Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 38: Tạm thời lắng diệu đi
Lúc này ta mới để ý và hỏi “Vì sao phòng của huynh có mật thất, có phải là ‘kim ốc tàn liễu’ [1] hay không?"
Hắn sửng người ra, bỗng nhiên cười khanh khánh nói “Ân", nàng giật mình tự động di chuyển người cách xa hắn cả ngàn mét, bộ dạng giận dữ đã lộ ra, nàng bậm môi lại, trừng mắt nhìn lấy hắn.
Hắn lại cười một chập khoái trá, lôi nàng về bên cạnh hắn nói “Chưa nghe huynh nói hết sao, phải là tàn chứa muội đó, tiểu nha đầu"
“Xấu xa", ta vội đánh lấy tay hắn, hắn cứ thích trêu trọc ta, thật vô lại mà.
Càng tới gần Huyền Vũ sơn trang thì ‘lá gan chuột nhắt’ lại trở về, vừa đi vài bước nàng dừng lại, quay đầu bỏ chạy thì bị Hoàng Bá Hạo Minh tóm cổ lôi vào, hắn thật hết cách với tiểu nhân nhi này, vừa khả ái có lúc thật ngây thơ lại có lúc giảo huyệt hắn luôn luôn không biết đối phó với tiểu nhân nhi mị người này.
“Vui chứ", âm thanh trong trẻo nhưng mang theo vài phần khủng bố vây lấy hai người, nàng giật bắn mình, rút mình về phía sau của Hoàng Bá Hạo Minh.
Hoàng Bá Hạo Minh đoán trước là sẽ thế chỉ không ngờ là sắc trời đã khuya như vậy mà còn hỏi tội, hắn bình thản tỏ vẻ lãnh đạm mà trả lời “Ân"
Câu trả lời này khiến cho ‘ai đó’ thật không hài lòng gì cả, từ trong bóng tối ‘ai đó’ hiện ra nguyên hình “Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không"
“Không sớm cũng không muộn", hắn bình thản mà trả lời khẩu khí cũng hờn hợt tựa như không có lực, không xem ‘ai đó’ ra gì cả.
Chính vì bộ dạng bình tĩnh như thế này mà khiến cho ‘ai đó’ muốn sùi bọt mép lăn xuống đất mà chết đi “Tiểu thê tử, nàng cuối cùng đang muốn hỏi gì" Hoàng Bá Thuần ở đằng sau xuất hiện, đỡ lấy thân ảnh siêu vẹo của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở hổn hển, vội đập vài cái vào ngực mình để khí huyết được thông thoáng hơn nếu không nàng sẽ bị chính con ruột mình bức tử, vòng vo nãy giờ đột nhiên mắt nàng lóe sáng, tìm thấy con chuột nhắt đang run cầm cập thì nàng cười thầm.
Tóm lấy cổ tay của Hoàng Bá Dạ Sương, thầm nghĩ tiểu oa nhi này dễ dàng xử lý hơn cái loại người bình thản như nước, dù có dùng kiềm to cạy miệng cũng quyết không nói sự thật, nheo đôi mắt sáng lấp lánh lại “Nói, các người đã đi đâu".
Giọng nói cực khủng bố vang lên, nàng đã bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt bắt sống, có thể không nói sao, đành thuật lại những gì mà đại ca đã dạy “Hồi bẩm mẫu thân, vì khi nãy Sương nhi cảm thấy không khỏe lắm nên đã được đại ca dìu về phủ nghỉ ngơi lại"
“Đến giờ này sao, vì sao không hồi sơn trang mà phải về Hoàng Bá phủ", Huyền Vũ Dạ Nguyệt mặt kề mặt đối chất với Hoàng Bá Dạ Sương, trán thấm đẩm một lớp mồ hôi mỏng, nàng vội cười hì hì muốn trả lời thì Hoàng Bá Hạo Minh đã nói thay nàng “Vì từ ‘Đệ Nhất Tửu Lâu’ về phủ sẽ nhanh hơn, thấy tiểu muội bị đau bụng đến xanh mặt thì đương nhiên phận làm đại ca phải chăm sóc tiểu muội, vì thế mà bây giờ mới về"
“Vì sao lại không cho người báo trước", Huyền Vũ Dạ Nguyệt lông mày giãn ra được một tý rồi lại tra hỏi tiếp, Hoàng Bá Hạo Minh nhếch mép nói “Vì hài nhi thấy rằng không cần thiết, vả lại không nên vì hài nhi mà hao tốn nhân lực, vả lại tiểu muội bây giờ cũng không sao rồi, sắc trời cũng muộn rồi, tiểu muội vừa khỏi bệnh mẫu thân có thể cho tiểu muội quay về phòng nghỉ ngơi"
Hoàng Bá Thuần phất ống tay áo trả lời thay Huyền Vũ Dạ Nguyệt ý chỉ cho hai người lui, vì thế hai người vội cáo từ rồi đi về phòng của mình, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hai người thì híp mắt mà nhìn.
“Tiểu thê tử, tột cùng muội đang suy nghĩ cái gì, họ là huynh muội với nhau, vả lại Hạo Minh chín chắn hơn người, ai mà không biết Hạo Minh vốn yêu thương hai tiểu muội của mình", Hoàng Bá Thuần ôm lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt mà nói.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhíu mày đẹp, nói “Nhưng muội cảm thấy họ rất kỳ quoặc"
“Là muội đa nghi thôi", Hoàng Bá Thuần khẳng định nhìn lấy khuôn mặt mỹ miều của thê tử mình mà đáp
Nhìn thấy khuôn mặt ‘chắc như đinh đóng cột’ của lão công thì nàng có chút không an tâm “Huynh có giấu muội chuyện gì không"
Hoàng Bá Thuần ngớ người ra rồi cười khanh khách, nói “Mặt huynh không đáng để muội tin cậy sao, nhất gia chi chủ mà lại bao che cho họ sao?" hắn thật không đáng để tiểu thê tử mình tin tưởng sao?
Huyền Vũ Dạ Nguyệt chu môi khi thấy khuôn mặt uy nghiêm của Hoàng Bá Thuần, vội ôm lấy Hoàng Bá Thuần, dựa người vào thân thể của lão công mà thở dài, căn bản nàng có điểm yếu là sợ lão công. ( T.T )
“Ngươi biết quay về rồi sao", một đạo âm thanh khủng bố vang lên khi cánh cửa phòng được bật ra, nàng vội hoảng hồn nhớ lại, thì ra nàng đã bỏ quên tiểu phiền phức ở tửu lâu, đúng là ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’ mà.
Ta cười hì hì lộ ra bản mặt gian thần a dua nịnh nót “Tiểu thần tiên ơi, chớ giận, ta thật….", khoan đã, lúc này ta nhớ ra…. thì nhăn mày đứng thẳng người hừ lạnh, lớn giọng “Ngươi, ngươi còn nói là bằng hữu, thấy ta gặp nạn nhà ngươi vội lăn đi mất dạng, ngươi còn dám trách oán ta"
Rõ ràng hắn đang tức giận nha, đang hỏi tội nha, tại sao bây giờ ngược lại là hắn có lỗi lắm không bằng? Ta thấy hắn im lìm thì vội tấn công, chống hai tay lên thắt lưng mà nói “Nếu không phải ngươi không thông báo cho ta thì ta có bị đại ca tóm đi, ngươi không chạy trốn thì không bị bỏ lại"
Nàng đâu để ý sắc mặt của nàng đã ửng đỏ do nhớ lại những chuyện hồi nãy xảy ra, tiểu phiền phức thấy vậy liền tấn công vào yếu điểm của nàng, lớn giọng mà cãi bướng “Vậy ngươi có nghĩ tới nổi khổ khi nhà ngươi mây mưa thác loạn thì ta phải cực khổ bò về đây trong tình trạng bụng biểu tình không hả"
Ta vội lùi lại vài bước, cảm thấy vạn phần xấu hổ tràn về, nhún nhường nhân nhượng bỏ qua vậy, ta thở dài “Được rồi, là ta sai, là ta không đúng, nhưng nhà ngươi thấy ta gặp nạn mà không giúp, hòa vậy"
Tiểu phiền phức đâu dễ dàng bỏ qua như vậy khi thấy nàng mềm mỏng như nước thì muốn thừa nước xông tới chuộc lợi, đột nhiên tiểu phiền phức vội lăn vào gốc tối ‘cốc cốc’
Tối như thế mà có ai tìm sao? Nàng mở cửa ra “Tiểu thơ, đại công tử Hạo Minh căn dặn nô tỳ mang thức ăn qua cho tiểu thơ"
Tiểu Hoa nhún nhún nói tỏ ý muốn bâng thức ăn vào, nàng có chút ngẩn người ra vì đại ca nàng quá ôn nhu đến chu đáo khiến nàng có chút chấn động đến cảm động “Tiểu thơ" tiểu Hoa thấy tiểu thơ mình cứ ngây người ra thì vội gọi lấy nàng.
“Ân, được rồi, khuya rồi, cứ để ta được rồi, ngươi đi nghỉ đi", ta vội giật lấy khay thức ăn trên tay của tiểu Hoa rồi căn dặn tiểu Hoa.
“Ân, tiểu thơ ngủ ngon", nói xong tiểu Hoa vội cất bước ra đi.
“Tạm thời tha thứ cho nhà ngươi", tiểu phiền phức bò ra đôi mắt nho nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào khay thức ăn không chớp mắt.
Nàng vội đặt khay xuống dâng hết thức ăn cho tên ‘đại phiền phức’ này, vì khi ở tửu lâu căn bản nàng đã no muốn ọc cả gan mật ra, nên giờ cũng chưa thấy đói.
“Tối vậy nhà ngươi chẳng ngủ", tiểu phiền phức vừa ăn vừa nhìn lấy nàng, thì nàng lại đỏ mặt xoay người lại, thì tiểu phiền phức cười mát dạ nói “Cũng phải, ngủ cả chiều nay rồi còn gì buồn ngủ nữa chứ"
“Có đồ ăn thì ăn đi, không ta đem ngươi nấu lẩu bây giờ", ta thẹn quá hóa giận, đỏ tía mặt mày mà quát, nói xong ta vội lăn lên gường nhưng ‘tiểu phiền phức’ kia vẫn cười lăn cười bò, bộ dạng thập phần đáng ghét.
Ta đã tính ra là buổi sáng sẽ có hai người đến hỏi tội, thứ nhất là tỷ tỷ ta, thứ hai là Thụy Minh biểu ca, vì thế ta ‘tiên hạ thủ vi cường’ rón rén tháo chạy ra ngoài phủ, ra tới bên ngoài thay vì vui sướng đến cười dâm loạn thì ta đau đầu đến muốn ngất lịm đi, vì ta sợt nhớ ra những lời đại ca từng nói, thiên để đại ca biết thì chẳng phải ta lại bị giận?.
Lúc này ta đang phi thường hối hận, hối hận cực đỉnh, nhưng mà đã lỡ phóng lao thì đành phải theo lao thôi, bỏ đi sự hối hận của mình, ta thong dong trên đường đến đâu thì hay tới đó, hy vọng ông trời thấy ta hiền lương thục đức mà thương hại ta. ( câu này t/giả muốn ói này =)) )
Khi thấy được các tam cô lục bà trò chuyện hưng phấn tới như vậy, với cá tánh tò mò của ta thì đương nhiên cũng phải xúm vào nghe, càng nghe thì sắc mặt ta càng tệ, đại họa là đêm qua khi ta lăn qua lăn lại trên gường không thể ngủ được thì Vô Ngân đang gặp nạn, Vô Ngân không biết vô ý hay cố tình làm loạn cướp đi một tiểu thiếp của thập nhất vương gia, khiến cho vương gia nổi giận linh đình cho quan binh đuổi bắt đến vực thẩm thì đã mất tích, ước tính cả hai đều lăn xuống vực?
Kim ốc tàn liễu [1] tức là chứa chấp gái lầu xanh hay là tàn giữ bạn gái gì gì đó
Hắn sửng người ra, bỗng nhiên cười khanh khánh nói “Ân", nàng giật mình tự động di chuyển người cách xa hắn cả ngàn mét, bộ dạng giận dữ đã lộ ra, nàng bậm môi lại, trừng mắt nhìn lấy hắn.
Hắn lại cười một chập khoái trá, lôi nàng về bên cạnh hắn nói “Chưa nghe huynh nói hết sao, phải là tàn chứa muội đó, tiểu nha đầu"
“Xấu xa", ta vội đánh lấy tay hắn, hắn cứ thích trêu trọc ta, thật vô lại mà.
Càng tới gần Huyền Vũ sơn trang thì ‘lá gan chuột nhắt’ lại trở về, vừa đi vài bước nàng dừng lại, quay đầu bỏ chạy thì bị Hoàng Bá Hạo Minh tóm cổ lôi vào, hắn thật hết cách với tiểu nhân nhi này, vừa khả ái có lúc thật ngây thơ lại có lúc giảo huyệt hắn luôn luôn không biết đối phó với tiểu nhân nhi mị người này.
“Vui chứ", âm thanh trong trẻo nhưng mang theo vài phần khủng bố vây lấy hai người, nàng giật bắn mình, rút mình về phía sau của Hoàng Bá Hạo Minh.
Hoàng Bá Hạo Minh đoán trước là sẽ thế chỉ không ngờ là sắc trời đã khuya như vậy mà còn hỏi tội, hắn bình thản tỏ vẻ lãnh đạm mà trả lời “Ân"
Câu trả lời này khiến cho ‘ai đó’ thật không hài lòng gì cả, từ trong bóng tối ‘ai đó’ hiện ra nguyên hình “Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không"
“Không sớm cũng không muộn", hắn bình thản mà trả lời khẩu khí cũng hờn hợt tựa như không có lực, không xem ‘ai đó’ ra gì cả.
Chính vì bộ dạng bình tĩnh như thế này mà khiến cho ‘ai đó’ muốn sùi bọt mép lăn xuống đất mà chết đi “Tiểu thê tử, nàng cuối cùng đang muốn hỏi gì" Hoàng Bá Thuần ở đằng sau xuất hiện, đỡ lấy thân ảnh siêu vẹo của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở hổn hển, vội đập vài cái vào ngực mình để khí huyết được thông thoáng hơn nếu không nàng sẽ bị chính con ruột mình bức tử, vòng vo nãy giờ đột nhiên mắt nàng lóe sáng, tìm thấy con chuột nhắt đang run cầm cập thì nàng cười thầm.
Tóm lấy cổ tay của Hoàng Bá Dạ Sương, thầm nghĩ tiểu oa nhi này dễ dàng xử lý hơn cái loại người bình thản như nước, dù có dùng kiềm to cạy miệng cũng quyết không nói sự thật, nheo đôi mắt sáng lấp lánh lại “Nói, các người đã đi đâu".
Giọng nói cực khủng bố vang lên, nàng đã bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt bắt sống, có thể không nói sao, đành thuật lại những gì mà đại ca đã dạy “Hồi bẩm mẫu thân, vì khi nãy Sương nhi cảm thấy không khỏe lắm nên đã được đại ca dìu về phủ nghỉ ngơi lại"
“Đến giờ này sao, vì sao không hồi sơn trang mà phải về Hoàng Bá phủ", Huyền Vũ Dạ Nguyệt mặt kề mặt đối chất với Hoàng Bá Dạ Sương, trán thấm đẩm một lớp mồ hôi mỏng, nàng vội cười hì hì muốn trả lời thì Hoàng Bá Hạo Minh đã nói thay nàng “Vì từ ‘Đệ Nhất Tửu Lâu’ về phủ sẽ nhanh hơn, thấy tiểu muội bị đau bụng đến xanh mặt thì đương nhiên phận làm đại ca phải chăm sóc tiểu muội, vì thế mà bây giờ mới về"
“Vì sao lại không cho người báo trước", Huyền Vũ Dạ Nguyệt lông mày giãn ra được một tý rồi lại tra hỏi tiếp, Hoàng Bá Hạo Minh nhếch mép nói “Vì hài nhi thấy rằng không cần thiết, vả lại không nên vì hài nhi mà hao tốn nhân lực, vả lại tiểu muội bây giờ cũng không sao rồi, sắc trời cũng muộn rồi, tiểu muội vừa khỏi bệnh mẫu thân có thể cho tiểu muội quay về phòng nghỉ ngơi"
Hoàng Bá Thuần phất ống tay áo trả lời thay Huyền Vũ Dạ Nguyệt ý chỉ cho hai người lui, vì thế hai người vội cáo từ rồi đi về phòng của mình, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hai người thì híp mắt mà nhìn.
“Tiểu thê tử, tột cùng muội đang suy nghĩ cái gì, họ là huynh muội với nhau, vả lại Hạo Minh chín chắn hơn người, ai mà không biết Hạo Minh vốn yêu thương hai tiểu muội của mình", Hoàng Bá Thuần ôm lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt mà nói.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhíu mày đẹp, nói “Nhưng muội cảm thấy họ rất kỳ quoặc"
“Là muội đa nghi thôi", Hoàng Bá Thuần khẳng định nhìn lấy khuôn mặt mỹ miều của thê tử mình mà đáp
Nhìn thấy khuôn mặt ‘chắc như đinh đóng cột’ của lão công thì nàng có chút không an tâm “Huynh có giấu muội chuyện gì không"
Hoàng Bá Thuần ngớ người ra rồi cười khanh khách, nói “Mặt huynh không đáng để muội tin cậy sao, nhất gia chi chủ mà lại bao che cho họ sao?" hắn thật không đáng để tiểu thê tử mình tin tưởng sao?
Huyền Vũ Dạ Nguyệt chu môi khi thấy khuôn mặt uy nghiêm của Hoàng Bá Thuần, vội ôm lấy Hoàng Bá Thuần, dựa người vào thân thể của lão công mà thở dài, căn bản nàng có điểm yếu là sợ lão công. ( T.T )
“Ngươi biết quay về rồi sao", một đạo âm thanh khủng bố vang lên khi cánh cửa phòng được bật ra, nàng vội hoảng hồn nhớ lại, thì ra nàng đã bỏ quên tiểu phiền phức ở tửu lâu, đúng là ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’ mà.
Ta cười hì hì lộ ra bản mặt gian thần a dua nịnh nót “Tiểu thần tiên ơi, chớ giận, ta thật….", khoan đã, lúc này ta nhớ ra…. thì nhăn mày đứng thẳng người hừ lạnh, lớn giọng “Ngươi, ngươi còn nói là bằng hữu, thấy ta gặp nạn nhà ngươi vội lăn đi mất dạng, ngươi còn dám trách oán ta"
Rõ ràng hắn đang tức giận nha, đang hỏi tội nha, tại sao bây giờ ngược lại là hắn có lỗi lắm không bằng? Ta thấy hắn im lìm thì vội tấn công, chống hai tay lên thắt lưng mà nói “Nếu không phải ngươi không thông báo cho ta thì ta có bị đại ca tóm đi, ngươi không chạy trốn thì không bị bỏ lại"
Nàng đâu để ý sắc mặt của nàng đã ửng đỏ do nhớ lại những chuyện hồi nãy xảy ra, tiểu phiền phức thấy vậy liền tấn công vào yếu điểm của nàng, lớn giọng mà cãi bướng “Vậy ngươi có nghĩ tới nổi khổ khi nhà ngươi mây mưa thác loạn thì ta phải cực khổ bò về đây trong tình trạng bụng biểu tình không hả"
Ta vội lùi lại vài bước, cảm thấy vạn phần xấu hổ tràn về, nhún nhường nhân nhượng bỏ qua vậy, ta thở dài “Được rồi, là ta sai, là ta không đúng, nhưng nhà ngươi thấy ta gặp nạn mà không giúp, hòa vậy"
Tiểu phiền phức đâu dễ dàng bỏ qua như vậy khi thấy nàng mềm mỏng như nước thì muốn thừa nước xông tới chuộc lợi, đột nhiên tiểu phiền phức vội lăn vào gốc tối ‘cốc cốc’
Tối như thế mà có ai tìm sao? Nàng mở cửa ra “Tiểu thơ, đại công tử Hạo Minh căn dặn nô tỳ mang thức ăn qua cho tiểu thơ"
Tiểu Hoa nhún nhún nói tỏ ý muốn bâng thức ăn vào, nàng có chút ngẩn người ra vì đại ca nàng quá ôn nhu đến chu đáo khiến nàng có chút chấn động đến cảm động “Tiểu thơ" tiểu Hoa thấy tiểu thơ mình cứ ngây người ra thì vội gọi lấy nàng.
“Ân, được rồi, khuya rồi, cứ để ta được rồi, ngươi đi nghỉ đi", ta vội giật lấy khay thức ăn trên tay của tiểu Hoa rồi căn dặn tiểu Hoa.
“Ân, tiểu thơ ngủ ngon", nói xong tiểu Hoa vội cất bước ra đi.
“Tạm thời tha thứ cho nhà ngươi", tiểu phiền phức bò ra đôi mắt nho nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào khay thức ăn không chớp mắt.
Nàng vội đặt khay xuống dâng hết thức ăn cho tên ‘đại phiền phức’ này, vì khi ở tửu lâu căn bản nàng đã no muốn ọc cả gan mật ra, nên giờ cũng chưa thấy đói.
“Tối vậy nhà ngươi chẳng ngủ", tiểu phiền phức vừa ăn vừa nhìn lấy nàng, thì nàng lại đỏ mặt xoay người lại, thì tiểu phiền phức cười mát dạ nói “Cũng phải, ngủ cả chiều nay rồi còn gì buồn ngủ nữa chứ"
“Có đồ ăn thì ăn đi, không ta đem ngươi nấu lẩu bây giờ", ta thẹn quá hóa giận, đỏ tía mặt mày mà quát, nói xong ta vội lăn lên gường nhưng ‘tiểu phiền phức’ kia vẫn cười lăn cười bò, bộ dạng thập phần đáng ghét.
Ta đã tính ra là buổi sáng sẽ có hai người đến hỏi tội, thứ nhất là tỷ tỷ ta, thứ hai là Thụy Minh biểu ca, vì thế ta ‘tiên hạ thủ vi cường’ rón rén tháo chạy ra ngoài phủ, ra tới bên ngoài thay vì vui sướng đến cười dâm loạn thì ta đau đầu đến muốn ngất lịm đi, vì ta sợt nhớ ra những lời đại ca từng nói, thiên để đại ca biết thì chẳng phải ta lại bị giận?.
Lúc này ta đang phi thường hối hận, hối hận cực đỉnh, nhưng mà đã lỡ phóng lao thì đành phải theo lao thôi, bỏ đi sự hối hận của mình, ta thong dong trên đường đến đâu thì hay tới đó, hy vọng ông trời thấy ta hiền lương thục đức mà thương hại ta. ( câu này t/giả muốn ói này =)) )
Khi thấy được các tam cô lục bà trò chuyện hưng phấn tới như vậy, với cá tánh tò mò của ta thì đương nhiên cũng phải xúm vào nghe, càng nghe thì sắc mặt ta càng tệ, đại họa là đêm qua khi ta lăn qua lăn lại trên gường không thể ngủ được thì Vô Ngân đang gặp nạn, Vô Ngân không biết vô ý hay cố tình làm loạn cướp đi một tiểu thiếp của thập nhất vương gia, khiến cho vương gia nổi giận linh đình cho quan binh đuổi bắt đến vực thẩm thì đã mất tích, ước tính cả hai đều lăn xuống vực?
Kim ốc tàn liễu [1] tức là chứa chấp gái lầu xanh hay là tàn giữ bạn gái gì gì đó
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử