Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 21: Đoàn tụ
Sau khi ta nói với Huyền Vũ Dạ Nguyệt nguyên đống chuyện của ta, thì Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng đã kể cho ta nghe về hồi xưa ra sao, bất quá ta cũng thật hâm mộ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt, quá may mắn quá siêu cấp, còn nàng, ôi, tủi thân.Khi ta ra khỏi tửu lâu thì thấy Đan tỷ đã đi, chắc Đan tỷ chẳng muốn ai biết Đan tỷ là sát thủ, ta vẫn chưa hỏi được lý do tại sao Đan tỷ lại chọn đi con đường này, dù Đan tỷ có là sát thủ đi nữa thì ta cũng đã xem Đan tỷ là đại tẩu tương lai, nghĩ tới đây nàng lại thương tâm??? Huyền Vũ Dạ Nguyệt lần này về một mình, vị lão cha đại nhân thì sẽ đến sau, vì Huyền Vũ Dạ Nguyệt lo lắng Minh Giaó gây bất lợi cho ta nhanh chóng phi thân về, nhưng khi về thì nghe Thiên Cơ Các truyền tin ta đã được đệ nhất sát thủ cứu ra ngoài, cho nên ta đã đi theo nàng về lại kinh thành.
Lúc này quay về Huyền Vũ Sơn Trang, ta quay về thì nhị thúc của ta đã về mang theo món quà là sắc mặt đen thui lui như củ than trách móc ta, đổi lại ta cảm thấy cảm động vì nhận ra sự quan tâm của nhị thúc đối với ta.
Tỷ tỷ cùng Thụy Minh biểu ca ôm chặt lấy ta bằng một màn chào hỏi rất kịch liệt đến mức ta mức tắt thở trong cái phóng túng nồng nhiệt của họ, đại bá và lăng huynh thì chỉ biết thở dài lắc đầu, còn đại ca thì đứng yên như trời trồng.
Sau đó mẫu thân ta ra lệnh, chờ luôn vị phụ thân đại nhân rồi mở yến tiệc tẩy trần mừng ta ‘đại nạn không chết’.
Nhưng ta thì hảo khổ nha từ lúc ta về, ‘lão nương đại nhân’ biết ta là người ‘xuyên-qua’ mà bóc lột sức lao động của ta nha.
Lúc nào ta cũng bị lôi đến phòng sổ sách nha, thấy ta có biệt tài chẳng cần dùng bàn tính mà có thể ngẫm ra, ‘lão nương đại nhân’ tham tiền kia nhanh chóng sắp xếp cho ta làm phó tổng quản, chuyên thu xếp các sổ sách tính toán lại tiền, ‘lão nương đại nhân’thì cười tít mắt
Ta thì chỉ biết chấp nhận sự thật là ‘thời gian nhàn hạ đã qua’ bắt tay vào làm việc thôi, nhưng mà việc này đối với ta cũng bình thường, cũng chẳng miệt mỏi gì.
Ta đã quyết định rồi, từ nay ta sẽ là Hoàng Bá Dạ Sương hảo hảo sống cho tốt, góp một phần vào đại gia đình này, hưởng hạnh phúc gia đình, chỉ vậy thôi, có lúc ta nghĩ có phải đây chính là giấc mơ của ta, hay ta còn muốn thứ khác???
Nhắc tới đây, ta cùng đại ca cũng ít gặp mặt nhau vì ta lo ở trong phòng xem xét sổ sách của gia tộc này hết mấy ngày nay.
Ngay cả thiên cơ các ta cũng đã phi thường thông hiểu, ta còn có cảm giác hứng thú với việc làm này, một khi ta đã nghiêm túc làm việc thì ta có thể buông xuôi hết mọi thứ bắt tay và việc làm, ngày thứ ba thì tạm thời đã ổn định được một số sổ sách, đáng lẽ là do ‘con mụ Đồng Lão tổng tài’ kia làm, nhưng giờ mụ ấy đang hưởng thụ hạnh phúc gia đình, còn ta, ta được gì???
Sau khi tạm thời coi là xong xuôi mọi việc, thì ta đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt ta, hảo khó chịu, ta giống như con nghiện vừa tỉnh dậy sau một cơn nghiện ngập, sợ ánh sáng mặt trời, ta nhanh chóng di chuyển về Các của ta, bất ngờ ta dụng phải một người.
“Dạ Sương, ta còn tính đi tìm con, mau lên chuẩn bị đi, cha yêu dấu của ngươi sắp về a" Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười tươi roi rói nhìn nàng.
Ta ngước mắt lên nhìn, lão thiên a ‘con mụ Đồng Lão’ sáng chói lọi như mặt trời, cả nụ cười cũng làm ta tởm, ta quơ quơ tay cho có lệ“được rồi"
Huyền Vũ Dạ Nguyệt vẫn chưa bỏ qua cho ta “này, nhớ không được nữ phẫn nam trang, lâu lâu gia tộc mới tụ họp……"
Nàng không đợi Huyền Vũ Dạ Nguyệt nói hết câu, nàng cáu lên, rãi rãi đầu “được rồi". Rồi sau đó nàng đi thẳng một mạch về Các năm ngày không tắm không gội đầu, tâm trạng đương nhiên cáu gắt rồi, sau khi nàng bước vào dục thùng tâm trạng đỡ hơn nhiều thì tiểu phiền phức nàng chạy đến, tụng kinh cho nàng nghe.
“ta tưởng ngươi tính ủ nấm trong phòng sổ sách chứ "
Từ trong bình phong vọng ra tiếng nói ngạc nhiên của nàng “phải rồi, mấy ngày nay ta chẳng thấy ngươi……"
“ngươi yên tâm, ta tìm được người đối xử với ta tốt hơn ngươi" người ta tốt bao nhiêu thì ngươi xấu xa bấy nhiêu, hừ, hừ.
Ta vờ như hớn hở trả lời “thế ta thoát nạn rồi"
“ngươi, ngươi chưa bao giờ coi trọng ta…ô…ô….. người ta chỉ mong ngươi tranh chấp với người ta, thế mà nhà ngươi hảo tàn nhẫn nha", đúng là chủ nhân xấu xa mà.
“được rồi, lão đại của tôi ơi, ai tốt hơn ta chăm sóc ngươi, bộ người đó nghe thấy ngươi nói chuyện ư?" nàng vừa dỗ dàng vừa tò mò hỏi.
“nhờ phúc của ngươi mà ta được hưởng ké, dù chẳng nói được với người đó, nhưng ta đã được ăn ngon hưởng phước", mới đầu hắn cũng rất bất ngờ nha, một nam nhân như hắn ta mà cũng hảo tốt bụng, cái gì cũng thấu hiểu nha.
Ta tò mò hỏi “ai"
“đoán đi, tiểu Mạc"
“không nói thì thôi", nàng bực nhọc bĩu môi mà tắm tiếp
“là đại ca ngươi, ngươi thật làm ta mất hứng mà, nhưng ta lại thích tính cách của ngươi"
Ta giật bắn người lên, đại ca, đại ca, năm ngày nay rồi, ta chưa……….được rồi không suy nghĩ bừa bãi, phải bình tĩnh, ân, phải bình tĩnh.
“sắc nữ a, hắc hắc hắc"
Nàng im lặng rồi vươn tay ra thở dài, bắt đầu tự vận xiêm y, tóc vẫn còn đang ướt sũng từng giọt từng giọt chảy xuống, bước từ bức bình phong ra, nhàn hạ đá một cú thật lớn vào tiểu phiền phức chết tiệt, tại nó mà nàng nghĩ bừa, đáng ghét.
Ta nhanh chóng bước ra cửa, lúc ra thì thấy Hoàng Bá Thụy Minh đứng trước Các, chào đón ta bằng nụ cười tươi như gió xuân phong thổi tới, làm ta hảo chói mắt, lấy tay áo che lại
“Ngô, ta biết mình hảo soái, nhưng muội cũng đừng bị ta quyến rũ nha" Hoàng Bá Thụy Minh ngoe ngoẩy cái đầu, chiết phiến trong tay cũng ngoe ngoẩy theo, vì nhìn thấy phản ứng quái dị của Dạ Sương.
Ta cười khổ đáp trả lại sự khiêu kích của biểu ca “Ân, muội biết muội là cóc ghẻ, nên chẳng bao giờ tơ tưởng đến thiên nga cả", xong rồi nàng cười tà mị, nhún nhún vai
Hắn ta vội vàng nở nụ cười chói lóa, bộ dáng tiêu sái mà phong lưu đáp “nhưng huynh không ngại đâu, xem ra tiểu muội đã mở lòng với huynh hơn", mày hắn nhướn nhướn lên, bộ dạng thập phần xảo trá
Hắn nhanh chóng bay lại ôm ta, ta dùng chân, đạp một cú vào mặt hắn, giọng nói có chút vênh váo “chiếm tiện nghi của muội, chẳng biết chữ chết viết sao a"
“ai nha, biểu tiểu muội hảo dữ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nha, đạp vào khuôn mặt quí báu đáng ngàn vàng của huynh rồi, lỡ như bị phá nhung nhan thì sao, bắt đền tiểu biểu muội nha" hắn sờ sờ vào mặt, giọng ủy khuất, đột nhiên cong miệng, cười tà
Chợt suy nghĩ thoáng một chút, ta từ từ đi lại chỗ biểu ca của ta, giọng giễu cợt hắn “thế…huynh muốn làm …sao a" dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, khiến hắn ta lùi bước, ta tiến một bước.
Hắn vội vàng sợ hãi la lối “Ngô, biểu tiểu cùng huyết thống nha", hảo quyến rũ, hấp dẫn mà khiến ta cũng, nhưng không hợp lễ giáo nha, trái đạo đức a.
Ta cười khổ trong lòng, tay nâng lấy cằm huynh ấy, nở ra nụ cười phóng đãng, lật tay lại, nguyên con rắn lè lưỡi ra liếm vào mặt hắn, mặt hắn tái mét, ngất xỉu lúc nào cũng chẳng biết, ta cười ra tiếng, cười rất khoái trá, thì ra biểu ca của ta hảo nhát gan nha, có chút xíu mà cũng ngất xỉu, hắc hắc hắc
Có một người đã đi đến bên nàng từ lúc nào nàng chẳng hay biết chỉ lo ngắm nam tử đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, chợt nhiên có một tiếng nói vọng lại đằng sau, giọng nói trầm thấp mà lại lạnh lẽo “xem ra muội hảo vui".
Lúc này quay về Huyền Vũ Sơn Trang, ta quay về thì nhị thúc của ta đã về mang theo món quà là sắc mặt đen thui lui như củ than trách móc ta, đổi lại ta cảm thấy cảm động vì nhận ra sự quan tâm của nhị thúc đối với ta.
Tỷ tỷ cùng Thụy Minh biểu ca ôm chặt lấy ta bằng một màn chào hỏi rất kịch liệt đến mức ta mức tắt thở trong cái phóng túng nồng nhiệt của họ, đại bá và lăng huynh thì chỉ biết thở dài lắc đầu, còn đại ca thì đứng yên như trời trồng.
Sau đó mẫu thân ta ra lệnh, chờ luôn vị phụ thân đại nhân rồi mở yến tiệc tẩy trần mừng ta ‘đại nạn không chết’.
Nhưng ta thì hảo khổ nha từ lúc ta về, ‘lão nương đại nhân’ biết ta là người ‘xuyên-qua’ mà bóc lột sức lao động của ta nha.
Lúc nào ta cũng bị lôi đến phòng sổ sách nha, thấy ta có biệt tài chẳng cần dùng bàn tính mà có thể ngẫm ra, ‘lão nương đại nhân’ tham tiền kia nhanh chóng sắp xếp cho ta làm phó tổng quản, chuyên thu xếp các sổ sách tính toán lại tiền, ‘lão nương đại nhân’thì cười tít mắt
Ta thì chỉ biết chấp nhận sự thật là ‘thời gian nhàn hạ đã qua’ bắt tay vào làm việc thôi, nhưng mà việc này đối với ta cũng bình thường, cũng chẳng miệt mỏi gì.
Ta đã quyết định rồi, từ nay ta sẽ là Hoàng Bá Dạ Sương hảo hảo sống cho tốt, góp một phần vào đại gia đình này, hưởng hạnh phúc gia đình, chỉ vậy thôi, có lúc ta nghĩ có phải đây chính là giấc mơ của ta, hay ta còn muốn thứ khác???
Nhắc tới đây, ta cùng đại ca cũng ít gặp mặt nhau vì ta lo ở trong phòng xem xét sổ sách của gia tộc này hết mấy ngày nay.
Ngay cả thiên cơ các ta cũng đã phi thường thông hiểu, ta còn có cảm giác hứng thú với việc làm này, một khi ta đã nghiêm túc làm việc thì ta có thể buông xuôi hết mọi thứ bắt tay và việc làm, ngày thứ ba thì tạm thời đã ổn định được một số sổ sách, đáng lẽ là do ‘con mụ Đồng Lão tổng tài’ kia làm, nhưng giờ mụ ấy đang hưởng thụ hạnh phúc gia đình, còn ta, ta được gì???
Sau khi tạm thời coi là xong xuôi mọi việc, thì ta đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt ta, hảo khó chịu, ta giống như con nghiện vừa tỉnh dậy sau một cơn nghiện ngập, sợ ánh sáng mặt trời, ta nhanh chóng di chuyển về Các của ta, bất ngờ ta dụng phải một người.
“Dạ Sương, ta còn tính đi tìm con, mau lên chuẩn bị đi, cha yêu dấu của ngươi sắp về a" Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười tươi roi rói nhìn nàng.
Ta ngước mắt lên nhìn, lão thiên a ‘con mụ Đồng Lão’ sáng chói lọi như mặt trời, cả nụ cười cũng làm ta tởm, ta quơ quơ tay cho có lệ“được rồi"
Huyền Vũ Dạ Nguyệt vẫn chưa bỏ qua cho ta “này, nhớ không được nữ phẫn nam trang, lâu lâu gia tộc mới tụ họp……"
Nàng không đợi Huyền Vũ Dạ Nguyệt nói hết câu, nàng cáu lên, rãi rãi đầu “được rồi". Rồi sau đó nàng đi thẳng một mạch về Các năm ngày không tắm không gội đầu, tâm trạng đương nhiên cáu gắt rồi, sau khi nàng bước vào dục thùng tâm trạng đỡ hơn nhiều thì tiểu phiền phức nàng chạy đến, tụng kinh cho nàng nghe.
“ta tưởng ngươi tính ủ nấm trong phòng sổ sách chứ "
Từ trong bình phong vọng ra tiếng nói ngạc nhiên của nàng “phải rồi, mấy ngày nay ta chẳng thấy ngươi……"
“ngươi yên tâm, ta tìm được người đối xử với ta tốt hơn ngươi" người ta tốt bao nhiêu thì ngươi xấu xa bấy nhiêu, hừ, hừ.
Ta vờ như hớn hở trả lời “thế ta thoát nạn rồi"
“ngươi, ngươi chưa bao giờ coi trọng ta…ô…ô….. người ta chỉ mong ngươi tranh chấp với người ta, thế mà nhà ngươi hảo tàn nhẫn nha", đúng là chủ nhân xấu xa mà.
“được rồi, lão đại của tôi ơi, ai tốt hơn ta chăm sóc ngươi, bộ người đó nghe thấy ngươi nói chuyện ư?" nàng vừa dỗ dàng vừa tò mò hỏi.
“nhờ phúc của ngươi mà ta được hưởng ké, dù chẳng nói được với người đó, nhưng ta đã được ăn ngon hưởng phước", mới đầu hắn cũng rất bất ngờ nha, một nam nhân như hắn ta mà cũng hảo tốt bụng, cái gì cũng thấu hiểu nha.
Ta tò mò hỏi “ai"
“đoán đi, tiểu Mạc"
“không nói thì thôi", nàng bực nhọc bĩu môi mà tắm tiếp
“là đại ca ngươi, ngươi thật làm ta mất hứng mà, nhưng ta lại thích tính cách của ngươi"
Ta giật bắn người lên, đại ca, đại ca, năm ngày nay rồi, ta chưa……….được rồi không suy nghĩ bừa bãi, phải bình tĩnh, ân, phải bình tĩnh.
“sắc nữ a, hắc hắc hắc"
Nàng im lặng rồi vươn tay ra thở dài, bắt đầu tự vận xiêm y, tóc vẫn còn đang ướt sũng từng giọt từng giọt chảy xuống, bước từ bức bình phong ra, nhàn hạ đá một cú thật lớn vào tiểu phiền phức chết tiệt, tại nó mà nàng nghĩ bừa, đáng ghét.
Ta nhanh chóng bước ra cửa, lúc ra thì thấy Hoàng Bá Thụy Minh đứng trước Các, chào đón ta bằng nụ cười tươi như gió xuân phong thổi tới, làm ta hảo chói mắt, lấy tay áo che lại
“Ngô, ta biết mình hảo soái, nhưng muội cũng đừng bị ta quyến rũ nha" Hoàng Bá Thụy Minh ngoe ngoẩy cái đầu, chiết phiến trong tay cũng ngoe ngoẩy theo, vì nhìn thấy phản ứng quái dị của Dạ Sương.
Ta cười khổ đáp trả lại sự khiêu kích của biểu ca “Ân, muội biết muội là cóc ghẻ, nên chẳng bao giờ tơ tưởng đến thiên nga cả", xong rồi nàng cười tà mị, nhún nhún vai
Hắn ta vội vàng nở nụ cười chói lóa, bộ dáng tiêu sái mà phong lưu đáp “nhưng huynh không ngại đâu, xem ra tiểu muội đã mở lòng với huynh hơn", mày hắn nhướn nhướn lên, bộ dạng thập phần xảo trá
Hắn nhanh chóng bay lại ôm ta, ta dùng chân, đạp một cú vào mặt hắn, giọng nói có chút vênh váo “chiếm tiện nghi của muội, chẳng biết chữ chết viết sao a"
“ai nha, biểu tiểu muội hảo dữ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nha, đạp vào khuôn mặt quí báu đáng ngàn vàng của huynh rồi, lỡ như bị phá nhung nhan thì sao, bắt đền tiểu biểu muội nha" hắn sờ sờ vào mặt, giọng ủy khuất, đột nhiên cong miệng, cười tà
Chợt suy nghĩ thoáng một chút, ta từ từ đi lại chỗ biểu ca của ta, giọng giễu cợt hắn “thế…huynh muốn làm …sao a" dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, khiến hắn ta lùi bước, ta tiến một bước.
Hắn vội vàng sợ hãi la lối “Ngô, biểu tiểu cùng huyết thống nha", hảo quyến rũ, hấp dẫn mà khiến ta cũng, nhưng không hợp lễ giáo nha, trái đạo đức a.
Ta cười khổ trong lòng, tay nâng lấy cằm huynh ấy, nở ra nụ cười phóng đãng, lật tay lại, nguyên con rắn lè lưỡi ra liếm vào mặt hắn, mặt hắn tái mét, ngất xỉu lúc nào cũng chẳng biết, ta cười ra tiếng, cười rất khoái trá, thì ra biểu ca của ta hảo nhát gan nha, có chút xíu mà cũng ngất xỉu, hắc hắc hắc
Có một người đã đi đến bên nàng từ lúc nào nàng chẳng hay biết chỉ lo ngắm nam tử đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, chợt nhiên có một tiếng nói vọng lại đằng sau, giọng nói trầm thấp mà lại lạnh lẽo “xem ra muội hảo vui".
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử