Đại Địa Chủ
Chương 141: Gây xích mích
Từ Minh cung
Thái hoàng thái hậu từ ái nhìn thiếu niên tuấn tú dung nhan điềm tĩnh như một pho tượng bạch ngọc ngồi ở trước mặt nàng, càng xem lại càng yêu thích.
Tuy rằng thiếu niên không thể vì Phó vương phủ khai chi tán diệp, nhưng bà đã đến cái tuổi này rồi, hiện tại chỉ hy vọng con cháu có thể hạnh phục vui vẻ, những thứ khác liền tùy hoàn cảnh, cho nên từ trong suy nghĩ, bà là thích quận vương phi, đặc biệt là chứng kiến Tiểu Thiên che chở hắn như vậy.
Tuy rằng Thái hoàng thái hậu cùng Phó Vô Thiên thời gian chung đụng không lâu, thế nhưng bà cũng hiểu rất rõ tính cách của y, người có thể làm cho y tiếp nhận không nhiều lắm, một khi làm cho y tín nhiệm, người này nhất định tốt.
Ngay từ đầu bà cũng cho rằng Tiểu Thiên chỉ là hứng thú nhất thời, cũng không phải thật tâm, nhưng thời gian dài như vậy, bà lại phát hiện, chiến thần thập phần tàn khốc ở trong mắt người ngoài lúc nói đến vương phi của y, trong ánh mắt chung quy hiện lên một tia ôn nhu, khi đó bà liền biết y là thật tâm.
“Hài tử ngoan, khổ cực ngươi."
Thái hoàng thái hậu cầm tay của An Tử Nhiên, cười ha hả nói, trong ánh mắt truyền đến chân thành vui sướng nhất, lúc này thân cận tựa như lão nãi nãi, hoàn toàn cảm giác không được uy nghiêm và cao cao tại thượng thân ở địa vị cao.
Không biết cảm giác của hắn đúng hay không, An Tử Nhiên luôn cảm thấy những lời này của Thái hoàng thái hậu giống như ám chỉ chuyện gì vậy, nhất thời không biết phải đáp trả bà như thế nào.
“Vương phi quả thực rất khổ cực."
Phó Vô Thiên đột nhiên tiếp lời, thậm chí nhìn hắn nghiêm túc gật đầu một cái.
Thái hoàng thái hậu cười ra tiếng, “Tiểu Thiên, trở về bồi bổ cho Vương phí của con nhiều hơn đi, nhìn một chút đều gầy thành như vậy, xem ra bình thường ăn không nhiều lắm, cái này không thể được, người trẻ tuổi vẫn còn đang phát triển thân thể, phải ăn nhiều một chút."
Tiểu Thiên?
An Tử Nhiên hoài nghi nhìn về phía Phó Vô Thiên, cái nhũ danh này cùng Phó Vô Thiên oai hùng to lớn không khỏi quá không tương xứng.
Phó Vô Thiên liếc mắt liền biết hắn đang nghĩ cái gì, “Lão nãi nãi yên tâm, bổn vương nhất định hảo hảo giám sát vương phi, không để cho hắn lại bởi vì giảm cân mà ăn uống điều độ."
“Ăn uống điều độ?" Vẻ mặt Thái hoàng thái hậu kinh ngạc, trên dưới quan sát An Tử Nhiên một lần, “Thân thể gầy như vậy, lại ăn uống điều độ chẳng phải là muốn biến thành cây trúc sao? Không được, hài tử, nghe lão nãi nãi, con cũng không thể lại ăn uống điều độ, đối thân thể không tốt…"
Thái hoàng thái hậu tôn quý lập tức hóa thân thành trưởng bối càu nhàu, ở bên tai An Tử Nhiên nói huyên thuyên nói đến ân cần tri kỷ.
Thời điểm An Tử Nhiên thừa dịp bà không chú ý liếc mắt trừng Phó Vô Thiên, hắn biết y nhất định là cố ý nói ra, hắn rõ ràng đã không còn giảm béo.
Phó Vô Thiên đã sớm mất hứng hắn ăn uống điều độ giảm béo.
An Tử Nhiên kiên nhẫn nghe, một lát sau phát hiện Thái hoàng thái hậu không có ý tứ muốn dừng lại, chờ lúc bà lấy hơi mới làm bộ lơ đãng cắt đứt lời của bà, “Lão nãi nãi răn dạy rất đúng, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Thái hoàng thái hậu hài lòng gật đầu, “Như vậy mới tốt."
“Khụ khụ…"
Lúc này, Phó lão vương gia vẫn bị mọi người bỏ quên rốt cuộc nhịn không được chạy đến soát cảm giác tồn tại, gương mặt lão vương gia đen lại, hoàn toàn không có rộng rãi và thân thiết mà An Tử Nhiên thường thấy, cả người ngồi ở chỗ kia mơ hồ tản mát ra một loại khí thế không thua Phó Vô Thiên. Phía sau ông chính là Phó đại quản gia ý cười dịu dàng khăng khăng đứng, Thái hoàng thái hậu cũng biết thân thế của ông, đối với ông cũng rất quan tâm, chỉ là bọn hắn tới tương đối trễ, không nhìn thấy.
An Tử Nhiên biết, lão vương gia trước mắt sợ là đã khôi phục, tương phản qua thực rất lớn, hắn mấy lần phát hiện đường nhìn của lão vương gia rơi vào trên người của hắn đều có chút mờ mịt không hơn giận, cùng giống như hắn nghĩ, lão vương gia vẫn là mong muốn Phó Vô Thiên thú một nữ nhân có thể nối dõi tông đường đi.
Thái hoàng thái hậu quan tâm hỏi: “Cổ họng khó chịu?"
Lão vương gia lại ho khan hai tiếng, lần này không phải cố ý, tựa hồ nghẹn một cổ khí, một lát mới mở miệng nói: “Mẫu hậu, nhi thần vô sự."
Nhìn lão vương gia niên kỷ một xấp dày hướng Thái hoàng thái hậu nói những lời này, hơn nữa còn tự xưng nhi thần, An Tử Nhiên luôn cảm thấy hình ảnh này có chút quỷ dị.
“Có phải cảm thấy rất thú vị hay không?"
Phó Vô Thiên hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, giọng nói hình như có một tia trêu chọc.
An Tử Nhiên do dự một chút liền gật đầu.
Phó Vô Thiên nói: “Trên cái thế giới này, ngoại trừ tiểu thúc là khác tinh của tổ phụ, lão nãi nãi cũng coi như là một, ở trước mặt lão nãi nãi, so với tổ phụ thông thường có thể “ngoan" hơn rất nhiều, sẽ không bày ra vẻ mặt cứng rắn."
Thái hoàng thái hậu đã qua tám mươi, bà là thái hậu Đại Á trường thọ nhất, người bình thường có dưỡng sinh, đó là lý do tuổi của bà cũng không có như hầu hết những lão nhân khác chỉ có thể nằm ở trên giường không động đậy, suy nghĩ của bà rất rõ ràng, tinh lực cũng so với lão nhân khác tốt hơn.
Bất quá tuổi tác quả thực quá lớn, lão vương gia không dám làm cho Thái hoàng thái hậu động một chút tức giận, cho nên chưa bao giờ dám ở trướcmặt bà làm càng hoặc là cố ý làm trái lại cùng bà, mặc dù bị rầy, ông cũng giống như câm điếc yên lặng thừa nhận.
Tổ tôn bốn đời khó có được tề tụ ở trong Từ Minh Cung, Phó Dịch sau cùng bị Thái hoàng thái hậu mệnh lệnh ngồi xuống, hình ảnh vừa nói vừa cười, mặc dù không có yến hội náo nhiệt, nhưng là lại so với yến hội càng thêm ấm áp.
An Tử Nhiên cũng rất thích Thái hoàng thái hậu, thỉnh thoảng một câu chọc bà thoải mái cười to, cùng lúc hắn bình thường đạm mạc có chút tương phản, cười cười nói nói sắp đến hai khắc đồng hồ, Thái hoàng thái hậu mới không thôi lộ ra vẻ uể oải, sau khi ba người đưa bà đi nghỉ ngơi mới rời khỏi.
Ra Từ Minh Cung, thừa dịp lúc Phó Dịch đi lấy xe ngựa, lão vương gia rốt cuộc lạnh mặt, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái."Vô Thiên, năm đó ta bảo con thú An gia tiểu thư, cũng không có nói con thú An gia đại thiếu gia, biết rõ Phó vương phủ chỉ có con một căn độc đinh, con là ý định chọc tức tổ phụ phải không?"
Phó Vô Thiên nắm tay An Tử Nhiên đi tới trước mặt ông, chậm rãi thong dong nói, “Tổ phụ, người nói sai rồi, Phó vương phủ còn có tiểu thúc, thúc ấy cũng họ Phó."
Nghe thấy y nhắc đến Phó Dịch, lão vương gia mi tâm mặt nhăn thành hình chữ xuyên (川), “Tiểu thúc của con đã bốn mươi tuổi, đến bây giờ cũng không có dự định thú thê sinh tử, con cho là có thể trông cậy vào nó? Đừng tưởng rằng ta không biết con đang đánh chủ ý cái gì, ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, nói chung con phải đem đời thứ tư Vương phủ lấy ra cho ta, đến lúc đó con muốn thú ai liền thú người đó, ta cũng sẽ không quản."
Nếu như Phó Dịch nguyện ý thú thê sinh tử, ông đương nhiên thật cao hứng, thế nhưng tâm áy náy đối Phó Dịch ông căn bản không dám miễn cưỡng Phó Dịch, cho nên… ông chỉ có thể miễn cưỡng cháu của mình…
“Như vậy rất xin lỗi, khiến tổ phụ thất vọng rồi."
Phó Vô Thiên bình tĩnh nói, hoàn toàn không có đem lời của ông để ở trong lòng.
Lão vương gia thoáng chốc giận tái mặt, ông biết đứa cháu này của mình thỉnh thoảng thuận theo nhưng ngược lại là biểu hiện giả dối, trên bản chất, ai cũng không miễn cưỡng được nó, trừ phi lúc đó tâm tình nó tốt, bằng không so với phụ vương của nó còn bướng bỉnh hơn, cũng không biết rốt cuộc là di truyền của ai.
Không đối phó được cháu của mình, lão vương gia thẳng thắn đem trọng tâm đặt ở trên người An Tử Nhiên, “Nếu như ngươi còn muốn nhận thức người tổ phụ là ta đây, liền khuyên Vô Thiên thú một tiểu thiếp trở về, bằng không ta sẽ không thừa nhận ngươi."
An Tử Nhiên nhìn ông một chút, lại nhìn Phó Vô Thiên một bộ biểu tình bình tĩnh một chút, tròng mắt bình tĩnh nói: “Như vậy, con chỉ có thể không nhận thức cái người tổ phụ là người rồi."
Phó Vô Thiên không khách khí phát ra tiếng cười nhạo.
Mặt lão vương gia đen mấy phần, ký ức sau khi phát bệnh là không có, cho nên đây coi như là ông lần đầu tiên cùng An Tử Nhiên giao phong chính diện, tính cách của hắn khó chơi ngoài dự liệu, bất quá ngược lại có mấy phần tính cách lão thái gia, trong lòng nhất thười rất không tư vị.
“Tổ phụ, Phó vương phủ đến đồng lứa phụ vương, cùng hoàng đế đã là bằng mặt không bằng lòng, hôm nay con không có con nối dòng điều không phải càng hợp ý bọn họ sao, sau này bọn họ cũng sẽ không tìm Phó vương phủ phiền phức, Phó vương phủ cũng không cần cùng bọn họ trở mặt thành thù."
Phó Vô Thiên ý đồ cùng ông ngụy biện đả động lão vương gia.
“Nói bậy!"
Lão vương gia cũng không dễ dàng bị đả động như vậy, câu này nghe thế nào đều không chính đáng như thế ấy, cho rằng trừ nó ra những người khác đều ngu ngốc sao? Chiếu theo ý tứ của nó, Phó vương phủ đều sẽ không đương nhiên sẽ không trở mặt thành thù.
An Tử Nhiên đột nhiên có loại xung động muốn cười, bất quá hắn còn không có bật cười, lão vương gia tựa như phảng phất có dự cảm xoay đầu lại trừng mắt liếc hắn, chợt cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Lão vương gia thẹn quá thành giận, “Con rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng thú một nữ nhân trở về nối dõi tông đường?"
Phó Vô Thiên có qua có lại, “Ngài rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng bỏ đi ý niệm để cho cháu của ngài nối dỗi tông đường trong đầu?"
Lão vương gia bị y tức chết rồi.
“Tổ phụ, kỳ thực tiểu thúc chưa hẳn lại không được." An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng nói, phá tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai ông cháu lúc đó.
Lão vương gia nghe thấy lời của hắn không khỏi nhăn mi lại, lần này ngược lại không có trực tiếp phản bác.
An Tử Nhiên biết mình đã đoán đúng rồi, nếu như có thể, lão vương gia kỳ thực càng muốn tiểu thúc thú thê sinh tử hơn, sau này đem vương vị truyền cho nhi tử nhị thúc, đại khái cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bù đắp thua thiệt nhiều năm qua đối với tiểu thúc, hắn làm phi của Phó Vô Thiên trùng hợp thỏa mãn chờ đợi ở chỗ sâu trong đáy lòng ông, thế nhưng ông cũng biết Phó Dịch bây giờ bốn mươi tuổi còn chưa có ý định thành thân để cho nó thú thê sinh tử độ khó rất cao.
“Ý vương phi là gi?" Phó Vô Thiên thay mặt ông hỏi.
An Tử Nhiên nói: “Có một thành ngữ gọi chuyện tại người làm."
Không cần hắn giải thích, hai ông cháu liền biết ý của hắn, chuyện tại người làm, thử một lần kỳ thực cũng không sao…
Trong mắt lão vương gia thựa hồ hiện lên thần sắc không cam lòng, cuối cùng vẫn là khuất phục với ý nghĩ tâm lý chân thật nhất, “Đừng tưởng rằng như vậy có thể tránh được, nếu như tiểu thúc các ngươi vẫn không chịu, ta vẫn sẽ ép buộc các ngươi."
Dựa vào những lời này, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên nhất định sẽ làm cho Phó Dịch đơm hoa kết trái.
Thân ảnh Phó Dịch và xe ngựa cũng không lâu lắm liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phó Vô Thiện hướng phương hướng Thái Thanh Cung nhìn thoáng qua, lúc này yến hội đã gần kết thúc, đột nhiên gọi lại lão vương gia đang chuẩn bị lên xe ngựa.
“Tổ phụ, có chuyện quên nói cho người biết."
Dưới chân lão vương gia dừng một chút, quay đầu lại: “Cái gì?"
An Tử Nhiên cũng có chút ngạc nhiên, không biết Phó Vô Thiên muốn nói cái gì.
“Tổ phụ cũng không biết chuyện của Diễm Phi đi?" Phó Vô Thiên mạn bất kinh tâm nói.
An Tử Nhiên lóe lên linh quang, lập tức biết y muốn nói cái gì rồi, không thể không nói, chiêu này của Phó Vô Thiên rất ác liệt, thế nhưng hắn thích.
“Diễm Phi nào?" Lão vương gia quả nhiên còn chưa biết.
“Diễm Phi là phi tử mấy tháng trước hoàng thượng sắc phong, được đặc ân ở tại Chiêu Tử Cung, mấy ngày hôm trước, hoàng thượng vì Diễm Phi này làm lão nãi nãi tức giận bị bệnh, bị thương nguyên khí, nằm trên giường chừng mấy ngày mới khôi phục…"
“Con nói cái gì?"
Biểu tình lão vương gia trở nên kinh khủng dị thường, phảng phất giống như ăn thịt người, nhãn thần âm ngoan đến cực điểm, cổ sát khí nguyên bản phai nhạt thoáng cái dũng mãnh tiến ra.
“Chuyện này rất nhiều người đều biết…"
Lời còn chưa nói hết, lão vương gia đã mang theo một thân sát khí và lửa giận ngập trời hướng Thái Thanh Cung xông đến, khí thế dữ dằn, biểu tình dử tợn không người nào dám lại gần ông, lại không dám ngăn ông lại, trong hoàng cung có rất ít người không biết lão vương gia, năm đó thời điểm ông ở trong cung đại náo, có thể nói không người không biết không người không hiểu, người nào không biết, hoàng thượng có một hoàng thúc không cho lão mặt mũi, hoàng thượng đối với người này hận nghiến răng, nhưng là lại không thể bắt hoang thúc của mình như nào!
Phó Dịch nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của ông bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hướng Phó Vô Thiên nói, “Ngay cả tổ phụ của con cũng tính toán." Nói xong câu đó mới đuổi theo.
Khóe miệng Phó Vô Thiên câu dẫn ra một độ cong nhợt nhạt, dắt tay của An Tử Nhiên.
“Vương phi, chúng ta đi xem trò hay."
Thái hoàng thái hậu từ ái nhìn thiếu niên tuấn tú dung nhan điềm tĩnh như một pho tượng bạch ngọc ngồi ở trước mặt nàng, càng xem lại càng yêu thích.
Tuy rằng thiếu niên không thể vì Phó vương phủ khai chi tán diệp, nhưng bà đã đến cái tuổi này rồi, hiện tại chỉ hy vọng con cháu có thể hạnh phục vui vẻ, những thứ khác liền tùy hoàn cảnh, cho nên từ trong suy nghĩ, bà là thích quận vương phi, đặc biệt là chứng kiến Tiểu Thiên che chở hắn như vậy.
Tuy rằng Thái hoàng thái hậu cùng Phó Vô Thiên thời gian chung đụng không lâu, thế nhưng bà cũng hiểu rất rõ tính cách của y, người có thể làm cho y tiếp nhận không nhiều lắm, một khi làm cho y tín nhiệm, người này nhất định tốt.
Ngay từ đầu bà cũng cho rằng Tiểu Thiên chỉ là hứng thú nhất thời, cũng không phải thật tâm, nhưng thời gian dài như vậy, bà lại phát hiện, chiến thần thập phần tàn khốc ở trong mắt người ngoài lúc nói đến vương phi của y, trong ánh mắt chung quy hiện lên một tia ôn nhu, khi đó bà liền biết y là thật tâm.
“Hài tử ngoan, khổ cực ngươi."
Thái hoàng thái hậu cầm tay của An Tử Nhiên, cười ha hả nói, trong ánh mắt truyền đến chân thành vui sướng nhất, lúc này thân cận tựa như lão nãi nãi, hoàn toàn cảm giác không được uy nghiêm và cao cao tại thượng thân ở địa vị cao.
Không biết cảm giác của hắn đúng hay không, An Tử Nhiên luôn cảm thấy những lời này của Thái hoàng thái hậu giống như ám chỉ chuyện gì vậy, nhất thời không biết phải đáp trả bà như thế nào.
“Vương phi quả thực rất khổ cực."
Phó Vô Thiên đột nhiên tiếp lời, thậm chí nhìn hắn nghiêm túc gật đầu một cái.
Thái hoàng thái hậu cười ra tiếng, “Tiểu Thiên, trở về bồi bổ cho Vương phí của con nhiều hơn đi, nhìn một chút đều gầy thành như vậy, xem ra bình thường ăn không nhiều lắm, cái này không thể được, người trẻ tuổi vẫn còn đang phát triển thân thể, phải ăn nhiều một chút."
Tiểu Thiên?
An Tử Nhiên hoài nghi nhìn về phía Phó Vô Thiên, cái nhũ danh này cùng Phó Vô Thiên oai hùng to lớn không khỏi quá không tương xứng.
Phó Vô Thiên liếc mắt liền biết hắn đang nghĩ cái gì, “Lão nãi nãi yên tâm, bổn vương nhất định hảo hảo giám sát vương phi, không để cho hắn lại bởi vì giảm cân mà ăn uống điều độ."
“Ăn uống điều độ?" Vẻ mặt Thái hoàng thái hậu kinh ngạc, trên dưới quan sát An Tử Nhiên một lần, “Thân thể gầy như vậy, lại ăn uống điều độ chẳng phải là muốn biến thành cây trúc sao? Không được, hài tử, nghe lão nãi nãi, con cũng không thể lại ăn uống điều độ, đối thân thể không tốt…"
Thái hoàng thái hậu tôn quý lập tức hóa thân thành trưởng bối càu nhàu, ở bên tai An Tử Nhiên nói huyên thuyên nói đến ân cần tri kỷ.
Thời điểm An Tử Nhiên thừa dịp bà không chú ý liếc mắt trừng Phó Vô Thiên, hắn biết y nhất định là cố ý nói ra, hắn rõ ràng đã không còn giảm béo.
Phó Vô Thiên đã sớm mất hứng hắn ăn uống điều độ giảm béo.
An Tử Nhiên kiên nhẫn nghe, một lát sau phát hiện Thái hoàng thái hậu không có ý tứ muốn dừng lại, chờ lúc bà lấy hơi mới làm bộ lơ đãng cắt đứt lời của bà, “Lão nãi nãi răn dạy rất đúng, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Thái hoàng thái hậu hài lòng gật đầu, “Như vậy mới tốt."
“Khụ khụ…"
Lúc này, Phó lão vương gia vẫn bị mọi người bỏ quên rốt cuộc nhịn không được chạy đến soát cảm giác tồn tại, gương mặt lão vương gia đen lại, hoàn toàn không có rộng rãi và thân thiết mà An Tử Nhiên thường thấy, cả người ngồi ở chỗ kia mơ hồ tản mát ra một loại khí thế không thua Phó Vô Thiên. Phía sau ông chính là Phó đại quản gia ý cười dịu dàng khăng khăng đứng, Thái hoàng thái hậu cũng biết thân thế của ông, đối với ông cũng rất quan tâm, chỉ là bọn hắn tới tương đối trễ, không nhìn thấy.
An Tử Nhiên biết, lão vương gia trước mắt sợ là đã khôi phục, tương phản qua thực rất lớn, hắn mấy lần phát hiện đường nhìn của lão vương gia rơi vào trên người của hắn đều có chút mờ mịt không hơn giận, cùng giống như hắn nghĩ, lão vương gia vẫn là mong muốn Phó Vô Thiên thú một nữ nhân có thể nối dõi tông đường đi.
Thái hoàng thái hậu quan tâm hỏi: “Cổ họng khó chịu?"
Lão vương gia lại ho khan hai tiếng, lần này không phải cố ý, tựa hồ nghẹn một cổ khí, một lát mới mở miệng nói: “Mẫu hậu, nhi thần vô sự."
Nhìn lão vương gia niên kỷ một xấp dày hướng Thái hoàng thái hậu nói những lời này, hơn nữa còn tự xưng nhi thần, An Tử Nhiên luôn cảm thấy hình ảnh này có chút quỷ dị.
“Có phải cảm thấy rất thú vị hay không?"
Phó Vô Thiên hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, giọng nói hình như có một tia trêu chọc.
An Tử Nhiên do dự một chút liền gật đầu.
Phó Vô Thiên nói: “Trên cái thế giới này, ngoại trừ tiểu thúc là khác tinh của tổ phụ, lão nãi nãi cũng coi như là một, ở trước mặt lão nãi nãi, so với tổ phụ thông thường có thể “ngoan" hơn rất nhiều, sẽ không bày ra vẻ mặt cứng rắn."
Thái hoàng thái hậu đã qua tám mươi, bà là thái hậu Đại Á trường thọ nhất, người bình thường có dưỡng sinh, đó là lý do tuổi của bà cũng không có như hầu hết những lão nhân khác chỉ có thể nằm ở trên giường không động đậy, suy nghĩ của bà rất rõ ràng, tinh lực cũng so với lão nhân khác tốt hơn.
Bất quá tuổi tác quả thực quá lớn, lão vương gia không dám làm cho Thái hoàng thái hậu động một chút tức giận, cho nên chưa bao giờ dám ở trướcmặt bà làm càng hoặc là cố ý làm trái lại cùng bà, mặc dù bị rầy, ông cũng giống như câm điếc yên lặng thừa nhận.
Tổ tôn bốn đời khó có được tề tụ ở trong Từ Minh Cung, Phó Dịch sau cùng bị Thái hoàng thái hậu mệnh lệnh ngồi xuống, hình ảnh vừa nói vừa cười, mặc dù không có yến hội náo nhiệt, nhưng là lại so với yến hội càng thêm ấm áp.
An Tử Nhiên cũng rất thích Thái hoàng thái hậu, thỉnh thoảng một câu chọc bà thoải mái cười to, cùng lúc hắn bình thường đạm mạc có chút tương phản, cười cười nói nói sắp đến hai khắc đồng hồ, Thái hoàng thái hậu mới không thôi lộ ra vẻ uể oải, sau khi ba người đưa bà đi nghỉ ngơi mới rời khỏi.
Ra Từ Minh Cung, thừa dịp lúc Phó Dịch đi lấy xe ngựa, lão vương gia rốt cuộc lạnh mặt, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái."Vô Thiên, năm đó ta bảo con thú An gia tiểu thư, cũng không có nói con thú An gia đại thiếu gia, biết rõ Phó vương phủ chỉ có con một căn độc đinh, con là ý định chọc tức tổ phụ phải không?"
Phó Vô Thiên nắm tay An Tử Nhiên đi tới trước mặt ông, chậm rãi thong dong nói, “Tổ phụ, người nói sai rồi, Phó vương phủ còn có tiểu thúc, thúc ấy cũng họ Phó."
Nghe thấy y nhắc đến Phó Dịch, lão vương gia mi tâm mặt nhăn thành hình chữ xuyên (川), “Tiểu thúc của con đã bốn mươi tuổi, đến bây giờ cũng không có dự định thú thê sinh tử, con cho là có thể trông cậy vào nó? Đừng tưởng rằng ta không biết con đang đánh chủ ý cái gì, ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, nói chung con phải đem đời thứ tư Vương phủ lấy ra cho ta, đến lúc đó con muốn thú ai liền thú người đó, ta cũng sẽ không quản."
Nếu như Phó Dịch nguyện ý thú thê sinh tử, ông đương nhiên thật cao hứng, thế nhưng tâm áy náy đối Phó Dịch ông căn bản không dám miễn cưỡng Phó Dịch, cho nên… ông chỉ có thể miễn cưỡng cháu của mình…
“Như vậy rất xin lỗi, khiến tổ phụ thất vọng rồi."
Phó Vô Thiên bình tĩnh nói, hoàn toàn không có đem lời của ông để ở trong lòng.
Lão vương gia thoáng chốc giận tái mặt, ông biết đứa cháu này của mình thỉnh thoảng thuận theo nhưng ngược lại là biểu hiện giả dối, trên bản chất, ai cũng không miễn cưỡng được nó, trừ phi lúc đó tâm tình nó tốt, bằng không so với phụ vương của nó còn bướng bỉnh hơn, cũng không biết rốt cuộc là di truyền của ai.
Không đối phó được cháu của mình, lão vương gia thẳng thắn đem trọng tâm đặt ở trên người An Tử Nhiên, “Nếu như ngươi còn muốn nhận thức người tổ phụ là ta đây, liền khuyên Vô Thiên thú một tiểu thiếp trở về, bằng không ta sẽ không thừa nhận ngươi."
An Tử Nhiên nhìn ông một chút, lại nhìn Phó Vô Thiên một bộ biểu tình bình tĩnh một chút, tròng mắt bình tĩnh nói: “Như vậy, con chỉ có thể không nhận thức cái người tổ phụ là người rồi."
Phó Vô Thiên không khách khí phát ra tiếng cười nhạo.
Mặt lão vương gia đen mấy phần, ký ức sau khi phát bệnh là không có, cho nên đây coi như là ông lần đầu tiên cùng An Tử Nhiên giao phong chính diện, tính cách của hắn khó chơi ngoài dự liệu, bất quá ngược lại có mấy phần tính cách lão thái gia, trong lòng nhất thười rất không tư vị.
“Tổ phụ, Phó vương phủ đến đồng lứa phụ vương, cùng hoàng đế đã là bằng mặt không bằng lòng, hôm nay con không có con nối dòng điều không phải càng hợp ý bọn họ sao, sau này bọn họ cũng sẽ không tìm Phó vương phủ phiền phức, Phó vương phủ cũng không cần cùng bọn họ trở mặt thành thù."
Phó Vô Thiên ý đồ cùng ông ngụy biện đả động lão vương gia.
“Nói bậy!"
Lão vương gia cũng không dễ dàng bị đả động như vậy, câu này nghe thế nào đều không chính đáng như thế ấy, cho rằng trừ nó ra những người khác đều ngu ngốc sao? Chiếu theo ý tứ của nó, Phó vương phủ đều sẽ không đương nhiên sẽ không trở mặt thành thù.
An Tử Nhiên đột nhiên có loại xung động muốn cười, bất quá hắn còn không có bật cười, lão vương gia tựa như phảng phất có dự cảm xoay đầu lại trừng mắt liếc hắn, chợt cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Lão vương gia thẹn quá thành giận, “Con rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng thú một nữ nhân trở về nối dõi tông đường?"
Phó Vô Thiên có qua có lại, “Ngài rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng bỏ đi ý niệm để cho cháu của ngài nối dỗi tông đường trong đầu?"
Lão vương gia bị y tức chết rồi.
“Tổ phụ, kỳ thực tiểu thúc chưa hẳn lại không được." An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng nói, phá tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai ông cháu lúc đó.
Lão vương gia nghe thấy lời của hắn không khỏi nhăn mi lại, lần này ngược lại không có trực tiếp phản bác.
An Tử Nhiên biết mình đã đoán đúng rồi, nếu như có thể, lão vương gia kỳ thực càng muốn tiểu thúc thú thê sinh tử hơn, sau này đem vương vị truyền cho nhi tử nhị thúc, đại khái cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bù đắp thua thiệt nhiều năm qua đối với tiểu thúc, hắn làm phi của Phó Vô Thiên trùng hợp thỏa mãn chờ đợi ở chỗ sâu trong đáy lòng ông, thế nhưng ông cũng biết Phó Dịch bây giờ bốn mươi tuổi còn chưa có ý định thành thân để cho nó thú thê sinh tử độ khó rất cao.
“Ý vương phi là gi?" Phó Vô Thiên thay mặt ông hỏi.
An Tử Nhiên nói: “Có một thành ngữ gọi chuyện tại người làm."
Không cần hắn giải thích, hai ông cháu liền biết ý của hắn, chuyện tại người làm, thử một lần kỳ thực cũng không sao…
Trong mắt lão vương gia thựa hồ hiện lên thần sắc không cam lòng, cuối cùng vẫn là khuất phục với ý nghĩ tâm lý chân thật nhất, “Đừng tưởng rằng như vậy có thể tránh được, nếu như tiểu thúc các ngươi vẫn không chịu, ta vẫn sẽ ép buộc các ngươi."
Dựa vào những lời này, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên nhất định sẽ làm cho Phó Dịch đơm hoa kết trái.
Thân ảnh Phó Dịch và xe ngựa cũng không lâu lắm liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phó Vô Thiện hướng phương hướng Thái Thanh Cung nhìn thoáng qua, lúc này yến hội đã gần kết thúc, đột nhiên gọi lại lão vương gia đang chuẩn bị lên xe ngựa.
“Tổ phụ, có chuyện quên nói cho người biết."
Dưới chân lão vương gia dừng một chút, quay đầu lại: “Cái gì?"
An Tử Nhiên cũng có chút ngạc nhiên, không biết Phó Vô Thiên muốn nói cái gì.
“Tổ phụ cũng không biết chuyện của Diễm Phi đi?" Phó Vô Thiên mạn bất kinh tâm nói.
An Tử Nhiên lóe lên linh quang, lập tức biết y muốn nói cái gì rồi, không thể không nói, chiêu này của Phó Vô Thiên rất ác liệt, thế nhưng hắn thích.
“Diễm Phi nào?" Lão vương gia quả nhiên còn chưa biết.
“Diễm Phi là phi tử mấy tháng trước hoàng thượng sắc phong, được đặc ân ở tại Chiêu Tử Cung, mấy ngày hôm trước, hoàng thượng vì Diễm Phi này làm lão nãi nãi tức giận bị bệnh, bị thương nguyên khí, nằm trên giường chừng mấy ngày mới khôi phục…"
“Con nói cái gì?"
Biểu tình lão vương gia trở nên kinh khủng dị thường, phảng phất giống như ăn thịt người, nhãn thần âm ngoan đến cực điểm, cổ sát khí nguyên bản phai nhạt thoáng cái dũng mãnh tiến ra.
“Chuyện này rất nhiều người đều biết…"
Lời còn chưa nói hết, lão vương gia đã mang theo một thân sát khí và lửa giận ngập trời hướng Thái Thanh Cung xông đến, khí thế dữ dằn, biểu tình dử tợn không người nào dám lại gần ông, lại không dám ngăn ông lại, trong hoàng cung có rất ít người không biết lão vương gia, năm đó thời điểm ông ở trong cung đại náo, có thể nói không người không biết không người không hiểu, người nào không biết, hoàng thượng có một hoàng thúc không cho lão mặt mũi, hoàng thượng đối với người này hận nghiến răng, nhưng là lại không thể bắt hoang thúc của mình như nào!
Phó Dịch nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của ông bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hướng Phó Vô Thiên nói, “Ngay cả tổ phụ của con cũng tính toán." Nói xong câu đó mới đuổi theo.
Khóe miệng Phó Vô Thiên câu dẫn ra một độ cong nhợt nhạt, dắt tay của An Tử Nhiên.
“Vương phi, chúng ta đi xem trò hay."
Tác giả :
Doãn Gia