Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 53: Hắn làm ta giận
Thấy nàng đang trầm tư lộ ra bộ dạng như đang suy nghĩ thì Hoàng Bá Hạo Minh cúi thấp xuống thêm một chút nói “Đừng lo lắng về chuyện đó, Thiên Cơ Các sẽ giải quyết hết, bằng võ công của muội chẳng giúp ích gì được cả"
“Thật", nghe tới đây thì nàng vội thở dài yên tâm, thật ra nàng muốn ra ngoài tìm hiểu một chuyến xem sao, xem có thể giúp gì được Đan tỷ hay không.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh, nụ cười đẹp của tiểu nhân nhi thì hắn vội nhoẻn môi cười tà mị, giờ này có hỏi mẹ hắn tên gì e rằng hắn cũng không nhớ nổi “Ân"
Vui mừng quá ta liền ôm lấy hắn, hắn cũng quên mất đây là đâu vội vòng tay qua ôm chặt lấy nàng, cả hai sớm quăng thân phận của mình lên tậng chín tầng mây mà không biết sắp có một đại họa ập tới.
Hai thân ảnh bước tới bất chợt cả hai muốn mình nhìn lầm đi, kẻ thì sợ hãi đến run rẩy, kẻ thì hồi hộp tới không thể tin vào mắt mình đang thấy cái gì đi.
“Hai người làm gì đó", thanh âm run rẫy đánh vỡ bầu không khí lãng mạn bấy giờ của hai người, đột nhiên nàng vội đẩy hắn ra, hắn nhíu mày không vui nói “Bị mù sao"
Nàng thì há mồm hình chữ O, chuyện xấu hổ bị bắt gặp mà hắn còn trưng bày bộ mặt lãnh đạm, thậm trí có chút không vui sao? Nếu là bình thường nàng sẽ vui mừng nhưng trong mắt người ngoài họ là huynh muội nha! Sợ thiên hạ chưa loạn sao?
Mắt trái giật liên hồi, Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn dùng thanh âm run run nói “Hạo Minh huynh, hai người….hai người…."
Huyền Vũ Lăng vội chen chân vào nói “Thiên Kỵ đệ, chẳng qua họ chỉ là vui đùa quá chớn thôi", dù không muốn tin nhưng Huyền Vũ Lăng phải tin tưởng người nhà, nếu ngay cả hắn cũng sàm ngôn luận ngữ không tin tưởng người nhà mình thì có phải là vô tình lắm không?
“Vui đùa, huynh muội có thể ôm nhau như….như…." chữ ‘tình nhân’ hắn thật sự không nói nên lời, cảm thấy đầu óc choáng váng liên hồi.
“Như cái gì", Hoàng Bá Hạo Minh hỏi lại, rồi nhoẻn môi cười tà mị nói “Chuyện nhà của huynh, đệ hà tất phải lo"
Rồi kéo thân ảnh ngớ nga ngớ ngẩn của Hoàng Bá Dạ Sương ra đi, bỏ lại Âu Nhã Thiên Kỵ cùng Huyền Vũ lăng chỉ biết đứng yên như xác chết không hồn.
Kéo theo là một loạt dư luận cùng rèm pha của người đời, nguyên lai là lúc họ ôm nhau đã bị vài tỳ nữ thấy được, liền một đồn hai, hai đồn trăm, trăm đồn xa hơn nữa, đúng là chuyện tốt chẳng ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm
Về phần nàng thì nàng cực kỳ chán ghét mấy còn ruồi cứ bay vo ve quanh mình, thậm chí còn xếp thành vòng tròn vây lấy nàng, làm như nàng là tù tội phạm phải tội giết người không bằng, một mực giam giữ nàng.
Nàng bực mình, cuốn cầm phổ trong tay nàng quăng xuống đất nói “Các ngươi chắn hết gió của ta"
Đáp trả lại nàng là không khí xung quanh im lặng đến dị thường, thập đại cao thủ vẫn nhắm mắt làm lơ, làm lấy công việc bảo hộ của mình đặt lên hàng đầu vây quanh lấy nàng, cả mười người cùng xếp thành hình vòng tròn bảo vệ nàng như kỳ trân dị bảo.
Cả thân thể của nàng đều run lẩy bẩy, cắn chặt môi căn bản họ không thèm nghe lời nàng không xem nàng trong mắt của họ, sự giận dữ bắt đầu trỗi dậy và đôi mắt bốc hỏa ngùn ngụt, đột nhiên Yến Vi ló đầu vào nói “Tiểu thơ, nếu nực thì có thể dùng cái này", chìa tay ra lộ ra cây quạt, trước khi đi khuyến mãi thêm cho nàng nụ cười tươi rói của Yến Vi.
Khói trắng bốc lên đỉnh đầu, nàng đứng dậy nhưng đành đuối sức vì võ công căn bản không bằng ai, nếu họ cùng hợp sức lại, nàng càng bất lợi hơn, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, khẽ rên lên “Hừ", rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, trưng ra bộ ngậm đắng nuốt cay.
Từ hồi nàng muốn lẻn ra phủ, đại ca liền phái rất nhiều người luôn theo sát nàng, nàng thật sự nghi ngờ vì sao phụ thân mẫu thân lại để cho đại ca lạm dụng chức quyền, uổng phí tiền của, hao tốn nhân tài vì một nhân vật bé nhỏ như nàng có xứng đáng không?
Nàng đi một bước, họ đi một bước, nàng đi đông, họ liền theo nàng đi đông, thiên, thậm chí đi nhà xí họ vẫn làm hành động là vây quanh lấy nàng? Họ tổng cộng cả thảy 12 người, 24 cái tai, 12 cái mũi nha, bảo nàng làm sao mà đi được?
Không thể trách họ được, từ hồi họ đi theo chủ tử đến nay lần đầu tiên họ bị mắng thậm tệ như vậy, 3 con người, 6 đôi mắt, 3 cái miệng, mà họ còn thuộc loài la sát nhai người không nhả xương nha, thậm chí có thể giết người bằng ánh mắt và hàn băng trong người họ.
Được bị giết cũng không sao đi, họ được mệnh danh là đệ nhất cao thủ, hay đệ nhất kỳ nữ nha, thế mà lại bị: nhục mạ, xỉ vả, ác liệt hơn nữa là nhận được 6 ánh mắt kinh thường khả năng làm việc của họ, làm sao họ chịu đựng nổi sự ô nhục to lớn này chứ?
“Các vị đại nhân, không thể tha cho tiểu muội sao?" nhịn không được nàng liền hỏi han, nài nỉ vài câu.
“Tuyệt không thể", không phải đáp trả nàng là không khí tĩnh lặng nữa mà là mười hai cái miệng đồng thanh đồng tiếng ngoan ngoãn trả lời như trêu tức nàng, quá đỗi tức giận, nàng liền vung chân đạp gãy cửa nhà xí “Rầm"
Bất chợt nàng thấy nàng có chút hơi ngược thân nha, đau thấu xương, nhưng nàng vội điều chỉnh lại tư thế cao ngạo như chim công của mình, mặc dù nàng đau tới muốn chảy cả nước mắt nhưng nàng nhất quyết không cho họ khinh thường nàng nữa, hừ…..nhưng nàng đâu biết theo sau nàng là 12 người cùng 12 tiếng cười thầm trong đầu.
Bây giờ nàng mới biết câu: nếu sớm biết thì sẽ không còn khuất cái, nàng rất hối hận cũng phi thường thấu hận đại ca, hận không thể cắn chết hắn giờ này.
Hoàng Bá Hạo Minh đang làm việc thì hắc xì liên tục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời không còn sớm, chắc chắn là khả nhân nhi đang chữi rủa hắn, hừ ai kêu nàng thất hứa làm gì, nên giáo huấn nàng một bài học là đúng, bất chợt hắn cười khanh khách khi nghe Qúy Tường –tiểu hầu thân cận của hắn kể lại hôm nay nàng đã làm gì và xảy ra chuyện gì, bây giờ tâm trạng của hắn vừa vui lại pha thêm một chút bất an nha.(làm xong chuyện xấu đương nhiên là phải bất an rồi
“Thật", nghe tới đây thì nàng vội thở dài yên tâm, thật ra nàng muốn ra ngoài tìm hiểu một chuyến xem sao, xem có thể giúp gì được Đan tỷ hay không.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh, nụ cười đẹp của tiểu nhân nhi thì hắn vội nhoẻn môi cười tà mị, giờ này có hỏi mẹ hắn tên gì e rằng hắn cũng không nhớ nổi “Ân"
Vui mừng quá ta liền ôm lấy hắn, hắn cũng quên mất đây là đâu vội vòng tay qua ôm chặt lấy nàng, cả hai sớm quăng thân phận của mình lên tậng chín tầng mây mà không biết sắp có một đại họa ập tới.
Hai thân ảnh bước tới bất chợt cả hai muốn mình nhìn lầm đi, kẻ thì sợ hãi đến run rẩy, kẻ thì hồi hộp tới không thể tin vào mắt mình đang thấy cái gì đi.
“Hai người làm gì đó", thanh âm run rẫy đánh vỡ bầu không khí lãng mạn bấy giờ của hai người, đột nhiên nàng vội đẩy hắn ra, hắn nhíu mày không vui nói “Bị mù sao"
Nàng thì há mồm hình chữ O, chuyện xấu hổ bị bắt gặp mà hắn còn trưng bày bộ mặt lãnh đạm, thậm trí có chút không vui sao? Nếu là bình thường nàng sẽ vui mừng nhưng trong mắt người ngoài họ là huynh muội nha! Sợ thiên hạ chưa loạn sao?
Mắt trái giật liên hồi, Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn dùng thanh âm run run nói “Hạo Minh huynh, hai người….hai người…."
Huyền Vũ Lăng vội chen chân vào nói “Thiên Kỵ đệ, chẳng qua họ chỉ là vui đùa quá chớn thôi", dù không muốn tin nhưng Huyền Vũ Lăng phải tin tưởng người nhà, nếu ngay cả hắn cũng sàm ngôn luận ngữ không tin tưởng người nhà mình thì có phải là vô tình lắm không?
“Vui đùa, huynh muội có thể ôm nhau như….như…." chữ ‘tình nhân’ hắn thật sự không nói nên lời, cảm thấy đầu óc choáng váng liên hồi.
“Như cái gì", Hoàng Bá Hạo Minh hỏi lại, rồi nhoẻn môi cười tà mị nói “Chuyện nhà của huynh, đệ hà tất phải lo"
Rồi kéo thân ảnh ngớ nga ngớ ngẩn của Hoàng Bá Dạ Sương ra đi, bỏ lại Âu Nhã Thiên Kỵ cùng Huyền Vũ lăng chỉ biết đứng yên như xác chết không hồn.
Kéo theo là một loạt dư luận cùng rèm pha của người đời, nguyên lai là lúc họ ôm nhau đã bị vài tỳ nữ thấy được, liền một đồn hai, hai đồn trăm, trăm đồn xa hơn nữa, đúng là chuyện tốt chẳng ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm
Về phần nàng thì nàng cực kỳ chán ghét mấy còn ruồi cứ bay vo ve quanh mình, thậm chí còn xếp thành vòng tròn vây lấy nàng, làm như nàng là tù tội phạm phải tội giết người không bằng, một mực giam giữ nàng.
Nàng bực mình, cuốn cầm phổ trong tay nàng quăng xuống đất nói “Các ngươi chắn hết gió của ta"
Đáp trả lại nàng là không khí xung quanh im lặng đến dị thường, thập đại cao thủ vẫn nhắm mắt làm lơ, làm lấy công việc bảo hộ của mình đặt lên hàng đầu vây quanh lấy nàng, cả mười người cùng xếp thành hình vòng tròn bảo vệ nàng như kỳ trân dị bảo.
Cả thân thể của nàng đều run lẩy bẩy, cắn chặt môi căn bản họ không thèm nghe lời nàng không xem nàng trong mắt của họ, sự giận dữ bắt đầu trỗi dậy và đôi mắt bốc hỏa ngùn ngụt, đột nhiên Yến Vi ló đầu vào nói “Tiểu thơ, nếu nực thì có thể dùng cái này", chìa tay ra lộ ra cây quạt, trước khi đi khuyến mãi thêm cho nàng nụ cười tươi rói của Yến Vi.
Khói trắng bốc lên đỉnh đầu, nàng đứng dậy nhưng đành đuối sức vì võ công căn bản không bằng ai, nếu họ cùng hợp sức lại, nàng càng bất lợi hơn, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, khẽ rên lên “Hừ", rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, trưng ra bộ ngậm đắng nuốt cay.
Từ hồi nàng muốn lẻn ra phủ, đại ca liền phái rất nhiều người luôn theo sát nàng, nàng thật sự nghi ngờ vì sao phụ thân mẫu thân lại để cho đại ca lạm dụng chức quyền, uổng phí tiền của, hao tốn nhân tài vì một nhân vật bé nhỏ như nàng có xứng đáng không?
Nàng đi một bước, họ đi một bước, nàng đi đông, họ liền theo nàng đi đông, thiên, thậm chí đi nhà xí họ vẫn làm hành động là vây quanh lấy nàng? Họ tổng cộng cả thảy 12 người, 24 cái tai, 12 cái mũi nha, bảo nàng làm sao mà đi được?
Không thể trách họ được, từ hồi họ đi theo chủ tử đến nay lần đầu tiên họ bị mắng thậm tệ như vậy, 3 con người, 6 đôi mắt, 3 cái miệng, mà họ còn thuộc loài la sát nhai người không nhả xương nha, thậm chí có thể giết người bằng ánh mắt và hàn băng trong người họ.
Được bị giết cũng không sao đi, họ được mệnh danh là đệ nhất cao thủ, hay đệ nhất kỳ nữ nha, thế mà lại bị: nhục mạ, xỉ vả, ác liệt hơn nữa là nhận được 6 ánh mắt kinh thường khả năng làm việc của họ, làm sao họ chịu đựng nổi sự ô nhục to lớn này chứ?
“Các vị đại nhân, không thể tha cho tiểu muội sao?" nhịn không được nàng liền hỏi han, nài nỉ vài câu.
“Tuyệt không thể", không phải đáp trả nàng là không khí tĩnh lặng nữa mà là mười hai cái miệng đồng thanh đồng tiếng ngoan ngoãn trả lời như trêu tức nàng, quá đỗi tức giận, nàng liền vung chân đạp gãy cửa nhà xí “Rầm"
Bất chợt nàng thấy nàng có chút hơi ngược thân nha, đau thấu xương, nhưng nàng vội điều chỉnh lại tư thế cao ngạo như chim công của mình, mặc dù nàng đau tới muốn chảy cả nước mắt nhưng nàng nhất quyết không cho họ khinh thường nàng nữa, hừ…..nhưng nàng đâu biết theo sau nàng là 12 người cùng 12 tiếng cười thầm trong đầu.
Bây giờ nàng mới biết câu: nếu sớm biết thì sẽ không còn khuất cái, nàng rất hối hận cũng phi thường thấu hận đại ca, hận không thể cắn chết hắn giờ này.
Hoàng Bá Hạo Minh đang làm việc thì hắc xì liên tục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời không còn sớm, chắc chắn là khả nhân nhi đang chữi rủa hắn, hừ ai kêu nàng thất hứa làm gì, nên giáo huấn nàng một bài học là đúng, bất chợt hắn cười khanh khách khi nghe Qúy Tường –tiểu hầu thân cận của hắn kể lại hôm nay nàng đã làm gì và xảy ra chuyện gì, bây giờ tâm trạng của hắn vừa vui lại pha thêm một chút bất an nha.(làm xong chuyện xấu đương nhiên là phải bất an rồi
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử