Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 196: Nhân nghĩa
Trong đại lao hình bộ ồn ào, rối loạn.
Mười tên thị vệ tràn vào, tay cầm dây xích to tròng thêm vào người những tên trọng phạm, trên cửa những phòng giam khác cũng đều lần lượt thêm khóa.
Những tên lính canh ngục đứng ở một bên chưa hề nhúng tay nhưng thần sắc rất kinh ngạc.
"Đây là thế nào?"
"Đây là xem thường quản ngục chúng ta à…"
"Đây là đang đánh vào mặt Đoàn đại nhân. Sao có thể nhịn được?"
Tiếng nghị luận chưa dứt, đám thị vệ đang rối loạn cung kính chia ra hai bên, Đoàn Sơn từ ngoài cửa bước vào, chắp tay kiểm tra phòng giam một lần nữa rồi gật đầu, bên ngoài có người bước nhanh tới nói: "Tống đại nhân đến rồi."
Đoàn Sơn nói với thị vệ bên trong phòng giam: "Canh giữ cẩn thận."
Đám thị vệ đồng thanh đáp, dõi theo bước đi nhanh chóng của Đoàn Sơn. Người khiến Đoàn Sơn phải trịnh trọng nghênh tiếp như vậy, ngoại trừ hình bộ thượng thư Tống Nguyên Tống đại nhân vừa thăng chức thì cũng không còn ai khác.
Hóa ra là Tống đại nhân sắp tới, mấy cai ngục giật mình, lại vừa ngạc nhiên. Tống Nguyên thân là hình bộ thượng thư nhưng đến phòng giam thì đây là lần đầu tiên. Không phải do Tống thượng thư bận rộn công việc không để ý tới, cũng không phải chán ghét phòng giam dơ dáy đất cát bẩn thỉu mà là do phạm vi hoạt động của Tống thượng thư chỉ có vài nơi như là hoàng cung và nhà mình. Những nơi quen thuộc an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, còn nơi xa lạ hoặc người lạ, gần như Tống thượng thư không gặp vì hắn luôn luôn bị ám sát.
Mấy năm trước bị ám sát vô cùng chật vật, nhiều lần suýt nữa mất mạng, về sau tăng cường đề phòng cẩn thận, hơn nữa chức quan càng ngày càng cao, đám hộ vệ cũng càng nghiêm ngặt, mẹ già ốm đau qua đời cũng không về chịu tang… Cẩn thận đến mức làm cho người giận sôi, Đoàn Sơn thân là thuộc hạ thân cận, hiển nhiên biết rõ thói quen của Tống Nguyên, tuy phòng giam đã được canh giữ chặt chẽ nhưng làm ra dáng vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch như thế thì vẫn làm cho người ta hài lòng hơn.
Tống Nguyên cũng không đi vào phòng giam, chỉ khoanh tay lại như mấy tên ngoài cổng thành nhàn rỗi không có việc gì rồi đi vào phòng của mình.
"Ta còn không tin ngươi… Cái hình bộ này cũng giống như nhà ta, có gì mà ta phải lo lắng chứ!" Hắn khinh thường nói: "… Đồng bọn đang lẩn trốn sao? Vừa hay dụ bọn chúng ra."
Đoàn Sơn tỏ vẻ không thấy được đám thị vệ tản ra bốn phía, đây chỉ là bề ngoài, không biết chỗ tối còn bao nhiêu, lúc này hình bộ, thậm chí cả con đường hình bộ đều bị giới nghiêm, căn phòng này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.
Nếu đồng bọn của Chung Thế Tam có thể vào được, chỉ có là thần tiên.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, cách bài trí ăn mặc không giống như kiểu người xuất thân cao quý như Tần Đàm Công, với xuất thân dịch trạm cấp thấp như Tống Nguyên thì luôn duy trì tập tính như loài chuột, hắn không bận tâm đến hoàn cảnh, thậm chí càng dơ bẩn, rối loạn càng khiến hắn nhẹ nhõm.
Tống Nguyên trực tiếp ngồi xuống ghế dựa nói: "Đưa vào."
Đoàn Sơn đáp vâng rồi phân phó bên ngoài một tiếng, một chuỗi âm thanh xiềng xích vang lên, bốn thị vệ nhấc một lồng giam tiến vào. So với lồng giam cao lớn và xích sắt to lớn, nam nhân bị nhốt bên trong càng thấy nhỏ gầy không đáng chú ý.
Lồng giam chấn động khiến hắn ngẩng đầu lên, giống như rất ngạc nhiên với hoàn cảnh xung quanh.
Tống Nguyên nói: "Chung Thế Tam, ngươi có oan khuất thì cũng không thể giết người, nhưng nếu như ngươi khai ra hung thủ là ai, ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút, nếu không thì sẽ cho hình róc thịt."
Ánh mắt của hắn thoải mái, ngữ điệu tùy ý lại mang theo vài phần thân thiện, giống như người hàng xóm hay gặp ở đầu đường cuối ngõ, lời nói lại rất chân thành, đã làm ra loại chuyện này thì muốn sống là điều không thể nào.
Chung Thế Tam lắc đầu, tóc rối tung bay, ngước đôi mắt nhìn về phía Tống Nguyên nói: "Ngươi là quản lý nơi này?"
Tống Nguyên cười gật đầu: "Đúng vậy… đúng vậy, ở đây ta lớn nhất, ta quyết định, ngươi yên tâm."
Chung Thế Tam ồ một tiếng, thở dài một hơi, nói: "Ta chính là hung thủ, nói thế nào thì các ngươi cũng không chịu tin? Huyết hải thâm cừu không đội trời chung, lý do này còn chưa đủ à?"
Tống Nguyên không hề tức giận, tiếp tục gật đầu: "Tin, tin chứ, đâu nói ngươi không phải hung thủ thật sự, tất cả mọi người đều tin chuyện ngươi đã thuê sát thủ giết người báo thù cho gia tộc."
Tin ư, Chung Thế Tam nhìn hắn, giống như đang xem kỹ liệu hắn có tin hay không.
Tống Nguyên nói tiếp: "Ngươi hiểu lầm rồi, bây giờ ta đang hỏi… Kẻ chính tay giết chết Tông Chu…" Hắn đưa tay làm động tác ám sát: "Là ai?"
Chung Thế Tam nói: "Ta đã nói rồi, lục lâm hảo hán, phi tặc hiệp đạo thổ phỉ… đã đồng quy vu tận tại chỗ với Tông Chu, các ngươi cũng tận mắt thấy, sao lại không tin chứ?"
Tống Nguyên nói: "Không phải chúng ta không tin, mà chính là chứng cứ cho thấy không phải như thế." Hắn cũng thở dài, ra hiệu cho Đoàn Sơn: "Ngươi không nói rõ ràng cho hắn nghe sao?"
Đoàn Sơn nói: "Ta chỉ thẩm vấn."
Tống Nguyên lắc đầu: "Ngươi xem, ngươi làm vậy không được… Mau nói cho huynh đệ đây nghe xảy ra chuyện gì."
Đoàn Sơn đáp vâng, nói rõ những điểm đáng ngờ của những người đã nghiệm thi xác của Tông Chu.
Thần sắc Chung Thế Tam có hơi nghi ngờ một chút, nói: "Nhưng… Không phải sao? Vậy ta cũng không biết… Kỳ thật ta cũng không quen thân với bọn chúng lắm…Người nào có võ công cao một chút, thật sự ta không biết… Ta chỉ đem toàn bộ gia sản tích trữ của Chung gia ta cho bọn hắn… Bỏ tiền mua mạng mà thôi."Tống Nguyên khoanh tay tựa vào bàn, bất đắc dĩ lại thành khẩn nói: "Huynh đệ, ngươi xem, không thể trách bọn ta đã không tin ngươi… Thật sự chưa bắt được hung thủ thì không thể bàn giao được."
Tống Nguyên gật đầu: "Vậy à, dùng tiền mua mạng thì đúng là không quen thật…" Nói xong bèn đứng dậy, đi qua đi lại như đang rất phiền não: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không tra ra đươc, bàn giao thế nào đây…" Bộ dạng vô cùng lo lắng bất an sợ bị trừng phạt vì hành sự không tốt, những người nhìn thấy đều bất giác lo lắng theo, hoàn toàn quên mất tại hình bộ này, không ai có thể khiến hắn bàn giao, kể cả ở trong triều đình thì hắn cũng chỉ cần nhìn sắc mặt của một người mà thôi.
Hắn dừng bước chân lại, nhìn về phía Chung Thế Tam.
"Như vậy đi, ngươi nói rõ tình hình của đám người kia một lần nữa… Ví như lúc gặp, bao gồm những người nào, hình dáng ra sao, nói giọng gì, bao nhiêu tuổi… Không biết rõ lai lịch tên tuổi cũng không sao, chỉ cần miêu tả đại khái, chúng ta vẫn có thể dẫn người đi tìm."
Nói đến đây bèn tiến lên một bước nữa.
"Huynh đệ, ta biết ngươi là người có học, hiểu rõ lời hứa ngàn vàng, bọn chúng giết Tông Chu giúp ngươi, ngươi khai ra thì không có nhân nghĩa."
Chung Thế Tam nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi đúng là một người nhân nghĩa."
Tống Nguyên cười ha hả nói: "Chỉ là do chúng ta đều quá hiểu đạo lý này thôi."
Chung Thế Tam nói: "Nếu ngươi đã biết, còn hỏi gì nữa… Ta sẽ không nói."
Đoàn Sơn có chút tức giận tiến lên, Tống Nguyên đưa tay ngăn hắn lại, tự mình tiến lên một bước nữa, nói: "Huynh đệ, ta có cách này, ngươi xem thử thế nào…"
Chung Thế Tam nhìn về phía hắn, không có hỏi cũng không từ chối.
Tên tùy tùng đứng ở ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện không kìm được nói nhỏ: "Đoàn đại nhân dùng hình phạt để phạm nhân phải mở miệng, Tống đại nhân dùng lời nói khiến cho người ta mở miệng…"
Một tên khác thì nhỏ giọng nói: "Đều là dao giết người… Như nhau."
Im lặng chính là đồng ý, Tống Nguyên cười gật đầu nói: "Vừa rồi ngươi cũng đã nói, những người này là phi tặc thổ phỉ, tất nhiên sẽ gây hại cho bách tính, nếu như ngươi nói rõ cho ta biết về bọn chúng, ta sẽ để cho các quan địa phương tự mình tra hỏi, đợi đến khi nào có chứng cứ xác thực của việc làm hại bách tính, mới bắt giữ, như thế sẽ không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi giữ được nghĩa khí, cũng bảo đảm bách tính một phương được bình an, cái này thế nào?"
Vậy cũng được ư? Hình như Chung Thế Tam có chút kinh ngạc.
Tống Nguyên nói: "Huynh đệ, nếu ngươi là người có học thì cũng không nên chỉ vì bản thân mà để cho đám thổ phỉ kia gây hại cho bách tính? Chẳng phải Thánh nhân đã dạy bảo các ngươi như vậy ư?" Lui lại một bước: "Trong đại lao hình bộ ta có 138 loại hình phạt, Đoàn đại nhân còn có bảy vị thủ hạ cao thủ thẩm vấn, mỗi ngày một loại cũng đủ khiến ngươi nếm đủ mùi vị mà vẫn không mất mạng. Đương nhiên, cũng có thể để ngươi nay vào phòng giam, mai được chết một cách thoải mái. Người đọc sách, Tống Nguyên ta không có huyết hải thâm thù với ngươi, kẻ ngươi giết cũng không phải cha mẹ của ta, chúng ta không thù không oán, sở dĩ ta thẩm vấn ngươi, chẳng qua là để giữ lấy chén cơm ăn, điều cần nói ta cũng nói rồi, làm thế nào, tự ngươi chọn đi."
Nói xong bèn phất tay áo quay người.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tiếng xích sắt vang lên, cùng với một giọng khàn khàn: "Nhiều lắm, họng ta không khoẻ… Nói nhiều mệt rồi… Ngươi đem cho ta giấy bút, ta viết…"
Tống Nguyên vỗ tay quay người, đến gần Chung Thế Tam, đưa tay vỗ vào bả vai của hắn, nói: "Vậy mới đúng chứ…"
Thị vệ bốn phía có chút khẩn trương tiến lên che chở, Tống Nguyên nhìn Chung Thế Tam bị mình vỗ cho một cái gần như ngã xuống, cũng cảm nhận được cánh tay gầy như que củi kia… Người đọc sách mà, lắc đầu nói: "Người đâu, cởi trói cho hắn…"
Thị vệ chần chờ hô đại nhân.
Tống Nguyên xua tay đi ra nói: "Không cởi trói thì viết chữ như thế? Đừng đối xử với người đọc sách như thế."
Đoàn Sơn cũng gật đầu với thị vệ, từ lúc sa lưới đến nay Chung Thế Tam luôn bị bọn họ khống chế, căn bản cũng không có uy hiếp, móng tay trên người cũng đều không mọc dài ra.
Tiếng dây xích trong phòng vang lên lạch cạch, Tống Nguyên đứng ở cửa nhìn đám thị vệ bận rộn, Đoàn Sơn đến gần hạ giọng nói: "Không biết hắn miêu tả có thể nhìn ra có phải đám người Ngũ Đố quân hay không."
Tống Nguyên nói: "Đặc điểm của đám người ấy chúng ta đều thuộc lòng, nếu như bọn chúng làm, chỉ cần từng tiếp xúc với Chung Thế Tam thì đều sẽ để lại dấu vết ấn tượng… Chúng ta cũng không định thông qua Chung Thế Tam để bắt bọn chúng, chỉ là xác nhận một chút mà thôi."
Đoàn Sơn gật đầu, lại nói: "Viết xong thì động thủ sao?" Cái gọi là chết thoải mái ấy.
Tống Nguyên vuốt ria mép, nói: "Đương nhiên không, ta cũng chẳng phải người đọc sách, nói nhân nghĩa làm gì."
Mười tên thị vệ tràn vào, tay cầm dây xích to tròng thêm vào người những tên trọng phạm, trên cửa những phòng giam khác cũng đều lần lượt thêm khóa.
Những tên lính canh ngục đứng ở một bên chưa hề nhúng tay nhưng thần sắc rất kinh ngạc.
"Đây là thế nào?"
"Đây là xem thường quản ngục chúng ta à…"
"Đây là đang đánh vào mặt Đoàn đại nhân. Sao có thể nhịn được?"
Tiếng nghị luận chưa dứt, đám thị vệ đang rối loạn cung kính chia ra hai bên, Đoàn Sơn từ ngoài cửa bước vào, chắp tay kiểm tra phòng giam một lần nữa rồi gật đầu, bên ngoài có người bước nhanh tới nói: "Tống đại nhân đến rồi."
Đoàn Sơn nói với thị vệ bên trong phòng giam: "Canh giữ cẩn thận."
Đám thị vệ đồng thanh đáp, dõi theo bước đi nhanh chóng của Đoàn Sơn. Người khiến Đoàn Sơn phải trịnh trọng nghênh tiếp như vậy, ngoại trừ hình bộ thượng thư Tống Nguyên Tống đại nhân vừa thăng chức thì cũng không còn ai khác.
Hóa ra là Tống đại nhân sắp tới, mấy cai ngục giật mình, lại vừa ngạc nhiên. Tống Nguyên thân là hình bộ thượng thư nhưng đến phòng giam thì đây là lần đầu tiên. Không phải do Tống thượng thư bận rộn công việc không để ý tới, cũng không phải chán ghét phòng giam dơ dáy đất cát bẩn thỉu mà là do phạm vi hoạt động của Tống thượng thư chỉ có vài nơi như là hoàng cung và nhà mình. Những nơi quen thuộc an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, còn nơi xa lạ hoặc người lạ, gần như Tống thượng thư không gặp vì hắn luôn luôn bị ám sát.
Mấy năm trước bị ám sát vô cùng chật vật, nhiều lần suýt nữa mất mạng, về sau tăng cường đề phòng cẩn thận, hơn nữa chức quan càng ngày càng cao, đám hộ vệ cũng càng nghiêm ngặt, mẹ già ốm đau qua đời cũng không về chịu tang… Cẩn thận đến mức làm cho người giận sôi, Đoàn Sơn thân là thuộc hạ thân cận, hiển nhiên biết rõ thói quen của Tống Nguyên, tuy phòng giam đã được canh giữ chặt chẽ nhưng làm ra dáng vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch như thế thì vẫn làm cho người ta hài lòng hơn.
Tống Nguyên cũng không đi vào phòng giam, chỉ khoanh tay lại như mấy tên ngoài cổng thành nhàn rỗi không có việc gì rồi đi vào phòng của mình.
"Ta còn không tin ngươi… Cái hình bộ này cũng giống như nhà ta, có gì mà ta phải lo lắng chứ!" Hắn khinh thường nói: "… Đồng bọn đang lẩn trốn sao? Vừa hay dụ bọn chúng ra."
Đoàn Sơn tỏ vẻ không thấy được đám thị vệ tản ra bốn phía, đây chỉ là bề ngoài, không biết chỗ tối còn bao nhiêu, lúc này hình bộ, thậm chí cả con đường hình bộ đều bị giới nghiêm, căn phòng này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.
Nếu đồng bọn của Chung Thế Tam có thể vào được, chỉ có là thần tiên.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, cách bài trí ăn mặc không giống như kiểu người xuất thân cao quý như Tần Đàm Công, với xuất thân dịch trạm cấp thấp như Tống Nguyên thì luôn duy trì tập tính như loài chuột, hắn không bận tâm đến hoàn cảnh, thậm chí càng dơ bẩn, rối loạn càng khiến hắn nhẹ nhõm.
Tống Nguyên trực tiếp ngồi xuống ghế dựa nói: "Đưa vào."
Đoàn Sơn đáp vâng rồi phân phó bên ngoài một tiếng, một chuỗi âm thanh xiềng xích vang lên, bốn thị vệ nhấc một lồng giam tiến vào. So với lồng giam cao lớn và xích sắt to lớn, nam nhân bị nhốt bên trong càng thấy nhỏ gầy không đáng chú ý.
Lồng giam chấn động khiến hắn ngẩng đầu lên, giống như rất ngạc nhiên với hoàn cảnh xung quanh.
Tống Nguyên nói: "Chung Thế Tam, ngươi có oan khuất thì cũng không thể giết người, nhưng nếu như ngươi khai ra hung thủ là ai, ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút, nếu không thì sẽ cho hình róc thịt."
Ánh mắt của hắn thoải mái, ngữ điệu tùy ý lại mang theo vài phần thân thiện, giống như người hàng xóm hay gặp ở đầu đường cuối ngõ, lời nói lại rất chân thành, đã làm ra loại chuyện này thì muốn sống là điều không thể nào.
Chung Thế Tam lắc đầu, tóc rối tung bay, ngước đôi mắt nhìn về phía Tống Nguyên nói: "Ngươi là quản lý nơi này?"
Tống Nguyên cười gật đầu: "Đúng vậy… đúng vậy, ở đây ta lớn nhất, ta quyết định, ngươi yên tâm."
Chung Thế Tam ồ một tiếng, thở dài một hơi, nói: "Ta chính là hung thủ, nói thế nào thì các ngươi cũng không chịu tin? Huyết hải thâm cừu không đội trời chung, lý do này còn chưa đủ à?"
Tống Nguyên không hề tức giận, tiếp tục gật đầu: "Tin, tin chứ, đâu nói ngươi không phải hung thủ thật sự, tất cả mọi người đều tin chuyện ngươi đã thuê sát thủ giết người báo thù cho gia tộc."
Tin ư, Chung Thế Tam nhìn hắn, giống như đang xem kỹ liệu hắn có tin hay không.
Tống Nguyên nói tiếp: "Ngươi hiểu lầm rồi, bây giờ ta đang hỏi… Kẻ chính tay giết chết Tông Chu…" Hắn đưa tay làm động tác ám sát: "Là ai?"
Chung Thế Tam nói: "Ta đã nói rồi, lục lâm hảo hán, phi tặc hiệp đạo thổ phỉ… đã đồng quy vu tận tại chỗ với Tông Chu, các ngươi cũng tận mắt thấy, sao lại không tin chứ?"
Tống Nguyên nói: "Không phải chúng ta không tin, mà chính là chứng cứ cho thấy không phải như thế." Hắn cũng thở dài, ra hiệu cho Đoàn Sơn: "Ngươi không nói rõ ràng cho hắn nghe sao?"
Đoàn Sơn nói: "Ta chỉ thẩm vấn."
Tống Nguyên lắc đầu: "Ngươi xem, ngươi làm vậy không được… Mau nói cho huynh đệ đây nghe xảy ra chuyện gì."
Đoàn Sơn đáp vâng, nói rõ những điểm đáng ngờ của những người đã nghiệm thi xác của Tông Chu.
Thần sắc Chung Thế Tam có hơi nghi ngờ một chút, nói: "Nhưng… Không phải sao? Vậy ta cũng không biết… Kỳ thật ta cũng không quen thân với bọn chúng lắm…Người nào có võ công cao một chút, thật sự ta không biết… Ta chỉ đem toàn bộ gia sản tích trữ của Chung gia ta cho bọn hắn… Bỏ tiền mua mạng mà thôi."Tống Nguyên khoanh tay tựa vào bàn, bất đắc dĩ lại thành khẩn nói: "Huynh đệ, ngươi xem, không thể trách bọn ta đã không tin ngươi… Thật sự chưa bắt được hung thủ thì không thể bàn giao được."
Tống Nguyên gật đầu: "Vậy à, dùng tiền mua mạng thì đúng là không quen thật…" Nói xong bèn đứng dậy, đi qua đi lại như đang rất phiền não: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không tra ra đươc, bàn giao thế nào đây…" Bộ dạng vô cùng lo lắng bất an sợ bị trừng phạt vì hành sự không tốt, những người nhìn thấy đều bất giác lo lắng theo, hoàn toàn quên mất tại hình bộ này, không ai có thể khiến hắn bàn giao, kể cả ở trong triều đình thì hắn cũng chỉ cần nhìn sắc mặt của một người mà thôi.
Hắn dừng bước chân lại, nhìn về phía Chung Thế Tam.
"Như vậy đi, ngươi nói rõ tình hình của đám người kia một lần nữa… Ví như lúc gặp, bao gồm những người nào, hình dáng ra sao, nói giọng gì, bao nhiêu tuổi… Không biết rõ lai lịch tên tuổi cũng không sao, chỉ cần miêu tả đại khái, chúng ta vẫn có thể dẫn người đi tìm."
Nói đến đây bèn tiến lên một bước nữa.
"Huynh đệ, ta biết ngươi là người có học, hiểu rõ lời hứa ngàn vàng, bọn chúng giết Tông Chu giúp ngươi, ngươi khai ra thì không có nhân nghĩa."
Chung Thế Tam nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi đúng là một người nhân nghĩa."
Tống Nguyên cười ha hả nói: "Chỉ là do chúng ta đều quá hiểu đạo lý này thôi."
Chung Thế Tam nói: "Nếu ngươi đã biết, còn hỏi gì nữa… Ta sẽ không nói."
Đoàn Sơn có chút tức giận tiến lên, Tống Nguyên đưa tay ngăn hắn lại, tự mình tiến lên một bước nữa, nói: "Huynh đệ, ta có cách này, ngươi xem thử thế nào…"
Chung Thế Tam nhìn về phía hắn, không có hỏi cũng không từ chối.
Tên tùy tùng đứng ở ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện không kìm được nói nhỏ: "Đoàn đại nhân dùng hình phạt để phạm nhân phải mở miệng, Tống đại nhân dùng lời nói khiến cho người ta mở miệng…"
Một tên khác thì nhỏ giọng nói: "Đều là dao giết người… Như nhau."
Im lặng chính là đồng ý, Tống Nguyên cười gật đầu nói: "Vừa rồi ngươi cũng đã nói, những người này là phi tặc thổ phỉ, tất nhiên sẽ gây hại cho bách tính, nếu như ngươi nói rõ cho ta biết về bọn chúng, ta sẽ để cho các quan địa phương tự mình tra hỏi, đợi đến khi nào có chứng cứ xác thực của việc làm hại bách tính, mới bắt giữ, như thế sẽ không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi giữ được nghĩa khí, cũng bảo đảm bách tính một phương được bình an, cái này thế nào?"
Vậy cũng được ư? Hình như Chung Thế Tam có chút kinh ngạc.
Tống Nguyên nói: "Huynh đệ, nếu ngươi là người có học thì cũng không nên chỉ vì bản thân mà để cho đám thổ phỉ kia gây hại cho bách tính? Chẳng phải Thánh nhân đã dạy bảo các ngươi như vậy ư?" Lui lại một bước: "Trong đại lao hình bộ ta có 138 loại hình phạt, Đoàn đại nhân còn có bảy vị thủ hạ cao thủ thẩm vấn, mỗi ngày một loại cũng đủ khiến ngươi nếm đủ mùi vị mà vẫn không mất mạng. Đương nhiên, cũng có thể để ngươi nay vào phòng giam, mai được chết một cách thoải mái. Người đọc sách, Tống Nguyên ta không có huyết hải thâm thù với ngươi, kẻ ngươi giết cũng không phải cha mẹ của ta, chúng ta không thù không oán, sở dĩ ta thẩm vấn ngươi, chẳng qua là để giữ lấy chén cơm ăn, điều cần nói ta cũng nói rồi, làm thế nào, tự ngươi chọn đi."
Nói xong bèn phất tay áo quay người.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tiếng xích sắt vang lên, cùng với một giọng khàn khàn: "Nhiều lắm, họng ta không khoẻ… Nói nhiều mệt rồi… Ngươi đem cho ta giấy bút, ta viết…"
Tống Nguyên vỗ tay quay người, đến gần Chung Thế Tam, đưa tay vỗ vào bả vai của hắn, nói: "Vậy mới đúng chứ…"
Thị vệ bốn phía có chút khẩn trương tiến lên che chở, Tống Nguyên nhìn Chung Thế Tam bị mình vỗ cho một cái gần như ngã xuống, cũng cảm nhận được cánh tay gầy như que củi kia… Người đọc sách mà, lắc đầu nói: "Người đâu, cởi trói cho hắn…"
Thị vệ chần chờ hô đại nhân.
Tống Nguyên xua tay đi ra nói: "Không cởi trói thì viết chữ như thế? Đừng đối xử với người đọc sách như thế."
Đoàn Sơn cũng gật đầu với thị vệ, từ lúc sa lưới đến nay Chung Thế Tam luôn bị bọn họ khống chế, căn bản cũng không có uy hiếp, móng tay trên người cũng đều không mọc dài ra.
Tiếng dây xích trong phòng vang lên lạch cạch, Tống Nguyên đứng ở cửa nhìn đám thị vệ bận rộn, Đoàn Sơn đến gần hạ giọng nói: "Không biết hắn miêu tả có thể nhìn ra có phải đám người Ngũ Đố quân hay không."
Tống Nguyên nói: "Đặc điểm của đám người ấy chúng ta đều thuộc lòng, nếu như bọn chúng làm, chỉ cần từng tiếp xúc với Chung Thế Tam thì đều sẽ để lại dấu vết ấn tượng… Chúng ta cũng không định thông qua Chung Thế Tam để bắt bọn chúng, chỉ là xác nhận một chút mà thôi."
Đoàn Sơn gật đầu, lại nói: "Viết xong thì động thủ sao?" Cái gọi là chết thoải mái ấy.
Tống Nguyên vuốt ria mép, nói: "Đương nhiên không, ta cũng chẳng phải người đọc sách, nói nhân nghĩa làm gì."
Tác giả :
Hi Hành