Đại Địa Chủ
Chương 108: Hội đèn lồng
Hai người dựa theo gợi ý trên tờ giấy đi tới sạp đậu hủ đường.
Bởi vì quần áo bọn họ đẹp đẽ quý giá, một thân lộ ra khí chất hơi bất phàm, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Đang bưng đậu hủ đường cho khách nhân, lão phụ xoay người liền nhìn thấy hai người, lau hai tay lên chiếc khăn quấn trên cổ một chút lập tức đi tới, “Nhị vị công tử là tới ăn đậu hủ đường sao?"
Hai người chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể đoán được người có thân phận có địa vị, rất ít người tự hạ xuống thân phận của mình ngồi ở sạp ven đường ăn cái gì như bọn họ vậy, tuy rằng trước đó đã có hai người An Tử Nhiên, thế nhưng lão phụ vẫn là lễ phép hỏi một câu.
Nam tử nho nhã ôn hòa trả lời: “Lão bà bà, chúng ta điều không phải đến ăn đậu hủ đường, không biết ngài có thấy qua loại giấy này hay không?" Nói xong liền lấy ra một tờ giấy đưa cho lão phụ xem.
Lão phụ vừa nhìn, nhất thời lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên lai là các ngươi, có có có!"
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, dĩ nhiên thật sự có!
Không bao lâu, nam tử nho nhã lấy tờ giấy từ bên trong ngọn đèn kia, chủ nhân của tờ giấy cũng không phải viết nguyện vọng tốt đẹp cái gì như những ngọn đèn khác, mà là một trò chơi nhỏ, đối phương để cho bọn họ dựa theo gợi ý trên tờ giấy, nếu có thể thành công đi tới bước cuối cùng sẽ gặp được một kinh hỉ ngoài mong đợi.
Nam tử nho nhã cảm thấy rất thú vị, loại trò chơi này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa lúc bọn họ tiếp theo cũng không có việc gì, vì vậy liền xuất hiện ở nơi này.
Hai người cũng không có lo lắng là có người tâm hoài bất quỷ hay không, cố ý nhằm vào bọn hắn, loại chuyện ngọn đèn như vậy tính ngoài ý muốn rất cao, ai cũng vô pháp bảo chứng là ai vớt được, chính vì vậy, hai người mới dám không hề cố kỵ đi tới sạp đậu hủ, sự thực chứng minh, quả thực là một trò chơi nhỏ.
“Trước đây không lâu, có hai người ở chỗ này ăn một bát đậu hủ đường, sau đó có một công tử trẻ tuổi cầm một tờ giấy màu vàng giao cho lão phu, nói là một lúc nữa có thể sẽ có người tới lấy tờ giấy này, nếu như không có thì để lão phu vứt đi." Lão phụ nói đúng sự thực.
Nam tử nho nhã nói: “Như vậy, lão bà bà có thể đem tờ giấy kia cho chúng ta không?"
Lão phụ nở nụ cười: “Cái này tạm thời không được, vị công tử kia có nói phải hoàn thành một cái nhiệm vụ mới có thể đem tờ giấy kia giao cho các ngươi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Nguyên tưởng rằng bất quá chỉ là người đi ngang qua, vậy mà muốn làm nhiệm vụ, quả nhiên là ngạc nhiên!
Lúc này càng thêm cảm thấy hứng thú!
“Không biết là phải làm nhiệm vụ gì?" Nam tử nho nhã bên cạnh nam nhân lập tức hỏi.
Lão phụ cười nói: “Kỳ thực rất đơn giản, nhị vị chỉ cần một lần ăn sáu bát đậu hủ đường là được."
Nam tử nho nhã hỏi: “Lão bà bà, là một người sáu bát, hay là hai người sáu bát?"
Lão phụ nói: “Một người sáu bát."
Nam nhân đi về phía trước từng bước: “Ta đến đi."
Nam tử nho nhã gật đầu, hai người nghĩ giống nhau, cửa thứ nhất phải làm nhiệm vụ, phía sau khẳng định còn có thể có, hai người dù sao vẫn có một người bảo trì bụng rỗng tùy thời ứng đối. Bọn họ cũng không có hoài nghi lão phụ có phải hay không lừa gạt bọn họ ăn đậu hủ đường, nhìn lượng khách nhân chỉ biết sinh ý bọn họ không tệ.
Một bát đậu hủ đường phân lượng không nhiều lắm, nam nhân hai ba muỗng liền ăn xong một bát, rất nhanh, mười hai bát liền ăn xong rồi, bất quá mười hai bát xuống bụng vẫn là có chút no.
Nam tử nho nhã thanh toán, lão phụ lập tức lấy tờ giấy giao cho bọn họ.
Nam nhân đi tới, “Mục tiêu kế tiếp là nơi nào?"
Nam tử nho nhã đem tờ giấy đưa cho hắn, “Hội đèn lồng!"
Tết hoa đăng không thiếu được hạng mục truyền thống đó là hội đèn lồng, hội đèn lồng không chỉ là ngắm hội, còn có đoán câu đố, đốt đèn sơn, một chút trò chơi thú vị vân vân, mỗi tết hoa đăng, hội đèn lồng chính là nơi náo nhiệt nhất.
Lúc hai người mới cầm được tờ giấy thứ hai, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đã đi tới hội đèn lồng.
Đoàn người rậm rạp chằng chịt chen thành một đống, hội đèn lồng chất đầy người, hầu như không có chỗ đặt chân chấm đất, bất quá có Phó Vô Thiên hộ tống bên người, bọn họ vẫn là dễ dàng chen đến đèn sơn trên cùng.
Nếu nói đốt đèn cùng An Tử Nhiên biết đến không giống nhau, nơi này đốt đèn đều không phải là ở trong đỉnh núi, mà là đem số lượng ngọn đèn khổng lồ sắp hàng chỉnh tề đi lên, hình thành một tòa núi nhỏ, lại do mọi người tự mình đi tới châm ngọn đèn, mỗi người châm một ngọn đèn là có thể xong chúc phúc, đây là tập tục Đại Á.
Đèn sơn có một trăm tầng, lúc này đã có người châm đến chín mươi tám tầng, còn dư lại hai tầng kỳ thực chỉ còn bốn ngọn đèn, bất quá độ cao của đèn sơn rất cao, không có nền tảng võ công chắc chắn, lên rồi ra tỷ lệ lúng túng khá lớn, mọi người do do dự dự, chính là không ai dám leo lên.
Lại nói tiếp, đốt đèn sơn ngoại trừ có tác dụng chúc phúc, từ tầng chín mươi trở lên còn có thưởng.
Để cổ vũ mọi người đi tới đốt đèn sơn, người tổ chức hội đèn lồng cố ý tăng thêm phần thưởng, mỗi một người châm một tầng ngọn đèn liền nhận phần thưởng tương ứng, số tầng càng cao, phần thưởng lại càng tốt.
Có người nói, tầng đèn thứ một trăm phần thưởng là một ngọn đèn ngọc lưu ly.
Ngọn đèn ngọc lưu ly đích xác là một loại phần thưởng xa hoa, óng ánh trong suốt được điêu khắc chế tác từ thủy tinh mà thành, phi thường trân quý, loại vật này không chỉ có giá trị sưu tầm, hơn nữa cũng có giá trị thưởng thức, là một trong những đồ vật được rất nhiều quyền quý sưu tầm, bách tình bình dân chỉ nghe nói qua, thế nhưng rất ít gặp qua.
Chính là bởi vì có đèn ngọc lưu ly, cho nên hội lồng đèn mùa đông so với trước kia đều náo nhiệt hơn.
Chỉ bất quá giá trị đèn ngọc lưu ly cũng tương đương với độ khó châm ngọn đèn cuối cùng, từ lúc hội lồng đèn bắt đầu đến bây giờ, vô số người tới đều hướng về đèn ngọc lưu ly đều không có khả năng leo lên, có người thậm chí mới leo đến phân nửa liền chân mềm nhũn, tầng một trăm phi thường cao, té xuống khẳng định biến thành phế nhân, cho nên tất cả mọi người phi thường thèm nhỏ dãi ngọn đèn ngọc lưu ly, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
“Muốn đèn ngọc lưu ly sao?"
Phó Vô Thiên cúi đầu nhìn về phía An Tử Nhiên bên cạnh.
An Tử Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, hắn đối với trang sức đẹp mắt không có yêu thích thu thập đặc biệt gì, có thì có, không có sẽ không có, huống chi hiện tại hắn còn có những chuyện khác muốn làm.
“Ngọn đèn này vẫn là để lại cho người phía sau đi."
Không cần châm ngọn đèn thứ một trăm, vẫn còn tầng thứ chín mươi chín, đem ba ngọn đèn đều châm lên cũng có thể được phần thưởng, tuy rằng cùng đèn ngọc lưu ly không cách nào so sánh được, thế nhưng phần thưởng cũng không tệ, nghe nói là bức tranh do một vị có chút danh tiếng họa.
Phó Vô Thiên võ công vốn là cực mạnh trong quân, đừng nói tầng chín mươi chín, ngay cả tầng một trăm hắn cũng nắm chắc có thể dễ dàng châm.
Đang lúc dưới ánh mắt sợ hãi thán phục của mọi người, Phó Vô Thiên quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người nhìn ra được, nam nhân anh tuấn này kỳ thực vẫn điêu luyện, nói không chừng hắn có thể nắm bắt phần thưởng tầng một trăm, bất quá hắn hình như không có ý đó, châm hết ba ngọn đèn tầng chín mươi chín liền trực tiếp nhảy xuống.
Thân thể mạnh mẽ trên không trung nhanh chóng nhưng mạnh mẽ giống như một con hùng sư trực tiếp hạ xuống trước mặt đồng bạn của hắn, bước tiến phi thường vững vàng, trong đám các cô nương người xem phát sinh các loại tiếng kinh hô, lo lắng hắn ngã xuống, đợi sau khi hắn bình yên vô sự chạm mặt đất, từng đạo ánh mắt nghiên cứu tìm tòi ái mộ liền rơi vào trên người Phó Vô Thiên.
Những nam nhân nhất thời có chút không biết tư vị.
Không phải là lớn lên đẹp một chút, võ công cũng không kém, bọn họ cũng không phải rất kém cỏi, bất quá trong lòng bọn hắn cũng rất may mắn, nam nhân nếu vô ý với danh bài đệ nhất, nói rõ bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Nghĩ vậy, các nam nhân bắt đầu xoa tay chuẩn bị ở trước mặt các cô nương ngưỡng mộ trong lòng chính mình biểu hiện thật tốt một phen.
Bên kia, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi đến nơi nhận phần thưởng.
Sau khi tiếp nhận bức họa, An Tử Nhiên như cũ cầm tờ giấy mới vừa viết xong giao cho người phụ trách trông coi đèn sơn.
Chuyện này chỉ như một cái nhấc tay, người phụ trách cũng giống lão phụ sảng khoái đáp ứng.
Hai người sau đó liền rời đi hội đèn lồng.
Chân trước mới vừa đi, nam tử nho nhã và đồng bạn của hắn chân sau đã tới rồi.
Hội đèn lồng không chỉ có trò chơi đốt đèn sơn, bởi vì gợi ý trên tờ giấy thứ ba chỉ ở trên hội đèn lồng, cho nên bọn họ còn phải đi tìm hiểu từng cái một mới được, hai người đứng ở chỗ không nhiều người lắm, chỉ là nhìn từng góc đều đầy ấp người.
“Kế tiếp phải làm sao, đi hỏi từng người?" Nam nhân hỏi nam tử nho nhã bên người.
Nam tử nho nhã nhìn bốn phía một vòng, sau cùng tập trung đoán đố đèn và đốt đèn sơn, hai loại trò chơi nhỏ này độ khó tương đối khá cao, hơn nữa cũng có tính khiêu chiến, “Trước tiên đi xem đoán đố đèn."
Đố đèn cách bọn họ gần, bất quá đương nhiên không có được đáp án, hơn nữa đố đèn cuối cùng đã bị người cầm đi.
Hai người thay đổi tuyến đường đi đốt đèn sơn, quả nhiên từ chỗ người phụ trách lấy được tin tức mong muốn, bất quá điều kiện tiên quyết cầm được tờ giấy là châm ngọn đèn cuối cùng ở tầng một trăm.
Nhiệm vụ này đối với người bình thường mà nói rất khó.
Không phải mọi người đều có thể có khinh công trác tuyệt như Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên kỳ thực cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn đưa ra nhiệm vụ cửa thứ hai rất cao, bất quá hắn cũng chưa nói không thể tìm người hỗ trợ, cho nên vẫn là lưu lại đường lui.
May mà hai người đều không phải là người thường.
Ngọn đèn cuối cùng bị nam nhân đốt, thành công lấy được phần thưởng và tờ giấy gợi ý.
Bất quá hai người cũng từ trong miệng người phụ trách nghe được chuyện của người hoàn thành ngọn đèn ở tầng chín mươi chín, cùng lão phụ nói như nhau, đúng là hai nam nhân.
Nam tử nho nhã cười a a nói: “Toàn bộ người ở tết hoa đăng sợ là chỉ có chúng ta mới có thể rãnh rỗi như vậy."
“Bất quá đối phương cũng coi như ‘làm" chúng ta kiếm được ngọn đèn ngọc lưu ly." Nam nhân nói tiếp, đèn ngọc lưu ly quả thực điều không phải thứ tốt thông thường, mặc dù hai người cũng không thiếu.
Hai người trực tiếp đi tới mục tiêu kế tiếp.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Hùng sư: con sư tử hùng dũng mãnh mẽ.
Bởi vì quần áo bọn họ đẹp đẽ quý giá, một thân lộ ra khí chất hơi bất phàm, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Đang bưng đậu hủ đường cho khách nhân, lão phụ xoay người liền nhìn thấy hai người, lau hai tay lên chiếc khăn quấn trên cổ một chút lập tức đi tới, “Nhị vị công tử là tới ăn đậu hủ đường sao?"
Hai người chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể đoán được người có thân phận có địa vị, rất ít người tự hạ xuống thân phận của mình ngồi ở sạp ven đường ăn cái gì như bọn họ vậy, tuy rằng trước đó đã có hai người An Tử Nhiên, thế nhưng lão phụ vẫn là lễ phép hỏi một câu.
Nam tử nho nhã ôn hòa trả lời: “Lão bà bà, chúng ta điều không phải đến ăn đậu hủ đường, không biết ngài có thấy qua loại giấy này hay không?" Nói xong liền lấy ra một tờ giấy đưa cho lão phụ xem.
Lão phụ vừa nhìn, nhất thời lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên lai là các ngươi, có có có!"
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, dĩ nhiên thật sự có!
Không bao lâu, nam tử nho nhã lấy tờ giấy từ bên trong ngọn đèn kia, chủ nhân của tờ giấy cũng không phải viết nguyện vọng tốt đẹp cái gì như những ngọn đèn khác, mà là một trò chơi nhỏ, đối phương để cho bọn họ dựa theo gợi ý trên tờ giấy, nếu có thể thành công đi tới bước cuối cùng sẽ gặp được một kinh hỉ ngoài mong đợi.
Nam tử nho nhã cảm thấy rất thú vị, loại trò chơi này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa lúc bọn họ tiếp theo cũng không có việc gì, vì vậy liền xuất hiện ở nơi này.
Hai người cũng không có lo lắng là có người tâm hoài bất quỷ hay không, cố ý nhằm vào bọn hắn, loại chuyện ngọn đèn như vậy tính ngoài ý muốn rất cao, ai cũng vô pháp bảo chứng là ai vớt được, chính vì vậy, hai người mới dám không hề cố kỵ đi tới sạp đậu hủ, sự thực chứng minh, quả thực là một trò chơi nhỏ.
“Trước đây không lâu, có hai người ở chỗ này ăn một bát đậu hủ đường, sau đó có một công tử trẻ tuổi cầm một tờ giấy màu vàng giao cho lão phu, nói là một lúc nữa có thể sẽ có người tới lấy tờ giấy này, nếu như không có thì để lão phu vứt đi." Lão phụ nói đúng sự thực.
Nam tử nho nhã nói: “Như vậy, lão bà bà có thể đem tờ giấy kia cho chúng ta không?"
Lão phụ nở nụ cười: “Cái này tạm thời không được, vị công tử kia có nói phải hoàn thành một cái nhiệm vụ mới có thể đem tờ giấy kia giao cho các ngươi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Nguyên tưởng rằng bất quá chỉ là người đi ngang qua, vậy mà muốn làm nhiệm vụ, quả nhiên là ngạc nhiên!
Lúc này càng thêm cảm thấy hứng thú!
“Không biết là phải làm nhiệm vụ gì?" Nam tử nho nhã bên cạnh nam nhân lập tức hỏi.
Lão phụ cười nói: “Kỳ thực rất đơn giản, nhị vị chỉ cần một lần ăn sáu bát đậu hủ đường là được."
Nam tử nho nhã hỏi: “Lão bà bà, là một người sáu bát, hay là hai người sáu bát?"
Lão phụ nói: “Một người sáu bát."
Nam nhân đi về phía trước từng bước: “Ta đến đi."
Nam tử nho nhã gật đầu, hai người nghĩ giống nhau, cửa thứ nhất phải làm nhiệm vụ, phía sau khẳng định còn có thể có, hai người dù sao vẫn có một người bảo trì bụng rỗng tùy thời ứng đối. Bọn họ cũng không có hoài nghi lão phụ có phải hay không lừa gạt bọn họ ăn đậu hủ đường, nhìn lượng khách nhân chỉ biết sinh ý bọn họ không tệ.
Một bát đậu hủ đường phân lượng không nhiều lắm, nam nhân hai ba muỗng liền ăn xong một bát, rất nhanh, mười hai bát liền ăn xong rồi, bất quá mười hai bát xuống bụng vẫn là có chút no.
Nam tử nho nhã thanh toán, lão phụ lập tức lấy tờ giấy giao cho bọn họ.
Nam nhân đi tới, “Mục tiêu kế tiếp là nơi nào?"
Nam tử nho nhã đem tờ giấy đưa cho hắn, “Hội đèn lồng!"
Tết hoa đăng không thiếu được hạng mục truyền thống đó là hội đèn lồng, hội đèn lồng không chỉ là ngắm hội, còn có đoán câu đố, đốt đèn sơn, một chút trò chơi thú vị vân vân, mỗi tết hoa đăng, hội đèn lồng chính là nơi náo nhiệt nhất.
Lúc hai người mới cầm được tờ giấy thứ hai, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đã đi tới hội đèn lồng.
Đoàn người rậm rạp chằng chịt chen thành một đống, hội đèn lồng chất đầy người, hầu như không có chỗ đặt chân chấm đất, bất quá có Phó Vô Thiên hộ tống bên người, bọn họ vẫn là dễ dàng chen đến đèn sơn trên cùng.
Nếu nói đốt đèn cùng An Tử Nhiên biết đến không giống nhau, nơi này đốt đèn đều không phải là ở trong đỉnh núi, mà là đem số lượng ngọn đèn khổng lồ sắp hàng chỉnh tề đi lên, hình thành một tòa núi nhỏ, lại do mọi người tự mình đi tới châm ngọn đèn, mỗi người châm một ngọn đèn là có thể xong chúc phúc, đây là tập tục Đại Á.
Đèn sơn có một trăm tầng, lúc này đã có người châm đến chín mươi tám tầng, còn dư lại hai tầng kỳ thực chỉ còn bốn ngọn đèn, bất quá độ cao của đèn sơn rất cao, không có nền tảng võ công chắc chắn, lên rồi ra tỷ lệ lúng túng khá lớn, mọi người do do dự dự, chính là không ai dám leo lên.
Lại nói tiếp, đốt đèn sơn ngoại trừ có tác dụng chúc phúc, từ tầng chín mươi trở lên còn có thưởng.
Để cổ vũ mọi người đi tới đốt đèn sơn, người tổ chức hội đèn lồng cố ý tăng thêm phần thưởng, mỗi một người châm một tầng ngọn đèn liền nhận phần thưởng tương ứng, số tầng càng cao, phần thưởng lại càng tốt.
Có người nói, tầng đèn thứ một trăm phần thưởng là một ngọn đèn ngọc lưu ly.
Ngọn đèn ngọc lưu ly đích xác là một loại phần thưởng xa hoa, óng ánh trong suốt được điêu khắc chế tác từ thủy tinh mà thành, phi thường trân quý, loại vật này không chỉ có giá trị sưu tầm, hơn nữa cũng có giá trị thưởng thức, là một trong những đồ vật được rất nhiều quyền quý sưu tầm, bách tình bình dân chỉ nghe nói qua, thế nhưng rất ít gặp qua.
Chính là bởi vì có đèn ngọc lưu ly, cho nên hội lồng đèn mùa đông so với trước kia đều náo nhiệt hơn.
Chỉ bất quá giá trị đèn ngọc lưu ly cũng tương đương với độ khó châm ngọn đèn cuối cùng, từ lúc hội lồng đèn bắt đầu đến bây giờ, vô số người tới đều hướng về đèn ngọc lưu ly đều không có khả năng leo lên, có người thậm chí mới leo đến phân nửa liền chân mềm nhũn, tầng một trăm phi thường cao, té xuống khẳng định biến thành phế nhân, cho nên tất cả mọi người phi thường thèm nhỏ dãi ngọn đèn ngọc lưu ly, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
“Muốn đèn ngọc lưu ly sao?"
Phó Vô Thiên cúi đầu nhìn về phía An Tử Nhiên bên cạnh.
An Tử Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, hắn đối với trang sức đẹp mắt không có yêu thích thu thập đặc biệt gì, có thì có, không có sẽ không có, huống chi hiện tại hắn còn có những chuyện khác muốn làm.
“Ngọn đèn này vẫn là để lại cho người phía sau đi."
Không cần châm ngọn đèn thứ một trăm, vẫn còn tầng thứ chín mươi chín, đem ba ngọn đèn đều châm lên cũng có thể được phần thưởng, tuy rằng cùng đèn ngọc lưu ly không cách nào so sánh được, thế nhưng phần thưởng cũng không tệ, nghe nói là bức tranh do một vị có chút danh tiếng họa.
Phó Vô Thiên võ công vốn là cực mạnh trong quân, đừng nói tầng chín mươi chín, ngay cả tầng một trăm hắn cũng nắm chắc có thể dễ dàng châm.
Đang lúc dưới ánh mắt sợ hãi thán phục của mọi người, Phó Vô Thiên quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người nhìn ra được, nam nhân anh tuấn này kỳ thực vẫn điêu luyện, nói không chừng hắn có thể nắm bắt phần thưởng tầng một trăm, bất quá hắn hình như không có ý đó, châm hết ba ngọn đèn tầng chín mươi chín liền trực tiếp nhảy xuống.
Thân thể mạnh mẽ trên không trung nhanh chóng nhưng mạnh mẽ giống như một con hùng sư trực tiếp hạ xuống trước mặt đồng bạn của hắn, bước tiến phi thường vững vàng, trong đám các cô nương người xem phát sinh các loại tiếng kinh hô, lo lắng hắn ngã xuống, đợi sau khi hắn bình yên vô sự chạm mặt đất, từng đạo ánh mắt nghiên cứu tìm tòi ái mộ liền rơi vào trên người Phó Vô Thiên.
Những nam nhân nhất thời có chút không biết tư vị.
Không phải là lớn lên đẹp một chút, võ công cũng không kém, bọn họ cũng không phải rất kém cỏi, bất quá trong lòng bọn hắn cũng rất may mắn, nam nhân nếu vô ý với danh bài đệ nhất, nói rõ bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Nghĩ vậy, các nam nhân bắt đầu xoa tay chuẩn bị ở trước mặt các cô nương ngưỡng mộ trong lòng chính mình biểu hiện thật tốt một phen.
Bên kia, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi đến nơi nhận phần thưởng.
Sau khi tiếp nhận bức họa, An Tử Nhiên như cũ cầm tờ giấy mới vừa viết xong giao cho người phụ trách trông coi đèn sơn.
Chuyện này chỉ như một cái nhấc tay, người phụ trách cũng giống lão phụ sảng khoái đáp ứng.
Hai người sau đó liền rời đi hội đèn lồng.
Chân trước mới vừa đi, nam tử nho nhã và đồng bạn của hắn chân sau đã tới rồi.
Hội đèn lồng không chỉ có trò chơi đốt đèn sơn, bởi vì gợi ý trên tờ giấy thứ ba chỉ ở trên hội đèn lồng, cho nên bọn họ còn phải đi tìm hiểu từng cái một mới được, hai người đứng ở chỗ không nhiều người lắm, chỉ là nhìn từng góc đều đầy ấp người.
“Kế tiếp phải làm sao, đi hỏi từng người?" Nam nhân hỏi nam tử nho nhã bên người.
Nam tử nho nhã nhìn bốn phía một vòng, sau cùng tập trung đoán đố đèn và đốt đèn sơn, hai loại trò chơi nhỏ này độ khó tương đối khá cao, hơn nữa cũng có tính khiêu chiến, “Trước tiên đi xem đoán đố đèn."
Đố đèn cách bọn họ gần, bất quá đương nhiên không có được đáp án, hơn nữa đố đèn cuối cùng đã bị người cầm đi.
Hai người thay đổi tuyến đường đi đốt đèn sơn, quả nhiên từ chỗ người phụ trách lấy được tin tức mong muốn, bất quá điều kiện tiên quyết cầm được tờ giấy là châm ngọn đèn cuối cùng ở tầng một trăm.
Nhiệm vụ này đối với người bình thường mà nói rất khó.
Không phải mọi người đều có thể có khinh công trác tuyệt như Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên kỳ thực cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn đưa ra nhiệm vụ cửa thứ hai rất cao, bất quá hắn cũng chưa nói không thể tìm người hỗ trợ, cho nên vẫn là lưu lại đường lui.
May mà hai người đều không phải là người thường.
Ngọn đèn cuối cùng bị nam nhân đốt, thành công lấy được phần thưởng và tờ giấy gợi ý.
Bất quá hai người cũng từ trong miệng người phụ trách nghe được chuyện của người hoàn thành ngọn đèn ở tầng chín mươi chín, cùng lão phụ nói như nhau, đúng là hai nam nhân.
Nam tử nho nhã cười a a nói: “Toàn bộ người ở tết hoa đăng sợ là chỉ có chúng ta mới có thể rãnh rỗi như vậy."
“Bất quá đối phương cũng coi như ‘làm" chúng ta kiếm được ngọn đèn ngọc lưu ly." Nam nhân nói tiếp, đèn ngọc lưu ly quả thực điều không phải thứ tốt thông thường, mặc dù hai người cũng không thiếu.
Hai người trực tiếp đi tới mục tiêu kế tiếp.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Hùng sư: con sư tử hùng dũng mãnh mẽ.
Tác giả :
Doãn Gia