh co. Ta hy vọng Chúc Đại công tử có thể ra mặt chứng minh Quân Kỳ trong sạch, chuyện khác ta sẽ không truy cứu."
Sắc mặt Chúc Tấn Minh thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Chỉ chốc lát, Phó Dịch rời đi. Câu nói cuối cùng, hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh nghe hiểu, còn lựa chọn thế nào thì phải xem chính hắn, nhưng hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh sẽ đưa ra đáp án hắn muốn.
Quả nhiên, Chúc gia ngày hôm sau thả ra tiếng gió. Chúc Tấn Minh chính miệng chứng thực Trịnh gia vẫn chưa đáp ứng hôn sự, từ đầu tới cuối, Trịnh Quân Kỳ cũng không đáp ứng cái gì, hai người chỉ gặp mặt mà thôi, bởi vậy cũng không có cái gọi là bắt cá hai tay.
Tin tức nhanh chóng thổi quét, bá tánh bát quái lại bắt đầu thảo luận chuyện này, nhưng thực mau có một chuyện làm người khiếp sợ khác bắt đầu oanh tạc.
Phó Vương phủ vì tỏ vẻ coi trọng đối với con dâu tương lai Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch về Quân Tử Thành đến ngày thứ ba, Phó Vương phủ mang sính lễ đến Trịnh gia cầu hôn. Tin tức một truyền ra, toàn thành đều sôi trào.
Phó Dịch qua tuổi bốn mươi cùng gái lỡ thì Trịnh Quân Kỳ đã hai mươi bảy, hai người thoạt nhìn không xứng đôi lại sắp thành thân?
Các nam nhân thật cao hứng, các nữ nhân thực thương tâm.
Còn Trịnh gia đã sớm bị kinh hỉ thật lớn này tạp đến hôn mê. Trịnh mẫu quả thực nói không ra lời, cả người kích động như điên khùng, nữ nhi quả nhiên không nói sai, Phó Vương phủ không chỉ ra mặt giải quyết mọi chuyện, thậm chí còn cho các nàng một kinh hỉ thật lớn.
Trịnh Quân Kỳ không tốt hơn Trịnh mẫu là bao. Phó Dịch vẫn không nói gì nên nàng cũng không dám khẳng định. Ngày hôm qua trong lòng còn thấp thỏm, hôm nay Phó Vương phủ trực tiếp tới cửa cầu hôn, nàng cả người đều bị hạnh phúc đột ngột làm cho mê mẩn.
Nàng… không phải đang nằm mơ chứ?
Tác giả :
Doãn Gia