Đại Địa Chủ
Chương 176: Biểu quyết
Ngày hôm sau, Phó Dịch hẹn gặp Trịnh Quân Kỳ. Trịnh Quân Kỳ có chút bất ngờ, đến bây giờ nàng cũng không biết An Tử Nhiên rốt cuộc muốn hai vị sư phó đi làm cái gì, hai người chỉ am hiểu và có tài nghệ về nghề dệt mà thôi, khẳng định có liên quan đến phương diện này.
Nàng không biết sự tồn tại của bông nên nghĩ nát óc cũng không ra. Phó Dịch cũng không nói cho nàng, quan hệ của hai người chưa được xác định, hắn sẽ không nói chuyện quan trọng như vậy cho người ngoài, chỉ chuyển lời của An Tử Nhiên.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy kinh ngạc, “Còn cần mượn thêm hai người nữa?"
Phó Dịch hỏi: “Có phải có khó khăn gì không?"
Trịnh Quân Kỳ lắc lắc đầu, “Không có vấn đề gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi." Thiếu người thì có thể chiêu người mới. Trịnh gia đã từ từ ổn định, vì mối quan hệ hợp tác với Phó Vương nên có rất nhiều người đến xin vào làm.
Nàng bất ngờ vì hai người mà vẫn chưa đủ, càng tò mò hơn chuyện An Tử Nhiên nhờ hai vị sư phó làm, nhưng hai vị sư phó đã đáp ứng sẽ không tiết lộ ra ngoài nên cũng không nói cho nàng.
“Ta sẽ mau chóng chọn hai người, ngày mai có thể chứ?" Trịnh Quân Kỳ thu hồi suy nghĩ rồi nói.
Phó Dịch cười nói: “Chuyện này không nóng nảy, hơn nữa Tử Nhiên nói, hai người này tốt nhất cũng thành thật bổn phận như Hà sư phó và Tôn sư phó, tính cách không nên quá nổi bật, làm việc đến nơi đến chốn, đương nhiên cũng không thể lắm miệng."
Trịnh Quân Kỳ gật đầu đồng ý, không cần nhắc nhở, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Nói xong chính sự, hai người đột nhiên không nói gì nữa.
Trịnh Quân Kỳ cẩn thận nhìn hắn một cái. Diện mạo của Phó Dịch thuộc loại hình anh tuấn, có người gọi hắn là hồ ly biết cười, người từng giao tế với hắn đều biết, hắn bốn mươi mốt tuổi lại trông như chỉ có hơn ba mươi, hơn nữa là nam nhân thành thục rất có mị lực, ờ cùng hắn càng lâu thì càng bị hắn hấp dẫn.
Người như vậy sẽ có rất nhiều người theo đuổi, hắn sao có thể sẽ theo đuổi mình? Trịnh Quân Kỳ lắc lắc đầu, không phải nàng xem nhẹ bản thân, nàng có tự mình hiểu lấy, nàng không xinh đẹp, tuổi lại lớn, không phải thiếu nữ kiều nộn, hiện tại nàng đã qua tuổi yêu đương, nàng chỉ muốn giữ vững Trịnh gia, như vậy mới không thẹn với phụ thân đã mất.
“Phó đại ca, nếu không còn chuyện gì, Quân Kỳ cáo từ trước." Trịnh Quân Kỳ không muốn ở lâu, đứng dậy từ biệt.
Phó Dịch không giữ nàng lại, hai người tuy thường xuyên gặp mặt nhưng quan hệ lại không thân cận như người khác nghĩ, nhiều nhất chỉ là thay đổi xưng hô mà thôi. Trịnh Quân Kỳ đi rồi, hắn cũng không lập tức rời đi. Đến khi tiểu nhị tới tiếp trà, hắn mới kinh ngạc phát hiện hắn đã ngẩn người một hồi.
Rời khỏi trà lâu, nhiệt độ bên ngoài thật cao. Phó Dịch phun ra một ngụm trọc khí, tâm tư của Trịnh Quân Kỳ, kỳ thật hắn nhiều ít có thể đoán trúng. Hắn sống đến tuổi này, rất nhiều chuyện đều đã thấy, khi còn trẻ hắn cũng từng nói chuyện tình cảm, từng có đối tượng cưới hỏi, nhưng trải qua vài chuyện không tốt, loại chuyện này hắn không có hứng thú.
Trịnh Quân Kỳ là cô nương tốt, điểm này từ lúc hắn tiếp xúc với nàng đã biết. Nữ tử này có sự cứng cỏi cùng thông tuệ mà rất nhiều người không có, nàng không xinh đẹp, nhưng dung nhan như vậy là đủ rồi, tinh mắt là có thể nhìn ra được.
Phó Dịch thừa nhận hắn cũng thích cô nương này, nhưng đột nhiên bảo hắn ở cái tuổi này cưới một cô nương trẻ, hắn ngay từ đầu có cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết Vô Thiên và Vương phi của nó không thể có hậu đại, hắn hiểu Vô Thiên, nó tuyệt đối sẽ không cưới trắc phi, nhưng lão Vương gia cũng không muốn Phó Vương phủ tuyệt hậu, cho nên gánh nặng này sợ là người độc thân hắn phải chịu.
Nếu hắn còn trẻ thì không phải không có khả năng. Chính là, Phó Dịch cảm thấy hắn cùng Trịnh Quân Kỳ tuổi tác chênh lệch thật sự là quá lớn, hơn mười tuổi sự khác nhau không phải dễ dàng là có thể hủy diệt. Tưởng tượng đến cái này, hắn cũng không cấm nghỉ ngơi tâm tư, như vậy cũng hảo!
Hai người đều là người quyết đoán, nhưng cũng chỉ là nam nữ bình thường, nói đến chuyện cảm tình thì sẽ lo nghĩ vẩn vơ, đây là bệnh chung của rất nhiều người, chỉ có chính họ mới có thể khắc phục, nếu có duyên phân thì sớm hay muộn gì cũng đến với nhau.
Rời khỏi trà lâu, Trịnh Quân Kỳ trở lại Trịnh gia. Phó Dịch đã nói không cần quá sốt ruột, nàng không cần lập tức đến xưởng.
Tuy chuyện này là một tin tốt đối với các sư phó của xưởng, nhưng có tốt thì đương nhiên cũng có xấu. Từ khi chuyện của Hà sư phó cùng Tôn sư phó lan truyền, xưởng có một đoạn thời gian thực náo nhiệt, mỗi lần nàng đến xưởng đều có thể nghe thấy họ thảo luận chuyện này, mà được thảo luận nhiều nhất chính là lương tháng mười hai lượng bạc.
Dự cảm của Trịnh Quân Kỳ không sai. Ngày hôm sau, khi nàng thông báo chuyện này, các sư phó đều kích động, nhưng vừa nghe đến chỉ cần hai người, mọi người lại trầm mặc.
Xưởng của Trịnh gia đã tốt hơn trước kia rất nhiều, quy mô cũng mở rộng hơn, khoảng thời gian trước còn tuyển nhận mười mấy công nhân, tuy rằng chuyện tốt này khẳng định sẽ tiện nghi những sư phụ già, nhưng chỉ có hai người được chọn, bọn họ lại có mười mấy người.
“Tiểu thư, đối phương có yêu cầu gì không?" Một sư phụ già đứng ra đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Trịnh Quân Kỳ thuật lại lời Phó Dịch. Có vài người nghe xong thì hơi thay đổi sắc mặt, họ sinh sống ở Quân Tử Thành đã nhiều năm, tâm tư đã sớm không còn thuần phác như trước kia, người không lắm miệng không có mấy ai, nhưng không đại biểu không có.
Trịnh Quân Kỳ không dấu vết nhìn sắc mặt mỗi người, chuyện này mặc dù có chút khó nhưng trong lòng nàng kỳ thật đã sớm có đáp án, “Hai người này, một người trong đó ta đề cử Đường Thư."
Lời này vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh niên co quắp đứng trong góc. Đường Thư là đồ đệ của Hà sư phó, là thanh niên thành thật bổn phận lại chăm chỉ khắc khổ, yêu cầu của đối phương phảng phất như đề ra dựa trên tính cách của hắn, lý do rất đơn giản, bởi vì hắn nói lắp, nói lắp thì sao có thể lắm miệng.
Trịnh Quân Kỳ đề cử hắn còn có một nguyên nhân khác càng chủ yếu, Đường Thư rất có thiên phú ở kỹ thuật dệt, hơn mười tuổi hắn đã bái sư Hà sư phó, tới giờ đã gần sáu năm, bản lĩnh tuyệt không kém các sư phụ già.
Vài người nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét. Đường Thư bị bọn họ nhìn đến không tự chủ được cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, chính hắn cũng không ngờ sẽ là một trong hai người được chọn.
“Tiểu thư, việc này chỉ sợ không ổn?" Lúc này, một người trung niên đứng dậy.
Hắn đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, mọi người cơ hồ chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn có thể làm tiểu thư thay đổi quyết định, như vậy bọn họ mới có cơ hội.
Trịnh Quân Kỳ không chút hoang mang hỏi: “Nơi nào không ổn?"
Người đó giải thích: “Các phương diện của Đường Thư tuy phù hợp với yêu cầu của đối phương, nhưng họ hẳn là yêu cầu các sư phụ già có kinh nghiệm, Đường Thư mới hai mươi, kém Hà sư phó cùng Tôn sư phó quá nhiều, ta nghĩ hắn khả năng không đảm nhiệm được."
“Thúc thúc nói không sai, Đường Thư quá trẻ, hắn mới chỉ học được năm sáu năm, căn bản không đủ tư cách." Một người trẻ tuổi đứng bên cạnh người trung niên lập tức phụ họa. Hắn là cháu trai của người trung niên, trước kia không ít lần khi dễ Đường Thư, tuy rằng không còn nữa, nhưng hắn sẽ không cho Đường Thư được yên. Suất này nên thuộc về thúc thúc, thúc thúc có những mười mấy năm kinh nghiệm.
Những người khác cũng lộ vẻ tán đồng. Đường Thư vất vả ngẩng đầu lên, thấy vậy lại khó chịu cúi đầu, hắn không quen phản bác, ngoài lý do nói lắp thì còn do tính cách của hắn.
Trịnh Quân Kỳ không dấu vết nhíu mi, nàng phát hiện những người phản bác phần nhiều là một ít công nhân mới, bao gồm đôi thúc cháu này, bọn họ làm việc ở Trịnh gia mới tròn một năm, còn những lão công nhân, bọn họ lại không có cảm xúc trái ngược gì, điểm này vẫn làm nàng thực vui mừng.
“Nếu Toàn thúc cảm thấy Đường Thư không phù hợp, như vậy chúng ta biểu quyết đi."
Đỗ Toàn nhíu mày hỏi: “Cái này…biểu quyết thế nào?"
“Rất đơn giản, đa số thắng thiểu số, nếu đồng ý với quyết định của ta, cho Đường Thư đi thì giơ tay, như vậy, bắt đầu đi." Trịnh Quân Kỳ ngắn gọn nói.
Mọi người không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, không cấm ngẩn ngơ. Đường Thư cũng thực kinh ngạc, ngẩng đầu lại thấy không ai nhấc tay, hốc mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, có mấy cánh tay giơ lên, những người khác cũng lục tục giơ theo. Những người này không ngoại lệ đều là lão công nhân. Đường Thư thế nào không ai rõ hơn họ, tiểu tử này vẫn luôn thực nỗ lực, càng quan trọng là, Đường Thư đi làm cho người ta, trên vai hắn đè nặng trách nhiệm lớn lao.
Trịnh Quân Kỳ vừa lòng cười rộ lên, “Nhân số đã vượt một nửa, xem ra không cần đếm, cứ quyết định vậy đi."
Đường Thư ngạc nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là rất nhiều người đang giơ tay, những người này đang dùng ánh mắt để cổ vũ hắn, không ngờ sẽ được nhiều người như vậy duy trì, hắn cảm động đến cứ như vậy rơi nước mắt.
“Đường Thư, ngươi xem có nhiều người như vậy duy trì ngươi, ngươi cần phải nỗ lực, biết không?" Trịnh Quân Kỳ nhìn thanh niên, vẻ mặt ôn hòa.
Đường Thư vủa gạt nước mắt, dùng sức gật gật đầu, “Ta…… Ta…… Ta sẽ…… Nỗ…… Nỗ lực……!"
Đã được một người, người còn lại cũng dùng cách tương tự để chọn, là một người trung niên, hắn cũng là người thực nỗ lực, hơn nữa các phương diện cũng rất phù hợp.
Sắc mặt Đỗ Toàn rất khó coi, hai suất không có hắn thì thôi, hắn phát hiện người cháu trai, không ai bầu hắn.
Nhân duyên kém thành như vậy, có thể thấy được làm người thật sự rất có vấn đề.
Nhưng hiển nhiên hắn không cho rằng như vậy, cảm thấy Trịnh Quân Kỳ cố ý làm hắn bẽ mặt. Nếu đã sớm quyết định người được chọn, cần gì phải bày trò biểu quyết, rõ ràng là giả mù sa mưa, muốn mọi người cho rằng nàng thực công bằng. Đỗ Toàn nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập hận ý.
Trịnh Quân Kỳ không phát hiện, nàng đang dặn dò hai người chuẩn bị tốt để ngày mai dẫn họ đi báo danh, nàng không nói ra sẽ tới Phó Vương phủ làm việc cho Vương phi, những người khác cũng không biết.
“Có chuyện phải nói trước với các ngươi, ta không thể cam đoan đối phương cho các ngươi tiền công sẽ cao như Hà sư phó cùng Tôn sư phó, đối phương không nói gì về điểm này nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, chưa chắc sẽ tốt như các ngươi nghĩ." Trịnh Quân Kỳ sợ bọn họ chờ mong quá cao rồi thất vọng nhiều, cho nên phải nói trước.
“Tiểu thư xin yên tâm, chúng ta không dám nghĩ nhiều, có thể được cơ hội này, ta cùng Đường Thư đã thật cao hứng." Người trung niên hàm hậu nói. Đường Thư vội vàng gật gật đầu, hắn cũng có ý này.
Trịnh Quân Kỳ vui mừng cười cười, “Vậy là tốt rồi."
Ngày hôm sau, hai người đều đến Trịnh gia tìm Trịnh Quân Kỳ sớm 30 phút, làm nàng có chút dở khóc dở cười. Hôm qua nàng đã phái người đi thông tri Phó Dịch, hôm nay sẽ đưa người tới Phó Vương phủ, thời gian đã định ra, hai người đến sớm như vậy chỉ tổ phải chờ lâu, nhưng nàng cũng biết bọn họ hiện tại đang rất thấp thỏm, cũng không nói gì thêm, miễn làm cho bọn họ càng khẩn trương.
Sau nửa canh giờ, họ xuất hiện ở cổng lớn của Phó Vương phủ. Người trung niên cùng Đường Thư há to miệng, đến khi hai vị chủ nhân của Vương phủ xuất hiện, bọn họ mới sực tỉnh lại, sau đó, không sau đó.
Đầu óc trống rỗng……
Trịnh Quân Kỳ cũng là lần đầu tiên tới Phó Vương phủ, nhưng nàng lại có vẻ như đã tới thường xuyên, rất tự nhiên giới thiệu Đường Thư cùng người trung niên Lý Trình Chu cho Phó Vô Thiên, còn lo lắng An Tử Nhiên cảm thấy Đường Thư quá trẻ, lại nói tốt cho hắn, cuối cùng thấy An Tử Nhiên không lộ vẻ nghi hoặc mới yên tâm rời đi.
“Dịch thúc, có thể phiền toái ngài đưa Trịnh tiểu thư về sao?" An Tử Nhiên nói với Phó Dịch, có người ngoài nên không thể gọi tiểu thúc.
Nghe thế, vẻ mặt Trịnh Quân Kỳ có chút khác thường. Phó Dịch nhìn nàng một cái, “Vâng, thưa Vương phi."
Khi hai người cùng rời đi, An Tử Nhiên mới nhìn về phía hai người đang đứng ngốc ra, hắn cho rằng lại là hai sư phụ già, không ngờ lần này là một thanh niên cùng một người trung niên, vẻ mặt còn ngốc ngốc, thoạt nhìn hoàn toàn là hai tên ngốc. Nhưng hắn không hoài nghi kỹ thuật của họ, hắn biết Trịnh Quân Kỳ tuyệt đối không đưa hai người không có trình độ tới, hơn nữa hắn cũng không phải người đáng giá người khác qua bề ngoài.
Đường Thư cùng Lý Trình Chu bị hắn nhìn đến có chút khẩn trương, đôi tay giấu sau người đã ướt mồ hôi.
Nàng không biết sự tồn tại của bông nên nghĩ nát óc cũng không ra. Phó Dịch cũng không nói cho nàng, quan hệ của hai người chưa được xác định, hắn sẽ không nói chuyện quan trọng như vậy cho người ngoài, chỉ chuyển lời của An Tử Nhiên.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy kinh ngạc, “Còn cần mượn thêm hai người nữa?"
Phó Dịch hỏi: “Có phải có khó khăn gì không?"
Trịnh Quân Kỳ lắc lắc đầu, “Không có vấn đề gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi." Thiếu người thì có thể chiêu người mới. Trịnh gia đã từ từ ổn định, vì mối quan hệ hợp tác với Phó Vương nên có rất nhiều người đến xin vào làm.
Nàng bất ngờ vì hai người mà vẫn chưa đủ, càng tò mò hơn chuyện An Tử Nhiên nhờ hai vị sư phó làm, nhưng hai vị sư phó đã đáp ứng sẽ không tiết lộ ra ngoài nên cũng không nói cho nàng.
“Ta sẽ mau chóng chọn hai người, ngày mai có thể chứ?" Trịnh Quân Kỳ thu hồi suy nghĩ rồi nói.
Phó Dịch cười nói: “Chuyện này không nóng nảy, hơn nữa Tử Nhiên nói, hai người này tốt nhất cũng thành thật bổn phận như Hà sư phó và Tôn sư phó, tính cách không nên quá nổi bật, làm việc đến nơi đến chốn, đương nhiên cũng không thể lắm miệng."
Trịnh Quân Kỳ gật đầu đồng ý, không cần nhắc nhở, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Nói xong chính sự, hai người đột nhiên không nói gì nữa.
Trịnh Quân Kỳ cẩn thận nhìn hắn một cái. Diện mạo của Phó Dịch thuộc loại hình anh tuấn, có người gọi hắn là hồ ly biết cười, người từng giao tế với hắn đều biết, hắn bốn mươi mốt tuổi lại trông như chỉ có hơn ba mươi, hơn nữa là nam nhân thành thục rất có mị lực, ờ cùng hắn càng lâu thì càng bị hắn hấp dẫn.
Người như vậy sẽ có rất nhiều người theo đuổi, hắn sao có thể sẽ theo đuổi mình? Trịnh Quân Kỳ lắc lắc đầu, không phải nàng xem nhẹ bản thân, nàng có tự mình hiểu lấy, nàng không xinh đẹp, tuổi lại lớn, không phải thiếu nữ kiều nộn, hiện tại nàng đã qua tuổi yêu đương, nàng chỉ muốn giữ vững Trịnh gia, như vậy mới không thẹn với phụ thân đã mất.
“Phó đại ca, nếu không còn chuyện gì, Quân Kỳ cáo từ trước." Trịnh Quân Kỳ không muốn ở lâu, đứng dậy từ biệt.
Phó Dịch không giữ nàng lại, hai người tuy thường xuyên gặp mặt nhưng quan hệ lại không thân cận như người khác nghĩ, nhiều nhất chỉ là thay đổi xưng hô mà thôi. Trịnh Quân Kỳ đi rồi, hắn cũng không lập tức rời đi. Đến khi tiểu nhị tới tiếp trà, hắn mới kinh ngạc phát hiện hắn đã ngẩn người một hồi.
Rời khỏi trà lâu, nhiệt độ bên ngoài thật cao. Phó Dịch phun ra một ngụm trọc khí, tâm tư của Trịnh Quân Kỳ, kỳ thật hắn nhiều ít có thể đoán trúng. Hắn sống đến tuổi này, rất nhiều chuyện đều đã thấy, khi còn trẻ hắn cũng từng nói chuyện tình cảm, từng có đối tượng cưới hỏi, nhưng trải qua vài chuyện không tốt, loại chuyện này hắn không có hứng thú.
Trịnh Quân Kỳ là cô nương tốt, điểm này từ lúc hắn tiếp xúc với nàng đã biết. Nữ tử này có sự cứng cỏi cùng thông tuệ mà rất nhiều người không có, nàng không xinh đẹp, nhưng dung nhan như vậy là đủ rồi, tinh mắt là có thể nhìn ra được.
Phó Dịch thừa nhận hắn cũng thích cô nương này, nhưng đột nhiên bảo hắn ở cái tuổi này cưới một cô nương trẻ, hắn ngay từ đầu có cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết Vô Thiên và Vương phi của nó không thể có hậu đại, hắn hiểu Vô Thiên, nó tuyệt đối sẽ không cưới trắc phi, nhưng lão Vương gia cũng không muốn Phó Vương phủ tuyệt hậu, cho nên gánh nặng này sợ là người độc thân hắn phải chịu.
Nếu hắn còn trẻ thì không phải không có khả năng. Chính là, Phó Dịch cảm thấy hắn cùng Trịnh Quân Kỳ tuổi tác chênh lệch thật sự là quá lớn, hơn mười tuổi sự khác nhau không phải dễ dàng là có thể hủy diệt. Tưởng tượng đến cái này, hắn cũng không cấm nghỉ ngơi tâm tư, như vậy cũng hảo!
Hai người đều là người quyết đoán, nhưng cũng chỉ là nam nữ bình thường, nói đến chuyện cảm tình thì sẽ lo nghĩ vẩn vơ, đây là bệnh chung của rất nhiều người, chỉ có chính họ mới có thể khắc phục, nếu có duyên phân thì sớm hay muộn gì cũng đến với nhau.
Rời khỏi trà lâu, Trịnh Quân Kỳ trở lại Trịnh gia. Phó Dịch đã nói không cần quá sốt ruột, nàng không cần lập tức đến xưởng.
Tuy chuyện này là một tin tốt đối với các sư phó của xưởng, nhưng có tốt thì đương nhiên cũng có xấu. Từ khi chuyện của Hà sư phó cùng Tôn sư phó lan truyền, xưởng có một đoạn thời gian thực náo nhiệt, mỗi lần nàng đến xưởng đều có thể nghe thấy họ thảo luận chuyện này, mà được thảo luận nhiều nhất chính là lương tháng mười hai lượng bạc.
Dự cảm của Trịnh Quân Kỳ không sai. Ngày hôm sau, khi nàng thông báo chuyện này, các sư phó đều kích động, nhưng vừa nghe đến chỉ cần hai người, mọi người lại trầm mặc.
Xưởng của Trịnh gia đã tốt hơn trước kia rất nhiều, quy mô cũng mở rộng hơn, khoảng thời gian trước còn tuyển nhận mười mấy công nhân, tuy rằng chuyện tốt này khẳng định sẽ tiện nghi những sư phụ già, nhưng chỉ có hai người được chọn, bọn họ lại có mười mấy người.
“Tiểu thư, đối phương có yêu cầu gì không?" Một sư phụ già đứng ra đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Trịnh Quân Kỳ thuật lại lời Phó Dịch. Có vài người nghe xong thì hơi thay đổi sắc mặt, họ sinh sống ở Quân Tử Thành đã nhiều năm, tâm tư đã sớm không còn thuần phác như trước kia, người không lắm miệng không có mấy ai, nhưng không đại biểu không có.
Trịnh Quân Kỳ không dấu vết nhìn sắc mặt mỗi người, chuyện này mặc dù có chút khó nhưng trong lòng nàng kỳ thật đã sớm có đáp án, “Hai người này, một người trong đó ta đề cử Đường Thư."
Lời này vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh niên co quắp đứng trong góc. Đường Thư là đồ đệ của Hà sư phó, là thanh niên thành thật bổn phận lại chăm chỉ khắc khổ, yêu cầu của đối phương phảng phất như đề ra dựa trên tính cách của hắn, lý do rất đơn giản, bởi vì hắn nói lắp, nói lắp thì sao có thể lắm miệng.
Trịnh Quân Kỳ đề cử hắn còn có một nguyên nhân khác càng chủ yếu, Đường Thư rất có thiên phú ở kỹ thuật dệt, hơn mười tuổi hắn đã bái sư Hà sư phó, tới giờ đã gần sáu năm, bản lĩnh tuyệt không kém các sư phụ già.
Vài người nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét. Đường Thư bị bọn họ nhìn đến không tự chủ được cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, chính hắn cũng không ngờ sẽ là một trong hai người được chọn.
“Tiểu thư, việc này chỉ sợ không ổn?" Lúc này, một người trung niên đứng dậy.
Hắn đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, mọi người cơ hồ chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn có thể làm tiểu thư thay đổi quyết định, như vậy bọn họ mới có cơ hội.
Trịnh Quân Kỳ không chút hoang mang hỏi: “Nơi nào không ổn?"
Người đó giải thích: “Các phương diện của Đường Thư tuy phù hợp với yêu cầu của đối phương, nhưng họ hẳn là yêu cầu các sư phụ già có kinh nghiệm, Đường Thư mới hai mươi, kém Hà sư phó cùng Tôn sư phó quá nhiều, ta nghĩ hắn khả năng không đảm nhiệm được."
“Thúc thúc nói không sai, Đường Thư quá trẻ, hắn mới chỉ học được năm sáu năm, căn bản không đủ tư cách." Một người trẻ tuổi đứng bên cạnh người trung niên lập tức phụ họa. Hắn là cháu trai của người trung niên, trước kia không ít lần khi dễ Đường Thư, tuy rằng không còn nữa, nhưng hắn sẽ không cho Đường Thư được yên. Suất này nên thuộc về thúc thúc, thúc thúc có những mười mấy năm kinh nghiệm.
Những người khác cũng lộ vẻ tán đồng. Đường Thư vất vả ngẩng đầu lên, thấy vậy lại khó chịu cúi đầu, hắn không quen phản bác, ngoài lý do nói lắp thì còn do tính cách của hắn.
Trịnh Quân Kỳ không dấu vết nhíu mi, nàng phát hiện những người phản bác phần nhiều là một ít công nhân mới, bao gồm đôi thúc cháu này, bọn họ làm việc ở Trịnh gia mới tròn một năm, còn những lão công nhân, bọn họ lại không có cảm xúc trái ngược gì, điểm này vẫn làm nàng thực vui mừng.
“Nếu Toàn thúc cảm thấy Đường Thư không phù hợp, như vậy chúng ta biểu quyết đi."
Đỗ Toàn nhíu mày hỏi: “Cái này…biểu quyết thế nào?"
“Rất đơn giản, đa số thắng thiểu số, nếu đồng ý với quyết định của ta, cho Đường Thư đi thì giơ tay, như vậy, bắt đầu đi." Trịnh Quân Kỳ ngắn gọn nói.
Mọi người không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, không cấm ngẩn ngơ. Đường Thư cũng thực kinh ngạc, ngẩng đầu lại thấy không ai nhấc tay, hốc mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, có mấy cánh tay giơ lên, những người khác cũng lục tục giơ theo. Những người này không ngoại lệ đều là lão công nhân. Đường Thư thế nào không ai rõ hơn họ, tiểu tử này vẫn luôn thực nỗ lực, càng quan trọng là, Đường Thư đi làm cho người ta, trên vai hắn đè nặng trách nhiệm lớn lao.
Trịnh Quân Kỳ vừa lòng cười rộ lên, “Nhân số đã vượt một nửa, xem ra không cần đếm, cứ quyết định vậy đi."
Đường Thư ngạc nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là rất nhiều người đang giơ tay, những người này đang dùng ánh mắt để cổ vũ hắn, không ngờ sẽ được nhiều người như vậy duy trì, hắn cảm động đến cứ như vậy rơi nước mắt.
“Đường Thư, ngươi xem có nhiều người như vậy duy trì ngươi, ngươi cần phải nỗ lực, biết không?" Trịnh Quân Kỳ nhìn thanh niên, vẻ mặt ôn hòa.
Đường Thư vủa gạt nước mắt, dùng sức gật gật đầu, “Ta…… Ta…… Ta sẽ…… Nỗ…… Nỗ lực……!"
Đã được một người, người còn lại cũng dùng cách tương tự để chọn, là một người trung niên, hắn cũng là người thực nỗ lực, hơn nữa các phương diện cũng rất phù hợp.
Sắc mặt Đỗ Toàn rất khó coi, hai suất không có hắn thì thôi, hắn phát hiện người cháu trai, không ai bầu hắn.
Nhân duyên kém thành như vậy, có thể thấy được làm người thật sự rất có vấn đề.
Nhưng hiển nhiên hắn không cho rằng như vậy, cảm thấy Trịnh Quân Kỳ cố ý làm hắn bẽ mặt. Nếu đã sớm quyết định người được chọn, cần gì phải bày trò biểu quyết, rõ ràng là giả mù sa mưa, muốn mọi người cho rằng nàng thực công bằng. Đỗ Toàn nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập hận ý.
Trịnh Quân Kỳ không phát hiện, nàng đang dặn dò hai người chuẩn bị tốt để ngày mai dẫn họ đi báo danh, nàng không nói ra sẽ tới Phó Vương phủ làm việc cho Vương phi, những người khác cũng không biết.
“Có chuyện phải nói trước với các ngươi, ta không thể cam đoan đối phương cho các ngươi tiền công sẽ cao như Hà sư phó cùng Tôn sư phó, đối phương không nói gì về điểm này nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, chưa chắc sẽ tốt như các ngươi nghĩ." Trịnh Quân Kỳ sợ bọn họ chờ mong quá cao rồi thất vọng nhiều, cho nên phải nói trước.
“Tiểu thư xin yên tâm, chúng ta không dám nghĩ nhiều, có thể được cơ hội này, ta cùng Đường Thư đã thật cao hứng." Người trung niên hàm hậu nói. Đường Thư vội vàng gật gật đầu, hắn cũng có ý này.
Trịnh Quân Kỳ vui mừng cười cười, “Vậy là tốt rồi."
Ngày hôm sau, hai người đều đến Trịnh gia tìm Trịnh Quân Kỳ sớm 30 phút, làm nàng có chút dở khóc dở cười. Hôm qua nàng đã phái người đi thông tri Phó Dịch, hôm nay sẽ đưa người tới Phó Vương phủ, thời gian đã định ra, hai người đến sớm như vậy chỉ tổ phải chờ lâu, nhưng nàng cũng biết bọn họ hiện tại đang rất thấp thỏm, cũng không nói gì thêm, miễn làm cho bọn họ càng khẩn trương.
Sau nửa canh giờ, họ xuất hiện ở cổng lớn của Phó Vương phủ. Người trung niên cùng Đường Thư há to miệng, đến khi hai vị chủ nhân của Vương phủ xuất hiện, bọn họ mới sực tỉnh lại, sau đó, không sau đó.
Đầu óc trống rỗng……
Trịnh Quân Kỳ cũng là lần đầu tiên tới Phó Vương phủ, nhưng nàng lại có vẻ như đã tới thường xuyên, rất tự nhiên giới thiệu Đường Thư cùng người trung niên Lý Trình Chu cho Phó Vô Thiên, còn lo lắng An Tử Nhiên cảm thấy Đường Thư quá trẻ, lại nói tốt cho hắn, cuối cùng thấy An Tử Nhiên không lộ vẻ nghi hoặc mới yên tâm rời đi.
“Dịch thúc, có thể phiền toái ngài đưa Trịnh tiểu thư về sao?" An Tử Nhiên nói với Phó Dịch, có người ngoài nên không thể gọi tiểu thúc.
Nghe thế, vẻ mặt Trịnh Quân Kỳ có chút khác thường. Phó Dịch nhìn nàng một cái, “Vâng, thưa Vương phi."
Khi hai người cùng rời đi, An Tử Nhiên mới nhìn về phía hai người đang đứng ngốc ra, hắn cho rằng lại là hai sư phụ già, không ngờ lần này là một thanh niên cùng một người trung niên, vẻ mặt còn ngốc ngốc, thoạt nhìn hoàn toàn là hai tên ngốc. Nhưng hắn không hoài nghi kỹ thuật của họ, hắn biết Trịnh Quân Kỳ tuyệt đối không đưa hai người không có trình độ tới, hơn nữa hắn cũng không phải người đáng giá người khác qua bề ngoài.
Đường Thư cùng Lý Trình Chu bị hắn nhìn đến có chút khẩn trương, đôi tay giấu sau người đã ướt mồ hôi.
Tác giả :
Doãn Gia