Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 4 - Chương 123: Hành lộ nan

Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 123: Hành lộ nan

Vị quan viên Tần quốc kia là một nữ tử, tinh thần phấn chấn, ánh mắt rực rỡ, có vẻ đẹp rất tự nhiên.

Nàng nói một câu đã có thể đem hết thảy quan viên Tần quốc, đặc biệt là vài tên Thương Châu cựu nhân kia đuổi ra khỏi điện, địa vị ở Hàm Dương tự nhiên cực cao, hơn nữa cùng Đồng Nhan có giao tình.

Nói như vậy đã xác định rõ thân phận của nàng, đương nhiên nàng cũng không muốn ở trước mặt Tỉnh Cửu ẩn giấu chính mình là ai, nếu không nàng hà tất phải mạo hiểm tới nơi này.

Nhìn từ Trác Như Tuế từ phía sau cây trụ đi ra, Bạch Tảo hơi nghiêng đầu, có chút không rõ hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

Trác Như Tuế hờ hững nói: "Hiện tại chuyện gì đều không thể làm được."

Nàng nghĩ tới lời của Trác Như Tuế, mơ hồ đoán được gì đó, có chút không dám tin nhìn về phía Tỉnh Cửu, nói: "Ngươi đang chờ hắn?"

Tỉnh Cửu nói: "Đúng thế."

Bạch Tảo cảm thấy khó hiểu, nói: "Hắn là Tần quốc hoàng đế, hiện tại Sở quốc đã không còn sức phản kháng, vì sao hắn phải mạo hiểm để tới nơi này?"

Tỉnh Cửu nói: "Sư huynh ngươi là người rất kiêu ngạo, nên rất tình nguyện đi tới nơi này, thưởng thức dáng vẻ đầu hàng của ta."

Bạch Tảo lắc đầu nói: "Kiêu ngạo không có nghĩa là sẽ đắc ý vênh váo."

Tỉnh Cửu nói: "Theo ta suy tính, có thể hắn sẽ không đắc ý, nhưng sẽ có chút vui mừng."

Câu nói này rõ ràng có thâm ý khác.

Bạch Tảo trầm mặc một chút, nói: "Ngươi làm sao đoán được?"

Tỉnh Cửu nói: "Thôi diễn không phải là đoán."

Bạch Tảo nhìn vào mắt của hắn nói: "Nhưng cuối cùng ngươi vẫn tính sai rồi."

Trác Như Tuế ở bên cạnh dùng sức gật gật đầu.

Tỉnh Cửu nói: "Nếu như ngươi không đến, có lẽ hắn sẽ đến, đương nhiên chuyện này cũng không phải tuyệt đối."

Bạch Tảo nghĩ ở trong cung điện tại Hàm Dương cùng sư huynh cãi vã, trầm mặc một chút, nói: "Nếu như hắn đến thì các ngươi muốn làm gì?"

Trác Như Tuế cảm thấy khó hiểu nói: "Lẽ nào mời hắn ăn cơm? Đương nhiên là làm thịt hắn."

Bạch Tảo liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi xác định các ngươi có thể giết chết hắn?"

"Ta rất mạnh." Trác Như Tuế nói: "Hơn nữa nơi này không phải Hàm Dương, hắn không có ba ngàn binh giáp làm mai rùa, chắc chắn phải chết."

Trong lời này không nhắc tới người kia, hắn cùng Bạch Tảo đều rõ ràng, đó chính là Tỉnh Cửu cũng rất mạnh.

Bạch Tảo nói: "Hiện tại ta đến rồi, các ngươi có thể giết ta."

Nếu như nàng chỉ là công chúa tiền triều gặp nạn, giết nàng tự nhiên không có ý nghĩa, nhưng nếu như nàng thật chỉ là như vậy, những quan viên Tần quốc kia làm sao lại nghe nàng đến thế?

Tỉnh Cửu đã sớm nghĩ đến, Tần quốc ở bố cục thiên hạ chính là từ mưu tính của nàng cùng Đồng Nhan, những năm gần nhất, phương lược Tần quốc xuôi nam hẳn là do nàng một tay sắp xếp. Địa vị cùng với tác dụng của nàng ở Tần quốc phi thường trọng yếu, như vậy giết chết nàng hoặc là dùng nàng uy hiếp Bạch hoàng đế, đối với Sở quốc mà nói liền có ý nghĩa.

Chỉ là hắn không nói gì, cũng không ra tay.

"Ta từ đầu đã nói, nếu đến chính là ngươi, vậy thì xong."

Trác Như Tuế căm tức nói: "Tuy rằng ta bế quan ở đỉnh Thiên Quang Phong, cũng biết quan hệ giữa các ngươi, hắn làm sao có thể giết ngươi?"

Mặc kệ là khuê các tiểu thư, hay là người tu đạo giống như tiên nữ, nghe loại nghị luận này thường thường đều sẽ có chút không thích, hoặc là nói xấu hổ.

Bạch Tảo lại thấy lòng sinh vui vẻ, lén lút hướng về Trác Như Tuế duỗi ra một ngón tay cái, biểu thị tán thưởng.

Nhìn ngón tay kia, Trác Như Tuế càng thêm bất đắc dĩ, xoay người nhìn về phía Tỉnh Cửu nói: "Những năm này ta giết người ở bên ngoài, ngươi ở Sở quốc nắm quyền, hai cái đối phó hai cái, thấy thế nào đều công bằng, nhưng hiện tại nước của ngươi muốn vong, ta ở đây cũng dần dần già, tiếp theo nên làm gì?"

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút nói: "Ta cũng chưa nghĩ ra."

Trác Như Tuế nói: "Hiện tại đến xem, cách làm của ngươi là sai, chí ít cũng không đủ thời gian để chứng minh, ta đành theo phương pháp của chính mình đi làm."

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra ngoài điện, gió nhẹ phất động ống tay áo trống rỗng còn có tóc, bên trong lại mang theo mấy sợi tóc bạc.

Thân ảnh của Trác Như Tuế biến mất ở bên trong nắng sớm, bên trong điện yên tĩnh chốc lát.

Bạch Tảo đi tới trước người Tỉnh Cửu, nhìn vào mắt của hắn hỏi: "Hắn nói phương pháp của ngươi là chỉ cái gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi thông minh như vậy, lẽ ra có thể đoán được."

Hiểu rõ ngươi nhất thường thường không phải người yêu của ngươi, cũng không phải kẻ địch, mà là những người có tư cách làm đối thủ của ngươi.

Ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh, người đoán được ý nghĩ của Tỉnh Cửu sớm nhất, đồng thời có năng lực ngăn cản hắn thực hiện ý tưởng này chính là Đồng Nhan.

Năm ấy Tỉnh Cửu tình nguyện đem Thương Châu đưa cho Tần quốc, cũng phải giết Đồng Nhan, chính là muốn tranh thủ nhiều thêm chút thời gian.

Hắn tranh thủ được thời gian mười năm, đáng tiếc chính là vẫn không thành công.

Bạch Tảo lộ vẻ khó mà tin nổi, nói: "Ngươi muốn ở chỗ này phá cảnh?"

Tỉnh Cửu không nói gì, xoay người hướng về cuối điện đi đến.

Bạch Tảo đi theo phía sau hắn, nói: "Đây là chuyện không thể nào...... Coi như ngươi là thiên tài tuyệt thế, không muốn đi con đường tầm thường, nhưng quy tắc chính là quy tắc."

Tỉnh Cửu vẫn không nói chuyện, đi tới bên trong tẩm điện, gỡ xuống dây cột tóc, ngồi xuống trên giường nhỏ, lấy ra mấy tờ giấy.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước tản ra, cùng giấy trắng như tuyết hình thành tương phản rõ ràng.

Bạch Tảo nhìn hình ảnh này, khẽ mỉm cười, ngồi xuống trên giường nhỏ, nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, chung quy là ta thắng."

Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của nàng, bình tĩnh nói: "Không chắc."

Bạch Tảo cảm thấy mặt có chút nóng lên, nhưng dũng cảm không có dời đi ánh mắt.

Rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn cùng nàng vẫn là hai đứa bé ba tuổi, chính là ở trên chiếc giường nhỏnày gặp lại.

Hiện tại bọn họ đều lớn rồi, chiếc giường này tự nhiên nhỏ đi rất nhiều, lẫn nhau đang ở trước mắt, thật sự có chút gần.

Tỉnh Cửu đem giấy trong tay đưa tới, nói: "Điều kiện của ta."

Bạch Tảo không tiếp nhận những tờ giấy kia, chỉ là nhìn mặt hắn, cố nén ý xấu hổ nói: "Đều nghe lời ngươi."

Không phải người thắng khoe khoang khoan dung của chính mình, mà là nàng biết Tỉnh Cửu tự nhiên quyết định đầu hàng, tất nhiên sẽ không đưa ra điều kiện quá hà khắc.

Nàng ở trong lòng giải thích đối với mình như vậy.

Ngoài cửa sổ Thanh Điểu trên cành cây, từ lâu quay đầu nhìn về phương xa.

Trong một gian phòng kho nào đó không đáng chú ý, Trác Như Tuế đang cắt ngắn tóc, mái tóc cắt cực kỳ ngổn ngang mà ngắn, sau đó bắt đầu tỉ mỉ lắp đặt cho mình một cánh tay sắt.

......

......

Hoà đàm rất nhanh kết thúc, bởi vì phương diện Tần quốc đồng ý phần lớn điều kiện của Sở quốc, nhưng nếu là đầu hàng, những điều kiện kia chỉ là việc nhỏ không đáng kể mà thôi.

Quốc hiệu nhất định phải đổi, quân đội nhất định phải đánh tan trùng biên, Sở quốc đô thành sẽ đổi thành Nam Đô, do Thương Châu quân trấn thủ.

Tĩnh vương được phong là Nam vương, có thể sẽ vào ở trong hoàng cung.

Sở quốc phương diện chân chính được chỗ tốt là ở thuế phú, cùng với các phương diện luật pháp quản hạt, nói cách khác, chỗ tốt đều quy về bách tính.

Lấy danh tiếng Bạch hoàng đế tàn bạo, cuối cùng đàm phán có thể có được kết quả như thế, đã là phi thường không dễ dàng, nhưng khi kết quả đàm phán bắt đầu ở Sở quốc đô thành cùng với chỗ xa hơn bắt đầu truyền lưu, vẫn như cũ gây nên rung chuyển rất lớn, bởi vì chung quy đây là vong quốc, đây là nhục nhã cùng thống khổ rất ít người có thể chịu đựng.

Tỉnh Cửu được phong là Lâm Sơn Vương, trở thành tượng trưng cụ thể cho việc mất mặt, bị người trong thiên hạ cười nhạo.

Sở quốc đô thành đâu đâu cũng có tiếng khóc cùng tiếng mắng, hết thảy văn nhân tài tử cũng bắt đầu thoả thích tùy ý thể hiện tài hoa, viết thơ, miêu tả vong quốc bi thống, cùng với sự phẫn nộ đối với hôn quân vô năng. Đại khái ngay cả chính bọn hắn đều không có cảm giác được, ở sau lưng những bài thơ kia ẩn giấu đi một loại tâm tình như trút được gánh nặng nào đó.

......

......

Lưu Vân quán là thanh lâu nổi tiếng nhất Sở quốc đô thành, Diệp Vận cô nương là cô nương nổi danh nhất Lưu Vân quán.

Có thể làm cho nàng bồi tiếp tất nhiên là công tử có tiền nhất, hoặc là có quyền nhất.

Tối hôm nay nàng bồi chính là Thế tử gia trong phủ thành quận vương.

Vị Thế tử gia kia uống rất nhiều rượu, dựa vào men say, nửa đêm bình việc triều chính, trong đó có tám phần thời gian đều dùng để chỉ trích hoàng đế bệ hạ ngu ngốc vô năng, đem giang sơn tốt đẹp tổ tông lưu lại chắp tay dâng cho người.

Nếu như đổi lại dĩ vãng, dù cho hoàng đế bệ hạ từ trước đến giờ có danh ngớ ngẩn, u cư thâm cung, chưa bao giờ để ý mọi việc, cũng không người nào dám đánh giá hắn như thế, nhưng hiện tại tình thế dĩ nhiên không giống, ai cũng biết Sở quốc vong, vạn tuế gia chỉ sợ sống thêm không được mấy năm, ai sẽ lưu ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Vị Thế tử kia trước lúc say ngất không quên nhắc tới quan hệ thân thích của nhà mình cùng Tĩnh vương.

Tính ra vương công quý tộc trong đô thành cùng Tĩnh vương đều là thân thích, nhưng dựa theo lời giải thích dương dương tự đắc của, cha của hắn thành quận vương, chính là huynh đệ tốt cùng Tĩnh vương gia cùng nhau lớn lên, tương giao tâm đầu ý hợp, dù cho Tĩnh vương phản đến Tần quốc cũng không có cắt đứt liên hệ, ngày sau tân triều tất nhiên có một vị trí của chính mình......

Diệp Vận cô nương nhìn Thế tử đang ngủ say, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên lấy ra một cây tiểu đao, trực tiếp cắt đứt cổ của hắn.

Sau đó nàng lấy ra bút lông, chấm máu của hắn, viết một thủ thơ nhỏ.

Bài thơ kia giảng giải chính là nỗi đau vong quốc cùng sự thù hận đối với cả triều văn võ cùng Sở hoàng.

Trong đó có một câu là: "Càng không có một cái là nam nhi."

Quận Vương thế tử bị một kĩ nữ giết chết. Dù cho là thời khắc nước mất nhà tan, long trời lở đất, cũng là đại sự chấn động kinh đô.

Diệp Vận cô nương bị giải vào tù, bài thơ kia, đặc biệt là câu nói kia ở kinh đô rất nhanh truyền lưu ra, nàng cũng chạy không thoát kết cục bị lăng trì xử tử.

Ngay vào lúc này, một thái giám lặng yên không một tiếng động tiến vào nhà tù, đem nàng mang ra ngoài.

Thái giám mang theo nàng ngồi xe ngựa suốt đêm rời kinh đô, trải qua mấy ngày đêm đi nhanh, đi tới ngoài Tây Đại doanh, đầu nhập Triệu quân.

Chiếc xe ngựa kia trực tiếp bị đưa đến trung quân trướng.

Hà Triêm công công khoác áo khoác màu đen, đi tới trước xe, nhấc lên màn xe, nhìn kỹ nữ sắc mặt trắng bệch, mặt mày tự họa, cau mày không nói.

......

......

Những chuyện này đều là việc nhỏ, Sở quốc vong mới là đại sự.

Tỉnh Cửu vốn là hoàng đế nổi danh ngớ ngẩn, hiện tại càng tỏ rõ thân phận hôn quân của chính mình, đương nhiên tên gọi hắn không thể thoát khỏi đương nhiên chính là vong quốc chi quân.

Sở nhân giỏi văn, trong lúc nhất thời hiện ra vô số thi từ ca phú cố sức chửi hắn, những văn tự kia đúng là đặc sắc tuyệt luân, dõng dạc, thoải mái đến cực điểm, ngay cả Tề quốc học cung xa xôi đều viết mấy thiên đại phú, không phải thống xích, mà ẩn dụ việc của Triệu quốc.

Làm người giật mình chính là, Vân Tê tiên sinh cũng không cho rằng như thế, trái lại dành cho Sở hoàng đánh giá cực cao, thậm chí có thể nói là khen ngợi.

Tần quốc sứ đoàn từ lâu trong bóng tối trở về Hàm Dương.

Lại qua mấy chục ngày, ở một hồi mưa thu làm bạn, Tĩnh vương dẫn dắt Tần quốc đại quân đi tới ngoài Sở quốc đô thành, chuẩn bị chính thức tiếp thu triều chính.

Vào lúc này, đám người ngoài thành chợt phát hiện trong thành bốc lên một đạo khói đen, nhìn hẳn là phương hướng hoàng cung.

Chu đại học sĩ mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.

Tĩnh vương híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng, ngay ở thời điểm mưa thu lạnh lẽo thê lương liên miên không dứt, năm đó hoàng cung mà Trần đại học sĩ cùng Kim thượng thư thế nào cũng không cách nào nhen lửa, lúc này đang cháy hừng hực.
Tác giả : Miêu Nị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại