Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 116: Quyết định
Gã sai vặt đã rời đi, Vương Ngọc Tiên bị các kỹ nữ vây quanh hỏi thăm, đối với cấp bậc thanh lâu như Lục Ý lâu, nhóm nữ kỹ sắc nghệ song tuyệt phần lớn bán nghệ không bán thân, hát múa biểu diễn nhạc là kỹ nghệ cần thiết nhất, các ca khúc hát nhiều nhất đều là thơ từ.
Đương nhiên cũng không phải thơ gì cũng sẽ hát, hát những tác phẩm cổ nhân ai cũng thích. Đương nhiên đám tài tử nổi danh trong thành Trường An làm thơ từ hay thì các nàng cũng sẽ hát, có thể hát tốt những thơ từ của tài tử này, cũng có giúp đỡ với danh tiếng của các nàng.
"Là thiếu gia Bùi gia?"
"Vị Yên Tử thiếu gia kia sao? Thơ từ thư họa hay, mười bảy tuổi đã là tiểu tú tài ba năm liên tiếp sao?"
"Là thơ hắn làm ư?"
"… Tiết Thanh? Tiết Thanh là ai?"
"… Đây là thơ gì? Trăng sáng có tự bao giờ…"
"… Ui da, mấy đứa móng nhọn đừng kéo loạn." Vương Ngọc Tiên giận trách, lấy lại quyển trục trong tay: "Mặc kệ nó là thơ từ gì, đây cũng không phải chuyện thơ từ, là cơ hội để các ngươi nổi danh… Yên Tử thiếu gia bỏ ra nghìn vàng yêu cầu hát diễn… Ai có thể được Yên Tử thiếu gia chọn trúng, khẳng định sẽ nhận được sự trợ giúp của Bùi gia… Đợi lúc chọn hoa khôi dù không được hoa khôi nhưng trúng tuyển mười vị trí đầu là không thành vấn đề."
Đối với gái lầu xanh, danh tiếng địa vị cũng là vận mệnh của các nàng, đám nữ tử càng hỏi thăm đông đảo.
"… Thơ này ta sẽ để cho người phổ nhạc biên múa, bây giờ đã giữa tháng bảy, tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tuy Yên Tử thiếu gia đưa thơ từ đến Lục Ý lâu chúng ta nhưng khi tin tức truyền ra, khẳng định cũng phải xảy ra tranh chấp với những thanh lâu khác…" Vương Ngọc Tiên chống nạnh nói: "Nói sao các ngươi cũng không thể để bị mất mặt, cuối cùng để những cô nương nhà khác chiếm được nghìn vàng."
Đám nữ tử dịu dàng đáp vâng, cười đùa hi hi ha ha.
Vì việc liên quan tới thanh danh Lục Ý lâu, Vương Ngọc Tiên cố ý chọn những cô nương đang nổi tiếng ra căn dặn riêng… Hy vọng cũng đặt trên người các nàng.
"Đầu tiên phải biết sở thích của Yên Tử thiếu gia..."
"Yên Tử thiếu gia này rất ít bước chân tới thanh lâu…"
"Nghe nói Yên Tử thiếu gia giống như hoa như chim… Thường cưỡi lừa vào núi rừng… Cũng là một thiếu niên cực kỳ quái gở…"
Các nàng líu ríu thảo luận, các kỹ nữ khác cũng nóng lòng chuẩn bị nịnh nọt các nhạc công, dù không thể đoạt giải nhất thì có thể lộ diện bao nhiêu, nhận được chút nhân khí cũng là điều cực tốt.
"Xuân Hiểu, ngươi và Giang cầm sư có quan hệ tốt, hãy để nàng giúp ngươi." Có người đụng đụng Xuân Hiểu nói.
Xuân Hiểu đứng bên cây cột có vẻ như thất thần, bị đụng chạm liền lấy lại tinh thần.
"Ngươi ấy, luôn luôn nửa đỏ nửa không đỏ, cuối cùng chỉ thiếu một cơ hội nhỏ, nếu như có thể có được sự trợ giúp của Bùi gia, tất nhiên có thể trở nên nổi bật." Cô nương kia nói nhỏ với nàng.
Xuân Hiểu gật đầu, nắm tay của nữ tử kia nói: "Cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở, tất nhiên ta phải đi thử một lần… Ta sẽ đi chuẩn bị chút lễ vật mang tới cho Giang cầm sư." Nói xong rời đi.
Tiểu tỳ của nàng đuổi theo, nói nhỏ: "Xuân Hiểu tỷ tỷ thật sự qua tìm Giang cầm sư ư?"
Xuân Hiểu nói: "Tính tình Giang cầm sư tốt nhưng cái tốt này cũng không dễ… Có thể tốt với ta cũng có thể tốt với người khác, tìm nàng sợ là không được."
Vẻ mặt tiểu tỳ buồn thiu nói: "Vậy làm như thế nào cho phải." Đi theo cô nương nổi danh, đương nhiên tiểu tỳ cũng phải tài trí hơn người.
Xuân Hiểu nắm tay ánh mắt chớp động, nói: "Thật ra là có người quan trọng."
Tiểu tỳ ủ rũ mặt mày nói: "Yên Tử thiếu gia ư… Đó là tất nhiên, thế nhưng rõ ràng là chúng ta không gặp được…"
Xuân Hiểu cười ha ha một tiếng, nói: "Không phải hắn, là người ta biết…" Ừ là quen biết, dù sao cũng coi như nàng quen biết: "Có lẽ lần này cơ hội của ta đã đến."
……
Một trận vó ngựa vang rền làm xáo trộn nhóm dân chúng đang tụ tập bàn tán trên đường lần nữa, mọi người nhìn thấy một đoàn người khí thế hung hăng đi qua, dẫn đầu là Quách đại lão gia, vẻ mặt so với lúc trước còn phẫn nộ hơn.Truyện được cập nh-ật nhanh nhất t-ại i-read.vn-"Bị khước từ rồi chứ gì… Liễu gia là nhà nào cơ chứ…"
"Tiểu hài tử đánh nhau, người lớn lại đi làm loạn theo, đương nhiên không dễ nhìn…"
Mãi đến khi về đến nhà, bên tai Quách Hoài Xuân như vẫn còn nghe tiếng cười mỉa trong lòng của đại lão gia Liễu gia và sự chỉ trỏ giễu cợt trên đường của dân chúng, hắn đưa tay đập mạnh lên bàn, nói: "Tức chết ta rồi."
Tiết mẫu Thôi thị ngồi ở một bên giương mắt nhìn, giọng khàn khàn bất lực nói: "Không được lớn tiếng như vậy, làm ầm ĩ đến Thanh Tử."
Quách Hoài Xuân lập tức khoanh tay đáp ừ, mắt nhìn vào phía trong, thần sắc căm giận nói: "… Nhất định phải để Liễu gia nhận chút giáo huấn… Là ta không có năng lực…"
Thôi thị cười một tiếng, cười có chút đắng chát, nói: "Là chúng ta không có năng lực… Rõ ràng làm chuyện quang minh chính đại, nhiều năm như vậy lại ẩn núp như là chuột qua đường… Còn để công chúa điện hạ chịu sự khinh bỉ như thế…"
Quách Hoài Xuân nói: "Đại nhân không nên nói như vậy… Những kẻ đang ở trên cao đó cả đám đều vi phạm lẽ thường, thần phục dưới gối kẻ gian… Các người có thể cứu điện hạ ra che chở cho tánh mạng người đã không dễ dàng…"
Thôi thị nói: "Lúc trước chúng ta có khoảng trăm người hộ giá, bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi người… Vì che giấu hành tung, đám Đốc đại nhân còn lấy thân thể dụ địch, không biết lúc gặp lại còn lại mấy người… Có lẽ… Sẽ không còn gặp lại được…" Nói đến đây lại cười một tiếng: "Nhưng cũng không uổng phí công lao, đã nhận được sự tín nhiệm đám Thanh Hà tiên sinh cùng với những vị trọng thần. So với những kẻ võ phu như chúng ta, bọn họ càng có được sự tín nhiệm ở khắp thiên hạ, dù không có ta ở đây, tương lai điện hạ cũng có thể lên ngôi hoàng đế."
Quách Hoài Xuân giật mình nói: "Đại nhân, người muốn làm gì?"
Thôi thị nói: "Chúng ta dự định diệt cả nhà Liễu gia."
Nghe người đàn bà sắc mặt tiều tụy, bờ môi khô nứt, bộ dạng bệnh tật nói ra câu nói này, Quách Hoài Xuân tái mặt, nói: "Đại nhân nên cân nhắc."
Sự tái mặt này không phải cảm thấy phụ nhân này bị điên nên nói lời mạnh miệng, hơn nữa lời nói cũng không phải chất vấn, mà chính là khuyên can, hiển nhiên hắn thừa nhận vì phụ nhân này có thể làm được.
"Nếu làm như vậy các ngươi cũng sẽ bại lộ… " Quách Hoài Xuân nói tiếp: "Lúc này không phải thời điểm mấu chốt…"
Thôi thị nói: "Chúng ta sẽ không bại lộ, người chết sẽ không bại lộ… Chúng ta sẽ đồng quy vu tận với bọn họ."
Quách Hoài Xuân ngạc nhiên, lại gọi đại nhân.
Thôi thị đưa tay ngăn hắn lại, nói: "Thanh Hà tiên sinh nói đúng, đi theo những võ phu chúng ta, nuôi nàng trong phố chợ, với thân phận này nàng sẽ vĩnh viễn bị người xem thường, có thể bị bắt nạt tùy lúc… Vì vậy để nàng đi theo Thanh Hà tiên sinh, làm đệ tử của Thanh Hà tiên sinh thì thân phận càng cao và càng tốt hơn, chỉ có thân phận mới có thể giúp cho điện hạ có được tôn kính."
Quách Hoài Xuân muốn nói gì đó nhưng trong viện đã vang lên tiếng la của Noãn Noãn.
"Thiếu gia tỉnh rồi."
Quách Hoài Xuân chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Thôi thị trước mắt đã nhanh chân đi đến cửa, thật giống như người có khinh công. Trong khi đó hắn biết nàng một chút võ công cũng đều không có… Nhưng nàng giết người không phải dựa vào võ công.
Chạy nhanh như vậy, chỉ có thể gọi là thần công từ mẫu… Cuối cùng cũng là một tay nàng đã nuôi nấng hài tử này.
Ánh mắt Quách Hoài Xuân chua chát, cũng vội đi theo ra ngoài, trong phòng Tiết Thanh cũng đã truyền đến tiếng vui phát khóc của Thôi thị.
"Thanh Tử, con đã tỉnh, có đau lắm hay không muốn ăn gì không? Mẹ ở đây con đừng sợ…"
Đương nhiên cũng không phải thơ gì cũng sẽ hát, hát những tác phẩm cổ nhân ai cũng thích. Đương nhiên đám tài tử nổi danh trong thành Trường An làm thơ từ hay thì các nàng cũng sẽ hát, có thể hát tốt những thơ từ của tài tử này, cũng có giúp đỡ với danh tiếng của các nàng.
"Là thiếu gia Bùi gia?"
"Vị Yên Tử thiếu gia kia sao? Thơ từ thư họa hay, mười bảy tuổi đã là tiểu tú tài ba năm liên tiếp sao?"
"Là thơ hắn làm ư?"
"… Tiết Thanh? Tiết Thanh là ai?"
"… Đây là thơ gì? Trăng sáng có tự bao giờ…"
"… Ui da, mấy đứa móng nhọn đừng kéo loạn." Vương Ngọc Tiên giận trách, lấy lại quyển trục trong tay: "Mặc kệ nó là thơ từ gì, đây cũng không phải chuyện thơ từ, là cơ hội để các ngươi nổi danh… Yên Tử thiếu gia bỏ ra nghìn vàng yêu cầu hát diễn… Ai có thể được Yên Tử thiếu gia chọn trúng, khẳng định sẽ nhận được sự trợ giúp của Bùi gia… Đợi lúc chọn hoa khôi dù không được hoa khôi nhưng trúng tuyển mười vị trí đầu là không thành vấn đề."
Đối với gái lầu xanh, danh tiếng địa vị cũng là vận mệnh của các nàng, đám nữ tử càng hỏi thăm đông đảo.
"… Thơ này ta sẽ để cho người phổ nhạc biên múa, bây giờ đã giữa tháng bảy, tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tuy Yên Tử thiếu gia đưa thơ từ đến Lục Ý lâu chúng ta nhưng khi tin tức truyền ra, khẳng định cũng phải xảy ra tranh chấp với những thanh lâu khác…" Vương Ngọc Tiên chống nạnh nói: "Nói sao các ngươi cũng không thể để bị mất mặt, cuối cùng để những cô nương nhà khác chiếm được nghìn vàng."
Đám nữ tử dịu dàng đáp vâng, cười đùa hi hi ha ha.
Vì việc liên quan tới thanh danh Lục Ý lâu, Vương Ngọc Tiên cố ý chọn những cô nương đang nổi tiếng ra căn dặn riêng… Hy vọng cũng đặt trên người các nàng.
"Đầu tiên phải biết sở thích của Yên Tử thiếu gia..."
"Yên Tử thiếu gia này rất ít bước chân tới thanh lâu…"
"Nghe nói Yên Tử thiếu gia giống như hoa như chim… Thường cưỡi lừa vào núi rừng… Cũng là một thiếu niên cực kỳ quái gở…"
Các nàng líu ríu thảo luận, các kỹ nữ khác cũng nóng lòng chuẩn bị nịnh nọt các nhạc công, dù không thể đoạt giải nhất thì có thể lộ diện bao nhiêu, nhận được chút nhân khí cũng là điều cực tốt.
"Xuân Hiểu, ngươi và Giang cầm sư có quan hệ tốt, hãy để nàng giúp ngươi." Có người đụng đụng Xuân Hiểu nói.
Xuân Hiểu đứng bên cây cột có vẻ như thất thần, bị đụng chạm liền lấy lại tinh thần.
"Ngươi ấy, luôn luôn nửa đỏ nửa không đỏ, cuối cùng chỉ thiếu một cơ hội nhỏ, nếu như có thể có được sự trợ giúp của Bùi gia, tất nhiên có thể trở nên nổi bật." Cô nương kia nói nhỏ với nàng.
Xuân Hiểu gật đầu, nắm tay của nữ tử kia nói: "Cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở, tất nhiên ta phải đi thử một lần… Ta sẽ đi chuẩn bị chút lễ vật mang tới cho Giang cầm sư." Nói xong rời đi.
Tiểu tỳ của nàng đuổi theo, nói nhỏ: "Xuân Hiểu tỷ tỷ thật sự qua tìm Giang cầm sư ư?"
Xuân Hiểu nói: "Tính tình Giang cầm sư tốt nhưng cái tốt này cũng không dễ… Có thể tốt với ta cũng có thể tốt với người khác, tìm nàng sợ là không được."
Vẻ mặt tiểu tỳ buồn thiu nói: "Vậy làm như thế nào cho phải." Đi theo cô nương nổi danh, đương nhiên tiểu tỳ cũng phải tài trí hơn người.
Xuân Hiểu nắm tay ánh mắt chớp động, nói: "Thật ra là có người quan trọng."
Tiểu tỳ ủ rũ mặt mày nói: "Yên Tử thiếu gia ư… Đó là tất nhiên, thế nhưng rõ ràng là chúng ta không gặp được…"
Xuân Hiểu cười ha ha một tiếng, nói: "Không phải hắn, là người ta biết…" Ừ là quen biết, dù sao cũng coi như nàng quen biết: "Có lẽ lần này cơ hội của ta đã đến."
……
Một trận vó ngựa vang rền làm xáo trộn nhóm dân chúng đang tụ tập bàn tán trên đường lần nữa, mọi người nhìn thấy một đoàn người khí thế hung hăng đi qua, dẫn đầu là Quách đại lão gia, vẻ mặt so với lúc trước còn phẫn nộ hơn.Truyện được cập nh-ật nhanh nhất t-ại i-read.vn-"Bị khước từ rồi chứ gì… Liễu gia là nhà nào cơ chứ…"
"Tiểu hài tử đánh nhau, người lớn lại đi làm loạn theo, đương nhiên không dễ nhìn…"
Mãi đến khi về đến nhà, bên tai Quách Hoài Xuân như vẫn còn nghe tiếng cười mỉa trong lòng của đại lão gia Liễu gia và sự chỉ trỏ giễu cợt trên đường của dân chúng, hắn đưa tay đập mạnh lên bàn, nói: "Tức chết ta rồi."
Tiết mẫu Thôi thị ngồi ở một bên giương mắt nhìn, giọng khàn khàn bất lực nói: "Không được lớn tiếng như vậy, làm ầm ĩ đến Thanh Tử."
Quách Hoài Xuân lập tức khoanh tay đáp ừ, mắt nhìn vào phía trong, thần sắc căm giận nói: "… Nhất định phải để Liễu gia nhận chút giáo huấn… Là ta không có năng lực…"
Thôi thị cười một tiếng, cười có chút đắng chát, nói: "Là chúng ta không có năng lực… Rõ ràng làm chuyện quang minh chính đại, nhiều năm như vậy lại ẩn núp như là chuột qua đường… Còn để công chúa điện hạ chịu sự khinh bỉ như thế…"
Quách Hoài Xuân nói: "Đại nhân không nên nói như vậy… Những kẻ đang ở trên cao đó cả đám đều vi phạm lẽ thường, thần phục dưới gối kẻ gian… Các người có thể cứu điện hạ ra che chở cho tánh mạng người đã không dễ dàng…"
Thôi thị nói: "Lúc trước chúng ta có khoảng trăm người hộ giá, bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi người… Vì che giấu hành tung, đám Đốc đại nhân còn lấy thân thể dụ địch, không biết lúc gặp lại còn lại mấy người… Có lẽ… Sẽ không còn gặp lại được…" Nói đến đây lại cười một tiếng: "Nhưng cũng không uổng phí công lao, đã nhận được sự tín nhiệm đám Thanh Hà tiên sinh cùng với những vị trọng thần. So với những kẻ võ phu như chúng ta, bọn họ càng có được sự tín nhiệm ở khắp thiên hạ, dù không có ta ở đây, tương lai điện hạ cũng có thể lên ngôi hoàng đế."
Quách Hoài Xuân giật mình nói: "Đại nhân, người muốn làm gì?"
Thôi thị nói: "Chúng ta dự định diệt cả nhà Liễu gia."
Nghe người đàn bà sắc mặt tiều tụy, bờ môi khô nứt, bộ dạng bệnh tật nói ra câu nói này, Quách Hoài Xuân tái mặt, nói: "Đại nhân nên cân nhắc."
Sự tái mặt này không phải cảm thấy phụ nhân này bị điên nên nói lời mạnh miệng, hơn nữa lời nói cũng không phải chất vấn, mà chính là khuyên can, hiển nhiên hắn thừa nhận vì phụ nhân này có thể làm được.
"Nếu làm như vậy các ngươi cũng sẽ bại lộ… " Quách Hoài Xuân nói tiếp: "Lúc này không phải thời điểm mấu chốt…"
Thôi thị nói: "Chúng ta sẽ không bại lộ, người chết sẽ không bại lộ… Chúng ta sẽ đồng quy vu tận với bọn họ."
Quách Hoài Xuân ngạc nhiên, lại gọi đại nhân.
Thôi thị đưa tay ngăn hắn lại, nói: "Thanh Hà tiên sinh nói đúng, đi theo những võ phu chúng ta, nuôi nàng trong phố chợ, với thân phận này nàng sẽ vĩnh viễn bị người xem thường, có thể bị bắt nạt tùy lúc… Vì vậy để nàng đi theo Thanh Hà tiên sinh, làm đệ tử của Thanh Hà tiên sinh thì thân phận càng cao và càng tốt hơn, chỉ có thân phận mới có thể giúp cho điện hạ có được tôn kính."
Quách Hoài Xuân muốn nói gì đó nhưng trong viện đã vang lên tiếng la của Noãn Noãn.
"Thiếu gia tỉnh rồi."
Quách Hoài Xuân chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Thôi thị trước mắt đã nhanh chân đi đến cửa, thật giống như người có khinh công. Trong khi đó hắn biết nàng một chút võ công cũng đều không có… Nhưng nàng giết người không phải dựa vào võ công.
Chạy nhanh như vậy, chỉ có thể gọi là thần công từ mẫu… Cuối cùng cũng là một tay nàng đã nuôi nấng hài tử này.
Ánh mắt Quách Hoài Xuân chua chát, cũng vội đi theo ra ngoài, trong phòng Tiết Thanh cũng đã truyền đến tiếng vui phát khóc của Thôi thị.
"Thanh Tử, con đã tỉnh, có đau lắm hay không muốn ăn gì không? Mẹ ở đây con đừng sợ…"
Tác giả :
Hi Hành