Đại Địa Chủ

Chương 142: Làm mất mặt

Lúc lão vương gia chạy đến Thái Thanh Cung, yến hội đã bắt đầu tan cuộc, bất quá chúng đại thần còn chưa kịp rời khỏi, có mấy người thiếu chút nữa đụng Lão vương gia đang nổi giận đùng đùng đi đến.

Đang lúc bọn họ muốn nhìn một chút là người nào không có mắt nhất định tại đây đấu đá lung tung, lại thấy diện mục dử tợn của Phó lão vương gia, trái tim lộp bộp một chút, hỏng rồi, đây là người nào không có mắt chọc giận Phó lão vương gia, dĩ nhiên giận thành như vậy?

“Hoàng thường ở nơi nào?"

Lão vương gia đứng ở cửa xách văn võ bá quan chắn ở bên trong cửa chuẩn bị đi ra, nhãn thần sắc bén như đao trừ trên người mọi người sưu vèo bay qua, bị ông liếc mắt nhìn, có mấy người lập tức sợ đổ một thân mồ hôi.

Vừa nghe ông muốn tìm hoàng thượng, người thông minh lập tức đoán được là nguyên nhân gì rồi, đáng tiếc lão vương gia trễ một bước rồi, hoàng thượng chân trước vừa đi bỏ lại hoàng hậu nương nương từ nơi này ly khai, dáng dấp vội vã không cần nghĩ cũng biết muốn đi tìm ai.

Sau cùng, vẫn là Phó Vô Thiên phía sau đuổi tới nói cho lão vương gia hoàng thượng có thể sẽ ở nơi nào.

Lão vương gia hừ lạnh một tiếng, lập tức thay đổi lộ tuyến đến Chiêu Tử Cung.

“Bệnh của lão khỏi rồi?"

Trưởng Tôn Thành Đức đang cùng đại hoàng tử nói chuyện chú ý đến tình huống ở cửa, mới vừa nhìn sang chỉ thấy thân ảnh Phó lão vương gia sắc mặt âm trầm rời khỏi Thái Thanh Cung, bất quá hắn vẫn là liếc mắt liền nhận ra, hai người là đồng bối (cùng thế hệ), lúc còn trẻ từng giao thủ qua nhiều lần.

Tục ngữ nói, người hiểu mình rõ nhất ngược lại chính là đối thủ của mình, đối Phó lão vương gia tể tướng đại nhân thập phần hiểu rõ lập tức đoán được bệnh của ông có thể khỏi rồi.

“Gia gia, lão đầu này là ai? Cũng dám ở Thái Thanh Cung trắng trợn càn rỡ lớn như vậy, ông sẽ không sợ hoàng thượng giáng tội ông?"

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ chưa từng gặp qua Phó lão vương gia, bởi vậy đối với hành vi của ông gã thật tò mò, càng làm cho gã hết ý là, mọi người tựa hồ cũng rất sợ ông, gã chỉ biết lão đầy này không thể nào là tiên hoàng.

“Tiểu bối nói chuyện nhưng là phải cẩn thận một chút, ‘lão đầu’ trong miệng của ngươi thế nhưng là huynh đệ tiên hoàng, hiện nay là hoàng thúc thánh thượng, nếu như bị lão vương gia nghe được, cho dù gia gia ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi."

Người nói chuyện chính là Binh bộ thượng thư Úc Chính, ông là trụ cột Úc gia, chức vị tuy rằng không cao bằng Trưởng Tôn Thành Đức, thế nhưng lực ảnh hưởng và thực lực cũng tương đối, vì giúp đỡ ngoại tôn nhà mình thượng vị, hai nhà thật lâu từ trước mà bắt đầu tranh đấu không ngừng.

Thấy ông, Trưởng Tôn Thiếu Kỳ không chút nào che giấu địch ý của mình, làm độc đinh Trưởng Tôn gia, gã đương nhiên biết Úc Chính là ai.

Úc Chính cũng không có tức giận, trái lại hăng hái quan sát hai mắt gã, sau đó mới lắc đầu, quả nhiên là không nâng đỡ được A Đấu, loại tâm cơ này nếu như là tham chánh thoáng cái lưng gắm đầu khớp xương cũng không còn dư lại, sau này nếu là đại hoàng tử khó đăng đại bảo, phong quang Trưởng Tôn gia chỉ là nhất thời.

Mỗi lần cùng Trưởng Tôn gia so sánh, ông liền nghĩ đến nhi tử và tôn tử của mình, ngày nay đều đã có thành tựu không nhỏ, tâm liền không thể khống chế sản sinh ra một cảm giác mãnh liệt về sự ưu việt.

Trưởng Tôn Thành Đức vẫn không cùng ông nhiều lời, sau đó mang theo Trưởng Tôn Thiếu Kỳ rời khỏi Thái Thanh Cung.

Ý nghĩ của Úc Chính ông nhiều ít đoán được, thế nhưng lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép có ích lợi gì, đây là mệnh của ông cũng chỉ có thể nhận.

Hiện tại việc duy nhất ông có thể làm, chính là đem hết toàn lực bảo đảm ngoại tôn leo lên ngôi vị hoàng đế, chỉ có như vậy mới có thể kéo dài huy hoàng của Trưởng Tôn gia, cho dù Trưởng Tôn Thiếu Kỳ vô đức vô tài, chỉ cần ngày sau hắn sinh hạ nhi tử, Trưởng Tôn gia như vũ, vẫn là có hy vọng.

Thái Thanh Cung bên trái hàng lang, Phó Nguyên Phàm vừa nhìn thấy bọn đường ca của hắn chỉ biết nhất định lại có trò hay có thể xem, hắn muốn theo sau xem một chút, thế nhưng hắn len lén liếc mắt nhìn mẫu phi một cái.

Lục hoàng tử là bà sanh, hắn động một đầu ngón tay, bà cái người làm mẫu phi này lập tức biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đối mặt với ánh mắt chờ mong của hắn, Lan Phi không chút nào do dự dập tắt ngọn lửa mong muốn trong mắt hắn.

“Cũng không phải mẫu phi không muốn để cho ngươi đi, hình tượng vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, hoàng thúc đang tức giận, ông chắc chắn sẽ không cho phụ hoàng ngươi mặt mũi, ngươi nếu là cùng đi qua, thấy bộ dáng phụ hoàng ngươi bị răn dạy, bị phụ hoàng ngươi biết, hắn sẽ nghĩ về ngươi như thế nào, ngươi cái người làm nhi tử thấy hắn mất mặt, ngày sau phụ hoàng ngươi sợ là sẽ vẫn nhớ kỹ ngươi, ngươi còn có thể sống khá giả sao? Mẫu phi không cầu cái gì khác, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an liền thỏa mãn rồi."

Lan Phi tận tình khuyên bảo, chỉ hy vọng hắn có thể nghe hiểu dụng tâm của bà.

Phó Nguyên Phàm thất vọng gục đầu xuống, “Nhi thần đã biết, nhi thần không đi là được."

Lan Phi từ ái sờ sờ đầu của hắn, bà cũng chỉ có một đứa nhi tử này, hiện tại đầy đầu đều thầm nghĩ cùng nó sống thật tốt, tranh thủ tình cảm bà đã sớm không cần thiết.

“Lại nói tiếp, mẫu phi mấy ngày trước nghe được một ít tin đồn, vẫn trông cậy vào Phàm Nhi giải thích nghi hoặc cho mẫu phi, hiện tại chính là thời điểm, cùng mẫu phi quay về tẩm cung, hai mẫu tử chúng ta trò chuyện thật tốt một chút."

Lan Phi kéo tay của hắn, không nghi ngờ gì nữa kéo hắn tha đi.

Ngay từ đầu Phó Nguyên Phàm không phản ứng kịp, chờ lúc hắn nghĩ đến sự tình mẫu ohi có thể sẽ hỏi, sắc mặt lập tức thay đồi, mấy ngày nay hắn vẫn không dám đi gặp mẫu phi chính là vì nguyên nhân này, không nghĩ đến vẫn là tránh không khỏi, trong lòng một mảnh kêu rên.

Đại Hắc nhắm mắt theo đuôi phía sau đồng tình liếc mắt nhìn điện hạ nhà mình.

Chiêu Tử Cung

Diễm Phi và Vi Thuận Khánh không cẩn thận phát ra gian tình suy tính thời gian yến hội kết thúc rốt cuộc phát tiết ra ngoài, đem hậu duệ của mình giao ra toàn bộ bắn vào trong cơ thể Diễm Phi, vì để cho nàng mau chóng mang thai, Vi Thuận Khánh cố ý nâng eo của nàng lên, để cho hậu duệ của mình có thể lưu trong cơ thể nàng lâu một chút.

Tuy rằng bởi vì thời gian cấp bách, hai người chỉ làm một lần, nhưng là lại so với thời gian cùng người khác làm còn muốn sảng khoái đầm đìa hơn.

Hai người liếc mắt thỏa mãn ôm cùng một chỗ, thẳng đến khi thái giám vội vội vàng vàng xông vào nói cho bọn họ biết Sùng Minh đế đã hướng bên này sang đến, hai người mới nhanh chóng tách ra.

Thời điểm dục vọng rút ra, Diễm Phi không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, phối với biểu tình mị thái dâm đãng bọc phát, khiến cho phía dưới Vi Thuận Khánh thiếu chút nữa lại đứng lên, nếu không phải tình huống khẩn cấp, hắn nhất định lại đem nàng đè xuống giường lại làm một hồi.

Sau khi biết hai người lăn trên giường, cung nữ thái giám sớm có chuẩn bị, ngay cả nước đều được bọn hắn sớm chuẩn bị tốt rồi.

Mấy người cung nữ nhanh chóng đi đến đem chăn đệm y phục trên giường thu thập tạm thời giấu đi, sau đó lại lấy ra một bộ chăn đệm mới đồng nhất trải ra, sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn không giống lần đầu tiên.

Diễm Phi không kịp lấy ra đồ vật trong cơ thể, chỉ có thể trước vội vàng tắm rửa, lại sử dụng chút hương che giấu vị đạo trên người mình, sau đó mới đi đến cửa Chiêu Tử Cung chuẩn bị nghênh đón Sùng Minh đế đến, nội điện rắc phấn hương, vị đạo hẳn là nghe không thấy được, thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Vi Thuận Khánh đã rời đi từ cửa sau.

Đợi đến không biết, Sùng Minh đế căn bản không có cơ hội đi đến Chiêu Tử Cung, bước tiến của lão mau nữa, nữa đường cũng bị lão vương gia tóm được.

“Hoàng thúc?"

Sùng Minh đế ngạc nhiên nhìn lão vương gia che lấp thần sắc, thanh âm mang theo một tia thăm dò, lão cũng nhìn ra lão vương gia cùng mấy lần trước lão đã gặp không giống nhau, trong lòng có một loại dự cảm xấu.

“Hoàng thượng còn nhận ra hoàng thúc ta đây thực sự là không dễ dàng a!" Lão vương gia âm trầm nhìn lão, dáng dấp nhìn thế nào cũng giống như là muốn ăn lão.

Sùng Minh đế nheo mắt, không có sai, hoàng thúc trước mắt nhất định là khôi phục rồi, nghĩ vậy, lão cơ hồ là theo bản năng hướng thái giám tổng quản Vương Bình nháy mắt, người sau lập tức hiểu ý, cũng may trên đường đi thông Chiêu Tử Cung người cũng không phải rất nhiều.

Kỳ thực không cần động tác của Vương Bình, những người đó đã rất tự giác rời khỏi, ai cũng không muốn bị hoàng thượng nhớ thương, kết quả chỉ có một chết.

“Hoàng thúc, người tại sao lại ở chỗ này, người không phải đi cùng tổ mẫu sao?"

Sùng Minh đế là không thích người hoàng thúc này, thế nhưng chỉ cần một ngày thái hoàng thái hậu còn tại, lão cũng không dám động đến một cọng lông tơ của hoàng thúc, huống chi trước khi phụ hoàng tạ thế thậm chí phó thác cho hoàng thúc quyền lực chí cao vô thượng, cho dù lão ngu ngốc vô năng, lão cũng không dám làm ra chuyện tình khi sư diệt tổ.

Lão vương gia lạnh lùng cười, “Nếu như ta không từ chỗ tổ mẫu ngươi đi ra, ta còn không biết ngươi dĩ nhiên vì một phi tử — hạ tiện đem tổ mẫu ngươi bị bệnh!"

Quả nhiên là chuyện này!

Sùng Minh đế cười khan giải thích: “Hoàng thúc, người nhất định là nghe được tin đồn gì mới hiểu lầm như vậy, trẫm cũng không có…"

“Ngươi còn dám nói ngụy biện." Lão vương gia hầu như muốn ăn sống lão rồi, lửa giận trong mắt tràn đầy phảng phất có thể đả thương người, ông nhìn Sùng Minh đế chằm chằm  từng chữ từng câu nói: “Nếu như ngươi không phải hoàng đế, ta đã sớm bóp chết ngươi, ngu ngốc vô năng cũng không tính, bất trung bất hiếu, ngươi còn xứng làm vị hoàng đế này sao?"

Sùng Minh đế cũng không cười nổi nữa rồi.

Phó Vô Thiên ôm Vương phi y, thỏa thích thưởng thức Sùng Minh đế bị mắng thương tích đầy mình.

An Tử Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy lão vương gia hung hãn như vậy, lại còn dám chỉ vào hoàng đế Đại Á nói muốn bóp chết lão, hắn hiện tại mới phát hiện, vì sao Sùng Minh đế đối với Phó vương phủ hận đến thấu xương như vậy, hoàn toàn không có huyết thống thân tình cũng muốn kéo bọn họ xuống ngựa.

“Hoàng thúc, trẫm tốt xấu gì cũng là một hoàng đế." Sùng Minh đế nhịn không được giận tái mặt.

Lão vương gia cười nhạt, “Ngươi hẳn là may mắn ngươi là hoàng đế."

Nếu lão không phải hoàng đế, ông người làm hoàng thúc này nhất định sẽ thay tiên hoàng giết chết cái tên nghịch tử này, sao lại để cho lão sống đến bây giờ.

“Ta lại cảnh cáo người một lần cuối cùng, người làm chuyện hoang đường gì ta cũng sẽ không quản, nhưng nếu là còn dám chọc đến tổ mẫu ngươi, ta là người thứ nhất không tha cho ngươi, còn có Diễm Phi ngươi sắc phong, làm cho nàng khiêm tốn một chút cho ta, bằng không ta chém nàng trước cái họa thủy này."

Ném những lời này lại, lão vương gia không nhìn sắc mặt khó coi của Sùng Minh đế nữa liền đi.

Làm hoàng đế làm đến phân thượng này của lão, bị hoàng thúc áp lên đỉnh đầu hướng đến mặt của lão giẫm đạp lên cũng quả thật có đủ biệt khuất, thế nhưng nếu như không phải Sùng Minh đế làm quá hoang đường, loại chuyện này ngược lại là sẽ không phát sinh, đáng tiếc lão chưa bao giờ cho là mình làm sai, bởi vậy liền oán hận một nhà Phó vương phủ.

Ngày hôm sau tin tức Sùng Minh đế bị hoàng thúc răn dạy vẫn là truyền ra ngoài.

Bất quá mọi người không dám minh mục trương đảm (trắng trợn) nói thị phi của hoàng thượng, trừ phi ngại mệnh sống quá dài, muốn thử xem rơi đầu có đau hay không, cho nên bị truyền đi tương đối nhiều chính là Diễm Phi.

Ngoại trừ Chiêu Tử Cung, nương nương lục cung đều nghe nói chuyện này, đồng tình là không có khả năng, tất cả đều là tiếng cười nhìn có chút hả hê.
Tác giả : Doãn Gia
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại