Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 91: Yêu nhau như chim liền cánh
“Đồ nam nhân thối, xú nam nhân", trong tù ngục tối tăm có một giọng nói thống hận cực điểm vang lên, cứ nói đi nói lại vài câu này, đủ biết kẻ rủa ‘tên nam nhân thối’ là người ngoan độc, cương ngạnh cỡ nào.
“Tiện nhân, im miệng đi", đến cả lính canh ngục như hắn cũng phải bực mình vì nàng cứ lải nhải suốt ngày, kẻ mà bị đì vào đây không chết cũng vô dụng, căn bản không cần phải nịnh nót nên hắn cả gan quát to.
Đang đi thong dong thì liền bị trượt chân, rất may kẻ này kinh công siêu phàm nên có thể chống đỡ tay vào bước tường kịp thời tránh khỏi cảnh ôm lấy đất mẹ linh thiên.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn tên lính canh ngục trứng thối, rồi tự cuộn mình nằm sấp xuống như con mèo nhỏ đang run rẩy, aiz, bộ dạng cực kỳ thảm thương.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, hai bên đại hán liền biết ứng xử, nhanh tay bịch miệng của tên lính kia thừa cơ lôi hắn đi xử lý, bất kỳ ai cũng không được xúc phạm người của hắn, đặc biệt là nàng, chỉ có hắn mới có tư cách gọi nàng là ‘tiện nhân’ ngoài ra kẻ nào làm trái lệnh đều – sát. (Sát = giết)
Lại còn làm hắn xém té và mất mặt, tội hắn càng đáng chết, hừ, thấy được hắn đại giá quanh lâm các lính canh ngục khác liền chật vật quỳ xuống như hắn lại phất tay nói “Im lặng", nên họ chỉ biết nghe lời thôi, đã thấy thủ đoạn làm việc của hắn sao mà không khiếp sợ?
“xột, xoạc, rắc, két", nhiều tiếng động ồn ào quấy rối giấc ngủ của nàng, nhưng nàng làm sao mà không nhận ra có tiếng bước chân đang tiến tới chứ, liều mình vươn người dậy.
Vừa đặt chân vào thì hắn nhăn mày nhìn bộ dạng bi thảm của nàng, làm như hắn ngược đãi hành hạ nàng không bằng?
Mà nàng co rúm như chú mèo mắc mưa tội nghiệp, lòng hắn co quặn lại, liền vươn tay muốn ôm lấy nàng, nào ngờ chưa kịp làm gì nàng lại cho hắn một kinh hỷ….. “Buông!"
Đôi mắt vốn long lanh nước, nay trong đồng tử chỉ chứa đựng ‘thâm thù đại hận’ mà trừng mắt nhìn lấy hắn, hắn nhoẻn môi cười giảo hoạt “Nếu nàng đói bụng, ta có thể ân chuẩn kêu ngự trù nấu ăn cho nàng"
“Grừ", hung hăng rầm một tiếng, răng ngọc nàng liền bám chặt lấy cánh tay của hắn, mặc giá cò kè trên đôi tay săn chắc của hắn không có ý định buông tha ‘miếng mồi ngon’ trước mặt.
Nàng thầm nhủ nếu để nàng thêm một lần ‘tái kiến’ hắn, thì nàng sẽ cắn chết hắn cho bỏ ghét!
“Nàng tuổi đã không còn nhỏ, không thể nào mà bị quáng gà sớm như vậy" bị đau không thành vấn đề hắn nhịn, nhưng mà nàng tự hành thân thì hắn đau lòng nha, cho nên hắn lại dùng kế kích tướng hy vọng nàng cắn câu
Cánh mũi phồng lên phì phò, dù hắn kích nàng, nàng mặc xác hắn, vẫn cứ ngậm lấy ‘mồi ngon’ trước mặt, là hắn tự dâng mình lên miệng hồ ly, tội tình buông tha cho tên trứng thối như hắn, hừ, đáng giận, đáng giận.
“Aiz", hắn thở dài, làm bộ làm tịch nói “Xem ra sau này về già nàng liền phải giống như mấy bà cụ lụ khụ húp cháu không còn hàm răng…." chưa nói hết câu hắn thấy nàng liền buông tay hắn ra.
Nha! Mất mặt là không sao, nhưng vấn đề liên quan tới nhan sắc mới là quan trọng nha, mất nó nàng làm sao kiếm sống?
Nên đã trúng kế kích tướng của Độc Cô Chính Vương lúc nào không hay, hắn tự cười khổ, thừa cơ hội hắn liền ôm lấy thân thể nàng biến mất trong không trung
Cứ thế mà thời gian đã trôi qua một năm trong một năm qua cả hai cứ như chó với mèo cắn xé lẫn nhau, kỳ phùng địch thủ, mặc dù ‘nàng’ sớm thương yêu đối phương do ‘củi gần lửa lâu ngày cũng bén’
Và cũng do một phần hắn cực vô lại có tâm tư y hệt nàng, hai người là cùng một loại người nên cực kỳ hiểu ý tứ của đối phương.
Cho đến nam thứ hai nàng liền hạ sanh ra một tiểu nữ hài và đặt tên cho nó ‘Độc Cô Trác Nhi’, hiện tại dù đã có hài tử đầu lòng nhưng vẫn không ai chịu thua ai, thỉnh thoảng thì đấu võ mồm với nhau, cứ như thể đây chính là thú chơi tao nhã của họ.
Ta chứng kiến hết mọi chuyện thì liền cười tới nước mắt cũng chảy ra, cười hì hụt, thiên, có đôi tình nhân nào giống họ không? Không hề hành động ân ái giống như các cặp tình nhân khác, mặc dầu say đắm đối phương nhưng họ vẫn không hề diễn ra cảnh ‘nổi da gà’ kia, họ thật khôi hài.
Giờ ta mới biết tính tình kỳ qoặc của ta là do Tư Mã Linh Nhi di truyền đây mà, aiz, vì sao Độc Cô Thát Tề lạnh lùng, mang hơi thở quý tộc bấy nhiêu thì ta lại ngược lại bấy nhiêu?…ách, phải rồi ta quên mất rằng, ta là …con của Âu Nhã Vỹ…..!!!
Nhìn xem tỷ tỷ ta….ách, phải nói là tỷ tỷ của khối thân thể này thật là đẹp, thông thường các hài tử khác sinh ra nhăn nhó như con khỉ vậy, nhưng mà ‘Độc Cô Trác Nhi’ thì ngược lại, tròn vo, mập mạp, khi nhắm mắt lại cứ như một tiểu thiên xứ đang ngáy ngủ, lúc nhập nhèm tỉnh lại thì lộ ra đôi mắt to tròn xinh xắn và khả ái a.
Thiên, yêu chết cái hài tử này quá, sau này ta và Hạo liệu có….di, ta nghĩ đi đâu vậy…thôi quên đi, nhưng mà ta không biết lý do gì họ ân ái như vậy sao lại cách xa, vậy cuối cùng vì sao Tư Mã Linh Nhi đến với Âu Nhã Vỹ hạ sanh ta….?
Không phải họ yêu nhau tựa như chim liền cánh sao?
“Tiện nhân, im miệng đi", đến cả lính canh ngục như hắn cũng phải bực mình vì nàng cứ lải nhải suốt ngày, kẻ mà bị đì vào đây không chết cũng vô dụng, căn bản không cần phải nịnh nót nên hắn cả gan quát to.
Đang đi thong dong thì liền bị trượt chân, rất may kẻ này kinh công siêu phàm nên có thể chống đỡ tay vào bước tường kịp thời tránh khỏi cảnh ôm lấy đất mẹ linh thiên.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn tên lính canh ngục trứng thối, rồi tự cuộn mình nằm sấp xuống như con mèo nhỏ đang run rẩy, aiz, bộ dạng cực kỳ thảm thương.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, hai bên đại hán liền biết ứng xử, nhanh tay bịch miệng của tên lính kia thừa cơ lôi hắn đi xử lý, bất kỳ ai cũng không được xúc phạm người của hắn, đặc biệt là nàng, chỉ có hắn mới có tư cách gọi nàng là ‘tiện nhân’ ngoài ra kẻ nào làm trái lệnh đều – sát. (Sát = giết)
Lại còn làm hắn xém té và mất mặt, tội hắn càng đáng chết, hừ, thấy được hắn đại giá quanh lâm các lính canh ngục khác liền chật vật quỳ xuống như hắn lại phất tay nói “Im lặng", nên họ chỉ biết nghe lời thôi, đã thấy thủ đoạn làm việc của hắn sao mà không khiếp sợ?
“xột, xoạc, rắc, két", nhiều tiếng động ồn ào quấy rối giấc ngủ của nàng, nhưng nàng làm sao mà không nhận ra có tiếng bước chân đang tiến tới chứ, liều mình vươn người dậy.
Vừa đặt chân vào thì hắn nhăn mày nhìn bộ dạng bi thảm của nàng, làm như hắn ngược đãi hành hạ nàng không bằng?
Mà nàng co rúm như chú mèo mắc mưa tội nghiệp, lòng hắn co quặn lại, liền vươn tay muốn ôm lấy nàng, nào ngờ chưa kịp làm gì nàng lại cho hắn một kinh hỷ….. “Buông!"
Đôi mắt vốn long lanh nước, nay trong đồng tử chỉ chứa đựng ‘thâm thù đại hận’ mà trừng mắt nhìn lấy hắn, hắn nhoẻn môi cười giảo hoạt “Nếu nàng đói bụng, ta có thể ân chuẩn kêu ngự trù nấu ăn cho nàng"
“Grừ", hung hăng rầm một tiếng, răng ngọc nàng liền bám chặt lấy cánh tay của hắn, mặc giá cò kè trên đôi tay săn chắc của hắn không có ý định buông tha ‘miếng mồi ngon’ trước mặt.
Nàng thầm nhủ nếu để nàng thêm một lần ‘tái kiến’ hắn, thì nàng sẽ cắn chết hắn cho bỏ ghét!
“Nàng tuổi đã không còn nhỏ, không thể nào mà bị quáng gà sớm như vậy" bị đau không thành vấn đề hắn nhịn, nhưng mà nàng tự hành thân thì hắn đau lòng nha, cho nên hắn lại dùng kế kích tướng hy vọng nàng cắn câu
Cánh mũi phồng lên phì phò, dù hắn kích nàng, nàng mặc xác hắn, vẫn cứ ngậm lấy ‘mồi ngon’ trước mặt, là hắn tự dâng mình lên miệng hồ ly, tội tình buông tha cho tên trứng thối như hắn, hừ, đáng giận, đáng giận.
“Aiz", hắn thở dài, làm bộ làm tịch nói “Xem ra sau này về già nàng liền phải giống như mấy bà cụ lụ khụ húp cháu không còn hàm răng…." chưa nói hết câu hắn thấy nàng liền buông tay hắn ra.
Nha! Mất mặt là không sao, nhưng vấn đề liên quan tới nhan sắc mới là quan trọng nha, mất nó nàng làm sao kiếm sống?
Nên đã trúng kế kích tướng của Độc Cô Chính Vương lúc nào không hay, hắn tự cười khổ, thừa cơ hội hắn liền ôm lấy thân thể nàng biến mất trong không trung
Cứ thế mà thời gian đã trôi qua một năm trong một năm qua cả hai cứ như chó với mèo cắn xé lẫn nhau, kỳ phùng địch thủ, mặc dù ‘nàng’ sớm thương yêu đối phương do ‘củi gần lửa lâu ngày cũng bén’
Và cũng do một phần hắn cực vô lại có tâm tư y hệt nàng, hai người là cùng một loại người nên cực kỳ hiểu ý tứ của đối phương.
Cho đến nam thứ hai nàng liền hạ sanh ra một tiểu nữ hài và đặt tên cho nó ‘Độc Cô Trác Nhi’, hiện tại dù đã có hài tử đầu lòng nhưng vẫn không ai chịu thua ai, thỉnh thoảng thì đấu võ mồm với nhau, cứ như thể đây chính là thú chơi tao nhã của họ.
Ta chứng kiến hết mọi chuyện thì liền cười tới nước mắt cũng chảy ra, cười hì hụt, thiên, có đôi tình nhân nào giống họ không? Không hề hành động ân ái giống như các cặp tình nhân khác, mặc dầu say đắm đối phương nhưng họ vẫn không hề diễn ra cảnh ‘nổi da gà’ kia, họ thật khôi hài.
Giờ ta mới biết tính tình kỳ qoặc của ta là do Tư Mã Linh Nhi di truyền đây mà, aiz, vì sao Độc Cô Thát Tề lạnh lùng, mang hơi thở quý tộc bấy nhiêu thì ta lại ngược lại bấy nhiêu?…ách, phải rồi ta quên mất rằng, ta là …con của Âu Nhã Vỹ…..!!!
Nhìn xem tỷ tỷ ta….ách, phải nói là tỷ tỷ của khối thân thể này thật là đẹp, thông thường các hài tử khác sinh ra nhăn nhó như con khỉ vậy, nhưng mà ‘Độc Cô Trác Nhi’ thì ngược lại, tròn vo, mập mạp, khi nhắm mắt lại cứ như một tiểu thiên xứ đang ngáy ngủ, lúc nhập nhèm tỉnh lại thì lộ ra đôi mắt to tròn xinh xắn và khả ái a.
Thiên, yêu chết cái hài tử này quá, sau này ta và Hạo liệu có….di, ta nghĩ đi đâu vậy…thôi quên đi, nhưng mà ta không biết lý do gì họ ân ái như vậy sao lại cách xa, vậy cuối cùng vì sao Tư Mã Linh Nhi đến với Âu Nhã Vỹ hạ sanh ta….?
Không phải họ yêu nhau tựa như chim liền cánh sao?
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử