Đại Đạo Độc Hành
Chương 202-1: Khinh trọng khô vinh thiên đạo ngân! (1)
Hai đạo năng nguyên này quay xung quanh nhau, phối hợp nhau, tạo thành một tuần hoàn.
“Một năm một lần héo, gió xuân thổi đến lại nảy mầm!"
Một khô một vinh, một sinh một diệt, một thịnh một suy, một hưng một phá! Vinh rồi sẽ khô, vạn vật sẽ từ thịnh đổi suy, đây là đạo thiên địa, không thể thay đổi, thế nhưng cây khô luôn có lúc nở hoa, cỏ dại luôn có ngày vươn mình, hài cốt mục rửa cũng là nơi hạt giống nảy mầm tốt nhất, kì thật trong khô chứa vinh, có khô mới có vinh, có vinh thì tất sẽ có khô…"
Trong mơ hồ, giống như có một âm thanh đang hô gọi:
“Một nhẹ một nặng, một nặng một nhẹ, nhẹ chính là nặng, nặng chính là nhẹ, nhẹ nhẹ nặng nặng, nặng nặng nhẹ nhẹ…"
Trong thoáng chốc, Lạc Ly như nhìn thấy gì đó, như hiểu rõ gì đó, như cảm giác được bí mật lớn nhất của thế giới này, như lĩnh hội được áo nghĩa cuối cùng của pháp thuật….
Hắn không biết đây là gì, đây là do hắn tu luyện Sinh Tử Khô Vinh Kiếp khiến thiên địa cộng minh, hóa sinh thiên địa pháp tướng, truyền thụ cho Lạc Ly một sợi thiên địa pháp tắc!
Thật ra thì lần trước Lạc Ly tu luyện Điệp Long Biến cũng cảm giác được thiên địa pháp tắc, là khinh trọng pháp tắc, thế nhưng cảm giác không trực quan như lúc này thôi, lúc này Lạc Ly mượn bí pháp, chân chính cảm giác được thiên địa pháp tắc, cũng đồng thời gây ra cộng minh, khi cảm giác được khô vinh pháp tắc, Lạc Ly mượn đó cảm nhận luôn khinh trọng pháp tắc!
Trong hoảng hốt, Lạc Ly bị vây trong trạng thái mê mang, nửa mê nửa tỉnh, nửa thật nửa giả, nửa hư nửa thật, nửa sinh nửa tử.
Trong trạng thái này, cơ thể Lạc Ly nhanh chóng khô héo, vô số huyết khí khắp cơ thể hắn hội tụ lại một điểm, ẩn núp nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, biến mất không thấy! Hắn không còn là thiếu niên trẻ tuổi đầy nhuệ khí nữa mà nhanh chóng già nua, làn da khô héo, nếp nhăn vô số, thân thể thu nhỏ lại, từ một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi biến thành một lão giả khoảng chừng bảy tám mươi tuổi.
Rất lâu sau Lạc Ly tỉnh lại, đưa tay nhìn, chỉ thấy hai tay héo hon, cả người không chút sức lực, đứng dậy đã là cực hạn lớn nhất rồi.
Hắn hít một hơi dài, giống như mỗi lần hô hấp đều là hơi thở cuối cùng, có thể hít nhiều thêm một hơi thì mình chiếm tiện nghi thêm một hơi.
Hắn nhìn về cái gương trong căn phòng, trong gương xuất hiện một lão giả, tóc bạc da gà, eo khum lưng còng, giống như một gốc cây già, tuy vẫn mặc Ngũ Hành Hỗn Nguyên Huyền Hoàng Bào, thế nhưng không hề có phong thái của thiếu niên, đây tuyệt đối không phải là hắn, quá già, quá đáng sợ!
“Đây là Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, ta luyện thành rồi!"
Lạc Ly nghĩ thế, nhưng không hề cao hứng chút nào, hóa thành trạng thái khô kiệt, không chỉ thân thể mà ngay cả thần trí cũng tiến vào trạng thái này, vô buồn không vui, không giận không buồn, bình tĩnh như nước, người già trải đời, có vô cùng trí tuệ, đây là chỗ tốt duy nhất mà trạng thái khô vinh trong Sinh Tử Khô Vinh Kiếp mang đến.
Yên lặng nhìn thân thể héo rũ của mình, Lạc Ly vẫn không nhúc nhích, tinh tế cảm nhận trạng thái khô kiệt, lâu sau, qua khoảng một canh giờ, Lạc Ly cảm nhận được một cỗ thanh xuân huyết khí ẩn náu bên trong cơ thể.
Nháy mắt, vô tận huyết khí quay trở lại, thân thể nhanh chóng khôi phục, làn da trở lại bình thường, huyết khí quay về hình dáng ban đầu, thanh xuân trở lại!
Nháy mắt, Lạc Ly lại khôi phục lại thanh xuân, lại trở thành Lạc Ly thần thái vươn cao!
Lạc Ly thở dài một hơi, mất đi rồi mới biết quý trọng, trạng thái này vẫn tốt hơn, không muốn bị vây trong trạng thái khô kiệt chút nào.
Tinh tế cảm nhận huyết khí quay trở lại toàn thân, Lạc Ly đột nhiên phát hiện, khắp người có một lớp đất cáu bẩn, dúm nhẹ một cái, là một lớp đất đen, hắn lập tức tắm rửa, tắm sạch vô số đất bẩn trên người.
Đây không phải là đất bẩn mà là tạp chất của cơ thể, Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, mỗi lần tu luyện là mỗi lần tế luyện thân thể, bài trừ tạp chất, chữa trị ám thương, sẽ khiến thân thể người tu luyện mãi mãi giữ trạng thái thanh xuân, cường thịnh nhất,
Lạc Ly tinh tế cảm nhận thân thể của mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy thân thể của mình cường đại như thế, điều này giống hệt như hồi trước ăn Trường Sinh Độc ở Ngân Châu đại lục vậy, vô tận nguyên khí tụ tập trong thân thể, mình như có vô cùng khí lực, vô tận tinh lực, vô hạn thể lực!
Để được trạng thái thân thể cường thịnh như thế này, chỉ cần trả một cái giá duy nhất, đó là mỗi ngày phải vào trạng thái suy khô một canh giờ, dùng một canh giờ thân thể mệt mỏi đổi lấy mười canh giờ thanh xuân vô tận!
Lạc Ly gật gù: “Hợp lắm, hợp lắm, tốt, Sinh Tử Khô Vinh Kiếp này quả nhiên không tệ! Không uổng phí một hồi công phu của ta!"
Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, Lạc Ly đã nắm giữ xong, hắn bắt đầu tiến hành bước thứ hai, xông quan Luyện Khí tầng thứ bảy.
Chậm rãi ngồi xuống, lấy Vạn Thảo Hồi Hồn Tửu uống mạnh một hơi, bổ sung nguyên khí, sau đó hắn bắt đầu tu luyện, chuẩn bị tấn thăng cảnh giới!
Thế nhưng không tu luyện thì không biết, Lạc Ly sửng sốt, lập tức phát hiện dường như chân khí của mình đã giảm đi. Không biết vì sao, nhất thời kinh ngốc!
Cẩn thận xem xét, tỉ mỉ tìm tòi, Lạc Ly phát hiện không phải chân khí giảm đi, chân khí vẫn còn đó, chỉ là khí hải của mình trở nên lớn hơn!
So với hồi trước thì khí hải của mình mở rộng chừng mười sáu lần, khí hải vốn tràn ngập chân khí, hiện tại chỉ có một phần mười sáu, đừng nói xông vào Luyện Khí tầng thứ bảy, đến Luyện Khí tầng thứ sáu, cũng cần tu luyện lại lần nữa.
Đây là chuyện gì? Lạc Ly trong lòng mấy động, nháy mắt tâm thần quay về thần thức hải, nhất thời cả kinh.
Vốn, vật trung tâm trong thần thức hải của Lạc Ly là năm đạo kiếm ý: Trọng Hư, Thứ Phong, Lôi Đình, Long Viêm, Tàng Không. Hai thật ba giả, nằm ở vị trí trung tâm, đây chính là Điệp Long Biến của Lạc Ly, biến thành kiếm ý, là tồn tại cao nhất trong thần thức hải.
Thế nhưng lúc này khác rồi, trong thần thức hải của Lạc Ly, vị trí trung tâm lại là bốn phù lục kỳ dị, hai hai tương đối, còn ngũ đại kiếm ý thì xoay xung quanh một cặp phù lục, chậm rãi bay múa.
Ở phía dưới bốn phù lục, năm kiếm ý còn có hai hạt mầm chân pháp, phân biệt là Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, hạt mầm chân pháp của Ngũ Hành Thuẫn vẫn chưa ngưng kết. Ở bên ngoài rìa, còn có hạt mầm chân pháp của Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Tự Tại Luyện Khí Quyết, xa hơn nữa còn có mầm móng chân phù của Vân Hà Phù.
Ngoại trừ những thứ đó, còn có mười bảy luồng quang hoa, phân biệt đại biểu cho đại tiểu trung vô tướng, mười ba chế nghệ bí tịch, cùng truyền thừa Thôn Thiên Giáo mà lão ăn mày đưa cho Lạc Ly. Nhìn mọi thứ trong thần thức hải của mình, Lạc Ly mỉm cười, đây chính là toàn bộ của cải của mình.
Lạc Ly tinh tế xem xét bốn phù lục, nhìn vào chúng nó, Lạc Ly lập tức hiểu, chúng nó đại biểu chân ý: Khinh, Trọng, Khô, Vinh!
“Một năm một lần héo, gió xuân thổi đến lại nảy mầm!"
Một khô một vinh, một sinh một diệt, một thịnh một suy, một hưng một phá! Vinh rồi sẽ khô, vạn vật sẽ từ thịnh đổi suy, đây là đạo thiên địa, không thể thay đổi, thế nhưng cây khô luôn có lúc nở hoa, cỏ dại luôn có ngày vươn mình, hài cốt mục rửa cũng là nơi hạt giống nảy mầm tốt nhất, kì thật trong khô chứa vinh, có khô mới có vinh, có vinh thì tất sẽ có khô…"
Trong mơ hồ, giống như có một âm thanh đang hô gọi:
“Một nhẹ một nặng, một nặng một nhẹ, nhẹ chính là nặng, nặng chính là nhẹ, nhẹ nhẹ nặng nặng, nặng nặng nhẹ nhẹ…"
Trong thoáng chốc, Lạc Ly như nhìn thấy gì đó, như hiểu rõ gì đó, như cảm giác được bí mật lớn nhất của thế giới này, như lĩnh hội được áo nghĩa cuối cùng của pháp thuật….
Hắn không biết đây là gì, đây là do hắn tu luyện Sinh Tử Khô Vinh Kiếp khiến thiên địa cộng minh, hóa sinh thiên địa pháp tướng, truyền thụ cho Lạc Ly một sợi thiên địa pháp tắc!
Thật ra thì lần trước Lạc Ly tu luyện Điệp Long Biến cũng cảm giác được thiên địa pháp tắc, là khinh trọng pháp tắc, thế nhưng cảm giác không trực quan như lúc này thôi, lúc này Lạc Ly mượn bí pháp, chân chính cảm giác được thiên địa pháp tắc, cũng đồng thời gây ra cộng minh, khi cảm giác được khô vinh pháp tắc, Lạc Ly mượn đó cảm nhận luôn khinh trọng pháp tắc!
Trong hoảng hốt, Lạc Ly bị vây trong trạng thái mê mang, nửa mê nửa tỉnh, nửa thật nửa giả, nửa hư nửa thật, nửa sinh nửa tử.
Trong trạng thái này, cơ thể Lạc Ly nhanh chóng khô héo, vô số huyết khí khắp cơ thể hắn hội tụ lại một điểm, ẩn núp nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, biến mất không thấy! Hắn không còn là thiếu niên trẻ tuổi đầy nhuệ khí nữa mà nhanh chóng già nua, làn da khô héo, nếp nhăn vô số, thân thể thu nhỏ lại, từ một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi biến thành một lão giả khoảng chừng bảy tám mươi tuổi.
Rất lâu sau Lạc Ly tỉnh lại, đưa tay nhìn, chỉ thấy hai tay héo hon, cả người không chút sức lực, đứng dậy đã là cực hạn lớn nhất rồi.
Hắn hít một hơi dài, giống như mỗi lần hô hấp đều là hơi thở cuối cùng, có thể hít nhiều thêm một hơi thì mình chiếm tiện nghi thêm một hơi.
Hắn nhìn về cái gương trong căn phòng, trong gương xuất hiện một lão giả, tóc bạc da gà, eo khum lưng còng, giống như một gốc cây già, tuy vẫn mặc Ngũ Hành Hỗn Nguyên Huyền Hoàng Bào, thế nhưng không hề có phong thái của thiếu niên, đây tuyệt đối không phải là hắn, quá già, quá đáng sợ!
“Đây là Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, ta luyện thành rồi!"
Lạc Ly nghĩ thế, nhưng không hề cao hứng chút nào, hóa thành trạng thái khô kiệt, không chỉ thân thể mà ngay cả thần trí cũng tiến vào trạng thái này, vô buồn không vui, không giận không buồn, bình tĩnh như nước, người già trải đời, có vô cùng trí tuệ, đây là chỗ tốt duy nhất mà trạng thái khô vinh trong Sinh Tử Khô Vinh Kiếp mang đến.
Yên lặng nhìn thân thể héo rũ của mình, Lạc Ly vẫn không nhúc nhích, tinh tế cảm nhận trạng thái khô kiệt, lâu sau, qua khoảng một canh giờ, Lạc Ly cảm nhận được một cỗ thanh xuân huyết khí ẩn náu bên trong cơ thể.
Nháy mắt, vô tận huyết khí quay trở lại, thân thể nhanh chóng khôi phục, làn da trở lại bình thường, huyết khí quay về hình dáng ban đầu, thanh xuân trở lại!
Nháy mắt, Lạc Ly lại khôi phục lại thanh xuân, lại trở thành Lạc Ly thần thái vươn cao!
Lạc Ly thở dài một hơi, mất đi rồi mới biết quý trọng, trạng thái này vẫn tốt hơn, không muốn bị vây trong trạng thái khô kiệt chút nào.
Tinh tế cảm nhận huyết khí quay trở lại toàn thân, Lạc Ly đột nhiên phát hiện, khắp người có một lớp đất cáu bẩn, dúm nhẹ một cái, là một lớp đất đen, hắn lập tức tắm rửa, tắm sạch vô số đất bẩn trên người.
Đây không phải là đất bẩn mà là tạp chất của cơ thể, Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, mỗi lần tu luyện là mỗi lần tế luyện thân thể, bài trừ tạp chất, chữa trị ám thương, sẽ khiến thân thể người tu luyện mãi mãi giữ trạng thái thanh xuân, cường thịnh nhất,
Lạc Ly tinh tế cảm nhận thân thể của mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy thân thể của mình cường đại như thế, điều này giống hệt như hồi trước ăn Trường Sinh Độc ở Ngân Châu đại lục vậy, vô tận nguyên khí tụ tập trong thân thể, mình như có vô cùng khí lực, vô tận tinh lực, vô hạn thể lực!
Để được trạng thái thân thể cường thịnh như thế này, chỉ cần trả một cái giá duy nhất, đó là mỗi ngày phải vào trạng thái suy khô một canh giờ, dùng một canh giờ thân thể mệt mỏi đổi lấy mười canh giờ thanh xuân vô tận!
Lạc Ly gật gù: “Hợp lắm, hợp lắm, tốt, Sinh Tử Khô Vinh Kiếp này quả nhiên không tệ! Không uổng phí một hồi công phu của ta!"
Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, Lạc Ly đã nắm giữ xong, hắn bắt đầu tiến hành bước thứ hai, xông quan Luyện Khí tầng thứ bảy.
Chậm rãi ngồi xuống, lấy Vạn Thảo Hồi Hồn Tửu uống mạnh một hơi, bổ sung nguyên khí, sau đó hắn bắt đầu tu luyện, chuẩn bị tấn thăng cảnh giới!
Thế nhưng không tu luyện thì không biết, Lạc Ly sửng sốt, lập tức phát hiện dường như chân khí của mình đã giảm đi. Không biết vì sao, nhất thời kinh ngốc!
Cẩn thận xem xét, tỉ mỉ tìm tòi, Lạc Ly phát hiện không phải chân khí giảm đi, chân khí vẫn còn đó, chỉ là khí hải của mình trở nên lớn hơn!
So với hồi trước thì khí hải của mình mở rộng chừng mười sáu lần, khí hải vốn tràn ngập chân khí, hiện tại chỉ có một phần mười sáu, đừng nói xông vào Luyện Khí tầng thứ bảy, đến Luyện Khí tầng thứ sáu, cũng cần tu luyện lại lần nữa.
Đây là chuyện gì? Lạc Ly trong lòng mấy động, nháy mắt tâm thần quay về thần thức hải, nhất thời cả kinh.
Vốn, vật trung tâm trong thần thức hải của Lạc Ly là năm đạo kiếm ý: Trọng Hư, Thứ Phong, Lôi Đình, Long Viêm, Tàng Không. Hai thật ba giả, nằm ở vị trí trung tâm, đây chính là Điệp Long Biến của Lạc Ly, biến thành kiếm ý, là tồn tại cao nhất trong thần thức hải.
Thế nhưng lúc này khác rồi, trong thần thức hải của Lạc Ly, vị trí trung tâm lại là bốn phù lục kỳ dị, hai hai tương đối, còn ngũ đại kiếm ý thì xoay xung quanh một cặp phù lục, chậm rãi bay múa.
Ở phía dưới bốn phù lục, năm kiếm ý còn có hai hạt mầm chân pháp, phân biệt là Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, hạt mầm chân pháp của Ngũ Hành Thuẫn vẫn chưa ngưng kết. Ở bên ngoài rìa, còn có hạt mầm chân pháp của Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Tự Tại Luyện Khí Quyết, xa hơn nữa còn có mầm móng chân phù của Vân Hà Phù.
Ngoại trừ những thứ đó, còn có mười bảy luồng quang hoa, phân biệt đại biểu cho đại tiểu trung vô tướng, mười ba chế nghệ bí tịch, cùng truyền thừa Thôn Thiên Giáo mà lão ăn mày đưa cho Lạc Ly. Nhìn mọi thứ trong thần thức hải của mình, Lạc Ly mỉm cười, đây chính là toàn bộ của cải của mình.
Lạc Ly tinh tế xem xét bốn phù lục, nhìn vào chúng nó, Lạc Ly lập tức hiểu, chúng nó đại biểu chân ý: Khinh, Trọng, Khô, Vinh!
Tác giả :
Vụ Ngoại Giang Sơn