Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 16: Mất tích
Lúc này trong khu rừng yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt, tiếng ngựa, tiếng cười trộn lẫn vào nhau. Đột nhiên Đan Phụng lên tiếng phá vỡ tiếng cười lúc này “hay chúng ta cùng nhau đua ngựa, xem ai thắng nha" Đan Đan cũng tán thành “đúng, được đó"
Ta nhanh chóng xuống ngựa, giọng thút thít “Tỷ chơi với họ đi, muội….."
Con cẩu biểu muội của ta thì muốn nhấn chìm ta “biểu tỷ, tỷ cùng Minh ca ca tập nãy giờ chắc cũng biết chứ"
Nghe xong câu này nàng cơ hồ như muốn bay qua đá một cú cho ả lăn xuống ngựa gãy cổ chết đi. Đại ca của nàng lên tiếng bênh vực“không được, muội ấy chưa thành thục"
Thụy Minh cũng phải lên tiếng “Ân, 4 người các muội đua đi, các huynh ở đây xem" Thụy Châu đang làm cái gì chứ, muốn biểu tiểu muội bị bẻ mặt sao? Hay muốn tiểu biểu muội gãy cổ?
Tỷ tỷ nàng thì vỗ vỗ vào bả vai nàng trấn an nàng, rồi ra lệnh “hảo, chúng ta cùng đua một vòng nào"
Hoàng Bá Thụy Châu dù không vui nhưng vẫn gáng cười gượng .Bốn con ngựa được xếp lại ngay ngắn thành hàng, Thụy Minh nhanh chóng lên tiếng “đi", bốn con ngựa đã hí lên, chạy qua một lớp bụi bám quanh mặt của Thụy Minh.
Âu Nhã Thiên Kỵ nhàn nhạt lên tiếng, nụ cười sáng lạn nở trên khuôn mặt tuấn tú của Âu Nhã Thiên Kỵ “Lăng huynh, huynh mua ai thắng"
Huyền Vũ Lăng liếc hắn, sờ sờ cằm đăm chiêu “đương nhiên mua muội muội Dạ Mỵ thắng", Huyền Vũ Lăng rất bênh vực người nhà nha.
Thụy Minh thì lên tiếng “ta cá chắc là Đan Đan sẽ thắng, ai mà chẳng biết Đan Đan là người cưỡi ngựa giỏi nhất kinh thành chứ", hắn thắng cái chắc. Âu Nhã Thiên Kỵ tán thành cũng gật gật đầu
Nàng cùng đại ca bất chi bất giác nhìn chăm chú vào cuộc đua, quả nhiên Đan Đan cưỡi ngựa phi thường giỏi, khuôn mặt tràn đầy tự tin lúc này ánh sáng mặt trời chiếu vài tia li ti vào khuôn mặt Đan Đan, khiến Đan Đan tỏa sáng như ánh mặt trời, nụ cười thập phần yêu kiều và mị hoặc lòng người, nàng liếc nhìn đại ca, đại ca nhìn Đan Đan chẳng chớp mắt, quả nhiên Đan Đan định sẵn sẽ là đại tẩu tương lai của nàng mà.
Lúc này ai cũng chăm chú nhìn vào cuộc ngựa, chẳng ai để ý một bóng người dời đi.Một vị nữ tử phẫn nam trang đang đi lang thang trong khu rừng bất ngờ thì bị một đám hắc y nhân phục kích mang đi.
Thụy Minh thì tính tìm tiểu đường muội hắn bàn bạc xoay đầu lại ngó nghiêng ngó tây chẳng thấy tiểu đường muội hắn đâu, Huyền Vũ Lăng để ý hỏi “chuyện gì xảy ra, sao mặt mày đệ tái mét"
Hắn vội vàng phi thân lên lưng ngựa “chẳng thấy biểu tiểu muội nữa, ta đi xem sao"
Hạo Minh lúc này mới phát giác, tiểu muội muội bướng bỉnh của hắn đã đi mất, hắn cũng nhanh chóng cưỡi ngựa đi tìm.
Trong một căn phòng thỉnh thoảng tỏa ra mùi hoa quế, có một nam tử đang nằm trên gường bằng đá, gối bằng khuôn ngọc thạch màu xanh.
Hàng mi cong cong khẽ rung động, cảm thấy sau gáy hảo nhức hảo đau, cả người như bị tra tấn qua, hảo đau, khiến vị nam tử chẳng ngồi dậy được, mở mắt ra thì thấy đây là một nơi phi thường xa lạ chỉ có vài tia nắng mặt trời len lỏi qua cửa sắt kia chiếu rọi vào.
Vị nam tử nhanh chóng bật dậy, vài đốt xương sườn kêu răng rắc “đây là đâu, quái sao ta hảo đau", ta chỉ còn nhờ thoang thoảng rõ ràng ta đang cưỡi ngựa, rồi lại ngất đi.
Cánh cửa phòng nhanh chóng bật ra, một nam tử vận áo tím bào, tràn đầy ngạo nghễ và tự tin, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc, đôi môi mỏng hồng, chiếc mũi cao cao, nhưng lại tỏa ra cổ khí phi thường hắc ám và cảm giác đầu tiên của nàng về hắn là rất dâm tà. =))
Hắn ta nhìn nàng, rồi tiêu sái tiến vào bàn tròn gỗ lim, an tọa, nhàn nhạt rót lấy tách trà nhấm nháp, nở nụ cười kinh bỉ liếc nhìn vị nam tử ngớ ngẩn trên gường“đây là Minh Giaó, ngươi đã bị bắt làm con tin"
Nói tới đây nàng đã hiểu, mấy năm nay Minh Gíao muốn giành chức thiên hạ đệ nhất giáo phái, muốn giành được thì phải lật đổ Tuyết Sơn, mà muốn lật đổ Tuyết Sơn thì phải bước qua xác của bị mẫu thân đại nhân giấu mặt của nàng.
Nàng cũng im lặng và nằm xuống, điều này khiến hắn giật bắn người, hắn đã bắt qua nhiều người hầu như ai cũng la hét ỉ ôi lộ ra vẻ sợ hãi run rẩy như con cày sấy, còn tên tiểu mặt trắng này nhìn yếu đuối nhu nhược, gió thổi qua tưởng chừng sẽ mang tiểu tử mặt trắng này theo.
Nay, cư nhiên chẳng sợ hắn mà còn nằm ngủ ngon lành, không thèm điếm xỉ đến hắn, khiến lòng tự trọng của hắn trỗi dậy nha “tên tiểu tử kia, ta nói ngươi bị bắt làm con tin, ngươi bị điếc ư", hắn rống lên.
Nàng bật dậy, xoa xoa bụng “ta đói"
Sắc mặt hắn lúc này phi thường đen, còn đen hơn cả ‘bao thanh thiên’, giọng nói phi thường giận dữ nghiến răng lợi “ngươi………….", xú tiểu tử này cư nhiên ‘xem thường’ hắn
“ta làm con tin, ngươi cũng phải cho ta ăn no chứ", đói chết đi được, làm ta ê ẩm cả mình mẩy không bắt đền ngươi là may lắm rồi, nếu muốn giết ta thì giết lâu rồi đâu cần mang ta đến căn phòng hạng sang này, chứng tỏ có chuyện cần nhờ vả, hoặc nàng có giá trị lợi dụng.
Hắn hai tay nắm thành quyền, dồn nén sự tức giận, miệng mang đầy hàn khí “nếu ta nói không cho".
Nàng im lặng, nhàn nhạt nói “ta chết, ngươi chẳng có lợi".
Chỉ một câu đơn giản, hắn đá văng cả cửa phòng nàng bước ra, quả nhiên chốc lát có người mang thức ăn đến, nàng nhìn thức ăn, hất tung cả bàn, chỉ nói một câu “bổn công tử là ai, mà cho bổn công tử ăn loại thức ăn rẻ mạt này" phải làm khó dễ hắn nàng mới hả được cơn giận này chứ, làm gáy nàng đau muốn chết đi nè.
Nghe xong câu này mấy tì nữ nhanh chóng dọn dẹp chạy trối chết ra ngoài.
Trong phòng lúc này còn mình nàng và tiểu phiền phức “này, ngươi đang bị bắt" khẩu khí của tiểu sắc nữ này thật lạ nha
Nàng nhàn nhạt liếc tiểu phiền phức “biết"
“sao ngươi không chạy trốn, ngươi có khả năng đó", dù võ công tệ đi đâu nữa thì cộng thêm hắn, hắn tin có thể đưa cả hai cùng ra ngoài an toàn
“chạy trốn, ngươi không nhìn thấy khuôn mặt hề của tên giáo chủ đó ư"
“ngươi, muốn chọc tức hắn", quả nhiên sắc nữ này là biến thái mà, chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong nha.
“vả lại ta hảo lười, chờ người tới cứu vậy, trong lúc này, kiếm trò tiêu khiển chơi"
“ta hết biết với ngươi, có thức ăn nhớ chia cho ta", cũng tốt có kịch hay xem, hắc hắc
“biết"
Lúc này cánh cửa phòng lại bị bật ra, thức ăn đều là sơn hào hải vị cả, quả nhiên nàng hảo lợi hại lại gian xảo nữa.
Ta nhanh chóng xuống ngựa, giọng thút thít “Tỷ chơi với họ đi, muội….."
Con cẩu biểu muội của ta thì muốn nhấn chìm ta “biểu tỷ, tỷ cùng Minh ca ca tập nãy giờ chắc cũng biết chứ"
Nghe xong câu này nàng cơ hồ như muốn bay qua đá một cú cho ả lăn xuống ngựa gãy cổ chết đi. Đại ca của nàng lên tiếng bênh vực“không được, muội ấy chưa thành thục"
Thụy Minh cũng phải lên tiếng “Ân, 4 người các muội đua đi, các huynh ở đây xem" Thụy Châu đang làm cái gì chứ, muốn biểu tiểu muội bị bẻ mặt sao? Hay muốn tiểu biểu muội gãy cổ?
Tỷ tỷ nàng thì vỗ vỗ vào bả vai nàng trấn an nàng, rồi ra lệnh “hảo, chúng ta cùng đua một vòng nào"
Hoàng Bá Thụy Châu dù không vui nhưng vẫn gáng cười gượng .Bốn con ngựa được xếp lại ngay ngắn thành hàng, Thụy Minh nhanh chóng lên tiếng “đi", bốn con ngựa đã hí lên, chạy qua một lớp bụi bám quanh mặt của Thụy Minh.
Âu Nhã Thiên Kỵ nhàn nhạt lên tiếng, nụ cười sáng lạn nở trên khuôn mặt tuấn tú của Âu Nhã Thiên Kỵ “Lăng huynh, huynh mua ai thắng"
Huyền Vũ Lăng liếc hắn, sờ sờ cằm đăm chiêu “đương nhiên mua muội muội Dạ Mỵ thắng", Huyền Vũ Lăng rất bênh vực người nhà nha.
Thụy Minh thì lên tiếng “ta cá chắc là Đan Đan sẽ thắng, ai mà chẳng biết Đan Đan là người cưỡi ngựa giỏi nhất kinh thành chứ", hắn thắng cái chắc. Âu Nhã Thiên Kỵ tán thành cũng gật gật đầu
Nàng cùng đại ca bất chi bất giác nhìn chăm chú vào cuộc đua, quả nhiên Đan Đan cưỡi ngựa phi thường giỏi, khuôn mặt tràn đầy tự tin lúc này ánh sáng mặt trời chiếu vài tia li ti vào khuôn mặt Đan Đan, khiến Đan Đan tỏa sáng như ánh mặt trời, nụ cười thập phần yêu kiều và mị hoặc lòng người, nàng liếc nhìn đại ca, đại ca nhìn Đan Đan chẳng chớp mắt, quả nhiên Đan Đan định sẵn sẽ là đại tẩu tương lai của nàng mà.
Lúc này ai cũng chăm chú nhìn vào cuộc ngựa, chẳng ai để ý một bóng người dời đi.Một vị nữ tử phẫn nam trang đang đi lang thang trong khu rừng bất ngờ thì bị một đám hắc y nhân phục kích mang đi.
Thụy Minh thì tính tìm tiểu đường muội hắn bàn bạc xoay đầu lại ngó nghiêng ngó tây chẳng thấy tiểu đường muội hắn đâu, Huyền Vũ Lăng để ý hỏi “chuyện gì xảy ra, sao mặt mày đệ tái mét"
Hắn vội vàng phi thân lên lưng ngựa “chẳng thấy biểu tiểu muội nữa, ta đi xem sao"
Hạo Minh lúc này mới phát giác, tiểu muội muội bướng bỉnh của hắn đã đi mất, hắn cũng nhanh chóng cưỡi ngựa đi tìm.
Trong một căn phòng thỉnh thoảng tỏa ra mùi hoa quế, có một nam tử đang nằm trên gường bằng đá, gối bằng khuôn ngọc thạch màu xanh.
Hàng mi cong cong khẽ rung động, cảm thấy sau gáy hảo nhức hảo đau, cả người như bị tra tấn qua, hảo đau, khiến vị nam tử chẳng ngồi dậy được, mở mắt ra thì thấy đây là một nơi phi thường xa lạ chỉ có vài tia nắng mặt trời len lỏi qua cửa sắt kia chiếu rọi vào.
Vị nam tử nhanh chóng bật dậy, vài đốt xương sườn kêu răng rắc “đây là đâu, quái sao ta hảo đau", ta chỉ còn nhờ thoang thoảng rõ ràng ta đang cưỡi ngựa, rồi lại ngất đi.
Cánh cửa phòng nhanh chóng bật ra, một nam tử vận áo tím bào, tràn đầy ngạo nghễ và tự tin, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc, đôi môi mỏng hồng, chiếc mũi cao cao, nhưng lại tỏa ra cổ khí phi thường hắc ám và cảm giác đầu tiên của nàng về hắn là rất dâm tà. =))
Hắn ta nhìn nàng, rồi tiêu sái tiến vào bàn tròn gỗ lim, an tọa, nhàn nhạt rót lấy tách trà nhấm nháp, nở nụ cười kinh bỉ liếc nhìn vị nam tử ngớ ngẩn trên gường“đây là Minh Giaó, ngươi đã bị bắt làm con tin"
Nói tới đây nàng đã hiểu, mấy năm nay Minh Gíao muốn giành chức thiên hạ đệ nhất giáo phái, muốn giành được thì phải lật đổ Tuyết Sơn, mà muốn lật đổ Tuyết Sơn thì phải bước qua xác của bị mẫu thân đại nhân giấu mặt của nàng.
Nàng cũng im lặng và nằm xuống, điều này khiến hắn giật bắn người, hắn đã bắt qua nhiều người hầu như ai cũng la hét ỉ ôi lộ ra vẻ sợ hãi run rẩy như con cày sấy, còn tên tiểu mặt trắng này nhìn yếu đuối nhu nhược, gió thổi qua tưởng chừng sẽ mang tiểu tử mặt trắng này theo.
Nay, cư nhiên chẳng sợ hắn mà còn nằm ngủ ngon lành, không thèm điếm xỉ đến hắn, khiến lòng tự trọng của hắn trỗi dậy nha “tên tiểu tử kia, ta nói ngươi bị bắt làm con tin, ngươi bị điếc ư", hắn rống lên.
Nàng bật dậy, xoa xoa bụng “ta đói"
Sắc mặt hắn lúc này phi thường đen, còn đen hơn cả ‘bao thanh thiên’, giọng nói phi thường giận dữ nghiến răng lợi “ngươi………….", xú tiểu tử này cư nhiên ‘xem thường’ hắn
“ta làm con tin, ngươi cũng phải cho ta ăn no chứ", đói chết đi được, làm ta ê ẩm cả mình mẩy không bắt đền ngươi là may lắm rồi, nếu muốn giết ta thì giết lâu rồi đâu cần mang ta đến căn phòng hạng sang này, chứng tỏ có chuyện cần nhờ vả, hoặc nàng có giá trị lợi dụng.
Hắn hai tay nắm thành quyền, dồn nén sự tức giận, miệng mang đầy hàn khí “nếu ta nói không cho".
Nàng im lặng, nhàn nhạt nói “ta chết, ngươi chẳng có lợi".
Chỉ một câu đơn giản, hắn đá văng cả cửa phòng nàng bước ra, quả nhiên chốc lát có người mang thức ăn đến, nàng nhìn thức ăn, hất tung cả bàn, chỉ nói một câu “bổn công tử là ai, mà cho bổn công tử ăn loại thức ăn rẻ mạt này" phải làm khó dễ hắn nàng mới hả được cơn giận này chứ, làm gáy nàng đau muốn chết đi nè.
Nghe xong câu này mấy tì nữ nhanh chóng dọn dẹp chạy trối chết ra ngoài.
Trong phòng lúc này còn mình nàng và tiểu phiền phức “này, ngươi đang bị bắt" khẩu khí của tiểu sắc nữ này thật lạ nha
Nàng nhàn nhạt liếc tiểu phiền phức “biết"
“sao ngươi không chạy trốn, ngươi có khả năng đó", dù võ công tệ đi đâu nữa thì cộng thêm hắn, hắn tin có thể đưa cả hai cùng ra ngoài an toàn
“chạy trốn, ngươi không nhìn thấy khuôn mặt hề của tên giáo chủ đó ư"
“ngươi, muốn chọc tức hắn", quả nhiên sắc nữ này là biến thái mà, chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong nha.
“vả lại ta hảo lười, chờ người tới cứu vậy, trong lúc này, kiếm trò tiêu khiển chơi"
“ta hết biết với ngươi, có thức ăn nhớ chia cho ta", cũng tốt có kịch hay xem, hắc hắc
“biết"
Lúc này cánh cửa phòng lại bị bật ra, thức ăn đều là sơn hào hải vị cả, quả nhiên nàng hảo lợi hại lại gian xảo nữa.
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử